"Vù" nổ ầm trong đầu, toàn thân mồ hôi lạnh toát, tôi mạnh mẽ đẩy Lâm Hôn Hiểu ra.

Nhưng đã muộn, bố mẹ cậu ta cái gì cũng nhìn thấy rồi.

Chỉ có thể cầu nguyện thang máy từ tầng 16 rớt xuống, đem tôi ngã thành tương thịt, không phải đối mặt với thảm kịch tiếp theo.

Nhưng thang máy vẫn đứng vững, dừng lại.

Lúc này, sự việc khủng khiếp nhất đã xảy ra rồi, dì Lâm bước tới trước, kéo tôi ra khỏi thang máy, hổn hển hỏi....

"Tiểu Chúc, ai thay khóa nhà chúng tôi?! Sao không mở được?"

Ớ?! Tôi tròn mắt nhìn dì Lâm, nghi ngờ bản thân có phải nghe nhầm.

Dì Lâm, không nhìn ra sự độ lượng của bà nữa, tận mắt thấy tôi hại con trai mình, lại coi như không?

Dì Lâm kéo tôi tới trước cửa nhà họ, cầm chìa khóa đưa tôi: "Cháu xem, không mở được... Ôi, có phải con trai tôi thay khóa không?" Tôi quay đầu nhìn Lâm Hôn Hiểu, hai tay cậu ta đặt trước ngực, mắt nhìn nơi khác, không lên tiếng.

Trong lòng càng thêm nghi ngờ, giống như sợi len cuộn tròn, chỉ là bị rối, không rõ ràng.

Lúc này, dì Lâm hỏi một câu: "Đúng rồi, Tiểu Chúc, hôm nay khi con trai tôi ra ngoài có nói lúc nào trở về không?"

Tôi ngẩn người một lúc, lập tức tỉnh ngộ.

Lâm Hôn Hiểu, người đứng cạnh tôi, không phải con trai dì!

Giọng của Lâm Hôn Hiểu vọng từ đằng sau: "Con trai cô sẽ không trở về, vì....... cậu ta đã đem bán căn hộ này cho cháu rồi."

Vì quá kinh ngạc, tôi vẫn trong trạng thái ngẩn ngơ. Chỉ nhớ dì Lâm cố gắng hết sức, cuối cùng cũng tìm được con trai thực của mình về.

Vài người đứng song song, chân tướng lộ ra.

Vì áp lực thi cao đẳng quá lớn, Lâm Phong Loan.... Con trai thực sự nhà họ Lâm và bạn thân quyết định bỏ học làm kinh doanh. Nhưng lấy đâu ra tiền chứ? Lâm Phong Loan "thông minh" nảy ra sáng kiến, hóa ra, vợ chồng dì Lâm vốn yêu thương cưng chiều con cái, khi mua nhà lại đứng tên con trai, trong lòng nghĩ sau này đỡ phải đi làm thủ tục đổi chủ. Thế là, nhân cơ hội cha mẹ đi, Lâm Phong Loan liền đem căn hộ đi bán, mà người mua, lại là Lâm...... Không, lại là người không biết tên họ mà tôi vừa hôn!

Hỏi rõ ràng đầu đuôi ngọn ngành, dì Lâm vô cùng tức giận, lập tức kêu con trai đưa tiền ra lấy lại nhà, nhưng......

Lâm Phong Loan lúng túng nói: "Tiền đã tiêu hết rồi."

Dì Lâm không nhịn được, trực tiếp cầm chổi lông gà bắt đầu truy sát Lâm Phong Loan, chồng bà sốt ruột bảo vệ con, vội vàng đi cản, ba người trong chốc lát hỗn loạn thành một đám, cực kỳ náo nhiệt.

Tôi ôm đầu đau lâm râm, thở dài.

Bên tai truyền đến giọng nói thong thả của Lâm Hôn Hiểu: "Anh đói rồi, về nhà nấu cơm đi."

Tôi \(╯-╰)/

Thực không muốn đối mặt với trò hề này, tôi liền chạy tới nhà Chí Chí ngủ một đêm. Nhưng điều cần đối mặt vẫn phải đối mặt, tâm lý trải qua một ngày một đêm, tôi thấp thỏm trở về.

Khi đi qua nhà Lâm Hôn Hiểu, tôi nín thở nghe tin, rón ra rón rén, sợ bị phát hiện. Mắt nhìn đằng trước, đằng sau lại truyền đến giọng của anh ta: "Em về rồi."

Bắt buộc phải quay đầu, thấy anh ta dựa cửa, nhàn nhã nhìn tôi.

"Dì Lâm bọn họ đâu?" Tôi hỏi.

"Dọn đi rồi."

Tôi nuốt nước bọt: "Anh nói, sau này chúng ta chính là láng giềng."

Anh ta gật gật đầu: "Không sai."

Tôi cứng người cười, sau đó......

Bay nhanh tới trước cửa nhà, lấy chìa khóa, mở cửa phòng, chạy vào trong, quay người đóng cửa, động tác liên tục diễn ra.

Nhoài người lên cửa, thở dài, còn may còn may, tránh được nạn.

"Em đang trốn anh à?"

Không, phải, chứ, tôi hít một hơi lạnh, chầm chậm quay người, thấy anh ta không biết lúc nào đã vào phòng, đứng cạnh tôi, giơ một tay ra, trong mắt lấp lánh nụ cười: "Làm quen lại từ đầu, anh là Trang Hôn Hiểu."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện