Bóng đen bé nhỏ bên dưới đôi cánh vặn vẹo liên tục. Dường như nó vẫn đang giãy giụa, chưa từ bỏ ý định trốn thoát. Hạc giấy nhỏ đè xuống một lúc, sau đó bèn nghiêng đầu sang một bên, lén lút nhìn thứ bên dưới đôi cánh. Sau khi nhìn một lúc lâu, nó đột nhiên buông một bên cánh ra rồi quật mạnh xuống dưới.
Sau bảy, tám lần đập mạnh, hạc giấy nhỏ lại nghiêng đầu nhìn bóng đen bé tí bên dưới cánh. Thứ đó không lớn hơn trong mắt là bao. Tiếp theo, hạc giấy nhỏ thả đôi cánh ra, để lộ một con quái trùng nhỏ với cái đầu nhìn giống như loài bọ chét.
Lúc này, có động tĩnh mới vọng ra từ khu nhà bếp của tòa viện. Rõ ràng, đó là một giọng cười khá ngột ngạt, đi kèm với âm thanh nhai nuốt.
Hạc giấy nhỏ ngẩng đầu, nhìn về phía nhà bếp. Sau một biến hóa nào đó đi kèm với một vầng sáng mông lung, mờ mịt, từ vị trí cổ trở lên của nó biến thành một cái đầu hạc rất sống động, chỉ là bị nhỏ đi rất nhiều.
“Kéc kéc...”
Sau một tiếng hạc kêu nhẹ nhàng vọng ra từ miệng hạc giấy nhỏ, âm thanh náo nhiệt từ nhà bếp bên kia cũng tắt ngấm đi.
Hạc giấy nhỏ ngậm lấy con tiểu quái trùng này vào mõm, sau đó vỗ cánh đôi lần mà bay lên, tiến về nhà bếp của khu trạch viện. Cuối cùng, nó chui vào bên trong từ khoảng trống giữa vách tường và mái hiên.
Kẽo kẹt...
Cửa nhà bếp được mở ra; ông lão họ Lý nhoài người ra, cầm theo một cây nến chiếu sáng về phía khoảng sân.
“Cha, cha nhìn thấy gì không?”
“Đúng vậy, Lý thúc, âm thanh vừa rồi là thứ gì vậy?”
Nhờ vào ánh nến, ông lão híp mắt nhòm tứ phía nhưng lại chẳng thấy gì.
“Nghe có vẻ giống như tiếng chim hót, có lẽ là do một con chim nào đó đói bụng vào mùa xuân rồi rơi xuống mảnh sân này. Không sao đâu, chắc chắn không phải là người.”
“Vậy là tốt rồi! Đi, chúng ta trở về ăn cơm thôi.”
Cả nhóm người yên tâm trở lại nhà bếp. Sau khi đóng cửa lại, ông lão còn nhìn vào sân hai lần - chỉ cần không bị kẻ khác phát hiện, hay không bị kẻ khác tham lam đồ vật của mình là được.
Trong phòng bếp có tổng cộng chín người, tụ họp quanh một cái bàn lớn đủ cho tám người ăn uống. Rõ ràng, tâm trạng của bọn họ đang rất tốt; nơi đây lại có đồ ăn thức uống nóng hổi, mà trong bếp cũng có lửa than, có vẻ cực kỳ ấm áp.
Con hạc giấy nhỏ đáp xuống xà nhà bếp, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào những người bên dưới. Mặc dù nó không hề phớt lờ một số chi tiết nhỏ của từng người, nhưng trọng tâm quan sát vẫn là năm người, bao gồm bốn người vừa đi lên từ địa đạo và ông lão kia.
Khi thấy gã đầu lĩnh trong bốn người kia cứ gãi lưng, ít nhất phải gãi mấy chục lần nhưng vị trí cần gãi luôn nằm ngoài tầm với của cánh tay, con hạc giấy nhỏ cũng duỗi cánh gãi gãi lưng mình. Cơ mà, nó gãi rất dễ dàng, thế nên đột nhiên cảm thấy chẳng còn hứng thú gì nữa, mà bầu không khí bên dưới càng lúc càng ấm nồng.
“Này, ta nói này, bốn người các ngươi bốc mùi kinh quá. Đến đây, làm miếng thịt đi.”
“Ha ha ha ha, ta vẫn còn chưa cởi giày nha; ta mà cởi giày ra thì còn 'thơm' nữa! Ngươi có muốn ta cởi ra ngay bây giờ luôn không?”
“Đừng, đừng, đừng, đang chỗ ăn uống!”
“Ha ha ha...”
Vừa uống rượu trong chén, ông lão vừa dùng tay trái gãi lấy tay phải rồi thở dài.
“Sau khi bọn họ trở về lần này, chúng ta sẽ có thể sống yên ổn hơn một chút trong thời gian sắp tới.”
“Đúng vậy. Lý thúc ơi, lão Lý vẫn bảo là phải chuẩn bị càng nhiều càng tốt.”
“Sao thế? Chiến sự bi quan lắm à? Chẳng phải là đại thắng rồi ư?”
Bốn người hoàn toàn im lặng; bầu không khí vốn dĩ đang sôi nổi, lúc này cũng lạnh dần đi. Sau đó, người đàn ông đầu lĩnh bèn lên tiếng.
“Ta không rõ tình hình chính xác cho lắm, nhưng nghe đồn rằng, một vài toán quân tiên phong của chúng ta đã thiệt hại nhân mạng khá nhiều. Những vị tiên sư kia vô cùng đáng sợ.”
“Đúng vậy, đúng vậy! Có một vài tiên sư tuy xưng mình là tiên sư, nhưng không hề giống với các vị thần tiên trong truyền thuyết nha. Rõ ràng là không hề giống con người...”
“Suỵt...”
“Ở xa như vậy, sợ cái quái gì? Ví dụ như hai tên quay về đại doanh kìa, trông hình dáng chẳng khác gì bộ xương khô cả. Ta nhìn có một lúc mà đã gặp ác mộng mấy đêm rồi đấy, ngủ mơ thấy toàn thân bị sâu bọ bám đầy... Vô cùng kinh khủng nha...”
“Ha ha ha, được rồi, đừng nói nữa! Nói nữa là ta cũng sợ theo đấy! Ha ha ha, ăn đi, ăn đi! Lát nữa xong trận sẽ quay lại, chờ bọn họ đánh tới!”
“Ừ ừ ừ! Uống một chén đi! “Cạn chén nào!”
......
Sau khi nhìn một lúc, hạc giấy nhỏ quay đầu về phía cửa sổ nhà bếp, như thể bản thân vừa nghe thấy một âm thanh lạ nào đó. Nó nhanh chóng bay ra ngoài, mà những người đang ăn uống trong bếp đều không hay biết gì cả.
Lúc mới đến huyện thành Nam Đạo, Kế Duyên cảm thấy nơi đây rất hỗn loạn. Ví dụ như nhà lão Lý có địa đạo bên trong, đây cũng không phải kẻ hiền lành gì. Dù bây giờ ổn hơn một chút, nhưng vẫn còn nhiều hạn chế. Đây là do có rất nhiều người không chịu an phận, muốn tòng quân đi kiếm chút vốn liếng.
Trên những con phố yên tĩnh, có một nhóm người đang xếp hàng, di chuyển nhanh chóng dọc theo đường phố. Bước chân của họ rất nhanh, chân đi thoăn thoắt mà không phát ra tiếng động nào; mỗi một người đều đeo theo binh khí ở phần eo hoặc sau lưng.
Con hạc giấy nhỏ chậm rãi đuổi theo trên không trung. Nó nhìn thấy nhóm người kia đã đi đươc nửa canh giờ, cuối cùng dừng lại tại khu vực phụ cận của nha môn quan phủ, sau đó bèn nhảy vào một mảnh sân có đốt đèn lồng.
Tiếp đó là những tiếng la hét và đánh nhau ngắn ngủi, nhưng không kéo dài quá lâu, và rồi cả không gian cũng nhanh chóng chìm vào yên tĩnh.
Con hạc giấy nhỏ cũng bay vào trong sân dựa theo theo âm thanh đó. Bên trong chính là đại lao của huyện thành Nam Đạo. Tại cửa nhà lao, có hai quan viên đã ngã xuống. Trên mặt đất còn có một vũng máu tươi, phả mùi vào phía trong nhà tù đen tối, khiến cả bầu không khí tràn ngập cái mùi hôi của nhà lao xen lẫn với vị tanh tưởi của máu.
“Đại ca, huynh sao rồi?” “Đại ca! Sao huynh ra nông nỗi này?”
“Đại ca, mấy tên khốn kiếp vô liêm sỉ kia! Đệ sẽ giết hết bọn chúng!”
Bên trong vọng ra những giọng nói đè nén và đau đớn của vài người đàn ông. Con hạc giấy nhỏ bay vào khu vực nằm sâu trong nhà giam, đậu từ trên cao nhìn xuống. Nơi đó có một người đàn ông rách rưới với cả người đầy máu và vết thương đang nằm trên chiếc giường của phòng giam. Từng mùi hôi thối tanh tưởi đang bốc lên, tựa như cái cái mùi ấy cũng được phóng đại khi vào bên trong nhà giam này.
“Ngươi... Tại sao các ngươi dám đối xử với đại ca chúng ta như thế này?”
Một người đàn ông mặc đồ đen túm lấy một người đàn ông bận đồ quan sai; những ngón tay của gã siết chặt quanh cổ của người quan sai kia như một gọng kìm sắt, khiến gã quan sai đỏ rần cả mặt vị ngạt thở.
“Đại... Đại gia, xin tha mạng! Đại gia... Tiểu nhân, tiểu nhân thật sự chưa từng làm khó dễ gì Từ gia cả. Từ gia chính là một vị anh hùng tiền tuyến. Tiểu nhân đâu có dám...”
“Hừ! Mở cửa ra! Mở cửa ra, nhanh lên!”
Người đàn ông áo đen ném mạnh gã quan sai vào cửa phòng giam.
“Khụ khụ khụ... Vâng ạ, vâng ạ! Tiểu nhân tuân lệnh! Kính xin mấy vị đại gia tha mạng, cho tiểu nhân một con đường sống. Tiểu nhân thực sự chưa từng làm khó dễ Từ...”
Tên cai ngục run rẩy tháo móc khóa khỏi thắt lưng, lục lọi một hồi rồi tìm ra chiếc chìa khóa cần dùng. Tuy nhiên, cứ đẩy mãi mà không thể mở cửa phòng giam được. Ngay lập tức, gã cai ngục đổ mồ hôi đầm đìa, liên tục nói lời xin lỗi vì mình tìm nhầm chìa khóa.
“Ai, ai ở ngoài kia... Là là Đức Thịnh đấy à... Là các ngươi phải không?”
Một giọng nói khàn khàn đột nhiên truyền ra từ bên trong phòng giam. Kẻ đang bất động kia đã tỉnh lại lúc này, khiến đám hán tử bên ngoài càng kích động hơn.
“Đại ca!” “Đại ca, là bọn đệ đây! Chúng ta đến đây để cứu huynh!”
“Đại ca, các huynh đệ đã đến muộn, khiến huynh chịu khổ rồi!”
Kẻ đang bị nhốt bên trong phòng giam cố gắng ngẩng đầu lên. Xuyên qua mái tóc rối tung của mình, gã có thể trông thấy một nhóm người đang đứng dưới ánh nến bên ngoài, đồng thời cũng nhìn thấy một gã cai ngục đang loay hoay mở khóa.
Tanh tách!
Cuối cùng, đã mở khóa xong.
“Đại gia... Ta mở xong rồi. Ta...”
Trước khi kịp nói xong, gã cai ngục đã bị một thanh đao đâm vào lưng, xuyên qua lồng ngực, rồi từ từ ngã xuống cùng nỗi đau đớn, cảm giác không cam lòng hòa lẫn sự bất lực.
Đám người còn lại thì đích thân gỡ bỏ đống xiềng xích quấn quanh, vừa định mở rộng cửa để bước vào dẫn đại ca của mình ra, thì người đàn ông bên trong phòng giam đột ngột thét lên.
“Đừng... Đừng vào đây! Tất cả không được tiến vào đây!”
Giọng nói với âm độ cao đột ngột thế này khiến tất cả những kẻ bên ngoài đều sững sờ, chẳng rõ làm sao.
“Đại ca, là bọn đệ đây mà!”
“Đại ca, bọn đệ đến đây để cứu huynh!”
Người đàn ông bên trong cố gắng gượng, duỗi tay ra phía ngoài, vừa thở dốc vừa nói.
“Ta biết, ta biết, nhưng... nhưng đừng bước vào đây! Các đệ đi nhanh lên, chạy càng xa càng tốt. Bên cạnh đó, hãy thiêu trụi nhà giam này đi! Thiêu trụi nó, thiêu luôn cả ta! Có thứ gì đó đang đâm xuyên qua tim của ta, đâm thủng tỳ phổi của ta... Ta không biết nó là thứ gì... Đốt sạch đi... Đốt sạch nơi này đi....”
“Đại ca, đừng nói nữa! Chúng ta đi trước rồi tính sau! Trì hoãn một hồi, coi chừng bị phát hiện đấy!”
“Đúng vậy, đưa đại ca đi trước đi!”
Bọn người này không nói gì thêm, về cơ bản là chẳng hề ngại ngùng thứ nước đặc và mùi thối trên người gã đại ca kia, bước thẳng vào bên trong phòng giam, nhấc gã ấy lên rồi rút lui.
Con hạc giấy nhỏ đi theo bọn họ ra khỏi nhà giam. Sau khi tiếp tục bám theo một lúc, nó do dự vỗ cánh một hồi trên không trung, sau đó mới bay thẳng ra khỏi thành, hướng thẳng về nơi mà Kế Duyên đang ở.
......
Giờ phút này, Kế Duyên cũng đã ngủ thiếp đi rồi. Có lẽ là do thuật Du Mộng mà mình tạo ra, mặc dù không thường xuyên dùng Thần du Mộng, nhưng có đôi khi hắn vẫn cảm giác được là mình nhìn thấy phong cảnh núi non xa xa trong giấc mơ, và hình ảnh ấy trông cực kỳ chân thực.
Người bình thường có cảm giác chân thực trong giấc mơ bởi vì không biết là mình đang nằm mơ, nhưng với trường hợp Kế Duyên có thể tu luyện bên trong giấc mơ của mình mà lại cảm giác được những hình ảnh đó chân thực - vậy trường hợp này phải đặc biệt hơn những tình huống khác rất nhiều. Có đôi khi, hắn vẫn luôn cố gắng theo đuổi cảm giác này.
Khi Kế Duyên đang ngủ say, con hạc giấy nhỏ cũng vỗ cánh, bay cấp tốc đến gò đất bên này. Kim Giáp đang ngồi im dưới tảng đá cũng không ngẩng đầu lên, chỉ trợn mắt liếc nhìn về phía xa, khi nhận ra đó là con hạc giấy nhỏ đang bay về thì cũng chẳng thèm phản ứng thêm gì nữa.
Hạc giấy nhỏ nhẹ nhàng đáp xuống một tảng đá, dùng cánh của mình nhẹ nhàng đẩy vào trán của Kế Duyên. Hắn khẽ mở mắt ra, nhìn thấy con hạc giấy trước mặt với đôi mắt xám bạc tựa như ánh trăng, sau đó mỉm cười hỏi.
“Có chuyện gì?”
Sau khi phần cổ mờ dần rùi biến hóa trong mông lung, con hạc giấy đã biến hóa ra được một cái đầu hạc chân thật, trông vô cùng sống động.
“Két két két...”
“Ha ha... Ngươi có thể phát ra âm thanh rồi à?”
Kế Duyên ngồi dậy, trông rất vui vẻ, nhưng sau đó thì nụ cười của hắn dần biến mất, mà vẻ mặt lại trở nên cực kỳ nghiêm túc. Bởi vì, con hạc giấy nhỏ vừa khạc ra một con quái trùng be bé với một đôi mắt thật to.
Sau bảy, tám lần đập mạnh, hạc giấy nhỏ lại nghiêng đầu nhìn bóng đen bé tí bên dưới cánh. Thứ đó không lớn hơn trong mắt là bao. Tiếp theo, hạc giấy nhỏ thả đôi cánh ra, để lộ một con quái trùng nhỏ với cái đầu nhìn giống như loài bọ chét.
Lúc này, có động tĩnh mới vọng ra từ khu nhà bếp của tòa viện. Rõ ràng, đó là một giọng cười khá ngột ngạt, đi kèm với âm thanh nhai nuốt.
Hạc giấy nhỏ ngẩng đầu, nhìn về phía nhà bếp. Sau một biến hóa nào đó đi kèm với một vầng sáng mông lung, mờ mịt, từ vị trí cổ trở lên của nó biến thành một cái đầu hạc rất sống động, chỉ là bị nhỏ đi rất nhiều.
“Kéc kéc...”
Sau một tiếng hạc kêu nhẹ nhàng vọng ra từ miệng hạc giấy nhỏ, âm thanh náo nhiệt từ nhà bếp bên kia cũng tắt ngấm đi.
Hạc giấy nhỏ ngậm lấy con tiểu quái trùng này vào mõm, sau đó vỗ cánh đôi lần mà bay lên, tiến về nhà bếp của khu trạch viện. Cuối cùng, nó chui vào bên trong từ khoảng trống giữa vách tường và mái hiên.
Kẽo kẹt...
Cửa nhà bếp được mở ra; ông lão họ Lý nhoài người ra, cầm theo một cây nến chiếu sáng về phía khoảng sân.
“Cha, cha nhìn thấy gì không?”
“Đúng vậy, Lý thúc, âm thanh vừa rồi là thứ gì vậy?”
Nhờ vào ánh nến, ông lão híp mắt nhòm tứ phía nhưng lại chẳng thấy gì.
“Nghe có vẻ giống như tiếng chim hót, có lẽ là do một con chim nào đó đói bụng vào mùa xuân rồi rơi xuống mảnh sân này. Không sao đâu, chắc chắn không phải là người.”
“Vậy là tốt rồi! Đi, chúng ta trở về ăn cơm thôi.”
Cả nhóm người yên tâm trở lại nhà bếp. Sau khi đóng cửa lại, ông lão còn nhìn vào sân hai lần - chỉ cần không bị kẻ khác phát hiện, hay không bị kẻ khác tham lam đồ vật của mình là được.
Trong phòng bếp có tổng cộng chín người, tụ họp quanh một cái bàn lớn đủ cho tám người ăn uống. Rõ ràng, tâm trạng của bọn họ đang rất tốt; nơi đây lại có đồ ăn thức uống nóng hổi, mà trong bếp cũng có lửa than, có vẻ cực kỳ ấm áp.
Con hạc giấy nhỏ đáp xuống xà nhà bếp, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào những người bên dưới. Mặc dù nó không hề phớt lờ một số chi tiết nhỏ của từng người, nhưng trọng tâm quan sát vẫn là năm người, bao gồm bốn người vừa đi lên từ địa đạo và ông lão kia.
Khi thấy gã đầu lĩnh trong bốn người kia cứ gãi lưng, ít nhất phải gãi mấy chục lần nhưng vị trí cần gãi luôn nằm ngoài tầm với của cánh tay, con hạc giấy nhỏ cũng duỗi cánh gãi gãi lưng mình. Cơ mà, nó gãi rất dễ dàng, thế nên đột nhiên cảm thấy chẳng còn hứng thú gì nữa, mà bầu không khí bên dưới càng lúc càng ấm nồng.
“Này, ta nói này, bốn người các ngươi bốc mùi kinh quá. Đến đây, làm miếng thịt đi.”
“Ha ha ha ha, ta vẫn còn chưa cởi giày nha; ta mà cởi giày ra thì còn 'thơm' nữa! Ngươi có muốn ta cởi ra ngay bây giờ luôn không?”
“Đừng, đừng, đừng, đang chỗ ăn uống!”
“Ha ha ha...”
Vừa uống rượu trong chén, ông lão vừa dùng tay trái gãi lấy tay phải rồi thở dài.
“Sau khi bọn họ trở về lần này, chúng ta sẽ có thể sống yên ổn hơn một chút trong thời gian sắp tới.”
“Đúng vậy. Lý thúc ơi, lão Lý vẫn bảo là phải chuẩn bị càng nhiều càng tốt.”
“Sao thế? Chiến sự bi quan lắm à? Chẳng phải là đại thắng rồi ư?”
Bốn người hoàn toàn im lặng; bầu không khí vốn dĩ đang sôi nổi, lúc này cũng lạnh dần đi. Sau đó, người đàn ông đầu lĩnh bèn lên tiếng.
“Ta không rõ tình hình chính xác cho lắm, nhưng nghe đồn rằng, một vài toán quân tiên phong của chúng ta đã thiệt hại nhân mạng khá nhiều. Những vị tiên sư kia vô cùng đáng sợ.”
“Đúng vậy, đúng vậy! Có một vài tiên sư tuy xưng mình là tiên sư, nhưng không hề giống với các vị thần tiên trong truyền thuyết nha. Rõ ràng là không hề giống con người...”
“Suỵt...”
“Ở xa như vậy, sợ cái quái gì? Ví dụ như hai tên quay về đại doanh kìa, trông hình dáng chẳng khác gì bộ xương khô cả. Ta nhìn có một lúc mà đã gặp ác mộng mấy đêm rồi đấy, ngủ mơ thấy toàn thân bị sâu bọ bám đầy... Vô cùng kinh khủng nha...”
“Ha ha ha, được rồi, đừng nói nữa! Nói nữa là ta cũng sợ theo đấy! Ha ha ha, ăn đi, ăn đi! Lát nữa xong trận sẽ quay lại, chờ bọn họ đánh tới!”
“Ừ ừ ừ! Uống một chén đi! “Cạn chén nào!”
......
Sau khi nhìn một lúc, hạc giấy nhỏ quay đầu về phía cửa sổ nhà bếp, như thể bản thân vừa nghe thấy một âm thanh lạ nào đó. Nó nhanh chóng bay ra ngoài, mà những người đang ăn uống trong bếp đều không hay biết gì cả.
Lúc mới đến huyện thành Nam Đạo, Kế Duyên cảm thấy nơi đây rất hỗn loạn. Ví dụ như nhà lão Lý có địa đạo bên trong, đây cũng không phải kẻ hiền lành gì. Dù bây giờ ổn hơn một chút, nhưng vẫn còn nhiều hạn chế. Đây là do có rất nhiều người không chịu an phận, muốn tòng quân đi kiếm chút vốn liếng.
Trên những con phố yên tĩnh, có một nhóm người đang xếp hàng, di chuyển nhanh chóng dọc theo đường phố. Bước chân của họ rất nhanh, chân đi thoăn thoắt mà không phát ra tiếng động nào; mỗi một người đều đeo theo binh khí ở phần eo hoặc sau lưng.
Con hạc giấy nhỏ chậm rãi đuổi theo trên không trung. Nó nhìn thấy nhóm người kia đã đi đươc nửa canh giờ, cuối cùng dừng lại tại khu vực phụ cận của nha môn quan phủ, sau đó bèn nhảy vào một mảnh sân có đốt đèn lồng.
Tiếp đó là những tiếng la hét và đánh nhau ngắn ngủi, nhưng không kéo dài quá lâu, và rồi cả không gian cũng nhanh chóng chìm vào yên tĩnh.
Con hạc giấy nhỏ cũng bay vào trong sân dựa theo theo âm thanh đó. Bên trong chính là đại lao của huyện thành Nam Đạo. Tại cửa nhà lao, có hai quan viên đã ngã xuống. Trên mặt đất còn có một vũng máu tươi, phả mùi vào phía trong nhà tù đen tối, khiến cả bầu không khí tràn ngập cái mùi hôi của nhà lao xen lẫn với vị tanh tưởi của máu.
“Đại ca, huynh sao rồi?” “Đại ca! Sao huynh ra nông nỗi này?”
“Đại ca, mấy tên khốn kiếp vô liêm sỉ kia! Đệ sẽ giết hết bọn chúng!”
Bên trong vọng ra những giọng nói đè nén và đau đớn của vài người đàn ông. Con hạc giấy nhỏ bay vào khu vực nằm sâu trong nhà giam, đậu từ trên cao nhìn xuống. Nơi đó có một người đàn ông rách rưới với cả người đầy máu và vết thương đang nằm trên chiếc giường của phòng giam. Từng mùi hôi thối tanh tưởi đang bốc lên, tựa như cái cái mùi ấy cũng được phóng đại khi vào bên trong nhà giam này.
“Ngươi... Tại sao các ngươi dám đối xử với đại ca chúng ta như thế này?”
Một người đàn ông mặc đồ đen túm lấy một người đàn ông bận đồ quan sai; những ngón tay của gã siết chặt quanh cổ của người quan sai kia như một gọng kìm sắt, khiến gã quan sai đỏ rần cả mặt vị ngạt thở.
“Đại... Đại gia, xin tha mạng! Đại gia... Tiểu nhân, tiểu nhân thật sự chưa từng làm khó dễ gì Từ gia cả. Từ gia chính là một vị anh hùng tiền tuyến. Tiểu nhân đâu có dám...”
“Hừ! Mở cửa ra! Mở cửa ra, nhanh lên!”
Người đàn ông áo đen ném mạnh gã quan sai vào cửa phòng giam.
“Khụ khụ khụ... Vâng ạ, vâng ạ! Tiểu nhân tuân lệnh! Kính xin mấy vị đại gia tha mạng, cho tiểu nhân một con đường sống. Tiểu nhân thực sự chưa từng làm khó dễ Từ...”
Tên cai ngục run rẩy tháo móc khóa khỏi thắt lưng, lục lọi một hồi rồi tìm ra chiếc chìa khóa cần dùng. Tuy nhiên, cứ đẩy mãi mà không thể mở cửa phòng giam được. Ngay lập tức, gã cai ngục đổ mồ hôi đầm đìa, liên tục nói lời xin lỗi vì mình tìm nhầm chìa khóa.
“Ai, ai ở ngoài kia... Là là Đức Thịnh đấy à... Là các ngươi phải không?”
Một giọng nói khàn khàn đột nhiên truyền ra từ bên trong phòng giam. Kẻ đang bất động kia đã tỉnh lại lúc này, khiến đám hán tử bên ngoài càng kích động hơn.
“Đại ca!” “Đại ca, là bọn đệ đây! Chúng ta đến đây để cứu huynh!”
“Đại ca, các huynh đệ đã đến muộn, khiến huynh chịu khổ rồi!”
Kẻ đang bị nhốt bên trong phòng giam cố gắng ngẩng đầu lên. Xuyên qua mái tóc rối tung của mình, gã có thể trông thấy một nhóm người đang đứng dưới ánh nến bên ngoài, đồng thời cũng nhìn thấy một gã cai ngục đang loay hoay mở khóa.
Tanh tách!
Cuối cùng, đã mở khóa xong.
“Đại gia... Ta mở xong rồi. Ta...”
Trước khi kịp nói xong, gã cai ngục đã bị một thanh đao đâm vào lưng, xuyên qua lồng ngực, rồi từ từ ngã xuống cùng nỗi đau đớn, cảm giác không cam lòng hòa lẫn sự bất lực.
Đám người còn lại thì đích thân gỡ bỏ đống xiềng xích quấn quanh, vừa định mở rộng cửa để bước vào dẫn đại ca của mình ra, thì người đàn ông bên trong phòng giam đột ngột thét lên.
“Đừng... Đừng vào đây! Tất cả không được tiến vào đây!”
Giọng nói với âm độ cao đột ngột thế này khiến tất cả những kẻ bên ngoài đều sững sờ, chẳng rõ làm sao.
“Đại ca, là bọn đệ đây mà!”
“Đại ca, bọn đệ đến đây để cứu huynh!”
Người đàn ông bên trong cố gắng gượng, duỗi tay ra phía ngoài, vừa thở dốc vừa nói.
“Ta biết, ta biết, nhưng... nhưng đừng bước vào đây! Các đệ đi nhanh lên, chạy càng xa càng tốt. Bên cạnh đó, hãy thiêu trụi nhà giam này đi! Thiêu trụi nó, thiêu luôn cả ta! Có thứ gì đó đang đâm xuyên qua tim của ta, đâm thủng tỳ phổi của ta... Ta không biết nó là thứ gì... Đốt sạch đi... Đốt sạch nơi này đi....”
“Đại ca, đừng nói nữa! Chúng ta đi trước rồi tính sau! Trì hoãn một hồi, coi chừng bị phát hiện đấy!”
“Đúng vậy, đưa đại ca đi trước đi!”
Bọn người này không nói gì thêm, về cơ bản là chẳng hề ngại ngùng thứ nước đặc và mùi thối trên người gã đại ca kia, bước thẳng vào bên trong phòng giam, nhấc gã ấy lên rồi rút lui.
Con hạc giấy nhỏ đi theo bọn họ ra khỏi nhà giam. Sau khi tiếp tục bám theo một lúc, nó do dự vỗ cánh một hồi trên không trung, sau đó mới bay thẳng ra khỏi thành, hướng thẳng về nơi mà Kế Duyên đang ở.
......
Giờ phút này, Kế Duyên cũng đã ngủ thiếp đi rồi. Có lẽ là do thuật Du Mộng mà mình tạo ra, mặc dù không thường xuyên dùng Thần du Mộng, nhưng có đôi khi hắn vẫn cảm giác được là mình nhìn thấy phong cảnh núi non xa xa trong giấc mơ, và hình ảnh ấy trông cực kỳ chân thực.
Người bình thường có cảm giác chân thực trong giấc mơ bởi vì không biết là mình đang nằm mơ, nhưng với trường hợp Kế Duyên có thể tu luyện bên trong giấc mơ của mình mà lại cảm giác được những hình ảnh đó chân thực - vậy trường hợp này phải đặc biệt hơn những tình huống khác rất nhiều. Có đôi khi, hắn vẫn luôn cố gắng theo đuổi cảm giác này.
Khi Kế Duyên đang ngủ say, con hạc giấy nhỏ cũng vỗ cánh, bay cấp tốc đến gò đất bên này. Kim Giáp đang ngồi im dưới tảng đá cũng không ngẩng đầu lên, chỉ trợn mắt liếc nhìn về phía xa, khi nhận ra đó là con hạc giấy nhỏ đang bay về thì cũng chẳng thèm phản ứng thêm gì nữa.
Hạc giấy nhỏ nhẹ nhàng đáp xuống một tảng đá, dùng cánh của mình nhẹ nhàng đẩy vào trán của Kế Duyên. Hắn khẽ mở mắt ra, nhìn thấy con hạc giấy trước mặt với đôi mắt xám bạc tựa như ánh trăng, sau đó mỉm cười hỏi.
“Có chuyện gì?”
Sau khi phần cổ mờ dần rùi biến hóa trong mông lung, con hạc giấy đã biến hóa ra được một cái đầu hạc chân thật, trông vô cùng sống động.
“Két két két...”
“Ha ha... Ngươi có thể phát ra âm thanh rồi à?”
Kế Duyên ngồi dậy, trông rất vui vẻ, nhưng sau đó thì nụ cười của hắn dần biến mất, mà vẻ mặt lại trở nên cực kỳ nghiêm túc. Bởi vì, con hạc giấy nhỏ vừa khạc ra một con quái trùng be bé với một đôi mắt thật to.
Danh sách chương