Nhìn Tôn Minh Đức vội vã rời đi, Lý Văn liền nở một nụ cười khinh bỉ!

Nhà họ Tôn, đúng là đáng đời!

Huống hồ, có một số người quả thực là không đáng phải cảm thông.

"Diệp Na đúng không, chà chà, cũng xinh gái phết đấy! Nhưng mà tôi khuyên cô nên thành thật chút, bằng không, tôi không ngại phải động tay động chân với cô đâu!"

Tại biệt thự số hai trên núi Thiên Khuyết lúc này, tên khốn Tôn Tường đang ngồi trên ghế, trưng bộ mặt hèn hạ nhìn Diệp Na đang hoảng hốt lo sợ ở trước mặt!

Dưới chân là điện thoại của Diệp Na, đã bị giẫm nát!

Đằng sau Diệp Na là vợ chồng Diệp Kính Sơn và Vương Tú Liên với bộ mặt khó coi!

"Các người, các người đem Tiểu Vũ Mao đi đâu rồi? Nếu anh Diệp Thiên biết được, tuyệt đối không tha cho các người đâu!"

Diệp Na bị ánh mắt của Tôn Tường dọa cho hoảng loạn.

Vô thức lùi lại hai bước, trong lòng lo lắng không yên!

Mấy phút trước, hai tên này ngang nhiên xông vào phòng.

Chẳng nói chẳng rằng, liền hỏi han tình hình của Lâm Tú Tuyết!

Diệp Kính Sơn đương nhiên sẽ không trả lời, muốn đuổi hai tên này đi, nhưng thân phận của chúng khiến ông hoàn toàn bất lực!

Nhà họ Tôn ở thủ đô!

Nhà họ Mạnh ở thủ đô!

Bọn chúng thực sự không thể dây vào, nếu không, tai họa ngập đầu!

Còn gã họ Mạnh kia, lại bế Tiểu Vũ Mao đi, Diệp Na hoảng sợ, lén gọi điện cho Diệp Thiên, nhưng lại bị Tôn Tường đứng đằng trước phát hiện!

Bây giờ, ông ấy chỉ có thể khẩn cầu Diệp Thiên sớm quay về!

"Diệp Thiên? Hắn ta có thể bảo toàn bản thân là may lắm rồi!"

Tôn Tường cười khẩy, hắn ta đã nhận được tin, hôm nay cha của hắn và anh trai của Mạnh thiếu gia -Mông Thiên đã đến Dung Thành rồi!

Dựa vào thủ đoạn của Mạnh đại thiếu gia, xử lí Diệp Thiên chẳng phải chỉ là chuyện trong tầm tay sao? Cho nên, Tôn Tường hoàn toàn không chút sợ hãi!

“Chỉ là một tiểu tiện nhân, lại dám chửi rủa bọn tao, đương nhiên phải xử lí!"

Câu vừa thốt ra khiến sắc mặt của Diệp Na bỗng trở nên khó coi!

"Đến một đứa bé cũng không tha, các người đúng là không bằng cả loài cầm thú!"

Đáp lại lời mắng nhiếc của cô, Tôn Tường chọn cách làm ngơ!

"Hừ, cô cứ tha hồ mà mắng nhiếc đi, để tôi xem, để xem lát nữa cô còn mắng được nữa không!"

Tôn Tường hắng giọng, quay qua nhìn Diệp Kính Sơn!

"Họ Diệp kia, tôi hỏi ông lần cuối, Lâm Tú Tuyết tại sao lại chết! Con trai của ông ta có phải là tên tạp chủng Diệp Thiên không?"

Diệp Kính Sơn hắng giọng đáp lại lời chất vấn, vẻ mặt của ông ta tái nhợt đi nhưng vẫn rất kiên định!

"Hừ, cậu bỏ cuộc đi, tôi sẽ không nói đâu!"

Lâm phu nhân là ân nhân cứu mạng ông ấy, huống hồ, tên họ Tôn này tới không có ý tốt gì, đương nhiên ông ấy sẽ không hé răng nửa lời!

"Hừ, lão già, không ngờ miệng ông cũng cứng phết đấy!"

Giọng nói của Tôn Tường có chút nôn nóng!

"Nhưng mà, đừng trách tôi không nhắc nhở ông! Nếu ông còn không nói, thì tôi cũng không ngại phải ra tay đâu!"

"Tôi biết ông không sợ chết, nhưng còn người nhà ông thì sao? Nhìn thấy bà xã chết trước mặt mình, thấy con gái bị làm nhục trước mặt mình, cảm giác này chắc là rất sảng khoái nhỉ?"

Nói rồi, sắc mặt Tôn Tường bỗng trở nên hung dữ, hắn cười lên giống như một con quỷ đích thực!

"Ông muốn thử không?"

Xoẹt!

Ngay lập tức, sắc mặt của cha con ba người Diệp Kính Sơn bỗng tái nhợt đi!

"Cậu, cậu đúng là đồ súc sinh, thậm chí còn không bằng cả súc sinh nữa!" Diệp Kính Sơn hét lên, những lời của Tôn Tường khiến ông ấy vô cùng phẫn nộ, nhưng cũng chẳng thể làm gì, hoàn toàn bất lực!

Mặc dù Tôn Tường chỉ có một mình, nhưng nếu dám đụng đến hắn ta, nhà họ Diệp nhất định sẽ chìm trong tai họa!

Vương Tú Liên và Diệp Na dựa sát vào nhau, vẻ mặt vừa sợ hãi lại vừa tức giận!

Nhìn chằm chằm vào Tôn Tường như thể muốn ăn tươi nuốt sống hắn ta!

"Hừ, ngoài biết mắng nhiếc ra, ông còn biết gì nữa? Nếu ông đã không tin, vậy tôi sẽ làm thật cho ông xem!"

Tôn Tường hắng giọng khinh bỉ, vỗ tay một cái, cánh cửa biệt thự lại bị đẩy ra lần nữa!

Chỉ thấy mười mấy tên đàn ông thân thể cường tráng bước vào, tất cả đều mặc âu phục màu đen, nghiêm trang đứng sau Tôn Tường.

Giống như một trận chiến vậy, khiến sắc mặt ba người nhà Diệp Kính Sơn càng thêm khó coi!

"Cậu, cậu muốn làm gì?" Diệp Kính Sơn nghiến răng lên tiếng, mặt mày tái mét!

"Điều này còn cần hỏi sao? Tất nhiên là làm việc mà tôi thích nhất rồi!"

Tôn Tường cười khẩy, liếm liếm môi một cách thô tục, rồi vẫy tay với mấy người đàn ông mặc âu phục phía sau!

"Đi, bắt người phụ nữ đó lại đây cho ta, hôm nay ông đây muốn vui vẻ một chút!"

"Vâng!"

Người đàn ông mặc âu phục gật đầu, sải bước đi tới chỗ Diệp Kính Sơn!

Xem tới đây, Tôn Tường càng thêm đắc ý!

Những người này, mặc dù là bảo vệ được công ty thuê với giá cao, nhưng cũng đã được thông qua huấn luyện nghiêm ngặt!

Điều quan trọng là nghe lời, mạnh hơn những tên lưu manh ngoài kia nhiều!

"Các người, các người đừng có mà qua đâyy! Aaaa!"

Sắc mặt của Diệp Na vô cùng kinh hãi, định trốn đằng sau Vương Tú Liên, nhưng lại bị một người đàn ông mặc tây phục bắt lại, kéo đến trước mặt Tôn Tường một cách thô bạo!

"Dừng tay!"

Diệp Kính Sơn hét lên, định tới ngăn cản, nhưng vừa mới bước lên phía trước, đã bị đạp cho một phát vào bụng, ngã lăn xuống đất vô cùng thảm hại!

"Lão già, tôi đã ngứa mắt với ông từ lâu rồi, nếu còn dám vớ vẩn, tôi đánh chết ông!"

Tôn Tường ngồi trên cao trừng mắt xuống nhìn Diệp Kính Sơn một cách hung dữ!

"Nhanh lên, lôi con gái của ông ta lại đây, đợi lão tử vui vẻ xong rồi, sẽ cho các ngươi nếm thử!"

Vừa nghe thấy câu này, mấy gã đàn ông mặc tây phục bỗng ra sức hơn.

Chẳng nói chẳng rằng, chúng lôi Diệp Na lại, chỉ có Vương Tú Liên là bị đẩy xuống đất.

"Các người tạo nghiêp như vậy, sớm muộn cũng bị báo ứng!"

Vương Tú Liên ngồi trên sàn khóc lóc thảm thiết, nghĩ đến cảnh tượng sắp xảy ra, trong lòng vô cùng tuyệt vọng!

Diệp Thiên chết tiệt này, sao vẫn chưa đến!

Về phần Diệp Na, sớm đã bị dọa cho hoảng sợ, run rẩy, mặt mày tái nhợt, không thốt nên lời!

"Này, người đẹp, cô yên tâm, tôi sẽ yêu thương cô mà!"

Tôn Tường hèn hạ xoa xoa tay, trước mặt tất cả mọi người, hắn trực tiếp đè Diệp Na ra!

"Anh, anh muốn làm gì? Aaaa, tránh ra!"

Diệp Na khóc lóc thảm thiết, ra sức đẩy tên đàn ông xấu xa trước mặt, bỗng nhiên liền bị đè xuống bàn!

Cô hoàn toàn không thể phản kháng lại Tôn Tường, môi sắp bị cắn nát đến nơi rồi, chỉ có thể nhắm chặt mắt lại!

Anh Diệp Thiên, em xin lỗi!

Nếu hôm nay bị làm nhục, cô thà chọn cái chết!

Diệp Kính Sơn và Vương Tú Liên thì thẫn thờ trên mặt đất, vẻ mặt như đống tro tàn!

Tiêu rồi, tiêu rồi!

"Này, người con gái ông thơm thật đấy, lẽ nào vẫn còn trinh sao? Vậy thì lãi to rồi!"

Ngọn lửa xấu xa trong lòng của Tôn Tường không kiểm soát được nữa rồi, hắn đang định cởi quần áo.

Ầm một tiếng, cánh cửa biệt thự chia năm xẻ bảy!

Tiếng động lớn đã dọa cho tên chó má Tôn Tường giật nảy mình!

"Đứa nào đấy? Mắt mù à? Không biết lão tử đang giải quyết chính sự sao? "

Tôn Tường giật bắn mình, đột nhiên lụi dần ham muốn!

Hung dữ quay mặt người lại, liền lên tiếng mắng nhiếc!

Đang định dạy dỗ người không có mắt này, nhưng sau khi nhìn rõ mặt của người kia.

Thì lại bị dọa cho ngồi bắn xuống đất!

"Diệp, Diệp Thiên, sao mày lại tới đây?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện