Ba người dùng bữa xong trở về khách sạn, Lan Thất, Minh Nhị nói cảm thấy hơi mệt muốn trở về phòng, Ninh Lãng thì đến phòng của Vũ Văn Lạc tìm hắn nói chuyện.

Còn chưa kịp gõ, đã thấy cửa phòng mở ra, Vũ Văn Phong nhanh chóng bước ra ngòai, gương mặt có vẻ tức giận, rồi bước về phòng của chính mình ở ngay bên cạnh.

Ninh Lãng thấy Vũ Văn Lạc trong phòng, liền đóng cửa lại, đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống, hỏi:“Đại ca, có chuyện gì với Vũ Văn đại ca vậy?”

Vũ Văn Lạc thả lỏng thân thể, nói: “Huynh ấy nói muốn tự mình đi, không cần đi cùng Nhị công tử, Thất thiếu.”

“Hả?” Ninh Lãng kinh ngạc,“Vì sao? Huynh đồng ý rồi ư?”

“Huynh đương nhiên không đồng ý, thương thế cũng chưa tốt mấy, mà hắn không rõ đã kết bao nhiêu thù óan, lỡ như nửa đường gặp người đến trả thù, huynh chẳng phải sẽ chết cùng hắn sao.” Vũ Văn Lạc rụt cổ,“Còn về phần nguyên nhân, khụ, còn không phải là vì mấy chuyện hư danh kia sao.”

“Hở?” Ninh Lãng nghi hoặc.

Vũ Văn Lạc lật hai chén trà đang nằm úp trên khay ra, nói: “Đệ đã từng nghe chuyện thiên hạ đồn đại về “ Tứ công tử” vào giai đọan cuối của tiền triều chưa?”

“Chuyện này đệ có biết.” Ninh Lãng gật đầu.

Vũ Văn Lạc nhíu mày nhìn hắn, nói tiếp: “Đến đệ cũng biết, xem ra chuyện về ‘Tứ công tử’ thật đúng là danh truyền thiên cổ.”

“Bọn họ hành động vì thiên hạ, thiên hạ tất nhớ kỹ bọn họ.” Nhớ tới cổ nhân hơn trăm năm trước, lòng Ninh Lãng tràn đầy kính ngưỡng.

“Ừ.” Vũ Văn Lạc cũng đồng cảm gật đầu,“Vị hòang đế đầu tiên của Hoàng triều kiến quốc mở mang bờ cõi, khiến cho đất nước cường mạnh nhất tự xưa đến nay, Ngọc Vô Duyên sau khi phù trợ hắn bình định thiên hạ không màng danh lợi cũng rời đi, Phong Lan Tức, Phong Tức một người hai thân phận, người trước vì cảm thương thiên hạ sinh linh tự mình buông bỏ vương vị, chẳng màng nửa mảnh giang sơn, người sau thống nhất võ lâm trăm năm an bình, những người như vậy quả thật hiếm có.”

“Vũ Văn đại ca tức giận thì có liên quan gì đến mấy người họ?” Ninh Lãng khó hiểu.

“Còn không phải bởi vì danh hào ‘Tứ công tử’ này sao.” Vũ Văn Lạc cảm thấy không đồng ý,“Có lẽ là xuất phát từ sự kính trọng yêu mến đối với những người đi trước, xưa nay võ lâm thường thích bình chọn những người trẻ tuổi xuất sắc, gọi là ‘Võ lâm tứ công tử’. Hoa gia đại công tử, Đào Lạc Mai Hồng Minh, Liệt gia tam gia Liệt Sí Phong, lại thêm đại ca, từng được cùng ngau gọi là ‘Võ lâm tứ công tử’, nhưng chỉ hai năm nay Minh Nhị, Lan Thất xuất hiện trong giang hồ, danh tiếng nổi lên, vì thế ‘Tứ công tử’ lần nữa được sắp xếp lại, mặc dù chỉ là những chuyện nói bên lề, nhưng lại chỉ chọn Nhị công tử, Thất thiếu cùng Liệt tam gia, tất cả những người khác đều hòan tòan bị gạch ra, nói rằng do không bì kịp ba người này nên không thể đặt cùng nhau, đây chính là lý do tại sao chỉ chọn ra ‘Võ lâm Tam công tử’! Ai da……” Vũ Văn Lạc thở ra một hơi dài,“Chuyện như thế, đệ nói thử xem, đại ca huynh có thể nào không tức không hận? Huống chi tính tình hắn kiêu ngạo như vậy, cho nên đối với Nhị công tử, Thất thiếu hắn sao có thể có biểu hiện vui vẻ, làm sao chịu được ân huệ này, càng khỏi nói đến chuyện cùng đi một đường.”

“Điều này……” Ninh Lãng nghĩ ngợi, theo tính cách Vũ Văn Phong mà nói, quả thật là chuyện khó có thể làm được,“Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ Vũ Văn đại ca ngày mai muốn một mình ra đi?”

“À…… Không đâu.” Vũ Văn Lạc có chút giảo hoạt cười cười,“Cái gọi là mời đi không bằng khích tướng, huynh chỉ nói một câu ‘Chẳng lẽ đại ca sợ Nhị công tử và Thất thiếu’, hắn liền ngoan ngoãn đáp ứng cùng đi Anh Sơn.”

“Dễ dàng như vậy thôi?” Ninh Lãng ngạc nhiên, Vũ Văn đại ca lợi hại như vậy lại chịu nghe lời.

“Hơn nữa huynh còn nói, nếu hắn không cùng đi với huynh, huynh liền đem chuyện hắn bị thương tuyên cáo giang hồ, ha ha……” Vũ Văn Lạc cười cực kỳ đắc ý,“Nếu để cả giang hồ đều biết hắn chịu ơn Nhị công tử, Thất thiếu, phỏng chừng hắn thà rằng thắt cổ tự sát.”

“Hắn là đại ca huynh, Huynh làm như vậy…… Hắn nếu……”

Vũ Văn Lạc trừng Ninh Lãng,“Huynh từ nhỏ đã bị hắn khi dễ!” Ý là, ta bây giờ thừa dịp hắn bị thương để trả thù cũng chả có gì quá đáng.

“Ách……” Ninh Lãng không nói gì, chỉ âm thầm tự hỏi: Ta như thế nào từ nhỏ lại không bị các sư huynh khi dễ? Buổi chiều ngày hôm đó, Lan Thất không hề bước chân ra khỏi phòng.

Đến lúc trời sắp chuyển tối, Ninh Lãng và Vũ Văn Lạc nghỉ ngơi cũng đã nửa ngày đi ra khỏi phòng thả lỏng gân cốt, thấy Vũ Văn Phong đang ngồi trên lan can của hành lang dài, nhìn về phía mặt trời với những tia sáng cuối ngày đang từ từ lặn xuống sau dãy núi, hai người không tự giác cũng đi đến phía trước, bên cạnh lại có một cánh cửa vừa mở, Minh Nhị đi ra, thấy ba người bọn họ liền nở nụ cười, không nói một lời, cùng nhau hướng về phía lan can, nhìn ánh sáng tịch dương hồng rực, nhìn núi xanh tươi đẹp lúc chiều tàn, nghe tiếng chim kêu gọi đàn, quả thật yên tĩnh hài hòa.

Một tiếng “Két”, lại thêm một cánh cửa phòng được mở ra, mấy người xoay đầu nhìn lại, vốn là đầu thu nắng hoàng hôn ảm đạm, trong nháy mắt xuân lại tràn về, hàng ngàn hàng vạn đoá thược dược tím đua nhau khoe nở, vô cùng đẹp đẽ.

“Ồ, đều ở đây hết.”

Âm thanh đó cực kỳ nhẹ nhàng, cực kỳ trong trẻo lại mang theo cảm giác khiến người mê đắm, nụ cười thoáng qua lập tức lấn át vẻ đẹp buổi hoàng hôn. Rất nhiều năm sau đó, cảnh tưởng này vẫn rất dễ dàng được khơi gợi lại, nhớ lại một màu áo tím thẫm kia, nhớ lại đôi mắt xanh như ngọc bích đó, nhớ đến hình ảnh xinh đẹp kiều diễm vô tận tắm mình giữa biển nắng chiều.

“Ngươi…… Ngươi lại trở thành nữ.” Ninh Lãng trừng mắt nhìn Lan Thất một thân áo tím như hoa thược dược tạc ra từ ngọc.

Vũ Văn Lạc cũng cảnh giác nhìn Lan Thất, rồi nhìn huynh trưởng đứng bên cạnh, chỉ sợ nàng lại nảy ra ý định gì mới để sửa trị huynh trưởng mình, may mắn Lan Thất vẫn chưa chú ý bên này, mà huynh trưởng sau khi liếc mắt một cái cũng nhanh chóng xoay đầu đi, nhìn về phía núi xa, tựa như chưa từng gặp qua Lan Thất.

Biểu cảm của Minh Nhị vẫn bình thường, đánh giá cao thấp Lan Thất một phen, nói: “Thất thiếu quả nhiên thật may mắn, một thân lại kiêm luôn cả âm dương.”

“Ai da, sao có thể so với Nhị công tử thân thể như tiên hạ phàm.” Lan Thất vẫn cười nghẹ nhàng như thường, tay cầm quạt ngọc, chậm rãi đi về hướng hành lang, dáng người nhỏ dài, bước chân nhẹ nhàng, thần thái cực kỳ tao nhã. Nghiêng đầu, mắt xanh trong suốt dịu dàng dừng trên người Ninh Lãng, “Ninh Lãng, ngươi có thích ta như thế này không?”

Tim Ninh Lãng lạc một nhịp, trong nháy mắt mặt chuyển thành hồng, “Ta…… Ta……”

Lan Thất mở quạt ngọc, đứng dưới ba bậc cấp trông mong ngước nhìn lên, khẽ che khuất môi, che khuất mũi, che khuất một nửa dung nhan, chỉ chừa lại một đôi con ngươi xanh biếc ma mỵ nổi bật trên nền áo tím, chăm chú sâu sắc nhìn Ninh Lãng, nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi thích không?”

Hồn phách ngay lúc đó bị cặp mắt xanh nắm giữ, Ninh Lãng ngây ngốc nhìn hắn, nói:“Ta thích.”

Ai da! Vũ Văn Lạc nhìn Ninh Lãng, thầm thở dài trong bụng, nhưng nói gì thì nói…… đưa mắt về người đẹp như yêu đến khó tin kia, cũng cảm thấy có phần thương hại hắn.

“Ừ, ta cũng thích nghe ngươi trả lời như vậy.” Lan Thất ngẩng đầu hé môi cười, xoay người, mắt ngọc nhìn về phía Minh Nhị.“Nhị công tử, ngươi xem, ánh hòang hôn chiều nay thật đẹp, chi bằng chúng ta ra ngòai dạo một chút?”

Minh Nhị kinh ngạc nhíu mày, sau đó thản nhiên cười nói: “Thất thiếu có hứng như vậy thật tốt, người tục tằn như Minh Nhị không nên quấy rầy thì hơn.”

“Nhị công tử không đi ư?” Lan Thất nghiêng đầu.

“Minh Nhị không đi.” Minh Nhị đáp lại nhẹ nhàng nhưng thẳng thắn.

“Một đường đến Anh Sơn cũng thật là xa quá.” Lan Thất xúc cảm lắc lắc quạt ngọc, mắt xanh ngọc bích loang lóang chuyển động lại có phần quỷ dị, đặc biệt thâm trầm nhìn Minh Nhị,“Cũng không biết tới đây có thể có những ngày bình dị nhàn nhã ngắm cảnh nắng chiều hòang hôn hay không nữa.”

“Ừm, lời nói của Thất thiếu thật có lý.” Minh Nhị nghe vậy vuốt cằm, “Nếu đã là cảnh khó có được, vậy cùng nhau đi ngắm hòang hôn của núi Mông đi.”

“Nhị công tử quả nhiên thật biết thời thế.” Lan Thất xếp quạt ngọc đánh một cái vào lòng bàn tay, biểu lộ tán thưởng.

“Đó cũng là do nhã hứng của Thất thiếu đánh động.” Minh Nhị vạn phần khiêm tốn.

“Vậy chúng ta đi.” Lan Thất vừa lòng gật đầu, chân cất bước, chỉ đi hai bước bỗng dừng lại, quay đầu nói, “Nhị công tử, Lan Thất rõ ràng là nữ nhi, ngươi lại cứ luôn gọi ‘Thất thiếu’, sẽ khiến nhiều người hiểu lầm, không bằng ngươi gọi ta……” Mắt ngọc liếc Ninh Lãng, chậm rãi nói, “Gọi ta ‘Âm Âm’ thì sao?” Dứt lời bước đi, không để ý đến sắc mặt của những người còn lại ở phía sau.

Vũ Văn Phong đứng xoay lưng lại không rõ có biểu cảm gì, Vũ Văn Lạc thì mang vẻ mặt kinh hãi nhìn bóng áo tím đang đi xa dần.

Khóe miệng Minh Nhị hơi hơi run rẩy, âm thầm nắm chặt tay, sau đó vẫn mang vẻ mặt tự nhiên đi theo.

Ninh Lãng đứng cạnh lan can, ngơ ngác nhìn hai người đi xa, nhớ lại ánh mắt vừa rồi của Lan Thất, rõ ràng trong cặp mắt xanh đó là đùa giỡn, trêu chọc.

Trước mắt đối tượng kết hôn lại có những hành động như thế, Thất thiếu có phải hay không cũng thật không tôn trọng người khác?

Lời nói lúc ban trưa của Minh Nhị vang lên trong đầu, tựa như một quyền đánh vào lòng hắn thật mạnh, đau đớn buồn bực.

“Ninh Lãng.” Vũ Văn Lạc vươn tay vỗ nhẹ lên vai hắn.

“Tôn trọng một người, trước hết phải để người đó vào trong mắt không phải sao?” Ninh Lãng lẩm bẩm nói.

“Ninh Lãng, đệ sao thế?” Vũ Văn Lạc lo lắng hỏi.

Ninh Lãng hoàn hồn, nghiêng đầu nhìn Vũ Văn Lạc, hỏi: “Đại ca, huynh nói xem nàng rốt cuộc là nam hay nữ đây?”

Vũ Văn Lạc không nói gì, chỉ có điều lúc nhìn thấy ánh mắt Ninh Lãng, trong lòng không khỏi cảm thấy trầm tư.

Lúc Minh Nhị, Lan Thất vừa ra khỏi khách sạn, thấy tiểu nhị đang đánh đuổi hai tên ăn mày, một già một bé.

“Đại gia, xin hãy bố thí một chút, đứa bé này đã ba ngày nay chưa được ăn gì rồi.” Lão ăn mày tay cầm một cái chén mẻ, tay kia nắm tay đứa bé đáng thương nhỏ giọng thảm thiết cầu xin.

“Cút ngay! Đừng làm bẩn nơi này!” Tiểu nhị quát lên, sợ đụng phải bẩn tay, nên liên tục nhấc chân đá hai người, khiến hai người gầy đét như cây củi lảo đảo té ngã, đen bẩn đến nỗi không phân biệt được là màu gì, cái chén trên tay cũng rơi xuống vỡ tan thành từng mảnh.

Minh Nhị chưa kịp phản ứng, đã nghe được tiếng gió quét qua bên cạnh,“Bốp!” Một bàn tay giáng xuống thật mạnh trên mặt tiểu nhị.

“Ai……” Tiểu ngay lập tức quay đầu, lại nhất thời ngây người, quên đau quên tức, chỉ đứng há to miệng ngây ngốc nhìn.

“Muốn ta chém ngươi thành chó hai chân sao?” Cặp mắt xanh kia bây giờ lạnh lẽo tựa hồ băng.

Tiểu nhị đứng nhìn si mê, không phản ứng.

Lan Thất nhíu mày, tay áo vung lên,“Cút!” Thân thể tiểu nhị kia ngay lập tức bị quẳng lên không trung, rầm một tiếng ngã xa cách đó mấy trượng, vì đau nhức khiến cho hắn tỉnh ra, đứng dậy, nhìn hai người trước cửa không dám làm bậy.

Minh Nhị đỡ một già một bé dậy, lấy từ trong ống tay áo một mảnh vàng lá đưa cho ông lão, chỉ vào cửa chính,“Quang minh chính đại vào đó ăn chút gì đi.”

“Đa tạ công…… Công tử, đa tạ công tử, đa tạ công tử.” Ông lão rơi nước mắt liên tục cúi đầu tạ ơn.

Minh Nhị nghiêng người lễ phép tránh, quay đầu nhìn về phía Lan Thất. Lan Thất sửng sốt, ngay lập tức trở lại bình thường, cười nói: “Ai da, chẳng phải là vì tiểu nhị kia khi dễ người già sao, Lan Thất thân là người trong hiệp đạo, sao có thể khoanh tay đứng nhìn.” Nói xong mắt ngọc vẫn nhìn Minh Nhị, từ đầu đến cuối cũng chưa từng liếc mắt đến một già một bé kia.

Minh Nhị cảm giác lời này thật là quen tai, đang muốn trả lời, bỗng nghe Lan Thất ồ một tiếng nhìn về phía trước, tự nhiên cũng dõi mắt  theo, liền thấy có bốn người đứng cách đó hai trượng, chính là mấy người sư huynh muội gặp phải lúc ăn trưa, vốn tính đến đây tìm chỗ ngủ trọ, nhưng bây giờ ánh mắt của sư muội lại vui mừng dừng trên người mình, ánh mắt của sư huynh lại kinh ngạc khó tin nhìn Lan Thất. Minh Nhị nhíu mày, bản thân thế mà lại tự dâng mình đến cửa.

Lan Thất mắt xanh như nước, chầm chậm đảo qua bốn người, tiếp theo níu ống tay áo Minh Nhị, ngọt ngào mềm mại gọi một tiếng: “Minh…… Lang.”

Thân thể Minh Nhị run lên, bỗng nhiên cảm thấy trời đang đầu thu trong nháy mắt trở thành mùa đông giá rét.

“Minh lang, chàng xem xem, cây trâm tử ngọc trên tóc vị cô nương kia thật đẹp.” Lan Thất lắc lắc ống tay áo Minh Nhị, quạt chỉ về trâm ngọc trên tóc vị cô nương mặc áo hồng phấn đằng kia, trên mặt biểu lộ niềm yêu thích, hâm mộ.

Minh Nhị không nói không rằng vuốt lại tay áo, nhìn về phía vị sư muội mặc áo hồng phấn, rồi lại nhìn Lan Thất với dáng vẻ một cô nương quen được chiều chuộng,“Nàng thật sự thích cây trâm tử ngọc kia?” Thấy Lan Thất quay đầu nhìn lại, cố gắng nặn ra một nụ cười, ghé cạnh tai nàng, nhỏ giọng nói, “Chắc không phải có sở thích bẻ gãy trâm đâu nhỉ?”

“Ai da, Minh lang chàng thật sự đúng là người tri âm trong lòng em.” Lan Thất đung đưa quạt ngọc, nâng lên che mặt nửa khuôn mặt, nở một nụ cười điên đảo chúng sinh.

Minh Nhị phối hợp, nhã nhặn cười, hỏi: “ Có còn muốn đi xem hòang hôn núi Mông không?”

Lan Thất giả bộ nhìn sắc trời, nói: “Ai da, thời gian cũng không còn sớm nữa, đã qua giờ Thân rồi, chúng ta cũng nên ăn cơm chiều.” Dứt lời, mắt ngọc đảo một vòng trên người hai vị sư huynh, lưu lại một nụ cười câu hồn nhàn nhạt, xoay người đi trở về.

Minh Nhị vuốt cằm thản nhiên nhìn bốn người kia, sau đó cũng xoay người đi.

Trên tầng cao, Ninh Lãng, Vũ Văn huynh đệ thu hết một màn này vào tầm mắt, mỗi người một tâm tư.

Ngày thứ hai, sau khi Ninh Lãng xuống tầng dưới ăn sáng, đã thấy Minh Nhị, Lan Thất, Vũ Văn huynh đệ sớm ngồi cùng một bàn, mấy món đồ ăn sáng cũng đã được bày ra.

“Ninh Lãng, mọi người đang chờ đệ.” Vũ Văn Lạc mở lời.

Ninh Lãng đi đến, “Mọi người hôm nay dậy thật sớm.”

“Đêm qua không bị cái gì quỷ quái quấy rầy, ngủ rất ngon, cho nên rời giường sớm hơn.” Minh Nhị vừa ăn cháo vừa nói.

Nghe được lời này, Vũ Văn Lạc quái dị nhìn hắn một cái, quay đầu nhìn nhìn Lan Thất.

Lan Thất đang thưởng thức hai cây trâm tử ngọc trên tay, mặt vẫn không ngừng cười, khóe môi mang vài phần thú vị, nghe được lời này, cũng chỉ thản nhiên nhướng mắt liếc Minh Nhị một cái.

Ninh Lãng vừa thấy hai cây trâm tử ngọc trên tay Lan Thất, không khỏi ngẩn ngơ.

“Ninh Lãng, ngươi thấy trâm tử ngọc này có phải đẹp hay không?” Lan Thất cười khanh khách hỏi hắn.

Ánh mắt Ninh Lãng vẫn chăm chú vào trâm ngọc, miệng giật giật, như thế nào cũng chẳng thể thốt lên từ “Xinh đẹp”, càng không thể hỏi nên câu “Làm sao có được nó”.

Cầu thang lại vang lên tiếng chân người đi xuống, mấy người ngẩng đầu, thấy hai đôi sư huynh muội ngày hôm trước, đi được một nửa, liền thấy năm người đang ngồi ở dưới, tất nhiên cũng thấy được hai cây trâm tử ngọc trong tay Lan Thất, sắc mặt bốn người lập tức thay đổi, hai vị sư huynh trợn mắt nhìn nhau, vẻ mặt mang theo mấy phần buồn bực, hai vị sư muội mắt nhìn thẳng sư huynh, thần sắc phức tạp, phiền muộn, oán, hận, giận dỗi đều đủ cả.

Lan Thất nhìn bốn người nở nụ cười, chuyển ánh mắt về phía Minh Nhị, một tay đưa đẩy hai cây trâm, tay kia lắc lắc bả vai hắn, nũng nịu hỏi: “Minh lang, chàng thử nói xem hai cây trâm tử ngọc này em cài thế nào mới đẹp?”

Ngay giây phút đó, ánh mắt hai vị sư huynh khẩn trương nhìn thẳng Minh Nhị, hai vị sư muội cũng có chút ghen tỵ nhìn tay kia của Lan Thất.

Minh Nhị đang cầm chén cháo, đưa mắt nhìn lướt qua bàn tay nhỏ xinh đẹp như ngọc đúc, rồi lại lướt qua móng tay óng ánh trong suốt như nước, không có độc, xem ra lời hứa hẹn hôm qua là thật, không có chuyện quỷ quái gì xảy ra, không có tầng tầng lớp lớp mưu kế, một đường đi chung này có thể có được “Lòng thanh thản”.

Minh Nhị lập tức mỉm cười, cực kỳ dịu dàng nhã nhặn, đôi mắt mơ màng chuyên chú đặt trên người Lan Thất “Một thân áo tím thôi cũng đủ khiến nàng đẹp đến không lời nào kể xiết, đâu cần thiết phải dệt hoa trên gấm(1)”

Lời này vừa nói ra, Vũ Văn huynh đệ cứng họng trợn trừng mắt, Ninh Lãng ngạc nhiên không thôi, ngay cả Lan Thất cũng sửng sốt, như không dự đoán được Minh Nhị có thể nói ra một câu như vậy, nhưng chỉ trong chớp mắt, nàng cười như hoa rộ nở, ngọt ngào nói: “Minh lang thật khéo dỗ người ta.”

“Hừ!” Vài tiếng hừ lạnh, sư huynh cáu giận nhìn Minh Nhị, sư muội cắn răng chua chát nhìn Lan Thất.

“Minh lang, làm gì với hai cây trâm ngọc này bây giờ?” bàn tay nhỏ nhắn của Lan Thất cầm trâm ngọc hỏi Minh Nhị.

Minh Nhị đưa tay vén sợi tóc nàng rơi lạc, đa tình thong dong, “Lần sau ta chọn cho nàng một cây trâm ngọc màu xanh, có thế mới xứng được với ánh mắt trên đời chỉ một của nàng.”

Có bóng người vút qua sảnh đường, là hai sư muội tông cửa xông ra, mà hai sư huynh, vẫn mang ánh mắt không muốn xa rời nhìn Lan Thất.

Lan Thất đảo mắt ngọc, tựa hồ nước mùa xuân say lòng người, “Vậy em ném trâm này đi.”

Lúc bấy giờ, sư huynh cũng đứng không nổi, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, dậm chân một cái, đuổi theo hướng sư muội.

Lúc người đã đi xa, Lan Thất nhịn không được gục đầu xuống bàn cười ha hả:“Ha ha……”

Minh Nhị hơi nhíu mày, nhìn Lan Thất vẫn cười mãi không thôi, hỏi một câu: “Thất thiếu chơi có vui không.”

“Ha ha…… Chơi vui cực kỳ.” Lan Thất nhẹ nhàng động tay, hai cây trâm tử ngọc gãy thành bốn đọan.

“Đóan chừng bọn ghọ chỉ mới vào giang hồ, vẫn còn non nớt.” Vũ Văn Lạc lẩm bẩm nhìn ra cửa. Nếu không nhận ra Lan Thất là ai, ít nhất cũng nên biết về đôi mắt xanh độc nhất vô nhị kia, trước khi ra khỏi sư môn chẳng lẽ không được dặn dò gì sao, không hiểu rằng chọc vạn địch cũng không nên chọc trúng Bích Yêu?

“Ninh Lãng.” Lan Thất quay đầu, “Đây là “thích” theo như lời ngươi nói, thật sự là thứ đáng buồn cười.”

“Chẳng lẽ ngươi vì vậy nên mới…… mới làm như thế?” Ninh Lãng khiếp sợ nhìn nàng.

“Đúng rồi.” Lan Thất đáp một cách sảng khoái, trong đôi mắt xanh tràn đầy vẻ yêu tà, tùy hứng, “Ta vẫn tưởng là có trò chơi thật vui, ai ngờ lại không thể chịu đựng nổi một đòn, ai da, thật thất vọng.”

“Ngươi…… Ngươi sao có thể như vậy!” Mặt Ninh Lãng đỏ hồng, mắt nổi lên lửa giận.

“Gì chứ? Ngươi nhìn thật mất hứng.” Lan Thất nhíu đôi mắt ngọc, rồi nhẹ nhàng thản nhiên liếc Ninh Lãng, một cảm giác lạnh lẽo tràn qua lòng hắn, không biết là do đâu, bỗng cảm giác Lan Thất đang ngồi trước mặt trở nên xa xôi, xa đến không thể với tới.

Lan Thất khẽ động, mấy đọan ngọc vỡ đang nắm trong lòng bàn tay rơi xuống mặt bàn phát ra tiếng đing đang, “Sư huynh thật lòng thích sư muội, thích đến mức không thèm liếc mắt nhìn người khác, thích đến nỗi sư muội nhìn ai liền thấy ghen tỵ, nhưng mà……” Hai ngón tay nhặt lên một đọan trâm gãy vuốt ve chơi đùa, bụi phấn nhẹ bay xuống, chỉ khoảng nửa khắc, đọan trâm gãy kia đã hòan toàn hóa thành bụi nằm trơ trọi trên bàn, “Như thế thì có là gì?” Lan Thất lại nhặt thêm một đọan trâm nữa chơi đùa, nhìn bụi  rơi lả tả, hờ hững nói, “Nguyên nhân chẳng qua là chưa gặp thứ tốt nhất mà thôi, còn chưa nói là chỉ vẻ đẹp bên ngòai đã khiến bọn chúng mê muội thần trí!”

Ninh Lãng nhất thời không nói gì.

Ánh mắt Lan Thất lại thóang rơi trên người Minh Nhị mang vẻ mặt tự nhiên, “Không phải sư muội kia cũng vì Minh Nhị công tử mà động tình sao, Nhị công tử hình như cũng đâu có làm chuyện gì quá đáng.”

Ninh Lãng nhìn về phía Minh Nhị, Minh Nhị đang múc cháo cho mọi người, bắt gặp ánh mắt Ninh Lãng, ngước mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt kia ấm áp, thanh cao không thuộc về trần thế, cho dù có là ai cũng nảy sinh cảm tình.

“Ninh Lãng.” Mắt xanh sâu thẳm nhìn hắn, không ai có thể biết rõ được trong đó chứa đựng nhưng gì, “Thứ gọi là chung tình thật ra rất nông cạn, chẳng qua cũng chỉ là dục vong trong chốc lát mà thôi, như chúng ta thấy hoa đào xinh đẹp, mẫu đơn quyến rũ, trên đời này không có gì tồn tại mãi mãi cùng trời đất, càng không có chuyện một lòng không thay đổi!” Dứt lời, đưa tay vỗ lên đầu Ninh Lãng, “Xem ra ta đối xử với đối tượng kết hôn như ngươi thật tốt, kinh nghiệm giang hồ như thế này cũng tự mình truyền thụ.” Mắt xanh dụ hoặc, cười tươi một vẻ yêu tà, là Lan Thất khiến người vừa thương vừa sợ.

“Ta…… Ta không……” Ta sẽ không đối xử với ngươi như vậy. Ninh Lãng muốn nói thế, nhưng đối diện với cặp mắt xanh nhìn không chạm đáy, hắn chẳng thể nói nên lời.

Đúng lúc này, một người từ hướng cửa đi vào, dáng người bình thường, khuôn mặt bình thường, bước đến trước mặt Lan Thất, thi lễ, nói: “Thất thiếu, xe ngựa người giao phó đã được chuẩn bị tốt, đang đợi ở ngòai.”

“Tốt.” Lan Thất gật đầu, phất tay áo đứng dậy, “Đi bộ lâu cũng có chút mệt, không bằng chúng ra ngồi xe ngựa đi, thuận tiện cho Vũ Văn công tử dưỡng thương.” Mắt xanh tà tứ liếc Vũ Văn Phong, sau đó bước về phía cửa.

“Đại ca, chúng ta đi lấy hành lý.” Vũ Văn Lạc vội vàng lôi kéo huynh trưởng chạy lên lầu, không để cho hắn có cơ hội từ chối, một bên gọi Ninh Lãng,“Đệ cũng mau thu dọn đi.”

Chỉ có Minh Nhị vẫn ngồi yên trên ghế, ánh mắt nhìn về phía cửa đã trống người, tựa như nhìn thứ gì mà người khác không chạm đến được, môi chậm rãi nở một nụ cười nhàn nhạt.

_______________________________________________

Chú thích:

1/Dệt hoa trên gấm: làm việc không cần thiết
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện