Áo xanh tựa sen-

Tháng sáu, là lúc mặt trời chiếu rọi rực rỡ nhất.

Ninh Lãng đi được khỏang nửa ngày đường, ngắm trước nhìn sau, muốn tìm chỗ râm mát nghỉ ngơi một chút, thế nhưng đây là nơi đồng không mông quạnh(1), ngay cả một bóng cây cũng không có, dõi mắt trông chỉ có đồi núi trụi lủi cùng con đường khô nứt nẻ dưới ánh mặt trời chói chang, thật bất đắc dĩ. Chợt có tiếng đàn lọt vào tai, hắn vừa nghe không khỏi tinh thần rung lên. Có âm thanh tất nhiên là có người, lại nói có người có khả năng có nhà, không bằng tiến đến phía trước xin chén nước uống, lại hướng người ta mua một ít lương khô, bụng thật rất đói rồi. Nghĩ như vậy, chân tự nhiên theo tiếng đàn mà đi.

Tiếng đàn kia cực nhỏ, Ninh Lãng còn đang lo lắng chưa tìm được, âm thanh liền đứt đọan, lập tức thi triển khinh công, bay vút mà đi, sau khi bay một lúc lâu vẫn chưa thấy người, bay tiếp qua thêm một gò núi, trước mắt là một mảnh rừng cây xanh ngắt, trong rừng ẩn hiện một mái hiên, lòng không khỏi mừng rỡ, lập tức hướng rừng cây lao tới.

Lúc này đến gần hơn, tiếng đàn kia rõ ràng lọt vào tai, làn điệu tuy thật đơn giản, nhưng nghe vào lại thấy ý nhị vô cùng, cứ mỗi khắc sẽ có âm thanh “Đinh” vang cùng tiếng đàn, phảng phất như cùng tiếng đàn tương hỗ, lại có vẻ muốn cắt đứt, trong dung hòa ẩn chứa đột phá. Ninh Lãng nghe mỗi một tiếng, trong lòng nhảy dựng, không tự chủ được liền vận nội lực chống đỡ, ai ngờ, mới chỉ vận một chút công lực, khí huyết trong người đã dâng vùn vụt, cảm thấy ù tai hoa mắt. Nguy rồi, hắn đột nhiên cả kinh, thấy nội công trong người đã không thể tự mình khống chế, đang lúc gian nguy, tiếng đàn kia bỗng dừng một chút, sau đó một âm thanh trong trẻo hòa nhã vang lên bên tai:“Tĩnh khí, ngừng vận công.”

Hắn lập tức làm theo, quả nhiên nội công không hề rối lọan nữa, cảm giác ù tai choáng váng cũng dần dần biến mất, mà tiếng đàn lại tiếp tục chậm rãi mềm mại vang lên.

“Không nên làm người khác bị thương.” Thanh âm trong trẻo mơ hồ kia lại vang lên, giống như khuyên giải người nào đó.

Ninh Lãng nghe thấy không khỏi tò mò, giờ phút này hắn đã hoàn toàn đem cơn đói khát quẳng lại sau lưng, theo hướng sâu trong rừng cây mà đi, muốn nhìn một chút là người phương nào đang gảy đàn.

Sau rừng cây là một mảnh rừng trúc, xum xuê um tùm, xanh tươi thanh khiết, theo gió lay động, mọi oi bức khó chịu đều biến mất. Tiếng đàn kia như là thanh lọc, tiếng “Đinh” vẫn cách một đọan vang lên, chẳng qua không hề khiến người ta tim đập dồn dập như trước nữa.

Xuyên qua rừng trúc, đột nhiên trước mắt sáng ngời.

Phía trước là vách núi cao mấy trượng, rêu xanh bao phủ, dòng nước tinh tế chảy xuống, theo vách đá rơi thẳng vào mặt hồ trong vắt, ven hồ khắp nơi là đá ngọc thạch, như bao bọc hoa sen ở bên trong, từng đóa hoa sen trắng như ngọc, bên hồ là một gian nhà gỗ cổ xưa, lịch sự tao nhã, một cây cầu nổi bắc ra giữa hồ, ngay tại giữa hồ đầy sen trắng là một tòa tiểu đình.

Ninh Lãng thấy được nơi như vậy liền cảm thấy lòng an tĩnh một cách kỳ diệu, tất cả đói khát mệt mỏi bỗng dưng tan biến. Rảo bước, men theo bờ hồ, sau đó bước lên cầu nổi, nhắm thẳng giữa hồ đi đến. Nhìn từ phía ngòai và chỉ thấy lá sen xanh, đi vào mới biết này hồ cực lớn, đi khỏang thời gian một chén trà nhỏ, tiếng đàn đột ngột yên lặng, đưa mắt nhìn theo, trong tiểu đình bằng đá hai là nam tử đang ngồi đối diện nhau, một gảy đàn, một phóng đao.

Người ném đao đưa lưng về phía hắn, quần áo màu đen, mặc dù không nhìn thấy mặt, nhưng tấm lưng kia lại tạo cảm giác vô song đơn độc, thủ nghệ ngang tàng, ngón tay bật mở, âm thanh “Đinh” lại phát ra. Người đánh đàn đối diện hắn, đầu cúi xuống, áo xanh tựa hoa sen, mặt mày phiêu nhã tuấn dật, tóc đen như mực một nửa được buộc bởi thúc quan (2), một nửa buông thõng tự nhiên trên vai, toàn thân không một phụ tùng, mộc mạc tịnh (3) nhiên, như được lá sen ôm ấp, tựa hồ Trích Tiên.

Ninh Lãng không tự chủ được dừng bước cách đó khá xa, không dám quấy nhiễu, nhưng người đánh đàn áo xanh lại ngẩng đầu nhìn hắn một cái, người giống Trích Tiên nhưng tựa hồ có vẻ nhàn rỗi? “Bên cạnh có trà cùng điểm tâm, huynh đài xin tự tiện.” Người áo xanh nhìn Ninh Lãng mỉm cười, làm như biết được Ninh Lãng một bụng đói khát.

Chính là nụ cười này, xua tan cõi lòng đầy kính sợ cùng khẩn trương của Ninh Lãng, giống như thấy sư huynh ôn nhu thân thiết nhà mình, hơn nữa nghe được âm thanh hòa ái dễ gần này liền biết được người này vừa nãy đã thay hắn giải nguy, trong lòng không khỏi sinh ra hảo cảm. Nhìn bên cạnh, Trong đình rộng với lan can bao quanh là bàn đá, trên có ấm cùng chén trà,  ở giữa còn có khay điểm tâm, không thể hòan hảo hơn, vừa nhìn chỉ cảm thấy nước trong yết hầu không khỏi dâng lên, nuốt nuốt nước miếng, nhìn nhìn lại phía kia một người đánh đàn, một phóng đao, Ninh Lãng cũng bất chấp nói chuyện khách khí, đi vào thạch đình, trước pha ba chén trà uống cho vơi cơn khát, sau đó liền lấy điểm tâm ở giữa bàn ăn, vừa ăn, một bên quan sát hai người.

Cả hai đều tuổi còn trẻ, ước chừng hai mươi ba, hai mươi bốn, giờ phút này hắn nhìn vị trí người bắn đao ngồi bên cạnh, chỉ cảm thấy đường cong thân thể giống như đao tước (4), hoàn mỹ lại sắc bén, hắn từ từ nhắm hai mắt, tựa như thế gian mọi sự vạn vật đều tiêu tán như bụi bặm. Mà người đánh đàn cũng là tiện tay đàn đến khúc thỏai mái, khi thì nhanh chóng khi thì nhẹ nhàng chậm chạp, không đẹp sao?  “Nghỉ một chút thì sao?” Cũng không biết trải qua bao lâu, người áo xanh mở miệng nói.

Tuy là câu hỏi, nhưng tay đánh đàn cũng đã buông ra, tiếng đàn biến mất, tiếng đao phóng ra cũng dừng lại.

Người phóng đao mở mắt, nhìn người đối diện :“Vì sao không thể một lần giải quyết trọn vẹn?”

Người áo xanh nhẹ nhàng cười, nói: “Huynh đã có địch thủ mới, chấp nhất làm gì.”

“Hừ!” Người cầm đao áo đen lạnh lùng hừ một tiếng, thật bất mãn, “Ngươi cùng hắn, một ngày nào đó ta nhất quyết phải phân định thắng bại.”

“Thì ra trên đời này còn có một người khác cũng khiến huynh không làm gì được.” Người mặc áo xanh lấy ra khăn tay lau huyền cầm.

Tay người áo đen chuyển động, đao kia liền trở lại vỏ, “Ta cũng cảm thấy kỳ quái, ngươi cùng hắn nói sao cũng là nhân vật nổi danh, như thế nào đến bây giờ lại chưa từng quen biết?”

Tay người áo xanh hơi ngừng lại, sau đó ngẩng đầu cười thực chân thành với người áo đen, nói: “Thì ra là hắn. Ai, nổi tiếng nhiều năm như thế, lại chưa có duyên gặp gỡ một lần, Hoa Nghiêm vẫn lấy làm đáng tiếc.”

Mắt người áo đen thóang chốc hiện một tia lãnh đạm, giọng mỉa mai, “Hắn cũng nói như vậy.”

“Hữu duyên thì sẽ gặp.” Người áo xanh bình tĩnh nói, quay đầu, trống không? Ninh Lãng nghe vậy mặt đỏ lên, đứng dậy ôm quyền nói: “Đa tạ công tử, Tại hạ…… Tại hạ ăn no, rất ngon.” Quả thật ăn rất ngon, trà kia vừa uống vào miệng đã mang hương vị thanh thuần, còn điểm tâm dù hắn chưa từng ăn qua, chỉ cảm thấy so với điểm tâm đã từng ăn đều ngon miệng hơn, thật không hiểu là làm từ cái gì.

Công tử áo xanh lẳng lặng nhìn hắn một cái, khẽ cười nói: “Huynh đài không cần khách khí. Tại hạ Minh Hoa Nghiêm, là chủ nhân nơi này, vị này là Liệt Sí Phong.” Ngón tay chỉ người mặc áo đen đối diện, đồng thời ôm quyền chắp tay, “Vừa rồi tiện tay chơi đùa, thiếu chút nữa ngộ thương đến huynh đài, thật là có lỗi.”

Minh Hoa Nghiêm, Liệt Sí Phong, hai cái tên này nếu đổi lại bất cứ người trên giang hồ nào nghe được đều lập tức sẽ nghiêm nghị cung kính, nhưng giờ phút này gặp là Ninh Lãng chỉ mới bước vào giang hồ lại một lần hồ đồ hành hiệp trượng nghĩa, cho nên hắn chính là co quắp ôm quyền, cúi đầu, không dám nhìn vị công tử thanh nhã như sen kia

“Không…… Không cần khách khí, tại hạ…… Tại hạ gọi là Ninh Lãng, đi ngang qua nơi này, nghe được tiếng đàn nên tới đây, quấy rầy các vị, thực xin lỗi, tại hạ…… Tại hạ xin cáo từ.” Dứt lời xoay người bước đi, mới đi được vài bước, bỗng xoay người quay đầu,“Thực xin lỗi, tại hạ ăn đồ ăn của công tử còn chưa có trả tiền.”Nói xong từ trong lòng lấy ra túi tiền, nghĩ nghĩ, lấy ra một mảnh vàng lá đưa tới trước mặt Minh Hoa Nghiêm,“Chừng này…… Có đủ hay không?” Ánh mắt mở tròn hỏi hắn

Minh Hoa Nghiêm sửng sốt, nhìn cặp mắt cặp bạch phân minh trước mặt hắn, sau đó ha ha cười khẽ ra tiếng,“Huynh đài mau mau thu hồi, mấy thứ thô lậu này huynh đài thích chính là vinh hạnh của Hoa Nghiêm, không dám lấy tiền.”

“Như vậy…… Không được tốt lắm? Tại hạ vô duyên vô cớ ăn uống đồ của công tử,  còn là đồ ngon như vậy.”Ninh Lãng trong lòng rất băn khoăn, nói xong lại đưa lá vàng trong tay về phía trước, Liệt Sí Phong mặc áo đen vừa liếc mắt nhìn, ánh mắt không khỏi ngưng đọng, sau đó quay đầu nhìn về phía Ninh Lãng.

Một cái liếc mắt kia khiến Ninh Lãng trên mặt phát lạnh, chỉ cảm thấy ánh mắt người này giống như lưỡi đao, mà người của hắn, ngồi ở chỗ kia, cũng tựa như một thanh bảo đao ra khỏi vỏ, bộc lộ con người lạnh lùng, sắc sảo, bén nhọn, tay không tự giác mà run.

“Có thể gặp nhau đó là duyên, xem ra huynh đài cũng là người giang hồ, sao lại coi trọng những tục lễ này.”Minh Hoa Nghiêm nhẹ nhàng đưa tay đẩy đi lá vàng phía trước.

“Như vậy……” Ninh Lãng nhìn lá vàng trong tay lại nhìn nhân vật tựa như Trích Tiên trước mặt, chợt thấy cử chỉ này của chính mình thật sự là không tôn trọng hắn, rút tay lại, vừa thu hồi lại cảm thấy chính mình đang tạo ra rất nhiều chuyện, giống như rất luyến tiếc tiền bạc, nhất thời gương mặt nóng lên, tay cầm lá vàng không hẳn là là đưa ra cũng không hẳn là rút lại.

Minh Hoa Nghiêm nhìn thiếu niên xấu hổ đầy mặt phía trước không khỏi cảm thấy rất thú vị, người tâm tư đơn giản thật thà như thế đúng là hiếm thấy.

“Nếu không, lần sau tại hạ mời công tử ăn cơm có được không?” Ninh Lãng suy nghĩ nửa ngày rốt cục nghĩ ra biện pháp tốt nhất, nhìn Minh Hoa Nghiêm thật khẩn thiết.

“Được.” Minh Hoa Nghiêm không chút nghĩ ngợi sảng khoái đáp ứng.

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Ninh Lãng hắc hắc gãi đầu cười.

“Lá vàng này của ngươi?” Một âm thanh lạnh lùng nhưng không chứa đựng tà ý vang tới

“A?” Ninh Lãng quay đầu nhìn về phía Liệt Sí Phong, theo ánh mắt hắn nhìn lá vàng trong tay mình, thành thành thật thật đáp,“Lúc tại hạ ở Ngu thành có một vị gọi là Thất thiếu tặng cho.”

Đôi mắt Liệt Sí Phong dường như hiện lên một chút tia sáng, sau đó từ đầu đến chân đánh giá kỹ Ninh Lãng một phen, lắc lắc đầu, giống như cảm thấy người như hắn có thể được Thất thiếu tặng là không thể được, nói:“Ngươi là người nào? Theo ai? Đi đâu? Làm gì?” Một bên truy hỏi, như chuyện đương nhiên, nếu đổi lại là người khác nhất định thấy thái độ người kia thật không có lễ nghi, sao có thể nghi vấn người khác như thế, chỉ có thể may mắn người hắn hỏi là Ninh Lãng.

“Tại hạ là Ninh Lãng, từ Lan Châu đến, tại hạ vốn muốn đi Vân Châu tìm người, bởi vì không tìm được, cho nên tại hạ liền đi thăm thú chung quanh.” Ninh Lãng gãi đầu có chút ngượng ngùng cười cười,“Ừm…… Ngày xưa các sư huynh nói giang hồ có nhiều điều thú vị để xem lắm……”

“Lan Châu? Vân châu?” lông mày Liệt Sí Phong chuyển động, “Ngươi muốn tìm ai?”

“Mẫu thân muốn tại hạ đi tìm Tan Tàn…… Âm……” Nói đến đến cái tên kia, mặt Ninh Lãng lại nhịn không được đỏ hồng, thanh âm cũng trở nên thấp hơn.

Liệt Sí Phong nghe vậy lông mày liền chớp động, lại liếc mắt đánh giá hắn một cái, ánh mắt dừng lại trên ngân thương hắn đang mang sau vai, sau đó không nhanh không chậm nói: “Tháng bảy, ngươi đến Thu gia ở Hoa Châu hẳn là có thể gặp được.”

“A?” Ninh Lãng ngẩng đầu thật nhanh, trên mặt không dấu được vẻ kinh hỉ ,“ Đại hiệp nói…… Lan Tàn Âm sao?”

“Ừ.” Liệt Sí Phong gật gật đầu.

“Lan Tàn Âm là ai?” Minh Hoa Nghiêm lại hỏi.

Liệt Sí Phong quay đầu nhìn Minh Hoa Nghiêm, trong mắt lại hiện lên vẻ mỉa mai, Minh Hoa Nghiêm đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, cười nói: “ ‘Lan Thất thiếu ’ danh chấn giang hồ, lại có rất ít người nhắc tới ‘Lan Tàn Âm’, trong giây lát thật đúng là nghĩ không ra.”

“Như vậy là…… là ở Hoa châu sao……” Ninh Lãng đứng ở một bên nghe không nghe được những lời này buột mở miệng, sau đó lại nhân ra bản thân thất thố, nhất thời mặt trở nên đỏ như thiêu đốt,“Minh…… Minh công tử, Liệt đại hiệp, đa tạ các người, tại hạ xin cáo từ trước.” Dứt lời ôm quyền thi lễ, sau đó ngẩng đầu nhìn Minh Hoa Nghiêm lại nhìn Liệt Sí Phong, cười ngốc một cái, liền xoay người rời đi.

“Lá vàng kia người vẫn nên giữ lại, không nên xài bậy bạ.” Liệt Sí Phong nhìn theo bóng dáng Ninh Lãng đi vội vàng, bỏ theo một câu.

“Hử?” Ninh Lãng quay đầu, sau đó nghe lời gật đầu,“Được.”

Chờ đến lúc Ninh Lãng đi xa không còn thấy bóng dáng, Minh Hoa Nghiêm đứng dậy, tay vuốt nhè nhẹ một đoá sen trắng ngoài đình, khẽ cười nói:“Hắn gọi ta Minh công tử, lại gọi huynh Liệt đại hiệp, cũng thật có ý tứ.”

Một làn gió nhẹ lướt qua, một hồ sen trắng cùng lá xanh phất phơ khiêu vũ, áo xanh của người trong đình phiêu đãng nhẹ bay, phảng phất giống như tiên nhân vừa được sinh ra từ hoa sen, hương sen theo gió lượn lờ tản ra.

“Ninh Lãng sao, không biết là hắn người nào?” Liệt Sí Phong lại nghi hoặc ở một bên.

Lúc này, một con chim từ trên không trung bay xuống, dừng trên vai Minh Hoa Nghiêm, đó là một con chim ưng trắng như tuyết.

Minh Hoa Nghiêm vươn tay, tuyết ưng liền đậu trên tay hắn, hắn từ trên chân tuyết ưng tháo xuống một ống trúc nhỏ, sau đó duỗi tay, tuyết ưng liền bay đi.

Từ trong ống trúc lấy ra một tờ giấy nhỏ, mở ra, đọc kỹ, gương mặt tĩnh lặng, không một tia gợn sóng.

“Ta đi.” Liệt Sí Phong sau khi suy nghĩ một hồi lâu cảm thấy không rõ ràng cũng đành thôi, đứng dậy, vung tay, đi ra hướng phía ngòai đình.

Minh Hoa Nghiêm quay đầu, trên mặt không rõ là mỉm cười hay là vui là buồn, ve vẩy mảnh giất trong tay,“Bích Nguyệt tôn chủ Tùy Khinh Hàn đem Bích Nguyệt Hoa trả lại Anh Sơn Thủ Lệnh Cung.”

“Chuyện đó đâu liên quan gì tới ta.” Liệt Sí Phong đầu không quay lại, chân cũng không dừng.

“Người đứng đầu thoái vị nói như thế nào cũng là chuyện đại sự lớn trong chốn võ lâm, sao lại có thể không quan tâm.” Minh Hoa Nghiêm đứng sau lưng hắn cười ôn hòa đến mức thành khẩn.

“Không có hứng thú.” Khi một câu cuối cùng rơi xuống, thân ảnh Liệt Sí Phong liền biến mất sau đám lá xanh ngát.

“Trên thế gian này thứ khiến huynh hứng thú chỉ có đao thôi sao?” Minh Hoa Nghiêm nói với không gian chẳng còn một bóng người trước mặt.

Một lát sau, hắn cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay, có thể nhàn rỗi hay không!??   Anh Hoa năm thứ bốn mươi bốn.

Chuyện lớn nhất khiến võ lâm rung động tất nhiên là về “Bích Nguyệt tôn chủ”, đồng thời cũng là “Tùy Giáo”, ma giáo giáo chủ Tùy Khinh Hàn, đem tượng “Bích Nguyệt Hoa” tượng trưng cho địa vị của hắn, trả trở về Anh Sơn Thủ Lệnh Cung. Hành động này thể hiện hắn chủ động rời khỏi ngôi vị võ lâm chí tôn của mình. Theo như đại hội võ lâm quy định, Lan Nhân, Bích Nguyệt cùng tiến cùng lui, “Lan Nhân lệnh chủ” Minh Không, người cùng hắn nắm nửa kia quyền lực của võ lâm, ngay thời khắc hắn trả lại Bích Nguyệt Hoa, mất đi quyền lực thống lĩnh bạch đạo.

Chuyện Bích Nguyệt Hoa trở lại Thủ Lệnh Cung như tảng đá lớn quăng xuống hồ nước, võ lâm nổi sóng ba đào, người người kinh sợ, cũng là người người kinh hỉ.

Lan Nhân Bích Nguyệt từ khi thống lĩnh giang hồ tới nay đã hơn một trăm sáu mươi năm, võ lâm chí tôn thay đổi một vị lại một vị, nhưng lại chưa có ai bì kịp với thế hệ  đầu tiên nắm giữ  Lan Nhân Bích Nguyệt,  “Bạch Phong Hắc Tức”.  Đến đời “Võ đế” Hàn Phác thứ hai, lại chưa từng có một vị nào tự động thóai lui. Bạch Phong Hắc Tức có thể biến mất trong những năm huy hòang của họ, đó là đối với hai người bọn họ, vương vị chỉ như áo quần giày dép, phú quý chỉ thỏang qua như mây trôi, từ xưa đến nay quát phong vân loạn thế lại hiệu lệnh võ lâm quần hùng sau đó tiêu sái rời đi chỉ có hai vị đó, mà Võ đế Hàn Phác thoái vị là đến lúc tuổi già, hắn một người độc chưởng võ lâm ước chừng hai mươi năm.

Địa vị võ lâm chí tôn, nắm trong tay quyền lực sanh sát, thiên hạ anh hùng cúi đầu dưới chân, là tôn vinh đến nhường nào, con người ai có thể không động tâm? Vị trí Lan Nhân lệnh chủ, Bích Nguyệt tôn chủ cho tới bây giờ đều là mỗi người hướng tới, lấy mồ hôi và máu mà dựng nên, lấy tánh mạng mà đọat được, lại có thể nào có nhân tài đọat được vị trí này chỉ sau vài năm rồi tự động rút lui? Năm đó, Tùy Khinh Hàn vì đoạt Bích Nguyệt Hoa sao có thể không trải qua bao lần gian khổ, há có thể không từng phải đổ máu bị thương? Nhưng hắn vì sao chỉ đang tuổi trung niên lại có thể trả lại Bích Nguyệt Hoa? Người người kinh ngạc sửng sốt, cũng người người mừng rỡ dù không hiểu rõ.

Tuyển chọn người mới cho vị trí võ lâm chí tôn, chính mình sẽ có cơ hội!

Chẳng qua……

Người người là e ngại cùng suy nghĩ, Lan Nhân lệnh chủ Minh Không thật sự sẽ trả lại vị trí lệnh chủ của hắn sao? Hắn cam tâm buông tha cho sao? Hắn sẽ có hành động như thế nào? Dù sao, bao nhiêu thế thệ trôi qua vẫn là vị trí liều chết mới có được.

Đang lúc tòan bộ nhân sĩ giang hồ tha hồ đóan già đóan non Minh Không có thể hay không chủ động buông tha vị trí lệnh chủ, Anh Sơn lại truyền ra tin tức: Lan Nhân Bích Nguyệt đã cùng nhau trở lại Thủ Lệnh Cung.

Khi tin tức này truyền ra, giang hồ sôi trào, quần hừng mừng rỡ.

Minh Không thật sự đem Lan Nhân Lệnh trả trở về Thủ Lệnh Cung?! Những người quan tâm lo lắng hắn không trả lại cũng đã không còn.

Muốn theo đuổi vị trí đứng đầu võ lâm! Đó là phản ứng đầu tiên của mỗi người mỗi người nghe được tin tức.

Lúc này đây, nên đến phiên ta! Mỗi một người tự nhận bản thân là anh hào cái thế anh xoa tay đứng lên.

Anh sơn Lệnh Cung, giữa cục diện đó, quần anh bắt đầu hướng tới, lại là một phen gió nổi mây cuồng, lại là một phen sóng gió cuồn cuộn trở mình, lại không biết sẽ xuất hiện bao nhiêu anh hùng, lại không biết sẽ tắm bao nhiêu máu tươi.

Tại thời điểm đó, Lan Thất đang nửa nằm trên ghế quý phi, nến thử rượu “Yên Túy” đáng giá ngàn vàng, thản nhiên nghe thuộc hạ bẩm báo.

Mà Ninh Lãng, ở một quán trọ gặp được một người, người nọ vì thưởng thức hắn ý niệm chất phác, nói cho hắn biết cái gì là võ lâm hưng vong, cái gì là giang hồ tang thương, cái gì là thay đổi bất ngờ, cái gì là nhân vật anh hùng.

Chính là, có trời mới biết được hắn nhớ được bao nhiêu trong đầu.

__________________________________________________________

Chú thích:

1: bản gốc là:  荒效野外: hoang hiệu dã ngọai, tức là cánh đồng hoang vu

2: thúc quan:



3: tịnh: trong sạch

4: đao tước:  

        

  • Cho Elle nói 1 chút về phần xưng hô của Ninh Lãng. Tại sao C1 Ninh Lãng lại xưng ta – ngươi với Niếp Trọng Viễn, phần này lại xưng tại hạ? Elle nghĩ tùy theo ngữ cảnh mà thay đổi nhân xưng cho hợp lý, trong C1 Ninh Lãng nghe được chuyện từ lão Nhạc, bất bình nghĩ Niếp Trọng Viễn là người xấu, thậm chí còn đạp hư cửa, đánh gia đinh nhà người ta nên Elle để NL xưng ta. C2 mới đầu NL gặp Lan Tàn Âm cùng Liệt Sí Phong đã khớp ngay từ đầu rồi, nên Elle để tại hạ. Các chương sau Elle sẽ tiếp tục tùy theo ngữ cảnh để thay đổi nhân xưng. Nên note trước để mọi ng đọc khỏi bị thắc mắc. ^^
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện