Năm trước Vương Vi ở Tây Hồ chỉ nghe nói Trương Nguyên và Chức Tạo thái giám kết giao. Lúc ấy cô còn cho là có chút không đúng, sau đó biết được càng nhiều chuyện của Trương Nguyên mới biết được dưới sự chỉ dẫn của Trương Nguyên, Chức Tạo thái giám kia chi vạn lượng vì dân chúng Hàng Châu xây dựng dưỡng tể viện này, chỉ riêng chuyện này thôi cũng là công đức vô cùng rồi.
Nghĩ vậy, ánh mắt của nữ lang Vương Vi thấy dành cho Trương Nguyên càng trở nên gợi tình.
Mấy người bọn họ tới sinh từ Chung thị dưới chân Bảo Thục tháp, nhưng thấy từ điện tam gian, cây lim xanh vàng rực rỡ không thay đổi gì so với năm kia, Trương Nguyên thầm nghĩ: " dân chúng Hàng thành quả nhiên cảm tạ ân đức Chung thái giám, sinh từ này được bảo vệ rất tốt, nếu cuối năm ta có thể đến kinh thành, có thể kể với Chung thái giám làm cho Chung thái giám vui, mỗi ngày chăm sóc hoàng trưởng tôn cũng buồn bực lắm.
Lúc đi vào giữa từ điện, nhìn bức thần tượng kia mặt đen như sơn chòm râu bay trong gió uy phong lẫm liệt, Trương Nguyên ngây ngẩn cả người, đây là vị nào? Tượng Chung thái giám là do thợ thủ công Đông Dương tỉ mỉ điêu khắc gỗ mà thành, có năm sáu phần giống với dung mạo của Chung thái giám, cả quần áo, cách ăn mặc là theo hình thức của tam bảo thái giám Trịnh Hòa, lúc ấy Chung thái giám rất hài lòng, nhưng bây giờ Trương Nguyên thấy vị thần tượng này hoàn toàn không phải Chung thái giám, lại còn có râu nữa!
Trương Nguyên thấy lạ, kêu một tên phụ trách trông nom sinh từ đến, chỉ vào thần tượng hỏi:
- Ai vậy?
Tên kia đáp:
- Ngưu Cao, Ngưu tướng quân.
Vương Vi nói:
- Giới Tử tướng công, đây là Ngưu Cao tướng quân, tướng công xem hai bên câu đối này.
Trương Nguyên nhìn lên, thấy câu đối của từ điện nói:
- Tướng quân khí tiết cao thiên cổ, chấn thế anh phong bạn ngạc vương.
Không nói hai lời, bắt đầu đi nhanh ra từ điện, tấm biển trước từ viện là "Chung công sinh từ", dưới Bảo Thục tháp không sai, bên trái là rừng cây vạn gốc tùng, dày đặc.
Tên kia cùng đi ra, nói với Trương Nguyên:
- Bảng này mấy ngày nữa sẽ đổi, đổi thành Ngưu tướng quân miếu.
Trương Nguyên có chút căm tức, người Hàng thành vong ân phụ nghĩa, Chung thái giám ở Hàng Châu nhiều năm, so với mấy tên thái giám nhiễu dân khác xem như là rất tốt rồi, bỏ vốn tu sửa hoàn toàn chùa Tây Hồ, lại xây dưỡng tể viện dưới chân núi. Tháng bảy năm trước Chung thái giám rời khỏi Hàng Châu, giờ mới được một năm mà đã sửa sinh từ của hắn thành miếu của Ngưu Cao rồi. Ngưu Cao là trung thần, tuy nhiên cũng không thể ngang ngược như vậy, chẳng phải mộ Ngưu Cao ở Tê Hà Lĩnh ư, sao lại chiếm Chung thị sinh từ?
Trương Nguyên thầm nghĩ: "Năm kia xây dựng sinh từ là chủ ý của ta nói với Chung công công, bây giờ thế này chẳng phải thành ta trêu chọc hắn", hỏi:
- Tượng điêu khắc gỗ Chung thái giám ban đầu đâu?
Đạo nhân thấy Trương Nguyên là một sinh đồ, khí chất không tầm thường, chắc là tới tham gia khoa thi hương Ất Mão đấy, bình minh ngày mai yết bảng, nói không chừng là cử nhân lão gia rồi, việc này không thể chậm trễ, lập tức khách khí nói:
- Tượng điêu khắc gỗ Chung thái giám vẫn ở đây, vị tướng công này muốn xem sao?
Trương Nguyên "Ừ" một tiếng:
- Dẫn ta đi.
Đạo nhân kia dẫn Trương Nguyên đi vài vòng ra sau điện, cách tiền điện Ngưu Cao một bức tường, tượng điêu khắc gỗ Chung thái giám đứng ở đó, giống như sau lưng Di Lặc điện thường có một pho tượng Vệ Đà cầm gậy, Chung thái giám có thể lưng tựa lưng cùng Ngưu Cao tướng quân trung nghĩa song toàn, xem ra cũng được, nhưng từ phía trước chính điện bị dời đến đây, khó tránh khỏi lép vế. Năm kia khi sinh từ nghênh tượng về chịu hương khói, tượng điêu khắc gỗ này khoác dải lụa hồng, rất đẹp, nhưng bây giờ lại thê lương đứng ở nơi hậu điện, đầy tro bụi. Nếu như tới kinh thành, Chung thái giám hỏi, Trương Nguyên biết trả lời thế nào?
- Sửa Chung công sinh từ thành miếu Ngưu tướng quân, đây là chủ ý của ai vậy?
Trương Nguyên hỏi đạo nhân kia.
Đạo nhân đáp:
- Là chủ ý của mấy vị địa chủ ở Tê Hà Lĩnh, tiểu đạo không làm chủ được.
Trương Nguyên trong lòng cười lạnh: "Nếu như Chung thái giám hồi kinh để vào Ti Lễ Giám thì mấy tên địa chủ này sao dám nảy ra ý định ấy", nói:
- Nói cho mấy vị đia chủ kia, Chung thái giám ở kinh hầu hạ hoàng trưởng tôn, sau này sẽ nhập Ti Lễ Giám đấy, bọn họ muốn xây dựng miếu Ngưu tướng quân, cứ việc tự mình bỏ vốn xây, lại chiếm từ điện của người khác, thế coi sao được!
Đạo nhân im lặng.
Trương Nguyên cũng biết chính mình không tiện can thiệp sâu vào việc này, sai Vũ Lăng lấy ba nén bạc đưa cho đạo nhân làm tiền nhang đèn. Thắp ở phía trước pho tượng Chung thái giám một nén nhang, cao giọng cầu nguyện Chung thái giám phù hộ cho hắn ngày mai đậu Cử nhân, rồi nói với đạo nhân kia nếu như yết bảng mà trúng cử, sẽ sai Vũ Lăng thay mặt hắn đến trả ơn, tặng thịt đầu heo.
Khi xuống núi, Trương Nguyên nói:
- Mặc kệ ngày mai đỗ hay không, bảo Tiểu Vũ mang đến một cái đầu heo lớn nói trúng rồi, nói tượng điêu khắc gỗ Chung thái giám rất linh nghiệm, ừ, sau này ắt sẽ có chút hương khói.
Vương Vi "Ha ha" cười, không nghĩ Trương Nguyên giỏi nói đùa như vậy.
Mấy người lại xuống thuyền, qua hồ đến Dũng Kim Môn, trở lại Vạn Tiên kiều chỗ chi nhánh hiệu buôn Thịnh Mĩ. Chi nhánh đã chuẩn bị đầy đủ đâu ra đấy, công nhân đã thuê, trật tự ngay ngắn, đã nhiều ngày Diêu thúc và mấy người hầu của Lục thị ở vùng tây thành tìm mấy cửa hàng thợ may có tay nghề tốt, về sau chỉ cần là có khách mua vài ở hiệu buôn Thịnh Mĩđến may quần áo, thợ may mỗi lần may một bộ quần áo có thể đến hiệu buôn Thịnh Mĩ nhận hai lượng bạc, mấy thợ may này bán tín bán nghi, tuy nhiên bọn họ liền rất nhanh sẽ tin tưởng, hiện tại chỉ chờ bên Thanh Phổ đưa tơ lụa và vải bông tới.
Bỏ dùng cơm trưa, Vi đi pha trà bưng lên phòng trà ở lầu hai ngồi, Huệ Tương và tiểu Đào đều chạy tới tiền viện rồi. Đây là lần thứ ba đến tiểu lầu, yên tĩnh không tiếng động, nắng thu trải dài trong sân vườn, giống như có thứ gì đó muốn tràn ra.
Vương Vi đang ngồi từ từ nhấp miệng uống trà, nhìn không chớp mắt, một mình cười, cô gái này nhìn nghiêng còn đẹp hơn so với chính diện, lông mi dài, mũi thẳng, bờ môi tuyệt đẹp, cằm cong vừa phải, vẻ đẹp vô cùng tinh xảo, quả thực giống như dung nhan đời sau tỉ mỉ trang điểm hoặc là sử dụng PS.
Trương Nguyên mỉm cười hỏi:
- Hai người chúng ta cứ ngồi yên lặng như vậy chờ đến đêm sao?
Vương Vi cười, rụt rè:
- Thế Giới Tử tướng công muốn thế nào
Giọng nói kiều mỵ.
Trương Nguyên đứng lên nói:
- Tu Vi đưa ta đến ngọa thấtt xem một chút, ừ, xem còn thiếu đồ gì không, ta có, ta tuyệt đối không keo kiệt.
Vương Vi cố nhịn cười, thầm nghĩ: "Lý do này vụng về quá đi, phòng ngủ của ta thiếu cái gì được, chả thiếu gì cả".
Lấy cớ này tuy rằng ngốc, nhưng cô gái này vẫn xấu hổ mỉm cười đứng dậy, không nói lời nào, đi ra ngoài phòng trà, thấy Huệ Tương đang đứng ở bên giếng dò xét một chút sau đó lại vội vàng chạy mất.
Mặt Vương Vi thoáng chốc đỏ bừng, Trương Nguyên đi sau lưng nàng, bình thường nhãn lực không tốt, lúc này lại có thể nhìn thấy gáy Vương Vi trắng nõn thon dài đều ửng đỏ rồi, đỏ như thế, đỏ chỗ này, hết sức mê người.
- Vi cô, Giới Tử tướng công.
Tiết Đồng kêu lên, từ ngoài cửa lớn tiếng nói:
- Nhược Hi Đại tiểu thư tới rồi, cỗ kiệu đến trước đại môn rồi.
Trương Nguyên vừa vui vừa thất vọng, đáp:
- Được, ta sẽ tới ngay.
Xoay người lại nói với Vương Vi:
- Hóa ra đây là niềm vui bất ngờ.
Vương Vi buồn cười, cười rung người, lại thấp giọng nói:
- Giới Tử tướng công, cái này không thể trách tiểu nữ được, mau đi gặp Nhược Hi tỷ tỷ đi
Nói xong, đi xuống lầu, thân thể kia, Trương Nguyên thấy thật ngứa ngáy, thầm nghĩ: "Vương Tu Vi phiền thật đấy.”
...
Hai mươi bảy tháng tám ngày tân sửu, buổi sáng, quan chủ khảo Tiền Khiêm Ích mời Phó chủ khảo Vương Biên đến phòng chấm bài, thảo luận xác định năm bài đứng đầu trong các bài từ các phòng đề cử lên. Mười lăm phòng thì có mười lăm bài đứng đầu, "xuân thu" phòng và "lễ" phòng chỉ có một, bài thi tiến cử lên chỉ cần Tiền Khiêm Ích xác nhận là được, bớt việc, nhưng "thi" có năm phòng, "dịch" có năm phòng, "thư" có ba phòng, khá phiền toái, Tiền Khiêm Ích và Vương Biên cân nhắc thật lâu, cuối cùng thì trước buổi trưa đã xác định xong năm bài đứng đầu.
Suốt đêm thư lại sao chép một trăm hai mươi bài thi trúng cử thành hai bản, tính cả bài thi gốc tổng cộng là ba bản. Lời bình luận của các bài thi gốc do chủ khảo quan giữ lại, hai bản còn lại giao cho đề điều quan và giám thị quan xét duyệt, bảng danh sách giao cho ngoại liên, phải xác định thứ tự trước, Tiền Khiêm Ích và Vương Biên cơm trưa cũng không kịp ăn, bận đến tận giờ Mùi, mới sắp xếp thứ tự của một trăm hai mươi bài thi xong.
Hai vị chủ khảo quan tiện ăn một chút, nghỉ ngơi một chút, thu bài lại, đã chọn xong một trăm hai mươi bài thi trúng cử, chỉ chờ hủy đi dấu niêm phong. Tuần xước quan tới báo, cửa trường thi đã niêm phong, nội ngoại liêm đã đóng cổng, giám lâm quan, giám thị quan, đề điều quan và mười lăm vị phòng quan đều đã đến Chí Công đường, còn có cả di phong quan, thụ quyển quan, đằng lục quan, đối độc quan. Đây là thời khắc quan trọng nhất của cuộc thi hương, cấm ra vào trường thi, quân sĩ trông coi tuần tra qua lại.
Lúc này đã là giờ Thân, trời vẫn sáng, ở Chí Công đường đã thắp lên ngọn nến màu đỏ thẫm, bộ dạng vui sướng, hai chiếc bàn bát tiên ở cùng một chỗ, quan viên chủ yếu của nội ngoại liêm chia nhau ngồi hai bên, xếp sau là vị trí của mười lăm phòng quan.
Nghĩ vậy, ánh mắt của nữ lang Vương Vi thấy dành cho Trương Nguyên càng trở nên gợi tình.
Mấy người bọn họ tới sinh từ Chung thị dưới chân Bảo Thục tháp, nhưng thấy từ điện tam gian, cây lim xanh vàng rực rỡ không thay đổi gì so với năm kia, Trương Nguyên thầm nghĩ: " dân chúng Hàng thành quả nhiên cảm tạ ân đức Chung thái giám, sinh từ này được bảo vệ rất tốt, nếu cuối năm ta có thể đến kinh thành, có thể kể với Chung thái giám làm cho Chung thái giám vui, mỗi ngày chăm sóc hoàng trưởng tôn cũng buồn bực lắm.
Lúc đi vào giữa từ điện, nhìn bức thần tượng kia mặt đen như sơn chòm râu bay trong gió uy phong lẫm liệt, Trương Nguyên ngây ngẩn cả người, đây là vị nào? Tượng Chung thái giám là do thợ thủ công Đông Dương tỉ mỉ điêu khắc gỗ mà thành, có năm sáu phần giống với dung mạo của Chung thái giám, cả quần áo, cách ăn mặc là theo hình thức của tam bảo thái giám Trịnh Hòa, lúc ấy Chung thái giám rất hài lòng, nhưng bây giờ Trương Nguyên thấy vị thần tượng này hoàn toàn không phải Chung thái giám, lại còn có râu nữa!
Trương Nguyên thấy lạ, kêu một tên phụ trách trông nom sinh từ đến, chỉ vào thần tượng hỏi:
- Ai vậy?
Tên kia đáp:
- Ngưu Cao, Ngưu tướng quân.
Vương Vi nói:
- Giới Tử tướng công, đây là Ngưu Cao tướng quân, tướng công xem hai bên câu đối này.
Trương Nguyên nhìn lên, thấy câu đối của từ điện nói:
- Tướng quân khí tiết cao thiên cổ, chấn thế anh phong bạn ngạc vương.
Không nói hai lời, bắt đầu đi nhanh ra từ điện, tấm biển trước từ viện là "Chung công sinh từ", dưới Bảo Thục tháp không sai, bên trái là rừng cây vạn gốc tùng, dày đặc.
Tên kia cùng đi ra, nói với Trương Nguyên:
- Bảng này mấy ngày nữa sẽ đổi, đổi thành Ngưu tướng quân miếu.
Trương Nguyên có chút căm tức, người Hàng thành vong ân phụ nghĩa, Chung thái giám ở Hàng Châu nhiều năm, so với mấy tên thái giám nhiễu dân khác xem như là rất tốt rồi, bỏ vốn tu sửa hoàn toàn chùa Tây Hồ, lại xây dưỡng tể viện dưới chân núi. Tháng bảy năm trước Chung thái giám rời khỏi Hàng Châu, giờ mới được một năm mà đã sửa sinh từ của hắn thành miếu của Ngưu Cao rồi. Ngưu Cao là trung thần, tuy nhiên cũng không thể ngang ngược như vậy, chẳng phải mộ Ngưu Cao ở Tê Hà Lĩnh ư, sao lại chiếm Chung thị sinh từ?
Trương Nguyên thầm nghĩ: "Năm kia xây dựng sinh từ là chủ ý của ta nói với Chung công công, bây giờ thế này chẳng phải thành ta trêu chọc hắn", hỏi:
- Tượng điêu khắc gỗ Chung thái giám ban đầu đâu?
Đạo nhân thấy Trương Nguyên là một sinh đồ, khí chất không tầm thường, chắc là tới tham gia khoa thi hương Ất Mão đấy, bình minh ngày mai yết bảng, nói không chừng là cử nhân lão gia rồi, việc này không thể chậm trễ, lập tức khách khí nói:
- Tượng điêu khắc gỗ Chung thái giám vẫn ở đây, vị tướng công này muốn xem sao?
Trương Nguyên "Ừ" một tiếng:
- Dẫn ta đi.
Đạo nhân kia dẫn Trương Nguyên đi vài vòng ra sau điện, cách tiền điện Ngưu Cao một bức tường, tượng điêu khắc gỗ Chung thái giám đứng ở đó, giống như sau lưng Di Lặc điện thường có một pho tượng Vệ Đà cầm gậy, Chung thái giám có thể lưng tựa lưng cùng Ngưu Cao tướng quân trung nghĩa song toàn, xem ra cũng được, nhưng từ phía trước chính điện bị dời đến đây, khó tránh khỏi lép vế. Năm kia khi sinh từ nghênh tượng về chịu hương khói, tượng điêu khắc gỗ này khoác dải lụa hồng, rất đẹp, nhưng bây giờ lại thê lương đứng ở nơi hậu điện, đầy tro bụi. Nếu như tới kinh thành, Chung thái giám hỏi, Trương Nguyên biết trả lời thế nào?
- Sửa Chung công sinh từ thành miếu Ngưu tướng quân, đây là chủ ý của ai vậy?
Trương Nguyên hỏi đạo nhân kia.
Đạo nhân đáp:
- Là chủ ý của mấy vị địa chủ ở Tê Hà Lĩnh, tiểu đạo không làm chủ được.
Trương Nguyên trong lòng cười lạnh: "Nếu như Chung thái giám hồi kinh để vào Ti Lễ Giám thì mấy tên địa chủ này sao dám nảy ra ý định ấy", nói:
- Nói cho mấy vị đia chủ kia, Chung thái giám ở kinh hầu hạ hoàng trưởng tôn, sau này sẽ nhập Ti Lễ Giám đấy, bọn họ muốn xây dựng miếu Ngưu tướng quân, cứ việc tự mình bỏ vốn xây, lại chiếm từ điện của người khác, thế coi sao được!
Đạo nhân im lặng.
Trương Nguyên cũng biết chính mình không tiện can thiệp sâu vào việc này, sai Vũ Lăng lấy ba nén bạc đưa cho đạo nhân làm tiền nhang đèn. Thắp ở phía trước pho tượng Chung thái giám một nén nhang, cao giọng cầu nguyện Chung thái giám phù hộ cho hắn ngày mai đậu Cử nhân, rồi nói với đạo nhân kia nếu như yết bảng mà trúng cử, sẽ sai Vũ Lăng thay mặt hắn đến trả ơn, tặng thịt đầu heo.
Khi xuống núi, Trương Nguyên nói:
- Mặc kệ ngày mai đỗ hay không, bảo Tiểu Vũ mang đến một cái đầu heo lớn nói trúng rồi, nói tượng điêu khắc gỗ Chung thái giám rất linh nghiệm, ừ, sau này ắt sẽ có chút hương khói.
Vương Vi "Ha ha" cười, không nghĩ Trương Nguyên giỏi nói đùa như vậy.
Mấy người lại xuống thuyền, qua hồ đến Dũng Kim Môn, trở lại Vạn Tiên kiều chỗ chi nhánh hiệu buôn Thịnh Mĩ. Chi nhánh đã chuẩn bị đầy đủ đâu ra đấy, công nhân đã thuê, trật tự ngay ngắn, đã nhiều ngày Diêu thúc và mấy người hầu của Lục thị ở vùng tây thành tìm mấy cửa hàng thợ may có tay nghề tốt, về sau chỉ cần là có khách mua vài ở hiệu buôn Thịnh Mĩđến may quần áo, thợ may mỗi lần may một bộ quần áo có thể đến hiệu buôn Thịnh Mĩ nhận hai lượng bạc, mấy thợ may này bán tín bán nghi, tuy nhiên bọn họ liền rất nhanh sẽ tin tưởng, hiện tại chỉ chờ bên Thanh Phổ đưa tơ lụa và vải bông tới.
Bỏ dùng cơm trưa, Vi đi pha trà bưng lên phòng trà ở lầu hai ngồi, Huệ Tương và tiểu Đào đều chạy tới tiền viện rồi. Đây là lần thứ ba đến tiểu lầu, yên tĩnh không tiếng động, nắng thu trải dài trong sân vườn, giống như có thứ gì đó muốn tràn ra.
Vương Vi đang ngồi từ từ nhấp miệng uống trà, nhìn không chớp mắt, một mình cười, cô gái này nhìn nghiêng còn đẹp hơn so với chính diện, lông mi dài, mũi thẳng, bờ môi tuyệt đẹp, cằm cong vừa phải, vẻ đẹp vô cùng tinh xảo, quả thực giống như dung nhan đời sau tỉ mỉ trang điểm hoặc là sử dụng PS.
Trương Nguyên mỉm cười hỏi:
- Hai người chúng ta cứ ngồi yên lặng như vậy chờ đến đêm sao?
Vương Vi cười, rụt rè:
- Thế Giới Tử tướng công muốn thế nào
Giọng nói kiều mỵ.
Trương Nguyên đứng lên nói:
- Tu Vi đưa ta đến ngọa thấtt xem một chút, ừ, xem còn thiếu đồ gì không, ta có, ta tuyệt đối không keo kiệt.
Vương Vi cố nhịn cười, thầm nghĩ: "Lý do này vụng về quá đi, phòng ngủ của ta thiếu cái gì được, chả thiếu gì cả".
Lấy cớ này tuy rằng ngốc, nhưng cô gái này vẫn xấu hổ mỉm cười đứng dậy, không nói lời nào, đi ra ngoài phòng trà, thấy Huệ Tương đang đứng ở bên giếng dò xét một chút sau đó lại vội vàng chạy mất.
Mặt Vương Vi thoáng chốc đỏ bừng, Trương Nguyên đi sau lưng nàng, bình thường nhãn lực không tốt, lúc này lại có thể nhìn thấy gáy Vương Vi trắng nõn thon dài đều ửng đỏ rồi, đỏ như thế, đỏ chỗ này, hết sức mê người.
- Vi cô, Giới Tử tướng công.
Tiết Đồng kêu lên, từ ngoài cửa lớn tiếng nói:
- Nhược Hi Đại tiểu thư tới rồi, cỗ kiệu đến trước đại môn rồi.
Trương Nguyên vừa vui vừa thất vọng, đáp:
- Được, ta sẽ tới ngay.
Xoay người lại nói với Vương Vi:
- Hóa ra đây là niềm vui bất ngờ.
Vương Vi buồn cười, cười rung người, lại thấp giọng nói:
- Giới Tử tướng công, cái này không thể trách tiểu nữ được, mau đi gặp Nhược Hi tỷ tỷ đi
Nói xong, đi xuống lầu, thân thể kia, Trương Nguyên thấy thật ngứa ngáy, thầm nghĩ: "Vương Tu Vi phiền thật đấy.”
...
Hai mươi bảy tháng tám ngày tân sửu, buổi sáng, quan chủ khảo Tiền Khiêm Ích mời Phó chủ khảo Vương Biên đến phòng chấm bài, thảo luận xác định năm bài đứng đầu trong các bài từ các phòng đề cử lên. Mười lăm phòng thì có mười lăm bài đứng đầu, "xuân thu" phòng và "lễ" phòng chỉ có một, bài thi tiến cử lên chỉ cần Tiền Khiêm Ích xác nhận là được, bớt việc, nhưng "thi" có năm phòng, "dịch" có năm phòng, "thư" có ba phòng, khá phiền toái, Tiền Khiêm Ích và Vương Biên cân nhắc thật lâu, cuối cùng thì trước buổi trưa đã xác định xong năm bài đứng đầu.
Suốt đêm thư lại sao chép một trăm hai mươi bài thi trúng cử thành hai bản, tính cả bài thi gốc tổng cộng là ba bản. Lời bình luận của các bài thi gốc do chủ khảo quan giữ lại, hai bản còn lại giao cho đề điều quan và giám thị quan xét duyệt, bảng danh sách giao cho ngoại liên, phải xác định thứ tự trước, Tiền Khiêm Ích và Vương Biên cơm trưa cũng không kịp ăn, bận đến tận giờ Mùi, mới sắp xếp thứ tự của một trăm hai mươi bài thi xong.
Hai vị chủ khảo quan tiện ăn một chút, nghỉ ngơi một chút, thu bài lại, đã chọn xong một trăm hai mươi bài thi trúng cử, chỉ chờ hủy đi dấu niêm phong. Tuần xước quan tới báo, cửa trường thi đã niêm phong, nội ngoại liêm đã đóng cổng, giám lâm quan, giám thị quan, đề điều quan và mười lăm vị phòng quan đều đã đến Chí Công đường, còn có cả di phong quan, thụ quyển quan, đằng lục quan, đối độc quan. Đây là thời khắc quan trọng nhất của cuộc thi hương, cấm ra vào trường thi, quân sĩ trông coi tuần tra qua lại.
Lúc này đã là giờ Thân, trời vẫn sáng, ở Chí Công đường đã thắp lên ngọn nến màu đỏ thẫm, bộ dạng vui sướng, hai chiếc bàn bát tiên ở cùng một chỗ, quan viên chủ yếu của nội ngoại liêm chia nhau ngồi hai bên, xếp sau là vị trí của mười lăm phòng quan.
Danh sách chương