… “Nghe nói loại quả này nếu một cuống chỉ nở một quả sẽ sớm héo rụng, chỉ có một cuống kết hai quả mới có thể sinh trưởng.”…

Đợi hai người lần nữa phục hồi khí lực đứng lên, rốt cục thấy rõ trước mắt là một khu rừng rậm, những cây cổ thụ mọc san sát cao ngút trời, có cây đã khô héo, có cây còn xanh tươi râm mát, nhánh cây đan xen âm u dày đặc, không biết sâu bao nhiêu.

Hai người nghiêng ngả đi vào rừng, hy vọng có thể sớm tìm được chút quả dại giải khát cơ thể.

Chỉ chốc lát sau, Minh Nhị đã tìm thấy một loại quả dại nở trên một gốc cây cao hơn đầu người, tuy không nhiều trái, chỉ khoảng sáu, bảy quả màu đỏ to chừng nắm tay, nhưng tròn trịa đỏ thắm trông rất ngon mắt. Thêm nữa lúc này bọn họ đã đói đến hoa mắt váng mặt, nên so với sơn hào hải vị quả kia tự nhiên hấp dẫn hơn nhiều, vì vậy Minh Nhị công tử liền phát huy tiềm năng thể lực, phi tay nhấc chân nhanh nhẹn hái hết những quả kia vào ống tay áo.

Lan Thất đương nhiên cũng nhìn thấy những hồng quả kia, cũng thấy động tác mau lẹ của Minh Nhị, nhưng khóe môi nàng chỉ gợi lên một nụ cười cổ quái, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Chỉ chốc lát sau nàng cũng tìm thấy quả dại, loại quả này so với hồng quả Minh Nhị công tử hái quả thật khó coi. Trái nở trên một bụi cây cao cỡ nửa người, lớp vỏ ngoài lồi lõm xanh vàng lợt lạt to chừng ngón tay cái, nhưng trong mắt Lan Thất lại ánh lên tia vui mừng, cẩn thận không làm rơi quả nào đồng thời nhanh nhẹn hái quả bọc vào trong lòng.

Bên kia, Minh Nhị công tử tìm chỗ ngồi xuống, móc hồng quả từ trong tay áo ra, thổi thổi lại xoa xoa (tuy ống tay áo chưa chắc đã sạch sẽ, nhưng có còn hơn không, làm vậy trong lòng sẽ thoải mái hơn), nghĩ rằng quả này tươi mọng như vầy chắc sẽ ngọt lắm đây nên cho vào miệng cắn một miếng thật lớn, đồng thời cố gắng không để nhỏ một giọt nước ra ngoài, nào ngờ ngay lập tức hồng quả rơi khỏi tay Minh Nhị công tử, sau đó chỉ thấy Nhị công tử quỳ rạp trên mặt đất ra sức nôn mửa, vẻ mặt đỏ phừng thở hổn hển không ngừng, bộ dáng kia giống như phải nôn ra cả tâm can tì phế, chẳng qua đương lúc bụng rỗng, chỉ phun ra mấy ngụm nước miếng sau đó không nôn được gì nữa, cứ nhìn vẻ mặt của Nhị công tử, có vẻ như so với ăn phải hoàng liên* hay ngửi phải mùi phân thối còn đau khổ hơn nhiều.

*Hoàng liên: một vị thuốc đông y; vị rất đắng tính hàn, có tác dụng thanh nhiệt giải độc, táo thấp, tả hoả, tiêu sưng, làm sáng mắt…



“Ha ha ha… Ha ha ha…” Lan Thất khó lắm mới thấy được một màn này thì sao có thể nhịn cười, ngón tay chỉ vào Minh Nhị ôm bụng gập người cười đến chảy nước mắt, “Ha ha ha… Trích Tiên Nhị công tử ơi là Trích Tiên Nhị công tử… Ông trời à, nhanh, lão nhanh thả xuống đây một cái gương thật lớn thật sáng nào… Ha ha ha… Nhất định phải để hắn nhìn xem bộ dáng ‘Thần tiên’ của mình lúc này… Ha ha ha…”

Lan Thất cười một hồi, đột nhiên mất hết khí lực quỳ rạp trên mặt đất không lên tiếng, đầu váng mắt hoa một hồi lâu mới thông khí lại, nàng xoay người dựa vào một thân cây ngồi xuống, sau đó lấy trái cây từ trong lòng ra, thổi thổi rồi bỏ vào miệng nhai, “Ái chà chà… Ngọt quá!” Vẻ mặt Lan Thất rất mãn nguyện, hai mắt khép hờ, rồi lại nhét thêm vào miệng một trái nữa, “Chà chà… Giòn quá!” Nàng vừa không ngừng cho trái cây vào miệng vừa tấm tắc khen, “Chậc chậc… Ngon quá đi!”

Minh Nhị cuối cùng ngừng nôn, nhìn vẻ mặt hưởng thụ của Lan Thất, trong lòng nhất thời nảy lên một bài luận có thể sánh ngang với thiên luận ‘Luận cảnh thai thập sách’ của danh lưu thanh sử Phong vương* trăm năm trước: ‘Luận Lan Thất ti tiện âm hiểm’, nhưng lời ra khỏi miệng lại chỉ hữu khí vô lực: “Thất thiếu cười trên nỗi đau của người khác như vậy có tính là hành vi của quân tử.”

*Phong vương là nhân vật chính trong Thả thí thiên hạ của Khuynh Linh Nguyệt.

“Ha ha ha…” Lan Thất đã ăn một nắm trái cây nên lại có khí lực cười cợt, “Vừa rồi Nhị công tử thu hết hồng quả vào trong tay áo sao không nghĩ làm ‘Quân tử’ đi? Ha ha ha… Chẳng trách Phật gia luôn nói ‘Thiện ác đến cùng tất có báo’!”

“Như nhau cả thôi.” Minh Nhị chỉ chỉ vào một khối phình to trong lòng Lan Thất, nơi đó đùm rất nhiều trái cây.

“Ha ha…” Lan Thất cười đến mức tâm tình thư sướng, không hề có vẻ xấu hổ ngượng ngùng, lại lấy ra một nắm trái cây, vừa ăn vừa nhìn Minh Nhị công tử từ trên xuống dưới, “Nhị công tử có muốn ăn không?” Nói xong đưa bàn tay ra làm một động tác mời hết sức chân thành.

Minh Nhị công tử mặc dù đói, nhưng chưa đói đến mức đần độn, vừa tụ khí vừa nói: “Thất thiếu chắc còn chưa nói hết ý?”

“Ai da, bản thiếu và Nhị công tử thật đúng là tri kỷ mà!” Lan Thất cười y một con hồ ly gian xảo, bích mâu lại lạnh như băng, “Một quả đổi một sợi gân mạch, thế nào?” Có một đối thủ lợi hại ở bên cạnh cũng giống như làm bạn với hổ, luôn phải nơm nớp lo lắng đề phòng, nếu có thể nhổ răng nanh vuốt nhọn của nó thì đương nhiên sẽ an tâm hơn.

“Tại hạ cảm thấy nếu chết đói vẫn thoải mái hơn chết trong tay Thất thiếu.” Minh Nhị cười cười, sau đó chậm rãi đứng dậy tiếp tục tìm kiếm quả dại. Lúc này chỉ cần đứt một sợi gân mạch, chẳng khác nào tính mệnh nằm trong tay đối thủ.

Cuối cùng trời không phụ người có lòng, dựa vào bản lĩnh đã gặp qua là không quên được của mình, Nhị công tử rốt cuộc cũng tìm thấy loại quả mà Lan Thất đã ăn ở cách đó không xa, hái thử một quả đưa vào miệng, quả nhiên mùi vị giòn ngọt thơm mát. Thầm nghĩ, bản lĩnh tìm dã thực của yêu nghiệt này cũng không tệ. 

Hai người ăn no một bữa quả dại tạm thời thoát cơn đói khát. Hết đói bụng có sức lực liền bắt đầu xem xét tình cảnh trước mắt. Lúc này bản thân chỉ có hai bàn tay trắng, muốn rời đảo này nhất định phải có thuyền, có lương thực, có nước uống, còn có… Việc cần suy tính quá nhiều, nhưng có một việc trước mắt cần giải quyết, đó chính là chỗ ở, xem ra còn phải ở trên đảo này một đoạn thời gian, cho dù võ công bản thân có cao thế nào chăng nữa cũng không thể chịu nổi dầm mưa dãi nắng mỗi ngày.

Hai người tiếp tục tìm kiếm, càng vào sâu càng phát hiện trong rừng này quả dại chẳng những nhiều mà chủng loại cũng rất phong phú, đủ cho bọn họ ăn một khoảng thời gian, hơn nữa nghe tiếng gà rừng thỏ hoang truyền tới cũng không ít, vấn đề là làm thế nào để bắt được chúng mà thôi.

Trong rừng bóng cây dày đặc âm u, ngẫu nhiên có ánh nắng lọt qua mấy kẽ lá cây chiếu xuống, chỉ lưu lại trên mặt đất một phiến ánh sáng nhàn nhạt.

Hai người tìm nửa canh giờ, cuối cùng ở một chỗ dây leo chằng chịt tìm thấy một cửa động. Sau khi nhổ hết đám dây leo trước động thì nhìn thấy rõ cảnh trí bên trong, đây là một thạch động với lòng hang rất lớn, mười người vào ở cũng không thành vấn đề, thoạt nhìn trong động toàn đá xám không bị rêu bám, ắt hẳn nơi này khá khô ráo, nếu dùng để ở thì không còn gì thích hợp hơn.

Chẳng qua… Hai người quay đầu nhìn nhau, ai sẽ ở sơn động này? Nói không sai thì sơn động này do hai người cùng phát hiện, hơn nữa nó cũng khá lớn nên hai người cùng ở dĩ nhiên không thành vấn đề, nhưng… Nói cách khác, cho ngươi ở chung một phòng với một con hổ ngươi có thể yên tâm sao? Đây chính là nguyên do khiến Minh Nhị công tử và Lan Thất thiếu cố kỵ. Nếu cùng đối thủ một mất một còn ở một chỗ, lúc nào cũng phải căng dây thần kinh chẳng phải quá ư mệt mỏi.

Vậy chỉ còn cách là có một người phải đi tìm một sơn động khác.

Vấn đề là, ai đi? Động này do cả hai cùng phát hiện, ai cũng không muốn lại vất vả một phen nữa, đến thời khắc này cả hai đều hết sức mỏi mệt, chỉ muốn ngã đầu ngủ một giấc thiên hôn địa ám (không biết trời đất). Sau đó lại nghĩ, nếu không nhìn thấy đối phương, lại chẳng biết hắn sẽ dùng cách gì để ám toán mình, một phần nguy hiểm cũng không giảm, cho nên… 

“Nhị công tử, lần trước chúng ta cùng chung hoạn nạn, lần này lại cùng ở chung một động, thật sự là có duyên quá.” Lan Thất cười tủm tỉm nói. Là nghiệt duyên khiến người ta chán ghét thì có.

“Đúng vậy, không biết bao nhiêu người trên giang hồ ngưỡng mộ tại hạ vì có thể có một phen gặp gỡ này với Lan Thất thiếu phong lưu tuyệt luân.” Minh Nhị cũng cười đạm nhạt ôn nhã. Ở chung một chỗ với yêu nghiệt ngươi không khéo giảm thọ mười năm!

Lan Thất thu ngọc phiến (quạt ngọc) vào trong tay áo, nói: “Mấy ngày nay mệt mỏi quá rồi, trước tiên cứ ngủ một giấc thật ngon đã rồi nói sau.” 

Minh Nhị cũng rũ tay áo, nói: “Đúng thế, trước ngủ một giấc khôi phục chút thần khí rồi nói sau.”

“Nhị công tử, mời.” Lan Thất thiếu nhún nhường.

“Thất thiếu, mời.” Minh Nhị công tử trước sau như một khiêm nhượng.

Hai người nhìn nhau, cười cười đầy thâm ý, sau đó song song đi vào trong động, dù sao cửa động cũng rất lớn.

Đi không đến ba bước, Lan Thất đột nhiên khẽ kêu lên một tiếng ôi, bước chân hơi lảo đảo ngã về phía Minh Nhị, Minh Nhị công tử cũng rất phối hợp đưa tay ra đỡ, lúc này hai người cách nhau không quá nửa thước, khi nhìn đến tay đối phương lập tức khôi phục tỉnh táo, theo phản xạ nhảy ra xa. Nếu đổi lại lúc bình thường động tác này chẳng thành vấn đề, nhưng lúc này hai người lại ở quá gần nhau cho nên chỉ mới nhảy cao vài thước, khí lực cùng lúc tiêu tan, phịch một tiếng ngã sấp xuống.

Hơn nữa thật bất hạnh, hai người ngã cùng một chỗ, vai kề vai, chân quấn lấy nhau, cánh tay cũng đè lên người đối phương, may mắn là đầu cách nhau khoảng nửa thước, nếu không khó trách lúc này hai người phải trình diễn màn cắn người.

“Giả Tiên!” Lan Thất nghiến răng nghiến lợi mắng. Đồ Giả Tiên dối trá âm hiểm!

“Yêu nghiệt!” Minh Nhị công tử cũng không yếu thế. Yêu nghiệt giả dối âm độc!

Giờ phút này, hai người xem như hoàn toàn xé rách lớp mặt nạ khách sáo kia, không e dè biểu đạt thái độ chân thật trong lòng với đối phương, dù sao cũng không gạt được lẫn nhau.

Hai người rất muốn động, thế nhưng lúc này ngoại trừ hé miệng, chỗ nào cũng không thể động, hơn nữa ý thức cũng ngày càng mơ hồ, cuối cùng chỉ cảm thấy ánh mặt trời rất chói mắt.

“Ngón tay ngươi dùng thuốc gì?”

“Trên châm ngươi dùng thuốc gì?”

Hỏi xong câu này, hai người đồng thời rơi vào vực sâu thăm thẳm.

Sơn động nằm ở vị trí khá trống trải, cây cối cách xa nên không bị che khuất, lúc này là buổi trưa, ánh mặt trời vô cùng sáng sủa từ cửa động chiếu vào trên người hai người, phảng như một lớp y phục màu vàng mềm mại ấm áp khoác lên thân mình hai người đang ngủ say.

Lúc hai người tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau.

Ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, chim tước hót vang, tiếng sóng biển rì rào mơ hồ truyền đến, thật là một buổi sáng tuyệt vời.

Nhưng Lan Thất tuyệt không nghĩ như vậy, bởi khi ngươi vừa mở mắt liền bị một kim châm đoạt mệnh phóng tới thì ngươi tuyệt sẽ không cảm thấy tuyệt vời.

Ngọc phiến hé ra chặn kim châm lại, đồng thời thuận thế đánh về phía người đối diện, đáng tiếc là bị tránh được.

“Giả Tiên! Giả Tiên! Vừa tỉnh liền dám ám toán bản thiếu!” Lan Thất trừng mắt nhìn vẻ mặt điềm nhiên như không của người đối diện.

“Chỉ là vật quay về với chủ mà thôi.” Ngón tay Minh Nhị sờ sờ lên cổ, chỗ đó đã từng cắm một cây kim khiến hắn mê man cả đêm.

“Nói đến, thuốc Nhị công tử hôm qua dùng rất tốt, đợi hôm nào thích hợp bản thiếu phối thuốc tốt hơn rồi sẽ trả lại.”  Lan Thất nào có thể có thù không báo.

Nhớ tới hôm qua, hai người âm thầm cảm thấy may mắn vì đối phương dùng mê dược mà không phải độc dược, đồng thời cũng hối hận vì sao bản thân chỉ dùng mê dược!

Ngủ lâu như thế cũng đã cảm thấy đói bụng, hai người liền đứng dậy rời động tìm chút hoa quả ăn đỡ đói.

Lần này Minh Nhị công tử đã có kinh nghiệm, thấy Lan Thất hái cái gì ăn hắn mới hái cái đó, cuối cùng cũng không ăn phải thứ gì khó nuốt nữa.

Sau khi bụng no rồi, hai người lại gặp phải một vấn đề, nước uống.

Trong trái cây vốn có nước nhưng không đủ mức cần thiết cho một người. Hơn nữa toàn thân hai người lúc này bám đầy bụi bặm và mồ hôi vô cùng nhớp nháp khó chịu, vì vậy càng cực kỳ mong muốn được tắm rửa một phen thật thoải mái, đặc biệt là Minh Nhị công tử cảm thấy khó mà chịu được mùi trên người mình.

Vậy nên Minh Nhị công tử rất tích cực trong công cuộc tìm nước. Hắn cho rằng nơi này cây cối rậm rạp tất sẽ có nước ngầm, hơn nữa không phải thường nói trong rừng đều hay có mấy dòng suối, hồ nước nhỏ hay sao. Lan Thất lại không cần mẫn như Minh Nhị, nàng tìm một đoạn cây to bằng hai cánh tay, móc ngọc phiến từ trong tay áo ra, nhẹ nhàng vỗ vào ngọc phiến, một thanh chủy thủ sáng loáng bật ra. Nàng dùng chủy thủ này khoét rỗng đoạn cây, chờ Minh Nhị tay không trở về thì một thùng gỗ nho nhỏ đã thành hình.

“Thì ra Thất thiếu còn am hiểu mộc nghệ.” Minh Nhị ngạc nhiên nói.

Lan Thất nhìn thùng gỗ nhỏ trong tay, nói: “Ta nói trước, cái thùng này của bản thiếu nếu có nước cũng không có phần Nhị công tử.”

Minh Nhị là người thông minh, vừa thoáng nghĩ lập tức ngộ ra, “Thất thiếu muốn chờ trời mưa.”

Lan Thất khịt mũi ừ một tiếng.

Đặt thùng gỗ trước động rồi ôm gối ngồi đợi trời mưa, nhưng từ trước đến nay ông trời vốn luôn đối nghịch với ước muốn của con người, ngươi muốn mưa lớn lão sẽ cho ngươi trận hạn hán kéo dài hẳn ba, năm tháng; ngươi muốn nắng ráo lão ban cho người mưa to tầm tả vỡ cả đê Trường Giang Hoàng Hà. Cho nên lần này lão cũng không ân sủng cho Lan Thất, Minh Nhị. Hai người đợi nửa ngày cũng không rớt xuống một giọt mưa, Minh Nhị công tử tiếc nuối thở dài, Lan Thất mắng “Lão Thiên chết tiệt, không chịu cho ngươi khác bớt việc.”

Hai người lại hái một chút quả dại giải quyết bữa trưa, ăn xong Lan Thất liền đi ra ngoài. Vốn dĩ đã đi đến cửa động, nghĩ đi nghĩ lại dù sao cũng không thể một mình độc hưởng, vì thế không thể để Giả tiên không công mà hưởng lợi được, cho nên quay lại hỏi: “Nhị công tử có muốn tìm thấy nước không?”

Minh Nhị công tử ưu nhã liếc mắt một cái, tuy dung nhan không tốt nhưng phong thái không giảm, không thể không thừa nhận trân châu dù dính bẩn vẫn là trân châu.

“Vậy đi theo bản thiếu.” Lan Thất nói xong những lời này liền rời đi.

Minh Nhị không do dự lâu, đi theo ra động. Hắn không phải là người cuồng ngạo tới mức như mù, hắn sớm đã nhận ra Lan Thất dường như rất am hiểu cuộc sống hoang dã này.

Lan Thất đứng ngoài động quan sát xung quanh một lúc, sau đó bỏ qua phía đầy cây cổ thụ rợp trời, mà đi về phía rừng cây nhỏ bé. Đi ước chừng nửa dặm thì phát hiện trên mặt đất dần xuất hiện nhiều cây cỏ thấp bé, trên thân cây còn có rêu bám. Lan Thất di chuyển linh hoạt như một con mèo, thỉnh thoảng lại lấy tay chạm đất, vẻ mặt Minh Nhị buồn bực đi theo phía sau.

Đi đến trước một sườn núi, Lan Thất đột nhiên dừng bước ngẩng đầu đánh giá, sắc mặt ẩn lộ vẻ vui mừng.

Minh Nhị nhìn nhìn sườn núi kia, chỉ thấy ở đó cây cỏ xanh đặc biệt dày và nhiều mà thôi.

Lan Thất tiếp tục đi dọc theo sườn núi xuống dưới, càng đi càng cảm thấy râm mát, sườn núi lại càng có vẻ dốc lớn, xuống tới chân núi nàng dừng lại, bàn tay đặt sát trên vách núi dường như cảm giác được gì đó, lại nhổ một ít rêu trên vách núi lên xem, gật gật đầu. Sau đó liếc mắt nhìn bốn phía, nhặt một cành cây trên mặt đất vẽ một vòng tròn, rồi đưa cành cây về phía Minh Nhị.

Thông minh tuyệt luân như Minh Nhị công tử khi tiếp nhận cành cây cũng hoàn toàn chưa rõ chuyện gì.

“Theo vòng tròn bản thiếu đã vẽ đào một cái hố, càng sâu càng tốt.” Lan Thất phủi phủi tay nói.

Minh Nhị công tử không nói gì, mi dài giật giật nhìn Lan Thất.

Lan Thất híp mắt cười rộ lên, “Phân công lao động.”

“Ừm.” Minh Nhị công tử nhìn nhìn vòng tròn trên mặt đất, suy nghĩ một lúc rồi móc ra một bình sứ nhỏ từ trong lòng, đổ ra một viên thuốc lớn bằng đầu ngón tay, bàn tay thầm vận nội lực sau đó dùng sức ném thẳng viên thuốc vào tâm vòng tròn, người cũng nhanh chóng nhảy về phía sau, “Ầm!” một tiếng thật lớn, bụi đất bay đầy.

Lúc nhìn thấy viên thuốc kia, Lan Thất đã phi thân nhảy lên một gốc cây cao, đợi  bụi đất lắng hết mới nhảy xuống, nơi lúc trước vốn là một vòng tròn được vẽ đã trũng thành một cái hố sâu chừng bốn, năm thước.

“Hoa gia ‘Hỏa lôi đạn’?” Lan Thất phẩy phẩy ngọc phiến xua bụi đất, nghiêng đầu liếc Minh Nhị, “Nhị công tử mang theo vật đó bên người thật không giống với con người thanh cao nho nhã của ngươi.”

“Thất thiếu định đào giếng sao?” Đối với lời nói châm chọc khiêu khích của Lan Thất Minh Nhị lựa chọn bỏ qua, chỉ nghi hoặc nhìn cái hố sâu kia, nhưng chẳng thấy có nước chảy ra.

Lan Thất lắc đầu, nhặt cành cây lên lại rồi đi tới trước vách núi quan sát một phen, tay vận lực, cánh tay hạ xuống cắm sâu cành cây vào vách núi, ngay sau đó kéo tay ra, cũng rút luôn cành cây ra, trên vách núi lưu lại một miệng hang thật sâu.

Minh Nhị lẳng lặng nhìn, chỉ chốc lát sau, từ miệng hang kia chảy ra mấy giọt nước, từ từ chảy xuống sau đó chảy vào hố sâu trên mặt đất, nhìn nước dần lấp đầy miệng hố, từ trước đến nay Minh Nhị hiếm khi biểu lộ thanh sắc nhưng lúc này ánh mắt cũng không thể không lộ ra tia vui mừng, rốt cuộc đã có nước.

“Sao Thất thiếu biết nơi này sẽ có nước?”

“Đây là một môn đại học vấn đấy Nhị công tử à.” Lan Thất nhặt mấy hòn đá lớn nhỏ xung quanh mang lại đây, “Nói đơn giản, nơi này địa thế cực thấp, cỏ xanh đài tiển (rêu) rất nhiều.”  Nói xong cầm hòn đá lớn trong tay ném về phía Minh Nhị công tử, “Vẫn chưa hiểu đúng không? Ha ha… Thật ra bản thiếu cũng không muốn nói cho ngươi, nhưng phải nhắc nhở ngươi một chút, nếu không có bản thiếu, không chừng Nhị công tử đã chết trên đảo này.” 

Minh Nhị công tử mặc dù thông hiểu cầm kỳ thư họa, cơ quan trận pháp, nhưng đối với hòn đá trong tay vẫn không hiểu ra sao.

Lan Thất dùng nội lực chấn hòn đá trong tay thành đá vụn, sau đó ném vào trong hố, “Làm theo.”

“Cái này để làm gì?” Minh Nhị công tử chưa bao giờ cậy tài khinh người, nếu không biết cũng không ngại học hỏi kẻ dưới, đồng thời hắn cũng làm theo chấn hòn đá thành đá vụn sau đó ném xuống hố.

Lan Thất quay đầu liếc hắn một cái, ánh mắt kia… Ừm, so với một kẻ ngốc cũng không khác nhau mấy, cũng may tính tình Minh Nhị công tử không tệ.

“Nhị công tử, trước đây ngươi uống nước như thế nào?” Lan Thất thở dài một hơi, phủi phủi bàn tay rồi ngồi xuống đất, vừa ném đá vừa nói, “Haizzz, ngươi không nói bản thiếu cũng biết, Nhị công tử uống nước nếu không có người rót sẵn vào chén, cũng sớm có người pha sẵn trong ấm.”

Minh Nhị không đáp, bởi vì sự thật đúng là thế. Sinh ra trong Minh gia danh tiếng đệ nhất võ lâm, từ nhỏ hắn đã được hưởng cẩm y ngọc thực, được quan tâm chú ý gấp bội, là người kế thừa Minh gia được coi trọng nhất, hắn hoàn toàn không cần lên tiếng hết thảy mọi thứ đều sớm được chuẩn bị tốt.

“Cái hố này cạn, nếu mặt nước khẽ động bụi đất phía dưới cũng sẽ bị khuấy lên, nước dễ bị bẩn, đá này có thể đè ép bụi đất dưới đáy hố.” Lan Thất cảm thấy chừng đó đá đã đủ liền ngừng tay.

Minh Nhị cũng ngừng tay, nhìn Lan Thất, nói: “Thất thiếu biết thật không ít.” Lời này không có bất kỳ hàm ý châm chọc gì, chỉ thật sự tỏ vẻ tán thưởng.

Có điều Lan Thất thiếu cũng không cảm kích, bích mâu khẽ xoay chuyển nổi lên một tia tà khí, “Nhị công tử, ở trên hoang đảo này ngươi làm cho bản thiếu nghĩ đến hai chữ, biết là gì không?”

Minh Nhị đương nhiên sẽ không chủ động nhận nhục, từ miệng Lan Thất làm gì có thể nói lời dễ nghe với hắn.

Lan Thất cười tủm tỉm nhìn hắn, phun ra từng chữ, “Phế vật!” 

Minh Nhị nghe vậy không giận không quẫn (lúng túng), vẻ mặt tươi cười tự nhiên, nói: “Thất thiếu có thể sinh con hay không?” 

Ơ? Lần này đến phiên Lan Thất sững sờ.

Minh Nhị vẫn tươi cười ôn nhã, “Thất thiếu chưa bao giờ làm qua nên không biết cũng là lẽ thường.” Ánh mắt thản nhiên liếc Lan Thất một cái, tiếp tục nói, “Có lẽ có vài chuyện không thể làm, cả đời cũng không có khả năng làm.”

“Ồ…” Lan Thất kéo thật dài âm cuối, bích mâu tà nghễ, “Nhị công tử thật sự nghĩ thế.”

Minh Nhị cười cười, không hề phản bác lại, dù sao kết quả đều giống nhau.

Đợi hố đầy nước ước chừng còn một lúc nữa, xem canh giờ, mặt trời đã bắt đầu lặn, hẳn cũng tới giờ cơm, hai người lại đi tìm ăn, Lan Thất tiện thể đem thùng gỗ trong sơn động tới, dù rửa quả dại hay đựng nước rửa mặt đều thuận tiện.

Hai người trở lại hố nước lúc hoàng hôn, khi này nước sạch đã tràn đầy hố, hai người vô cùng sung sướng, mệt mỏi buồn bực mấy ngày qua đều bay hết.

Trong tay Minh Nhị cũng có một khúc gỗ rỗng, không phải thùng không phải chậu càng không phải chén, hình thù kỳ quái xấu xí chứng tỏ người làm là một người kỹ thuật vụng về. Làm người, quả nhiên không thể toàn năng hoàn mỹ không thiếu sót, thông bách gia hiểu lục nghệ, Minh Nhị công tử hiển nhiên không có thiên phú nghề mộc.

Hai người rốt cục cũng được uống nước trong, chỉ cảm thấy mùi vị ngọt ngào mát lạnh như mỹ tửu trời ban, sau đó rửa quả dại sạch sẽ, đây là bữa ăn thư thái nhất mấy ngày qua của hai người. Ăn xong, lúc này cả hai đều có chuyện khẩn cấp cần làm — tẩy trừ một thân mồ hôi đất cát. Xét thấy hố nước này dù sao cũng là công lao của Lan Thất, xét thấy Minh Nhị công tử từ trước đến nay luôn khiêm nhượng phong độ, vì vậy hắn chủ động rời đi nhường Lan Thất tắm trước, dự định tìm kiếm xung quanh, hái thêm chút quả để ban đêm hoặc sáng sớm ăn. 

Lan Thất nhìn bóng dáng Minh Nhị tiêu sái rời đi, nói: “Nhị công tử, dù ngươi ái mộ bản thiếu cũng không cần nhìn trộm đâu, bản thiếu hoan nghênh ngươi quang minh chính đại đến xem, nếu muốn tắm chung với bản thiếu cũng được.”

“Quá bẩn.” Minh Nhị thản nhiên đáp một câu rồi biến mất trong rừng cây.

Lúc Minh Nhị quay trở lại, Lan Thất đã sạch sẽ từ đầu đến chân từ trong ra ngoài đang vận nội lực hong khô y phục, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái, mái tóc dài quá thắt lưng được buộc cao trên đỉnh đầu, nhìn như một dải lụa đen chảy xuống, trong ánh hoàng hôn, nàng giống như dạ yêu mê hoặc tuyệt mỹ, khiến Minh Nhị không thể không thừa nhận với tướng mạo này mà nói, thảo nào ‘Bích yêu’ làm khuynh đảo vô số nam nữ giang hồ.

Lúc này Lan Thất thần thanh khí sảng, tâm tình hiếm khi tốt, ngọc phiến hé ra, cười vô cùng phong lưu tà mị, “Nhị công tử, có cần bản thiếu kì lưng cho ngươi không?”

“Không dám.” Minh Nhị công tử khách khí.

“Thật sự không cần?” Bích mâu Lan Thất lóe lên tia sáng yêu dị, “Đời này bản thiếu còn chưa kì lưng cho người nào đâu, chẳng lẽ Nhị công tử không muốn làm người đầu tiên?”

“Tại hạ không dám làm phiền tay ngọc của Thất thiếu.” Minh Nhị khoát tay ý bảo Lan Thất rời đi.

“Ai da, đáng tiếc.” Lan Thất lắc đầu thở dài, vừa rời đi vừa nói, “Bản thiếu kỳ thật rất muốn nhìn xem Nhị công tử khi cởi hết quần áo có phải vẫn là bộ dáng thần tiên hay không.”

Minh Nhị làm như không nghe thấy.

Lan Thất cũng đi vòng vo chung quanh vài vòng, chờ đến khi nàng ôm một đống dã quả trở về, Minh Nhị cũng một thân sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái.

Thời khắc đó mặt trăng vừa mới nhú lên, ánh trăng mông lung mờ ảo, Minh Nhị vẫn một thân thanh sam như trước nhưng so với ánh trăng trên trời còn phong nhã hơn, dung mạo mông lung xa xăm, thân ngọc thẳng tắp cô độc, tóc dài nửa búi nửa xõa xuống vai vô cùng phiêu dật, vừa lộ vẻ thanh tao xuất trần lại vừa lộ vẻ thế gia công tử ưu nhã phong độ.  

“Aí chà chà, Nhị công tử quả là như ngọc lại tựa như tiên.” Lan Thất phe phẩy ngọc phiến tán thưởng, chỉ tiếc nửa câu sau không đẹp như lời vừa khen, “Không biết thiên hạ này có bao nhiêu người bị cái vỏ ngoài này che mắt đây.”

“Như nhau thôi.” Minh Nhị công tử vẫn như cũ, lời nói tứ lạng bạt thiên cân (bốn lạng hất ngàn cân)

Hai người lấy nước rửa sạch dã quả, lại múc thêm hơn phân nửa thùng nước để ban đêm uống và buổi sáng rửa mặt.

Mỗi người ôm một thùng nước một trái một phải song song trở lại sơn động. Lúc này gió đêm rất lạnh nhưng lấy nội công hai người mà nói thì chút gió này chẳng thấm với họ, hơn nữa mấy ngày qua rốt cục cũng được ăn uống tắm rửa sạch sẽ, nên tâm tình rất tốt nhìn đối phương dường như thuận mắt hơn, dọc đường hiếm khi không có châm chọc chế giễu lẫn nhau, chỉ im lặng mà đi.

Lúc đi vào rừng rậm, Lan Thất ngẫu nhiên ngẩng đầu một cái liền nhìn thấy kỳ cảnh phía trên, nàng không khỏi dừng bước vỗ vào bả vai Minh nhị, “Nhìn kìa, thứ trên kia thật đẹp.”

Minh nhị cũng dừng bước ngẩng đầu, liền thấy phía trên những nhánh cây cao lớn là một khuôn trăng tròn vành vạnh, nhìn từ vị trí bọn họ, trăng sao dường như được vây trong một vòng tròn tựa như một cái dĩa, quả thực kỳ diệu, tức thì không khỏi cảm thán: “Tạo hóa luôn tuyệt diệu.”

Lan Thất đặt thùng gỗ xuống, nhìn thấy một lớp cỏ xanh dày mềm liền dứt khoát ngồi xuống, “Hôm nay bản thiếu cũng học đòi văn vẻ một lần, ngắm trăng thưởng sao này.”

Minh Nhị cũng buông thùng gỗ, nhưng không ngồi xuống mà khoanh tay đứng đó, ngửa đầu nhìn trăng sao xa xôi kia.

Bóng đêm càng dày, trăng càng sáng, cảnh vật bốn phía càng rõ ràng, ánh mắt Lan Thất dừng lại ở một cành cây, sau đó liên tục kéo vạt áo Minh Nhị, ngón tay chỉ chỉ phía trên, nói: “Nhị công tử, có thấy cái kia không?”

Minh Nhị theo hướng ngón tay nàng chỉ thì thấy trên một cành cây có hai quả kết trên cùng một cuống to chừng nắm tay trẻ nhỏ, dưới ánh trăng mơ hồ lóe sáng.

“Không ngờ ở nơi hoang đảo lại có trân quả bực này, đây chính là ‘Ngân châu quả’ ‘Tịnh đế* châu quả’.” Lan Thất vui vẻ nói, “Nghe nói loại quả này nếu một cuống chỉ nở một quả sẽ sớm héo rụng, chỉ có một cuống kết hai quả mới có thể sinh trưởng.”

*Tịnh: hợp lại, nhập lại, gộp lại; đế: cuống của trái; ý ở đây là hai quả này cùng nở trên một cuống

“Tại hạ cũng từng nghe qua, truyền rằng quả này khi chín sẽ có màu bạc sáng bóng, được xưng là ‘Ngân châu quả’,  thì ra chính là nó?”  Minh Nhị ngẩng đầu nhìn loại quả màu bạc kia.

“Nhị công tử, trân quả này có hai quả, nếu bản thiếu phát hiện…” Lan Thất chậm rãi nói, bích mâu dời từ trên ngân quả về phía Minh Nhị.

Ánh mắt Minh Nhị cũng dời khỏi ngân quả, cúi đầu nhìn Lan Thất đang ngồi bình thản trên mặt đất.

“… Vậy phiền ngươi hái xuống, chúng ta mỗi người một quả.”

“Hử?” Minh Nhị thầm nghĩ có phải trăng mọc dưới đáy giếng rồi không, bằng không Lan Thất thiếu nào nói được lời ấy.

“Nhanh lên.” Lan Thất thúc giục.

Tuy trong lòng Minh Nhị nghi ngờ nhưng vẫn phi thân nhảy lên cây cao, đưa tay hái hai quả ngân châu kia xuống.

Dưới tàng cây, bên môi Lan Thất lộ ra một nụ cười nhạt. Không biết vận khí Minh Nhị công tử như thế nào đây? Lúc bản thân đang âm thầm suy tư, liền nghe trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng kinh hô, bích mâu không khỏi sáng lên, ha ha… Nhị công tử, chuyện này không trách được bản thiếu, bản thiếu hoàn toàn không có động thủ. Đang đắc ý thì chợt nghe từ đỉnh đầu có tiếng gió vút tới, thầm nghĩ không tốt, một bàn tay chống xuống đất toan vận lực nhảy ra xa, chỉ nghe phịch một tiếng, một khối lớn đè nặng lên người làm đầu Lan Thất bay đầy sao vàng, trên người như bị một hòn núi lớn đè không thở nổi.

Sao vàng tản mát đi, trước mắt Lan Thất hồi phục rõ ràng, liếc mắt một cái liền thấy Minh Nhị nằm ở phía trên, nhất thời nổi trận lôi đình, không chút nghĩ ngợi nâng tay đánh thẳng một quyền vào mặt Minh Nhị. Minh Nhị ngã xuống thần trí còn đang rối loạn, mắt thấy quyền của Lan Thất đánh tới, phản xạ hơi nghiêng đầu tránh thoát, sau đó nhớ tới bản thân mình đường đường là một đại cao thủ nhưng hôm nay bị té xuống hoàn toàn là do người này ban tặng, lập tức cảm thấy buồn bực, nâng chưởng đánh về phía bả vai Lan Thất.

Đầu óc hai người lúc này đều bốc hỏa, chỉ muốn hung hăng đánh đối phương một quyền lại một quyền mới có thể tiêu tan ác khí trong lòng, nhưng đối phương không phải người tầm thường làm sao có thể một chiêu liền đắc thủ, vì thế ngươi tới ta lui nhất thời xoay thành một vòng, quyền cước hỗn loạn, hai người giống như một võ phu đấu vật không hề có nửa phần phong phạm của cao thủ.

Sau một lúc lâu xoay đánh, hai người bỗng đồng thời cứng đờ, tứ chi dây dưa, hơi thở hổn hển, bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt khiếp sợ đến cực điểm.

Sau đó cả hai đồng thời buông tay như đột nhiên nắm phải lửa.

Vẻ mặt Lan Thất cổ quái nhìn Minh Nhị.

Vẻ mặt Minh Nhị cổ quái nhìn Lan Thất.

Lan Thất nâng ngón tay chỉ vào Minh Nhị, đầu ngón tay run rẩy, “Ngươi… Ngươi…” Ngươi hồi lâu cũng không thể nói một câu hoàn chỉnh.

“Câm miệng!” Minh Nhị tỉnh thần, nhất thời một thân xuất trần phiêu dật tan biến, vẻ mặt chật vật cùng buồn bực.

Sắc mặt Lan Thất lúc xanh lúc đỏ rất khó coi, sau đó bỗng nhiên xoay người trong nháy mắt thân ảnh liền biến mất, có điều vẫn để lại một câu oán hận “Giả tiên chết tiệt!”

Sắc mặt Minh Nhị cứng ngắc ngồi yên tại chỗ, lúc này sương mù trong mắt đã tan đi, nhưng cũng chỉ nhìn chăm chăm xuống đất, đến khi một trận choáng váng kéo tới mới đột nhiên hoàn hồn. Nâng tay phải lên, trên cổ tay có hai lổ máu nho nhỏ, vén tay áo lên, một đường hắc tuyến kéo dài từ lòng bàn tay đến cánh tay, không khỏi thầm than không tốt, vừa rồi một phen đánh đấm vừa tốn thời gian lại khiến cho khí huyết lưu chuyển nhanh, ngược lại giúp cho chất độc dễ phát, vội vàng móc một bình sứ đổ ra một viên thuốc nuốt vào, sau đó hai ngón tay trái đồng thời đè ép cánh tay, di chuyển từ trên xuống dưới, đường hắc tuyến theo đầu ngón tay di chuyển cũng dần biến mất, máu đen cũng bắt đầu chảy ra trên hai lỗ nhỏ trên đầu cánh tay, đến khi máu chảy ra có màu đỏ tươi, đường hắc tuyến trên tay cũng biến mất hoàn toàn, Minh nhị mới thu công cầm máu.

Nhìn máu độc chảy ra làm khô héo cả cây cỏ trên mặt đất, nhớ tới việc một khắc trước, Minh Nhị công tử căm hận tưởng cháy cả ngũ tạng. Yêu nghiệt! Yêu nghiệt! Nếu không vì mưu kế của hắn… Hừ hừ! Yêu nghiệt! Yêu nghiệt! Căm hận trong lòng cuối cùng bộc phát thành lời, “Yêu nghiệt chết tiệt!”

Lại ngồi một lát, Minh Nhị công tử rốt cục bình phục tâm tình, khôi phục lại bộ dáng Trích Tiên vân đạm phong thanh. Đứng dậy, ngẩng đầu, nhìn ngân châu quả tỏa màu sáng bạc dưới ánh trăng thật là mê người, lại nghĩ tới vừa rồi cảm giác trong tay mềm mại ẩm ướt, chỉ cảm thấy một trận ghê tởm, vội vàng lấy nước rửa tay. Ngân châu quả đó dù là quả trời, hắn cũng không muốn ăn!

Sau khi rửa sạch tay, xoay người nhấc thùng gỗ chuẩn bị trở về, khóe mắt lại liếc thấy thùng gỗ của Lan Thất ở bên cạnh, trong lòng thầm hừ một tiếng cất bước rời đi. Đi được vài bước, nhìn nước sạch quả dại trong tay, nghĩ yêu nghiệt kia vốn nào phải quân tử gì, nếu không ăn uống bản thân mình khẳng định cũng khó cầm cự, haizzz, cứ mang về thôi, xoay người trở lại khom lưng nhấc thùng gỗ của Lan Thất lên.

Lan Thất bay thẳng một đường, từng cơn gió buốt lạnh quét qua khiến khuôn mặt và đầu cổ nóng ran cũng được thổi nguội, khi tới trước sơn động thì cõi lòng hỗn loạn đã phục hồi trấn tĩnh.

Trước động, nhờ ánh trăng chiếu xuống đánh giá lại chính mình, không có chỗ nào không ổn.

Vì sao… Lẽ nào hắn… Hay là hắn…

Một cơn buồn nôn kéo tới, lại một cỗ phẫn nộ đánh úp lại, mà tức thì bích mâu lại sáng lên, trong ánh trăng đặc biệt yêu dị khiếp người, không tự chủ được nắm chặt quyền, khóe môi khẽ cong lên.

Ha… Bắt được! Rốt cục bắt được!

Suy nghĩ rõ ràng, Lan Thất liền ngồi xuống trước cửa động, gió đêm rất lạnh phất qua lại khiến cho suy nghĩ của nàng càng trở nên tỉnh táo, vô số ý niệm bay lộn xộn trong đầu khiến cho ý cười bên môi nàng càng sâu.

Giả Tiên chờ đó, bản thiếu nhất định phải khiến cho ngươi vạn kiếp bất phục vĩnh viễn không thể thoát thân!

Khi Minh Nhị trở về, vẻ mặt hai người đều bình tĩnh như thường, dường như một hồi đấu đá trong rừng kia chưa từng phát sinh, đêm đó, hai người đều tĩnh tọa (ngồi điều hòa khí/ tức) trong động suốt đêm.

Sáng sớm hôm sau, hai người rửa mặt xong lại ăn chút trái cây lót dạ rồi mới đi ra khỏi sơn động. Sơn động tuy bị vây trong rừng cây, nhưng trước động có mấy trượng đất trống không cây không cỏ, vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy một khoảng trời xanh mây trắng, mặt trời vừa mọc sáng ngời.

“Ăn quả dại mãi một tí chất béo cũng không có, cứ cảm thấy ăn không no.” Lan Thất vuốt cái bụng giận dữ nói.

Minh Nhị ngược lại không than phiền, chỉ quay đầu liếc mắt nhìn Lan Thất một cái, bộ dáng muốn cười lại không cười, tựa như đang nói ngươi luôn được một tấc lại muốn tiến một thước.

“Trời xanh nắng đẹp, trong lúc rãnh rỗi vừa vặn sát sinh.” Lan Thất vừa nói vừa đi vào rừng.

Minh Nhị không đi theo mà trở lại trong sơn động, tinh tế xem xét trên dưới trái phải. Sơn động là một thạch động thiên nhiên, vách động bị phong hoá thành những hình thù lồi lõm kỳ quái, trên mặt đất là những bàn đá lớn nhỏ hoặc dài hoặc vuông hoặc tròn, xem một lát, hắn lựa chọn khối đá lớn dài phía bên trái ước chừng kích cỡ. Lấy sáo trúc tím từ trong tay áo ra, cổ tay khẽ động, trong lỗ sáo liền bắn ra một trường kiếm phong, thân kiếm mỏng nhỏ mềm mại giống như thắt lưng lụa, nhưng khi cổ tay nhẹ nhàng vung lên, mặt trên khối đá liền bị kiếm phong gọt bỏ như cắt đậu hủ, đá vụn tung tóe, phút chốc khối đá đã được gọt giũa trơn nhẵn, lại vung tay áo lên, tro bụi liền giống như có ý thức tập hợp lại thành một khối, sau đó nhẹ nhàng hạ xuống một góc sơn động, không còn hạt bụi nhỏ bay lượn. Sau đó hắn khom lưng xé một miếng vải từ vạt áo dài, dùng nước còn trong thùng lau chùi qua khối đá.

Làm xong hết thảy Minh Nhị nhìn khối đá — ừm, nên nói là giường đá — rất hài lòng, bây giờ chỗ ngủ đã có.

Cất sáo trúc tím đi, rời sơn động, xem xét kỹ cảnh vật xung quanh một lần nữa, bay vọt lên một ngọn cây cao.

Phóng mắt nhìn lại, lúc này mới phát hiện đảo này lớn vượt quá tưởng tượng, phía trước là một khoảng không rộng lớn trắng xóa, so với bãi đá rộng lớn mà bọn họ đã đi qua chỉ có hơn chứ không kém, phía sau là rừng cây xanh biếc, mà ngoài màu trắng và xanh biếc còn lại là biển rộng mênh mông xanh thẳm, phía trên là trời cao trông xuống.

Người đời vẫn cảm thán, so trời đất mà nói, cá nhân thật nhỏ bé hèn mọn. Thế nhưng lúc này, đứng trên ngọn cây cao nhìn trời biển trước mắt, Minh Nhị lại sinh ra một loại cảm giác “Biển mênh mông, chỉ duy ta là chủ”.

Biển sâu, đất rộng, trời cao, chỉ có một người hắn, cô độc.

Nhắm mắt ngửa đầu, đón gió mà đứng, tâm tình như nước, trời đất biển phản chiếu trong tâm.

Mặt nước dậy sóng, mở mắt quay đầu, trong rừng, tay trái Lan Thất xách một con gà rừng, tay phải xách một bó củi đang quay trở lại sơn động, phảng như cảm nhận được ánh mắt hắn, Lan Thất bỗng nhiên ngẩng đầu.

Một khắc đó, cách xa như vậy vốn dĩ không thể nhìn thấy, vốn dĩ cảm giác mơ hồ, nhưng Minh Nhị lại rõ ràng thấy được đôi mắt kia so với biển xanh càng sâu càng xanh hơn, đôi bích mâu yêu tà băng lãnh vô tình cùng khát vọng chi phối thiên hạ.

Đây là đối thủ lớn nhất, địch nhân mạnh nhất, đây là hạnh, cũng là chướng!

Như vậy, lúc một người đứng trên đỉnh cao nhất, là hắn, hay là mình?

Trên mặt Minh Nhị lại hiện lên nụ cười không nhiễm bụi trần, con ngươi mênh mang trút bỏ lớp sương mù dày đặc, sáng trong như hồ nước, phản chiếu hình ảnh đối thủ, địch nhân, ung dung, bình tĩnh, như Trích Tiên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện