Bước vào phòng ngủ, phát hiện Chí Chí quấn chặt chăn trên người, thân hình cuộn lại.
"Không sao chứ." Tôi ngồi cạnh.
Cô lắc lắc đầu: "Mình giống như có chuyện ư?"
Tôi nhìn cô ấy, nói thật suy nghĩ của mình: "Không chỉ giống có chuyện mà là chuyện lớn nữa."
"Cậu nghĩ nhiều rồi." Chí Chí hít hơi, quay người, nằm nghiêng, nói khẽ: "Mình rất ổn, hơn nữa... mình tự do rồi."
"Tự do? Cậu nói, Hoa Thành, anh ấy để cậu đi?"
"Đúng." Chí Chí nhìn trần nhà, chậm rãi cười: "Anh ấy sẽ không tìm mình nữa, sau này, chúng mình không có liên quan gì."
Tôi sững sờ, há hốc miệng, lại không biết nên nói gì.
"Mặc kệ mình, nhanh vào phòng tắm tiếp tục đi." Chí Chí đẩy tôi, cong miệng, chỉ Hôn Hiểu đang đứng ở cửa: "Cậu xem ánh mắt tiểu tử đó đều sắp đỏ cả rồi, tuyệt đối là lửa dục đốt toàn thân."
"Chí Chí..."
"Nhanh đi đi, mình ngủ trước." Chí Chí nói xong, nằm sấp lên giường, nhắm mắt.
Tôi chẳng còn cách nào, đành giúp cô ấy đắp chăn, nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Đang đóng cửa phòng, Hôn Hiểu liền hỏi: "Mẹ kế nói gì?"
"Nói anh lửa dục đốt toàn thân."
Vốn tưởng Hôn Hiểu sẽ nổi giận, ai dè anh ấy bĩu môi: "Sức quan sát của mẹ kế thật tốt."
"......"
"Đúng rồi, cô ấy muốn ở đây bao lâu?"
"Đừng nói em chưa cảnh cáo anh, Chí Chí có chút khác thường, anh đừng chọc cô ấy."
"Sao vậy?"
"Cô ấy không nói, nhưng chắc có liên quan tới Hoa Thành." Nghĩ tới đây, tôi không nén được nổi nóng: "Đều tại anh, sao hãm hại Chí Chí, bây giờ tốt rồi, lại thành thế này."
"Cho dù không có sự giúp đỡ của anh, theo tính cách của Hoa Thành, mẹ kế cũng khó trốn thủ đoạn thâm độc."
Nghĩ chút thì đây cũng là một lí do.
"Ôi." Hôn Hiểu đụng tôi: "Mẹ kế sao nằm sấp mà ngủ vậy?"
"Rất lạ à?" Tôi liếc anh một cái: "Em cũng thích ngủ sấp."
Hôn Hiểu nhìn tôi với ý thâm sâu: "Sau này đừng như vậy."
"Vì sao?" Tôi tò mò.
Hôn Hiểu nói nghiêm túc: "Vốn dĩ em chỉ là đồi núi Đông Nam, nằm sấp chẳng phải sẽ ép thành thung lũng Tú Xuyên ư?"
Tôi
"Trang Hôn Hiểu! Đi tìm thảo nguyên xanh tươi khác đi!"
"Không sao chứ." Tôi ngồi cạnh.
Cô lắc lắc đầu: "Mình giống như có chuyện ư?"
Tôi nhìn cô ấy, nói thật suy nghĩ của mình: "Không chỉ giống có chuyện mà là chuyện lớn nữa."
"Cậu nghĩ nhiều rồi." Chí Chí hít hơi, quay người, nằm nghiêng, nói khẽ: "Mình rất ổn, hơn nữa... mình tự do rồi."
"Tự do? Cậu nói, Hoa Thành, anh ấy để cậu đi?"
"Đúng." Chí Chí nhìn trần nhà, chậm rãi cười: "Anh ấy sẽ không tìm mình nữa, sau này, chúng mình không có liên quan gì."
Tôi sững sờ, há hốc miệng, lại không biết nên nói gì.
"Mặc kệ mình, nhanh vào phòng tắm tiếp tục đi." Chí Chí đẩy tôi, cong miệng, chỉ Hôn Hiểu đang đứng ở cửa: "Cậu xem ánh mắt tiểu tử đó đều sắp đỏ cả rồi, tuyệt đối là lửa dục đốt toàn thân."
"Chí Chí..."
"Nhanh đi đi, mình ngủ trước." Chí Chí nói xong, nằm sấp lên giường, nhắm mắt.
Tôi chẳng còn cách nào, đành giúp cô ấy đắp chăn, nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Đang đóng cửa phòng, Hôn Hiểu liền hỏi: "Mẹ kế nói gì?"
"Nói anh lửa dục đốt toàn thân."
Vốn tưởng Hôn Hiểu sẽ nổi giận, ai dè anh ấy bĩu môi: "Sức quan sát của mẹ kế thật tốt."
"......"
"Đúng rồi, cô ấy muốn ở đây bao lâu?"
"Đừng nói em chưa cảnh cáo anh, Chí Chí có chút khác thường, anh đừng chọc cô ấy."
"Sao vậy?"
"Cô ấy không nói, nhưng chắc có liên quan tới Hoa Thành." Nghĩ tới đây, tôi không nén được nổi nóng: "Đều tại anh, sao hãm hại Chí Chí, bây giờ tốt rồi, lại thành thế này."
"Cho dù không có sự giúp đỡ của anh, theo tính cách của Hoa Thành, mẹ kế cũng khó trốn thủ đoạn thâm độc."
Nghĩ chút thì đây cũng là một lí do.
"Ôi." Hôn Hiểu đụng tôi: "Mẹ kế sao nằm sấp mà ngủ vậy?"
"Rất lạ à?" Tôi liếc anh một cái: "Em cũng thích ngủ sấp."
Hôn Hiểu nhìn tôi với ý thâm sâu: "Sau này đừng như vậy."
"Vì sao?" Tôi tò mò.
Hôn Hiểu nói nghiêm túc: "Vốn dĩ em chỉ là đồi núi Đông Nam, nằm sấp chẳng phải sẽ ép thành thung lũng Tú Xuyên ư?"
Tôi
"Trang Hôn Hiểu! Đi tìm thảo nguyên xanh tươi khác đi!"
Danh sách chương