“Đứng lên cho tôi.” Vương Hưng cau mày, lạnh lùng hét lên.

Diệp Thiên vẫn không buồn quan tâm đến hắn, vẫn muốn xông vào. Đây đúng là không coi hắn ra gì, càng không nể nang Xà Vương.

Vậy mà Diệp Thiên vẫn không mảy may đếm xỉa, anh vẫn sải bước vào bên trong.

“Mẹ kiếp, tên tiểu tử mày muốn chết à?”

Vương Hưng cuống lên, hắn rút một khẩu súng từ trong ngực ra. Khẩu súng đen xì chĩa thẳng vào gáy Diệp Thiên.

“Tiểu tử, mày bước thêm một bước thì đừng trách tao khách khí.”

“Vương Hưng, cậu đừng có làm loạn, đừng có quá kích động.” Chu Phúc Tông giật mình.

Còn chưa thấy Xà Vương đâu, hai người bọn họ nếu kịp tới thì chuyện sẽ càng rắc rối hơn.

“Cút cho tôi.” Vương Hưng bị ép đến mức cuống quýt lên, hắn dùng chân đạp Chu Phúc Tông ngã ra đất.

“Tiểu tử, là do mày tự tìm lấy cái chết.”

Toang!

Dù là đã lắp ống giảm thanh nhưng âm thanh thật đến như vậy vẫn khiến người ta giật mình.

Sắc mặt Chu Phúc Tông trắng bệch, ông ta chỉ đem theo một suy nghĩ duy nhất đó là tiêu đời rồi.

Khó khăn lắm mới tìm được chút hy vọng, giờ thì đổ bể cả rồi.

“Có chuyện gì vậy?”

Lúc này, chỉ nghe thấy Vương Hưng hô thất thanh, hắn ngẩng đầu lên chỉ thấy Diệp Thiên vẫn tiếp tục đi về phía trước một cách thản nhiên.

Những chuyện vừa xảy ra không hề ảnh hưởng tới hắn ta.

Sao vậy? Bắn lệch rồi sao? Đây đều là suy nghĩ chung của cả Chu Phúc Tông và Vương Hưng.

“Mẹ kiếp, tôi muốn xem xem rốt cục là có chuyện gì.” Vương Hưng nghiến răng, lầm bầm ra điều không tin.

Tay hắn đang định móc vào khoá an toàn thì bóng người Diệp Thiên đã nhanh chóng xuất hiện trước mặt hắn nhanh như ma như quỷ, khiến tên Vương Hưng bị doạ cho chấp chới lùi sau mấy bước.

“Súng không phải chơi như vậy đâu.”

Diệp Thiên lên tiếng một cách lãnh đạm, anh dùng tay phải nắm lấy khẩu súng trong tay Vương Hưng.

“Mày, mày định làm gì?”

Vương Hưng như gặp phải ma, hắn mở to mắt trán đầm đìa mồ hôi lạnh toát.

Toang.

Âm thanh tiếng súng đột nhiên vang lên khiến Chu Phúc Tông và Vương Hưng giật thót tim.

Vương Hưng chỉ thấy khoé mắt đau đớn tột cùng, viên đạn nóng hổi đã bay sượt qua khoé mắt hắn.

Viên đạn sượt vào da thịt, để lại viết thương nhỏ.

Chỉ cần chếch về bên trái một chút nữa thôi là cái mắt trái của hắn và cái đầu đó cũng nổ tung theo rồi.

Vương Hưng ngồi sụp xuống đất, sắc mặt trắng bệch, tim sắp nhảy chồm ra khỏi miệng.

Dù đã trải qua không ít sóng gió nhưng giây phút này vẫn khiến hắn hồn bay phách lạc.

Hắn biết Diệp Thiên nhất định là đã cố ý. Cố ý ra oai cho hắn xem.

Còn Chu Phúc Tông cũng bị thủ đoạn của Diệp Thiên làm cho á khẩu.

“Giờ ông còn có ý kiến gì không?”

Diệp Thiên lên tiếng một cách bình thản, anh khẽ dùng lực đã khiến khẩu súng trong tay thành đống sắt vụn, rơi xuống trước mặt Vương Hưng.

Chỉ thấy Vương Hưng ngỡ ngàng. Tên này hắn không thể đụng đến được.

Không đợi hắn lên tiếng trả lời, Diệp Thiên quay người rời đi, sải bước vào trong đại sảnh.

Chu Phúc Tông nuốt nước bọt, vội vàng đi theo sau.

Khói trong đại sảnh mờ mịt, một người đàn ông gầy gò tuổi chừng bốn mươi ngồi trong đó.

Người đàn ông này chau mày lại, dưới đất đều là đầu thuốc lá.

“Đều giải quyết cả rồi chứ? Sao dạo này nhiều người đến phá phách vậy? Cho rằng Xà Tứ tôi già rồi phải không?”

Nghe tiếng bước chân, người đàn ông lên tiếng một cách bình thản, giọng nói khàn khàn của ông ta lại mang đầy khí thế dữ dằn.

“Cậu là ai?”

Xà Vương cảm thấy có gì không đúng, ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt lạ lùng, hắn chau màu lại.

“Diệp Thiên.”

Diệp Thiên? Chưa từng nghe nói tới.

“Đây không phải chỗ cậu có thể tới, không muốn rước hoạ vào thân thì mau cút đi.” Xà Vương vẫn giữ ánh mắt dữ dằn, nhìn Diệp Thiên chằm chằm như con rắn độc.

Khi nãy không nghe thấy tiếng súng còn tưởng là ai đó không hiểu chuyện đến làm bữa, ông ta cũng không để tâm. Nhưng bây giờ xem ra, liệu có phải là Vương Hưng gặp chuyện gì không?

Ông ta chau mày lại, đang định đi ra ngoài xem thì thấy Chu Phúc Tông đi vào.

Sau lưng ông ta là Vương Hưng với bộ dạng không còn hơi sức và sợ hãi.

Vương Hưng không dám liếc nhìn Diệp Thiên, hắn ngoan ngoãn đứng sau Xà Vương, không nói bất cứ lời nào.

“Tứ Gia, chúng ta đã lâu không gặp rồi.”

Chu Phúc Tông lên tiếng nói với Xà Vương, ngữ khí đầy cảm khái.

Xà Vương là cách gọi của Xà Tứ trên giang hồ, một số người có địa vị còn gọi ông ta là Tứ Gia.

Năm đó, ông ta và Xà Vương hợp tác với nhau khá nhiều, nhiều chuyện đáng xấu hổ đều do Xà Vương làm ra.

“Anh là Chu Phúc Tông?” Trông người trước mặt có vẻ quen, Xà Vương lên tiếng đầy nghi ngờ.

Chu Phúc Tông đột nhiên biến mất vào ba năm trước, từ đó bặt vô âm tín. Không ngờ hôm nay đột nhiên lại xuất hiện ở đây, còn mang theo bộ dạng thế này khiến cho Xà Vương khó mà tin nổi.

“Không ngờ Tứ Gia còn nhớ tôi.”

Chu Phúc Tông bật cười, tự giác đứng sau Diệp Thiên.

“Vị này là Diệp Thiên, tìm Tứ Gia thương lượng chuyện quan trọng.”

“Ồ?”

Xà Vương nhìn Diệp Thiên đầy nghi ngờ.

Người trẻ tuổi này là ai mà lại có thể khiến cho Chu Phúc Tông kính trọng như vậy.

“Có chuyện gì cậu mau nói đi, hôm nay tôi không có nhiều thời gian đâu.”

Nghe vậy, Diệp Thiên ngẩng đầu lên vừa lên tiếng đã doạ cho Xà Vương sợ mất mật.

“Tôi muốn biết người của Bạch Cốt Hội tìm ông có việc gì?”

“Sao cậu biết?”

Soạt một tiếng, Xà Vương đứng dậy, ánh mắt ông ta như con rắn độc chĩa thẳng vào Diệp Thiên.

Tay phải ông ta đã nắm chắc khẩu súng trong túi, bất cứ lúc nào cũng có thể rút ra.

Kể cả là Xà Vương ở phía sau cũng trợn mắt nhìn ngây dại.

Ba từ Bạch Cốt Hội bọn họ mới chỉ biết đến cách đây mấy ngày, hơn nữa chỉ có hai người bọn họ biết.

Nhưng người thanh niên trước mặt vừa lên tiếng đã nhắc tới Bạch Cốt Hội, khiến cho bọn họ giật thót tim.

“Những chuyện này ông không cần biết, trả lời tôi là được.”

Diệp Thiên nhìn hướng về chiếc ghế, ngữ khí đầy bá đạo không cho phép người đối diện chối từ.

“Chả có gì để nói cả.”

Sắc mặt Xà Vương đột nhiên trầm hẳn xuống, ông ta hắng giọng nói: “Vương Hưng, tiễn khách.”

Nghe vậy, Vương Hưng biến sắc, chỉ có thể gắng gượng đến trước mặt Diệp Thiên làm cử chỉ xin mời.

“Thưa ngài, xin mời.”

Diệp Thiên vẫn thoải mái ung dung dựa ghế, không hề có ý định rời đi.

“Để tôi đoán xem, có phải bọn họ bảo ông nương nhờ vào Bạch Cốt Hội rồi đưa người tới Dung Thành không?”

Diệp Thiên vừa dứt lời, Xà Vương và Vương Hưng trợn tròn mắt, ánh mắt nhìn Diệp Thiên như nhìn con quái vật.

Ngay cả đến Chu Phúc Tông đứng bên cạnh cũng ngơ ngác nhìn.

Không biết ý tứ của Diệp Thiên là gì.

“Điều kiện bọn họ đưa ra không phải là đợi sau khi giải quyết xong việc mới giao cho ông ta nắm mọi thế lực ngầm ở Dung Thành là Lâm Thành sao?”

Diệp Thiên bật cười, giơ cánh tay lên: “Một điều kiện thật hấp dẫn. Xà Vương chắc là đồng ý rồi chứ nhỉ?”

Diệp Thiên vừa dứt lời, cả đại sảnh trở nên yên tĩnh kỳ lạ.

Rất lâu sau, Xà Vương mới hít một hơi thật sâu, mở trừng mắt nhìn Diệp Thiên.

“Cậu, rốt cục là ai?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện