Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

Biên: Vong Mạng

***

Cừu Phong dẫn hai đứa trẻ rời đi đã lâu nhưng Kế Duyên vẫn đứng chờ ở đó. Đến khi hoàn toàn xác nhận đối phương đã đi xa, hắn mới không kìm nén cảm giác hưng phấn, quay trở lại Bích Thủy Đàm. Trong tay không ngừng vuốt ve hai thẻ ngọc một lớn một nhỏ.

Quả nhiên là Ngọc Hoài Sơn, cái gì cũng thích làm từ ngọc. Nào là vòng lam ngọc, nào là thẻ bạch ngọc, thậm chí ban nãy hắn còn mơ hồ nhận ra huyền quang lưu chuyển trên trâm ngọc cài đầu của Cừu Phong.

“Ai da, ta quên hỏi giúp Ngụy Vô Úy rồi!”

Kế Duyên vỗ đầu một cái, nghĩ tới việc này lại thấy buồn cười. Rốt cuộc cũng do hắn và Ngụy Vô Úy không thân thiết lắm, nếu là chuyện của Tiểu Doãn Thanh thì hắn chắc chắn sẽ không quên.

Kế Duyên ngồi xuống chỗ cũ bên cạnh đầm nước xanh biếc kia. Hắn đặt gậy trúc sang một bên, gác chân lại rồi bắt đầu đọc nội dung trên hai thẻ bạch ngọc.

Thông Minh Sách và Ngoại Đạo Truyện đều có nhắc tới phương thức ghi chép này, gọi là phương pháp dĩ vật truyền thần. Đây là cách thức ghi chép rất đặc sắc trong tu tiên, chỉ là khá hao tốn sức lực. Vì vậy, bình thường nó không được dùng nhiều. Vật dẫn có thể là kim loại, các loại đá ngọc. Người ghi chép có đạo hạnh càng cao, pháp lực càng mạnh thì sẽ yêu cầu càng thấp với vật dẫn. Thậm chí, trong Ngoại Đạo Truyện cũng có đề cập tới việc lấy dòng nước, cơn gió để làm vật dẫn cho việc truyền thần người, vô cùng thần dị.

Do Ngọc Hoài Sơn tiền nhiều như nước nên hai thẻ bạch ngọc trong tay hắn đều là bạch ngọc thượng giai. Dĩ nhiên, cả hai rất đắt đỏ, cho nên sẽ yêu cầu rất thấp ở người thi pháp.

Dù sao dị thuật Câu Thần cũng là Tàn Thiên, Cừu Phong nghiên cứu mấy chục năm vẫn phải bỏ cuộc. Kế Duyên không cho rằng hắn có thể học được liền. Vì thế, hắn để qua một bên. Cuối cùng trong tay cầm lấy thẻ bạch ngọc kia.

Trên thẻ có khắc vài chữ to, tên là “Ngọc Hoài Tiểu Luyện”. Ngoài ra còn có một đường vân gợn sóng ở mặt trước.

Giống như Thiên Lục Thư, đọc thẻ ngọc này cũng không yêu cầu nhiều lắm, chỉ cần vận chuyển linh khí một vòng trong thẻ ngọc, tự nhiên trong đầu sẽ có thần niệm huyễn hóa thành nội dung rõ ràng.

Mặc dù chỉ là Luyện Khí Quyết cơ bản nhưng nội dung trong đó hơn xa Đạo Khí Quyết trước đây. Luyện Khí Quyết đề cập tới rất nhiều đạo lý, giảng giải cụ thể về cơ sở tu tiên. Nếu so sánh thì Đạo Khí Quyết chỉ là một phần lẻ.

Ở bên ngoài có đại thiên địa, ở bên trong cơ thể có tiểu thiên địa, nhật nguyệt câu thông với khiếu huyệt tinh thần. Đến nay, việc tìm hiểu tiểu thiên địa vẫn chưa có hồi kết, thậm chí, mức độ phức tạp chưa chắc đã kém hơn đại thiên địa.

Luyện Khí Quyết chính là câu thông phủ tạng với Ngũ Hành Chi Khí. Thiên địa bên trong cơ thể huyễn hóa ra Tâm Hỏa, Thận Thủy dùng để dung luyện linh khí. Kế Duyên biết đây là một phạm trù huyền ảo, rất khó giải thích.

“Chẳng trách Tiên Thiên cao thủ trong giang hồ sau khi đạt đến đỉnh phong đều ôm hận mà chết ở cảnh giới này. Để tưởng tượng ra loại này, chỉ tham ngộ nội công và kinh mạch không đủ.”

Cảm thán một câu, Kế Duyên mới bắt đầu Luyện Khí tầng một lần đầu tiên trong cả hai kiếp. Tiểu Luyện là giai đoạn đầu tiên trong tu tiên Luyện Khí, còn gọi là Dưỡng Khí. Chính là nuôi dưỡng ra hai loại khí quan trọng, một âm một dương, đó là Tâm Hỏa, Thủy Thận trong tiểu thiên địa sau đó luyện hóa để bồi dưỡng pháp lực.

Tu tiên có hai cửa ải lớn nhất. Cửa thứ nhất là cảm nhận linh khí, dẫn khí nhập thể. Cửa thứ hai là hóa âm dương ở trong tiểu thiên địa. Chỉ là… đối với Kế Duyên, chuyện này căn bản không khó chút nào.

Xưa nay, những người tu tiên khác gặp khó khăn ở giai đoạn cơ sở cảm nhận nội tạng trong cơ thể và hình dung thiên địa, thậm chí bọn họ chỉ tưởng tượng thiên địa nhiều nhất là một mảnh đất nhỏ. Không giống với họ, Kế Duyên chỉ cần nhập định một chút, nghĩ đến bản thân hóa thiên địa thì toàn bộ thế giới của hắn đã là trời đất mênh mông.

Đất đai, núi rừng, sông ngòi, mặt trời, mặt trăng, ngôi sao đều hiện ra…

Kế Duyên không lưu luyến cảnh đẹp sông núi mà bắt đầu tu luyện. Hắn yên lặng niệm khẩu quyết thần hỗ trợ việc dẫn dắt, thúc dục sinh cơ của tạng khí câu thông với thiên địa huyền ảo.

‘Tâm Hỏa, hiện.’

Ý niệm này hiện lên trong đầu hắn.

Ầm…

Ở một nơi nào đó trong thiên địa, một đoàn thiên hỏa đốt cháy trên cao, phảng phất giống như mặt trời. Dường như hắn có thể cảm nhận được sức nóng vô tận của nó. Kế Duyên cũng không kích động như trong tưởng tượng. Tuy trong lòng có chút háo hức nhưng đã bị thiên địa mênh mông đồng hóa. Vì vậy, tâm tình bĩnh tĩnh như thiên địa.

‘Thận Thủy, hiện.’

Trong đầu lại nảy sinh một ý niệm.

Rầm rầm…

Ở cùng một chỗ bên trong tiểu thiên địa, trên đại địa, sông lớn cuộn sóng không dứt.

Tình huống này khác biệt khá nhiều với miêu tả trong Ngọc Hoài Tiểu Luyện, hoặc có thể nói là tình cảnh đã thay đổi hoàn toàn. Nhưng Kế Duyên tự cảm thấy đây không hẳn là chuyện xấu.

‘Khí Hóa Âm Dương!’

Đây là một trong hai bước quan trọng nhất. Đại địa cuộn sóng và thiên không rực lửa, một bên là sức nước vô tận từ dưới dâng lên cao, một bên là ngọn lửa xoay tròn hạ từ trên xuống dưới.

Màu đỏ khí thế kinh người hội tụ với ngọn núi khổng lồ trong thiên địa.

Kế Duyên giống như người đứng ngoài cuộc. Đối với cảnh tượng trước mắt, trong lòng không chút gợn sóng. Nước và lửa giao hòa với nhau, dần dần hóa thành khí, một trắng một đen.

Hai màu sắc này xoay tròn, cuốn vào nhau, hình thành một dòng xoáy kỳ lạ. Nó giống như một Thái Cực Đồ khổng lồ, chỉ thiếu hai điểm Song Ngư.

‘Âm Dương Hóa Lô!’

Bước này là quan trọng nhất. Kể cả hắn cũng không nhịn được rung động.

"Ầm ầm ~~ "

Vốn dĩ, khắp nơi bên trong tiểu thiên địa đều im ắng. Giờ khắc này, dường như hắn nghe được một âm thanh nổ tung, cả thiên địa đều chấn động.

Ở trên đỉnh ngọn núi khổng lồ kia, tại trung tâm của Âm Dương Thái Cực, một đan lô cực lớn, vô cùng ảo diệu hiện ra.

“Phù…”

Ở bên ngoài, Kế Duyên khẽ thở ra một hơi. Chủ yếu là trên Thông Minh Sách miêu tả dọa người quá rồi. Còn nói là rất khó khăn trắc trở, có người tạo lô cả ngàn lần cũng không thành công.

Chờ đến khi tạo lô xong, Kế Duyên có thể tạm thời an tâm. Nếu như Tu tiên giả không gặp những tổn thương cực kỳ nghiêm trọng, thì đan lô trong cơ thể sẽ không biến mất. Sau này chỉ cần nghĩ tới là sẽ xuất hiện.

Kế Duyên nhìn đan lô nằm trên ngọn núi lớn trong cơ thể mình, có thể thấy tư chất của bản thân cũng không quá kém.

Trên mặt nở nụ cười, trong lòng ý niệm lưu chuyển. Quanh thân, linh khí nhộn nhạo, dường như tiêu thất vào hư không. Vào lúc đan lô xuất hiện, linh khí xuyên thấu qua lỗ thủng trên đan lô rồi hấp thụ vào trong đó.

Một đêm yên tĩnh ở núi Lão Hoa đã nhanh chóng trôi qua. Lúc bình minh sắp ló dạng, Kế Duyên cảm nhận được luồng đan khí đầu tiên thoát ra. Sau đó, đan khí giống như những vì sao lốm đốm liên tục tràn ra từ lỗ thủng trên đan lô.

Vốn dĩ bước này không cần Kế Duyên trông coi. Đan khí này xuất hiện khi hắn hình dung về thiên địa, hòa nhập vào tiểu thiên địa trong thân thể, câu thông với khiếu huyệt. Mà ở lần đánh tan cửa ải đầu tiên, nền tảng của đan lô đã hình thành, mở ra khiếu vị tương ứng với khí hải của cơ thể, gọi là Đan Phủ.

Theo thuật ngữ tu tiên, giai đoạn này, hắn có một mẫu đất trong đan điền. Tuy rằng trong thuật ngữ của võ giả giang hồ cũng có khí hải đan điền, nhưng đan điền này không phải đan điền kia. Tên giống nhau nhưng bản chất lại khác nhau hoàn toàn.

Nhưng một chuyện làm hắn kinh ngạc đã phát sinh. Lúc này, một quân cờ đen, hai quân cờ hư ảo của hắn giống như lưu tinh quét qua đan lô. Từng đạo đan khí còn chưa kịp hình thành pháp lực đã bị lấy mất bảy phần. Hắn phải vội vàng kiềm chế tâm thần, cưỡng ép ba phần đáng thương còn lại vào đan phủ. Nếu không thì có khả năng không lấy được một phần nào.

Kế Duyên mở to mắt, duỗi cánh tay phải, xuất ra một kiếm chỉ. Một quân cờ nửa thực nửa ảo hiện lên trên đầu ngón tay. Thoạt nhìn không khác gì lúc trước. Dường như sự biến mất của đan khí do hắn vất vả tinh luyện ra không quan hệ gì với nó vậy. Đối với hai quân cờ hư ảo khác, tình huống cũng không khác biệt lắm.

Tâm tình hắn khá phức tạp. Suy nghĩ nửa ngày vẫn không biết nên khóc hay nên cười.

“Ai da… Được rồi, được rồi… Rốt cuộc vẫn là đồ của mình, việc trộm đan vẫn có thể khống chế. Dù sao thì kích thước của đan phủ trong Dưỡng Khí Cảnh chưa đủ lớn…”

Ừ, trộm đan là thuật ngữ tu hành mà bản thân hắn sáng tạo ra, chưa từng có ai gọi.

Bây giờ trời đã lờ mờ sáng. Kế Duyên rời khỏi trạng thái tu luyện, ngắm nhìn bốn phía. Hắn phát hiện ra bản thân đã hoàn toàn sa vào một tầng sương mù dày đặc trong núi. Áo quần trên người đặc biệt ẩm ướt.

Hắn phủi mông đứng dậy.

"Ha ha, đi thôi, đi thôi!”



Giờ khắc này, ở bên trong núi Ngưu Khuê cách núi Lão Hoa gần ba trăm dặm, Lục Sơn Quân đang nằm trong động của mình. Dường như con vật khổng lồ cảm giác được cái gì đó. Trong bóng tối, một đôi mắt âm u xanh biếc khẽ mở ra.

“Tiên sinh lấy ‘Đạo của người’ chỉ cho ta biết rằng, con đường lấy lệ ác sinh yêu khí, hao tổn linh tính của ta nhưng lại gia tăng lệ khí và nghiệp chướng, lâu ngày sinh ma thì khó thoát kiếp số. Nhờ đó ta bước ra khỏi con đường sai lầm. Đạo của trời bổ sung âm dương, ồ, cảnh giới của ta lại có một tia buông lỏng rồi! Ôi ôi ôi ôi…”

Theo tiếng cười khàn khàn khủng bố, con cọp há cái miệng rộng khiếp người khiến người ta mơ hồ có thể thấy răng nanh trắng bệch của nó.

Cùng lúc đó, ở một chỗ khác trên núi Ngưu Khuê, có một tiếng hồ ly lanh lảnh vang lên đón bình mình. Trong một hộ gia đình ở huyện Ninh An, Doãn Triệu Tiên đang mơ ngủ trên giường, hai hàng lông mày cũng giãn ra một chút.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện