Lý Vân Nhiên ngạc nhiên hỏi:
- Liễu Thông, ta còn chưa biết tên hắn. Tại sao hắn lại chết? - Là bị một cao thủ bóp nát đầu, hiện trường rất kinh khủng. - Trịnh Lung nói nhỏ. - Có điều rất lạ, tên cao thủ này rõ ràng có đủ khả năng kết liễu hắn ngay lập tức, nhưng lại dùng mỡ heo để bẫy hắn ngã xuống, sau đó còn đánh đập hắn một trận rồi mới giết. Lão nhân gia ngài xem.
Lý Vân Nhiên trầm ngâm suy nghĩ, tuy nói rằng ông đã về hưu, nhưng công việc xử án đã ăn vào máu thịt, thật không dễ dàng bỏ qua. Một lát sau, ông nói:
- Trịnh đại nhân, ngươi có từng nghĩ, thật ra có hai người hoặc hai nhóm người không?
- Hai người? Ý ngài là hai người khác nhau?
- Đúng vậy, ta cứ giả thiết là có hai người ra tay đi. Một người hẳn là dân thường, không phải tu luyện giả mới phải dùng bẫy. Người đến sau mới là sát thủ đoạt mạng.
Trịnh Lung cẩn thận suy nghĩ, rất có thể giả thiết này là chính xác. Nhưng vấn đề là Liễu Thông đắc tội quá nhiều người, sẽ rất khó để tìm ra manh mối.
- Trịnh đại nhân, chẳng phải ngài đã báo lên Tây Đình rồi sao? Vụ án này cần gì phải quan tâm nữa?
Trịnh Lung cười khổ, đáp:
- Lão nhân gia có điều chưa rõ, trong binh lính tuần thành chúng ta cũng có phân biệt. Mặc dù toàn Phi Thiên Thần Thành xảy ra án mạng, nhưng ở mạn Đông Thành chúng ta thì đặc biệt nhiều, hơn nữa đều không tìm được chút thông tin nào về kẻ ra tay. Vừa rồi ta có nhận mệnh lệnh cần tăng cường canh phòng, nhưng vẫn không khống chế được. Tình hình này nếu còn kéo dài, rất có thể chúng ta sẽ bị giải binh. Đây còn là thời điểm Lưu Nguyên Soái sắp trở về, thật khó cho ta, haizz.
Lý Vân Nhiên nhìn Trịnh Lung thở ngắn than dài thì bật cười. Lăn lộn trong quan trường hơn nửa đời người, ông sao có thể không biết ý chứ:
- Trịnh đại nhân, có phải muốn nhờ vả ta chuyện gì không?
- Lão nhân gia anh minh. - Trịnh Lung hơi đỏ mặt, nhưng vẫn tiếp tục nói. - Cái này, ta có nghe nói ngài có quen biết cùng Hắc Miêu Bang, không biết có thể nhờ bọn họ một chút không? Không cần quá chi tiết cụ thể, chỉ cần có một chút thông tin là được.
Lý Vân Nhiên gật đầu. Ông lấy ra một tờ giấy, nhanh chóng viết một lá thư giao cho Trịnh Lung:
- Trịnh đại nhân, hãy cầm bức thư này đưa cho Tiêu Trưởng Lão của Hắc Miêu Bang. Ông ta sẽ cân nhắc trợ giúp đại nhân. Trong này ta đã nói rõ tiền căn hậu quả, và lời đề nghị nhờ trợ giúp. Ngài nên nhớ Hắc Miêu Bang chỉ có thể giúp trong khả năng của họ, tuyệt đối sẽ không dính líu quá sâu đến vũng nước đục này.
Trịnh Lung phấn khởi nhận lấy phong thư, lật đật đứng dậy:
- Đa tạ lão nhân gia, nhất định ta sẽ không quên ân đức của ngài. Ta còn có việc phải đi một lát.
- Ha hả, thứ lỗi ta không tiễn.
***
Trịnh Lung mừng rỡ, vội vã rời đi. Hắn âm thầm thề với lòng, nhất định phải mời Lý Vân Nhiên một bữa thật thịnh soạn. Trước đây khi còn làm Ngũ Trưởng, hắn còn chưa nghĩ tới việc thiếu tinh thạch là một vấn đề. Sau khi bị giáng chức về binh linh tuần thành, hắn mới cảm nhận thấy sự thiếu thốn trong cuộc sống thường ngày. Hơn nữa là những tiếng xì xầm không mấy thân thiện từ những kẻ hay nịnh nọt hắn ngày xưa, làm cho hắn biết khi nào ngã mới thấy tình huynh đệ chân chính. Bằng mọi giá phải cố gắng, lấy lại vị thế khi xưa.
Trên con đường đông đúc, một bóng người chợt lướt ngang qua Trịnh Lung, hắn theo bản năng ngả người ra sau một chút, đồng thời tay cầm thương hơi giơ lên cản trước người. Đây là bản năng sinh tồn hắn tôi luyện ra từ Tuyệt Vọng Sâm Lâm, thứ mà chỉ có những người lính dày dạn kinh nghiệm trước lằn ranh sinh tử mới có.
Keng!!!
- Hừ!
Một tiếng vang chát chúa vang lên, ánh lam lóe sáng. Trịnh Lung hừ lạnh lùi ra sau một bước, bàn tay cầm thương tê rần. Tay còn lại hắn nhanh như chớp làm một tư thế kỳ lạ, lập tức trên tay xuất hiện một cây búa rất lớn. Sát thủ cũng không chậm, cầm chủy thủ lấp lánh ba lam hoàn đâm tới, tay kia tóm lấy một người đi đường ném thẳng vào Trịnh Lung.
Trịnh Lung giơ búa lên muốn đập xuống, nhưng trên đường quá đông người làm hắn vướng tay. Hơn nữa tên sát thủ còn lấy người dân làm lá chắn. Hắn đã điều tra tính cách Trịnh Lung, chắc chắn không bao giờ giết hại người vô tội. Trịnh Lung cũng hành động đúng như hắn đoán, lập tức đổi thế, quay ngang búa để trước người. Tay kia bỏ thương, nắm lấy áo người dân bị ném tới muốn quăng ra ngoài. Hắn đã nhìn thấy ba lam hoàn của đối phương, vì vậy hắn hoàn toàn không sợ đánh tay đôi. Chỉ cần phòng ngự được hắn sẽ có cơ hội. Với sát thủ bằng cấp, Trịnh Lung tự tin mặt đối mặt có thể đập chết đối thủ.
- Tại sao lại là sát thủ Tam Lam? Thông tin ta là một Tam Lam Khí Tu hẳn bọn chúng phải biết, phái một sát thủ Tam Lam đi ám sát một người đồng cấp liệu có quá mạo hiểm không? Trừ phi… - Trong giây phút điện quang hỏa thạch, trong đầu Trịnh Lung liền hiện lên suy nghĩ này. Lam hoàn không thể làm giả, vậy thì chúng nhất định có nhiều hơn một tên!
Bàn tay đang đưa ra lập tức nắm lại thành nắm đấm, đấm thẳng vào người dân tên sát thủ kia ném tới. Người dân kia bỗng nhiên xìu xuống, như một quả bóng da xì hơi, vô cùng quỷ dị. Cơ thể tên này teo tóp lại, uốn éo né khỏi nắm đấm của Trịnh Lung, cả người như một con trăn lớn cuốn lấy hai cánh tay và đầu hắn, khóa cứng mọi hành động.
- Tam Lam Thể Tu? Hừ!
Trịnh Lung hơi biến sắc nhưng không loạn, hắn hiểu rõ hơn ai hết trong khoảnh khắc này không bình tĩnh chính là chết. Tên Tam Lam cầm chủy thủ đã lao tới nhanh như chớp, một dao nhắm thẳng vào đầu. Trịnh Lung hít một hơi thật sâu, một chân dậm thật mạnh xuống nền đá của con đường, đồng thời quát:
- Địa Thần Phủ, Tam Hoàn Phách!
Ầm! Ầm! Ầm!
Ba tiếng nổ cực lớn vang lên, nền đá dưới chân Trịnh Lung vỡ tan. Ba luồng sóng khí trùng điệp xuất phát từ vị trí của Trịnh Lung đẩy văng toàn bộ người xung quanh hắn ra xa, bao gồm cả hai tên sát thủ và dân thường xung quanh. Trịnh Lung điều tiết lam năng cực kỳ khéo léo, chỉ tạo áp lực đẩy vừa đủ để thoát khỏi tên Tam Lam Thể Tu và tập trung hất văng tên Tam Lam Khí Tu cầm chủy thủ, còn những người xung quanh chỉ bị đẩy ra xa một chút.
Cho đến lúc này mọi người mới nhận ra có đánh nhau trên phố, lại đều là các tu luyện giả thì chạy tán loạn. Chẳng mấy chốc cả con đường đông đúc chỉ còn lại một mình Trịnh Lung đứng thẳng, hai tên sát thủ cũng nương theo dòng người biến mất. Trịnh Lung cầm búa chống xuống đất, cẩn thận quan sát xung quanh. Theo lý mà nói sát thủ nếu đã ám sát thất bại sẽ rút đi ngay, nhưng theo nguyên tắc cẩn thận vẫn hơn, hắn yên tĩnh chờ đợi. Giao tranh diễn ra trong Phi Thiên Thần Thành, một lát đội tuần thành sẽ tới, lúc đó hắn mới chính thức an toàn.
Từ góc đường xuất hiện một dội tuần thành chạy tới. Trịnh Lung tuy nhìn thấy nhưng vẫn làm ngơ, sẵn sàng tư thế phản công bất cứ lúc nào. Thời điểm nguy hiểm nhất chính là lúc con mồi thả lỏng cơ thế, hắn sẽ không mắc sai lầm cơ bản như vậy.
Binh lính tuần thành vội vã tiến tới, tám người đứng thành một vòng tròn bảo vệ Trịnh Lung ở giữa. Một bĩnh sĩ đầu lĩnh tiến tới ân cần nói:
- Trịnh đại nhân, ngài không bị thương chứ?
***
Trong đình viện to lớn, một trung niên nhân đạo mạo đang thẩm trà. Mái tóc hắn búi cao gọn gàng, mặc một bộ trang phục tiêu chuẩn của một Thượng Thư. Khuôn mặt hắn lại rất phổ thông, nếu thả vào dòng người thì sẽ mất dấu ngay lập tức. Điểm đặc biệt là đôi tay hắn, đôi bàn tay thon dài, trắng bóc như tay những tiểu thư khuê nữ.
- Đại nhân, đã sắp xếp xong. - Một nam tử che mặt, mặc bộ đồ đen bao trùm cả người chỉ lộ ra đôi mắt tiến vào. Hắn quỳ một chân xuống bẩm báo.
- Rất tốt. - Trung niên nhân lên tiếng, giọng nói của người này có một từ tính rất đặc biệt, khác hẳn với dung mạo tầm thường của hắn. - Hãy đảm bảo Lý Vân Nhiên phải chết trước khi Lưu Nguyên Soái về đến đây. Tất cả những người từng tiếp xúc với hắn, cũng phải chết. Tất cả.
- Rõ.
Nam tử che mặt nhận lệnh, đứng lên định rời khỏi. Hắn chần chừ một lúc lại quỳ xuống, lần này là quỳ cả hai chân, mặt sát với mặt đất.
- Đại nhân, tiểu nhân muốn cầu một tính mạng cho Lý Vân Nhiên.
Cánh tay trắng nõn của trung niên nhân đang cầm chén trà dừng lại trên không trung, hắn âm trầm nhìn xuống nam tử:
- Tiểu Vi Tử, ai là người nuôi dạy ngươi.
- Bẩm, là đại nhân. - Nam tử run rẩy trả lời, thì ra hắn chính là Tiểu Vi Tử, phu xe của Lý Vân Nhiên!
- Ai là người dạy ngươi bản lĩnh, ai là người giúp ngươi đột phá Nhị Lam Khí Tu.
- Bẩm, là đại nhân.
- Vậy mà ngươi dám vì một lão già không quen không biết, mà chống đối mệnh lệnh của ta!
Trung niên nhân trừng mắt, ánh lam lóe lên, một ngón tay của Tiểu Vi Tử nổ tung, máu chảy lênh láng. Tiểu Vi Tử cắn răng chịu đựng, hắn dù là một sát thủ được nuôi dạy từ nhỏ, nhưng vẫn thương tiếc với tài năng và nhân cách của Lý Vân Nhiên. Hắn chỉ cảm thấy một con người như vậy rất hiếm có, nếu chết trong âm mưu thì thật đáng tiếc.
- Ngươi dám vì một tên người thường, mà dám chống đối ta. - Trung niên nhân chưa hết tức giận, gầm lên, lại thêm một ngón tay nữa nổ tung. Tiểu Vi Tử cắn răng chịu đựng, đôi môi bị cắn đến bật máu.
Choang!!!
Chén trà trên tay trung niên nhân nổ tung. Tiểu Vi Tử cảm thấy máu trong người nhộn nhạo, dường như đang muốn bay ra khỏi cơ thể hắn. Hắn sợ hãi ngã ra đất, hai tay đầy máu ôm lấy đầu, từng hình ảnh từ bé đến lớn như lướt qua một lượt, chẳng lẽ đây là hồi quang phản chiếu sao?
- Miêu Phí Hàn, có chuyện gì sao?
Một giọng nói thánh thót đột nhiên vang lên, mọi thứ liền an tĩnh xuống. Gió ngừng thổi, mây ngừng bay, thời gian dường như ngưng đọng, vô cùng quỷ dị. Trung niên nhân đang tức giận cũng bình tĩnh lại, thở hắt ra một tiếng, gật đầu nói:
- Hạ đại nhân, ta ổn. Tiểu Vi Tử, nể mặt Hạ đại nhân, tha cho ngươi một mạng. Mau đi hoàn thành nhiệm vụ.
- Rõ, đại nhân.
Tiểu Vi Tử thở hổn hển, thều thào nói. Hắn chật vật đứng dậy, ôm bàn tay đầy máu rời khỏi. Hắn nhận ra người tới là ai, trong Tây Đình thì người có thể làm Miêu đại nhân an tĩnh xuống chỉ có một, là nàng, Hạ Tử Viên Hạ đại nhân. Từ đầu đến cuối hắn đều không dám ngẩng đầu lên nhìn, cũng không cảm tạ Hạ đại nhân. Nguyên nhân không đơn giản vì cách biệt cấp bậc, mà quan trọng hơn là vì nhan sắc của nữ tử được mệnh danh là đệ nhất mỹ nữ Phi Thiên Thần Thành. Có nhiều lời đồn xung quanh vị Hạ đại nhân này, trong đó đáng sợ nhất là:
- Hạ Tử Viên là người xinh đẹp nhất thế gian, cho dù ngươi có là ai cũng sẽ bị nàng hớp hồn, bất kể nam nữ. Chỉ cần nhìn nàng một lần, ngươi sẽ nguyện chết vì nàng. Nếu không đủ sức mạnh, ngươi sẽ ngay lập tức biến thành kẻ điên, cả ngày chỉ mơ mộng về nàng mà thôi!
- Liễu Thông, ta còn chưa biết tên hắn. Tại sao hắn lại chết? - Là bị một cao thủ bóp nát đầu, hiện trường rất kinh khủng. - Trịnh Lung nói nhỏ. - Có điều rất lạ, tên cao thủ này rõ ràng có đủ khả năng kết liễu hắn ngay lập tức, nhưng lại dùng mỡ heo để bẫy hắn ngã xuống, sau đó còn đánh đập hắn một trận rồi mới giết. Lão nhân gia ngài xem.
Lý Vân Nhiên trầm ngâm suy nghĩ, tuy nói rằng ông đã về hưu, nhưng công việc xử án đã ăn vào máu thịt, thật không dễ dàng bỏ qua. Một lát sau, ông nói:
- Trịnh đại nhân, ngươi có từng nghĩ, thật ra có hai người hoặc hai nhóm người không?
- Hai người? Ý ngài là hai người khác nhau?
- Đúng vậy, ta cứ giả thiết là có hai người ra tay đi. Một người hẳn là dân thường, không phải tu luyện giả mới phải dùng bẫy. Người đến sau mới là sát thủ đoạt mạng.
Trịnh Lung cẩn thận suy nghĩ, rất có thể giả thiết này là chính xác. Nhưng vấn đề là Liễu Thông đắc tội quá nhiều người, sẽ rất khó để tìm ra manh mối.
- Trịnh đại nhân, chẳng phải ngài đã báo lên Tây Đình rồi sao? Vụ án này cần gì phải quan tâm nữa?
Trịnh Lung cười khổ, đáp:
- Lão nhân gia có điều chưa rõ, trong binh lính tuần thành chúng ta cũng có phân biệt. Mặc dù toàn Phi Thiên Thần Thành xảy ra án mạng, nhưng ở mạn Đông Thành chúng ta thì đặc biệt nhiều, hơn nữa đều không tìm được chút thông tin nào về kẻ ra tay. Vừa rồi ta có nhận mệnh lệnh cần tăng cường canh phòng, nhưng vẫn không khống chế được. Tình hình này nếu còn kéo dài, rất có thể chúng ta sẽ bị giải binh. Đây còn là thời điểm Lưu Nguyên Soái sắp trở về, thật khó cho ta, haizz.
Lý Vân Nhiên nhìn Trịnh Lung thở ngắn than dài thì bật cười. Lăn lộn trong quan trường hơn nửa đời người, ông sao có thể không biết ý chứ:
- Trịnh đại nhân, có phải muốn nhờ vả ta chuyện gì không?
- Lão nhân gia anh minh. - Trịnh Lung hơi đỏ mặt, nhưng vẫn tiếp tục nói. - Cái này, ta có nghe nói ngài có quen biết cùng Hắc Miêu Bang, không biết có thể nhờ bọn họ một chút không? Không cần quá chi tiết cụ thể, chỉ cần có một chút thông tin là được.
Lý Vân Nhiên gật đầu. Ông lấy ra một tờ giấy, nhanh chóng viết một lá thư giao cho Trịnh Lung:
- Trịnh đại nhân, hãy cầm bức thư này đưa cho Tiêu Trưởng Lão của Hắc Miêu Bang. Ông ta sẽ cân nhắc trợ giúp đại nhân. Trong này ta đã nói rõ tiền căn hậu quả, và lời đề nghị nhờ trợ giúp. Ngài nên nhớ Hắc Miêu Bang chỉ có thể giúp trong khả năng của họ, tuyệt đối sẽ không dính líu quá sâu đến vũng nước đục này.
Trịnh Lung phấn khởi nhận lấy phong thư, lật đật đứng dậy:
- Đa tạ lão nhân gia, nhất định ta sẽ không quên ân đức của ngài. Ta còn có việc phải đi một lát.
- Ha hả, thứ lỗi ta không tiễn.
***
Trịnh Lung mừng rỡ, vội vã rời đi. Hắn âm thầm thề với lòng, nhất định phải mời Lý Vân Nhiên một bữa thật thịnh soạn. Trước đây khi còn làm Ngũ Trưởng, hắn còn chưa nghĩ tới việc thiếu tinh thạch là một vấn đề. Sau khi bị giáng chức về binh linh tuần thành, hắn mới cảm nhận thấy sự thiếu thốn trong cuộc sống thường ngày. Hơn nữa là những tiếng xì xầm không mấy thân thiện từ những kẻ hay nịnh nọt hắn ngày xưa, làm cho hắn biết khi nào ngã mới thấy tình huynh đệ chân chính. Bằng mọi giá phải cố gắng, lấy lại vị thế khi xưa.
Trên con đường đông đúc, một bóng người chợt lướt ngang qua Trịnh Lung, hắn theo bản năng ngả người ra sau một chút, đồng thời tay cầm thương hơi giơ lên cản trước người. Đây là bản năng sinh tồn hắn tôi luyện ra từ Tuyệt Vọng Sâm Lâm, thứ mà chỉ có những người lính dày dạn kinh nghiệm trước lằn ranh sinh tử mới có.
Keng!!!
- Hừ!
Một tiếng vang chát chúa vang lên, ánh lam lóe sáng. Trịnh Lung hừ lạnh lùi ra sau một bước, bàn tay cầm thương tê rần. Tay còn lại hắn nhanh như chớp làm một tư thế kỳ lạ, lập tức trên tay xuất hiện một cây búa rất lớn. Sát thủ cũng không chậm, cầm chủy thủ lấp lánh ba lam hoàn đâm tới, tay kia tóm lấy một người đi đường ném thẳng vào Trịnh Lung.
Trịnh Lung giơ búa lên muốn đập xuống, nhưng trên đường quá đông người làm hắn vướng tay. Hơn nữa tên sát thủ còn lấy người dân làm lá chắn. Hắn đã điều tra tính cách Trịnh Lung, chắc chắn không bao giờ giết hại người vô tội. Trịnh Lung cũng hành động đúng như hắn đoán, lập tức đổi thế, quay ngang búa để trước người. Tay kia bỏ thương, nắm lấy áo người dân bị ném tới muốn quăng ra ngoài. Hắn đã nhìn thấy ba lam hoàn của đối phương, vì vậy hắn hoàn toàn không sợ đánh tay đôi. Chỉ cần phòng ngự được hắn sẽ có cơ hội. Với sát thủ bằng cấp, Trịnh Lung tự tin mặt đối mặt có thể đập chết đối thủ.
- Tại sao lại là sát thủ Tam Lam? Thông tin ta là một Tam Lam Khí Tu hẳn bọn chúng phải biết, phái một sát thủ Tam Lam đi ám sát một người đồng cấp liệu có quá mạo hiểm không? Trừ phi… - Trong giây phút điện quang hỏa thạch, trong đầu Trịnh Lung liền hiện lên suy nghĩ này. Lam hoàn không thể làm giả, vậy thì chúng nhất định có nhiều hơn một tên!
Bàn tay đang đưa ra lập tức nắm lại thành nắm đấm, đấm thẳng vào người dân tên sát thủ kia ném tới. Người dân kia bỗng nhiên xìu xuống, như một quả bóng da xì hơi, vô cùng quỷ dị. Cơ thể tên này teo tóp lại, uốn éo né khỏi nắm đấm của Trịnh Lung, cả người như một con trăn lớn cuốn lấy hai cánh tay và đầu hắn, khóa cứng mọi hành động.
- Tam Lam Thể Tu? Hừ!
Trịnh Lung hơi biến sắc nhưng không loạn, hắn hiểu rõ hơn ai hết trong khoảnh khắc này không bình tĩnh chính là chết. Tên Tam Lam cầm chủy thủ đã lao tới nhanh như chớp, một dao nhắm thẳng vào đầu. Trịnh Lung hít một hơi thật sâu, một chân dậm thật mạnh xuống nền đá của con đường, đồng thời quát:
- Địa Thần Phủ, Tam Hoàn Phách!
Ầm! Ầm! Ầm!
Ba tiếng nổ cực lớn vang lên, nền đá dưới chân Trịnh Lung vỡ tan. Ba luồng sóng khí trùng điệp xuất phát từ vị trí của Trịnh Lung đẩy văng toàn bộ người xung quanh hắn ra xa, bao gồm cả hai tên sát thủ và dân thường xung quanh. Trịnh Lung điều tiết lam năng cực kỳ khéo léo, chỉ tạo áp lực đẩy vừa đủ để thoát khỏi tên Tam Lam Thể Tu và tập trung hất văng tên Tam Lam Khí Tu cầm chủy thủ, còn những người xung quanh chỉ bị đẩy ra xa một chút.
Cho đến lúc này mọi người mới nhận ra có đánh nhau trên phố, lại đều là các tu luyện giả thì chạy tán loạn. Chẳng mấy chốc cả con đường đông đúc chỉ còn lại một mình Trịnh Lung đứng thẳng, hai tên sát thủ cũng nương theo dòng người biến mất. Trịnh Lung cầm búa chống xuống đất, cẩn thận quan sát xung quanh. Theo lý mà nói sát thủ nếu đã ám sát thất bại sẽ rút đi ngay, nhưng theo nguyên tắc cẩn thận vẫn hơn, hắn yên tĩnh chờ đợi. Giao tranh diễn ra trong Phi Thiên Thần Thành, một lát đội tuần thành sẽ tới, lúc đó hắn mới chính thức an toàn.
Từ góc đường xuất hiện một dội tuần thành chạy tới. Trịnh Lung tuy nhìn thấy nhưng vẫn làm ngơ, sẵn sàng tư thế phản công bất cứ lúc nào. Thời điểm nguy hiểm nhất chính là lúc con mồi thả lỏng cơ thế, hắn sẽ không mắc sai lầm cơ bản như vậy.
Binh lính tuần thành vội vã tiến tới, tám người đứng thành một vòng tròn bảo vệ Trịnh Lung ở giữa. Một bĩnh sĩ đầu lĩnh tiến tới ân cần nói:
- Trịnh đại nhân, ngài không bị thương chứ?
***
Trong đình viện to lớn, một trung niên nhân đạo mạo đang thẩm trà. Mái tóc hắn búi cao gọn gàng, mặc một bộ trang phục tiêu chuẩn của một Thượng Thư. Khuôn mặt hắn lại rất phổ thông, nếu thả vào dòng người thì sẽ mất dấu ngay lập tức. Điểm đặc biệt là đôi tay hắn, đôi bàn tay thon dài, trắng bóc như tay những tiểu thư khuê nữ.
- Đại nhân, đã sắp xếp xong. - Một nam tử che mặt, mặc bộ đồ đen bao trùm cả người chỉ lộ ra đôi mắt tiến vào. Hắn quỳ một chân xuống bẩm báo.
- Rất tốt. - Trung niên nhân lên tiếng, giọng nói của người này có một từ tính rất đặc biệt, khác hẳn với dung mạo tầm thường của hắn. - Hãy đảm bảo Lý Vân Nhiên phải chết trước khi Lưu Nguyên Soái về đến đây. Tất cả những người từng tiếp xúc với hắn, cũng phải chết. Tất cả.
- Rõ.
Nam tử che mặt nhận lệnh, đứng lên định rời khỏi. Hắn chần chừ một lúc lại quỳ xuống, lần này là quỳ cả hai chân, mặt sát với mặt đất.
- Đại nhân, tiểu nhân muốn cầu một tính mạng cho Lý Vân Nhiên.
Cánh tay trắng nõn của trung niên nhân đang cầm chén trà dừng lại trên không trung, hắn âm trầm nhìn xuống nam tử:
- Tiểu Vi Tử, ai là người nuôi dạy ngươi.
- Bẩm, là đại nhân. - Nam tử run rẩy trả lời, thì ra hắn chính là Tiểu Vi Tử, phu xe của Lý Vân Nhiên!
- Ai là người dạy ngươi bản lĩnh, ai là người giúp ngươi đột phá Nhị Lam Khí Tu.
- Bẩm, là đại nhân.
- Vậy mà ngươi dám vì một lão già không quen không biết, mà chống đối mệnh lệnh của ta!
Trung niên nhân trừng mắt, ánh lam lóe lên, một ngón tay của Tiểu Vi Tử nổ tung, máu chảy lênh láng. Tiểu Vi Tử cắn răng chịu đựng, hắn dù là một sát thủ được nuôi dạy từ nhỏ, nhưng vẫn thương tiếc với tài năng và nhân cách của Lý Vân Nhiên. Hắn chỉ cảm thấy một con người như vậy rất hiếm có, nếu chết trong âm mưu thì thật đáng tiếc.
- Ngươi dám vì một tên người thường, mà dám chống đối ta. - Trung niên nhân chưa hết tức giận, gầm lên, lại thêm một ngón tay nữa nổ tung. Tiểu Vi Tử cắn răng chịu đựng, đôi môi bị cắn đến bật máu.
Choang!!!
Chén trà trên tay trung niên nhân nổ tung. Tiểu Vi Tử cảm thấy máu trong người nhộn nhạo, dường như đang muốn bay ra khỏi cơ thể hắn. Hắn sợ hãi ngã ra đất, hai tay đầy máu ôm lấy đầu, từng hình ảnh từ bé đến lớn như lướt qua một lượt, chẳng lẽ đây là hồi quang phản chiếu sao?
- Miêu Phí Hàn, có chuyện gì sao?
Một giọng nói thánh thót đột nhiên vang lên, mọi thứ liền an tĩnh xuống. Gió ngừng thổi, mây ngừng bay, thời gian dường như ngưng đọng, vô cùng quỷ dị. Trung niên nhân đang tức giận cũng bình tĩnh lại, thở hắt ra một tiếng, gật đầu nói:
- Hạ đại nhân, ta ổn. Tiểu Vi Tử, nể mặt Hạ đại nhân, tha cho ngươi một mạng. Mau đi hoàn thành nhiệm vụ.
- Rõ, đại nhân.
Tiểu Vi Tử thở hổn hển, thều thào nói. Hắn chật vật đứng dậy, ôm bàn tay đầy máu rời khỏi. Hắn nhận ra người tới là ai, trong Tây Đình thì người có thể làm Miêu đại nhân an tĩnh xuống chỉ có một, là nàng, Hạ Tử Viên Hạ đại nhân. Từ đầu đến cuối hắn đều không dám ngẩng đầu lên nhìn, cũng không cảm tạ Hạ đại nhân. Nguyên nhân không đơn giản vì cách biệt cấp bậc, mà quan trọng hơn là vì nhan sắc của nữ tử được mệnh danh là đệ nhất mỹ nữ Phi Thiên Thần Thành. Có nhiều lời đồn xung quanh vị Hạ đại nhân này, trong đó đáng sợ nhất là:
- Hạ Tử Viên là người xinh đẹp nhất thế gian, cho dù ngươi có là ai cũng sẽ bị nàng hớp hồn, bất kể nam nữ. Chỉ cần nhìn nàng một lần, ngươi sẽ nguyện chết vì nàng. Nếu không đủ sức mạnh, ngươi sẽ ngay lập tức biến thành kẻ điên, cả ngày chỉ mơ mộng về nàng mà thôi!
Danh sách chương