Một đen, một tím, một xanh, ba bóng người vút đi, người áo đen như rồng lớn ngủ yên từ đầm nước sâu xuất thế, áo tím yêu linh lẹ làng, áo xanh tựa thần tiên cao nhã, đạp nước tiến tới trong phút chốc. Mười mấy gã cao thủ ở dưới nước đã sẵn sàng đón đánh, vây ba người ở giữa, không nói một lời thừa thãi mà vung đao xông tới.

Những người ở trên thuyền lo lắng nhìn ba người họ, nhìn thấy ánh đao, trận thế đó, lòng không tránh được căng thẳng.

“Nhiều người ghê, nếu muốn giết sạch hẳn là mệt lắm đây.” Một câu nhẹ nhàng bâng quơ, Lan Thất như thể quỷ linh mơ hồ giữa ánh đao sáng lóang, thế mà vẫn không quên thòng thêm vài câu trêu cợt,“Liệt huynh, thôi ngươi ra tay đi, dù sao Sí Nhật đao của người nhìn cũng có vẻ sắt bén, giết người hẳn thỏai mái hơn, còn không thì Trích Tiên Nhị công tử thi triển tiên pháp một lần cho bớt việc.”

Liệt Sí Phong trả lời bằng một tiếng hừ lạnh, rút ra Sí Nhật đao, vừa vung tay một cái, một người phía sau ngã xuống, mảng nước biển quanh đó nhiễm hồng, chân di động, thân thể như tia chớp, Sí Nhật đao vung lên liên tiếp, trong nháy mắt, lại ba người nữa ngã xuống, vòng vây mở ra một lối, hắn nhắm thẳng nơi đó, muốn hướng về phía bờ mà đi, mục tiêu của hắn là người đứng trên đảo, chẳng qua là hắn dù có nhanh, những người kia cũng nhanh không kém, trong phút chốc đã có mấy người xông qua, ngăn cản đường đi, lại một lần nữa vây kín.

Mà cũng trong lúc đó, Lan Thất vẫn phiêu đãng giữa ánh đao, không ra tay, Minh Nhị thân theo gió động, ống tay áo phất phơ, những nhát đao chém về phía hắn như chém vào vải bông.

“Đao pháp này chưa bao giờ thấy qua.” Minh Nhị đấu một lát mới nói.

“Thủ hạ đã có võ công như thế, vậy chủ nhân kia còn lợi hại hơn.” Lan Thất đáp.

Khi bọn họ giao thủ với những người kia, mọi người trên thuyền nhìn thấy rõ rành mạch, võ công của đám người đó đã tới cảnh giới cao thủ, ra chiêu đều là mau lẹ hiểm độc, không thề có một động tác dư thừa, để đối phó với võ lâm, tất cả đều là cao thủ hạng nhất.

“Cho nên người kia là phần của ta!” Liệt Sí Phong đưa lưng về phía bọn họ ngắn ngọn thả lại một câu, đột ngột phi thân nhảy lên, cao khỏang chừng ba trượng, Sí Nhật đao xoay nhanh tốc độ, thân hình áo đen tựa như một ánh hào quang vạch ngang trời, như một cơn lốc lửa mịt mù từ trên bổ xuống! A a a a! một trận kêu thảm thiết, những gã cao thủ vây thành vòng ngã xuống hơn phân nửa, nước biển đã là một mảnh đỏ sẫm, xác chết trôi dập dờn. Những gã còn lại chấn động. Người này, chỉ một đao đã giết hơn mười người!

Liệt Sí Phong cũng không dư hơi mà để ý, thân thể vừa hạ xuống đã hướng về phía bờ kia lao đi.

“Liệt Tam, sao ngươi có thể bỏ chúng ta mà đi trước như thế!” Lan Thất gọi một tiếng, có vẻ muốn đuổi theo.

Một tiếng gọi này khiến mấy gã đao thủ còn lại bừng tỉnh, nháy mắt đã có vài người đuổi theo liệt Sí Phong, còn lại một lần nữa vung đao về phía Lan Thất, Minh Nhị

Lan Thất bị vây quanh, nhìn Liệt Sí Phong đằng trước đi đã xa, mắt thấy đuổi theo không kịp rồi.

“Thật sự là đáng ghét mà.” Một tiếng nỉ non, áo tím quỷ mị bỗng biến mất giữa những ánh đao,“Bản thiếu hết kiên nhẫn rồi.”

Lời vừa nhẹ rơi xuống, một làn gió biển đã thổi đến, chúng đao thủ chỉ thấy một thanh quạt ngọc giữa không trung nhẹ nhàng lay động, đưa đến gió mát lành như giữa tháng ba, trong phút chốc, quạt ngọc quay trở lại, hóa thành trăm ngàn đóa ngọc lê hoa, cánh hoa trong suốt rơi như tuyết, đẹp đẽ huyễn hoặc tựa như chỉ trong mơ mới có thể gặp được, một phút chốc không tự chủ mà nhắm mắt, liền cảm giác cổ họng thóang lạnh, tiếp đó không bao giờ còn cảm giác gì nữa.

Hơn mười xác chết trôi nổi trên mặt nước, trên cổ họng mỗi người đều có một lỗ hổng như hình hoa lê, máu tươi từ đó ùn ùn trào ra lan tràn một vùng biển. Hoa lê đã tàn, chỉ còn một ít hơi gió, thóang thổi về phía Minh Nhị đang đứng.

“Ai……” Minh Nhị nhẹ nhàng buông một tiếng thở dài, tựa như đối với những sinh mệnh kia vô vàn thương xót, tiếng thở dài sâu kín mà rung động, hai tay đưa lên nhẹ nhàng phất qua, tựa như nhà phật cứu vớt chúng sinh, mang theo pháp lực khôn cùng, sinh linh chẳng thể tránh được mà chỉ có thể cúi đầu chấp nhận. Một luồng gió thỏang qua, hết thảy trở lại yên tĩnh an bình, trên mặt biển chỉ còn mười mấy thi thể của bọn sát thủ, lập lờ chìm nổi trong làn nước nhuộm thẫm máu.

Quạt ngọc tựa như nương theo làn gió vừa rồi quét sạch sẽ mọi thứ.

Giờ khắc này, muôn trùng biển khơi bỗng chìm vào tĩnh lặng

Đại đa số những người ở trên thuyền nhìn thấy một màn vừa xảy ra, lòng thở than không khỏi dâng lên sợ hãi.

Chỉ là một chiêu, bọn họ đã giết mười mấy tên cao thủ! Là quá sức cao siêu…… mà cũng quá tàn nhẫn!

Lúc trước ở Anh Sơn, đao pháp của Liệt Sí Phong mọi người đều biết, nhưng oai phong của “thần đao” bây giờ mới tận mắt chứng kiến, mà càng khiến người ta giật mình cũng là Lan Thất, Minh Nhị! Đây là lần đầu tiên hai người họ ở trước mắt đám đông triển lộ võ công, lại không thể ngờ là đáng sợ đến mức này! Bích Yêu, Trích Tiên có võ công cao nhất trong những thế hệ thanh niên bây giờ, lời ấy quả thật không giả, nói xa hơn là…… Trong giang hồ này các vị tiền bối võ công cao hơn bọn họ lại có mấy người đâu? Mọi người suy nghĩ, trong giờ phút này chỉ nghĩ tới một mình Minh Không.

“Đây chắc là Vô Gian chỉ đúng không?” Lan Thất cười cười nhìn Minh Nhị.

Minh Nhị cũng tủm tỉm nhìn Lan Thất,“Thất thiếu hình như không sử dụng tuyệt học Lan gia.”

Lan Thất khẽ nhíu mắt ngọc, sau đó quay đầu nhìn về phía bờ, Liệt Sí Phong đã cách người nọ chỉ còn mười trượng.“Vẫn để hắn giành trước.”

“Chúng ta không ngại ở một bên xem thần đao hiển uy lực.” Minh Nhị hướng về phía đảo nhỏ

Lúc ba người bọn họ vẫn đang quyết đấu ở trên biển, bốn con thuyền chiến kia đã tiến lại gần, lúc chỉ cách chừng ba trượng, một gã cao thủ từ đó phi người mà qua.

Vũ Văn Phong tay trái vung roi dài, cuốn hướng người nọ, mà người nọ ở trên không trung tay bắt lấy roi, mượn lực tung người nhảy tới, mắt thấy người đã chạm thuyền, Vũ Văn Phong vốn đã sớm chuẩn bị, tay phải chưởng ra, lòng bàn tay một mảnh đỏ đậm, ra chiêu bất ngờ, trúng ngay giữa ngực, roi dài vung lên lần nữa, người nọ cứ thế rơi thẳng xuống biển, không một chút dãy giụa.

“Đại công tử thật là lợi hại!” Dung Nguyệt mắt lấp lánh nhìn Vũ Văn Phong.

Vũ Văn Phong vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo, không một chút vui mừng, quay đầu liếc nhìn Phượng Duệ, trong mắt mang theo một tia khiêu khích.

Phượng Duệ vẫn đạm mạc như thường, một bên Minh Không nhìn thấy âm thầm cười, người trẻ tuổi chính là tranh cường háo thắng.

“Bọn họ lại tới nữa!”

Từ bốn chiếc thuyền đối diện càng nhiều cao thủ lao đến.

“Không thể cho bọn họ lên thuyền.” Minh Không trầm giọng nói. Phất tay một cái, nhìn có vẻ nhẹ nhàng, nhưng mấy tên cao thủ kia, nếu không bay ngược trở về thuyền của mình thì cũng rớt xuống biển.

Lập tức chúng hào kiệt trên thuyền đều ra tay.

Vũ Văn Phong vung roi dài như rắn xuất động, chiêu chiêu ngoan tuyệt đón địch.

Mai Hồng Minh ám khí phát ra như ngàn đóa hoa sắc bén.

Thu Hoành Ba tay áo phóng ngân quang, Hoa Phù Sơ hai tay cầm đoản kiếm, phất trần trên tay Kim Khuyết Lâu tơ bay như giăng lưới, Thương Bằng Hàn trường kiếm vô tình, Ngải Vô Ảnh dựa vào khinh công tuyệt diệu bay thẳng lên giữa không trung đối phó với địch, Vũ Văn Lâm Đông trái phải ngăn đón……

Những chiêu từ trước tới nay chưa từng xuất hiện được mọi người trên thuyền đánh ra, không hẹn mà gặp chỉ chú ý đối phó với địch.

Cũng có một vài người, đôi khi không tự chủ được mà nhìn về phía Lan Thất, Minh Nhị, Liệt Sí Phong, khi nhìn thấy tất cả các đao thủ đã thiệt mạng, có mấy người kinh ngạc không nhịn được thảng thốt,“Những người đó…… đều chết hết rồi!” Âm điệu mang theo kinh hòang.

“Quay thuyền về hướng đó!” Minh Không bận rộn nhìn qua rồi chỉ đạo.

“Dạ.”

Vì vậy thuyền trực chỉ hướng đảo nhỏ, trên thuyền thì lo chiến đấu với kẻ địch, những người không may rớt xuống nước cũng cắm cúi bơi về phía đó.

Biển cả mênh mông, thuyền địch lại sát ngay một bên, đối với những người sinh ra lớn lên ở đất liền như họ thật vô cùng bất lợi, nhưng chỉ cần hành động cẩn thận, mèo nào cắn mỉu nào còn chưa nói được.

Liệt Sí Phong đã cách người đứng ở đảo nhỏ tầm ba trượng.

Lan Thất cùng Minh Nhị bỏ lại sinh mạng của mấy đao thủ sau lưng, bước chân lên bờ.

Tựa như là tùy ý quay đầu nhìn lại, đáy mắt Lan Thất nhìn về phía Ninh Lãng

Nhiều người ở trên thuyền cũng nhảy xuống nước để lên bờ, mấy người ở lại trên thuyền phòng ngừa có cao thủ xuất hiện, cũng đồng thời bọc hậu cho những người đi trước, Ninh Lãng là một trong số đó. Hắn một tay nắm thương bạc, đối đầu với cao thủ, từng chiêu đánh ra lưu lóat tự nhiên, nhưng nhìn kỹ lại vô cùng ảo diệu, những người khác, cho dù kẻ địch hay anh hùng hào kiệt, ra tay ai nấy tàn độc vô tình, chỉ mình hắn nhắm vào huyệt đạo của đối phương, chiêu thức không hề có ý giết người, không khiến một ai bị thương.

“Nhị công tử, trận hôm nay muốn tránh cũng không được, ngươi có dự tính gì không?” Lan Thất bỗng dừng bước hỏi.

Minh Nhị dừng bước, quay đầu, cùng nàng nhìn về tình hình trên biển, sau chốc lát lại nhíu mày,“Chúng ta chỉ có ba trăm người, bọn họ so với chúng ta áp đảo về nhân lực.”

“Chẳng những người nhiều hơn, võ công cũng không tệ.”

“Cứ tính theo kiểu đó, chúng ta cho dù thắng cũng mất đi một nửa, so với bại chẳng khác gì nhau.”

“Ừ, có lý.” Lan Thất gật đầu,“Hơn nữa, trước mặt chúng ta lại dám giết bạn đồng hành của ta, cũng coi như mất hết mặt mũi rồi.”

“Xem ra đánh nhanh thắng gọn là hay nhất.” Minh Nhị trầm ngâm.

“Cho nên……” Lan Thất nghiêng đầu nhìn hắn.

Minh Nhị nhìn Liệt Sí Phong ở đằng kia, lại nhìn tình hình chiến đấu trên biển, cuối cùng quay qua Lan Thất, trên mặt là nụ cười thanh nhã như sen,“Đánh giặc bắt tướng, giết gà dọa khỉ.”

“Ha ha……” Lan Thất dấu nụ cười sau nan quạt, nhìn dáng vẻ tao nhã của Minh Nhị công tử,“Nhị công tử và bản thiếu xem ra có cùng suy nghĩ, ngươi nói……” Thân mình nhích nhích tới gần, tựa như khẽ khàng thì thầm bên tai,“Này tiên, này yêu vốn cùng một lọai chẳng? Người đời vốn không hiểu rõ, chỉ biết nhìn bề ngòai …đáng sợ…… nhỉ.” Cách nhau gần như vậy, càng thấy rõ ràng, đôi con ngươi xanh biếc lóng lánh như hai viên ngọc bích, trong trẻo lóe sáng, người vừa nở nụ cười, liền như mặt hồ gợn sóng, khiến cho lòng Minh Nhị cũng theo sóng nước lăn tăn kia mà rúng động.

Yêu nghiệt quyến rũ người!

Minh Nhị quay đầu dời mắt, ổn định tinh thần, nói:“Phượng Duệ huynh và Ninh Lãng đều ở trên thuyền, nghĩ đến Thất thiếu thật sự lo lắng, vậy cái việc ‘giết gà dọa khỉ’ kia phiền Thất thiếu vậy.”

Lan Thất gấp quạt ngọc, lắc đầu thở dài:“Tiên gì đâu thật là giả dối quá đi, sao nào, Nhị công tử sợ nhiều người sẽ khiến cho cái danh ‘Trích Tiên’ bị hủy họai ư? Chẳng qua……” Mắt xanh phủ tà khí,“Việc giết người đổ máu này thật là phù hợp cái tên ‘Bích Yêu’ của bản thiếu!”

Minh Nhị cười,“Cứ như vậy đi.”

Nói xong, xoay người tụ khí hướng về phía giữa đảo.

Giả Tiên! Lan Thất thầm rủa một tiếng, cũng tụ khí phi thân, nhắm phía thuyền lao đi

Ninh Lãng một người đối phó hai cao thủ, bọn họ sử dụng kiếm, phối hợp ăn ý, kiếm thuật tinh diệu, Ninh Lãng đã có chút trái phải bối rối, bỗng dưng một thanh quạt ngọc xuất hiện cạnh bên, chỉ là nhẹ nhàng xẹt qua, một luồng gió nhẹ phất lên, nhẹ nhàng quấn quýt, còn chưa kịp định thần, đã thấy máu phụt ra, hai tên cao thủ đối diện ngã xuống.

Ngơ ngác quay đầu, thấy Lan Thất thu quạt xoay tròn bay trở về, trước đó lướt một vòng khiến máu bắn tí tách xuống sàn, rồi một lần nữa trở lại trắng trong không tỳ vết.“Ninh Lãng, đối với kẻ địch nên xuất chiêu vô tình!”

“Ngươi……”

“Cứ như ngươi, sớm hay muộn máu chảy xuống sẽ là của bản thân mình!” Lan Thất môi vẽ một nụ cười, thân thể di chuyển, biến mất như ma quỷ, chỉ để lại Ninh Lãng đứng đó nhìn ngơ khác.

Trên đảo nhỏ, Minh Nhị đã tung người hạ xuống bên cạnh Liệt Sí Phong.

Liệt Sí Phong đối chuyện hắn vừa đến như không hề hay biết, đôi mắt lạnh sáng quắc nhìn người đứng trước mặt.

Đó là một người tuổi còn trẻ, ước chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy gì đó, thân hình cao mà gầy yếu, dung mạo anh tuấn, gương mặt mang theo vẻ ung dung vương giả, đôi mắt vô cùng uy thế nhìn người, vẫn đứng trên mỏm đá không hề di chuyển, tựa như một bậc đế vương chỉ chờ thần dân đến bái kiến.

Chỉ liếc mắt một cái, Minh Nhị đã rõ Liệt Sí Phong tại sao vẫn chưa hành động. Đây là một cao thủ tuyệt thế, công lực thần khí đã tới cảnh giới có thể tự nhiên thu phóng, con người say mê luyện võ như Liệt Sí Phong, hẳn là muốn đấu một trận chân chính đi!

“Liệt huynh, đại cuộc làm trọng, giờ phút này huynh không thể một mình đơn độc mà phải hợp tác, không phải tại hạ thì đó là Thất thiếu, huynh phải phải chấp nhận chuyện đó.” Minh Nhị thản nhiên buông lời, chân đã hành động, nhìn như thong dong nhàn nhã, nhưng trong phút chốc đã tới gần người nọ.

“Tại hạ Thiên Châu Minh Hoa Nghiêm.” Thản nhiên cất tiếng, tự mình giới thiệu

“Đông Hải Vân Vô Nhai.” Một lời trầm thấp, người nọ xuất chưởng.

“Liệt Sí Phong!” Lạnh lùng một tiếng, Sí Nhật đao mang theo hơi lạnh nhập cuộc.

Ngón tay như kiếm, chưởng lực như núi, đao thế như biển, Ba bóng người xoay vần giao đấu giữa không trung.

Lan Thất nhẹ nhàng đứng trên đỉnh thuyền, cao cao nhìn xuống.

“Các ngươi đều là người Đông Hải sao?” Cười thỏang như gió, âm điệu mê người, nhưng lọt vào tai lại khiến người nghe hỏang sợ, đôi mắt xanh bình tĩnh đảo quanh thuyền một lượt, lướt qua mấy tên đao thủ, cuối cùng hướng về biển khơi mờ mịt,“Bản thiếu giết người, không thích giết mấy người không có tên tuổi, nếu không sau này ở điện Diêm Vương không tiện ghi công! Cho nên…… Các ngươi tự mình báo danh đi.” Lời buông cực nhẹ, lại nện xuống như chùy nặng ngàn cân, khiến ai nấy chấn động trong lòng

Nhất thời mọi người bối rối, tay hạ xuống chần chờ, không tự chủ được nhìn về phía người áo tím đang ở trên cao, không ai thốt một lời.

“Ha ha……” Khe khẽ cười, đâu đó hoa đào vừa nở, quạt ngọc trắng tinh che dấu dung gian, xuân sắc tháng ba lượn lờ trôi trong không gian.“Một khi đã như vậy, chỉ cần nhớ người lấy đi tánh mạng các ngươi là Lan Thất!”

Mỗi một chữ chư ngọc châu lạnh lẽo vô tình rơi, cho dù trên biển, hay cho dù trên đảo, người người nghe thấy rõ ràng.

Lúc những lời đó vừa dứt, bóng tím di động, lướt đi như một u hồn, nhẹ nhàng thóang qua như khói, sau đó máu phun như suối, xác chết ngang dọc! Quạt ngọc phớt qua, phất một làn gió ngày xuân, phất ra ngàn vạn bông hoa lê, cánh hoa tuyết trắng nổi bật trên nền đỏ tươi, thanh diễm tuyệt mỹ mang đến địa ngục tăm tối!

Bóng tím thổi qua, tất có máu đổ, người vong!

Kỳ thật, cũng chỉ khóang mười lần thóang qua như thế, nền đất đã có mười hai thi thể ngã xuống.

Mọi người đều ngừng tay.

Mấy cao thủ áo xanh lùi về phía sau một bước, vô cùng sợ hãi nhìn người áo tím, nhìn nàng cười tựa hoa đung đưa trong gió, lại nhìn từng người từng người một ngã dưới chân nàng, nhìn nàng cưỡi gió bay tới……

“A!”

Chẳng rõ là ai không kềm chế được nỗi sợ hãi thét lên trong màn gió tanh mưa máu, sau đó có người rơi xuống biển, có người vội vàng muốn trốn, cũng có người si ngốc mà đứng

Trên thuyền đã không còn một một bóng người áo xanh nào sống sót.

“Ninh Lãng, ngươi xem, đây mới là giang hồ.”

Giữa máu tươi lênh láng, thi thể la liệt, người nọ quay đầu mỉm cười, áo tím mặt ngọc, quạt trắng như tuyết.

Đẹp, rất đẹp, nhưng lại đẹp đến đáng sợ!

Đó là tu la khát máu đến từ luyện ngục, mang theo sát khí ngút trời.

Bích Yêu…… Thì ra thật sự yêu hồn vô tình!

Giây phút đó, cho dù là địch hay bạn, đều cùng chung một suy nghĩ.

“Ngươi…… Giết bọn họ?” Ninh Lãng không dám tin nhìn một thuyền xác chết kia,“Ngươi giết chết…… toàn bộ……” nhiều người như vậy, nhiều sinh mạng như vậy chỉ trong phút chốc là oan hồn dưới tay hắn!

“Đương nhiên.” Lan Thất đáp nhẹ nhàng bâng quơ.

Ninh Lãng không nói gì thêm, chỉ nhìn nàng, trong đôi mắt hắc bạch phân minh rõ ràng mang theo phản đối, còn ẩn dấu ý nhìn không thấu.

Đứa trẻ này sát khí nặng như vậy, cứ thế không lưu một đường sống…… Minh Không lo lắng nhìn Lan Thất, quay đầu, Phượng Duệ cách đó hai trượng vẫn đang kinh ngạc, sau đó chậm rãi cúi đầu khép hờ mắt, dấu diếm một tia cảm xúc.

“Thất thiếu này…… Quá độc ác.” Phía sau truyền đến Vũ Văn Lâm Đông nói nhỏ,“Minh Không huynh, người như vậy, chỉ sợ không phải là phúc của võ lâm.”

“Phải có võ công như vậy, mới có thể đứng được trong loại tình trạng này.” Vũ Văn Phong nhìn cánh quạt bằng ngọc không nhiễm nửa giọt máu, khẽ nhếch môi.

“Phong nhi, con không được có suy nghĩ như vậy.” Vũ Văn Lâm Đông lập tức ngăn lại,“Chúng ta là thế gia hiệp nghĩa, không thể tàn nhẫn như vậy!”

“Hắn làm vậy để khiến đối thủ kinh sợ.” Minh Không thở dài ra tiếng.

Quả thật, cái khỏanh khắc đầu tiên hơn mười người trong một chốc vong mạng dưới tay Lan Thất, chẳng những bọn cao thủ áo xanh sợ hãi không thôi, đều lui về thuyền mình, ngay cả chúng anh hào cũng trở nên nhút nhát, sợ hãi né tránh.

“Sát khí nặng như vậy…… Lòng cũng tàn nhẫn ngoan độc.” Thu Hoành Ba không kinh hãi. Người hiệp nghĩa không nên lạm sát.

“Cho nên hắn mới có thể được xưng là ‘Yêu’ đi.” Một bên Hoa Phù Sơ cũng nói.

Thuyền giờ đã cập bờ, những người trên thuyền đều nhảy xuống, lúc thấy được hình ảnh ba người đang quyết đấu trên đảo, tâm thần lần nữa chấn động.

Giữa không trung, ba bóng người khó mà phân biệt rõ ràng, mọi thứ diễn ra cực kỳ nhanh, khó ai có thể thấy được chiêu số, duy nhất có thể phân biệt được là lúc Liệt Sí Phong chém ra Sí Nhật đao, tựa như một luồng chớp đen, ánh đao đẹp mắt khí thế vô cùng, khiến người xem biến sắc. Chỉ lực, chưởng phong, đao khí giăng khắp nơi, đá lớn cũng tan thành tro bụi, cỏ cây đổ rạp, trong mười trượng không ai có thể tiến tới gần.

“Có thể ngăn được mười chiêu liên thủ của tại hạ cùng Liệt huynh, phóng mắt thiên hạ, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.”

Chỉ nghe được lời nói thản nhiên của Minh Nhị, trên không trung tiếng kiếm va chạm, mỗi người hình như thấy có kiếm khí phá không, ngay sau đó liền nghe được một tiếng nhịn đau rên lên, sau đó ba bóng người tách ra, áo xanh, áo đen nhẹ nhàng phiêu phiêu đáp xuống đất, một bóng người mặc áo xanh đen rơi hướng về mặt biển, mắt thấy gần rơi xuống nước, người nọ lại vung chưởng xuống một khối đá ngầm, mượn lực bay lên, xoay người hướng về phía thuyền mình

Khi đó, Lan Thất phe phẩy quạt ngọc, đang thản nhiên đứng trên một con thuyền khác

“Hôm nay bản thiếu đang vui vẻ trong lòng, tiện đưa các người xuống điện Diêm Vương uống trà đi.”

Yêu tà cười nhẹ, quạt ngọc lại vung lên, muốn mang hồn câu đi, sau lưng bỗng có gió đánh úp lại, nghiêng người, thu quạt, tay áo vung lên, chưởng đối chưởng giữa khỏang không, khiến hai người đều tự bật ra xa.

Lan Thất sau khi ổn định liếc mắt nhìn qua, đã thấy một thân hình thon dài đối diện, sắc mặt vừa xanh lại trắng, cho thấy đã chịu nội thương, bả vai còn rướm máu. A, là do Giả Tiên kia ra tay sao? Không tránh khỏi buông lời giễu cợt:“Các hạ dưới tay Nhị công tử cùng Liệt Tam liên thủ mà lại không chết, quả nhiên cao thủ.”

Vân Vô Nhai nhìn những thi thể ở trên thuyền, ánh mắt co rút lại, ngẩng đầu nhìn về phía Lan Thất, có chút giật mình ngây người trong phút chốc, nhưng ngay sau đó liền thay thế bằng công kích.“Các hạ trong khoảnh khắc giết nhiều người như vậy, cũng là cao thủ!”

“Đây không phải các người tự mình đưa đến sao?” Lan Thất vẫn một bộ dáng gió thỏang mây bay.

Vân Vô Nhai nhìn Lan Thất một thân sát khí, không biết sao, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác mỏi mệt

“Các hạ là người Đông Hải đảo?” Lan Thất hỏi.

“Tại hạ Đông Hải Vân Vô Nhai.” Vân Vô Nhai trầm giọng nói.

“Vì sao?” Lan Thất nghiêng nghiêng đầu, như thể một đứa trẻ đang nổi lên tò mò, vẻ mặt gian tà nhưng hiếm có lại mang theo biểu cảm thơ ngây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện