Tô Trần Vân hăm hở đứng dậy, quay sang nhìn Tô Thanh Thanh với ánh mắt khinh thường!

"Được, nếu đã như vậy, thì tôi xin thông báo "

Khi đang định thông báo kết thúc cuộc họp, còn chưa nói dứt câu thì đã bị cắt ngang bởi một giọng nói đầy bất ngờ!

"Đợi đã!"

Roẹt!

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào âm thanh kia!

Chỉ thấy Vương Học Quân mặt mày tái nhợt đứng dậy, cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn Tô Trần Vân.

"Vương tổng, ông còn vấn đề gì nữa sao?"

Đôi mắt Tô Trần Vân nheo lại, giọng ông ta có chút bất ổn.

Ông ta ghét nhất việc bị người khác cắt ngang khi đang nói chuyện.

"Tôi, tôi nghĩ rằng vẫn đề này vẫn cần phải thảo luận lại!"

Vương Học Quân mạnh dạn lên tiếng, lưng áo đều đã ướt sũng.

Những người khác thì ngây người ra, ngơ ngác nhìn nhau.

Không phải lão già này là tay sai của Tô Trần Vân ư? Hôm nay ra quên uống thuốc rồi sao? Sao bây giờ lại đối đầu với hội trưởng Tô vậy?

Tô Thanh Thanh trong lòng mừng rỡ, bỗng nhiên có cảm giác sự việc sẽ có chuyển biến tốt.

Lẽ nào, cuối cùng Diệp Thiên đã ra tay rồi?

"Ồ? Ý ông là gì?"

Giọng nói của Tô Trần Vân lúc này có chút lạnh lùng, ánh mắt lóe lên ý định giết người!

Vương Học Quân, lâu nay vẫn luôn ủng hộ ông ta.

Đây gọi là gì, tạo phản ư?

"Tôi, tôi"

Vương Học Quân bị giọng nói của ông ta dọa cho sợ hãi, trán liên tục toát mồ hôi lạnh, nói chuyện ấp úng!

"Hừ, dù cho ông có ủng hộ Tô Thanh Thanh thì có sao chứ? Số phiếu vẫn là chưa đủ!"

Tô Trần Vân hắng giọng, để tránh đêm dài lắm mộng, phải nhanh chóng thông báo kết quả.

Nhưng vẫn chưa nói ra được, thì lại một lần nữa bị người khác cắt ngang.

"Hội trưởng Tô, tôi cũng nghĩ rằng vấn đề này có thể xem xét lại!"

Thi Kiến An bỗng nhiên lên tiếng!

Thành thật mà nói, ông ta cũng không muốn chống đối Tô Trần Vân!

Nhưng bị người khác nắm thóp, ông ta cũng không còn cách nào khác!

Sự lên tiếng của ông ta khiến cho cả phòng họp được phen nhốn nháo.

Một người thì có thể là vô tình, nhưng giờ đây, đến cả Thi Kiến An cũng uống nhầm thuốc rồi sao?

Có vấn đề!

Vương Học Quân và Thi Kiến An nhìn nhau, mặt buồn rười rượi.

Ai cũng nhìn thấy sự bất lực và cảm thông trong mắt đối phương!

Đúng là cả hai bên đều gặp phải người không muốn gặp.

Sắc mặt của Tô Trần Vân tối sầm xuống.

Lúc này, ông ta cũng nhận ra có gì đó không ổn! Có vấn đề, nhất định là có vấn đề.

"Thi Kiến An, Vương Học Quân, các ông có ý gì vậy? Vừa nãy rõ ràng đã phát biểu ý kiến của mình rồi cơ mà, bây giờ lại thấy hối hận sao?”

Tô Trần Vân giận dữ gào thét, khiến cả hai run rẩy, nhưng cũng chẳng thể làm khác được!

Ngay lúc này, họ muốn chết quách đi cho rồi!

"Dù cho các ông có là thành viên của hội đồng quản trị, thì cũng phải tuân theo các quy tắc! Nếu không, thương hội còn đâu phép tắc nữa? Hai ông cũng chẳng còn tư cách đại điện cho toàn bộ thương hội Dung Thành!"

Tô Trần Vân cảm thấy, phải thể hiện ra chút uy nghiêm của hội trưởng!

Nếu không, họ sẽ nghĩ rằng lão già này rất dễ bắt nạt?

Vốn tưởng như vậy là đủ răn đe hai kẻ không sợ chết này rồi, nào ngờ.

Những thành viên khác của hội đồng quản trị, thường ngày vẫn ủng hộ ông ta vô điều kiện, vậy mà giờ đây lại quay ra chống đối!

"Hội trưởng Tô, tôi thấy những lời Vương tổng vừa nói rất có lí!"

"Tôi cũng nghĩ vậy, hay là chúng ta biểu quyết lại lần nữa!"

"Đúng vậy, lúc trước không chú ý lắng nghe là lỗi của tôi! Nhưng việc lựa chọn hội phó thương hội Dung Thành là chuyện lớn, cần cẩn thận thảo luận!"

Mồm năm miệng mười xong, mặc dù người nào người nấy miệng nói vậy, nhưng trong lòng lại rất muốn chửi thề!

Nếu giờ phút này người gọi điện thoại cho họ xuất hiện ở đây, thì nhất định sẽ bị họ cắn tới chết!

Lúc trước xúc phạm Tô Thanh Thanh, bây giờ lại đắc tội với Tô Trần Vân, sau này sao còn mặt mũi ở thương hội nữa?

La Diểu và Chu Hiền mắt chữ a mồm chữ o, vẻ mặt họ đầy kinh ngạc.

Quay đầu lại nhìn Tô Trần Vân, sắc mặt ông ta đã trở nên xám xịt, liền nhanh chóng quay đầu đi!

Xong đời rồi!

Hội trưởng Tô nổi giận rồi!

Thật không tưởng tượng nổi hậu quả sẽ khủng khiếp ra sao.

Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Chỉ có vẻ mặt Tô Thanh Thanh là vui tươi, thậm chí còn muốn cười ầm lên!

Ông ta biết, nhất định là Diệp Thiên đã ra tay!

Không ngờ, anh chàng này lại ghê gớm như vậy.

Đúng là đã xem thường cậu ta rồi!

"Vậy các ông muốn thế nào?"

Tô Trần Vân nghiến răng, nhấn mạnh từng từ, mang theo cảm giác ớn lạnh.

Khiến cho những người hồi nãy phải kinh sợ, nhưng họ cũng chẳng dám rút lui!

Vẫn là câu đó, đắc tội Tô Trần Vân, cùng lắm thì sau này không có chỗ đứng ở Dung Thành.

Nhưng nếu đắc tội với người vừa gọi tới, nhẹ thì tán gia bại sản, nặng thì tan cửa nát nhà!

Nghĩ đến đây, Vương Học Quân liền nghiến răng, vẻ mặt càng kiên quyết hơn.

"Hội trưởng Tô, vì để công bằng, chúng ta hãy biểu quyết lại lần nữa đi!"

Dù sao cũng đã đắc tội rồi, vậy thì quan tâm nhiều như vậy làm gì!

Nói xong, không đợi Tô Trần Vân trả lời, liền lập tức giơ tay phải lên.

"Ai đồng ý cô Tô lên làm hội phó, mời giơ tay!"

Roẹt!

Lần này, tình hình hoàn toàn ngược lại!

Ngoại trừ Tô Trần Vân và La Diểu, những người khác đều đồng thời giơ tay phải lên, chỉ sợ bị người khác giành trước!

Cảnh tượng này khiến Tô Thanh Thanh kích động tới mức sắp nhảy cẫng lên rồi!

Lưng cô thẳng lên.

Nhìn thấy đôi mắt gần như hóa đá của Tô Trần Vân, Tô Thanh Thanh lại càng muốn trêu đùa.

"Hội trưởng Tô, theo như quy định, thì bây giờ tôi đã trở thành hội phó của thương hội rồi phải không?"

Chỉ một câu nói đã khiến Tô Trần Vân định thần lại, ánh mắt lạnh tanh đảo quanh tất cả mọi người, cuối cùng dừng lại ở Tô Thanh Thanh!

"Rất xin lỗi cô Tô, chỉ sợ vẫn chưa được!"

Tô Trần Vân lạnh lùng lên tiếng!

Ông ta đã đoán ra rồi.

Là Diệp Thiên, nhất định là Diệp Thiên đang giở trò.

Mặc dù ông ta không biết Diệp Thiên đã dùng thủ đoạn gì để làm lung lay đám người này.

Nhưng vẫn chưa đủ để ông ta nhận thua đâu!

"Tại sao chứ?"

Tô Thanh Thanh mở to mắt bối rối, lẽ nào lão già này còn muốn chơi chiêu nào nữa sao?

Mặt của những người khác liền biến sắc, quay qua nhìn Tô Trần Vân bằng ánh mắt đầy hoài nghi.

Thấy vậy, Tô Trần Vân liền hắng giọng: "Rất đơn giản, bốn thành viên trong thương hội, sẽ có quyền phủ quyết!"

Tô Thanh Thanh vẫn chưa thực sự hiểu câu này có ý gì!

Nhưng sắc mặt của Chu Hiền bỗng trở nên khó coi!

Quả thực, hội trưởng thương hội cùng với ba vị hội phó, sẽ có quyền phủ quyết!

Chỉ cần có ba vị hội trưởng lắc đầu, thì dù cho tất cả thành viên của hội đồng quản trị có đồng ý, Tô Thanh Thanh có muốn, cũng chẳng bao giờ ngồi vào nổi ghế hội phó!

Trước đây, chính vì điều này mà Tô Trần Vân đã hợp tác với Đào Thành và La Diểu để đá ông ta sang một bên, sau đó kiểm soát thương hội!

Bây giờ, Đào Thành không có ở đây, nếu ông ta và La Diểu liên thủ, quyền phủ quyết này vẫn có hiệu lực!

Nghĩ tới đây, những thành viên còn lại của hội đồng quản trị thực sự là muốn phát điên.

Người nào người nấy hung dữ nhìn chằm chằm Tô Trần Vân.

Đây là muốn dồn họ vào chân tường sao?

Ngay lập tức, tất cả mọi người nhìn Tô Trần Vân với ánh mắt đầy giận dữ.

Lúc này thực sự rất muốn xông lên, liều với ông ta một phen, anh sống tôi chết.

"Thực sự rất xin lỗi cô Tô, kế hoạch của cô và Diệp Thiên, chỉ sợ là xôi hỏng bỏng không rồi!"

Tô Trần Vân nói xong, đang định liên minh với La Diểu để sử dụng quyền phủ quyết, thì lại thấy La Diểu đang cúi đầu nhìn điện thoại, khẽ cau mày!

"Sao lại có nhiều cuộc gọi quấy rối như vậy chứ?"

Nhìn thấy số lạ trên màn hình, La Diểu lập tức cúp máy.

Nhưng bỗng nhiên mấy giây sau lại nhận được tin nhắn.

Vốn định không thèm quan tâm, nhưng lại tiện tay mở ra xem chút, mặt bỗng nhiên biến sắc!

Trong bức ảnh, là hình ảnh người đàn ông và người phụ nữ đang ôm nhau, có vẻ rất thân mật!

Người đàn ông chính là La Diểu!

Còn người phụ nữ là vợ trên danh nghĩa của Tô Trần Vân!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện