Ngụy Châu cầm lấy kết quả khám nghiệm pháp y mà lững thững bước đi. Y cũng không biết mình đang đi đâu nữa, chỉ thấy trước mắt là một khoảng mờ mịt. Con đường này chính là đoạn đường quen thuộc hàng ngày y đều hai lượt đến trường, nhưng hôm nay bỗng trở nên như chốn xa lạ. Từ lúc nào Ngụy Châu đã chạm chân lên một chiếc cầu lớn, tựa người vào thành lang cang mà phóng tầm mắt vào khoảng không vô định.
Trước mặt y chính là dòng sông Hàn mênh mông rộng lớn. Từng con sóng bạc đầu nhấp nhô khói biếc mông lung lan tỏa tựa như số phận của y, không biết đâu là bến, đâu là bờ! Tựa cành củi khô lạc trôi giữa trường giang bao la không thấy bến bờ dưới kia. Bỗng dưng, Ngụy Châu không biết mình phải làm gì mới đúng, phải sống tiếp như thế nào nữa. Đôi chân không tự chủ được, từ lúc nào đã trèo lên một nhánh lang cang, nhắm mắt lại cảm nhận từng đợt gió ngàn đang táp vào mặt rát rạt.
Người mẹ, người thân duy nhất của y trên thế gian này không còn nữa, những ngày tháng sau này y phải sống ra sao? Ngụy Châu không biết, cũng không có bất kỳ ai có thể giúp y trả lời câu hỏi này. Bất giác, Ngụy Châu cảm thấy cuộc đời này quả nhiên vô thường, nhất là vận số của con người. Chỉ cần thêm một ngày nữa thôi, có phải cả y và mẹ đều đã chạm tay vào cuộc sống mới hay không? Chỉ trách thiên ý nghịch nhân tâm!
Bất giác, gió thổi hất tung tờ giấy trên cánh tay làm Ngụy Châu mở mắt ra. Y nhìn chầm chầm vào mấy dòng chữ khô khan trên kia, phút chốc thân thể trong gió lạnh khẽ run run, nhưng không phải bởi vì cái giá lạnh của thời tiết mà chính là vì phẫn uất đang ngùn ngụt mãnh liệt trong lòng. Mẹ y tuyệt nhiên không thể vô cớ chết thảm như vậy. Rõ ràng, đêm trước bọn họ còn hứng khởi chuẩn bị chuyển nhà, cả một tương lai tươi sáng đang chờ đợi phía trước, không có bất kỳ lý do nào để nàng tự sát.
Huống chi, ngày hôm đó nàng nói là sẽ đến nhà lớn, nhưng xác lại được tìm thấy ở một nơi cách xa như vậy, chỉ có thể do một ai đó muốn đoạt mạng nàng. Ngụy Châu càng nghĩ càng cảm thấy phẫn uất. Tờ giấy trong tay từ lúc nào đã bị y nắm đến nhăn nhúm. Y trừng trừng đôi mắt đầy tơ máu đỏ của mình rồi bước nhanh khỏi thành cầu, thân hình gầy yếu phút chốc lao đi trong gió bão.
Lúc này tại nhà lớn, Hoàng Cảnh Du đứng trong phòng khách nhìn khung cảnh xung quanh không rõ tư vị gì. Hành lý gói ghém chất đầy vali đang được người làm mang ra ngoài xe. Hắn bất giác nhớ đến Hứa Ngụy Châu. Nhớ đến cái đầu nhỏ năm năm trước nằm tại ghế sofa này mà gọi hắn một tiếng "anh". Từ đây phóng tầm mắt ra ngoài ô cửa kính kia chính là hình bóng đứa trẻ kia chơi đùa cùng chú chó nhỏ. Nụ cười giòn giã cùng ánh mắt hồn nhiên chứa đầy tia nắng ấm áp của nó đến bây giờ Hoàng Cảnh Du vẫn còn khắc khoải trong tim.
Hắn từ trước năm mười hai tuổi luôn liếc mắt nhìn về nơi đó, nơi có đứa nhỏ kia, mà âm thầm ganh tị. Nhưng suy cho cùng thì ai mới là kẻ bất hạnh đây? Hoàng Cảnh Du hắn đã không còn rạch ròi phân rõ. Hồi ức từng chút một như thủy triều cuộn sóng ồ ạt kéo về làm cảm xúc của hắn lần nữa thập phần rắc rối. Qúa khứ, hiện tại đan xen chồng chất.
Hình ảnh năm năm trước, đứa nhỏ mười tuổi nức nở dưới tán ô của hắn. Năm năm sau, đứa nhỏ nằm khóc thảm bên chân hắn, tất cả đều diễn ra trong một đêm giông bão, mưa gió đầy trời. Rồi trong những ngày sau đó, hắn lại nhặt được thân ảnh gầy yếu kia từ dưới tử huyệt mang lên. Dường như đã có một sợi dây sinh mệnh đã vô tình trói buộc bọn họ vào nhau. Những lúc đứa trẻ đó yếu nhược nhất lại để hắn nhìn thấy được. Nếu không như vậy, có phải bây giờ hắn cũng sẽ cảm thấy thoải mái khi rời đi hay không? Nhưng mà dù có thế nào đi chăng nữa, thì ngay hôm nay, tại chỗ này Hoàng Cảnh Du cũng sẽ phải ra đi, đoạn tuyệt tất cả với quá khứ, tạm biệt cả đứa trẻ với đôi mắt nhòe nhoẹt nước, mở to nhìn hắn gọi hai tiếng "anh ơi!" kia.
Hoàng Cảnh Du nhìn lại ngôi nhà lần nữa. Nơi này chưa từng chứa bất kỳ yêu thương hay quyến luyến nào từ hắn. Có chăng, thì đó cũng chỉ như thứ gánh nặng đè trên đôi vai hắn. Áp lực vô hình khiến hắn thật sự mệt mỏi, cũng từng có lần muốn buông bỏ. Bất quá không thể. Hào môn cửa rộng thênh thang, quả nhiên đúng như nhiều người nói, rộng đến nỗi không thể ôm chặt trái tim một con người!
Mười bảy năm, Hoàng Cảnh Du sinh ra và lớn lên, có vài năm hắn phải sang Pháp ở cùng ông bà, nhưng hầu hết thời gian ở đây, hắn không cảm thấy thứ gì ngoài sự cô độc. Ai cũng muốn bước chân vào hào môn, nhưng hắn chỉ cảm thấy mình như con chim hoàng yến bị nhốt vào lồng son, mãi mãi chỉ muốn tìm kiếm một thứ ánh sáng tự do thuộc về mình. Và nhiều năm nay hắn luôn nhìn về thứ ánh sáng kia...
Hứa Ngụy Châu, một cái tên rất đặc biệt với hắn. Bởi lẽ ở đứa trẻ đó có sự tự do mà hắn khát cầu, có thứ ánh sáng mà hắn thèm muốn. Nhưng cuộc sống quá nhiều thay đổi, đứa trẻ đó rồi sẽ ra sao? Những ngày tháng hắn rời đi hắn mãi mãi cũng không bao giờ biết được.
"Đại thiếu gia, đã đến giờ ra sân bay!"
Từ quản gia từ lúc nào đã đến bên cạnh thúc giục hắn, thân hình y hơi cúi xuống, mái tóc đã điểm tuyết sương. Hoàng Cảnh Du nhớ rằng cách đây nhiều năm Từ quản gia vẫn còn rất trẻ trung, từ lúc nào tóc đã trở nên bạc như vậy? Thời gian, quả nhiên có thể làm thay đổi tất cả. Vài năm sau gặp lại liệu hắn và Hứa Ngụy Châu sẽ trở nên thế nào?
Hoàng Cảnh Du đứng dậy rồi từ từ rời khỏi phòng. Trời đang gió lớn, mây đen vần vũ trên bầu trời, dường như đã sắp mưa. Hắn ôm Nhược Lan một cái, gật đầu chào Hoàng Thiếu Hoa rồi bước vào xe. Chiếc xe từ từ lăn bánh, Hoàng Cảnh Du nhìn cảnh vật xung quanh lần nữa rồi khép mắt lại dưỡng thần. Ngay lúc mí mắt hắn vừa rũ xuống thì Hứa Ngụy Châu từ hướng ngược lại lướt qua xe hắn lao nhanh vào cánh cổng nhà họ Hoàng đang dần dần khép lại.
"ÔNG CHỦ!"
Hoàng Thiếu Hoa cùng Nhược Lan vừa quay gót chưa kịp vào nhà liền nghe giọng nói của Ngụy Châu. Hai người bảo vệ nhìn thấy y liền chặn lại nhưng không kịp. Hoàng Thiếu Hoa nhìn thấy y đang thở dốc thì khẽ nhướng mày một cái, khàn khàn giọng.
"Lên phòng đi!"
Ngụy Châu được bảo vệ thả ra liền nhanh chân bước theo Hoàng Thiếu Hoa, khi lướt qua Nhược Lan y cũng không cúi đầu càng không nhìn nàng. Y nhớ rất rõ đêm hôm đó mặc kệ mình cầu xin ra sao thì người đàn bà này vẫn tàn nhẫn khước từ. Có lẽ cả đời này y cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho nàng.
Nhược Lan nhìn thấy Ngụy Châu thì vô cùng chướng mắt, chứng kiến thái độ của y thì càng không hài lòng, bất quá nàng vẫn cho rằng việc mình làm là không hề sai, nàng vẫn không mắc nợ gì hai mẹ con bọn họ, hơn ai hết nhiều năm qua nàng đã giúp đỡ họ rất nhiều, không phải sao? Cho nên, việc Lan Lăng chết cũng không phải trách nhiệm ở nàng. Nàng liếc nhìn Ngụy Châu một cái rồi từ từ vào phòng nghỉ ngơi.
Ngụy Châu một đường theo sau lưng Hoàng Thiếu Hoa vào thư phòng, nếu nhìn kỹ lúc này bóng lưng y có một chút khẩn trương. Hoàng Thiếu Hoa vừa vào trong thì ngồi xuống sofa, châm một điếu thuốc rít vào một hơi rồi nheo mắt nhìn thiếu niên gầy yếu đang đứng trước mặt mình. Đứa trẻ đó bao nhiêu lâu rồi hắn không nhìn kỹ? Phải rồi, chính là từ năm năm trước hắn đã không nhìn kỹ gương mặt của y. Đứa trẻ này lớn lên không tệ, ngũ quan hài hòa tinh xảo, thậm chí còn có thể dùng từ xinh đẹp để hình dung. Mày ngài, mắt phượng, môi đỏ như son, làn da trắng mịn hơn tuyết. Bất quá sau những ngày mất mát đau thương vừa rồi, gò má sớm đã lõm xuống, đôi mắt đầy tơ máu đỏ ủ dột, mái tóc rối bời không được chải gọn, quần áo thì vừa nhàu vừa nát. Bàn chân dính đầy bùn đất còn có dấu vết xanh tím cất giấu sau đôi dép quai cũ kỹ. Hoàng Thiếu Hoa rít một hơi thuốc rồi nhìn thiếu niên đang rũ mắt trước mặt.
"Cậu muốn gì?"
Ngụy Châu lúc này giương đôi mắt khổ sở nhìn Hoàng Thiếu Hoa, hơi thất thần vì câu hỏi của hắn.
"Ông...không hỏi mấy ngày qua tôi đã như thế nào hay sao?"
Ngụy Châu từ lúc nào cất giọng. Trong không gian tĩnh lặng nghe rõ tiếng y hơi lạc đi.
"Ông không thể hỏi tôi một câu "Ngụy Châu con có ổn không hay sao"?"
Ngụy Châu vừa nói vừa giương đôi mắt nhòe nhoẹt hơi nước của mình lên nhìn người nam nhân trước mặt. Đó là cha của y, là người cha mà tận sâu thẳm trong đáy lòng y luôn khao khát một lần được thừa nhận. Nhưng mà vì sao, vì sao lại đối xử với y như vậy? Trước khi đến đây y tự dặn mình không để rơi một giọt nước mắt nào trước người nhà họ Hoàng nữa, nhưng mà khi đứng trước người "cha" này, y không có cách làm mình trở nên mạnh mẽ.
"Ta biết cậu đang nghĩ gì, nhưng ta không có biện pháp, người cũng đã mất, ta không thể giúp cậu tìm lại người đó!"
Ngụy Châu thẫn thờ một lúc thật lâu. Y hết há mồm rồi lại thảng thốt nhìn Hoàng Thiếu Hoa. Sau cùng chính là nhếch mép lên cười. Thâm tâm y lúc này có bao nhiêu tổn thương, tình cha con, quả nhiên đó là ý nghĩ vô cùng ấu trĩ của y, làm gì có tình cha con với người đàn ông trước mắt này chứ? Ngụy Châu hít sâu một hơi, đôi tay trần run rẩy vươn lên mặt lau đi những giọt nước mắt nóng hổi đang chầu chực rơi xuống. Giọng nói y xuyên qua lòng bàn tay trở nên nặng nề.
"Dù ông chưa từng thừa nhận, nhưng ông không thể phủ nhận tôi và ông có cùng một dòng máu. Không phải Hoàng thị làm rất nhiều việc từ thiện hay sao? Lần này coi như ông cũng làm từ thiện có được hay không?... Coi như tôi cầu xin ông lần cuối, từ nay trở về sau, Hứa Ngụy Châu tôi sẽ không đến đây làm phiền ông nữa, cũng sẽ không làm mất mặt nhà họ Hoàng các người..."
"Muốn xin điều gì? Cậu nói đi!"
"Mẹ tôi chết không minh bạch, bên trong còn rất nhiều uẩn khúc, nhưng phía cảnh sát kết luận mẹ tôi tự tử. Nhưng ông thừa biết, mẹ tôi không thể nào tự tử được. Tôi muốn làm đơn khiếu nại xin họ điều tra lại cái chết của mẹ tôi, nhưng họ nói tôi chưa đủ tuổi, ông có thể giúp tôi hay không? Cũng không cần ông phải trực tiếp ra mặt, ông cho người của ông làm là được, chắc chắn không ai biết quan hệ giữa chúng ta. Sẽ không làm mất mặt ông và dòng họ."
Hoàng Thiếu Hoa nheo mắt nhìn Ngụy Châu, qua làn khói mỏng, Ngụy Châu không nhìn thấy bất kỳ sự ấm áp nào từ đáy mắt hắn.
"Cậu muốn đi du học không?"
"Cái gì?"
Ngụy Châu nhíu nhíu mày nhìn Hoàng Thiếu Hoa, không tiếp thu nỗi những gì mình vừa nghe được.
"Du học sẽ có một tương lai tốt hơn cho cậu. Hoàng thị sẽ chu cấp cho cậu đến khi cậu tốt nghiệp đại học."
"Còn mẹ tôi?"
"Mẹ cậu đã chết, khiếu nại thì người có thể sống lại hay sao?"
Ngụy Châu thảng thốt há hốc mồm nhìn Hoàng Thiếu Hoa, y bất giác cắn chặt khớp hàm của mình lại, nước mắt cũng ráo hoảnh nơi tròng mắt.
"MẸ TÔI CHẾT OAN!"
"Vậy thì sao?"
"..."
"Người chết là hết, lúc mẹ cậu còn sống chỉ mong cậu sẽ thành công. Trở về suy nghĩ cho chín chắn hơn đi. Anh, Mỹ, muốn đi đâu cũng được!"
Ngụy Châu nghe xong bước chân hơi hư nhuyễn một chút, một cánh tay phải tựa vào thành sofa để đứng vững, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt, nhưng nhìn nó có bao nhiêu là thương tâm. Trong ngôi nhà lớn sơn son thiếp vàng này, trong hào môn sâu tận biển này, y bất quá chỉ là một sinh mạng yếu ớt mong manh mà thôi. Ngụy Châu vừa cười, nước mắt vừa chảy xuống khỏi gò má gầy ốm của y.
"Hoàng Thiếu Hoa...tôi hối hận, hối hận vì trong đêm đó đã chạy đến đây cầu xin ông... Người đàn bà kia không giúp tôi, bất quá tôi nghĩ tôi còn có thể hy vọng vào ông. Nhưng mà...hôm nay tôi biết mình đã sai rồi! Ông có thể bố thí tình thương cho bất kỳ ai...trừ tôi! Thì ra chính là như vậy...tình thân, hai từ đó không bao giờ dành cho chúng ta...Dù ông chưa từng nhận tôi, nhưng tôi từ nay trở về sau cũng không còn là con trai của ông nữa."
Dứt lời, Ngụy Châu quay lưng dứt khoát rời khỏi. Hoàng Thiếu Hoa ngồi trên ghế vẫn nheo mắt nhìn làn khói mỏng manh bay lượn lờ trong không khí. Bất giác, ký ức mười bảy năm trước ùa về. Đó là một ngày cuối tháng tư khi Nhược Lan được tin mang thai Hoàng Cảnh Du sau nhiều năm hai người kết hôn vẫn không có con.
"Bác sĩ nói cái gì?"
"Chủ tịch...xin lỗi ngài, nhưng mà ngài quả thật là vô sinh...không thể...không thể..."
"CÚT ĐI!"
Trên tay Hoàng Thiếu Hoa khi đó cầm tờ giấy chằng chịt những nét chữ vô hồn, trên đó chính là kết luận hắn bị chứng vô sinh. Cho nên cả Hoàng Cảnh Du và Hứa Ngụy Châu đều không phải là con trai của hắn.
Hắn từ trước đến nay cũng chỉ yêu duy nhất một mình Phùng Nhược Lan, nàng là thanh mai trúc mã của hắn. Nhưng mà bọn họ kết hôn nhiều năm như vậy vẫn không có nổi một đứa con, hóa ra chính là do bản thân hắn. Hoàng Thiếu Hoa từ lúc đó liền khẳng định Nhược Lan tìm người đàn ông khác để thỏa mãn giấc mơ làm mẹ của mình, bất quá hắn cũng không vạch trần. Hắn yêu nàng và càng muốn giữ cơ ngơi Hoàng thị. Nếu sự thật hắn vô sinh bị bại lộ, sau này Hoàng thị ắt sẽ có đại biến. Cho nên bao nhiêu năm nay hắn vẫn không thể nào yêu thương nỗi Hoàng Cảnh Du dù là người đó có ngoan ngoãn, có tài giỏi bao nhiêu đi chăng nữa!
Còn về Ngụy Châu, sở dĩ Hoàng Thiếu Hoa giữ lại bên mình chính là muốn mượn y dằn vặt Nhược Lan, muốn nàng phải trải qua những tổn thương mà nàng đã gây ra cho hắn. Chính vì như vậy, nhìn thấy đứa nhỏ vô tội kia bị mình đưa vào vòng luẩn quẩn khiến hắn thỉnh thoảng cảm thấy có lỗi, muốn bù đắp. Nhưng mà hiện tại hắn cũng không thể vì cảm giác có lỗi này mà làm ảnh hưởng đến tiền đồ của bản thân mình. Hoàng Thiếu Hoa sắp tranh cử, vì vậy, hắn không thể để danh dự của mình bị mang ra uy hiếp. Nếu hắn liên quan đến vụ này, báo chí phanh phui được thì thị trưởng cũng không cần tranh cử nữa. Cho nên, dù thế nào đi chăng nữa, Hoàng Thiếu Hoa hắn cũng không thể ra tay giúp đứa trẻ kia.
--------------
Ngụy Châu rời khỏi nhà lớn một mạch quay lại sở cảnh sát, sau khi náo loạn một hồi cuối cùng y đành đến một nơi mà có lẽ cả đời y cũng chưa bao giờ muốn quay lại, chính là Hứa gia. Nơi đó với Ngụy Châu chính là ác mộng. Y còn nhớ những ngày ở lại ngôi nhà ấy chứng kiến bà ngoại bệnh tâm thần bị Hứa Kiến Thành ngược đãi, bản thân cũng bị không ít đòn roi của lão ta. Ngay cả mẹ y Lan Lăng cũng không ngoại lệ.
Từ lúc bà ngoại mất, y và mẹ rất muốn hoàn toàn cắt đứt liên lạc với người nhà họ Hứa. Nhưng mà Hứa Kiến Thành lại không buông tha cho bọn họ. Hắn nhìn thấy Hoàng Thiếu Hoa trên danh nghĩa không nhận lại Hứa Ngụy Châu, không đạt được mục đích ban đầu thì càng ra tay ác liệt. Tất nhiên, hậu quả chính là hai mẹ con bọn họ lãnh đủ. Chỉ có điều, bỗng dưng năm năm trở lại đây hắn im hơi lặng tiếng, cũng không đến quấy nhiễu cuộc sống của hai mẹ con bọn họ nữa. Ngụy Châu những tưởng rằng cả đời mình cũng sẽ không bao giờ gặp lại con người này, nhìn những kẻ đáng ghê tởm kia, nhưng mà lúc này y không thể không đến. Trên danh nghĩa, chỉ có Hứa Kiến Thành mới có thể giúp y khiếu nại lên cảnh sát.
Ngụy Châu đứng nửa buổi bên ngoài mới vươn ngón tay lên ấn chuông. Hiện tại bọn họ không còn ở căn biệt thự cũ mà dọn sang một căn hộ cao cấp nằm ngay trung tâm C thị. Nếu như mẹ y chưa từng nói địa chỉ thì y cũng không biết bọn họ hiện tại lại ở cái chốn này.
Sau một hồi chuông thì cánh cửa mở ra, từ bên trong nhà hiện ra một gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhưng thập phần sắc sảo. Người này chính là chị họ của y, con gái của Hứa Kiến Thành, gọi là Hứa Khả. Ngụy Châu từng nhận thức qua ả, ả cùng với Lý Ngọc - bạn gái hiện tại của Hoàng Cảnh Du là cùng một bọn. Hứa Khả giống như a Tứ, là tùy tùng bên cạnh Lý Ngọc.
"Là mày sao? Mày đến đây làm gì?"
Hứa Khả nhìn thấy Ngụy Châu thì hai tay chấp lại trước ngực, đầu hơi nghiêng sang một bên nhìn thập phần dữ dằn. Thái độ này trái ngược với y phục ả đang mặc trên người. Hôm nay, Hứa Khả ngoại lệ nữ tính khác thường với bộ váy đỏ rực trễ nải khoe bờ vai trắng nõn, mái tóc uốn xoăn bồng bềnh bung xõa hai bên vai, mùi nước hoa thơm phức xộc vào cánh mũi Ngụy Châu. Khác hoàn toàn với hình ảnh đàn chị du côn ở trường học hàng ngày của ả. Ngụy Châu nhíu nhíu mày nhìn Hứa Khả.
"Cậu có ở nhà hay không? Tôi có việc cần tìm!"
"Mày muốn gặp ba tao làm gì?"
Nghe thấy tiếng nói chuyện rôm rả bên trong phòng khách, Ngụy Châu biết là Hứa Kiến Thành cùng Mai Đóa đang có ở nhà.
"Việc đó không liên quan đến chị!"
Ngụy Châu vừa nói vừa đẩy cánh tay ả sang một bên rồi xông thẳng vào trong. Bên trong phòng khách lúc này ngoài hai vợ chồng Hứa Kiến Thành còn có thêm ba người nữa, hai già một trẻ. Người trẻ là nam nhân khoảng ngoài hai mươi tuổi, ánh mắt sắc bén, thập phần anh tuấn.
Ngụy Châu đột ngột bước vào làm gián đoạn câu chuyện của bọn họ. Năm đôi mắt dán chặt vào y, bất giác Mai Đóa nở nụ cười miễn cưỡng.
"Yo, ai đến thế này? Là Ngụy Châu sao? Cháu vẫn khỏe chứ?"
Thái độ niềm nở kia là sao? Ngụy Châu cảm thấy hoàn toàn không thuận mắt, bất quá y cũng không muốn vạch trần.
"Cậu! Con có thể gặp riêng cậu một chút được không?"
Mai Đóa nhíu mày thành hàng, nhưng điều nàng bất ngờ chính là Hứa Kiến Thành, hắn vừa nhìn thấy Ngụy Châu liền thoáng chút bối rối. Khẽ xoay sang nhìn Ngụy Châu rồi lại nhìn ba người khách kia.
"Giang tổng, Giang phu nhân và Giang thiếu gia ngồi chơi. Tôi gặp riêng đứa cháu một chút. Lát nữa sẽ trở lại!"
Người được gọi là Giang tổng kia cũng nở một nụ cười hồn hậu.
"Cũng không còn sớm, đã đến lúc chúng tôi cũng nên trở về!"
"Sớm như vậy? Ở lại dùng cơm cùng gia đình chúng tôi, nhà bếp cũng đã chuẩn bị xong thức ăn cả rồi!"
"Chúng tôi hôm nay vừa về nước thì đến đây thăm dì Xuyến. Bất quá dì cũng đã mất thì chúng tôi đành phải trở về!"
"Dì Xuyến?"
Ngụy Châu đứng một bên liền thốt lên. Lúc này tất cả mọi người đều quay sang nhìn y.
"Dì Xuyến bác nói có phải là Ngô Lăng Xuyến?"
"Phải, cháu là..."
"Đó là bà ngoại của cháu! Đã mất cách đây sáu năm!"
Người họ Giang kia nhìn Ngụy Châu sâu sắc, trong đáy mắt thoáng một tia xúc động không dễ diễn tả thành lời.
"Hóa ra là cháu. Vậy...cháu hiện giờ ở đâu? Có thể cho chúng tôi thông tin liên lạc hay không?"
"Bác là ai?"
"Dì Xuyên là ân nhân của mẹ bác. Nhiều năm trước chúng tôi di dân sang Mỹ thì không còn tin tức của dì. Rất khó khăn mới cho người điều tra được, nhưng không may dì đã mất. Thật không ngờ có thể nhìn cháu thế này. Cháu tên gì?"
"Dạ là Hứa Ngụy Châu!"
Người họ Giang còn định nói gì đó thì Hứa Kiến Thành xen vào.
"Giang tổng, hay là ngài dùng cơm cùng chúng tôi, từ từ nói chuyện xong rồi hãy về."
Giang tổng thoáng chút bối rối, nhưng vì sự xuất hiện của Ngụy Châu nên miễn cưỡng ở lại, dù rằng ấn tượng với Hứa Kiến Thành không tốt lắm.
"Vậy...thôi cũng được!"
Hứa Kiến Thành một bên lập tức xen vào.
"Ngụy Châu, không phải có chuyện muốn nói sao? Theo cậu lên phòng!"
Ngụy Châu cúi đầu chào Giang tổng xong thì nhanh chóng rời khỏi. Khi cửa phòng vừa đóng lại Hứa Kiến Thành liền thay đổi sắc mặt.
"Mày muốn gì? Mau nói đi."
"Mẹ con đã mất rồi!"
"..."
Hứa Kiến Thành bất giác xoay mặt đi, chỉ để lại cho Ngụy Châu một bóng lưng. Ngụy Châu giọng run run, có một chút mất mát, một chút chính là cầu xin.
"Mẹ con mất không minh bạch, cảnh sát nói là do tự tử. Nhưng con biết rõ mẹ không thể tự tử được. Xin cậu giúp con làm đơn khiếu nại cảnh sát có được không? Con biết xưa nay cậu không thích mẹ con, nhưng mà dù gì mẹ cũng là em ruột của cậu! Xin cậu, giúp mẹ con con lần này, xem như là lần cuối. Con xin cậu!"
Ngụy Châu vừa nói, từ lúc nào chân cũng quỳ hẳn xuống sàn nhà. Đây chính là cái phao cứu mạng cuối cùng của y, y không thể không cầu xin hắn.
"Việc này...thật rất khó. Nhưng mày sao có thể tin chắc chắn mẹ mày không tự tử?"
"Cậu, mẹ con như thế nào không lẽ con không biết hay sao? Hơn nữa mẹ con đã mua nhà, sắp sửa chuyển đi. Không lý do nào mẹ con lại tự tử hết. Nếu cậu nói lý do này với cảnh sát họ nhất định sẽ thấy có điều gì đó khuất tất. Con xin cậu giúp con!"
Bất giác Hứa Kiến Thành hỏi một câu, giọng hắn có phần ẩn nhẫn.
"Mày... đã đến nhà họ Hoàng chưa?"
"Dạ? Dạ rồi. Nhưng mà ông bà chủ không chịu giúp con. Ông chủ còn nói..."
Hứa Kiến Thành giọng liền trở nên gấp gáp.
"Nói gì?"
"Nói muốn cho con đi du học!"
Nghe đến đây bất giác Hứa Kiến Thành nhíu mày thành hàng. Trong bóng tối không nhìn rõ ánh mắt hắn đang ẩn giấu điều gì.
"Hôm nay mày đến đây có ai biết hay không?"
"Dạ?...Dạ không!"
Chân mày Hứa Kiến Thành liền giãn ra.
"Vậy, mày ra cửa bên hông rồi trở về nhà đi, không cần gặp những người kia, tao nhìn thấy mày liền bực mình."
Ngụy Châu trở nên hấp tấp, như vậy có nghĩa là hắn sẽ giúp hay không giúp?
"Vậy còn..."
"Tao sẽ giúp mày!"
Ngụy Châu liền lạc giọng, nước mắt từ lúc nào chảy dọc xuống gò má. Y mang chút hy vọng mong manh đến đây nhưng bất quá dễ dàng như vậy thì ngoài dự kiến. Ngụy Châu mếu máo, quỳ trên mặt đất vừa khóc vừa liên tục dập đầu.
"Con cảm ơn cậu! Con cảm ơn cậu, ân tình này suốt đời con cũng không bao giờ quên!"
"Ừ, đi đi!"
Ngụy Châu mừng rỡ đứng dậy, vươn ống tay áo lau nước mắt rồi nhanh chóng rời đi, cũng không muốn ở lại lâu, chỉ sợ Hứa Kiến Thành thay đổi chủ ý.
Khi bóng lưng Ngụy Châu vừa khuất bóng, Hứa Kiến Thành đứng trong bóng tối trầm tư thêm một lúc rồi bấm điện thoại gọi cho ai đó.
"Anh Kiên, anh còn nhớ việc hôm trước em nói chứ? Đứa con rơi của Hoàng Thiếu Hoa có thể đổi lại cho em khoản nợ đó được không?"
"Phải phải, kết quả xét nghiệm ADN của Hoàng Thiếu Hoa và đứa nhỏ đó em sẽ cho người gửi đến chỗ anh ngay bây giờ."
"Phải, chỉ cần bắt được nó, em không tin Hoàng Thiếu Hoa còn dám tranh cử lần này! Em nhắn cho anh địa chỉ của nó."
Tắt điện thoại, Hứa Kiến Thành mở hộc tủ ra liền cầm lên một tờ giấy.
"Lan Lăng, tiếc là mày ngu ngốc lại muốn đi theo thằng khốn họ Hà kia. Nếu không thì mày cũng không chuốc lấy kết cuộc thê thảm như vậy!"
-----------------
Ngụy Châu đang trên đường trở về nhà, gió càng lúc càng to, mưa bắt đầu trút nước xuống. Thoáng chốc con hẻm nhỏ đã không còn bất kỳ ai qua lại, y nhìn nhìn cơn mưa rơi trên đầu nhưng chân cũng không thèm bước nhanh hơn. Về nhà, nơi đó càng làm y cảm thấy nhớ mẹ nhiều hơn. Những giọt mưa tuôn xối xả vào mặt y lạnh buốt giá, thân thể dưới làn mưa càng trở nên đặc biệt mỏng manh gầy yếu.
Bỗng dưng từ xa, một chiếc xe hơi áp sát vào hành lang tường thắng gấp, Ngụy Châu vừa ngẩng mặt nhìn lên liền bị một chiếc bao tải màu đen phủ lên đầu, một cú đập mạnh vào ót, sau đó y dần dần chìm vào mê thức.
-----------------
HẾT CHƯƠNG 6
Note: Hai tuần này ta phải trở về cố hương thăm phụ mẫu, cho nên số chương sẽ không ra đều như mọi khi. Tuần sau, vào thứ 5 sẽ có chương 7. Và chương 8 cũng ra hơi muộn hơn bình thường vài ngày. Sau đó thì lịch up bình thường trở lại nhé!
Trước mặt y chính là dòng sông Hàn mênh mông rộng lớn. Từng con sóng bạc đầu nhấp nhô khói biếc mông lung lan tỏa tựa như số phận của y, không biết đâu là bến, đâu là bờ! Tựa cành củi khô lạc trôi giữa trường giang bao la không thấy bến bờ dưới kia. Bỗng dưng, Ngụy Châu không biết mình phải làm gì mới đúng, phải sống tiếp như thế nào nữa. Đôi chân không tự chủ được, từ lúc nào đã trèo lên một nhánh lang cang, nhắm mắt lại cảm nhận từng đợt gió ngàn đang táp vào mặt rát rạt.
Người mẹ, người thân duy nhất của y trên thế gian này không còn nữa, những ngày tháng sau này y phải sống ra sao? Ngụy Châu không biết, cũng không có bất kỳ ai có thể giúp y trả lời câu hỏi này. Bất giác, Ngụy Châu cảm thấy cuộc đời này quả nhiên vô thường, nhất là vận số của con người. Chỉ cần thêm một ngày nữa thôi, có phải cả y và mẹ đều đã chạm tay vào cuộc sống mới hay không? Chỉ trách thiên ý nghịch nhân tâm!
Bất giác, gió thổi hất tung tờ giấy trên cánh tay làm Ngụy Châu mở mắt ra. Y nhìn chầm chầm vào mấy dòng chữ khô khan trên kia, phút chốc thân thể trong gió lạnh khẽ run run, nhưng không phải bởi vì cái giá lạnh của thời tiết mà chính là vì phẫn uất đang ngùn ngụt mãnh liệt trong lòng. Mẹ y tuyệt nhiên không thể vô cớ chết thảm như vậy. Rõ ràng, đêm trước bọn họ còn hứng khởi chuẩn bị chuyển nhà, cả một tương lai tươi sáng đang chờ đợi phía trước, không có bất kỳ lý do nào để nàng tự sát.
Huống chi, ngày hôm đó nàng nói là sẽ đến nhà lớn, nhưng xác lại được tìm thấy ở một nơi cách xa như vậy, chỉ có thể do một ai đó muốn đoạt mạng nàng. Ngụy Châu càng nghĩ càng cảm thấy phẫn uất. Tờ giấy trong tay từ lúc nào đã bị y nắm đến nhăn nhúm. Y trừng trừng đôi mắt đầy tơ máu đỏ của mình rồi bước nhanh khỏi thành cầu, thân hình gầy yếu phút chốc lao đi trong gió bão.
Lúc này tại nhà lớn, Hoàng Cảnh Du đứng trong phòng khách nhìn khung cảnh xung quanh không rõ tư vị gì. Hành lý gói ghém chất đầy vali đang được người làm mang ra ngoài xe. Hắn bất giác nhớ đến Hứa Ngụy Châu. Nhớ đến cái đầu nhỏ năm năm trước nằm tại ghế sofa này mà gọi hắn một tiếng "anh". Từ đây phóng tầm mắt ra ngoài ô cửa kính kia chính là hình bóng đứa trẻ kia chơi đùa cùng chú chó nhỏ. Nụ cười giòn giã cùng ánh mắt hồn nhiên chứa đầy tia nắng ấm áp của nó đến bây giờ Hoàng Cảnh Du vẫn còn khắc khoải trong tim.
Hắn từ trước năm mười hai tuổi luôn liếc mắt nhìn về nơi đó, nơi có đứa nhỏ kia, mà âm thầm ganh tị. Nhưng suy cho cùng thì ai mới là kẻ bất hạnh đây? Hoàng Cảnh Du hắn đã không còn rạch ròi phân rõ. Hồi ức từng chút một như thủy triều cuộn sóng ồ ạt kéo về làm cảm xúc của hắn lần nữa thập phần rắc rối. Qúa khứ, hiện tại đan xen chồng chất.
Hình ảnh năm năm trước, đứa nhỏ mười tuổi nức nở dưới tán ô của hắn. Năm năm sau, đứa nhỏ nằm khóc thảm bên chân hắn, tất cả đều diễn ra trong một đêm giông bão, mưa gió đầy trời. Rồi trong những ngày sau đó, hắn lại nhặt được thân ảnh gầy yếu kia từ dưới tử huyệt mang lên. Dường như đã có một sợi dây sinh mệnh đã vô tình trói buộc bọn họ vào nhau. Những lúc đứa trẻ đó yếu nhược nhất lại để hắn nhìn thấy được. Nếu không như vậy, có phải bây giờ hắn cũng sẽ cảm thấy thoải mái khi rời đi hay không? Nhưng mà dù có thế nào đi chăng nữa, thì ngay hôm nay, tại chỗ này Hoàng Cảnh Du cũng sẽ phải ra đi, đoạn tuyệt tất cả với quá khứ, tạm biệt cả đứa trẻ với đôi mắt nhòe nhoẹt nước, mở to nhìn hắn gọi hai tiếng "anh ơi!" kia.
Hoàng Cảnh Du nhìn lại ngôi nhà lần nữa. Nơi này chưa từng chứa bất kỳ yêu thương hay quyến luyến nào từ hắn. Có chăng, thì đó cũng chỉ như thứ gánh nặng đè trên đôi vai hắn. Áp lực vô hình khiến hắn thật sự mệt mỏi, cũng từng có lần muốn buông bỏ. Bất quá không thể. Hào môn cửa rộng thênh thang, quả nhiên đúng như nhiều người nói, rộng đến nỗi không thể ôm chặt trái tim một con người!
Mười bảy năm, Hoàng Cảnh Du sinh ra và lớn lên, có vài năm hắn phải sang Pháp ở cùng ông bà, nhưng hầu hết thời gian ở đây, hắn không cảm thấy thứ gì ngoài sự cô độc. Ai cũng muốn bước chân vào hào môn, nhưng hắn chỉ cảm thấy mình như con chim hoàng yến bị nhốt vào lồng son, mãi mãi chỉ muốn tìm kiếm một thứ ánh sáng tự do thuộc về mình. Và nhiều năm nay hắn luôn nhìn về thứ ánh sáng kia...
Hứa Ngụy Châu, một cái tên rất đặc biệt với hắn. Bởi lẽ ở đứa trẻ đó có sự tự do mà hắn khát cầu, có thứ ánh sáng mà hắn thèm muốn. Nhưng cuộc sống quá nhiều thay đổi, đứa trẻ đó rồi sẽ ra sao? Những ngày tháng hắn rời đi hắn mãi mãi cũng không bao giờ biết được.
"Đại thiếu gia, đã đến giờ ra sân bay!"
Từ quản gia từ lúc nào đã đến bên cạnh thúc giục hắn, thân hình y hơi cúi xuống, mái tóc đã điểm tuyết sương. Hoàng Cảnh Du nhớ rằng cách đây nhiều năm Từ quản gia vẫn còn rất trẻ trung, từ lúc nào tóc đã trở nên bạc như vậy? Thời gian, quả nhiên có thể làm thay đổi tất cả. Vài năm sau gặp lại liệu hắn và Hứa Ngụy Châu sẽ trở nên thế nào?
Hoàng Cảnh Du đứng dậy rồi từ từ rời khỏi phòng. Trời đang gió lớn, mây đen vần vũ trên bầu trời, dường như đã sắp mưa. Hắn ôm Nhược Lan một cái, gật đầu chào Hoàng Thiếu Hoa rồi bước vào xe. Chiếc xe từ từ lăn bánh, Hoàng Cảnh Du nhìn cảnh vật xung quanh lần nữa rồi khép mắt lại dưỡng thần. Ngay lúc mí mắt hắn vừa rũ xuống thì Hứa Ngụy Châu từ hướng ngược lại lướt qua xe hắn lao nhanh vào cánh cổng nhà họ Hoàng đang dần dần khép lại.
"ÔNG CHỦ!"
Hoàng Thiếu Hoa cùng Nhược Lan vừa quay gót chưa kịp vào nhà liền nghe giọng nói của Ngụy Châu. Hai người bảo vệ nhìn thấy y liền chặn lại nhưng không kịp. Hoàng Thiếu Hoa nhìn thấy y đang thở dốc thì khẽ nhướng mày một cái, khàn khàn giọng.
"Lên phòng đi!"
Ngụy Châu được bảo vệ thả ra liền nhanh chân bước theo Hoàng Thiếu Hoa, khi lướt qua Nhược Lan y cũng không cúi đầu càng không nhìn nàng. Y nhớ rất rõ đêm hôm đó mặc kệ mình cầu xin ra sao thì người đàn bà này vẫn tàn nhẫn khước từ. Có lẽ cả đời này y cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho nàng.
Nhược Lan nhìn thấy Ngụy Châu thì vô cùng chướng mắt, chứng kiến thái độ của y thì càng không hài lòng, bất quá nàng vẫn cho rằng việc mình làm là không hề sai, nàng vẫn không mắc nợ gì hai mẹ con bọn họ, hơn ai hết nhiều năm qua nàng đã giúp đỡ họ rất nhiều, không phải sao? Cho nên, việc Lan Lăng chết cũng không phải trách nhiệm ở nàng. Nàng liếc nhìn Ngụy Châu một cái rồi từ từ vào phòng nghỉ ngơi.
Ngụy Châu một đường theo sau lưng Hoàng Thiếu Hoa vào thư phòng, nếu nhìn kỹ lúc này bóng lưng y có một chút khẩn trương. Hoàng Thiếu Hoa vừa vào trong thì ngồi xuống sofa, châm một điếu thuốc rít vào một hơi rồi nheo mắt nhìn thiếu niên gầy yếu đang đứng trước mặt mình. Đứa trẻ đó bao nhiêu lâu rồi hắn không nhìn kỹ? Phải rồi, chính là từ năm năm trước hắn đã không nhìn kỹ gương mặt của y. Đứa trẻ này lớn lên không tệ, ngũ quan hài hòa tinh xảo, thậm chí còn có thể dùng từ xinh đẹp để hình dung. Mày ngài, mắt phượng, môi đỏ như son, làn da trắng mịn hơn tuyết. Bất quá sau những ngày mất mát đau thương vừa rồi, gò má sớm đã lõm xuống, đôi mắt đầy tơ máu đỏ ủ dột, mái tóc rối bời không được chải gọn, quần áo thì vừa nhàu vừa nát. Bàn chân dính đầy bùn đất còn có dấu vết xanh tím cất giấu sau đôi dép quai cũ kỹ. Hoàng Thiếu Hoa rít một hơi thuốc rồi nhìn thiếu niên đang rũ mắt trước mặt.
"Cậu muốn gì?"
Ngụy Châu lúc này giương đôi mắt khổ sở nhìn Hoàng Thiếu Hoa, hơi thất thần vì câu hỏi của hắn.
"Ông...không hỏi mấy ngày qua tôi đã như thế nào hay sao?"
Ngụy Châu từ lúc nào cất giọng. Trong không gian tĩnh lặng nghe rõ tiếng y hơi lạc đi.
"Ông không thể hỏi tôi một câu "Ngụy Châu con có ổn không hay sao"?"
Ngụy Châu vừa nói vừa giương đôi mắt nhòe nhoẹt hơi nước của mình lên nhìn người nam nhân trước mặt. Đó là cha của y, là người cha mà tận sâu thẳm trong đáy lòng y luôn khao khát một lần được thừa nhận. Nhưng mà vì sao, vì sao lại đối xử với y như vậy? Trước khi đến đây y tự dặn mình không để rơi một giọt nước mắt nào trước người nhà họ Hoàng nữa, nhưng mà khi đứng trước người "cha" này, y không có cách làm mình trở nên mạnh mẽ.
"Ta biết cậu đang nghĩ gì, nhưng ta không có biện pháp, người cũng đã mất, ta không thể giúp cậu tìm lại người đó!"
Ngụy Châu thẫn thờ một lúc thật lâu. Y hết há mồm rồi lại thảng thốt nhìn Hoàng Thiếu Hoa. Sau cùng chính là nhếch mép lên cười. Thâm tâm y lúc này có bao nhiêu tổn thương, tình cha con, quả nhiên đó là ý nghĩ vô cùng ấu trĩ của y, làm gì có tình cha con với người đàn ông trước mắt này chứ? Ngụy Châu hít sâu một hơi, đôi tay trần run rẩy vươn lên mặt lau đi những giọt nước mắt nóng hổi đang chầu chực rơi xuống. Giọng nói y xuyên qua lòng bàn tay trở nên nặng nề.
"Dù ông chưa từng thừa nhận, nhưng ông không thể phủ nhận tôi và ông có cùng một dòng máu. Không phải Hoàng thị làm rất nhiều việc từ thiện hay sao? Lần này coi như ông cũng làm từ thiện có được hay không?... Coi như tôi cầu xin ông lần cuối, từ nay trở về sau, Hứa Ngụy Châu tôi sẽ không đến đây làm phiền ông nữa, cũng sẽ không làm mất mặt nhà họ Hoàng các người..."
"Muốn xin điều gì? Cậu nói đi!"
"Mẹ tôi chết không minh bạch, bên trong còn rất nhiều uẩn khúc, nhưng phía cảnh sát kết luận mẹ tôi tự tử. Nhưng ông thừa biết, mẹ tôi không thể nào tự tử được. Tôi muốn làm đơn khiếu nại xin họ điều tra lại cái chết của mẹ tôi, nhưng họ nói tôi chưa đủ tuổi, ông có thể giúp tôi hay không? Cũng không cần ông phải trực tiếp ra mặt, ông cho người của ông làm là được, chắc chắn không ai biết quan hệ giữa chúng ta. Sẽ không làm mất mặt ông và dòng họ."
Hoàng Thiếu Hoa nheo mắt nhìn Ngụy Châu, qua làn khói mỏng, Ngụy Châu không nhìn thấy bất kỳ sự ấm áp nào từ đáy mắt hắn.
"Cậu muốn đi du học không?"
"Cái gì?"
Ngụy Châu nhíu nhíu mày nhìn Hoàng Thiếu Hoa, không tiếp thu nỗi những gì mình vừa nghe được.
"Du học sẽ có một tương lai tốt hơn cho cậu. Hoàng thị sẽ chu cấp cho cậu đến khi cậu tốt nghiệp đại học."
"Còn mẹ tôi?"
"Mẹ cậu đã chết, khiếu nại thì người có thể sống lại hay sao?"
Ngụy Châu thảng thốt há hốc mồm nhìn Hoàng Thiếu Hoa, y bất giác cắn chặt khớp hàm của mình lại, nước mắt cũng ráo hoảnh nơi tròng mắt.
"MẸ TÔI CHẾT OAN!"
"Vậy thì sao?"
"..."
"Người chết là hết, lúc mẹ cậu còn sống chỉ mong cậu sẽ thành công. Trở về suy nghĩ cho chín chắn hơn đi. Anh, Mỹ, muốn đi đâu cũng được!"
Ngụy Châu nghe xong bước chân hơi hư nhuyễn một chút, một cánh tay phải tựa vào thành sofa để đứng vững, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt, nhưng nhìn nó có bao nhiêu là thương tâm. Trong ngôi nhà lớn sơn son thiếp vàng này, trong hào môn sâu tận biển này, y bất quá chỉ là một sinh mạng yếu ớt mong manh mà thôi. Ngụy Châu vừa cười, nước mắt vừa chảy xuống khỏi gò má gầy ốm của y.
"Hoàng Thiếu Hoa...tôi hối hận, hối hận vì trong đêm đó đã chạy đến đây cầu xin ông... Người đàn bà kia không giúp tôi, bất quá tôi nghĩ tôi còn có thể hy vọng vào ông. Nhưng mà...hôm nay tôi biết mình đã sai rồi! Ông có thể bố thí tình thương cho bất kỳ ai...trừ tôi! Thì ra chính là như vậy...tình thân, hai từ đó không bao giờ dành cho chúng ta...Dù ông chưa từng nhận tôi, nhưng tôi từ nay trở về sau cũng không còn là con trai của ông nữa."
Dứt lời, Ngụy Châu quay lưng dứt khoát rời khỏi. Hoàng Thiếu Hoa ngồi trên ghế vẫn nheo mắt nhìn làn khói mỏng manh bay lượn lờ trong không khí. Bất giác, ký ức mười bảy năm trước ùa về. Đó là một ngày cuối tháng tư khi Nhược Lan được tin mang thai Hoàng Cảnh Du sau nhiều năm hai người kết hôn vẫn không có con.
"Bác sĩ nói cái gì?"
"Chủ tịch...xin lỗi ngài, nhưng mà ngài quả thật là vô sinh...không thể...không thể..."
"CÚT ĐI!"
Trên tay Hoàng Thiếu Hoa khi đó cầm tờ giấy chằng chịt những nét chữ vô hồn, trên đó chính là kết luận hắn bị chứng vô sinh. Cho nên cả Hoàng Cảnh Du và Hứa Ngụy Châu đều không phải là con trai của hắn.
Hắn từ trước đến nay cũng chỉ yêu duy nhất một mình Phùng Nhược Lan, nàng là thanh mai trúc mã của hắn. Nhưng mà bọn họ kết hôn nhiều năm như vậy vẫn không có nổi một đứa con, hóa ra chính là do bản thân hắn. Hoàng Thiếu Hoa từ lúc đó liền khẳng định Nhược Lan tìm người đàn ông khác để thỏa mãn giấc mơ làm mẹ của mình, bất quá hắn cũng không vạch trần. Hắn yêu nàng và càng muốn giữ cơ ngơi Hoàng thị. Nếu sự thật hắn vô sinh bị bại lộ, sau này Hoàng thị ắt sẽ có đại biến. Cho nên bao nhiêu năm nay hắn vẫn không thể nào yêu thương nỗi Hoàng Cảnh Du dù là người đó có ngoan ngoãn, có tài giỏi bao nhiêu đi chăng nữa!
Còn về Ngụy Châu, sở dĩ Hoàng Thiếu Hoa giữ lại bên mình chính là muốn mượn y dằn vặt Nhược Lan, muốn nàng phải trải qua những tổn thương mà nàng đã gây ra cho hắn. Chính vì như vậy, nhìn thấy đứa nhỏ vô tội kia bị mình đưa vào vòng luẩn quẩn khiến hắn thỉnh thoảng cảm thấy có lỗi, muốn bù đắp. Nhưng mà hiện tại hắn cũng không thể vì cảm giác có lỗi này mà làm ảnh hưởng đến tiền đồ của bản thân mình. Hoàng Thiếu Hoa sắp tranh cử, vì vậy, hắn không thể để danh dự của mình bị mang ra uy hiếp. Nếu hắn liên quan đến vụ này, báo chí phanh phui được thì thị trưởng cũng không cần tranh cử nữa. Cho nên, dù thế nào đi chăng nữa, Hoàng Thiếu Hoa hắn cũng không thể ra tay giúp đứa trẻ kia.
--------------
Ngụy Châu rời khỏi nhà lớn một mạch quay lại sở cảnh sát, sau khi náo loạn một hồi cuối cùng y đành đến một nơi mà có lẽ cả đời y cũng chưa bao giờ muốn quay lại, chính là Hứa gia. Nơi đó với Ngụy Châu chính là ác mộng. Y còn nhớ những ngày ở lại ngôi nhà ấy chứng kiến bà ngoại bệnh tâm thần bị Hứa Kiến Thành ngược đãi, bản thân cũng bị không ít đòn roi của lão ta. Ngay cả mẹ y Lan Lăng cũng không ngoại lệ.
Từ lúc bà ngoại mất, y và mẹ rất muốn hoàn toàn cắt đứt liên lạc với người nhà họ Hứa. Nhưng mà Hứa Kiến Thành lại không buông tha cho bọn họ. Hắn nhìn thấy Hoàng Thiếu Hoa trên danh nghĩa không nhận lại Hứa Ngụy Châu, không đạt được mục đích ban đầu thì càng ra tay ác liệt. Tất nhiên, hậu quả chính là hai mẹ con bọn họ lãnh đủ. Chỉ có điều, bỗng dưng năm năm trở lại đây hắn im hơi lặng tiếng, cũng không đến quấy nhiễu cuộc sống của hai mẹ con bọn họ nữa. Ngụy Châu những tưởng rằng cả đời mình cũng sẽ không bao giờ gặp lại con người này, nhìn những kẻ đáng ghê tởm kia, nhưng mà lúc này y không thể không đến. Trên danh nghĩa, chỉ có Hứa Kiến Thành mới có thể giúp y khiếu nại lên cảnh sát.
Ngụy Châu đứng nửa buổi bên ngoài mới vươn ngón tay lên ấn chuông. Hiện tại bọn họ không còn ở căn biệt thự cũ mà dọn sang một căn hộ cao cấp nằm ngay trung tâm C thị. Nếu như mẹ y chưa từng nói địa chỉ thì y cũng không biết bọn họ hiện tại lại ở cái chốn này.
Sau một hồi chuông thì cánh cửa mở ra, từ bên trong nhà hiện ra một gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhưng thập phần sắc sảo. Người này chính là chị họ của y, con gái của Hứa Kiến Thành, gọi là Hứa Khả. Ngụy Châu từng nhận thức qua ả, ả cùng với Lý Ngọc - bạn gái hiện tại của Hoàng Cảnh Du là cùng một bọn. Hứa Khả giống như a Tứ, là tùy tùng bên cạnh Lý Ngọc.
"Là mày sao? Mày đến đây làm gì?"
Hứa Khả nhìn thấy Ngụy Châu thì hai tay chấp lại trước ngực, đầu hơi nghiêng sang một bên nhìn thập phần dữ dằn. Thái độ này trái ngược với y phục ả đang mặc trên người. Hôm nay, Hứa Khả ngoại lệ nữ tính khác thường với bộ váy đỏ rực trễ nải khoe bờ vai trắng nõn, mái tóc uốn xoăn bồng bềnh bung xõa hai bên vai, mùi nước hoa thơm phức xộc vào cánh mũi Ngụy Châu. Khác hoàn toàn với hình ảnh đàn chị du côn ở trường học hàng ngày của ả. Ngụy Châu nhíu nhíu mày nhìn Hứa Khả.
"Cậu có ở nhà hay không? Tôi có việc cần tìm!"
"Mày muốn gặp ba tao làm gì?"
Nghe thấy tiếng nói chuyện rôm rả bên trong phòng khách, Ngụy Châu biết là Hứa Kiến Thành cùng Mai Đóa đang có ở nhà.
"Việc đó không liên quan đến chị!"
Ngụy Châu vừa nói vừa đẩy cánh tay ả sang một bên rồi xông thẳng vào trong. Bên trong phòng khách lúc này ngoài hai vợ chồng Hứa Kiến Thành còn có thêm ba người nữa, hai già một trẻ. Người trẻ là nam nhân khoảng ngoài hai mươi tuổi, ánh mắt sắc bén, thập phần anh tuấn.
Ngụy Châu đột ngột bước vào làm gián đoạn câu chuyện của bọn họ. Năm đôi mắt dán chặt vào y, bất giác Mai Đóa nở nụ cười miễn cưỡng.
"Yo, ai đến thế này? Là Ngụy Châu sao? Cháu vẫn khỏe chứ?"
Thái độ niềm nở kia là sao? Ngụy Châu cảm thấy hoàn toàn không thuận mắt, bất quá y cũng không muốn vạch trần.
"Cậu! Con có thể gặp riêng cậu một chút được không?"
Mai Đóa nhíu mày thành hàng, nhưng điều nàng bất ngờ chính là Hứa Kiến Thành, hắn vừa nhìn thấy Ngụy Châu liền thoáng chút bối rối. Khẽ xoay sang nhìn Ngụy Châu rồi lại nhìn ba người khách kia.
"Giang tổng, Giang phu nhân và Giang thiếu gia ngồi chơi. Tôi gặp riêng đứa cháu một chút. Lát nữa sẽ trở lại!"
Người được gọi là Giang tổng kia cũng nở một nụ cười hồn hậu.
"Cũng không còn sớm, đã đến lúc chúng tôi cũng nên trở về!"
"Sớm như vậy? Ở lại dùng cơm cùng gia đình chúng tôi, nhà bếp cũng đã chuẩn bị xong thức ăn cả rồi!"
"Chúng tôi hôm nay vừa về nước thì đến đây thăm dì Xuyến. Bất quá dì cũng đã mất thì chúng tôi đành phải trở về!"
"Dì Xuyến?"
Ngụy Châu đứng một bên liền thốt lên. Lúc này tất cả mọi người đều quay sang nhìn y.
"Dì Xuyến bác nói có phải là Ngô Lăng Xuyến?"
"Phải, cháu là..."
"Đó là bà ngoại của cháu! Đã mất cách đây sáu năm!"
Người họ Giang kia nhìn Ngụy Châu sâu sắc, trong đáy mắt thoáng một tia xúc động không dễ diễn tả thành lời.
"Hóa ra là cháu. Vậy...cháu hiện giờ ở đâu? Có thể cho chúng tôi thông tin liên lạc hay không?"
"Bác là ai?"
"Dì Xuyên là ân nhân của mẹ bác. Nhiều năm trước chúng tôi di dân sang Mỹ thì không còn tin tức của dì. Rất khó khăn mới cho người điều tra được, nhưng không may dì đã mất. Thật không ngờ có thể nhìn cháu thế này. Cháu tên gì?"
"Dạ là Hứa Ngụy Châu!"
Người họ Giang còn định nói gì đó thì Hứa Kiến Thành xen vào.
"Giang tổng, hay là ngài dùng cơm cùng chúng tôi, từ từ nói chuyện xong rồi hãy về."
Giang tổng thoáng chút bối rối, nhưng vì sự xuất hiện của Ngụy Châu nên miễn cưỡng ở lại, dù rằng ấn tượng với Hứa Kiến Thành không tốt lắm.
"Vậy...thôi cũng được!"
Hứa Kiến Thành một bên lập tức xen vào.
"Ngụy Châu, không phải có chuyện muốn nói sao? Theo cậu lên phòng!"
Ngụy Châu cúi đầu chào Giang tổng xong thì nhanh chóng rời khỏi. Khi cửa phòng vừa đóng lại Hứa Kiến Thành liền thay đổi sắc mặt.
"Mày muốn gì? Mau nói đi."
"Mẹ con đã mất rồi!"
"..."
Hứa Kiến Thành bất giác xoay mặt đi, chỉ để lại cho Ngụy Châu một bóng lưng. Ngụy Châu giọng run run, có một chút mất mát, một chút chính là cầu xin.
"Mẹ con mất không minh bạch, cảnh sát nói là do tự tử. Nhưng con biết rõ mẹ không thể tự tử được. Xin cậu giúp con làm đơn khiếu nại cảnh sát có được không? Con biết xưa nay cậu không thích mẹ con, nhưng mà dù gì mẹ cũng là em ruột của cậu! Xin cậu, giúp mẹ con con lần này, xem như là lần cuối. Con xin cậu!"
Ngụy Châu vừa nói, từ lúc nào chân cũng quỳ hẳn xuống sàn nhà. Đây chính là cái phao cứu mạng cuối cùng của y, y không thể không cầu xin hắn.
"Việc này...thật rất khó. Nhưng mày sao có thể tin chắc chắn mẹ mày không tự tử?"
"Cậu, mẹ con như thế nào không lẽ con không biết hay sao? Hơn nữa mẹ con đã mua nhà, sắp sửa chuyển đi. Không lý do nào mẹ con lại tự tử hết. Nếu cậu nói lý do này với cảnh sát họ nhất định sẽ thấy có điều gì đó khuất tất. Con xin cậu giúp con!"
Bất giác Hứa Kiến Thành hỏi một câu, giọng hắn có phần ẩn nhẫn.
"Mày... đã đến nhà họ Hoàng chưa?"
"Dạ? Dạ rồi. Nhưng mà ông bà chủ không chịu giúp con. Ông chủ còn nói..."
Hứa Kiến Thành giọng liền trở nên gấp gáp.
"Nói gì?"
"Nói muốn cho con đi du học!"
Nghe đến đây bất giác Hứa Kiến Thành nhíu mày thành hàng. Trong bóng tối không nhìn rõ ánh mắt hắn đang ẩn giấu điều gì.
"Hôm nay mày đến đây có ai biết hay không?"
"Dạ?...Dạ không!"
Chân mày Hứa Kiến Thành liền giãn ra.
"Vậy, mày ra cửa bên hông rồi trở về nhà đi, không cần gặp những người kia, tao nhìn thấy mày liền bực mình."
Ngụy Châu trở nên hấp tấp, như vậy có nghĩa là hắn sẽ giúp hay không giúp?
"Vậy còn..."
"Tao sẽ giúp mày!"
Ngụy Châu liền lạc giọng, nước mắt từ lúc nào chảy dọc xuống gò má. Y mang chút hy vọng mong manh đến đây nhưng bất quá dễ dàng như vậy thì ngoài dự kiến. Ngụy Châu mếu máo, quỳ trên mặt đất vừa khóc vừa liên tục dập đầu.
"Con cảm ơn cậu! Con cảm ơn cậu, ân tình này suốt đời con cũng không bao giờ quên!"
"Ừ, đi đi!"
Ngụy Châu mừng rỡ đứng dậy, vươn ống tay áo lau nước mắt rồi nhanh chóng rời đi, cũng không muốn ở lại lâu, chỉ sợ Hứa Kiến Thành thay đổi chủ ý.
Khi bóng lưng Ngụy Châu vừa khuất bóng, Hứa Kiến Thành đứng trong bóng tối trầm tư thêm một lúc rồi bấm điện thoại gọi cho ai đó.
"Anh Kiên, anh còn nhớ việc hôm trước em nói chứ? Đứa con rơi của Hoàng Thiếu Hoa có thể đổi lại cho em khoản nợ đó được không?"
"Phải phải, kết quả xét nghiệm ADN của Hoàng Thiếu Hoa và đứa nhỏ đó em sẽ cho người gửi đến chỗ anh ngay bây giờ."
"Phải, chỉ cần bắt được nó, em không tin Hoàng Thiếu Hoa còn dám tranh cử lần này! Em nhắn cho anh địa chỉ của nó."
Tắt điện thoại, Hứa Kiến Thành mở hộc tủ ra liền cầm lên một tờ giấy.
"Lan Lăng, tiếc là mày ngu ngốc lại muốn đi theo thằng khốn họ Hà kia. Nếu không thì mày cũng không chuốc lấy kết cuộc thê thảm như vậy!"
-----------------
Ngụy Châu đang trên đường trở về nhà, gió càng lúc càng to, mưa bắt đầu trút nước xuống. Thoáng chốc con hẻm nhỏ đã không còn bất kỳ ai qua lại, y nhìn nhìn cơn mưa rơi trên đầu nhưng chân cũng không thèm bước nhanh hơn. Về nhà, nơi đó càng làm y cảm thấy nhớ mẹ nhiều hơn. Những giọt mưa tuôn xối xả vào mặt y lạnh buốt giá, thân thể dưới làn mưa càng trở nên đặc biệt mỏng manh gầy yếu.
Bỗng dưng từ xa, một chiếc xe hơi áp sát vào hành lang tường thắng gấp, Ngụy Châu vừa ngẩng mặt nhìn lên liền bị một chiếc bao tải màu đen phủ lên đầu, một cú đập mạnh vào ót, sau đó y dần dần chìm vào mê thức.
-----------------
HẾT CHƯƠNG 6
Note: Hai tuần này ta phải trở về cố hương thăm phụ mẫu, cho nên số chương sẽ không ra đều như mọi khi. Tuần sau, vào thứ 5 sẽ có chương 7. Và chương 8 cũng ra hơi muộn hơn bình thường vài ngày. Sau đó thì lịch up bình thường trở lại nhé!
Danh sách chương