Không thể phủ nhận cô gái này thực sự rất xinh đẹp.
Mặc dù mới hai mươi tuổi đầu nhưng những đường cong trên cơ thể lại đâu vào đấy.
Cô ta để mái tóc ngắn cùng khuôn mặt xinh đẹp, đúng làm một giai nhân khó tìm
Chỉ tiếc rằng dù là so với Tô Vân Nhi hay Tô Thanh Thanh thì cô gái này còn kém xa.
Diệp Thiên thực sự không có hứng thú với cô gái này cho lắm.
Còn vì sao anh lại muốn đổi chỗ với cô gái này thì…
Diệp Thiên ngẩng đầu lên, liếc mắt đảo một lượt. Bên cạnh cô gái là một gã thanh niên vừa thu ánh mắt lúng túng về rồi nhắm mắt ngủ tiếp, không dám có thêm hành động thừa thãi nào nữa.
Thấy vậy Diệp Thiên mới yên tâm dựa vào ghế không màng tới chuyện bao đồng nữa.
Đường đi không xa, chưa mất hai tiếng đồng hồ đã tới nơi nhưng cô gái vẫn luôn đề phòng Diệp Thiên như đề phòng một con sói vậy, chốc chốc lại trợn mắt nhìn anh, dường như Diệp Thiên biến thành một kẻ xấu xa tội ác tày trời vậy.
Cuối cùng thì máy bay cũng hạ cánh.
Cô gái vội vàng đứng dậy kéo hành lý ra phía ngoài rồi rời đi, chỉ sợ bị Diệp Thiên nhòm ngó.
Diệp Thiên thấy vậy nhưng không để lộ cảm xúc, anh sải bước ra cửa ra của sân bay.
“Thưa anh.” Ở phía xa, Lâm Khuê đã lái chiếc xe con tới đứng đợi sẵn từ lâu.
Diệp Thiên “ừm” một tiếng, đang chuẩn bị lên xe thì liếc mắt thấy cô gái khi nãy. Chỉ thấy cô ta lên một chiếc xe thương mại, vội vàng rời đi.
Không lâu sau, hai chiếc xe Audi mới cứng đi xuyên qua rồi bám theo với tốc độ vừa phải.
“Thưa anh, chuyện này…” Lâm Khuê cau mày đột nhiên phát hiện ra điều gì đó.
Diệp Thiên mở cửa ngồi vào ghế phụ: “Đã thấy rồi thì những chuyện bao đồng cần để tâm thì vẫn phải để tâm.”
“Vâng, thưa anh.” Lâm Khuê hiểu ý, khởi động xe đuổi theo.
Trên con đường chính của sân bay Vũ Thành, tốc độ chiếc xe thương mại không quá nhanh, lái xe là một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, cử chỉ thận trọng, chốc chốc lại quan sát động tĩnh xung quanh.
“Chú Triệu, ở nhà thế nào rồi?” Ở bên ghế phụ, cô gái cuối cùng cũng không chịu được lên tiếng, hình như có tâm sự gì nên đôi mắt cứ thế cau lại không giãn ra nổi.
“Không hề ổn.”
Chú Triệu ngồi bên ghế lái thở dài: “Tháng trước tên họ Lâm đó lấy lý do là quy hoạch thành phố nên đã cắt mất một phần đất của chúng ta. Tuần trước hắn lại hống hách đập quán bar của chúng ta, rồi đánh không ít người. Ông chủ tức đến đổ bệnh, hiện giờ còn đang trong viện.”
“Cái gì?” Cô gái tức giận tới mức cứ thế run bật lên: “Lẽ nào không ai dám đứng ra xử lý sao?”
Chú Triệu thở dài lắc đầu: “Đối phương là đại thiếu gia ở đất thủ đô, đừng nói tới chuyện xử lý, không bị hãm hại theo là may lắm rồi. Nhà họ Triệu lần này có lẽ không chống đỡ nổi rồi.”
Ông ta vừa dứt lời, cô gái đột nhiên trầm ngâm, mặt đầy phẫn nộ và bất lực: “Vậy bây giờ ai đang đứng ra xử lý mọi việc trong nhà, là người đàn bà đó sao?”
Chú Triệu cười bất lực nhưng rồi cũng gật đầu.
“Cháu biết ngay mà.” Sắc mặt cô gái càng khó coi hơn: “Mụ đàn bà đó chỉ e là mong ngóng nhà chúng ta diệt vong. Đúng là độc ác…”
Cô gái đang lên tiếng đầy căm phẫn thì đột nhiên chiếc xe lắc lư khiến sắc mặt cô ta trắng bệch. Cô ta nắm chặt tay vào ghế, tim đập thình thịch.
“Chú Triệu, sao vậy?”
Chú Triệu cố gắng điều khiển chiếc xe, mặt nghiêm lại: “Ánh Thu, có lẽ chúng ta bị theo dõi rồi.”
Chú Triệu vừa dứt lời, Triệu Ánh Thu đột nhiên trắng bệch cả mặt mày, không dám nói thêm câu nào.
“Đừng sợ, sắp tới thành phố rồi, chỉ cần vào trong thành phố thì bọn chúng không dám làm gì đâu.” Chú Triệu an ủi rồi đạp ga, tốc độ của chiếc xe thương mại tăng vọt lên.
Chỉ đáng tiếc, hai chiếc xe đi theo bọn họ lại là xe Audi.
Tiếng đồng cơ rầm rầm vang lên dường như chỉ mất rất ít thời gian. Hai chiếc xe lần lượt lao lên, chú Triệu sợ thót tim vội xoay vô lăng, chiếc xe đột nhiên mất kiểm soát lao về phía trước rồi đâm vào barie bên đường.
“A!” Triệu Ánh Thu bị doạ cho thất thần, run bần bật. Cô ta nhắm nghiền hai mắt lại.
“Ánh Thu, mau chạy.” Chú Triệu nhanh chóng phản ứng lại rồi lôi Ánh Thu kéo đi.
Nhưng vừa đứng dậy thì năm sáu gã đàn ông trung tuổi bao vây bọn họ với ánh mắt không hề tốt đẹp.
Tên đứng đầu chính là tên bị Diệp Thiên cảnh cáo trên máy bay.
“Các người là người của Lâm Kha phải không?”
Sau khi chú Triệu kéo Triệu Ánh Thu dậy, mặt ông nghiêm lại: “Mày cũng không ngu nhỉ.”
Gã đàn ông cầm đầu nhìn ông ta đầy đểu cáng: “Đã biết vậy rồi thì mau cút đi, đương nhiên, cô gái xinh đẹp này phải ở lại.”
Quả nhiên, sắc mặt chú Triệu vô cùng khó coi. Ở Vũ Thành, trừ Lâm Kha ra thì không ai to gan thế này.
Triệu Ánh Thu mặt mày càng khó coi hơn vì kẻ cầm đầu kia cô ta đã từng gặp.
Từ khi rời khỏi thủ đô đến bây giờ, hắn vẫn luôn theo dõi cô.
Cô đột nhiên nghĩ lại hành đồng kỳ quái của Diệp Thiên, lẽ nào mình trách nhầm người? Nghĩ tới đây, sắc mặt Triệu Ánh Thu càng thảm hại hơn.
“Cô Triệu Ánh Thu, đại thiếu gia nhà tôi hẹn cô tối nay cùng dùng bữa, cô sẽ nể mặt chứ?”
Nghe giọng điệu không hề khách sáo của gã đàn ông, Triệu Ánh Thu lắc đầu như đánh trống bỏi.
“Không, tôi có chết cũng không đi.”
“Chết? Không không không, chúng tôi sẽ không để cô chết. Nếu vậy thì thiếu gia nhà chúng tôi sẽ đau lòng lắm.” Gã đàn ông lắc đầu đầy cợt nhả.
“Nhưng tôi cũng không ngại dùng chút thủ đoạn đâu. Dù sao thì ở Vũ Thành này, không ai có thể từ chối đại thiếu gia nhà chúng tôi.”
Nói rồi hắt phất tay.
“Ra tay! Thiếu gia còn đang chờ cô triệu cùng dùng bữa.”
Hắn vừa dứt lời, mấy tên to cao vạm vỡ ở phía sau xoa xoa tay xông lên, ánh mắt đầy giữ dằn.
“Ánh Thu, cháu mau chạy đi, chú giữ chân bọn chúng.”
Chú Triệu đẩy Ánh Thu một cái, một mình đối diện với bốn năm gã đàn ông cường tráng.
“Ai… con người bây giờ cũng thật ngây thơ.”
Gã đàn ông cầm đầu lắc lắc đầu rồi ra hiệu. Một gã đàn ông khác tiến lên chỉ dùng một đạp đã khiến chú Triệu ngã bay ra ngoài.
“Chú Triệu.” Triệu Ánh Thu kinh hãi, nhìn chú Triệu đang ôm bụng mãi không sao thốt nên lời. Nước mắt cô trào ra.
“Các người đúng là quá đáng.”
Đối diện với chất vấn của Triệu Ánh Thu mấy gã đàn ông lại bật cười ha hả.
“Quá đáng? Chúng tôi còn quá đáng hơn nữa, cô có muốn thử không?”
“Ha ha ha ha!”
“Được rồi.”
Vẫn là tên cầm đầu phất tay lên tiếng: “Mau đưa cô ta về, đừng để thiếu gia phải đợi lâu.”
“Vâng.” Mấy gã còn lại đồng thanh lên tiếng rồi xông về phía Triệu Ánh Thu.
“Các người, các người đừng có qua đây.”
Triệu Ánh Thu thật sự sợ hãi, lùi về sau nhưng không còn đường lui, một gã đàn ông ngay trước mặt sắp bổ nhào về phía cô rồi.
Kít!
Tiếng phanh xe chói tai vang lên, một chiếc xe Hong Qi đột nhiên dừng lại khiến tất cả mọi người đều giật mình vội lùi về sau.
Chỉ có tên đang bổ nhào về phía Triệu Ánh Thu thì chưa kịp phản ứng lại nên bị đâm bay ra ngoài đập đầu xuống đất chết ngay tại chỗ.
Tất cả mọi người đều bị doạ cho khiếp sợ.
Chỉ thấy chiếc xe dừng lại, người bước xuống xe là một thanh niên vạm vỡ.
“Mấy ông chú, bắt nạt một cô gái là bản lĩnh gì vậy?”
Mặc dù mới hai mươi tuổi đầu nhưng những đường cong trên cơ thể lại đâu vào đấy.
Cô ta để mái tóc ngắn cùng khuôn mặt xinh đẹp, đúng làm một giai nhân khó tìm
Chỉ tiếc rằng dù là so với Tô Vân Nhi hay Tô Thanh Thanh thì cô gái này còn kém xa.
Diệp Thiên thực sự không có hứng thú với cô gái này cho lắm.
Còn vì sao anh lại muốn đổi chỗ với cô gái này thì…
Diệp Thiên ngẩng đầu lên, liếc mắt đảo một lượt. Bên cạnh cô gái là một gã thanh niên vừa thu ánh mắt lúng túng về rồi nhắm mắt ngủ tiếp, không dám có thêm hành động thừa thãi nào nữa.
Thấy vậy Diệp Thiên mới yên tâm dựa vào ghế không màng tới chuyện bao đồng nữa.
Đường đi không xa, chưa mất hai tiếng đồng hồ đã tới nơi nhưng cô gái vẫn luôn đề phòng Diệp Thiên như đề phòng một con sói vậy, chốc chốc lại trợn mắt nhìn anh, dường như Diệp Thiên biến thành một kẻ xấu xa tội ác tày trời vậy.
Cuối cùng thì máy bay cũng hạ cánh.
Cô gái vội vàng đứng dậy kéo hành lý ra phía ngoài rồi rời đi, chỉ sợ bị Diệp Thiên nhòm ngó.
Diệp Thiên thấy vậy nhưng không để lộ cảm xúc, anh sải bước ra cửa ra của sân bay.
“Thưa anh.” Ở phía xa, Lâm Khuê đã lái chiếc xe con tới đứng đợi sẵn từ lâu.
Diệp Thiên “ừm” một tiếng, đang chuẩn bị lên xe thì liếc mắt thấy cô gái khi nãy. Chỉ thấy cô ta lên một chiếc xe thương mại, vội vàng rời đi.
Không lâu sau, hai chiếc xe Audi mới cứng đi xuyên qua rồi bám theo với tốc độ vừa phải.
“Thưa anh, chuyện này…” Lâm Khuê cau mày đột nhiên phát hiện ra điều gì đó.
Diệp Thiên mở cửa ngồi vào ghế phụ: “Đã thấy rồi thì những chuyện bao đồng cần để tâm thì vẫn phải để tâm.”
“Vâng, thưa anh.” Lâm Khuê hiểu ý, khởi động xe đuổi theo.
Trên con đường chính của sân bay Vũ Thành, tốc độ chiếc xe thương mại không quá nhanh, lái xe là một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, cử chỉ thận trọng, chốc chốc lại quan sát động tĩnh xung quanh.
“Chú Triệu, ở nhà thế nào rồi?” Ở bên ghế phụ, cô gái cuối cùng cũng không chịu được lên tiếng, hình như có tâm sự gì nên đôi mắt cứ thế cau lại không giãn ra nổi.
“Không hề ổn.”
Chú Triệu ngồi bên ghế lái thở dài: “Tháng trước tên họ Lâm đó lấy lý do là quy hoạch thành phố nên đã cắt mất một phần đất của chúng ta. Tuần trước hắn lại hống hách đập quán bar của chúng ta, rồi đánh không ít người. Ông chủ tức đến đổ bệnh, hiện giờ còn đang trong viện.”
“Cái gì?” Cô gái tức giận tới mức cứ thế run bật lên: “Lẽ nào không ai dám đứng ra xử lý sao?”
Chú Triệu thở dài lắc đầu: “Đối phương là đại thiếu gia ở đất thủ đô, đừng nói tới chuyện xử lý, không bị hãm hại theo là may lắm rồi. Nhà họ Triệu lần này có lẽ không chống đỡ nổi rồi.”
Ông ta vừa dứt lời, cô gái đột nhiên trầm ngâm, mặt đầy phẫn nộ và bất lực: “Vậy bây giờ ai đang đứng ra xử lý mọi việc trong nhà, là người đàn bà đó sao?”
Chú Triệu cười bất lực nhưng rồi cũng gật đầu.
“Cháu biết ngay mà.” Sắc mặt cô gái càng khó coi hơn: “Mụ đàn bà đó chỉ e là mong ngóng nhà chúng ta diệt vong. Đúng là độc ác…”
Cô gái đang lên tiếng đầy căm phẫn thì đột nhiên chiếc xe lắc lư khiến sắc mặt cô ta trắng bệch. Cô ta nắm chặt tay vào ghế, tim đập thình thịch.
“Chú Triệu, sao vậy?”
Chú Triệu cố gắng điều khiển chiếc xe, mặt nghiêm lại: “Ánh Thu, có lẽ chúng ta bị theo dõi rồi.”
Chú Triệu vừa dứt lời, Triệu Ánh Thu đột nhiên trắng bệch cả mặt mày, không dám nói thêm câu nào.
“Đừng sợ, sắp tới thành phố rồi, chỉ cần vào trong thành phố thì bọn chúng không dám làm gì đâu.” Chú Triệu an ủi rồi đạp ga, tốc độ của chiếc xe thương mại tăng vọt lên.
Chỉ đáng tiếc, hai chiếc xe đi theo bọn họ lại là xe Audi.
Tiếng đồng cơ rầm rầm vang lên dường như chỉ mất rất ít thời gian. Hai chiếc xe lần lượt lao lên, chú Triệu sợ thót tim vội xoay vô lăng, chiếc xe đột nhiên mất kiểm soát lao về phía trước rồi đâm vào barie bên đường.
“A!” Triệu Ánh Thu bị doạ cho thất thần, run bần bật. Cô ta nhắm nghiền hai mắt lại.
“Ánh Thu, mau chạy.” Chú Triệu nhanh chóng phản ứng lại rồi lôi Ánh Thu kéo đi.
Nhưng vừa đứng dậy thì năm sáu gã đàn ông trung tuổi bao vây bọn họ với ánh mắt không hề tốt đẹp.
Tên đứng đầu chính là tên bị Diệp Thiên cảnh cáo trên máy bay.
“Các người là người của Lâm Kha phải không?”
Sau khi chú Triệu kéo Triệu Ánh Thu dậy, mặt ông nghiêm lại: “Mày cũng không ngu nhỉ.”
Gã đàn ông cầm đầu nhìn ông ta đầy đểu cáng: “Đã biết vậy rồi thì mau cút đi, đương nhiên, cô gái xinh đẹp này phải ở lại.”
Quả nhiên, sắc mặt chú Triệu vô cùng khó coi. Ở Vũ Thành, trừ Lâm Kha ra thì không ai to gan thế này.
Triệu Ánh Thu mặt mày càng khó coi hơn vì kẻ cầm đầu kia cô ta đã từng gặp.
Từ khi rời khỏi thủ đô đến bây giờ, hắn vẫn luôn theo dõi cô.
Cô đột nhiên nghĩ lại hành đồng kỳ quái của Diệp Thiên, lẽ nào mình trách nhầm người? Nghĩ tới đây, sắc mặt Triệu Ánh Thu càng thảm hại hơn.
“Cô Triệu Ánh Thu, đại thiếu gia nhà tôi hẹn cô tối nay cùng dùng bữa, cô sẽ nể mặt chứ?”
Nghe giọng điệu không hề khách sáo của gã đàn ông, Triệu Ánh Thu lắc đầu như đánh trống bỏi.
“Không, tôi có chết cũng không đi.”
“Chết? Không không không, chúng tôi sẽ không để cô chết. Nếu vậy thì thiếu gia nhà chúng tôi sẽ đau lòng lắm.” Gã đàn ông lắc đầu đầy cợt nhả.
“Nhưng tôi cũng không ngại dùng chút thủ đoạn đâu. Dù sao thì ở Vũ Thành này, không ai có thể từ chối đại thiếu gia nhà chúng tôi.”
Nói rồi hắt phất tay.
“Ra tay! Thiếu gia còn đang chờ cô triệu cùng dùng bữa.”
Hắn vừa dứt lời, mấy tên to cao vạm vỡ ở phía sau xoa xoa tay xông lên, ánh mắt đầy giữ dằn.
“Ánh Thu, cháu mau chạy đi, chú giữ chân bọn chúng.”
Chú Triệu đẩy Ánh Thu một cái, một mình đối diện với bốn năm gã đàn ông cường tráng.
“Ai… con người bây giờ cũng thật ngây thơ.”
Gã đàn ông cầm đầu lắc lắc đầu rồi ra hiệu. Một gã đàn ông khác tiến lên chỉ dùng một đạp đã khiến chú Triệu ngã bay ra ngoài.
“Chú Triệu.” Triệu Ánh Thu kinh hãi, nhìn chú Triệu đang ôm bụng mãi không sao thốt nên lời. Nước mắt cô trào ra.
“Các người đúng là quá đáng.”
Đối diện với chất vấn của Triệu Ánh Thu mấy gã đàn ông lại bật cười ha hả.
“Quá đáng? Chúng tôi còn quá đáng hơn nữa, cô có muốn thử không?”
“Ha ha ha ha!”
“Được rồi.”
Vẫn là tên cầm đầu phất tay lên tiếng: “Mau đưa cô ta về, đừng để thiếu gia phải đợi lâu.”
“Vâng.” Mấy gã còn lại đồng thanh lên tiếng rồi xông về phía Triệu Ánh Thu.
“Các người, các người đừng có qua đây.”
Triệu Ánh Thu thật sự sợ hãi, lùi về sau nhưng không còn đường lui, một gã đàn ông ngay trước mặt sắp bổ nhào về phía cô rồi.
Kít!
Tiếng phanh xe chói tai vang lên, một chiếc xe Hong Qi đột nhiên dừng lại khiến tất cả mọi người đều giật mình vội lùi về sau.
Chỉ có tên đang bổ nhào về phía Triệu Ánh Thu thì chưa kịp phản ứng lại nên bị đâm bay ra ngoài đập đầu xuống đất chết ngay tại chỗ.
Tất cả mọi người đều bị doạ cho khiếp sợ.
Chỉ thấy chiếc xe dừng lại, người bước xuống xe là một thanh niên vạm vỡ.
“Mấy ông chú, bắt nạt một cô gái là bản lĩnh gì vậy?”
Danh sách chương