Bệnh viện Nhân dân số 1 Dung Thành.

Trải qua mấy giờ đồng hồ băng bó, Mạnh Hải và Tôn Minh lúc này mới được đưa ra khỏi phòng cấp cứu khoa ngoại.

Cũng từng ấy thời gian Lý Văn chờ đợi bên ngoài, bấy giờ ông mới thờ phào nhẹ nhõm.

Lý Văn vội gọi điện cho Giả Vi Dân, báo tình hình ổn định.

Ngộ nhỡ thiếu gia nhà họ Mạnh và họ Khổng xảy ra chuyện gì ở Dung Thành, Giả Vi Dân trên cương vị thị trưởng cũng khó tránh khỏi liên đới trách nhiệm.

Trên giường bệnh, Mạnh Hải và Tôn Minh mặt tái nhợt, toàn thân băng bó. Trông chẳng khác gì xác ướp sống lại.

Vừa may, họ chỉ thương vùng ngoài da và phần mềm. Nhìn vào nghiêm trọng, nhưng thật ra không phải như vậy.

“Mẹ kiếp! Thằng Diệp Thiên, Vương Hô khốn nạn. Tao với chúng mày suốt kiếp không đội trời chung. Hại tao đau đớn ra nông nỗi này.”

Mạnh Tử nghiến chặt răng nói trong đau đớn.

Tôn Minh bị thương nghiêm trọng hơn. Toàn thân băng bó chỉ lộ hai con mắt, không nói được lời nào.

Song có thể thấy rõ nỗi căm phẫn trong ánh mắt hắn.

Đường đường là thiếu gia đất thủ đô, mà những hai lần bị đám xã hội quây đánh hội đồng ra nông nổi này. Kì thực là nỗi ô nhục không thể rửa sạch.

Thù này không trả, chúng sao nuốt được cục tức này? “Lý Văn, nhóc con Giả Nguyên đâu rồi? Bảo cậu ta gọi đàn em, tôi phải giết thằng khốn Diệp Thiên. Còn cả thằng đệ Vương Hổ của nó nữa, tôi phải bẻ gãy hết xương trên người nó.”

Mạnh Hải thẳng người hơn hẳn, nhưng mấy câu hắn vừa nói như rít ra từ kẽ răng.

Thấy vậy, Lý Văn đau khổ lắc đầu, nói: “Mạnh thiếu gia, trong hai năm tới Giả Nguyên không thể lộ mặt được. Giả tiên sinh có nói đợi vết thương của hai cậu lành lại, lập tức đưa hai cậu về Thủ Đô.”

“Về Thủ Đô?”

Mạnh Hải trau mày, mặt cau có.

Với bộ dạng này của hắn sao có thể về được? Mà nếu có về cũng bị bàn dân thiên hạ ở đất Kinh Thành chê cười đến chết.

Hơn nữa, không xả được cục giận trong lòng, sao bằng lòng về nhà được?

“Tôi không cần biết, không đánh chết thằng Khốn Diệp Thiên và Vương Hổ, bọn tôi quyết không trở về.”

Nghĩ đến nỗi nhục mà mấy ngày nay hắn phải chịu. Ngọn lửa căm phẫn trong mắt Mạnh Hải bùng cháy dữ dội.

“Ông lập tức gọi cho người nhà tôi và người nhà Tôn Minh. Kêu họ mau cho người tới.”

Mạnh Hải thật sự tức điên rồi.

Nói vậy, song chuyện này tuyệt đối không thể để đến tai bô lão nhà họ Mạnh được.

Đặc biệt là anh của Mạnh Hải, Mạnh Thiên.

Nếu không, kết cục không chỉ là không xử được Diệp Thiên, mà đến bản thân hắn cũng phải khốn đốn.

Xem ra, nhà họ Tôn mới đủ sức chống lại Diệp Thiên.

Lý Văn đăm chiêu, ông ta rõ ràng là người cua Giả Vi Dân. Cho dù là thiếu gia nhà họ Mạnh có lực tới cỡ nào, nhưng nếu ông ta làm theo như hắn nói thì chắc chắn không thể hợp quy tắc.

Hơn nữa, ông ta chỉ là một thư ký, lấy tư cách gì mà liên hệ với người nhà Tôn Minh?

“Điều này” Lý Văn dè dặt nói.

“Này gì mà này? Còn không mau đi làm? Ông còn cứ ở đó lằng nhằng, tôi cho ông chết trước đó.”

Trong cơn phẫn nộ lên tới cực điểm, Mạnh Hải không kiềm chế được, ai nấy đều chửi mắng không tha.

Lý Văn mặc dù không vui, song cũng không còn cách nào khác.

Làm thủ tục nhập viện xong, ông ta mới rời khỏi phòng bệnh, đi tìm sự trợ giúp của Giả Vi Dân.

Mạnh Hải nắm chặt nắm đấm, ánh mắt đầy dữ tợn.

“Diệp Thiên, Vương Hổ, cái thứ rác rưởi chúng mày. Tao không xử đẹp chúng mày, Mạnh Hải đây không phải người.”

Ngày hôm sau, Diệp Thiên dậy rất sớm tập thể dục phía ngoài căn biệt thự.

Không lâu sau, Tô Thanh Thanh cũng dậy theo nhưng không chút màng tới Diệp Thiên. Cô một tay bế Tiểu Vũ Mao, tay còn lại dắt Diệp Na, cứ thế xuống núi.

Đến cả việc Diệp Na và Tiểu Vũ Mao muốn chào Diệp Thiên cũng bị gương mặt không chút biểu cảm của Tô Thanh Thanh chặn đứng.

Thấy vậy, Diệp Thiên hoàn toàn bất lực, không biết xử trí sao.

Chớ nhìn Tô Thanh Thanh hay nghịch ngợm. Khi tức cũng không phải dạng vừa.

Lâm Khuê thấy vậy, cũng chỉ cười trừ.

Đang định chạy đuổi theo Tô Thanh Thanh, liền bị cô ấy trừng mắt, tức giận nói: “Này to xác, tôi cảnh cáo anh tốt nhất nên cách xa tôi thì hơn. Nếu không, đừng trách tiểu thư đây không khách khí.”

Nói rồi, giơ nắm đấm dằn mặt Lâm Khuê.

Thấy vậy, Lâm Khuê to xác cũng chẳng biết phải làm sao.

Nhìn theo Tô Thanh Thanh lái xe đi mà lòng Lâm Khuê đau đáu lo lắng.

“Anh yên tâm, tôi sẽ âm thầm đi theo cô Tô!”

Lâm Khuê cười đau khổ, toan đuổi theo liền nhận được cái lắc đầu của Diệp Thiên.

“Không cần, để cô ấy đi!”

Nói rồi, Diệp Thiên quay trở về biệt thự của mình.

“Ơ?”

Lâm Khuê ngơ ngác, không hiểu ý của Diệp Thiên.

Song cũng ngoan ngoãn cùng Diệp Thiên trở về căn biệt thự.

Ngay sau cánh cửa chính của căn biệt thự đóng lại. Đứng đó không xa, sau bức tường bao, một người đàn ông đội mũ lưỡi chai lúc này mới rụt đầu lại.

Vội vàng rút điện thoại, soạn tin nhắn rồi gửi cho ai đó.

Làm xong, hắn toan quay người bước đi, bỗng đâu xuất hiện một thanh niên xuất hiện ngay trước mặt hắn. Dọa hắn một phen kinh hồn bạt vía.

“Mày…Sao mày lại ở đây?”

Nom kỹ gương mặt chàng trai ấy, người đàn ông lén lút ban nãy rùng mình, khuôn mặt đột nhiên tái nhợt.

Tên Diệp Thiên này chẳng phải đã trở về căn biệt thự rồi sao? Hắn ra ngoài lúc nào vậy?

“Nghe lén người khác nói chuyện, xem ra, không phải là thói quen tốt. Nhỉ!”

Diệp Thiên lạnh lùng nói với gã đàn ông đối diện, mặt không chút biểu cảm.

Hắn sợ hãi nuốt nước bọt cái ực, không chút do dự, vội vã quay người toan tháo chạy.

Song vừa mới chạy được vài ba bước, Lâm Khuê từ đâu xuất hiện. Khiến hắn trở tay không kịp, đâm rầm vào cơ thể to lớn của Lâm Khuê.

Như đâm vào ngọn núi, tấm thân gầy gò của hắn dội ngược trở lại. Hắn đau đớn ngã sõng soài xuống đất.

“Có gan tới đây nghe lén, gan mày cũng lớn lắm!”

Lâm Khuê lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gã đàn ông trên mặt đất, mặt đằm đằm sát khí.

Gã đàn ông ấy có thể được coi là người bảo vệ của biệt thự, nhưng bây giờ, hắn đã được cử để lẻn vào đây lén theo dõi Diệp Thiên.

Hẳn là hắn đã làm việc quá với bổn phận của mình.

Tuy nhiên, cả gan vào nơi này để nghe lén, thật chẳng coi uy danh của Lăng Thiên Chiến tướng ra sao.

“Cậu, các cậu định làm gì?”

Gã đàn ông thảm hại nằm trên đất, giọng nói run lên.

Là một tay thám tử tư chuyên nghiệp. Hắn đã lẻn xâm nhập vào núi Thiên Khuyết lúc hai giờ sáng. Ngay từ những bước đi ban đầu hắn đã tỏ ra cẩn thận, không chút khinh suất. Vì vậy mất đến hơn hai giờ đồng hồ mới di chuyển đến căn biệt thự của Diệp Thiên.

Vì lo sợ bị phát hiện, trong suốt khoảng thời gian theo dõi hắn không hề chyển động, thậm chí không dám ngủ.

Hắn vô cùng tự tin một điều rằng không một ai có thể thấy được hắn.

Song khi đến lúc chuẩn bị hoàn thành nhiệm vụ, đột nhiên bị phát hiện.

Giây phút ấy, hắn nghĩ thà chết đi còn hơn.

“Mày còn dám hỏi tao định làm gì ư?”

Lâm Khuê tức giận, túm cổ áo nhấc bổng hắn dậy.

“Nói! Ai cử mày đến?”

Hứng chịu cơn phẫn nộ của Lâm Khuê, gã đàn ông ấy co rúm, song nghiến chặt răng, quyết không mở miệng.

“Miệng mày cũng cứng đấy. Vậy để tao xem xương mày có phải cũng cứng như miệng mày không!”

Lâm Khuê lạnh lùng hừm một tiếng. Đối với loại dùng tiền để giải quyết mọi chuyện, anh ta có cả trăm cách để cạy miệng gã kia.

“A Khuê!”

Lâm Khuê vừa định xử gã kia, liền bị tiếng gọi của Diệp Thiên chặn đứng.

Diệp Thiên tiến lên phía trước, không nói câu nào. Rút điện thoại trong túi quần gã đàn ông, giơ lên trước mặt hắn.

“Mở khóa!”

Gã đàn ông run rẩy, song vẫn kiên cường quay ngoắt mặt sang một bên.

Đây cũng không phải lần đầu hắn lén theo dõi bị bắt quả tang tại trận.

Việc như này xét ra, cho nó là to thì nó là to, cho nó là nhỏ thì nó là nhỏ. Nặng lắm là bị đánh cho một trận thừa sống thiếu chết.

Song bán đứng người đã thuê mình, hắn có thể phải mất một khoản tiền lớn.

Hơn nữa, hắn vốn là loại người tham tiền chứ không tham sống.

“Chặt một ngón tay của hắn. Còn không nói, chặt lần lượt!”

Nói rồi, Diệp Thiên hất tay, ánh mắt không chút biểu cảm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện