Trở lại chuyện Flying Dance gửi email ca ngợi tôi rất-hài-hước. Tôi ngỡ rằng lúc ấy cô ta vừa lên cơn sốt cao nên có tí... ấm đầu, nhưng dầu sao tôi vẫn mong được chat với cô ấy. Nhưng hai chúng tôi không mấy khi online cùng lúc, đành liên lạc bằng email. Để chứng minh rằng cô ấy rất sáng suốt, tôi đành phải cố sức bóp nặn vốn liếng từ vựng của mình để duy trì hình ảnh "hài hước". Tôi gửi email cho Flying Dance, cô ấy hồi âm lại, tôi lại gửi email tiếp, cô ấy lại hồi âm... Flying Dance có một bài thơ trên cùng forum với tôi:

Em tung bay nhẹ nhàng, giữa bầy người ồn ĩ

Ánh mắt anh lướt lại, diệu kỳ

Anh sững sờ, hay ngắm kỹ

Cũng không làm em rối loạn nhịp đi

Bởi khiến em nhảy bay lướt bước

Đâu phải đôi mắt, ánh nhìn của anh

Mà là con tim em không ngừng nghỉ, thật khó liên tưởng người con gái ngọt ngào thế này với hình ảnh khủng long. Mà nếu là khủng long thật, tôi cũng cam lòng dâng mình cho nó đánh chén no say. Hình như Thái lờ mờ đoán biết suy nghĩ của tôi, nên vội vàng can gián tôi không nên kỳ vọng vào Internet kẻo đến lúc thất vọng, vì mọi thứ trên mạng chỉ có phân nửa là thật mà thôi. Còn chưa rõ kẻ ẩn sau cái nick kia là con trai hay con gái, làm sao mà mơ xa được. Chậc, chả trách gì tính bạc bẽo đến vô cảm của Thái. Sau khi bị người yêu đá đít năm 20 tuổi, Thái bắt đầu lao vào những cuộc chơi tràng giang không ngừng nghỉ để trả đũa tụi con gái. Người xưa có câu "bị rắn cắn một lần, 10 năm sau vẫn sợ sợi dây thừng". Thế nhưng Thái bị rắn cắn thì lại học được cách lột da rắn, và đam mê ăn thịt rắn.Lại một đêm trằn trọc với những công thức và phương trình, như bao đêm khác. Con mèo mun ngoài cửa sổ phòng nghiên cứu tru lên những tiếng kêu mời gọi. Ba tiếng dài một tiếng ngắn, đã ba giờ đêm. Tôi bèn online "dạo chơi" giây lát, giờ này mạng chạy rất phê, vì ít người lướt web. Đúng lúc tôi online, máy tính bật ra tiếng kêu chít chít, có cá cắn câu! Không biết cô nàng ngốc nghếch nào gửi message cho tôi đây? Hic, sung sướng đến rớt cả nước miếng. Tôi chắp tay nghiêm túc khẩn cầu Thượng đế ban cho mình một cô gái tuyệt sắc giai nhân, rồi dùng bàn tay trái thanh khiết chưa từng sờ vào tờ giấy toa-lét nhấp chuột. Trên màn hình hiện lên dòng chữ:

- Đồ Tồi, muộn thế này mà chưa ngủ sao? Trời ơi, Flying Dance. Không thể tin nổi. Tôi vội vàng lau sạch tay chân, hít thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Thái ơi là Thái, giờ này cậu đang ở đâu với ai, bỏ mặc mình trong thời khắc then chốt thế này? Biết làm sao bây giờ, làm thế nào níu kéo Flying Dance với vốn từ vựng thụt lủn như cái đuôi mèo và cách pha trò có phần ngớ ngẩn của tôi đây? - Đồ Tồi à, em hơi buồn, không ngủ được. Anh cũng mất ngủ à?

Trời đất, tại cậu Thái thầy dùi cho tôi lấy nickname là "Đồ Tồi". Thái còn bảo những cái nick càng bất cần đời càng có sức hút đối với các nàng. Nick trước kia của tôi đại loại như "yêu em muôn thuở", "Jack nặng tình", "tên tôi là lãng mạn", "nếu em không muốn sống anh sẽ chết cùng em" cũng khá là hay ho chứ bộ! Tôi đúng là ngốc, dại dột nghe lời Thái để đến nỗi giờ bị nàng gọi là "đồ tồi", thật chẳng lãng mạn tẹo nào.

- Anh cũng không vui, thế thì chúng ta tương tác với nhau theo định luật trái dấu, dấu âm tương tác với dấu âm thì thành kết quả dương đấy!

Phù, mãi mới nặn ra một câu, toát mồ hôi hột. Thật ra, tôi đâu có buồn bã chán nản gì, nhưng cũng phải "ăn dưa nói dựa" theo nàng chứ. Vừa bắt đầu "đàm phán", không nên ông chẳng bà chuộc với đối tác. Nếu lát nữa cô ấy hỏi vì sao tôi buồn thì tôi sẽ đáp rằng "Em không vui thì làm sao anh vui nổi". Nghe có vẻ hơi bợ đỡ, nhưng Thái đã nói rồi, bợ đỡ là nền tảng của tình yêu. Hơn nữa, con gái là những sinh vật rất... kỳ quặc, họ đặt trọn niềm tin vào đôi tai chứ không phải đôi mắt. Vì thế, thà nói một câu ngon lành cho con gái "lay động cảm quan" còn hơn làm một việc tử tế để các cô nhìn thấy.

- Vậy à, nhưng mà này, anh chưa hỏi thăm em đấy!Chết chưa, cuống lên đến nỗi quên cả phép lịch sự căn bản nhất, thế mà tôi đã từng được tặng danh hiệu Chàng trai lịch thiệp nhất khoa kia đấy. Các em khoá dưới biết được chuyện này thì sẽ vỡ mộng về tôi mất. Thật đến treo cổ... chân tự tử!

- Cô gái tóc dài ơi, cầu chúc mọi lo lắng của em sẽ qua đi.

Tôi vẫn thầm mong Flying Dance có mái tóc dài tha thướt tung bay, chứ không phải chỉ có tà váy tung bay. Cầu xin Thượng đế phù hộ, đừng để tôi đoán nhầm.

- Xí, làm sao anh biết em tóc dài?

Ooys, đoán trúng phóc! May quá, cô ấy gần giống với mẫu hình trong mơ của tôi. Đã quá!

- Không những anh biết em tóc dài, anh còn biết em rất ít khi mặc váy.

Đã có gan ngồi vào chiếu bạc thì phải dám đặt cược lớn một tí, nếu canh bạc này thắng thì trái đất sẽ ngừng quay để chúc mừng tôi.

- Sao cơ? Quả là em không thích mặc váy, nhưng sao anh biết được?

Thượng đế ơi, sao người hậu đãi tôi quá vậy? Tôi chỉ thật thà, thành khẩn hơn người khác một tẹo thôi mà. Người không cần phải đối xử hậu hĩnh với tôi đến mức này đâu.

- Anh cảm thấy nhất định em có một đôi chân rất đẹp, vì thế không nên để tà váy che mất chân em...

Khoá huấn luyện đặc biệt của "thầy Thái" quả là có tác dụng. Cậu ta bảo sinh ra trên đời làm thằng đàn ông phải biết cách ăn nói ngọt ngào. Khi chàng trai tán tụng cô gái thì sẽ gây tác động cực mạnh đến... dạ dày anh ta, chứ không phải đến đối tác, bởi những lời nịnh nọt gây buồn nôn cực kỳ. Thái bảo bao giờ tôi có thể tuôn ra những lời bợ đỡ một cách trơn như bôi mỡ mà không hề co thắt dạ dày thì sẽ được nhận bằng tốt nghiệp khoá học. Giờ xem ra tôi đã thi đỗ.

-:)

Đây là phản ứng quá thông thường của các cô nàng, không biết trả lời thế nào thì dùng cái mặt cười để lấp liếm cho qua chuyện. Chiêu này khá là cao thủ, vừa nhận lời khen một cách kín đáo vừa làm ra vẻ không dễ bị dụ khị

- Đỡ buồn chưa, cô bé Flying Dance xinh đẹp?

Tuy rất muốn biết vì sao nàng không vui, nhưng tôi chỉ hỏi khéo một câu như vậy. Bởi một khi không vui thì trạng thái tâm lý sẽ rất... gập ghềnh. "Tấn công trực diện" chỉ tổ khiến cô ta thêm tức giận. Hỏi khéo léo có khi sẽ thu được hiệu quả hơn hẳn. Binh pháp Tôn Tử đã dạy "Giương Đông kích Tây" mà. Thêm vào đó, tôi đã cẩn thận kèm thêm lời ca ngợi sắc đẹp của cô ấy, chắc cô nàng không nỡ đạp tôi offline ngay lập tức.

- Dễ thở hơn nhiều rồi, anh Đồ Tồi đáng yêu ạ......"Đáng yêu"? Hừm, tĩnh từ này nói về tôi không đắt lắm, nhưng cũng tạm được. Chỉ có điều "đồ tồi" có đáng yêu đến đâu cũng vẫn là "đồ tồi", mai tôi phải thay cái nick này đi mới được.

- Em đỡ buồn thì anh cũng hơi vui rồi đấy.

Quá chuẩn, đòn đánh chuẩn bị từ nãy dùng vào chỗ rất đắc địa. Mà tôi nịnh rất chi là trơn, thậm chí không hề chớp mắt. Thật là một đòn cân não!

- Ôi, Đồ Tồi ơi, em phải đi ngủ rồi, 10 giờ sáng mai online nhé!

Căn cứ vào phản ứng của Flying Dance, có thể thấy rằng đòn nịnh ban nãy của tôi vừa xoẳn cả về cường độ lẫn thời điểm. Hà hà, quãng đời sống chung với Thái bấy lâu nay quả là hữu ích.

- OK! Trèo đèo vượt suối anh cũng sẵn sàng, huống chi là chat với em!

Mèng ơi, sao tôi có thể ăn nói hoa văn mỹ miều thế kia chứ? Câu này xứng đáng liệt vào bảng xếp hạng Những câu chat hay nhất trong năm. Trình độ của Đông Gioăng chắc cũng chỉ đến tầm này thôi. Tôi rất biết ơn "thầy Thái" dạy dỗ thời gian qua, nhưng rõ ràng là "hậu sinh khả ố", tôi đã vượt thầy rồi. Hơn nữa, tôi gõ câu ấy không hề run tay mới ghê chứ! Tôi ngây ngất trước tài năng thiên bẩm của mình

-...Mai gặp lại... Chúc ngủ ngon, Đồ Tồi...

- Có chút đính chính, là sáng nay gặp lại (ba giờ sáng rồi mà)... Ngủ ngon nhé em.

Tôi offline trong niềm vui không kìm chế nổi và gào toáng như quảng cáo trong ti vi: "Bạn đã gặp may". Xem ra, lần này có nhiều khả năng thành công. Bên ngoài lại có tiếng mèo kêu nheo nhéo...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện