Nam nhân bên cạnh đang dùng đôi mắt nóng bỏng nhìn Ngụy Châu, phát hiện tầm nhìn của y, cánh tay hắn đặt trên eo Ngụy Châu càng dùng thêm lực.
"Ngủ có ngon không?"
Ngụy Châu nhắm nghiền mắt lại thở ra một hơi, cũng xoay đầu đi, không nói gì nhưng rõ ràng trên mặt biểu tình vô cùng khó chịu. Người này không ai khác chính là Giang Hạo Phong.
"Nhìn thấy tôi làm em chán ghét như vậy?"
Ngụy Châu trầm xuống một chút, rõ ràng là đang cật lực kiềm xuống sự giận dữ trong lòng. Y hiện tại vô cùng mệt mỏi, cũng không muốn cùng hắn đi đến nước nhìn mặt không thể nói chuyện, dù gì hắn cũng đã cứu y một mạng, không phải sao? Ngụy Châu cố gắng dùng chất giọng nhẹ nhàng nhất mà nói với hắn.
"Giang Hạo Phong, anh nên đi xuống...chỗ này là bệnh viện, càng không thích hợp để ôm tôi!"
"Về nhà thì có thể hay sao?"
Giang Hạo Phong ngược lại có chút trêu chọc mà nói với y. Nhưng mà cũng không lâu, hắn nhanh chóng ngồi dậy rời khỏi giường đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó rời khỏi bệnh viện mua đồ ăn sáng. Lúc này, Ngụy Châu chỉ còn một mình trong phòng, vết thương trên người vẫn còn đau âm ỉ. Khuya đêm qua còn cảm giác dường như Hoàng Cảnh Du đang ở cạnh mình, còn nhìn thấy hắn hôn y, dùng đôi bàn tay mạnh mẽ cùng hơi thở quen thuộc mà ôm lấy y vào trong ngực. Lúc đó, y thực sự đã rất hạnh phúc. Hóa ra, tất cả chỉ là một giấc mơ. Trong mộng cảnh, rõ ràng y còn gọi hắn hai tiếng "Cảnh Du" nữa.
Nhưng mà làm sao Hoàng Cảnh Du có thể xuất hiện bên cạnh y lúc này chứ? Ngay cả một cuộc gọi cũng không có, hắn làm gì còn tâm trạng quan tâm y? Có lẽ giờ này đã có một người khác thay y làm ấm giường cho hắn. Ngụy Châu nhắm nghiền đôi mắt ngăn dòng suy nghĩ lệch lạc trong đầu rồi từ từ ngồi dậy, mở điện thoại xem tin tức. Bỗng dưng, tầm mắt của y dừng lại ở dòng tít lớn.
"Lộ clip hôn giữa chủ tịch Hoàng thị cùng một nam nhân xa lạ. Hóa ra Hoàng Thiếu Hoa là gay?"
"Cuộc hôn nhân của chủ tịch Hoàng thị cùng Hoàng phu nhân chỉ là bình phong che mắt thiên hạ."
"Hoàng tổng Hoàng Cảnh Du là gay, thì ra chính là do di truyền!"
Ngụy Châu mí mắt giật giật một cái, rất nhiều tin tức khiến y vừa đọc vừa không khỏi cảm thấy trái tim mình hẫng lên. Y do dự rất nhiều lần, sau đó chạm tay vào đoạn video trên mạng, lập tức hiện ra cảnh Hoàng Thiếu Hoa cùng một người đàn ông hôn môi. Tuy không lộ mặt người kia, nhưng y có thể nhận ra đó chính là Hà Bắc Thiếu.
Ngụy Châu mấy ngày hôm nay quá nhiều chuyện đau buồn xảy đến nên y tạm thời quên bẵng đi Hà Bắc Thiếu, xem ra hắn đã bắt đầu ra tay với Hoàng Thiếu Hoa. Ngụy Châu bất giác không rõ tư vị gì, y khẽ buông điện thoại xuống rồi phóng tầm mắt ra khỏi cửa sổ, ngoài kia gió nhẹ và nắng ấm đang vỗ về thành phố buổi sớm mai.
------------
Lúc này Hoàng Cảnh Du đã trở về nhà, sáng nay hắn còn đang ngủ say bên cạnh Ngụy Châu thì nhận được cuộc gọi ở nhà, nói Phùng Nhược Lan xảy ra chuyện. Trên đường trở về Hoàng Cảnh Du cũng đã nhìn thấy tin tức trên báo, tạm thời hiểu được tình huống hiện tại đang xảy ra với gia đình mình. Nhiều năm nay, hắn biết Hoàng Thiếu Hoa rất phong lưu, chỉ có điều cùng nam giới thì lần đầu hắn nhận thức được. Không phải lúc trước y còn mắng chửi hắn không ra gì vì phóng đãng với nam nhân hay sao?
Khi Hoàng Cảnh Du trở về, không như mọi khi nhìn thấy Nhược Lan ở trên giường. Sau một hồi tìm kiếm, hắn nhìn thấy nàng đang đứng ở cửa sổ thư phòng lầu hai mà nhìn ra ngoài. Cả căn phòng phủ rèm tràn ngập bóng tối, chỉ duy nhất nơi nàng đứng là có chút ánh sáng le lói, nơi đó phả vào gương mặt nàng tranh sáng tranh tối, khiến hắn vừa nhìn thấy đã đau lòng. Nhiều năm như vậy, Hoàng Cảnh Du cũng chưa từng thấy mẹ mình bày ra nét mặt đó, chính là thất bại đi?
"Mẹ!"
Hoàng Cảnh Du từ lúc nào đã tiến đến gần, một tay khẽ chạm trên vai Nhược Lan nắm nhẹ. Nàng nghe tiếng hắn cũng không xoay mặt lại, vẫn phóng tầm mắt lạnh lẽo vô hồn nhìn về phía xa. Thảng thốt cùng mất mát chính là điều hắn có thể nhìn thấy bây giờ trên gương mặt nàng. Hắn biết, nàng có bao nhiêu yêu thương Hoàng Thiếu Hoa.
"Mẹ, cũng không phải là lần đầu...đừng đau lòng như vậy!"
Nhược Lan cũng không trả lời, cho đến một lúc sau thì từ từ cất giọng. Trong giọng nói có phần nặng nề, giống như đã lâu lắm rồi không mở miệng nói chuyện.
"Người đó...thì ra bao nhiêu năm nay bọn họ vẫn còn liên lạc."
Hoàng Cảnh Du hơi cắn cắn khớp hàm nhìn Nhược Lan. Hắn không nói gì, lúc này chỉ muốn nhìn nàng. Hắn biết rất rõ, tình cảm chân thành đặt trên một người, khi phát hiện bị người ta nhẫn tâm chà đạp liền cảm thấy vô cùng thống khổ. Cũng giống như hắn và Ngụy Châu, hắn yêu y nhiều như vậy, nhưng khi biết y chỉ xem mình là một trò đùa liền tổn thương sâu sắc.
"Thiếu Hoa bên ngoài có bao nhiêu tình nhân ta đều không quản, bất quá người đó thì không được!"
Hoàng Cảnh Du nghe đến đây liền hiểu, kẻ đó tuyệt nhiên có vị trí không hề kém quan trọng trong mối quan hệ của ba người. Là kẻ nào mà khiến Nhược Lan luôn nắm thế thượng phong liền biến thành kẻ yếu? "Hắn là ai? Tình nhân cũ của ba hay sao?"
"Tình nhân? Không phải! Hắn trong lòng ông ấy chiếm giữ một vị trí vô cùng trọng lượng. Ta chưa từng sợ bất kỳ ai, duy chỉ có hắn...khiến ta bất an."
"Cũng là bạn của mẹ?"
"Không có! Sau khi ta cùng ba con kết hôn thì mới biết đến hắn ta. Là do hắn một ngày kia tìm đến ta, còn nói ta đã lấy đi tất cả của hắn. Hắn nói nhất định sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời... Ta từng rất sợ hãi, cũng đã nói với ba con, nhưng ông ấy bảo yên tâm. Khi đó, ta cứ nghĩ trên đời này không có thứ gì có thể thay đổi được tình yêu của Thiếu Hoa dành cho ta. Nhưng mà cuối cùng...cuối cùng chỉ có mình ta si tâm vọng tưởng. Năm đó sau khi mang thai con thì ông ấy liền trở nên lạnh nhạt. Ta cũng không biết rốt cuộc mình đã làm sai điều gì...Nhưng mà sau đó thì ta đã hiểu!"
Nhược Lan dừng lại một chút, từ từ lấy chiếc hộp đặt trên bàn ra, dường như lúc nãy giờ nàng vẫn luôn chạm tay vào nó. Hoàng Cảnh Du nhìn nhìn liền thấy trong đó có vài tấm ảnh đã ố màu, hắn cầm lên thì đập vào mắt chính là hai người đàn ông đang ôm nhau, một trong số đó là ba của hắn, Hoàng Thiếu Hoa. Còn người kia mỹ mạo thanh tú, khả ái lại cao lãnh, khiến người ta vừa nhìn liền cảm thấy thật xứng đôi. Hoàng Cảnh Du nhíu mày lại thành hàng. Trước nay hắn không biết rằng Hoàng Thiếu Hoa cũng có lúc nhìn người khác dịu dàng như vậy.
"Là hình mẹ chụp được?"
Nhược Lan khựng lại, ánh mắt nhìn chầm chầm vào hai thân ảnh trong bức hình kia. Không khống chế được, tim khẽ run lên một cái.
"Không phải, năm đó có người đã gửi vào bưu kiện nhà mình."
"Mẹ có từng hỏi ba hay không?"
"Hỏi thì được cái gì? Khi đó, Thiếu Hoa và ta đã một thời gian dài lạnh nhạt, ông ấy cũng có vô số tình nhân ở bên ngoài. Nếu hỏi nữa, thì ta không phải tự làm khó mình hay sao? Khi đó Hoàng thị xảy ra không ít tranh chấp, ta ngoài mặt phải luôn làm như mình rất hạnh phúc để báo chí không làm ảnh hưởng đến uy tín của Thiếu Hoa. Một thời gian sau thám tử điều tra nói Thiếu Hoa cùng nam nhân kia cũng không còn qua lại. Sau đó thì ta cũng không còn để ý nữa."
Nhược Lan dừng lại một chút, ánh mắt nàng lúc này vô cùng lạc loài khiến Hoàng Cảnh Du tâm đau một mảng.
"Cảnh Du, con biết không? Khi đó ta đã rất cô đơn, thậm chí nhiều lần nghĩ đến cái chết. Nhưng mà ta có con...ta chỉ có thể một mình cố gắng trụ vững mà thôi."
Hoàng Cảnh Du bất giác thấy tim mình thắt lại, mẹ hắn sống nhiều năm nay cũng không dễ dàng gì, bất quá bọn họ cũng không thân thiết, cho nên nàng dù có buồn cũng chỉ một mình lặng lẽ nuốt ủy khuất vào trong. Suy cho cùng, bất hạnh của hai mẹ con bọn họ và cả mẹ con Ngụy Châu nữa là do ai gây ra? Là Hoàng Thiếu Hoa, là vinh quang gia tộc, hay chính là do thói đời đen bạc đây? Hoàng Cảnh Du nghĩ đến không khỏi cảm khái trong lòng, hắn thở ra một hơi rồi đặt tay lên vai Nhược Lan xoa nhẹ.
"Mẹ...mẹ đã hy sinh quá nhiều!"
Nhược Lan ngược lại nghe câu nói này cũng chỉ cười chua chát một cái. Nàng bao nhiêu năm nay đã hiểu rõ, đã cảm nhận rất rõ ràng. Nhiều năm rồi cũng không còn cảm thấy cái gì là đáng cái gì là không đáng nữa. Tranh giành, cuối cùng nàng cũng không có được gì ngoài hữu danh vô phận. Người đàn ông nàng yêu cũng không thể cho nàng một trái tim, đồng sàng dị mộng!
"Vậy thì sao chứ, phận đàn bà gả vào hào môn thì phải chịu cảnh như vậy, trên đời này cũng không phải một mình ta trải qua!"
"Mẹ, nếu thời gian quay ngược lại, mẹ có từng hối hận mình đã gả cho ba hay không?"
"Cảnh Du, trên đời này vốn dĩ không có hai chữ nếu như. Xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, không phải sao? Nhưng mà mẹ chưa từng hối hận khi gả cho ông ấy. Vì suy cho cùng, mẹ chính là vì một chữ yêu mà trói buộc."
"Mẹ có cần con làm gì đó cho mẹ hay không?"
Nhược Lan nghe đến đây thì khẽ nhìn Hoàng Cảnh Du một cái, trong mắt hắn hiện lên một tia nguy hiểm.
"Con sẽ làm gì đó cho mẹ!"
Nhược Lan biết Hoàng Cảnh Du muốn thay nàng đối phó Hà Bắc Thiếu.
"Vậy thì sao chứ? Cuối cùng thì trái tim ông ấy vẫn không thể trở về bên ta. Con yên tâm, ta không sao. Ta cảm thấy hơi mệt rồi, con trở về đi!"
Hoàng Cảnh Du nhìn sâu vào mắt Nhược Lan, hắn thấy ở nàng chính là bản lĩnh của người đàn bà đã trải qua quá nhiều sóng gió mà trở nên bình tĩnh. Phải rồi, đây chính là mẹ của hắn, không phải sao?
"Vậy, mẹ nghỉ ngơi đi!"
Hắn dứt lời thì cũng xoay lưng đi, nhưng liền bị Nhược Lan gọi lại.
"Cảnh Du!"
"Mẹ?"
"Trên đời này ta không còn bất cứ thứ gì, trừ con ra. Chồng...hiện tại ta cũng không cần thiết nữa. Tâm tư ông ấy vốn chẳng đặt vào ta. Nhưng mà con thì khác, ta từng đặt ở con rất nhiều kỳ vọng...cũng không muốn con lại lần nữa đi theo con đường sai lầm mà khoanh tay đứng nhìn. Hạnh phúc của con là do con nắm giữ, con đã trưởng thành, cũng biết việc nào nên làm việc nào không nên. Hứa Ngụy Châu, cuối cùng chính là nhằm vào Hoàng thị mà trả thù, tiếp cận con cũng chỉ có mục đích đó. Nó vốn ghét chúng ta từ nhỏ thì làm sao có thể yêu con? Nó căm hận ta đã thờ ơ với cái chết của mẹ nó. Huống chi, ngay từ đầu nó đã biết hai người là anh em, thì lý nào có thể yêu con cho được? Cho nên, con qua lại với nam nhân cũng không sao, bất quá người đó không thể là Hứa Ngụy Châu!"
Hoàng Cảnh Du rũ mắt không nói gì, nàng lại lần nữa tiến đến gần tay đặt trên mái tóc của hắn mà vuốt vài cái.
"Hiện tại Hoàng thị rất loạn, tin tức của ba lan ra chắc chắn sẽ tạo thành sóng lớn. Nếu như không giải quyết thỏa đáng vụ này e là địa vị của ba con ở Hoàng thị cũng lung lay. Con...đến lúc phải làm cái gì đó cho gia đình này. Ta mấy ngày trước có gặp một cô gái, vừa gặp đã hài lòng. Nàng không phải danh gia vọng tộc nhưng lại tri thức, điềm đạm thục nữ, cũng sẽ là một người vợ tốt cho con gắn bó cả đời. Con đến nhìn qua nàng một chút, cũng nhân tiện để báo chí chụp, làm dịu lại búa rìu dư luận đang nhắm vào ba con!"
Quả nhiên, Nhược Lan trong lúc này vẫn không quên vị trí của mình ở nhà họ Hoàng, những lúc cần bình tĩnh, nàng vẫn là người đứng ra dàn xếp mọi thứ. Vì chồng vì con mà kiềm xuống đau thương của chính mình. Rõ ràng, nàng mới là kẻ bị hại, vì sao lúc nào cũng phải gồng mình lên mạnh mẽ chứ? Nhưng nàng có thể làm khác hay sao?
"Mẹ..."
"Ta biết, con cũng không dễ dàng gì, nhưng nhớ, đứa trẻ đó tuyệt đối chưa từng yêu con! Đừng vì một người không yêu mình mà giẫm vào vết xe đổ như ta từng chịu."
Lời nói của Nhược Lan tựa như vết dao đâm nhẹ vào tim Hoàng Cảnh Du. Nhắc nhở hắn rằng Hứa Ngụy Châu quả thật chưa từng yêu hắn. Nàng nói đúng, y vì cái chết của mẹ mà quay về trả thù, làm gì có thể dễ dàng đi yêu hắn? Hoàng Cảnh Du nhắm nghiền mắt lại rồi từ từ rời đi. Ngoài kia giọt nắng cuối thềm hắt lên thân ảnh hắn một vệt buồn cô độc.
Nhược Lan nhìn thấy bóng dáng Hoàng Cảnh Du vừa khuất bóng, nàng từ từ tiến đến ghế định ngồi xuống, nhưng chưa kịp đã ngã khụy trên sàn nhà. Mạnh mẽ sao? Bản lĩnh sao? Nàng không có! Nàng cuối cùng chỉ là một nữ nhi thường tình mềm yếu khi bị cô phụ mà thôi! Người nàng đã yêu từ thuở thiếu thời, người mà nàng ôm ấp mộng tưởng của cuộc đời thiếu nữ, lại từng bước từng bước rời xa nàng như vậy, Nhược Lan làm sao có thể chịu đựng nỗi? Gánh nặng và nỗi đau sớm đã làm nàng trở nên kiệt quệ.
Nhược Lan có thể nhìn thấy Hoàng Thiếu Hoa lăng nhăng bên ngoài, có thể chấp nhận chu cấp tiền bạc bao dưỡng cho tình nhân cùng con riêng của hắn. Nhưng mà đó chỉ là một phút nhất thời phong hoa tuyết nguyệt của Hoàng Thiếu Hoa mà thôi. Trái tim của hắn từ sau khi rời khỏi chỗ của nàng cũng không ở bên cạnh bất kỳ ai.
Nhưng mà nam nhân kia xuất hiện, ánh mắt dịu dàng trìu mến của Hoàng Thiếu Hoa khi nhìn y tuyệt nhiên không phải hư tình giả ý. Nhược Lan bất giác thấy tâm mình đau một mảng, nàng không thể chấp nhận Hoàng Thiếu Hoa yêu bất kỳ một ai khác ngoài mình. Như vậy là cuối cùng, nàng cũng đã vĩnh viễn mất đi hắn.
Nhược Lan ngẩng đầu nhìn quanh căn nhà mình, xa hoa đó, lộng lẫy đó, địa vị của nàng khiến bao nhiêu người phải ngưỡng mộ, cũng là phu nhân cao sang bậc nhất nước. Nhưng mà cái nàng phải chịu chính là nỗi cô đơn quạnh quẽ suốt hai mươi bảy năm qua, ai có thể thấu hiểu cho nàng đây?
Nước mắt từ lúc nào đã chảy dọc gò má nàng một mảnh thê lương. Thật lâu sau, nàng cũng ngồi dậy, cầm lấy điện thoại gọi cho một người.
"Tiểu Trương, giúp tôi điều tra một người, tôi muốn gặp mặt hắn!"
Nói xong, nàng gửi bức ảnh của Hà Bắc Thiếu qua số điện thoại kia rồi tựa lưng vào ghế, cả thân hình chìm vào mảng ánh sáng ảo não của căn phòng. Nỗi sợ hãi mà hai mươi bảy năm qua nàng trốn tránh, xem ra đã đến lúc phải đối diện.
------------
Lúc này đã gần một giờ chiều, Ngụy Châu sau khi ăn sáng uống thuốc xong thì nằm trở lại, không ngờ nhắm mắt một cái thì đã quá giữa trưa. Giang Hạo Phong cũng không nhìn thấy, chỉ có một mảnh giấy hắn để lại trên bàn cùng thức ăn. Nói là Hạo Tuyết xảy ra chút chuyện nên nhanh chóng trở về. Y nhìn nhìn mảnh giấy liền nhấc điện thoại gọi cho hắn hỏi thăm tình hình của Hạo Tuyết, thì biết là nàng hiện tại đã bình tâm trở lại, y cũng thở phào nhẹ nhõm một chút.
Còn Tống Huy, vì sao khuya hôm qua đến giờ vẫn không nhìn thấy hắn? Ngụy Châu định gọi cho Tống Huy thì bên ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, sau đó một thân ảnh tiến vào khiến Ngụy Châu giật mình một cái, mắt không khống chế được trừng lên. Nhưng mà nam nhân cũng không vì thái độ này của y mà khựng lại. Hắn khoác tay cho người đi cùng đóng cửa lại, từ lúc nào trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
"Hoàng Thiếu Hoa, ông đến đây làm gì?"
Ngụy Châu từ từ gượng ngồi dậy, vì vết thương trên vai động đau mà hơi nhíu mày một cái.
"Con không sao chứ? Ba nghe nói con bị thương nên đến nhìn qua một chút!"
Ngụy Châu nghe thấy lời nói này, ánh mắt liền hiện ra chút trào phúng không che đậy.
"Ba? Ba nào? Ông chủ, ông nói cái gì mà tôi nghe không hiểu!"
Hoàng Thiếu Hoa hiện lên một tia bất đắc dĩ nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Hắn ngồi xuống ghế, giương đôi mắt nồng ấm nhìn Ngụy Châu, tựa như giữa hai người bọn họ chưa từng có bất kỳ khúc mắc nào. Nhưng mà Ngụy Châu thì không thể tự nhiên như hắn, y nhíu mày càng chặt, vẻ mặt không kiềm chế nét khó coi, có thể nói là khó chịu đến cực điểm.
"Bao nhiêu năm như vậy hẳn là con rất hận ba!"
"Chủ tịch, ông nhanh như vậy đã quên rồi sao? Tôi vốn dĩ mang họ Hứa cũng không phải họ Hoàng của ông. Từ nhỏ tôi chỉ là con của người hầu trong nhà ông mà thôi. Không cần ở đó xưng ba con với tôi, ông không ngại nhưng tôi cũng cảm thấy khó xử!"
Ngụy Châu càng nói càng tựa như muốn dùng dao hung hăng đâm vào tim Hoàng Thiếu Hoa nhiều nhát. Phải rồi, cái này hắn cũng không thể trách y. Muốn y gọi mình một tiếng "ba" thâm tình, e là cả đời này cũng không thể.
"Năm đó ba không biết rằng con chính là con trai của mình. Xin lỗi!"
Ngụy Châu bất giác nhíu mày một cái, ánh mắt như không tin nỗi mà nhìn Hoàng Thiếu Hoa, tựa như chỉ còn thâm thù đại hận.
"Ông nghi ngờ trinh bạch của mẹ tôi? Ông nghĩ mẹ tôi lừa dối ông hay sao? Bà ấy đã mất rồi, ông còn có thể đặt điều nói xấu bà ấy?"
"Không có. Đó là sự thật! Ba cả đời đã bị lừa dối, cho nên khi đó không nghĩ mình có thể sinh ra con."
Hoàng Thiếu Hoa dừng lại một lúc lâu, sau đó thì khàn khàn giọng, có một chút giễu cợt chính mình mà cười ra một hơi. Ý cười trên mặt hắn rất khó nhìn.
"Bác sĩ nói ba...bất lực!"
Ngụy Châu đồng dạng cũng nhếch khóe môi lên cười, tựa tiếu phi tiếu mà nhìn hắn.
"Vậy thì ông ngay từ đầu đã biết Hoàng Cảnh Du không phải là con mình...ông đóng kịch cũng giỏi lắm, năm đó tôi còn tưởng ông rất yêu thương hắn."
Thấy vẻ mặt này của Hứa Ngụy Châu khiến Hoàng Thiếu Hoa không khỏi nhíu mày một cái. Rất bình tĩnh, dường như đây là điều mà y đã biết được từ rất lâu.
"Con đã biết hay sao?"
Ngụy Châu lại cười một cái.
"Nếu không biết, tôi cũng không lên giường cùng hắn!"
Hoàng Thiếu Hoa nhất thời âm trầm, lời muốn nói ra như khựng ở khóe miệng.
"Ba biết con hận ba, năm đó đã không đối xử tốt với hai mẹ con các người."
"Ông đi đi. Tôi đã muốn quên đi tội lỗi của ông thì ông đừng nhắc đến. Nếu không, tôi không biết mình sẽ làm gì đâu!"
"Con vì Cảnh Du mà bỏ qua cho ba? Con yêu nó?"
Ngụy Châu không nói cũng không nhìn Hoàng Thiếu Hoa.
"Trước đây, con cũng không có hẹn hò cùng nam nhân. Ba đã điều tra về con rồi, nên con không cần chối cãi. Chính là vì trả thù mà con tiếp cận Cảnh Du, từ từ nảy sinh cảm tình...ba rất hiểu!"
"Ông không hiểu gì cả, CÚT ĐI!"
Ngụy Châu bất giác hét lớn. Nhắc đến Hoàng Cảnh Du y liền sinh ra nóng giận. Nếu không phải vì họ Hoàng các người, thì có phải y cùng hắn cũng không trải qua một đoạn tình cảm nhiều tổn thương như vậy?
"Con hãy sống như một người đàn ông bình thường, lấy vợ sinh con...đó mới là những gì mẹ con muốn nhìn thấy!"
"CÂM MIỆNG! Không được nhắc đến mẹ tôi, ông không xứng!"
Ngụy Châu vừa nói vừa gầm gừ trong cổ họng. Hoàng Thiếu Hoa lấy tư cách gì mà nhắc đến Lan Lăng? Khi mà hắn đã làm đau nàng quá nhiều. Nhưng mà bất giác như hiểu ra cái gì đó, Ngụy Châu liền giương ánh nhìn khinh bỉ lên với Hoàng Thiếu Hoa.
"Ông muốn nói những lời này chính là muốn tôi trở lại làm người thừa kế cho ông sao? Ông chỉ nghĩ đến bản thân mình mà thôi! Hoàng Cảnh Du vì ông mà làm biết bao nhiêu chuyện, nhưng mà ông...ông vì hắn đã lộ diện là gay trên báo chí thì liền muốn vứt bỏ hắn? Ông quả là đê hèn!"
"Ba không bỏ Cảnh Du. Trên đời này ba thừa nhận duy nhất cũng chỉ có một đứa con trai là nó!"
Ngụy Châu không tin được mà nhìn Hoàng Thiếu Hoa một cái. Vì sao biết rõ Hoàng Cảnh Du không phải là máu mủ của mình mà hắn vẫn không buông tay? Trong khi đứa con ruột là y mà hắn cũng không chịu thừa nhận? Ngụy Châu càng nghĩ càng cảm thấy không hiểu.
"Ông nói vậy là có ý gì?"
"Không có gì! Ba biết ba không có tư cách nhận con, nhưng mà ba ngoài xin lỗi cũng không còn điều gì muốn nói. Đây là sổ tiết kiệm ba mở cho con. Ba biết con không cần, nhưng mà số tiền này ngoài con ra thì không có bất kỳ ai có thể hưởng, đừng trả lại cũng đừng làm điều gì vô nghĩa!"
Ngụy Châu bất giác nhìn sổ tiết kiệm trên giường mình rồi trừng trừng mắt nhìn Hoàng Thiếu Hoa.
"Ông tưởng lấy tiền là có thể bù đắp cho tôi hay sao? Ông nghĩ mình có tiền là có thể làm cho đứa con thiếu cha hai mươi mấy năm trời nhận lại hay sao? Ông có biết...một đứa bé mười tuổi khát khao một cái ôm của ông là thế nào không? Ông có biết...tôi đã từng ngày, từng ngày một chờ đợi chiếc xe ông trước cửa, chỉ để mong ông nhìn thấy mà gọi tôi một lần hay không? Ông có biết...đứa con trai khi biết cha mình từ bỏ nó khi nó đối mặt với cái chết là gì hay không? CON MẸ NÓ, ông không hiểu, tất cả ông đều không hiểu!
Y vừa nói vừa nắm lấy sổ tiết kiệm xé tan thành nhiều mảnh. Vết thương trên người vì cử động mạnh bung chỉ chảy ra máu tươi. Hoàng Thiếu Hoa nhìn thấy cũng chỉ có thể chôn chân bất động tại chỗ, hắn cũng không ngờ Hứa Ngụy Châu ngay tại thời điểm này lại kích động đến như vậy. Y tựa như một con sói nhỏ bị thương, chỉ có thể tự mình liếm láp vết thương của chính mình trong đau đớn. Hoàng Thiếu Hoa cắn cắn khớp hàm kiềm xuống xúc động trong lòng, nhưng mà cũng không thể làm gì hơn nữa cho y. Dù thời gian có quay ngược lại, bất quá hắn sẽ thương y nhiều hơn một chút, nhưng mà cái gì khác nữa thì hắn cũng không thể làm cho y.
"Ông hôm nay mang tiền đến đây tưởng tôi cần nó hay sao? Khốn nạn! KHỐN NẠN!"
Ngụy Châu vừa nói, nét mặt như nứt ra, nước mắt loạn xạ chảy dài trên mặt. Mắt đỏ bừng bừng, thái dương kịch liệt đau đớn. Y không muốn nhìn thấy Hoàng Thiếu Hoa nữa, một lần cũng không.
"ÔNG....ÔNG CON MẸ NÓ CÚT ĐI. Nếu có một điều ước, tôi chỉ ước tôi không phải là con trai ông, vĩnh viễn cũng không phải!"
Ngụy Châu lầm bầm trong miệng rồi ngã xuống giường xoay mặt đi, không muốn nhìn thấy người kia thêm giây phút nào nữa. Hoàng Thiếu Hoa cũng không nán lại, hắn thương tâm nhìn y thêm một lần nữa, miệng thốt ra hai chữ.
"Xin lỗi!"
Rồi nhanh chóng ly khai. Ngụy Châu nghe tiếng bước chân hắn xa dần mà không rõ tư vị trong lòng lúc này. Người ba mà y đã mong ngóng suốt thời thơ trẻ, người ba mà y đã âm thầm oán hận suốt thời thanh niên, chỉ đến rồi ra đi như vậy hay sao? Y bất giác không cam tâm, nhanh chóng rời khỏi giường hóng mắt ra cửa sổ, nhìn thấy Hoàng Thiếu Hoa đang đi dưới đường thì gân cổ thét lên.
"HOÀNG THIẾU HOA, TÔI HẬN ÔNG!"
Hoàng Thiếu Hoa bên dưới bước chân hơi khựng lại một chút nhưng cũng không lâu, hắn rũ mắt rồi từ từ rời khỏi bệnh viện.
Đến giữa khuya đêm đó, Tống Huy gọi đến cho Ngụy Châu khiến y từ trong mộng mị tỉnh dậy.
"Ngụy Châu...ba anh...chết rồi!"
Ngụy Châu bất giác nhíu mày thành hàng, đôi mắt trong đêm không tiêu cự. Y không tin nổi mà từ từ ngồi dậy, thắt lưng dựng thẳng, chất giọng lạnh lẽo hỏi lại lần nữa.
"Chết? Hoàng Thiếu Hoa chết rồi? Ba...Ba chết rồi?"
----------------
HẾT CHƯƠNG 43
"Ngủ có ngon không?"
Ngụy Châu nhắm nghiền mắt lại thở ra một hơi, cũng xoay đầu đi, không nói gì nhưng rõ ràng trên mặt biểu tình vô cùng khó chịu. Người này không ai khác chính là Giang Hạo Phong.
"Nhìn thấy tôi làm em chán ghét như vậy?"
Ngụy Châu trầm xuống một chút, rõ ràng là đang cật lực kiềm xuống sự giận dữ trong lòng. Y hiện tại vô cùng mệt mỏi, cũng không muốn cùng hắn đi đến nước nhìn mặt không thể nói chuyện, dù gì hắn cũng đã cứu y một mạng, không phải sao? Ngụy Châu cố gắng dùng chất giọng nhẹ nhàng nhất mà nói với hắn.
"Giang Hạo Phong, anh nên đi xuống...chỗ này là bệnh viện, càng không thích hợp để ôm tôi!"
"Về nhà thì có thể hay sao?"
Giang Hạo Phong ngược lại có chút trêu chọc mà nói với y. Nhưng mà cũng không lâu, hắn nhanh chóng ngồi dậy rời khỏi giường đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó rời khỏi bệnh viện mua đồ ăn sáng. Lúc này, Ngụy Châu chỉ còn một mình trong phòng, vết thương trên người vẫn còn đau âm ỉ. Khuya đêm qua còn cảm giác dường như Hoàng Cảnh Du đang ở cạnh mình, còn nhìn thấy hắn hôn y, dùng đôi bàn tay mạnh mẽ cùng hơi thở quen thuộc mà ôm lấy y vào trong ngực. Lúc đó, y thực sự đã rất hạnh phúc. Hóa ra, tất cả chỉ là một giấc mơ. Trong mộng cảnh, rõ ràng y còn gọi hắn hai tiếng "Cảnh Du" nữa.
Nhưng mà làm sao Hoàng Cảnh Du có thể xuất hiện bên cạnh y lúc này chứ? Ngay cả một cuộc gọi cũng không có, hắn làm gì còn tâm trạng quan tâm y? Có lẽ giờ này đã có một người khác thay y làm ấm giường cho hắn. Ngụy Châu nhắm nghiền đôi mắt ngăn dòng suy nghĩ lệch lạc trong đầu rồi từ từ ngồi dậy, mở điện thoại xem tin tức. Bỗng dưng, tầm mắt của y dừng lại ở dòng tít lớn.
"Lộ clip hôn giữa chủ tịch Hoàng thị cùng một nam nhân xa lạ. Hóa ra Hoàng Thiếu Hoa là gay?"
"Cuộc hôn nhân của chủ tịch Hoàng thị cùng Hoàng phu nhân chỉ là bình phong che mắt thiên hạ."
"Hoàng tổng Hoàng Cảnh Du là gay, thì ra chính là do di truyền!"
Ngụy Châu mí mắt giật giật một cái, rất nhiều tin tức khiến y vừa đọc vừa không khỏi cảm thấy trái tim mình hẫng lên. Y do dự rất nhiều lần, sau đó chạm tay vào đoạn video trên mạng, lập tức hiện ra cảnh Hoàng Thiếu Hoa cùng một người đàn ông hôn môi. Tuy không lộ mặt người kia, nhưng y có thể nhận ra đó chính là Hà Bắc Thiếu.
Ngụy Châu mấy ngày hôm nay quá nhiều chuyện đau buồn xảy đến nên y tạm thời quên bẵng đi Hà Bắc Thiếu, xem ra hắn đã bắt đầu ra tay với Hoàng Thiếu Hoa. Ngụy Châu bất giác không rõ tư vị gì, y khẽ buông điện thoại xuống rồi phóng tầm mắt ra khỏi cửa sổ, ngoài kia gió nhẹ và nắng ấm đang vỗ về thành phố buổi sớm mai.
------------
Lúc này Hoàng Cảnh Du đã trở về nhà, sáng nay hắn còn đang ngủ say bên cạnh Ngụy Châu thì nhận được cuộc gọi ở nhà, nói Phùng Nhược Lan xảy ra chuyện. Trên đường trở về Hoàng Cảnh Du cũng đã nhìn thấy tin tức trên báo, tạm thời hiểu được tình huống hiện tại đang xảy ra với gia đình mình. Nhiều năm nay, hắn biết Hoàng Thiếu Hoa rất phong lưu, chỉ có điều cùng nam giới thì lần đầu hắn nhận thức được. Không phải lúc trước y còn mắng chửi hắn không ra gì vì phóng đãng với nam nhân hay sao?
Khi Hoàng Cảnh Du trở về, không như mọi khi nhìn thấy Nhược Lan ở trên giường. Sau một hồi tìm kiếm, hắn nhìn thấy nàng đang đứng ở cửa sổ thư phòng lầu hai mà nhìn ra ngoài. Cả căn phòng phủ rèm tràn ngập bóng tối, chỉ duy nhất nơi nàng đứng là có chút ánh sáng le lói, nơi đó phả vào gương mặt nàng tranh sáng tranh tối, khiến hắn vừa nhìn thấy đã đau lòng. Nhiều năm như vậy, Hoàng Cảnh Du cũng chưa từng thấy mẹ mình bày ra nét mặt đó, chính là thất bại đi?
"Mẹ!"
Hoàng Cảnh Du từ lúc nào đã tiến đến gần, một tay khẽ chạm trên vai Nhược Lan nắm nhẹ. Nàng nghe tiếng hắn cũng không xoay mặt lại, vẫn phóng tầm mắt lạnh lẽo vô hồn nhìn về phía xa. Thảng thốt cùng mất mát chính là điều hắn có thể nhìn thấy bây giờ trên gương mặt nàng. Hắn biết, nàng có bao nhiêu yêu thương Hoàng Thiếu Hoa.
"Mẹ, cũng không phải là lần đầu...đừng đau lòng như vậy!"
Nhược Lan cũng không trả lời, cho đến một lúc sau thì từ từ cất giọng. Trong giọng nói có phần nặng nề, giống như đã lâu lắm rồi không mở miệng nói chuyện.
"Người đó...thì ra bao nhiêu năm nay bọn họ vẫn còn liên lạc."
Hoàng Cảnh Du hơi cắn cắn khớp hàm nhìn Nhược Lan. Hắn không nói gì, lúc này chỉ muốn nhìn nàng. Hắn biết rất rõ, tình cảm chân thành đặt trên một người, khi phát hiện bị người ta nhẫn tâm chà đạp liền cảm thấy vô cùng thống khổ. Cũng giống như hắn và Ngụy Châu, hắn yêu y nhiều như vậy, nhưng khi biết y chỉ xem mình là một trò đùa liền tổn thương sâu sắc.
"Thiếu Hoa bên ngoài có bao nhiêu tình nhân ta đều không quản, bất quá người đó thì không được!"
Hoàng Cảnh Du nghe đến đây liền hiểu, kẻ đó tuyệt nhiên có vị trí không hề kém quan trọng trong mối quan hệ của ba người. Là kẻ nào mà khiến Nhược Lan luôn nắm thế thượng phong liền biến thành kẻ yếu? "Hắn là ai? Tình nhân cũ của ba hay sao?"
"Tình nhân? Không phải! Hắn trong lòng ông ấy chiếm giữ một vị trí vô cùng trọng lượng. Ta chưa từng sợ bất kỳ ai, duy chỉ có hắn...khiến ta bất an."
"Cũng là bạn của mẹ?"
"Không có! Sau khi ta cùng ba con kết hôn thì mới biết đến hắn ta. Là do hắn một ngày kia tìm đến ta, còn nói ta đã lấy đi tất cả của hắn. Hắn nói nhất định sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời... Ta từng rất sợ hãi, cũng đã nói với ba con, nhưng ông ấy bảo yên tâm. Khi đó, ta cứ nghĩ trên đời này không có thứ gì có thể thay đổi được tình yêu của Thiếu Hoa dành cho ta. Nhưng mà cuối cùng...cuối cùng chỉ có mình ta si tâm vọng tưởng. Năm đó sau khi mang thai con thì ông ấy liền trở nên lạnh nhạt. Ta cũng không biết rốt cuộc mình đã làm sai điều gì...Nhưng mà sau đó thì ta đã hiểu!"
Nhược Lan dừng lại một chút, từ từ lấy chiếc hộp đặt trên bàn ra, dường như lúc nãy giờ nàng vẫn luôn chạm tay vào nó. Hoàng Cảnh Du nhìn nhìn liền thấy trong đó có vài tấm ảnh đã ố màu, hắn cầm lên thì đập vào mắt chính là hai người đàn ông đang ôm nhau, một trong số đó là ba của hắn, Hoàng Thiếu Hoa. Còn người kia mỹ mạo thanh tú, khả ái lại cao lãnh, khiến người ta vừa nhìn liền cảm thấy thật xứng đôi. Hoàng Cảnh Du nhíu mày lại thành hàng. Trước nay hắn không biết rằng Hoàng Thiếu Hoa cũng có lúc nhìn người khác dịu dàng như vậy.
"Là hình mẹ chụp được?"
Nhược Lan khựng lại, ánh mắt nhìn chầm chầm vào hai thân ảnh trong bức hình kia. Không khống chế được, tim khẽ run lên một cái.
"Không phải, năm đó có người đã gửi vào bưu kiện nhà mình."
"Mẹ có từng hỏi ba hay không?"
"Hỏi thì được cái gì? Khi đó, Thiếu Hoa và ta đã một thời gian dài lạnh nhạt, ông ấy cũng có vô số tình nhân ở bên ngoài. Nếu hỏi nữa, thì ta không phải tự làm khó mình hay sao? Khi đó Hoàng thị xảy ra không ít tranh chấp, ta ngoài mặt phải luôn làm như mình rất hạnh phúc để báo chí không làm ảnh hưởng đến uy tín của Thiếu Hoa. Một thời gian sau thám tử điều tra nói Thiếu Hoa cùng nam nhân kia cũng không còn qua lại. Sau đó thì ta cũng không còn để ý nữa."
Nhược Lan dừng lại một chút, ánh mắt nàng lúc này vô cùng lạc loài khiến Hoàng Cảnh Du tâm đau một mảng.
"Cảnh Du, con biết không? Khi đó ta đã rất cô đơn, thậm chí nhiều lần nghĩ đến cái chết. Nhưng mà ta có con...ta chỉ có thể một mình cố gắng trụ vững mà thôi."
Hoàng Cảnh Du bất giác thấy tim mình thắt lại, mẹ hắn sống nhiều năm nay cũng không dễ dàng gì, bất quá bọn họ cũng không thân thiết, cho nên nàng dù có buồn cũng chỉ một mình lặng lẽ nuốt ủy khuất vào trong. Suy cho cùng, bất hạnh của hai mẹ con bọn họ và cả mẹ con Ngụy Châu nữa là do ai gây ra? Là Hoàng Thiếu Hoa, là vinh quang gia tộc, hay chính là do thói đời đen bạc đây? Hoàng Cảnh Du nghĩ đến không khỏi cảm khái trong lòng, hắn thở ra một hơi rồi đặt tay lên vai Nhược Lan xoa nhẹ.
"Mẹ...mẹ đã hy sinh quá nhiều!"
Nhược Lan ngược lại nghe câu nói này cũng chỉ cười chua chát một cái. Nàng bao nhiêu năm nay đã hiểu rõ, đã cảm nhận rất rõ ràng. Nhiều năm rồi cũng không còn cảm thấy cái gì là đáng cái gì là không đáng nữa. Tranh giành, cuối cùng nàng cũng không có được gì ngoài hữu danh vô phận. Người đàn ông nàng yêu cũng không thể cho nàng một trái tim, đồng sàng dị mộng!
"Vậy thì sao chứ, phận đàn bà gả vào hào môn thì phải chịu cảnh như vậy, trên đời này cũng không phải một mình ta trải qua!"
"Mẹ, nếu thời gian quay ngược lại, mẹ có từng hối hận mình đã gả cho ba hay không?"
"Cảnh Du, trên đời này vốn dĩ không có hai chữ nếu như. Xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, không phải sao? Nhưng mà mẹ chưa từng hối hận khi gả cho ông ấy. Vì suy cho cùng, mẹ chính là vì một chữ yêu mà trói buộc."
"Mẹ có cần con làm gì đó cho mẹ hay không?"
Nhược Lan nghe đến đây thì khẽ nhìn Hoàng Cảnh Du một cái, trong mắt hắn hiện lên một tia nguy hiểm.
"Con sẽ làm gì đó cho mẹ!"
Nhược Lan biết Hoàng Cảnh Du muốn thay nàng đối phó Hà Bắc Thiếu.
"Vậy thì sao chứ? Cuối cùng thì trái tim ông ấy vẫn không thể trở về bên ta. Con yên tâm, ta không sao. Ta cảm thấy hơi mệt rồi, con trở về đi!"
Hoàng Cảnh Du nhìn sâu vào mắt Nhược Lan, hắn thấy ở nàng chính là bản lĩnh của người đàn bà đã trải qua quá nhiều sóng gió mà trở nên bình tĩnh. Phải rồi, đây chính là mẹ của hắn, không phải sao?
"Vậy, mẹ nghỉ ngơi đi!"
Hắn dứt lời thì cũng xoay lưng đi, nhưng liền bị Nhược Lan gọi lại.
"Cảnh Du!"
"Mẹ?"
"Trên đời này ta không còn bất cứ thứ gì, trừ con ra. Chồng...hiện tại ta cũng không cần thiết nữa. Tâm tư ông ấy vốn chẳng đặt vào ta. Nhưng mà con thì khác, ta từng đặt ở con rất nhiều kỳ vọng...cũng không muốn con lại lần nữa đi theo con đường sai lầm mà khoanh tay đứng nhìn. Hạnh phúc của con là do con nắm giữ, con đã trưởng thành, cũng biết việc nào nên làm việc nào không nên. Hứa Ngụy Châu, cuối cùng chính là nhằm vào Hoàng thị mà trả thù, tiếp cận con cũng chỉ có mục đích đó. Nó vốn ghét chúng ta từ nhỏ thì làm sao có thể yêu con? Nó căm hận ta đã thờ ơ với cái chết của mẹ nó. Huống chi, ngay từ đầu nó đã biết hai người là anh em, thì lý nào có thể yêu con cho được? Cho nên, con qua lại với nam nhân cũng không sao, bất quá người đó không thể là Hứa Ngụy Châu!"
Hoàng Cảnh Du rũ mắt không nói gì, nàng lại lần nữa tiến đến gần tay đặt trên mái tóc của hắn mà vuốt vài cái.
"Hiện tại Hoàng thị rất loạn, tin tức của ba lan ra chắc chắn sẽ tạo thành sóng lớn. Nếu như không giải quyết thỏa đáng vụ này e là địa vị của ba con ở Hoàng thị cũng lung lay. Con...đến lúc phải làm cái gì đó cho gia đình này. Ta mấy ngày trước có gặp một cô gái, vừa gặp đã hài lòng. Nàng không phải danh gia vọng tộc nhưng lại tri thức, điềm đạm thục nữ, cũng sẽ là một người vợ tốt cho con gắn bó cả đời. Con đến nhìn qua nàng một chút, cũng nhân tiện để báo chí chụp, làm dịu lại búa rìu dư luận đang nhắm vào ba con!"
Quả nhiên, Nhược Lan trong lúc này vẫn không quên vị trí của mình ở nhà họ Hoàng, những lúc cần bình tĩnh, nàng vẫn là người đứng ra dàn xếp mọi thứ. Vì chồng vì con mà kiềm xuống đau thương của chính mình. Rõ ràng, nàng mới là kẻ bị hại, vì sao lúc nào cũng phải gồng mình lên mạnh mẽ chứ? Nhưng nàng có thể làm khác hay sao?
"Mẹ..."
"Ta biết, con cũng không dễ dàng gì, nhưng nhớ, đứa trẻ đó tuyệt đối chưa từng yêu con! Đừng vì một người không yêu mình mà giẫm vào vết xe đổ như ta từng chịu."
Lời nói của Nhược Lan tựa như vết dao đâm nhẹ vào tim Hoàng Cảnh Du. Nhắc nhở hắn rằng Hứa Ngụy Châu quả thật chưa từng yêu hắn. Nàng nói đúng, y vì cái chết của mẹ mà quay về trả thù, làm gì có thể dễ dàng đi yêu hắn? Hoàng Cảnh Du nhắm nghiền mắt lại rồi từ từ rời đi. Ngoài kia giọt nắng cuối thềm hắt lên thân ảnh hắn một vệt buồn cô độc.
Nhược Lan nhìn thấy bóng dáng Hoàng Cảnh Du vừa khuất bóng, nàng từ từ tiến đến ghế định ngồi xuống, nhưng chưa kịp đã ngã khụy trên sàn nhà. Mạnh mẽ sao? Bản lĩnh sao? Nàng không có! Nàng cuối cùng chỉ là một nữ nhi thường tình mềm yếu khi bị cô phụ mà thôi! Người nàng đã yêu từ thuở thiếu thời, người mà nàng ôm ấp mộng tưởng của cuộc đời thiếu nữ, lại từng bước từng bước rời xa nàng như vậy, Nhược Lan làm sao có thể chịu đựng nỗi? Gánh nặng và nỗi đau sớm đã làm nàng trở nên kiệt quệ.
Nhược Lan có thể nhìn thấy Hoàng Thiếu Hoa lăng nhăng bên ngoài, có thể chấp nhận chu cấp tiền bạc bao dưỡng cho tình nhân cùng con riêng của hắn. Nhưng mà đó chỉ là một phút nhất thời phong hoa tuyết nguyệt của Hoàng Thiếu Hoa mà thôi. Trái tim của hắn từ sau khi rời khỏi chỗ của nàng cũng không ở bên cạnh bất kỳ ai.
Nhưng mà nam nhân kia xuất hiện, ánh mắt dịu dàng trìu mến của Hoàng Thiếu Hoa khi nhìn y tuyệt nhiên không phải hư tình giả ý. Nhược Lan bất giác thấy tâm mình đau một mảng, nàng không thể chấp nhận Hoàng Thiếu Hoa yêu bất kỳ một ai khác ngoài mình. Như vậy là cuối cùng, nàng cũng đã vĩnh viễn mất đi hắn.
Nhược Lan ngẩng đầu nhìn quanh căn nhà mình, xa hoa đó, lộng lẫy đó, địa vị của nàng khiến bao nhiêu người phải ngưỡng mộ, cũng là phu nhân cao sang bậc nhất nước. Nhưng mà cái nàng phải chịu chính là nỗi cô đơn quạnh quẽ suốt hai mươi bảy năm qua, ai có thể thấu hiểu cho nàng đây?
Nước mắt từ lúc nào đã chảy dọc gò má nàng một mảnh thê lương. Thật lâu sau, nàng cũng ngồi dậy, cầm lấy điện thoại gọi cho một người.
"Tiểu Trương, giúp tôi điều tra một người, tôi muốn gặp mặt hắn!"
Nói xong, nàng gửi bức ảnh của Hà Bắc Thiếu qua số điện thoại kia rồi tựa lưng vào ghế, cả thân hình chìm vào mảng ánh sáng ảo não của căn phòng. Nỗi sợ hãi mà hai mươi bảy năm qua nàng trốn tránh, xem ra đã đến lúc phải đối diện.
------------
Lúc này đã gần một giờ chiều, Ngụy Châu sau khi ăn sáng uống thuốc xong thì nằm trở lại, không ngờ nhắm mắt một cái thì đã quá giữa trưa. Giang Hạo Phong cũng không nhìn thấy, chỉ có một mảnh giấy hắn để lại trên bàn cùng thức ăn. Nói là Hạo Tuyết xảy ra chút chuyện nên nhanh chóng trở về. Y nhìn nhìn mảnh giấy liền nhấc điện thoại gọi cho hắn hỏi thăm tình hình của Hạo Tuyết, thì biết là nàng hiện tại đã bình tâm trở lại, y cũng thở phào nhẹ nhõm một chút.
Còn Tống Huy, vì sao khuya hôm qua đến giờ vẫn không nhìn thấy hắn? Ngụy Châu định gọi cho Tống Huy thì bên ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, sau đó một thân ảnh tiến vào khiến Ngụy Châu giật mình một cái, mắt không khống chế được trừng lên. Nhưng mà nam nhân cũng không vì thái độ này của y mà khựng lại. Hắn khoác tay cho người đi cùng đóng cửa lại, từ lúc nào trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
"Hoàng Thiếu Hoa, ông đến đây làm gì?"
Ngụy Châu từ từ gượng ngồi dậy, vì vết thương trên vai động đau mà hơi nhíu mày một cái.
"Con không sao chứ? Ba nghe nói con bị thương nên đến nhìn qua một chút!"
Ngụy Châu nghe thấy lời nói này, ánh mắt liền hiện ra chút trào phúng không che đậy.
"Ba? Ba nào? Ông chủ, ông nói cái gì mà tôi nghe không hiểu!"
Hoàng Thiếu Hoa hiện lên một tia bất đắc dĩ nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Hắn ngồi xuống ghế, giương đôi mắt nồng ấm nhìn Ngụy Châu, tựa như giữa hai người bọn họ chưa từng có bất kỳ khúc mắc nào. Nhưng mà Ngụy Châu thì không thể tự nhiên như hắn, y nhíu mày càng chặt, vẻ mặt không kiềm chế nét khó coi, có thể nói là khó chịu đến cực điểm.
"Bao nhiêu năm như vậy hẳn là con rất hận ba!"
"Chủ tịch, ông nhanh như vậy đã quên rồi sao? Tôi vốn dĩ mang họ Hứa cũng không phải họ Hoàng của ông. Từ nhỏ tôi chỉ là con của người hầu trong nhà ông mà thôi. Không cần ở đó xưng ba con với tôi, ông không ngại nhưng tôi cũng cảm thấy khó xử!"
Ngụy Châu càng nói càng tựa như muốn dùng dao hung hăng đâm vào tim Hoàng Thiếu Hoa nhiều nhát. Phải rồi, cái này hắn cũng không thể trách y. Muốn y gọi mình một tiếng "ba" thâm tình, e là cả đời này cũng không thể.
"Năm đó ba không biết rằng con chính là con trai của mình. Xin lỗi!"
Ngụy Châu bất giác nhíu mày một cái, ánh mắt như không tin nỗi mà nhìn Hoàng Thiếu Hoa, tựa như chỉ còn thâm thù đại hận.
"Ông nghi ngờ trinh bạch của mẹ tôi? Ông nghĩ mẹ tôi lừa dối ông hay sao? Bà ấy đã mất rồi, ông còn có thể đặt điều nói xấu bà ấy?"
"Không có. Đó là sự thật! Ba cả đời đã bị lừa dối, cho nên khi đó không nghĩ mình có thể sinh ra con."
Hoàng Thiếu Hoa dừng lại một lúc lâu, sau đó thì khàn khàn giọng, có một chút giễu cợt chính mình mà cười ra một hơi. Ý cười trên mặt hắn rất khó nhìn.
"Bác sĩ nói ba...bất lực!"
Ngụy Châu đồng dạng cũng nhếch khóe môi lên cười, tựa tiếu phi tiếu mà nhìn hắn.
"Vậy thì ông ngay từ đầu đã biết Hoàng Cảnh Du không phải là con mình...ông đóng kịch cũng giỏi lắm, năm đó tôi còn tưởng ông rất yêu thương hắn."
Thấy vẻ mặt này của Hứa Ngụy Châu khiến Hoàng Thiếu Hoa không khỏi nhíu mày một cái. Rất bình tĩnh, dường như đây là điều mà y đã biết được từ rất lâu.
"Con đã biết hay sao?"
Ngụy Châu lại cười một cái.
"Nếu không biết, tôi cũng không lên giường cùng hắn!"
Hoàng Thiếu Hoa nhất thời âm trầm, lời muốn nói ra như khựng ở khóe miệng.
"Ba biết con hận ba, năm đó đã không đối xử tốt với hai mẹ con các người."
"Ông đi đi. Tôi đã muốn quên đi tội lỗi của ông thì ông đừng nhắc đến. Nếu không, tôi không biết mình sẽ làm gì đâu!"
"Con vì Cảnh Du mà bỏ qua cho ba? Con yêu nó?"
Ngụy Châu không nói cũng không nhìn Hoàng Thiếu Hoa.
"Trước đây, con cũng không có hẹn hò cùng nam nhân. Ba đã điều tra về con rồi, nên con không cần chối cãi. Chính là vì trả thù mà con tiếp cận Cảnh Du, từ từ nảy sinh cảm tình...ba rất hiểu!"
"Ông không hiểu gì cả, CÚT ĐI!"
Ngụy Châu bất giác hét lớn. Nhắc đến Hoàng Cảnh Du y liền sinh ra nóng giận. Nếu không phải vì họ Hoàng các người, thì có phải y cùng hắn cũng không trải qua một đoạn tình cảm nhiều tổn thương như vậy?
"Con hãy sống như một người đàn ông bình thường, lấy vợ sinh con...đó mới là những gì mẹ con muốn nhìn thấy!"
"CÂM MIỆNG! Không được nhắc đến mẹ tôi, ông không xứng!"
Ngụy Châu vừa nói vừa gầm gừ trong cổ họng. Hoàng Thiếu Hoa lấy tư cách gì mà nhắc đến Lan Lăng? Khi mà hắn đã làm đau nàng quá nhiều. Nhưng mà bất giác như hiểu ra cái gì đó, Ngụy Châu liền giương ánh nhìn khinh bỉ lên với Hoàng Thiếu Hoa.
"Ông muốn nói những lời này chính là muốn tôi trở lại làm người thừa kế cho ông sao? Ông chỉ nghĩ đến bản thân mình mà thôi! Hoàng Cảnh Du vì ông mà làm biết bao nhiêu chuyện, nhưng mà ông...ông vì hắn đã lộ diện là gay trên báo chí thì liền muốn vứt bỏ hắn? Ông quả là đê hèn!"
"Ba không bỏ Cảnh Du. Trên đời này ba thừa nhận duy nhất cũng chỉ có một đứa con trai là nó!"
Ngụy Châu không tin được mà nhìn Hoàng Thiếu Hoa một cái. Vì sao biết rõ Hoàng Cảnh Du không phải là máu mủ của mình mà hắn vẫn không buông tay? Trong khi đứa con ruột là y mà hắn cũng không chịu thừa nhận? Ngụy Châu càng nghĩ càng cảm thấy không hiểu.
"Ông nói vậy là có ý gì?"
"Không có gì! Ba biết ba không có tư cách nhận con, nhưng mà ba ngoài xin lỗi cũng không còn điều gì muốn nói. Đây là sổ tiết kiệm ba mở cho con. Ba biết con không cần, nhưng mà số tiền này ngoài con ra thì không có bất kỳ ai có thể hưởng, đừng trả lại cũng đừng làm điều gì vô nghĩa!"
Ngụy Châu bất giác nhìn sổ tiết kiệm trên giường mình rồi trừng trừng mắt nhìn Hoàng Thiếu Hoa.
"Ông tưởng lấy tiền là có thể bù đắp cho tôi hay sao? Ông nghĩ mình có tiền là có thể làm cho đứa con thiếu cha hai mươi mấy năm trời nhận lại hay sao? Ông có biết...một đứa bé mười tuổi khát khao một cái ôm của ông là thế nào không? Ông có biết...tôi đã từng ngày, từng ngày một chờ đợi chiếc xe ông trước cửa, chỉ để mong ông nhìn thấy mà gọi tôi một lần hay không? Ông có biết...đứa con trai khi biết cha mình từ bỏ nó khi nó đối mặt với cái chết là gì hay không? CON MẸ NÓ, ông không hiểu, tất cả ông đều không hiểu!
Y vừa nói vừa nắm lấy sổ tiết kiệm xé tan thành nhiều mảnh. Vết thương trên người vì cử động mạnh bung chỉ chảy ra máu tươi. Hoàng Thiếu Hoa nhìn thấy cũng chỉ có thể chôn chân bất động tại chỗ, hắn cũng không ngờ Hứa Ngụy Châu ngay tại thời điểm này lại kích động đến như vậy. Y tựa như một con sói nhỏ bị thương, chỉ có thể tự mình liếm láp vết thương của chính mình trong đau đớn. Hoàng Thiếu Hoa cắn cắn khớp hàm kiềm xuống xúc động trong lòng, nhưng mà cũng không thể làm gì hơn nữa cho y. Dù thời gian có quay ngược lại, bất quá hắn sẽ thương y nhiều hơn một chút, nhưng mà cái gì khác nữa thì hắn cũng không thể làm cho y.
"Ông hôm nay mang tiền đến đây tưởng tôi cần nó hay sao? Khốn nạn! KHỐN NẠN!"
Ngụy Châu vừa nói, nét mặt như nứt ra, nước mắt loạn xạ chảy dài trên mặt. Mắt đỏ bừng bừng, thái dương kịch liệt đau đớn. Y không muốn nhìn thấy Hoàng Thiếu Hoa nữa, một lần cũng không.
"ÔNG....ÔNG CON MẸ NÓ CÚT ĐI. Nếu có một điều ước, tôi chỉ ước tôi không phải là con trai ông, vĩnh viễn cũng không phải!"
Ngụy Châu lầm bầm trong miệng rồi ngã xuống giường xoay mặt đi, không muốn nhìn thấy người kia thêm giây phút nào nữa. Hoàng Thiếu Hoa cũng không nán lại, hắn thương tâm nhìn y thêm một lần nữa, miệng thốt ra hai chữ.
"Xin lỗi!"
Rồi nhanh chóng ly khai. Ngụy Châu nghe tiếng bước chân hắn xa dần mà không rõ tư vị trong lòng lúc này. Người ba mà y đã mong ngóng suốt thời thơ trẻ, người ba mà y đã âm thầm oán hận suốt thời thanh niên, chỉ đến rồi ra đi như vậy hay sao? Y bất giác không cam tâm, nhanh chóng rời khỏi giường hóng mắt ra cửa sổ, nhìn thấy Hoàng Thiếu Hoa đang đi dưới đường thì gân cổ thét lên.
"HOÀNG THIẾU HOA, TÔI HẬN ÔNG!"
Hoàng Thiếu Hoa bên dưới bước chân hơi khựng lại một chút nhưng cũng không lâu, hắn rũ mắt rồi từ từ rời khỏi bệnh viện.
Đến giữa khuya đêm đó, Tống Huy gọi đến cho Ngụy Châu khiến y từ trong mộng mị tỉnh dậy.
"Ngụy Châu...ba anh...chết rồi!"
Ngụy Châu bất giác nhíu mày thành hàng, đôi mắt trong đêm không tiêu cự. Y không tin nổi mà từ từ ngồi dậy, thắt lưng dựng thẳng, chất giọng lạnh lẽo hỏi lại lần nữa.
"Chết? Hoàng Thiếu Hoa chết rồi? Ba...Ba chết rồi?"
----------------
HẾT CHƯƠNG 43
Danh sách chương