“Quản đốc, cậu… cậu đang…”
Hồ Vạn Kỳ lúc này lên tiếng với giọng điệu chất vấn quản đốc Tôn Thiên Thành.
Thế nhưng Tôn Thiên Thành căn bản không thèm quan tâm mà chạy ngay tới trước mặt mấy người phía Diệp Thiên rồi dưới con mắt kinh ngạc của mọi người, Tôn Thiên Thành chắp tay kích động nói với Lưu Chương.
“Chú Lưu hôm nay lại có thể ghé chỗ nhà máy Lam Thiên của chúng tôi, thật sự là vinh hạnh cho chúng tôi quá.”
“Anh còn nhớ đến tôi cơ à?”
Lưu Chương lập tức lên tiếng đáp lời: “Tôi suýt chút nữa bị người của nhà máy này giết chết tại đây đấy.”
Vừa rồi suýt nữa thì Lưu Chương đã bị một công nhân dùng búa đập vào đầu. Bây giờ nghĩ lại, hắn ta vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Nếu không phải có Diệp Thiên thì hắn ta thật sự đã mất mạng tại đây rồi.
“Cái… cái gì?” Tôn Thiên Thành sợ hãi.
Lưu Chương cũng không thèm lằng nhằng thêm mà khoát tay rồi nói thẳng: “Nói xem việc này xử lý thế nào đi.”
“Cậu Diệp bảo tôi sắp xếp người vào đây làm. Tôi đã nói trước với anh một tiếng rồi. Bây giờ người của tôi lại bị bắt nạt. Nếu hôm nay chúng tôi không tới đây thì có lẽ cũng không biết đến việc này được.”
Nghe tới hai từ “cậu Diệp”, sắc mặt Tôn Thiên Thành tái mét lại.
“Cậu… cậu Diệp cũng tới sao?”
Ông ta chưa gặp Diệp Thiên bao giờ nhưng cũng là người ở Thủ Đô nên danh tiếng của Diệp Thiên lẫy lừng thế nào, ông ta đương nhiên đã nghe nói tới.
Đó chính là người đàn ông xoay chuyển tình thế cứu lấy cả Thủ đô đấy.
Còn việc của Vu Lạc, ông ta đương nhiên biết. Có điều lúc đó Lưu Chương cũng đã nói với ông ta sắp xếp người này vào đây nhưng cũng không cần chăm sóc kỹ lưỡng đặc biệt gì mà ngược lại phải cho người này được rèn luyện, coi như được thả vào môi trường mới tự vật lột, cho nên Tôn Thiên Thành lúc đó cũng không quan tâm quá nhiều.
Ông ta chỉ cho rằng Vu Lạc đắc tội với Lưu Chương hoặc đặc tội với Diệp Thiên nên mới bị đưa tới nhà máy Lam Thiên này.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, hình như không phải như ông ta đã từng nghĩ.
“Vị này là cậu Diệp.” Lưu Chương né người sang bên để Diệp Thiên xuất hiện.
Tôn Thiên Thành nhìn thấy thì rõ ràng người thanh niên trước mặt mới chỉ hai mươi bảy, hai tám tuổi. Thế nhưng lời của Lưu Chương thì đương nhiên không thể nghi ngờ.
Vì Lưu Chương chính là cấp trên của bọn họ. Năm xưa khi mới vào Thủ Đô và tiếp quản nhà máy Lam Thiên, nhậm chức quản đốc thì ông ta được Lưu Chương đích thân chỉ bảo.
“Xin… xin chào cậu Diệp.”
Tôn Thiên Thành lập tức đứng trước mặt Diệp Thiên sau đó khom người, không dám bắt tay.
Diệp Thiên thấy Trương Thiên Thành thế thì cười đáp: “Ông chính là quản đốc của nhà máy Lam Thiên à?”
Tôn Thiên Thành vội gật đầu: “Tôi, tôi chính là Trương Thiên Thành, cậu gọi tôi là anh Tôn được rồi.”
“Quản đốc Tôn, nhà máy Lam Thiên của các ông sao trông giống như lãnh địa cá nhân vậy?”
“Hay là ông muốn làm Hoàng đế?” Ánh mắt Diệp Thiên nhìn Tôn Thiên Thành chằm chằm.
Tôn Thiên Thành run rẩy rồi vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Cậu Diệp. Cậu nhất định là hiểu nhầm gì rồi. Từ trước tới giờ tôi không có ý riêng tư gì. Nhà máy là nhà máy. Cá nhân là cá nhân, là hai việc tách rời.”
Ông ta nghe một số chuyện liên quan tới Diệp Thiên nhưng những lời đồn đó nghe giống như thể thần thoại vậy. Mặc dù trong lòng ông ta còn hoài nghi nhưng ông ta lại không dám phủ nhận bởi vậy ông ta chỉ có thể hạ mình thấp nhất có thể để nhanh chóng kết thúc mọi việc. Nhất định không thể để thêm chuyện được.
“Vậy con trai của phó quản đốc ở đây tụ tập công nhân tạo phúc bằng cách lệnh cho bọn họ giết người mà vẫn còn thấy đó là chuyện đương nhiên thì ông giải thích thế nào?” Diệp Thiên chất vấn.
“Đây…”
Tôn Thiên Thành nghe thế thì nghiêm mặt hẳn lại: “Những hành động vô nhân tính thế này tôi cũng vừa mới biết. Vốn dĩ tôi định xử lý bọn họ nhưng không ngờ bọn họ đã đụng tới cậu Diệp rồi.”
Diệp Thiên nghe xong thì lắc đầu. Sao anh có thể tin lời Tôn Thiên Thành cho được? Con trai của phó quản đốc lại hống hách như vậy, vả lại không phải là lần đầu tiên tỏ ra phách lối mà Tôn Thiên Thành với cương vị là quản đốc lại không biết?
“Tôi… giờ tôi lập tức xử lý bọn họ.” Tôn Thiên Thành nghiêm túc đáp lời.
“Ồ. Tôi lại muốn nghe xem ông chuẩn bị xử lý bọn họ thế nào?” Vẻ mặt Diệp Thiên tỏ vẻ hứng thú.
Tôn Thiên Thành nghĩ một hồi rồi lên tiếng đáp: “Hạ một bậc chức vụ, cho con cháu bọn họ ra khỏi nhà máy. Sau này không được nhúng tay vào việc của nhà máy nữa.”
Ông ta nói với giọng hết sức nghiêm trọng, giống như thể xử lý một việc gì đó rất gian khó vậy.
Nghe xong, Lưu Chương liền trợn mắt đứng ra: “Anh làm thế này mà gọi là xử phạt à?”
“Chú Lưu, đây… đây không được coi là xử phạt sao? Tôn Thiên Thành tỏ vẻ hoang mang rồi nói tiếp: “Mọi việc tôi đã tìm hiểu kỹ rồi. Chỉ là việc chia tay rồi làm to lên thôi, vả lại hai bên cũng không chịu tổn hại gì, không ai bị thương. Cách xử phạt thế này chắc là đủ rồi chứ?”
“Ông đây suýt chút nữa thì chết đấy. Giờ anh lại nói với tôi chỉ giáng một chức rồi đuổi con cháu bọn họ ra khỏi nhà máy à?” Lưu Chương tức tối lên giọng nạt lại.
“Nhưng chẳng phải là chú không việc gì sao?” Tôn Thiên Thành vô thức lên tiếng hỏi.
“Anh… tôi…” Lưu Chương cạn lời, không biết phải phản bác lại thế nào.
“Cậu Diệp, cậu xem?” Tôn Thiên Thành quay lại nhìn Diệp Thiên.
Ông ta biết người có quyền quyết định cuối cùng vẫn là Diệp Thiên.
“Đợt chút đã.” Diệp Thiên lên tiếng, sau đó xung quanh bắt đầu trở nên kỳ lạ hơn hẳn.
Những quản lý cấp cao kia vẫn rất điềm tĩnh, như thể việc hạ một cấp đối với bọn họ mà nói căn bản chẳng phải là việc gì to tát.
Thực ra đừng nói là hạ chức mà cho dù bị khai trừ hay bị đuổi việc thì chẳng có ảnh hưởng gì to tát đối với bọn họ vì dù sao bọn họ cũng đã có cổ phần ở nhà máy Lam Thiên rồi.
Vai trò của bọn họ là cổ đông.
Chỉ cần nhà máy không phá sản thì bọn họ là ông chủ bà chủ nhỏ ở đây.
Thời gian cứ thế dần trôi đi nhưng chẳng mấy chốc, được chừng mười phút, một bóng hình không biết từ đâu bước ra tới bên cạnh Diệp Thiên.
Là một cô gái, trông hết sức xinh xắn. Cô ta vừa xuất hiện liền lập tức kéo theo sự chú ý của rất nhiều người.
Những quản lý cấp cao vẫn hay qua lại chơi gái trông thấy cô ta thì trố mắt ra nhìn. Mặc dù bọn họ hay chơi gái nhưng so với cô gái này thì rõ ràng là cách xa một trời một vực.
Nói ví dụ như Lương Hồng vừa rồi. Cô ta có thể coi là mỹ nhân và không thiếu người theo đuổi rồi, nhưng nếu như so với cô gái trước mắt này thì không đáng để nhắc đến.
“Anh Diệp, những quản lý cấp cao này mấy năm gần đây làm những việc gì đều nằm hết trong đây.” Cô gái đi tới trước mặt Diệp Thiên sau đó đưa ra một xấp giấy.
“Vất vả cho cô rồi, Bạch Tử U.”
Diệp Thiên nhân lấy xấp giấy.
Người vừa tới chính là Bạch Tử U.
Khi anh biết Vu lạc được đưa tới nhà máy Lam Thiên, anh đã sắp xếp Bạch Tử U đi thăm dò tình hình ở đây. Vốn dĩ chỉ là hành động theo thói quen nhưng không ngờ lại có thể gặp phải những việc thế này.
Số tài liệu này rõ ràng là rất quan trọng.
Hồ Vạn Kỳ lúc này lên tiếng với giọng điệu chất vấn quản đốc Tôn Thiên Thành.
Thế nhưng Tôn Thiên Thành căn bản không thèm quan tâm mà chạy ngay tới trước mặt mấy người phía Diệp Thiên rồi dưới con mắt kinh ngạc của mọi người, Tôn Thiên Thành chắp tay kích động nói với Lưu Chương.
“Chú Lưu hôm nay lại có thể ghé chỗ nhà máy Lam Thiên của chúng tôi, thật sự là vinh hạnh cho chúng tôi quá.”
“Anh còn nhớ đến tôi cơ à?”
Lưu Chương lập tức lên tiếng đáp lời: “Tôi suýt chút nữa bị người của nhà máy này giết chết tại đây đấy.”
Vừa rồi suýt nữa thì Lưu Chương đã bị một công nhân dùng búa đập vào đầu. Bây giờ nghĩ lại, hắn ta vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Nếu không phải có Diệp Thiên thì hắn ta thật sự đã mất mạng tại đây rồi.
“Cái… cái gì?” Tôn Thiên Thành sợ hãi.
Lưu Chương cũng không thèm lằng nhằng thêm mà khoát tay rồi nói thẳng: “Nói xem việc này xử lý thế nào đi.”
“Cậu Diệp bảo tôi sắp xếp người vào đây làm. Tôi đã nói trước với anh một tiếng rồi. Bây giờ người của tôi lại bị bắt nạt. Nếu hôm nay chúng tôi không tới đây thì có lẽ cũng không biết đến việc này được.”
Nghe tới hai từ “cậu Diệp”, sắc mặt Tôn Thiên Thành tái mét lại.
“Cậu… cậu Diệp cũng tới sao?”
Ông ta chưa gặp Diệp Thiên bao giờ nhưng cũng là người ở Thủ Đô nên danh tiếng của Diệp Thiên lẫy lừng thế nào, ông ta đương nhiên đã nghe nói tới.
Đó chính là người đàn ông xoay chuyển tình thế cứu lấy cả Thủ đô đấy.
Còn việc của Vu Lạc, ông ta đương nhiên biết. Có điều lúc đó Lưu Chương cũng đã nói với ông ta sắp xếp người này vào đây nhưng cũng không cần chăm sóc kỹ lưỡng đặc biệt gì mà ngược lại phải cho người này được rèn luyện, coi như được thả vào môi trường mới tự vật lột, cho nên Tôn Thiên Thành lúc đó cũng không quan tâm quá nhiều.
Ông ta chỉ cho rằng Vu Lạc đắc tội với Lưu Chương hoặc đặc tội với Diệp Thiên nên mới bị đưa tới nhà máy Lam Thiên này.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, hình như không phải như ông ta đã từng nghĩ.
“Vị này là cậu Diệp.” Lưu Chương né người sang bên để Diệp Thiên xuất hiện.
Tôn Thiên Thành nhìn thấy thì rõ ràng người thanh niên trước mặt mới chỉ hai mươi bảy, hai tám tuổi. Thế nhưng lời của Lưu Chương thì đương nhiên không thể nghi ngờ.
Vì Lưu Chương chính là cấp trên của bọn họ. Năm xưa khi mới vào Thủ Đô và tiếp quản nhà máy Lam Thiên, nhậm chức quản đốc thì ông ta được Lưu Chương đích thân chỉ bảo.
“Xin… xin chào cậu Diệp.”
Tôn Thiên Thành lập tức đứng trước mặt Diệp Thiên sau đó khom người, không dám bắt tay.
Diệp Thiên thấy Trương Thiên Thành thế thì cười đáp: “Ông chính là quản đốc của nhà máy Lam Thiên à?”
Tôn Thiên Thành vội gật đầu: “Tôi, tôi chính là Trương Thiên Thành, cậu gọi tôi là anh Tôn được rồi.”
“Quản đốc Tôn, nhà máy Lam Thiên của các ông sao trông giống như lãnh địa cá nhân vậy?”
“Hay là ông muốn làm Hoàng đế?” Ánh mắt Diệp Thiên nhìn Tôn Thiên Thành chằm chằm.
Tôn Thiên Thành run rẩy rồi vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Cậu Diệp. Cậu nhất định là hiểu nhầm gì rồi. Từ trước tới giờ tôi không có ý riêng tư gì. Nhà máy là nhà máy. Cá nhân là cá nhân, là hai việc tách rời.”
Ông ta nghe một số chuyện liên quan tới Diệp Thiên nhưng những lời đồn đó nghe giống như thể thần thoại vậy. Mặc dù trong lòng ông ta còn hoài nghi nhưng ông ta lại không dám phủ nhận bởi vậy ông ta chỉ có thể hạ mình thấp nhất có thể để nhanh chóng kết thúc mọi việc. Nhất định không thể để thêm chuyện được.
“Vậy con trai của phó quản đốc ở đây tụ tập công nhân tạo phúc bằng cách lệnh cho bọn họ giết người mà vẫn còn thấy đó là chuyện đương nhiên thì ông giải thích thế nào?” Diệp Thiên chất vấn.
“Đây…”
Tôn Thiên Thành nghe thế thì nghiêm mặt hẳn lại: “Những hành động vô nhân tính thế này tôi cũng vừa mới biết. Vốn dĩ tôi định xử lý bọn họ nhưng không ngờ bọn họ đã đụng tới cậu Diệp rồi.”
Diệp Thiên nghe xong thì lắc đầu. Sao anh có thể tin lời Tôn Thiên Thành cho được? Con trai của phó quản đốc lại hống hách như vậy, vả lại không phải là lần đầu tiên tỏ ra phách lối mà Tôn Thiên Thành với cương vị là quản đốc lại không biết?
“Tôi… giờ tôi lập tức xử lý bọn họ.” Tôn Thiên Thành nghiêm túc đáp lời.
“Ồ. Tôi lại muốn nghe xem ông chuẩn bị xử lý bọn họ thế nào?” Vẻ mặt Diệp Thiên tỏ vẻ hứng thú.
Tôn Thiên Thành nghĩ một hồi rồi lên tiếng đáp: “Hạ một bậc chức vụ, cho con cháu bọn họ ra khỏi nhà máy. Sau này không được nhúng tay vào việc của nhà máy nữa.”
Ông ta nói với giọng hết sức nghiêm trọng, giống như thể xử lý một việc gì đó rất gian khó vậy.
Nghe xong, Lưu Chương liền trợn mắt đứng ra: “Anh làm thế này mà gọi là xử phạt à?”
“Chú Lưu, đây… đây không được coi là xử phạt sao? Tôn Thiên Thành tỏ vẻ hoang mang rồi nói tiếp: “Mọi việc tôi đã tìm hiểu kỹ rồi. Chỉ là việc chia tay rồi làm to lên thôi, vả lại hai bên cũng không chịu tổn hại gì, không ai bị thương. Cách xử phạt thế này chắc là đủ rồi chứ?”
“Ông đây suýt chút nữa thì chết đấy. Giờ anh lại nói với tôi chỉ giáng một chức rồi đuổi con cháu bọn họ ra khỏi nhà máy à?” Lưu Chương tức tối lên giọng nạt lại.
“Nhưng chẳng phải là chú không việc gì sao?” Tôn Thiên Thành vô thức lên tiếng hỏi.
“Anh… tôi…” Lưu Chương cạn lời, không biết phải phản bác lại thế nào.
“Cậu Diệp, cậu xem?” Tôn Thiên Thành quay lại nhìn Diệp Thiên.
Ông ta biết người có quyền quyết định cuối cùng vẫn là Diệp Thiên.
“Đợt chút đã.” Diệp Thiên lên tiếng, sau đó xung quanh bắt đầu trở nên kỳ lạ hơn hẳn.
Những quản lý cấp cao kia vẫn rất điềm tĩnh, như thể việc hạ một cấp đối với bọn họ mà nói căn bản chẳng phải là việc gì to tát.
Thực ra đừng nói là hạ chức mà cho dù bị khai trừ hay bị đuổi việc thì chẳng có ảnh hưởng gì to tát đối với bọn họ vì dù sao bọn họ cũng đã có cổ phần ở nhà máy Lam Thiên rồi.
Vai trò của bọn họ là cổ đông.
Chỉ cần nhà máy không phá sản thì bọn họ là ông chủ bà chủ nhỏ ở đây.
Thời gian cứ thế dần trôi đi nhưng chẳng mấy chốc, được chừng mười phút, một bóng hình không biết từ đâu bước ra tới bên cạnh Diệp Thiên.
Là một cô gái, trông hết sức xinh xắn. Cô ta vừa xuất hiện liền lập tức kéo theo sự chú ý của rất nhiều người.
Những quản lý cấp cao vẫn hay qua lại chơi gái trông thấy cô ta thì trố mắt ra nhìn. Mặc dù bọn họ hay chơi gái nhưng so với cô gái này thì rõ ràng là cách xa một trời một vực.
Nói ví dụ như Lương Hồng vừa rồi. Cô ta có thể coi là mỹ nhân và không thiếu người theo đuổi rồi, nhưng nếu như so với cô gái trước mắt này thì không đáng để nhắc đến.
“Anh Diệp, những quản lý cấp cao này mấy năm gần đây làm những việc gì đều nằm hết trong đây.” Cô gái đi tới trước mặt Diệp Thiên sau đó đưa ra một xấp giấy.
“Vất vả cho cô rồi, Bạch Tử U.”
Diệp Thiên nhân lấy xấp giấy.
Người vừa tới chính là Bạch Tử U.
Khi anh biết Vu lạc được đưa tới nhà máy Lam Thiên, anh đã sắp xếp Bạch Tử U đi thăm dò tình hình ở đây. Vốn dĩ chỉ là hành động theo thói quen nhưng không ngờ lại có thể gặp phải những việc thế này.
Số tài liệu này rõ ràng là rất quan trọng.
Danh sách chương