"Tôi nói, thì ông chỉ cần làm theo thôi." Diệp Thiên bình tĩnh cất lời, giọng nói lạnh băng của anh khiến lão Mã buốt người.
Mặc dù hắn ta vẫn thấy sợ hãi, nhưng ông ta thực sự không muốn bỏ qua một cơ hội tốt để nịnh nọt Lâm thiếu gia như thế này: "Tôi, tôi là người của anh Hùng, cậu không biết Lâm thiếu gia, thì cũng phải chừa chút mặt mũi cho anh Hùng chứ." Lão Mã cố dằn nỗi sợ để nói hết câu.
Đúng vậy, tuy tên tuổi của Lâm thiếu gia ở Vũ Thành không nhỏ, nhưng bàn về việc tiếng ác đồn xa thì anh Hùng vẫn hơn hẳn. Suy cho cùng, có nhiều lúc Lâm thiếu gia cũng phải dựa hơi anh Hùng hòng hù doạ kẻ khác.
"Anh Hùng? Trịnh Hùng sao?" Diệp Thiên khựng lại, bình tĩnh lên tiếng.
"Tôi nghĩ cậu biết anh Hùng thì cũng biết nên làm gì rồi đúng không?" Lão Mã thấy phản ứng của Diệp Thiên, hắn ta nghĩ là anh hoảng sợ, trong lòng cũng yên tâm không ít.
"Triệu Ánh Thu là người mà Lâm thiếu gia chỉ mặt gọi tên, ai cũng không thể bảo vệ cô ta được. Ai muốn ngăn trở chính là có ý chống đối với Lâm thiếu gia và anh Hùng. Nên tốt nhất là nhìn lại bản thân xem mình có đủ tư cách không đã rồi hẵng nhúng tay." Lão Mã nói cả một hơi dài, hắn ta không nhìn thấy đôi mắt dần đong đầy lạnh lẽo, lan tràn sát khí của Diệp Thiên.
"Thế ông nghĩ tôi nên làm gì?" Giọng điệu cũng như vẻ mặt của Diệp Thiên không để lộ một chút cảm xúc nào.
"Đơn giản thôi." Lão Mã cười lạnh lùng: "Đầu tiên, cậu hãy giao Triệu Ánh Thu ra đây, sau đó quỳ dập đầu xin lỗi. Chỉ cần Lâm thiếu gia vui thì có thể bỏ qua chuyện này."
"Đúng là rất đơn giản."
"Đương nhiên rồi." Lão Mã đắc chí hơn hẳn: "Tôi bảo này, tôi khụ khụ..." Lão Mã càng nói càng hăng, rồi hắn ta bỗng cảm thấy ngạt thở.
Diệp Thiên giơ tay bóp chặt cổ họng của hắn ta, anh chỉ sử dụng một lực nhẹ là đã có thể nhấc bổng cả người hắn ta lên. Lão Mã giãy giụa tay chân không ngừng, nhưng hắn ta vẫn không thể tránh thoát khỏi bàn tay phải của Diệp Thiên. Cảm giác khó thở càng ngày càng mãnh liệt, khuôn mặt của hắn ta trắng phau trắng phởn.
"Trịnh Hùng ghê gớm lắm sao?" Giọng Diệp Thiên chất chứa giá băng, lời anh nói làm cha con Triệu Hải Trụ kinh ngạc, cả hai cùng hít một hơi thật sâu. Trịnh Hùng chính là nhân vật máu mặt số một thuộc thế giới ngầm của Vũ Thành, chỉ mỗi cái tên thôi cũng đủ doạ khóc người khác. Vậy mà Diệp Thiên lại chẳng coi ông ta là cái thá gì cả? Nên gọi anh ta là tên chưa nếm mùi đời chẳng hiểu chi hay kẻ gan dạ dám đương đầu đây? Cả hai cha con đều thấy mờ mịt vô cùng. Họ không hiểu chút gì về cậu trai trẻ trước mặt mình.
"Thằng kia, mày mau thả anh Mã xuống, nếu không bọn tao không khách sáo đâu."
"Đúng thế, nếu anh Mã có mệnh hệ gì đừng hòng ai trong số bọn mày có thể bước ra khỏi cái bệnh viện này."
Mấy tên đàn em thấy đại ca nhà mình bị tóm, mở mồm chửi tới tấp.
"Ồn ào." Diệp Thiên bình tĩnh thốt hai chữ giản đơn này, sau đó khẽ bóp bàn tay chặt hơn.
"Rắc." Tiếng động giòn giã vang lên, truyền đến tai của mỗi một con người. Ai cũng kinh hãi nhìn hình ảnh cổ của lão Mã bị bẻ gay trong phút chốc, hắn ta chết không nhắm mắt. Diệp Thiên nhẹ nhàng buông tay, ném cái xác của hắn ta ra phía ngoài, sau đó đứng chắp tay, thờ ơ, lạnh nhạt như thường.
Ôi? Ai cũng ngơ ngác, một luồng khí lạnh xộc lên sống lưng của họ, da dầu cũng tê buốt.
Triệu Hải Trụ cùng Triệu Ánh Thu cũng sửng sốt thêm một lần nữa, họ há hốc miệng, chẳng nói nên một câu nào cả. Lão Mã là tên tay sai đắc lực dưới trướng anh Hùng, đồng thời cũng là con chó vâng lời chủ của Lâm thiếu gia, thế mà lại bị Diệp Thiên bẻ gãy cổ với động tác nhẹ nhàng như vậy? Diệp Thiên quyết sống mái với cả hai nhân vật máu mặt của Vũ Thành đây mà. Mấy tên đàn em nuốt nước bọt ừng ực, ánh mắt của họ khi nhìn về phái Diệp Thiên thay đổi hoàn toàn. Tên điên này còn dám giết anh Mã thì bọn hắn có là gì đâu.
Diệp Thiên không nói gì cả, cả tầng năm bỗng im như tờ, chỉ có tiếng hít thở mạnh của mấy tên tay sai dưới trướng lão Mã.
Cuối cùng, Diệp Thiên từ từ quay người lại, họ còn chưa kịp thở phào thì nghe thấy Diệp Thiên cất lời: "Giết đi."
"Rõ thưa anh." Lâm Khuê vâng lời, sải hai bước dài đến trước mặt mấy tên đàne m kia.
Tiếng gãy xương lốp bốp vang lên. Chẳng mấy chốc, dưới sàn đã chất đống sáu cái xác chết đều bị bẻ gãy cổ. Nhanh nhẹn, linh hoạt. Mặt Lâm Khuê không có lấy một chút cảm xúc, cũng không bị hụt một hơi nào cả. Tên đàn em cuối cùng quỳ phịch xuống, hắn ta rất may vì mình có thể sống lâu hơn tí. Nhìn những cái xác chết không nhắm mắt chất đống thành núi của bạn đồng nghiệp của mình, hắn ta sợ hãi, suýt vỡ mật mà chết.
"Anh anh anh anh anh, em em em em em..." Mặt tên đàn em đó tắng phởn, không có nổi một giọt máu, mồ hôi tuôn như mưa, không thốt nổi một lời.
"Sẵn sàng chưa? Giờ đi chết đi." Lâm Khuê bình tĩnh cất lời, chỉ cần anh vẫy tay nhẹ một cái thôi là hắn ta sẽ trở thành một cái xác lạnh tựa băng.
"Từ từ đã." Nỗi sợ hãi dày đặc bủa vây khiến tên đàn em đó hãi hùng tột độ.
Nãy giờ Diệp thiên im lặng không nói gì cả, thấy Lâm Khuê định ra tay với tên đàn em kia, anh bèn lên tiếng lần nữa. Anh quay người đi đến trước mặt tên đàn em đó, con ngươi lạnh lẽo của anh làm hắn ta ngã phịch trên nền đất.
"Biết tại sao tôi không giết anh không?"
Tên đàn em lắc đầu lia lịa, trông y như cái trống bỏi.
Diệp Thiên vẫn không cảm xúc như thường ngày: "Anh hãy chuyển một câu cho Trịnh Hùng, nói với ông ta rằng đã đến lúc trả món nợ hơn hai mươi năm về trước rồi."
Tên đàn em sững người, hắn ta không hiểu ý trong lời nói của Diệp Thiên, nhưng vẫn vội vã gật đầu.
"À, nói với ông ta rằng tôi sẽ chơi một trò với ông ta. Những người bên cạnh ông ta sẽ chết từng người, từng người một, trò chơi kết thúc, sẽ là giờ chết của ông ta. Ông ta sẽ không chết, nhưng chắc chắn sẽ sống chẳng bằng chết. Tôi sẽ khiến ông ta phải gặm nuốt từ từ bằng nỗi sợ hãi, đời đời sống trong sợ hãi." Giọng anh điềm đạm là vậy, nhưng từng câu từng chữ anh nói khiến người ta lạnh buốt cả da đầu. Họ biết Diệp Thiên không nói chơi.
"Cút đi." Diệp Thiên dứt lời, anh bình tĩnh xua tay, bấy giờ tên đàn em kia mới dám bò ra ngoài. Đúng thế, là bò ra ngoài. Giờ hắn ta cũng chẳng đứng dậy được.
Diệp Thiên bàn giao xong, xoay người nhìn về phía ba người nhà họ Triệu đứng phía sau mình, cả ba đều đang ngây người mờ mịt: "Đi thôi."
Bấy giờ họ mới bừng tỉnh, vội nghe theo sự sắp xếp của Diệp Thiên, bước ra phía ngoài. Giờ Triệu Ánh Thu cũng chẳng dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Diệp Thiên nữa.
Ra khỏi bệnh viện, Triệu Hải Trụ đi đến trước mặt Diệp Thiên, dè dặt lên tiếng: "Cậu Diệp, hôm nay cảm ơn cậu nhiều lắm. Các cậu đến Vũ Thành lần đầu phải không? Hay qua nhà tôi nghỉ chân nhé."
"Đúng vậy, đúng vậy." Triệu Ánh Thu cũng vội chêm vào: "Dù sao nhà em cũng có không ít phòng, hay các anh cứ tạm nghỉ ở nhà em trước đi, em cũng tiện báo đáp." Cô nói xong, nhìn Diệp Thiên với vẻ mong ngóng cực kì.
Triệu Hải Trụ mở lời mời, chủ yếu là bởi suy tính cho gia đình họ Triệu. Lão Mã chết rồi, thể nào Trịnh Hùng và Lâm thiếu gia cũng sẽ không bỏ qua một cách dễ dàng. Nếu Diệp Thiên đi mất tăm, thì kẻ chịu tội chính là bọn họ chứ không khác. Còn Triệu Ánh Thu, cũng chẳng biết tâm trạng của cô là cảm ơn hay áy náy nữa, đơn giản là cô không muốn Diệp Thiên rời khỏi thôi.
"Cũng được." Diệp Thiên không do dự, anh gật đầu đồng ý. Vừa hay anh cũng có kha khá vấn đề muốn hỏi Triệu Hải Trụ.
"Ừm, thế chúng ta đi thôi anh Diệp Thiên." Triệu Ánh Thu vui mừng, ra vẻ mong ngóng vô cùng.
Năm người cùng ngồi lên chiếc Hồng Kì của Lâm Khuê, họ rời khỏi bệnh viện với sự chỉ đường của Triệu Ánh Thu.
Mặc dù hắn ta vẫn thấy sợ hãi, nhưng ông ta thực sự không muốn bỏ qua một cơ hội tốt để nịnh nọt Lâm thiếu gia như thế này: "Tôi, tôi là người của anh Hùng, cậu không biết Lâm thiếu gia, thì cũng phải chừa chút mặt mũi cho anh Hùng chứ." Lão Mã cố dằn nỗi sợ để nói hết câu.
Đúng vậy, tuy tên tuổi của Lâm thiếu gia ở Vũ Thành không nhỏ, nhưng bàn về việc tiếng ác đồn xa thì anh Hùng vẫn hơn hẳn. Suy cho cùng, có nhiều lúc Lâm thiếu gia cũng phải dựa hơi anh Hùng hòng hù doạ kẻ khác.
"Anh Hùng? Trịnh Hùng sao?" Diệp Thiên khựng lại, bình tĩnh lên tiếng.
"Tôi nghĩ cậu biết anh Hùng thì cũng biết nên làm gì rồi đúng không?" Lão Mã thấy phản ứng của Diệp Thiên, hắn ta nghĩ là anh hoảng sợ, trong lòng cũng yên tâm không ít.
"Triệu Ánh Thu là người mà Lâm thiếu gia chỉ mặt gọi tên, ai cũng không thể bảo vệ cô ta được. Ai muốn ngăn trở chính là có ý chống đối với Lâm thiếu gia và anh Hùng. Nên tốt nhất là nhìn lại bản thân xem mình có đủ tư cách không đã rồi hẵng nhúng tay." Lão Mã nói cả một hơi dài, hắn ta không nhìn thấy đôi mắt dần đong đầy lạnh lẽo, lan tràn sát khí của Diệp Thiên.
"Thế ông nghĩ tôi nên làm gì?" Giọng điệu cũng như vẻ mặt của Diệp Thiên không để lộ một chút cảm xúc nào.
"Đơn giản thôi." Lão Mã cười lạnh lùng: "Đầu tiên, cậu hãy giao Triệu Ánh Thu ra đây, sau đó quỳ dập đầu xin lỗi. Chỉ cần Lâm thiếu gia vui thì có thể bỏ qua chuyện này."
"Đúng là rất đơn giản."
"Đương nhiên rồi." Lão Mã đắc chí hơn hẳn: "Tôi bảo này, tôi khụ khụ..." Lão Mã càng nói càng hăng, rồi hắn ta bỗng cảm thấy ngạt thở.
Diệp Thiên giơ tay bóp chặt cổ họng của hắn ta, anh chỉ sử dụng một lực nhẹ là đã có thể nhấc bổng cả người hắn ta lên. Lão Mã giãy giụa tay chân không ngừng, nhưng hắn ta vẫn không thể tránh thoát khỏi bàn tay phải của Diệp Thiên. Cảm giác khó thở càng ngày càng mãnh liệt, khuôn mặt của hắn ta trắng phau trắng phởn.
"Trịnh Hùng ghê gớm lắm sao?" Giọng Diệp Thiên chất chứa giá băng, lời anh nói làm cha con Triệu Hải Trụ kinh ngạc, cả hai cùng hít một hơi thật sâu. Trịnh Hùng chính là nhân vật máu mặt số một thuộc thế giới ngầm của Vũ Thành, chỉ mỗi cái tên thôi cũng đủ doạ khóc người khác. Vậy mà Diệp Thiên lại chẳng coi ông ta là cái thá gì cả? Nên gọi anh ta là tên chưa nếm mùi đời chẳng hiểu chi hay kẻ gan dạ dám đương đầu đây? Cả hai cha con đều thấy mờ mịt vô cùng. Họ không hiểu chút gì về cậu trai trẻ trước mặt mình.
"Thằng kia, mày mau thả anh Mã xuống, nếu không bọn tao không khách sáo đâu."
"Đúng thế, nếu anh Mã có mệnh hệ gì đừng hòng ai trong số bọn mày có thể bước ra khỏi cái bệnh viện này."
Mấy tên đàn em thấy đại ca nhà mình bị tóm, mở mồm chửi tới tấp.
"Ồn ào." Diệp Thiên bình tĩnh thốt hai chữ giản đơn này, sau đó khẽ bóp bàn tay chặt hơn.
"Rắc." Tiếng động giòn giã vang lên, truyền đến tai của mỗi một con người. Ai cũng kinh hãi nhìn hình ảnh cổ của lão Mã bị bẻ gay trong phút chốc, hắn ta chết không nhắm mắt. Diệp Thiên nhẹ nhàng buông tay, ném cái xác của hắn ta ra phía ngoài, sau đó đứng chắp tay, thờ ơ, lạnh nhạt như thường.
Ôi? Ai cũng ngơ ngác, một luồng khí lạnh xộc lên sống lưng của họ, da dầu cũng tê buốt.
Triệu Hải Trụ cùng Triệu Ánh Thu cũng sửng sốt thêm một lần nữa, họ há hốc miệng, chẳng nói nên một câu nào cả. Lão Mã là tên tay sai đắc lực dưới trướng anh Hùng, đồng thời cũng là con chó vâng lời chủ của Lâm thiếu gia, thế mà lại bị Diệp Thiên bẻ gãy cổ với động tác nhẹ nhàng như vậy? Diệp Thiên quyết sống mái với cả hai nhân vật máu mặt của Vũ Thành đây mà. Mấy tên đàn em nuốt nước bọt ừng ực, ánh mắt của họ khi nhìn về phái Diệp Thiên thay đổi hoàn toàn. Tên điên này còn dám giết anh Mã thì bọn hắn có là gì đâu.
Diệp Thiên không nói gì cả, cả tầng năm bỗng im như tờ, chỉ có tiếng hít thở mạnh của mấy tên tay sai dưới trướng lão Mã.
Cuối cùng, Diệp Thiên từ từ quay người lại, họ còn chưa kịp thở phào thì nghe thấy Diệp Thiên cất lời: "Giết đi."
"Rõ thưa anh." Lâm Khuê vâng lời, sải hai bước dài đến trước mặt mấy tên đàne m kia.
Tiếng gãy xương lốp bốp vang lên. Chẳng mấy chốc, dưới sàn đã chất đống sáu cái xác chết đều bị bẻ gãy cổ. Nhanh nhẹn, linh hoạt. Mặt Lâm Khuê không có lấy một chút cảm xúc, cũng không bị hụt một hơi nào cả. Tên đàn em cuối cùng quỳ phịch xuống, hắn ta rất may vì mình có thể sống lâu hơn tí. Nhìn những cái xác chết không nhắm mắt chất đống thành núi của bạn đồng nghiệp của mình, hắn ta sợ hãi, suýt vỡ mật mà chết.
"Anh anh anh anh anh, em em em em em..." Mặt tên đàn em đó tắng phởn, không có nổi một giọt máu, mồ hôi tuôn như mưa, không thốt nổi một lời.
"Sẵn sàng chưa? Giờ đi chết đi." Lâm Khuê bình tĩnh cất lời, chỉ cần anh vẫy tay nhẹ một cái thôi là hắn ta sẽ trở thành một cái xác lạnh tựa băng.
"Từ từ đã." Nỗi sợ hãi dày đặc bủa vây khiến tên đàn em đó hãi hùng tột độ.
Nãy giờ Diệp thiên im lặng không nói gì cả, thấy Lâm Khuê định ra tay với tên đàn em kia, anh bèn lên tiếng lần nữa. Anh quay người đi đến trước mặt tên đàn em đó, con ngươi lạnh lẽo của anh làm hắn ta ngã phịch trên nền đất.
"Biết tại sao tôi không giết anh không?"
Tên đàn em lắc đầu lia lịa, trông y như cái trống bỏi.
Diệp Thiên vẫn không cảm xúc như thường ngày: "Anh hãy chuyển một câu cho Trịnh Hùng, nói với ông ta rằng đã đến lúc trả món nợ hơn hai mươi năm về trước rồi."
Tên đàn em sững người, hắn ta không hiểu ý trong lời nói của Diệp Thiên, nhưng vẫn vội vã gật đầu.
"À, nói với ông ta rằng tôi sẽ chơi một trò với ông ta. Những người bên cạnh ông ta sẽ chết từng người, từng người một, trò chơi kết thúc, sẽ là giờ chết của ông ta. Ông ta sẽ không chết, nhưng chắc chắn sẽ sống chẳng bằng chết. Tôi sẽ khiến ông ta phải gặm nuốt từ từ bằng nỗi sợ hãi, đời đời sống trong sợ hãi." Giọng anh điềm đạm là vậy, nhưng từng câu từng chữ anh nói khiến người ta lạnh buốt cả da đầu. Họ biết Diệp Thiên không nói chơi.
"Cút đi." Diệp Thiên dứt lời, anh bình tĩnh xua tay, bấy giờ tên đàn em kia mới dám bò ra ngoài. Đúng thế, là bò ra ngoài. Giờ hắn ta cũng chẳng đứng dậy được.
Diệp Thiên bàn giao xong, xoay người nhìn về phía ba người nhà họ Triệu đứng phía sau mình, cả ba đều đang ngây người mờ mịt: "Đi thôi."
Bấy giờ họ mới bừng tỉnh, vội nghe theo sự sắp xếp của Diệp Thiên, bước ra phía ngoài. Giờ Triệu Ánh Thu cũng chẳng dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Diệp Thiên nữa.
Ra khỏi bệnh viện, Triệu Hải Trụ đi đến trước mặt Diệp Thiên, dè dặt lên tiếng: "Cậu Diệp, hôm nay cảm ơn cậu nhiều lắm. Các cậu đến Vũ Thành lần đầu phải không? Hay qua nhà tôi nghỉ chân nhé."
"Đúng vậy, đúng vậy." Triệu Ánh Thu cũng vội chêm vào: "Dù sao nhà em cũng có không ít phòng, hay các anh cứ tạm nghỉ ở nhà em trước đi, em cũng tiện báo đáp." Cô nói xong, nhìn Diệp Thiên với vẻ mong ngóng cực kì.
Triệu Hải Trụ mở lời mời, chủ yếu là bởi suy tính cho gia đình họ Triệu. Lão Mã chết rồi, thể nào Trịnh Hùng và Lâm thiếu gia cũng sẽ không bỏ qua một cách dễ dàng. Nếu Diệp Thiên đi mất tăm, thì kẻ chịu tội chính là bọn họ chứ không khác. Còn Triệu Ánh Thu, cũng chẳng biết tâm trạng của cô là cảm ơn hay áy náy nữa, đơn giản là cô không muốn Diệp Thiên rời khỏi thôi.
"Cũng được." Diệp Thiên không do dự, anh gật đầu đồng ý. Vừa hay anh cũng có kha khá vấn đề muốn hỏi Triệu Hải Trụ.
"Ừm, thế chúng ta đi thôi anh Diệp Thiên." Triệu Ánh Thu vui mừng, ra vẻ mong ngóng vô cùng.
Năm người cùng ngồi lên chiếc Hồng Kì của Lâm Khuê, họ rời khỏi bệnh viện với sự chỉ đường của Triệu Ánh Thu.
Danh sách chương