–         tình cờ gặp gỡ-

Áo, như tuyết.

Người, như ngọc.

Lại xa xôi cách trở không thể chạm tới.

Nhìn kỹ một lần nữa, hình ảnh tuy đẹp như một bức tranh nhưng lại không hề có một chút sức sống, một bức tranh nhợt nhạt thiếu sinh khí

Trên lầu hai của Phúc Mãn lâu lại có một bức hoạ như thế bên cạnh cửa sổ, cho dù là tiểu nhị hay khách ở trong lâu, cuối cùng cảm thấy sợ hãi mà cảm thán một tiếng.

Minh Nhị vừa lên lâu liền thấy được, gương mặt không khỏi nở một nụ cười tươi mới như gió xuân, thong dong dời bước đi qua, ôn hòa gọi một tiếng,“Phượng Duệ huynh.”

Phượng Duệ ngẩng đầu, đập vào mắt là một thân hình mặc áo xanh, như hoa sen đón gió mà đứng, cử chỉ thanh nhã, bên môi hàm chứa nụ cười yếu ớt, tâm tình không hiểu vì sao như được thả lỏng.“Minh Nhị công tử.”

Minh Nhị gật đầu “Phượng Duệ huynh đi với ai hay sao?” Ánh mắt đảo qua mặt bàn, cũng chỉ là một cái ấm, một chén trà xanh.

“Chỉ ngồi thế thôi.” Phượng Duệ lắc đầu.

“À.” Minh Nhị cười,“Trời cũng gần trưa, chúng ta cùng nhau dùng bữa được không?”

“Được” Phượng Duệ gật đầu không có ý kiến.

Minh Nhị ngồi xuống đối diện hắn, gọi tiểu nhị kêu vài món ăn, đợi sau khi tiểu nhị đã lui ra, ánh mắt nhìn phía Phượng Duệ, mặc dù có phần tò mò lại không khiến người tức giận, nhìn một lát, nói:“Phượng Duệ huynh cùng Thất thiếu nhìn rất giống nhau, duy chỉ khác ở đôi mắt.”

Nhắc tới Lan Thất, Phượng Duệ tay đang cầm chén trà bỗng khựng lại một chút, sau đó thần sắc trở lại bình thường tiếp tục đưa lên môi.

Mà Minh Nhị cũng không nhiều lời nữa, bưng lên chén trà tiểu nhị đã châm, ngửi mùi thơm, sau đó hớp một ngụm.

Một chén trà uống xong rồi, hai người vẫn là im lặng, mà ánh mắt của mấy người khác ngồi xung quanh lại không ngừng chú ý về bên này, sợ hãi than, xuýt xoa, lặng lẽ thì thầm, lặng lẽ cười khẽ, lại không một ai dám tiến tới, hai người một áo trắng, một áo xanh, như mây trôi trên trời, cao cao tại thượng.

“Nhị công tử cùng…… Âm Âm quen biết lâu rồi sao?” Sau một lúc lâu Phượng Duệ khó khăn mở lời trước.

Minh Nhị cười nhẹ, nói:“Mặc dù coi như tri kỷ đã lâu, nhưng cũng chỉ mới quen gần đây thôi.”

“À.” Phượng Duệ đáp một tiếng, không nói nữa, ánh mắt kinh ngạc nhìn chén trà trong tay.

“Phượng Duệ huynh.” Minh Nhị bỗng nhiên gọi.

Phượng Duệ  ngước lên nhìn hắn.

“Có đôi khi, có một số việc chỉ có thể giấu trong lòng cả đời, nhưng có lúc, có một số việc lại phải đối mặt làm rõ, nếu không đó là cả đời tiếc nuối.” Minh Nhị vẻ mặt lạnh nhạt lại dịu dàng như nước, khi đôi mắt tưởng mênh mang xa xăm kia nhìn ngươi, trong nháy mắt sẽ khiến cho lòng ngươi mềm đi.

Phượng Duệ lòng chấn động, nhìn người ngồi trước mặt, ánh mắt kia rõ ràng trong suốt, lại tựa như phủ một tầng sương mù không cách nào xuyên thấu được, rõ ràng cách thật sự gần lại cảm giác xa xôi, vẻ mặt dịu dàng, tính tình điềm đạm lại vô cùng bao dung. Sau một lúc lâu, trên mặt hắn thoảng một nụ cười cực nhẹ,“Người giang hồ xưng tụng Nhị công tử là ‘Trích Tiên’, quả thực không ngoa.”

“Tại hạ mặc dù cùng Thất thiếu, Phượng Duệ huynh chỉ là mới quen, nhưng cảm giác lại như tri kỷ, mong rằng Phượng Duệ huynh chớ trách đường đột.” Minh Nhị nhẹ nhàng nhưng vô cùng chân thành nói.

“Sao lại có thể.” Phượng Duệ lắc đầu, điểm khác duy nhất với Lan Thất là đôi con ngươi đen tuyền ánh lên vẻ ảm đạm,“Nhị công tử nói vậy cũng đúng, chỉ là……” Tay vô thức nắm chặt chén trà,“Chỉ là, cả đời này chắc cũng chỉ như thế này thôi…… Có lẽ…… Ngay cả như như thế này cũng chẳng đến được……” Càng về cuối giọng nói càng trở thành tiếng thì thào nhỏ dần.

Minh Nhị yên lặng một lát, nói:“Tại hạ không biết tình hình thực tế, chính là cảm thấy Thất thiếu cùng Phượng Duệ huynh rõ ràng đệ đệ song sinh, lại đối với Phượng Duệ huynh……”

Hắn đang nói đột nhiên ngừng lại, chỉ vì ánh mắt Phượng Duệ trở nên đau thương hốt hoảng, ngón tay xương xương nắm chặt chén trà đã trắng bệch, thì thào,“đệ đệ song sinh”

Minh Nhị nhìn thấy bộ dáng của hắn không khỏi nhẹ thở dài một hơi,“Phượng Duệ huynh nếu không bỏ xuống được, vì sao không nhặt lên lần nữa?”

“Nhặt lên lần nữa?” Một tia sáng thoáng qua đôi mắt đen cuả Phượng Duệ,“Một lần nữa……” Nhưng trong chớp mắt, tia sáng nhỏ nhoi kia lại trở về ảm đạm, tầm mắt lại trở về như cũ,“Ngươi nói mưa rơi xuống đất có thể trở ngược lại bầu trời ư? Ngọc nát có thể hoàn hảo như lúc ban đầu sao?”

Con ngươi đen thẫm tối tăm nhìn Minh Nhị, trong nháy mắt đó, hắn cảm nhận được rõ ràng trong lòng người kia là hắc ám tuyệt vọng bao nhiêu.

“Đó là chuyện không có khả năng xảy ra.” Âm thanh Phượng Duệ chua xót gian nan,“Huống chi……”

“Ai nha, đây thật đúng là ‘nhân sinh hà xứ bất tương phùng’ (1) nha!”

Một giọng nói đột nhiên vang lên, Phượng Duệ nhất thời như bị sét đánh phải, toàn thân chấn động, sau đó nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ.

Trên đường cái, Lan Thất áo tím quạt ngọc, vô cùng phong lưu nhìn bốn người nam nữ đứng cách đó hơn một trượng, Minh Nhị nhìn thoáng qua, liền nhận ra ngay đấy chính là hai đôi huynh muội ngày ấy gặp ở chân núi Mông.

Bốn người kia vừa sợ hãi vừa e ngại, còn mang một cảm giác phức tạp không nói nên lời nhìn Lan Thất, trong trăm ngàn võ lâm hào kiệt tụ hội Anh Sơn, bọn họ cũng có góp mặt, Lan Thất không nhận thấy bọn họ, nhưng bọn họ chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra nàng ngay, sau khi nghe ngóng, mới biết người mình từng chọc đến là người thế nào.

Một trong lục đại thế gia, gia chủ đương nhiệm của Vân Châu Lan gia, Lan Thất thiếu, người giang hồ gọi là “Bích Yêu”, người người ‘kính nhi viễn chi’ (2).

“Bốn vị đây là muốn đi đâu thế?” Lan Thất liếc mắt về phía tóc của vị sư muội áo hồng, đã không thấy trâm tử ngọc đâu nữa, không khỏi trêu đùa nhìn về phía kia hai vị sư huynh,“Hai vị thiếu hiệp, ngày trước ở núi Mông được hai vị tặng trâm tử ngọc, ta rất là yêu thích, vẫn chưa kịp nói lời cảm tạ cùng hai người.”

Gương mặt hai vị sư huynh trong phúc chốc lúc xanh lúc đỏ, mắt hai vị sư muội thì sớm đã hiện vẻ oán trách.

“Hôm nay có thể gặp lại, nói như thế nào chúng ta cũng có duyên phận, không bằng cùng nhau uống một chén rượu thì sao?” Lan Thất không thèm nhìn sắc mặt bốn người, cười dài nói.

Bốn người đưa mắt nhìn nhau, sau đó người sư huynh áo xanh ôm quyền thi lễ nói:“Tại hạ Tề Tang, là môn hạ đệ tử cuả Thạch Bất Chuyển ở Thiên Châu, vị này là sư đệ ta Thạch Hợp Phong, đây là tam sư muội Thạch Hợp Vân, tứ sư muội Khưu Chử Thanh.” Phân biệt chỉ vào chàng trái áo bạc, cô gái áo hồng và cô gái áo vàng đứng cạnh bên,“Ngày đó không biết là Thất thiếu nên lỡ đắc tội, mong rằng Thất thiếu bao dung.”

“À, thì ra là đồ đề của Thạch Bất Chuyển kia.” Lan Thất gật gù, ánh mắt đảo quanh bốn người,“Thạch lão nhân kia bộ dáng khó coi, võ công cũng không tốt lắm, đồ đệ lại tuấn tú xinh đẹp thế này, không bằng……”Thanh âm chậm rãi kéo dài, mắt xanh híp lại,“Không bằng các ngươi theo bản thiếu đi, bản thiếu luôn luôn thích những người xinh đẹp thế này.”

Bốn người nghe vậy sửng sốt, sau đó nháy mắt tỉnh ngộ, trên mặt ngay lậo tức đỏ hồng, Thạch Hợp Phong là người đầu tiên không nhịn nổi, thốt lên:“Ngươi…… Ngươi đừng khinh người quá đáng! Ta…… Ta……”

Lan Thất gấp quạt, đến gần vài bước, mắt xanh ngọc bích lấp lánh dưới ánh sáng, ánh mắt dịu dàng trong trẻo vừa đảo một cái, liền áp chế Thạch Hợp Phong “ Ngươi thế nào?”

Thạch Hợp Phong bị màu xanh biếc kia khiến cho rung động, lòng đột ngột mềm như bún, nhất thời nói không ra lời.

Lan Thất mắt xanh trong như nước, chậm rãi nhìn lướt qua ba người còn lại, bên môi chậm rãi nở một nụ cười tươi, yêu tà mà đẹp đẽ nhiếp hồn người, nhưng cũng lại lạnh lẽo đến vô tình, ba người tức khắc vừa si dại rừa cảm thấy rét lạnh.

Lan Thất cầm quạt ngọc chỉ vào Thạch Hợp Vân, Khưu Chử Thanh,“Hai người các ngươi dám nói đối với bản thiếu là vô tình?” Trong đôi mắt kia rõ ràng là hồ nước mùa xuân gợn sóng, Thạch, Khưu hai người lại cảm giác như lạnh thấm vào xương tủy,“Như vậy lúc đầu vì sao dời mắt không được? Đối với Minh Nhị công tử vì sao lại mang theo tình ý ẩm ờ?” Quay đầu lại nhìn Tề Tang, Thạch Hợp Phong,“Còn hai ngươi dám nói thật sự không động tâm? Vậy trâm tử ngọc đêm đó đặt trước cửa phòng bản thiếu thì tính nói sao?”

Ngọc phiến “Xọat!” liền mở ra, theo đó là một trận gió lạnh, quạt bốn người trở thành vẻ mặt khổ sở, còn nàng lại cười nhạt vô cùng phong lưu, phóng khóang ,“Một khi đã như vậy, sao không thuận theo dục vọng trong lòng.”

Bốn người giờ đây sắc mặt đã trắng bệch, ngơ ngác nhìn người đang đứng trước mặt đẹp yêu tà như ma quỷ.

Lan Thất cười, cười đến vô cùng đắc ý nhưng giọng lại mỉa mai, quạt ngọc chỉa vào ngực Tề Tang, nói nhẹ :“Dục vọng dơ bẩn ở chỗ này rất nhiều, cần gì phải che lấp, càng làm cho người ta ghê tởm.”

“Ngươi…… Chúng ta…… Ngươi vì sao……” Tề Tang thê thảm đờ đẫn nhìn Lan Thất. Vì sao lại muốn đào ra một phần xấu xa mà chính bọn họ cố gắng dấu kỹ tận trong đáy lòng không muốn thừa nhận? Không cần phải xé toạc nó, chỉ cần coi như mọi chuyện trước đó chưa bao giờ xảy ra là được rồi.

“Bởi vì……” Lan Thất quạt ngọc che môi, dịu dàng cười nhẹ, hào hoa phong nhã đứng giữa hồng trần,“Bản thiếu là yêu, yêu nếu không làm một ít chuyện khiến người khác thống khổ, chẳng phải cô phụ danh hiệu này sao.”

“Chỉ bởi vậy thôi?” Thạch Hợp Vân run rẩy hỏi.

“Tiểu mỹ nhân nghĩ còn có lý do gì khác sao?” Lan Thất nghiêng đầu nhìn nàng,“À phải, đúng rồi, còn có một nguyên nhân, bởi vì bản thiếu thích mỹ nhân nàng nha, cho nên muốn chia rẽ nàngvà Tề sư huynh của nàng đó.”

“Phải không?” Sắc mặt của Thạch Hợp Vân tái nhợt đi.

“Đương nhiên, bản thiếu xưa nay vốn thích những thứ hào nhóang đẹp đẽ, huống chi là tiểu mỹ nhân tuyệt sắc hiếm có như vậy.” Lan Thất mắt xanh như nước, cực kỳ ôn nhu,“Nếu các người không muốn đi theo bản thiếu, vậy các vị sư huynh sư muội trở về đi, muội gả cho huynh coi như cả đời tốt đẹp, vậy cũng tốt lắm nha, bản thiếu nhất định sẽ chúc mừng một tiếng đồng thời gửi lễ vật đến.”

Bốn người liếc nhau, sau đó nhanh chóng né tránh, đều là vẻ mặt trắng xanh cứng đờ.

“Bích Yêu…… Bích Yêu…… Thật sự là đáng sợ.” Khưu Chử Thanh vẫn chưa nói một lời bình tĩnh nhìn Lan Thất.

Trước đó lúc không biết thân phận của hắn, sư huynh động lòng với hắn dưới thân phận nữ đẹp đến vô luân, mà nàng cùng sư tỷ lại đem lòng đặt lên Minh Nhị công tử, với bốn người họ, sự hai lòng này cũng coi như là phản bội, nhưng đây âu cũng là chuyện thường tình của đời người, bốn người họ ăn ý không đề cập tới, bởi vì bọn họ thật sự muốn quên đi những chuyện đã xảy ra dưới chân núi Mông kia, bọn họ vốn là sư huynh sư muội tương thân tương ái……Thế mà sự xấu xí trong lòng lại bị hắn nắm được, khiến bọ họ có làm sao cũng không thóat khỏi, không thể tự dối gạt mình! Hắn sao phải ngoan tuyệt đến vậy? Bọn họ hầu như có thể nói là người xa lạ…… Bích Yêu, là lãnh huyết, vô tình, tàn nhẫn đến thế ư? Một chút cơ hội nhỏ nhoi của bọn họ vụt mất như thế! Đây chính là sự trừng phạt với chuyện bọn họ có lòng khác, trừng phạt sự tham lam của họ sao?

Khưu Chử Thanh nở nụ cười sầu thảm, không màng liếc mắt đến sư huynh sư tỷ, xoay người rời đi không quay đầu lại.

Tề Tang, Thạch Hợp Phong, Thạch Hợp Vân đều mang ánh mắt phức tạp nhìn Lan Thất, có oán có hận, có kinh sợ, có e ngại, còn có……cảm giác chính bản thân mình nói không nên lời, xoay người, mỗi người một hướng mà đi.

Một đoạn kia đã từng coi như tốt đẹp lại bị người ta xé rách như tấm lụa mỏng, lộ ra diện mạo chân thật tham lam, xấu xí, có làm sao đi nữa cũng không thể quay trở lại như lúc ban đầu. Mà người đó, Lan Thất thiếu, ban cho bọn họ một đao sâu hoắm tàn nhẫn vô cùng, cả đời cũng không thể quên!

“Ai da, lại làm được một chuyện xấu, thật sự là khiến người vui vẻ quá đi” Lan Thất phe phẩy quạt ngọc dõi mắt về phía chân trời xa, trời xanh mây trắng quang đãng rộng lớn không tỳ vết,“Thế gian rõ ràng xấu xí như vậy, con người lại cứ cố lừa mình dối người, thật sự là buồn cười! Những thứ xinh đẹp giả dối vốn không nên tồn tại!”

Trên lầu, Phượng Duệ mắt vẫn một mực nhìn Lan Thất đang cười phong lưu, Vẻ mặt vui vẻ…… Vô tình.

Tựa như cảm nhận được ánh mắt người khác, Lan Thất ngẩng đầu, có chút kinh ngạc, sau đó phe phẩy quạt cười,“Thật là nhân sinh hà xứ bất tương phùng.” Không đợi Phượng Duệ, Minh Nhị trả lời, nàng nhón mũi chân, phi thân thẳng lên, tựa như một chú chim yến phóng lên thành cửa sổ, thắt lưng gập lại, người theo cửa sổ mà vào, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, trên lầu một đòan khách khứa trợn mắt kinh ngạc, đợi đến lúc thấy rõ, nháy mắt liền mất hồn.

“Ca ca.” Lan Thất nhìn Phượng Duệ mềm mại gọi một tiếng, sau đó xoay chuyển ánh mắt, dừng trên người Minh Nhị, mang theo ý châm chọc,“Nhị công tử, ngươi cùng huynh trưởng ta khi nào lại hợp ý thế này, thế mà hẹn nhau cùng dùng bữa?”

“Nhân tài như Phượng Duệ huynh đây, Minh Nhị không khỏi thấy ngưỡng mộ.” Minh Nhị cười nhẹ.

“Thế à?” Lan Thất chuyển mắt Phượng Duệ có điểm giân dỗi, pha thêm chút ai óan nói,“Ca ca cùng ăn cơm với người ngoài, lại chẳng thèm để ý gì đến đệ đệ này cả.”

Đôi con ngươi đen của Phượng Duệ nhìn nàng, trong đáy mắt là một loại đau đớn đến bất lực,“…… Âm Âm.”

Tiếng gọi này khiến Lan Thất ngẩn ngơ, nhưng chỉ lướt qua thôi, nháy mắt, cười nói:“Ta vẫn chưa ăn cơm đâu, cùng ăn chung một bàn với ca ca được không?”

“Ừ.” Phượng Duệ gật đầu.

Lan Thất phất tà áo ngồi xuống, mắt ngọc chuyển hướng Minh Nhị,“Nhị công tử, nhóm Thu tiền bối rời bến đầu tiên, sao ngươi không đi cùng? Nếu Thu tiểu thư biết được không phải sẽ thất vọng sao?”

Minh Nhị nghiêng ấm vì Lan Thất rót một chén trà, sau đó ngước đôi mắt đẹp thanh nhã, nói:“Lý do của Minh Nhị không phải cũng giống Thất thiếu sao?”

Lan Thất nghe vậy bật ra tiếng cười khẽ, mắt ngọc sáng lên, nhẹ nhàng phát ra tiếng thở dài,“Làm sao bây giờ, Nhị công tử, bản thiếu phát hiện càng ngày càng thích ngươi, trên đời này thật đúng là không có ai hiểu rõ bản thiếu bằng ngươi đó.”

Minh Nhị nghe vậy liền chuyển đôi mắt mênh mang sang Lan Thất,“Tri kỷ không phải là như thế này sao?”

“Tri kỷ?” Lan Thất nhíu mày, môi vẽ một nụ cười, nói,“Nhị công tử, không bằng chúng ta tạo một chuyện tình đoạn tay áo thì sao nhỉ?  Như vậy càng thân thiết hơn nha, thêm vào đó sẽ khiến cả giang hồ dõi mắt trông theo ngắm nhìn, là chuyện vui tới mức nào.”

“Phụt!” Phượng Duệ một miệng trà phun ra toàn bộ trên mặt bàn.

“Ca ca không sao đâu nhỉ.” Lan Thất quan tâm vỗ vỗ hắn.

Phượng Duệ liên tục khoát tay.

“Chuyện tình đoạn tay áo?” Minh Nhị vẫn là một dáng điệu thản nhiên như mây gió, “Thất thiếu một thân âm dương hai người, không bằng Thất thiếu trở thành Thất tiểu thư, Minh Nhị cưới hỏi đàng hoàng thì sao?”

“Ai nha, Nhị công tử, ngươi như vậy chẳng phải là phản bội Thu tiểu thư sao?” Lan Thất gõ gõ quạt ngọc xuống mặt bàn,“Bản thiếu ghét nhất người trở mặt, không giữ đúng hẹn ước.”

“Gì?” Minh Nhị nghi hoặc,“Minh Nhị có lúc nào hứa hẹn gì với Thu tiểu thư sao?”

“Không có à?” Lan Thất nhíu mày, thật là khó hiểu,“Ngày đó Nhị công tử cùng Thu tiểu thư đề thơ tặng áo chẳng phải coi như đính ước chung thân sao?”

Minh Nhị cười cười,“Thu tiểu thư tài mạo vô song, bất kỳ nam nhi nào gặp gỡ cũng quý mến, nhưng hôn sự là do cha mẹ làm chủ, Minh Nhị không dám làm việc khinh suất.”

“À!” Lan Thất như đột ngột hiểu ra gõ quạt xuống bàn,“Cẩn thận nghĩ lại, ngày đó thật sự công tử chẳng hề đề cập đến việc hôn sự, phỏng chừng là bản thiếu cảm thấy các người quá mức xứng đôi, đáy lòng tiện đường ghép thành một đôi.”

Minh Nhị lại cười nhẹ: “Nói đến chuyện hứa hẹn, Thất thiếu không phải có hôn ước trong người sao? Lại nói những lời thế này, không ngại mang tiếng phản bội ư?”

Lan Thất lắc lắc quạt ngọc vô cùng ung dung, thản nhiên nói:“Bản thiếu được xưng là ‘Yêu’, yêu này vốn không làm việc nghĩa, việc hợp pháp, phản tín bội ước, hại nước hại dân, cho nên phụ một hôn ước nho nhỏ thì tính là gì.”

Một phen ngôn luận này nói ra khiến cho Minh Nhị cảm thấy sửng sốt, một lát sau mới nói:“Thất thiếu là người như ngọc, sao lại hạ mình đến thế.”

Lan Thất phe phẩy quạt ngọc, lắc lắc đầu,“Bản thiếu làm yêu quái thật vô cùng vui vẻ,vốn không tự hạ mình, huống hồ……” Mắt xanh ngọc bích bình tĩnh nhìn Minh Nhị, cười đến cực kỳ sung sướng,“Hứa hẹn vốn là chỉ dùng để sau này ruồng bỏ!”

Trong nháy mắt, Minh Nhị từ trên khuôn mặt vẫn đang tươi cười cười kia, lần sâu theo cặp mắt xanh thẳm khó dò, tìm thấy một tia đau đớn vô vọng ghi tâm khắc cốt, ánh mắt chuyển hướng Phượng Duệ, bắt gặp đôi mắt đen giờ này đã là một mảnh u ám. Nơi đó là bế tắc, nơi đó là tử huyệt! Cho dù có cố gắng đến bao nhiêu cũng không thể nào dấu giếm nổi!

“Thất thiếu nói ghét nhất những người trở mặt, không giữ lời hứa, chẳng lẽ đối với chính mình cũng chán ghét sao?” Minh Nhị thở dài một tiếng cực kỳ dịu dàng nhìn Lan Thất.

Lan Thất cười phong lưu, vô cùng nhạt nhưng cực kỳ rõ ràng,“Chính xác.”

Chính xác.

Một tiếng trả lời nhẹ nhàng nhưng lại hoá thành kiếm bén, đâm thẳng vào lòng Phượng Duệ, nháy mắt thống khổ, máu tươi đầm đìa trào ra!

Minh Nhị nhìn gương mặt Phượng Duệ thay đổi, trong đôi mắt là đau đớn khổ sở không cách nào che dấu, lại nhìn Lan Thất phe phẩy quạt vô cùng phong lưu vui vẻ, khẽ cười. Hai người này cùng sinh ra nhưng vận mệnh liệu có giống nhau?Nếu một người để mất đi, liệu người kia có thể tiếp tục tồn tại?

Nâng ấm, vì Lan Thất, Phượng Duệ rót thêm nước trà vào chén đã trống không, ngước mắt, bắt gặp ánh nhìn của Lan Thất, tự nở một nụ cười.

“Vừa khéo, mọi người đều ở đây.”

Một giọng nói vô cùng vui vẻ vang lên, ba người quay đầu, liền thấy Vũ Văn Lạc đứng ngày cầu thang toác miệng cười vui vẻ, cùng Ninh Lãng, Nhâm Khởi, Tạ Mạt, Tống Tuyên, năm người.

Vì thế Lan Thất lại một lần nữa cảm khái,“Ai nha nha, thật đúng là ‘nhân sinh hà xứ bất tương phùng’!”

Mấy người chào hỏi, vốn mọi người ai nấy vẫn chưa dùng cơm trưa, liền quyết định cùng nhau một bàn, tám người bốn hướng, Lan Thất, Minh Nhị, Phượng Duệ ba người chiếm ba mặt, Tạ Mạt, Tống Tuyên nhanh nhẩu, giành trước ngồi đối diện Lan Thất, Nhâm Khởi ngồi bên Phượng Duệ, Vũ Văn Lạc ngồi cạnh Minh Nhị, Ninh Lãng chỉ còn cách cùng ngồi với Lan Thất.

Lan Thất thấy Ninh Lãng mang điệu bộ vô cùng cẩn thận ngồi cạnh bên, dáng vẻ e dè gắng sức tạo khoảng cách càng xa càng tốt, không khỏi ngứa ngáy trong lòng, dịu dàng kéo dài một tiếng ,“Ninh…… Lang……”

Ninh Lãng nghe được giật bắn mình, ánh mắt trợn to mười phần đề phòng nhìn Lan Thất, chuẩn bị tinh thần chỉ chờ bất kỳ gió thổi cỏ lay nào xuất hiện là co giò bỏ chạy.

Lan Thất vừa thấy phản ứng của hắn, trong bụng run lên,“Ninh lang, nghe nói rượu “Kim Thang” ở Phúc Mãn lâu này không tệ, ngồi một lát chúng ta uống một chén giao bôi được không?”

Ninh Lãng đỏ bừng cả khuôn mặt, thân thể vô thức nhích xa ra một chút, đưa ánh mắt cầu cứu về phía sư huynh ngồi đối diện.

Tạ Mạt, Tống Tuyên nhìn Ninh Lãng vẻ mặt đỏ bừng, cảm thán, bảo bối của núi Thiển Bích thế mà lại bị người khác phát hiện ra rồi, nhìn lại Lan Thất, đánh giá một chút thực lực lẫn nhau, sau khi ai oán tự biết khả năng của mình đành phải giả vờ làm như bình thường, vì thế đương nhiên là bỏ qua ánh mắt cầu viện của Ninh Lãng.

“Được không vậy? Ninh lang.” Lan Thất nghiêng đầu hỏi, thân mình áp sát về phía Ninh Lãng.

Sư huynh sau một lúc lâu không có phản ứng lại đành cầu nghĩa huynh, Ninh Lãng tội nghiệp nhìn Vũ Văn Lạc. Tựa hồ mặc kệ hắn có nói cái gì đi nữa, ở trước mặt Lan Thất cuối cùng sẽ cũng trở thành trò cười, cho nên, đại ca mau mau cho hắn câu trả lời thuyết phục để đối phó Lan Thất đi.

“Ninh lang, vì sao ngươi chẳng thèm để ý bản thiếu?” Lan Thất vươn tay, lấy quạt ngọc nâng hai má Ninh Lãng, kéo mặt hắn xoay lại hướng mình,“So với Vũ Văn thế huynh, bản thiếu nhìn đẹp hơn mà.”

“Ngươi…… Ngươi…… Ta…… Ta……” Ninh Lãng mắt đối diện Lan Thất liền trở nên lắp bắp.

“Lại nói, Thất thiếu, Nhị công tử, hai người hẳn theo nhóm thứ hai rời bến.” Vẫn là Vũ Văn Lạc trượng nghĩa.

“Ừ.” Minh Nhị gật đầu, tao nhã rót trà cho từng người.

“Vậy cách ngày rời bến cũng còn một khoảng thời gian, tới đây các người có tính toán gì chưa?” Vũ Văn Lạc chuyển động đầu ngón tay, thật là muốn lôi giấy bút từ trong người ra.

“Tạm thời không có.” Minh Nhị cười.

“Thất thiếu thì sao?” Vũ Văn Lạc chuyển mắt qua Lan Thất.

“Bản thiếu thì……” Lan Thất mở một nụ cười khiến người khó hiểu,“Muốn đi Hoa Châu thăm hỏi người quen cũ.”

“Nhâm sư huynh, ngươi theo nhóm đầu tiên mà đi sao?” Vũ Văn Lạc lại nhìn Nhâm Khởi đang ngồi im lặng uống trà một bên.

“Ừ.” Nhâm Khởi gật đầu.

Vũ Văn Lạc cân nhắc một chút, sau đó quyết định thật nhanh,“Thất thiếu, ngươi muốn đi thăm hỏi người nào? Ta mới vào giang hồ, đang muốn thu thập thêm nhiều kiến thức, ngươi dẫn ta đi chung được không? Ta cam đoan sẽ không gây phiền phức, ta còn có thể giúp ngươi làm mấy việc lặt vặt, ví dụ như ghi chép sổ sách a……”

Lan Thất ngạo nghễ nhìn Vũ Văn Lạc,“Cũng được.”

_____________________________________________________________________

Chú thích:

1: 1 vế của câu: Hữu duyên thiên lý lai tương hội, nhân sinh hà xứ bất tương phùng: chỉ cần có duyên sẽ gặp lại nhau, cuộc đời này nào thiếu chỗ gặp mặt.

2: kính nhi viễn chi: chỉ dám đứng từ xa nhìn chứ không dám lại gần
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện