Dịch: Lưu Kim Bưu
Biên: Vong Mạng
Hiện tại, hành lý của Kế Duyên đã nhiều hơn trước đó một chút, có một bao vải xám để quần áo bọc lấy một bản bí tịch võ công tuyệt thế đủ để người giang hồ tranh cướp đến đầu rơi máu chảy, một chiếc ô giấy dầu vẫn kẹp dưới nách. Về phần Thanh Đằng Kiếm, hắn đã hi sinh một bộ áo lót trong bao, dùng vải áo quấn quanh kiếm, đeo chéo sau lưng. Còn hộp gỗ lim to cỡ hộp giày thì hắn không tiện cất vào bao, chỉ có thể cầm ở trên tay.
Trước đó, Kế Duyên mặc dù cũng vừa đi vừa nghỉ, nhưng cuối cùng thì trong lòng hắn vẫn nhớ kỹ về di bảo của Tả đại hiệp, vì vậy phần “đi” vẫn nhiều hơn chút. Bây giờ, Kế Duyên đã có được bí tịch lẫn bảo kiếm, cho nên hắn càng thả lỏng, cảm giác hài lòng như khi làm xong vội bài tập nghỉ hè vào những ngày nghỉ cuối cùng thời tiểu học.
Nhìn vào Kiếm Ý Thiếp, hắn biết được nguyên quán của Tả Ly ở Nghi châu Quân Thiên Phủ, y lớn lên trong phủ thành Quân Thiên Phủ.
Tục ngữ nói nghèo văn giàu võ, lý do khiến Tả Ly có thể tự do tiếp xúc võ đạo, đồng thời giúp y có thành tựu phi phàm, ngoài việc bản thân Tả Ly đúng là kỳ tài ngút trời, Tả gia chắc chắn cũng là gia đình giàu có.
Nói cách khác, Tả Cuồng Đồ có lẽ vẫn còn chút danh tiếng ở Quân Thiên Phủ đấy. Cũng không biết Tả gia hiện giờ thế nào, sau khi Tả Ly ẩn cư và chết đi, hẳn sẽ có một đoạn thời gian Tả gia bị khách giang hồ quấy rầy đến chịu không nổi.
Đi trên quan đạo, Kế Duyên luôn duy trì cách đi nhìn như chậm rãi nhưng thực ra khoảng cách giữa các bước lại cực lớn, mà chân hắn cũng không bước cao. Để có thể bước đi tự nhiên như Kế Duyên, chẳng những cần trình độ võ nghệ cực cao, càng cần phải lĩnh hội được Du Long chi ý. Nếu có người đứng ngoài nhìn, sự đối lập giữa bước chậm/tiến nhanh này có thể sẽ gây ra một loại ảo giác như súc địa thành thốn(*).
(*) biến khoảng cách rất dài thành rất ngắn, có thể đi đến trong nháy mắt.
Kế Duyên đi mải miết từ đêm đến sáng, hắn ngắm bình minh, tắm nắng chiều, Ải Đỗ sơn đã sớm bị hắn bỏ xa phía sau.
Sau khi đi lâu như vậy, lúc này hắn rốt cục cũng nghe được tiếng người ở đằng xa, có lẽ là một nhóm người đi đường khác.
Kế Duyên khẽ thở phào, hẳn là sắp đến khu vực đông dân ở gần quan đạo. Hắn liền bước chậm lại, chỉ dùng tốc độ nhanh hơn người thường một chút để đuổi theo nhóm người kia.
Đằng xa, có bốn người đang vừa đi vừa nói, qua cuộc đối thoại của bọn họ, có lẽ họ là người của thôn nào đó gần đây, hình như họ đang muốn đi tham dự một tiệc cưới.
"Nghe đồn, lần này trong trang giết hai con dê và một con lợn đấy, đảm bảo ăn no thịt!"
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa, ngươi nói đến mức nước bọt ta sắp tuôn ra rồi!"
Nghe người trước nói, người bên cạnh nuốt nước miếng, cũng chỉ có mâm cỗ cưới lớn như này mới có thể thoải mái ăn uống.
"Tiểu tử Triệu Đông Mộc kia cũng có phúc khí quá, cưới được tiểu Liên ở thôn bên cạnh, cô gái kia làm việc đồng áng quả thực ngang sức đàn ông!"
"Đúng đấy, bao nhiêu người đến mai mồi đều thất bại, lại tiện nghi hắn!"
Người xung quanh hùa theo một hồi.
"Đi nhanh chút, đi nhanh chút, mặt trời cũng xuống núi rồi. Chúng ta mau mau đi về, không lão Triệu thúc lại sốt ruột!"
"Ừm, lát nữa là bắt đầu ăn rồi, rượu mà không đủ thì Triệu thúc ắt sẽ trách tội chúng ta!"
"Khà khà, yên tâm, vẫn kịp, tí nữa bốn người chúng ta còn có thể lĩnh thưởng thêm cái hồng bao đấy."
"Ha ha ha, ta chỉ muốn ăn, Triệu thúc thưởng cũng chỉ thưởng hai ngươi!"
"Ha ha ha ha, ta cũng thế!"
...
Bốn người vừa đi vừa nói chuyện, qua mức độ thở dốc và tiếng bước chân nặng nề, chắc hẳn là họ đang khiêng vật nặng.
Kế Duyên hơi tiến đến gần, lúc này hắn mới nhìn thấy lờ mờ, hình như là bốn người chia thành hai nhóm, mỗi nhóm khiêng một cái vò. Qua cuộc đối thoại lúc trước, Kế Duyên đoán có lẽ đó là vò đựng rượu.
Tiệc cưới sao, có nên ăn chùa một bữa không nhỉ? Dù sao mình cũng không phải là không đưa hồng bao mà! Nghĩ tới đây, Kế Duyên liền bước nhanh hơn, đồng thời cũng la to về phía trước.
"Mấy vị tiểu ca đằng trước!!! đi chậm lại chút đi!!!"
Sau khi nghe thấy tiếng la to vọng lại từ đằng xa, bốn người khiêng rượu đều vô thức mà bước chậm lại, quay đầu nhìn. Bọn họ nhìn thấy một người mặc trường bào ống rộng - trông giống một vị tiên sinh nhã nhặn - đang đuổi theo phía sau, người này một tay kẹp dù, một tay cầm hộp gỗ.
Kế Duyên hình như có chút hổn hển, trên mặt hắn chảy ra vài giọt mồ hôi.
"Mấy vị tiểu ca, tại hạ đã đi thật lâu mà chẳng thấy thôn làng hay khách điếm nào, ta gần như muốn gặp người đến sốt cả ruột rồi. Nếu đi thêm hai canh giờ nữa thì trời sẽ tối mất, ta vừa đi đường vừa lo lắng cực kỳ!"
"Âyyy, đại tiên sinh, ngươi đến từ nơi nào vậy?"
Bốn người đi chậm lại để Kế Duyên tiện theo kịp, nhưng họ cũng không dừng lại.
"Tại hạ đi từ Vĩnh Thái huyện, dự định đến Quân Thiên Phủ."
"Ồ! Đường đi và chỗ muốn đi đều rất xa đấy. Đại tiên sinh, ngươi cũng can đảm lắm!"
Kế Duyên chỉ cười cười.
"Đúng đấy, mà mấy vị là thôn nhân ở gần đây sao, liệu có thể cho ta uống nhờ miếng nước, ngủ nhờ một đêm được không. À, ta sẽ trả tiền ở!"
Nói đến mức này, mấy thôn nhân trẻ tuổi tất nhiên là mời Kế Duyên đến Triệu gia trang.
"Đại tiên sinh, nếu ngươi không chê thì hãy đi theo chúng ta đến Triệu gia trang đi, trong trang còn đang bày tiệc cưới đấy. Nhìn ngươi giống người có học, Triệu thúc chắc chắn sẽ muốn ngươi dự tiệc cùng."
"Đúng đó đại tiên sinh, nhưng mà ngươi phải theo sát nhé, chúng ta đang quay về gấp đấy. Bởi rượu của nhà Triệu thúc không đủ lắm, cho nên lão đang chờ hai vò rượu lớn này."
"Được được, tại hạ vẫn có tự tin vào cách đi của mình đấy, mấy vị tiểu ca cứ tiến lên, ta chắc chắn sẽ không tụt lại!"
Kế Duyên cười cười, bước nhanh mấy bước, hơi tiến lại gần bốn người. Hắn có chút kỳ vọng xem nơi thôn quê vùng biên này có món ăn đặc sắc gì, tiện thể cũng tán gẫu tăng thân mật với mấy thanh niên này.
"Sao mấy vị không dùng xe bò chẳng hạn, khiêng như vậy không mệt ư?"
"Than ôi, chúng ta đi theo đường núi, qua thị trấn bên kia núi Khôi Mạo để mua rượu. Xe bò bất tiện, người khiêng vẫn nhanh hơn!"
"Ồ, thế thì phải đi không ít nhỉ?"
"Đúng vậy, đi cả buổi đó!"
Mấy người trẻ tuổi cũng là người khéo nói, sau khi xác nhận Kế Duyên là một vị tiên sinh có học, biết đọc biết viết hơn nữa lại đi qua nơi xa xôi như Kê châu, thì bọn họ càng vui vẻ, nói thẳng rằng "Triệu thúc nhất định sẽ mời tiên sinh uống rượu hỉ đấy".
Mấy người vừa đi vừa nói chuyện, cộng thêm khả năng ăn nói của Kế Duyên, sau một lúc hắn đã khá thân quen với bọn họ.
Sự hoang vu dọc đường đang giảm dần, đồng ruộng mương máng càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng dày đặc.
Từ quan đạo rẽ sang một con đường nhỏ khác, lại đi hơn 15 phút, Triệu gia trang đã ẩn hiện phía trước. Đằng xa, một nam tử trung niên đang nhìn ngó dọc đường, sau khi trông thấy bốn người trở về, ông ta liền chạy vội tới.
"Trời ơi, sao giờ các ngươi mới về, muộn thêm chút nữa là tiệc rượu cũng phải bắt đầu rồi!"
Tiếp đó, nam tử bỗng phát hiện sự tồn tại của Kế Duyên, liền kinh ngạc hỏi: "Vị này là?"
Kế Duyên đương nhiên nhanh chóng chắp tay.
"Tại hạ tên Kế Duyên, là một người đi đường quá cảnh tại đây, do sắc trời đã tối nên tại hạ muốn xin uống miếng nước, cũng xin ngủ nhờ một đêm!"
"Nhị bá, vị Kế tiên sinh này là người có học, tới từ Kê châu đấy!"
Một người trẻ tuổi vội vàng nhắc nhở. Nam tử trung niên nhìn qua cách ăn mặc dù nhiễm phong trần nhưng vẫn lịch sự của Kế Duyên, cũng tin thêm vài phần. Mà cho dù không phải thật, hôm nay là ngày đại hỉ của trang, y cũng không thể đuổi người.
"Ồ... Tiên sinh tới từ nơi xa như vậy, lại đúng dịp hôm nay có việc vui, tiên sinh nhất định phải vào trang uống chén rượu hỷ, đi đi đi..."
Nam tử trung niên cũng chắp tay lại với Kế Duyên, sau đó đưa tay làm động tác mời.
"Làm phiền rồi, làm phiền rồi!"
Sáu người khách khí với nhau, cùng đi về phía trang. Hiện tại, bên trong đã náo nhiệt vô cùng, tân lang tân nương đã sớm bái đường thành thân lúc giờ lành rồi.
Hơn hai mươi cái bàn được đặt trong sân nhỏ bao bởi bốn bức tường, bàn tròn bàn vuông đều có. Khắp nơi treo đèn kết hoa, chữ hỉ rợp trời, những người quê trò chuyện với nhau chờ mở tiệc, mười mấy vị thẩm thẩm thì đang rửa rau, nấu nướng, bận tối mày tối mặt. Bầu không khí sôi nổi vô cùng.
"Có khách tớiiiii."
Tiếng hô cực kì to rõ. Một lát sau, thân phận của vị tiên sinh từ xa tới này đã được chủ nhân bữa tiệc biết đến, còn đặc biệt tới thăm hỏi một tiếng, đồng thời cũng mời Kế Duyên yên tâm nhập tiệc.
Trời tuy vẫn khá sáng, nhưng thời đại này không có bóng đèn, nếu làm ở ngoài trời thì nhất định phải mở tiệc trước khi trời tối.
Do bữa tiệc còn chưa bắt đầu, Kế Duyên liền ngồi vào một cái bàn ở rìa. Mặc dù phần lớn người ở đây là thôn nhân hắn không quen biết, nhưng người ngồi cạnh hắn là một người trẻ tuổi khiêng rượu lúc nãy. Gã liên tục bắt chuyện với Kế Duyên, gã hỏi chuyện ở Kê Châu, cũng tràn ngập khát vọng đối với thế giới ngoài thôn.
Đang nói chuyện, phía nhà chính lại vọng ra một tràng cười vang, Kế Duyên nghe thấy có người đang quát: "Viết sai rồi, viết sai rồi, vì sao bên trái nhiều hơn bên phải hai chữ?"
Còn có mấy tiếng tựa như "Hồ đồ rồi, hồ đồ rồi...".
"Vừa hay có một vị đại tiên sinh từ nơi khác tới đúng không, hắn có viết được không, nhờ hắn viết giúp đi chứ?"
"Đúng vậy, đúng vậy, vị đại tiên sinh kia giống với thầy giáo trong huyện, nhất định rất có học vấn!"
"Triệu thúc hãy mau mau đi mời vị tiên sinh kia đi!"
Việc viết câu đối đám cưới trước bữa tiệc là phong tục ở đây. Trừ trường hợp thực sự không có điều kiện, thì khi kết hôn người ta cũng sẽ không bỏ bớt việc này.
Tiếng ồn ào vang lên từ bên kia, mấy người trung niên cùng một ông lão đi tới chỗ Kế Duyên. Bọn họ cười ngượng ngùng, nhưng còn chưa mở miệng, Kế Duyên đã đứng lên cười.
"Các vị muốn viết câu đối đám cưới sao? Hãy để Kế mỗ viết một bộ câu đối coi như đáp tạ rượu mừng mà Triệu công thiết đãi."
"Được vậy thì vô cùng đa tạ đại tiên sinh!"
"Đi đi đi, đi xem đại tiên sinh viết câu đối đám cưới nào!"
"Ta cũng đi xem chút!"
Lão thôn trưởng là người duy nhất biết chữ trong cả Triệu gia trang, trước kia có đại sự gì mà phải viết vài thứ thì mọi người đều nhờ đến thôn trưởng. Tuy lão thôn trưởng cũng không có nhiều chữ nghĩa lắm, nhưng ít ra viết chữ rất rõ ràng, hiện tại thì lão đã già cả mắt mờ rồi.
Kế Duyên cũng bị ảnh hưởng bởi sự chân chất nhiệt tình của người thôn quê, hắn có vẻ rất hào hứng.
Kế Duyên đến bên bàn bát tiên(**) trong nhà chính, trên bàn đã có mấy tấm giấy đỏ được cắt tốt. Có hai tấm giấy đã được viết, chữ viết cũng coi như phù hợp tiêu chuẩn, bên trái viết "Tân hôn hỉ sự đa"(Tân hồn gặp nhiều chuyện vui), bên phải viết "Tảo sinh xuất cá bàn tiểu tử"(Sớm ngày sinh ra tiểu tử mập), chữ "tiểu" kia có lẽ là do ít viết nên nhỏ hơn kha khá mấy chữ khác, thấy vậy Kế Duyên mỉm cười.
(**): Đồ nội thất truyền thống của Trung Quốc. Mặt bàn hình vuông, 4 chân, bàn có 4 cạnh, mỗi cạnh ngồi được 2 người, tổng 8 người ngồi quanh bàn (giống như Bát tiên).
"Đại tiên sinh, bút đây!"
Kế Duyên nhìn qua chú rể đầy sức sống đang đeo hoa vải đỏ, y tự mình đưa bút cho hắn. Xem qua khí tượng của y, đây là thời điểm hỉ vận lên cao.
"Chú rể hãy nhìn kỹ!"
Kế Duyên tay phải cầm bút, tay trái kéo tay áo, sau đó hắn múa bút trên hai tấm giấy đỏ đã trải phẳng, câu đối dần hiện lên.
"Bách niên ân ái song tâm kết."
"Thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên." (***)
(Trăm năm ân ái, hai lòng buộcNgàn dặm nhân duyên, một sợi ràng.)
(***): câu đối này bắt nguồn từ một câu chuyện trong tác phẩm “Tục huyền quái lục. Định hôn điếm” của Lý Phục Ngôn thời Đường.
Sau đó, Kế Duyên đi tới một tấm giấy đỏ để ngang, viết tiếp bốn chữ "Tân hôn đại hỉ".
Bút đưa thoăn thoắt, từng nét chữ cứng cáp hiện ra, còn có một luồng khí tức tinh xảo ẩn giấu dưới con mắt người thường.
Trong khi Kế Duyên viết, lão thôn trưởng đứng cạnh liền đọc lớn. Mặc dù mọi người đa số không biết chữ, nhưng họ cũng thấy được chữ viết của vị đại tiên sinh này đẹp mắt lạ thường, tuyệt đối là chữ tốt.
Mấy đứa nhỏ liên tục vỗ tay, người lớn cũng khen ngợi không ngớt.
Triệu lão đầu kia lại còn lôi kéo Kế Duyên ngồi vào bàn chủ tiệc. Dưới sự thúc giục của mọi người, bữa tiệc cuối cùng cũng bắt đầu. Những người phụ giúp việc nấu ăn cũng bắt đầu bưng đồ ăn ra ngoài.
"Mở tiệc rồi!!!"
Người tiếp tân hô to lên. Trong ánh nắng chiều đỏ rực phủ xuống, tiệc cưới chính thức bắt đầu.
Kế Duyên hơi mở to mắt, mặt tràn đầy sự vui vẻ. Hắn nhìn xung quanh tiệc rượu, từng đợt "Hỉ khí" bốc lên, sau khi dán xong câu đối thì càng lộ rõ.
Trong lòng khẽ động quân cờ nắm dưới tay áo, một tia hỉ khí sắp tiêu tan lại tụ hợp lần nữa, bay về phía quân cờ.
"Tốt tốt tốt, hỉ khí tốt!"
Thanh Đằng Kiếm luôn đeo sau lưng cũng thầm lưu chuyển.
Biên: Vong Mạng
Hiện tại, hành lý của Kế Duyên đã nhiều hơn trước đó một chút, có một bao vải xám để quần áo bọc lấy một bản bí tịch võ công tuyệt thế đủ để người giang hồ tranh cướp đến đầu rơi máu chảy, một chiếc ô giấy dầu vẫn kẹp dưới nách. Về phần Thanh Đằng Kiếm, hắn đã hi sinh một bộ áo lót trong bao, dùng vải áo quấn quanh kiếm, đeo chéo sau lưng. Còn hộp gỗ lim to cỡ hộp giày thì hắn không tiện cất vào bao, chỉ có thể cầm ở trên tay.
Trước đó, Kế Duyên mặc dù cũng vừa đi vừa nghỉ, nhưng cuối cùng thì trong lòng hắn vẫn nhớ kỹ về di bảo của Tả đại hiệp, vì vậy phần “đi” vẫn nhiều hơn chút. Bây giờ, Kế Duyên đã có được bí tịch lẫn bảo kiếm, cho nên hắn càng thả lỏng, cảm giác hài lòng như khi làm xong vội bài tập nghỉ hè vào những ngày nghỉ cuối cùng thời tiểu học.
Nhìn vào Kiếm Ý Thiếp, hắn biết được nguyên quán của Tả Ly ở Nghi châu Quân Thiên Phủ, y lớn lên trong phủ thành Quân Thiên Phủ.
Tục ngữ nói nghèo văn giàu võ, lý do khiến Tả Ly có thể tự do tiếp xúc võ đạo, đồng thời giúp y có thành tựu phi phàm, ngoài việc bản thân Tả Ly đúng là kỳ tài ngút trời, Tả gia chắc chắn cũng là gia đình giàu có.
Nói cách khác, Tả Cuồng Đồ có lẽ vẫn còn chút danh tiếng ở Quân Thiên Phủ đấy. Cũng không biết Tả gia hiện giờ thế nào, sau khi Tả Ly ẩn cư và chết đi, hẳn sẽ có một đoạn thời gian Tả gia bị khách giang hồ quấy rầy đến chịu không nổi.
Đi trên quan đạo, Kế Duyên luôn duy trì cách đi nhìn như chậm rãi nhưng thực ra khoảng cách giữa các bước lại cực lớn, mà chân hắn cũng không bước cao. Để có thể bước đi tự nhiên như Kế Duyên, chẳng những cần trình độ võ nghệ cực cao, càng cần phải lĩnh hội được Du Long chi ý. Nếu có người đứng ngoài nhìn, sự đối lập giữa bước chậm/tiến nhanh này có thể sẽ gây ra một loại ảo giác như súc địa thành thốn(*).
(*) biến khoảng cách rất dài thành rất ngắn, có thể đi đến trong nháy mắt.
Kế Duyên đi mải miết từ đêm đến sáng, hắn ngắm bình minh, tắm nắng chiều, Ải Đỗ sơn đã sớm bị hắn bỏ xa phía sau.
Sau khi đi lâu như vậy, lúc này hắn rốt cục cũng nghe được tiếng người ở đằng xa, có lẽ là một nhóm người đi đường khác.
Kế Duyên khẽ thở phào, hẳn là sắp đến khu vực đông dân ở gần quan đạo. Hắn liền bước chậm lại, chỉ dùng tốc độ nhanh hơn người thường một chút để đuổi theo nhóm người kia.
Đằng xa, có bốn người đang vừa đi vừa nói, qua cuộc đối thoại của bọn họ, có lẽ họ là người của thôn nào đó gần đây, hình như họ đang muốn đi tham dự một tiệc cưới.
"Nghe đồn, lần này trong trang giết hai con dê và một con lợn đấy, đảm bảo ăn no thịt!"
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa, ngươi nói đến mức nước bọt ta sắp tuôn ra rồi!"
Nghe người trước nói, người bên cạnh nuốt nước miếng, cũng chỉ có mâm cỗ cưới lớn như này mới có thể thoải mái ăn uống.
"Tiểu tử Triệu Đông Mộc kia cũng có phúc khí quá, cưới được tiểu Liên ở thôn bên cạnh, cô gái kia làm việc đồng áng quả thực ngang sức đàn ông!"
"Đúng đấy, bao nhiêu người đến mai mồi đều thất bại, lại tiện nghi hắn!"
Người xung quanh hùa theo một hồi.
"Đi nhanh chút, đi nhanh chút, mặt trời cũng xuống núi rồi. Chúng ta mau mau đi về, không lão Triệu thúc lại sốt ruột!"
"Ừm, lát nữa là bắt đầu ăn rồi, rượu mà không đủ thì Triệu thúc ắt sẽ trách tội chúng ta!"
"Khà khà, yên tâm, vẫn kịp, tí nữa bốn người chúng ta còn có thể lĩnh thưởng thêm cái hồng bao đấy."
"Ha ha ha, ta chỉ muốn ăn, Triệu thúc thưởng cũng chỉ thưởng hai ngươi!"
"Ha ha ha ha, ta cũng thế!"
...
Bốn người vừa đi vừa nói chuyện, qua mức độ thở dốc và tiếng bước chân nặng nề, chắc hẳn là họ đang khiêng vật nặng.
Kế Duyên hơi tiến đến gần, lúc này hắn mới nhìn thấy lờ mờ, hình như là bốn người chia thành hai nhóm, mỗi nhóm khiêng một cái vò. Qua cuộc đối thoại lúc trước, Kế Duyên đoán có lẽ đó là vò đựng rượu.
Tiệc cưới sao, có nên ăn chùa một bữa không nhỉ? Dù sao mình cũng không phải là không đưa hồng bao mà! Nghĩ tới đây, Kế Duyên liền bước nhanh hơn, đồng thời cũng la to về phía trước.
"Mấy vị tiểu ca đằng trước!!! đi chậm lại chút đi!!!"
Sau khi nghe thấy tiếng la to vọng lại từ đằng xa, bốn người khiêng rượu đều vô thức mà bước chậm lại, quay đầu nhìn. Bọn họ nhìn thấy một người mặc trường bào ống rộng - trông giống một vị tiên sinh nhã nhặn - đang đuổi theo phía sau, người này một tay kẹp dù, một tay cầm hộp gỗ.
Kế Duyên hình như có chút hổn hển, trên mặt hắn chảy ra vài giọt mồ hôi.
"Mấy vị tiểu ca, tại hạ đã đi thật lâu mà chẳng thấy thôn làng hay khách điếm nào, ta gần như muốn gặp người đến sốt cả ruột rồi. Nếu đi thêm hai canh giờ nữa thì trời sẽ tối mất, ta vừa đi đường vừa lo lắng cực kỳ!"
"Âyyy, đại tiên sinh, ngươi đến từ nơi nào vậy?"
Bốn người đi chậm lại để Kế Duyên tiện theo kịp, nhưng họ cũng không dừng lại.
"Tại hạ đi từ Vĩnh Thái huyện, dự định đến Quân Thiên Phủ."
"Ồ! Đường đi và chỗ muốn đi đều rất xa đấy. Đại tiên sinh, ngươi cũng can đảm lắm!"
Kế Duyên chỉ cười cười.
"Đúng đấy, mà mấy vị là thôn nhân ở gần đây sao, liệu có thể cho ta uống nhờ miếng nước, ngủ nhờ một đêm được không. À, ta sẽ trả tiền ở!"
Nói đến mức này, mấy thôn nhân trẻ tuổi tất nhiên là mời Kế Duyên đến Triệu gia trang.
"Đại tiên sinh, nếu ngươi không chê thì hãy đi theo chúng ta đến Triệu gia trang đi, trong trang còn đang bày tiệc cưới đấy. Nhìn ngươi giống người có học, Triệu thúc chắc chắn sẽ muốn ngươi dự tiệc cùng."
"Đúng đó đại tiên sinh, nhưng mà ngươi phải theo sát nhé, chúng ta đang quay về gấp đấy. Bởi rượu của nhà Triệu thúc không đủ lắm, cho nên lão đang chờ hai vò rượu lớn này."
"Được được, tại hạ vẫn có tự tin vào cách đi của mình đấy, mấy vị tiểu ca cứ tiến lên, ta chắc chắn sẽ không tụt lại!"
Kế Duyên cười cười, bước nhanh mấy bước, hơi tiến lại gần bốn người. Hắn có chút kỳ vọng xem nơi thôn quê vùng biên này có món ăn đặc sắc gì, tiện thể cũng tán gẫu tăng thân mật với mấy thanh niên này.
"Sao mấy vị không dùng xe bò chẳng hạn, khiêng như vậy không mệt ư?"
"Than ôi, chúng ta đi theo đường núi, qua thị trấn bên kia núi Khôi Mạo để mua rượu. Xe bò bất tiện, người khiêng vẫn nhanh hơn!"
"Ồ, thế thì phải đi không ít nhỉ?"
"Đúng vậy, đi cả buổi đó!"
Mấy người trẻ tuổi cũng là người khéo nói, sau khi xác nhận Kế Duyên là một vị tiên sinh có học, biết đọc biết viết hơn nữa lại đi qua nơi xa xôi như Kê châu, thì bọn họ càng vui vẻ, nói thẳng rằng "Triệu thúc nhất định sẽ mời tiên sinh uống rượu hỉ đấy".
Mấy người vừa đi vừa nói chuyện, cộng thêm khả năng ăn nói của Kế Duyên, sau một lúc hắn đã khá thân quen với bọn họ.
Sự hoang vu dọc đường đang giảm dần, đồng ruộng mương máng càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng dày đặc.
Từ quan đạo rẽ sang một con đường nhỏ khác, lại đi hơn 15 phút, Triệu gia trang đã ẩn hiện phía trước. Đằng xa, một nam tử trung niên đang nhìn ngó dọc đường, sau khi trông thấy bốn người trở về, ông ta liền chạy vội tới.
"Trời ơi, sao giờ các ngươi mới về, muộn thêm chút nữa là tiệc rượu cũng phải bắt đầu rồi!"
Tiếp đó, nam tử bỗng phát hiện sự tồn tại của Kế Duyên, liền kinh ngạc hỏi: "Vị này là?"
Kế Duyên đương nhiên nhanh chóng chắp tay.
"Tại hạ tên Kế Duyên, là một người đi đường quá cảnh tại đây, do sắc trời đã tối nên tại hạ muốn xin uống miếng nước, cũng xin ngủ nhờ một đêm!"
"Nhị bá, vị Kế tiên sinh này là người có học, tới từ Kê châu đấy!"
Một người trẻ tuổi vội vàng nhắc nhở. Nam tử trung niên nhìn qua cách ăn mặc dù nhiễm phong trần nhưng vẫn lịch sự của Kế Duyên, cũng tin thêm vài phần. Mà cho dù không phải thật, hôm nay là ngày đại hỉ của trang, y cũng không thể đuổi người.
"Ồ... Tiên sinh tới từ nơi xa như vậy, lại đúng dịp hôm nay có việc vui, tiên sinh nhất định phải vào trang uống chén rượu hỷ, đi đi đi..."
Nam tử trung niên cũng chắp tay lại với Kế Duyên, sau đó đưa tay làm động tác mời.
"Làm phiền rồi, làm phiền rồi!"
Sáu người khách khí với nhau, cùng đi về phía trang. Hiện tại, bên trong đã náo nhiệt vô cùng, tân lang tân nương đã sớm bái đường thành thân lúc giờ lành rồi.
Hơn hai mươi cái bàn được đặt trong sân nhỏ bao bởi bốn bức tường, bàn tròn bàn vuông đều có. Khắp nơi treo đèn kết hoa, chữ hỉ rợp trời, những người quê trò chuyện với nhau chờ mở tiệc, mười mấy vị thẩm thẩm thì đang rửa rau, nấu nướng, bận tối mày tối mặt. Bầu không khí sôi nổi vô cùng.
"Có khách tớiiiii."
Tiếng hô cực kì to rõ. Một lát sau, thân phận của vị tiên sinh từ xa tới này đã được chủ nhân bữa tiệc biết đến, còn đặc biệt tới thăm hỏi một tiếng, đồng thời cũng mời Kế Duyên yên tâm nhập tiệc.
Trời tuy vẫn khá sáng, nhưng thời đại này không có bóng đèn, nếu làm ở ngoài trời thì nhất định phải mở tiệc trước khi trời tối.
Do bữa tiệc còn chưa bắt đầu, Kế Duyên liền ngồi vào một cái bàn ở rìa. Mặc dù phần lớn người ở đây là thôn nhân hắn không quen biết, nhưng người ngồi cạnh hắn là một người trẻ tuổi khiêng rượu lúc nãy. Gã liên tục bắt chuyện với Kế Duyên, gã hỏi chuyện ở Kê Châu, cũng tràn ngập khát vọng đối với thế giới ngoài thôn.
Đang nói chuyện, phía nhà chính lại vọng ra một tràng cười vang, Kế Duyên nghe thấy có người đang quát: "Viết sai rồi, viết sai rồi, vì sao bên trái nhiều hơn bên phải hai chữ?"
Còn có mấy tiếng tựa như "Hồ đồ rồi, hồ đồ rồi...".
"Vừa hay có một vị đại tiên sinh từ nơi khác tới đúng không, hắn có viết được không, nhờ hắn viết giúp đi chứ?"
"Đúng vậy, đúng vậy, vị đại tiên sinh kia giống với thầy giáo trong huyện, nhất định rất có học vấn!"
"Triệu thúc hãy mau mau đi mời vị tiên sinh kia đi!"
Việc viết câu đối đám cưới trước bữa tiệc là phong tục ở đây. Trừ trường hợp thực sự không có điều kiện, thì khi kết hôn người ta cũng sẽ không bỏ bớt việc này.
Tiếng ồn ào vang lên từ bên kia, mấy người trung niên cùng một ông lão đi tới chỗ Kế Duyên. Bọn họ cười ngượng ngùng, nhưng còn chưa mở miệng, Kế Duyên đã đứng lên cười.
"Các vị muốn viết câu đối đám cưới sao? Hãy để Kế mỗ viết một bộ câu đối coi như đáp tạ rượu mừng mà Triệu công thiết đãi."
"Được vậy thì vô cùng đa tạ đại tiên sinh!"
"Đi đi đi, đi xem đại tiên sinh viết câu đối đám cưới nào!"
"Ta cũng đi xem chút!"
Lão thôn trưởng là người duy nhất biết chữ trong cả Triệu gia trang, trước kia có đại sự gì mà phải viết vài thứ thì mọi người đều nhờ đến thôn trưởng. Tuy lão thôn trưởng cũng không có nhiều chữ nghĩa lắm, nhưng ít ra viết chữ rất rõ ràng, hiện tại thì lão đã già cả mắt mờ rồi.
Kế Duyên cũng bị ảnh hưởng bởi sự chân chất nhiệt tình của người thôn quê, hắn có vẻ rất hào hứng.
Kế Duyên đến bên bàn bát tiên(**) trong nhà chính, trên bàn đã có mấy tấm giấy đỏ được cắt tốt. Có hai tấm giấy đã được viết, chữ viết cũng coi như phù hợp tiêu chuẩn, bên trái viết "Tân hôn hỉ sự đa"(Tân hồn gặp nhiều chuyện vui), bên phải viết "Tảo sinh xuất cá bàn tiểu tử"(Sớm ngày sinh ra tiểu tử mập), chữ "tiểu" kia có lẽ là do ít viết nên nhỏ hơn kha khá mấy chữ khác, thấy vậy Kế Duyên mỉm cười.
(**): Đồ nội thất truyền thống của Trung Quốc. Mặt bàn hình vuông, 4 chân, bàn có 4 cạnh, mỗi cạnh ngồi được 2 người, tổng 8 người ngồi quanh bàn (giống như Bát tiên).
"Đại tiên sinh, bút đây!"
Kế Duyên nhìn qua chú rể đầy sức sống đang đeo hoa vải đỏ, y tự mình đưa bút cho hắn. Xem qua khí tượng của y, đây là thời điểm hỉ vận lên cao.
"Chú rể hãy nhìn kỹ!"
Kế Duyên tay phải cầm bút, tay trái kéo tay áo, sau đó hắn múa bút trên hai tấm giấy đỏ đã trải phẳng, câu đối dần hiện lên.
"Bách niên ân ái song tâm kết."
"Thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên." (***)
(Trăm năm ân ái, hai lòng buộcNgàn dặm nhân duyên, một sợi ràng.)
(***): câu đối này bắt nguồn từ một câu chuyện trong tác phẩm “Tục huyền quái lục. Định hôn điếm” của Lý Phục Ngôn thời Đường.
Sau đó, Kế Duyên đi tới một tấm giấy đỏ để ngang, viết tiếp bốn chữ "Tân hôn đại hỉ".
Bút đưa thoăn thoắt, từng nét chữ cứng cáp hiện ra, còn có một luồng khí tức tinh xảo ẩn giấu dưới con mắt người thường.
Trong khi Kế Duyên viết, lão thôn trưởng đứng cạnh liền đọc lớn. Mặc dù mọi người đa số không biết chữ, nhưng họ cũng thấy được chữ viết của vị đại tiên sinh này đẹp mắt lạ thường, tuyệt đối là chữ tốt.
Mấy đứa nhỏ liên tục vỗ tay, người lớn cũng khen ngợi không ngớt.
Triệu lão đầu kia lại còn lôi kéo Kế Duyên ngồi vào bàn chủ tiệc. Dưới sự thúc giục của mọi người, bữa tiệc cuối cùng cũng bắt đầu. Những người phụ giúp việc nấu ăn cũng bắt đầu bưng đồ ăn ra ngoài.
"Mở tiệc rồi!!!"
Người tiếp tân hô to lên. Trong ánh nắng chiều đỏ rực phủ xuống, tiệc cưới chính thức bắt đầu.
Kế Duyên hơi mở to mắt, mặt tràn đầy sự vui vẻ. Hắn nhìn xung quanh tiệc rượu, từng đợt "Hỉ khí" bốc lên, sau khi dán xong câu đối thì càng lộ rõ.
Trong lòng khẽ động quân cờ nắm dưới tay áo, một tia hỉ khí sắp tiêu tan lại tụ hợp lần nữa, bay về phía quân cờ.
"Tốt tốt tốt, hỉ khí tốt!"
Thanh Đằng Kiếm luôn đeo sau lưng cũng thầm lưu chuyển.
Danh sách chương