Chu Hoàng và Bạch Tử U đều là những mỹ nhân tuyệt sắc.
Đông Phương Tĩnh cũng chẳng kém phần. Nhưng mỗi lần cô đứng với Chu Hoàng và Bạch Tử U thì vẫn khiến cho người đối diện cảm thấy vẫn còn chút thiếu hụt.
Trước đây Diệp Thiên không phát hiện ra nhưng giờ thì anh đã nhìn ra rồi.
Đó chính là sự tự tin.
Cho dù là Chu Hoàng hay Bạch Tử U thì bình thường đối với bất cứ việc gì, cho dù là nhiệm vụ về cơ bản không thể nào hoàn thành thì hai người bọn họ cũng sẽ gật đầu kiên định, thể hiện nhất định sẽ hoàn thành.
Thế nhưng Đông Phương Tĩnh lúc này lại không hề như thế.
“Đông Phương Tĩnh, cô chuẩn bị xong chưa?” Diệp Thiên hỏi lại.
Đông Phương Tĩnh ngây ra một lát rồi vội gật đầu: “Anh Diệp, tôi chuẩn bị xong rồi.”
“Không, cô chưa chuẩn bị xong.”
Diệp Thiên lắc đầu: “Với tình trạng hiện tại của cô mà đưa cô tới đại hội của Bắc Thiên Các thì e rằng sẽ xảy ra chuyện.”
“Tôi…” Đông Phương Tĩnh nghiến răng.
“Thực lực của cô đã mạnh hơn xưa rất nhiều. Hiện giờ cô là võ sĩ tầng thứ tám… Kể cả là ở cả Bắc Cương này thì cũng có thể coi là cao thủ hàng đầu rồi, lại thêm cô còn thừa hưởng được những gì mà nhà họ Đông Phương để lại. Cho dù đối diện với võ sĩ tầng thứ chín cũng có thể đấu trực diện cho nên giờ cô do dự điều gì?” Diệp Thiên hỏi.
Anh vừa dứt lời, sắc mặt Đông Phương Tĩnh trông khổ tâm hơn hẳn.
“Tôi sợ chị Chu Hoàng và anh Diệp thất vọng.” Đông Phương Tĩnh trả lời thật lòng.
Mặc dù thực lực của cô đã tiến bộ nhanh chóng, gần như là một bước lên trời nhưng mỗi lần nghĩ tới mối thù của gia tộc, nghĩ tới sự hung tợn của đối thủ thì cô có một cảm giác bất lực trào dâng.
Dựa vào một mình cô mà thật sự có thể báo thù cho cả dòng họ sao? Cô vẫn còn hoài nghi với thực lực của mình.
Nhưng cũng là chuyện bình thường mà thôi.
Cũng vì vậy nên cô đương nhiên sẽ cảm thấy áy náy với Diệp Thiên và Chu Hoàng.
Hai người bọn họ giúp cô như vậy mà cô vẫn không đủ khả năng để báo thù. Cô không đủ tự tin để báo thù.
Chu Hoàng nghe Đông Phương Tĩnh trả lời thì an ủi: “Có gì mà thất vọng chứ? Thực lực hiện tại của em đã chứng minh bản thân rồi. Báo thù cũng không phải là nhảy bổ vào, mà chỉ cần báo thù là có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào.”
Nghe câu này, Đông Phương Tĩnh chợt sững người.
“Suy nghĩ của cô là đi vào chỗ chết.”
Lúc này Diệp Thiên mới lắc đầu: “Khi cô nhận ra được khoảng cách giữa mình và địch thì cũng nên nghĩ tới cách báo thù khác chứ không phải chỉ dựa vào thực lực mới có thể chiến thắng. Chúng tôi giúp cô chỉ là vì giúp cô có thêm tự tin mà thôi. Cho dù thất bại thì cũng đủ khả năng để chạy thoát.”
Đông Phương Tĩnh dần khởi sắc.
Sau đó cô nhắm chặt đôi mắt. Khi mở mắt ra, mặt Đông Phương Tĩnh tràn đầy tự tin, trong đôi mắt cô lúc này là sự thận trọng và đầy cảm kích.
“Cảm ơn anh Diệp đã giải đáp thắc mắc trong lòng tôi.” Đông Phương Tĩnh nói.
Đông Phương Tĩnh của lúc này mới thực sự lột xác.
Trông thì có vẻ rất dễ lột xác nhưng đó lại là cả quá trình vô cùng gian khổ. Giống như việc tìm ra lời giải đáp cho một vấn đề vậy.
Có thể cả quá trình, tư duy hỗn loạn nhưng trong đó có một điểm sáng xuất hiện thì vẫn có khả năng giải quyết vấn đề. Cũng có thể không bao giờ có được đáp án.
“Giờ cô chuẩn bị xong chưa?” Diệp Thiên hỏi lại lần thứ ba.
“Tôi chuẩn bị xong rồi.” Đông Phương Tĩnh gật đầu và trả lời dứt khoát.
Diệp Thiên hơi ngẩng đầu lên.
Nếu như lần này Đông Phương Tĩnh còn do dự thì Diệp Thiên sẽ không dẫn Đông Phương Tĩnh tới Bắc Thiên Các nữa.
“Nhớ kỹ, thực lực hiện tại của cô rất mạnh. Không cần tự hào, nhưng cũng không thể coi thường mình. Vả lại đây đều là những gì mà cô cố gắng mới có được. Không cần phải sợ người khác thất vọng hay nhìn mình thế nào cả.” Diệp Thiên nhắc nhở Đông Phương Tĩnh mấy câu.
Lần này không đợi đối phương trả lời, anh đã khoát tay: “Đã chuẩn bị xong rồi thì đi thôi. Đi gặp ông cố.”
Trước đó, anh đã nói đưa ông cố Chu cùng tới Bắc Thiên Các.
Ba người nhanh chóng lên đường.
Từ khi ra khỏi vùng đất tổ của nhà họ Đông Phương, người rõ ràng đông đúc hơn hẳn. Sau đó, hầu hết ánh mắt đều nhìn về phía mấy người Diệp Thiên.
Vì chẳng có lý do nào khác ngoài khí chất của Chu Hoàng và Đông Phương Tĩnh quá xuất chúng, không khỏi khiến người ta ngỡ ngàng.
Vả lại cả ba người cùng đi với nhau, đương nhiên sẽ trở thành tiêu điểm của mọi sự chú ý.
“Tôi đi. Ba cô gái kia xinh quá.”
“Xinh đẹp thì sao? Không phải là đồ chơi của người ta sao?”
“Giống như thể đi theo người thanh niên kia vậy.”
“Đúng là có phúc.”
“Cậu thanh niên kia có lẽ giàu có lắm.”
Mọi người xì xào bàn tán.
Mấy người phía Diệp Thiên cũng đã quá quen với cảnh tượng thế này nên bọn họ không mấy chú ý.
Trên một chiếc xe.
Trên thân xe có đánh dấu của Lạc Bắc Môn. Bên trong xe, ngoài lái xe ra thì còn hai người khác.
Một người đàn ông trung tuổi mặc bộ trường sam, khí chất nho nhã. Ở bên còn một người thanh niên trông vô cùng khí chất.
Người đàn ông trung tuổi chính là môn chủ của Lạc Bắc Môn, còn người thanh niên bên cạnh ông ta chính là đệ tử chân truyền của môn chủ - Chu Phong, thực lực cũng vào tầng thứ tám.
Vì thực lực võ công cao cường cho nên môn chủ của Lạc Bắc Môn vô cùng ưu ái, bình thường làm bất cứ việc gì ông ta cũng dẫn hắn theo bên mình đê tiện chỉ dạy và truyền thụ.
Có thể nói, môn chủ tương lai của Lạc Bắc Môn đã được định rồi.
Chính là Chu Phong.
“Bắc Cương vẫn như xưa. Chỉ là không biết qua lần này, Bắc Cương có thêm thay đổi gì không.” Môn chủ Lạc Bắc Môn tự nhủ.
Thấy những bóng người đi lại không ngớt bên ngoài, không biết có bao nhiêu người sẽ phải chôn lại nơi này?
Lần đại hội của Bắc Thiên Các năm nay khác với mọi năm vì nội dung chính không phải nằm ở thi đấu đại hội.
Ông ta dứt lời, thì ngừng lại một lát nhưng không nhận được câu trả lời của Chu Phong.
Vậy là ông ta nhìn Chu Phong và thấy hắn cũng đang chăm chú nhìn bên ngoài.
Ông ta lại lên tiếng: “Không phải sốt ruột. Ta đã liên hệ với người của Bắc Thiên Các. Lát nữa bọn họ sẽ dẫn đường cho chúng ta đi đường gần. Con đường đó ít người, có thể tới Bắc Thiên Các nhanh hơn.”
Thế nhưng ông ta vẫn không thấy Chu Phong trả lời.
Môn chủ của Lạc Bắc Môn sững người một lát rồi mới nhìn Chu Phong. Ông ta nhìn theo ánh mắt của Chu Phong ra phía cửa.
Ông ta lập tức thấy bốn người phía Diệp Thiên.
“Tiểu tử, con có hôn ước rồi đấy.” Môn chủ Lạc Bắc Môn nhanh chóng thu ánh mắt về nhắc nhở Chu Phong.
Chu Phong định thần trở lại rồi cung kính ngồi lại vị trí cũ, sau đó vội đáp lời: “Sư phụ, con chỉ nhìn thôi. Không có ý gì khác. Dù gì cũng không dễ dàng gì mà ra ngoài một chuyến.”
Mắc dù hắn nói miệng như vậy nhưng trong đầu hắn lúc này vẫn chỉ có hình ảnh của Bạch Tử U, Chu Hoàng và Đông Phương Tĩnh.
Bọn họ quá xinh đẹp.
“Bắc Cương lúc này vàng thau lẫn lộn, quá nhiều người lạ. Lúc này rất khó có thể tìm hiểu thực lực của người khác. Vào đây đừng gây chuyện chuốc hoạ vào thân.” Môn chủ Lạc Bắc Môn lên tiếng nhắc nhở.
Đông Phương Tĩnh cũng chẳng kém phần. Nhưng mỗi lần cô đứng với Chu Hoàng và Bạch Tử U thì vẫn khiến cho người đối diện cảm thấy vẫn còn chút thiếu hụt.
Trước đây Diệp Thiên không phát hiện ra nhưng giờ thì anh đã nhìn ra rồi.
Đó chính là sự tự tin.
Cho dù là Chu Hoàng hay Bạch Tử U thì bình thường đối với bất cứ việc gì, cho dù là nhiệm vụ về cơ bản không thể nào hoàn thành thì hai người bọn họ cũng sẽ gật đầu kiên định, thể hiện nhất định sẽ hoàn thành.
Thế nhưng Đông Phương Tĩnh lúc này lại không hề như thế.
“Đông Phương Tĩnh, cô chuẩn bị xong chưa?” Diệp Thiên hỏi lại.
Đông Phương Tĩnh ngây ra một lát rồi vội gật đầu: “Anh Diệp, tôi chuẩn bị xong rồi.”
“Không, cô chưa chuẩn bị xong.”
Diệp Thiên lắc đầu: “Với tình trạng hiện tại của cô mà đưa cô tới đại hội của Bắc Thiên Các thì e rằng sẽ xảy ra chuyện.”
“Tôi…” Đông Phương Tĩnh nghiến răng.
“Thực lực của cô đã mạnh hơn xưa rất nhiều. Hiện giờ cô là võ sĩ tầng thứ tám… Kể cả là ở cả Bắc Cương này thì cũng có thể coi là cao thủ hàng đầu rồi, lại thêm cô còn thừa hưởng được những gì mà nhà họ Đông Phương để lại. Cho dù đối diện với võ sĩ tầng thứ chín cũng có thể đấu trực diện cho nên giờ cô do dự điều gì?” Diệp Thiên hỏi.
Anh vừa dứt lời, sắc mặt Đông Phương Tĩnh trông khổ tâm hơn hẳn.
“Tôi sợ chị Chu Hoàng và anh Diệp thất vọng.” Đông Phương Tĩnh trả lời thật lòng.
Mặc dù thực lực của cô đã tiến bộ nhanh chóng, gần như là một bước lên trời nhưng mỗi lần nghĩ tới mối thù của gia tộc, nghĩ tới sự hung tợn của đối thủ thì cô có một cảm giác bất lực trào dâng.
Dựa vào một mình cô mà thật sự có thể báo thù cho cả dòng họ sao? Cô vẫn còn hoài nghi với thực lực của mình.
Nhưng cũng là chuyện bình thường mà thôi.
Cũng vì vậy nên cô đương nhiên sẽ cảm thấy áy náy với Diệp Thiên và Chu Hoàng.
Hai người bọn họ giúp cô như vậy mà cô vẫn không đủ khả năng để báo thù. Cô không đủ tự tin để báo thù.
Chu Hoàng nghe Đông Phương Tĩnh trả lời thì an ủi: “Có gì mà thất vọng chứ? Thực lực hiện tại của em đã chứng minh bản thân rồi. Báo thù cũng không phải là nhảy bổ vào, mà chỉ cần báo thù là có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào.”
Nghe câu này, Đông Phương Tĩnh chợt sững người.
“Suy nghĩ của cô là đi vào chỗ chết.”
Lúc này Diệp Thiên mới lắc đầu: “Khi cô nhận ra được khoảng cách giữa mình và địch thì cũng nên nghĩ tới cách báo thù khác chứ không phải chỉ dựa vào thực lực mới có thể chiến thắng. Chúng tôi giúp cô chỉ là vì giúp cô có thêm tự tin mà thôi. Cho dù thất bại thì cũng đủ khả năng để chạy thoát.”
Đông Phương Tĩnh dần khởi sắc.
Sau đó cô nhắm chặt đôi mắt. Khi mở mắt ra, mặt Đông Phương Tĩnh tràn đầy tự tin, trong đôi mắt cô lúc này là sự thận trọng và đầy cảm kích.
“Cảm ơn anh Diệp đã giải đáp thắc mắc trong lòng tôi.” Đông Phương Tĩnh nói.
Đông Phương Tĩnh của lúc này mới thực sự lột xác.
Trông thì có vẻ rất dễ lột xác nhưng đó lại là cả quá trình vô cùng gian khổ. Giống như việc tìm ra lời giải đáp cho một vấn đề vậy.
Có thể cả quá trình, tư duy hỗn loạn nhưng trong đó có một điểm sáng xuất hiện thì vẫn có khả năng giải quyết vấn đề. Cũng có thể không bao giờ có được đáp án.
“Giờ cô chuẩn bị xong chưa?” Diệp Thiên hỏi lại lần thứ ba.
“Tôi chuẩn bị xong rồi.” Đông Phương Tĩnh gật đầu và trả lời dứt khoát.
Diệp Thiên hơi ngẩng đầu lên.
Nếu như lần này Đông Phương Tĩnh còn do dự thì Diệp Thiên sẽ không dẫn Đông Phương Tĩnh tới Bắc Thiên Các nữa.
“Nhớ kỹ, thực lực hiện tại của cô rất mạnh. Không cần tự hào, nhưng cũng không thể coi thường mình. Vả lại đây đều là những gì mà cô cố gắng mới có được. Không cần phải sợ người khác thất vọng hay nhìn mình thế nào cả.” Diệp Thiên nhắc nhở Đông Phương Tĩnh mấy câu.
Lần này không đợi đối phương trả lời, anh đã khoát tay: “Đã chuẩn bị xong rồi thì đi thôi. Đi gặp ông cố.”
Trước đó, anh đã nói đưa ông cố Chu cùng tới Bắc Thiên Các.
Ba người nhanh chóng lên đường.
Từ khi ra khỏi vùng đất tổ của nhà họ Đông Phương, người rõ ràng đông đúc hơn hẳn. Sau đó, hầu hết ánh mắt đều nhìn về phía mấy người Diệp Thiên.
Vì chẳng có lý do nào khác ngoài khí chất của Chu Hoàng và Đông Phương Tĩnh quá xuất chúng, không khỏi khiến người ta ngỡ ngàng.
Vả lại cả ba người cùng đi với nhau, đương nhiên sẽ trở thành tiêu điểm của mọi sự chú ý.
“Tôi đi. Ba cô gái kia xinh quá.”
“Xinh đẹp thì sao? Không phải là đồ chơi của người ta sao?”
“Giống như thể đi theo người thanh niên kia vậy.”
“Đúng là có phúc.”
“Cậu thanh niên kia có lẽ giàu có lắm.”
Mọi người xì xào bàn tán.
Mấy người phía Diệp Thiên cũng đã quá quen với cảnh tượng thế này nên bọn họ không mấy chú ý.
Trên một chiếc xe.
Trên thân xe có đánh dấu của Lạc Bắc Môn. Bên trong xe, ngoài lái xe ra thì còn hai người khác.
Một người đàn ông trung tuổi mặc bộ trường sam, khí chất nho nhã. Ở bên còn một người thanh niên trông vô cùng khí chất.
Người đàn ông trung tuổi chính là môn chủ của Lạc Bắc Môn, còn người thanh niên bên cạnh ông ta chính là đệ tử chân truyền của môn chủ - Chu Phong, thực lực cũng vào tầng thứ tám.
Vì thực lực võ công cao cường cho nên môn chủ của Lạc Bắc Môn vô cùng ưu ái, bình thường làm bất cứ việc gì ông ta cũng dẫn hắn theo bên mình đê tiện chỉ dạy và truyền thụ.
Có thể nói, môn chủ tương lai của Lạc Bắc Môn đã được định rồi.
Chính là Chu Phong.
“Bắc Cương vẫn như xưa. Chỉ là không biết qua lần này, Bắc Cương có thêm thay đổi gì không.” Môn chủ Lạc Bắc Môn tự nhủ.
Thấy những bóng người đi lại không ngớt bên ngoài, không biết có bao nhiêu người sẽ phải chôn lại nơi này?
Lần đại hội của Bắc Thiên Các năm nay khác với mọi năm vì nội dung chính không phải nằm ở thi đấu đại hội.
Ông ta dứt lời, thì ngừng lại một lát nhưng không nhận được câu trả lời của Chu Phong.
Vậy là ông ta nhìn Chu Phong và thấy hắn cũng đang chăm chú nhìn bên ngoài.
Ông ta lại lên tiếng: “Không phải sốt ruột. Ta đã liên hệ với người của Bắc Thiên Các. Lát nữa bọn họ sẽ dẫn đường cho chúng ta đi đường gần. Con đường đó ít người, có thể tới Bắc Thiên Các nhanh hơn.”
Thế nhưng ông ta vẫn không thấy Chu Phong trả lời.
Môn chủ của Lạc Bắc Môn sững người một lát rồi mới nhìn Chu Phong. Ông ta nhìn theo ánh mắt của Chu Phong ra phía cửa.
Ông ta lập tức thấy bốn người phía Diệp Thiên.
“Tiểu tử, con có hôn ước rồi đấy.” Môn chủ Lạc Bắc Môn nhanh chóng thu ánh mắt về nhắc nhở Chu Phong.
Chu Phong định thần trở lại rồi cung kính ngồi lại vị trí cũ, sau đó vội đáp lời: “Sư phụ, con chỉ nhìn thôi. Không có ý gì khác. Dù gì cũng không dễ dàng gì mà ra ngoài một chuyến.”
Mắc dù hắn nói miệng như vậy nhưng trong đầu hắn lúc này vẫn chỉ có hình ảnh của Bạch Tử U, Chu Hoàng và Đông Phương Tĩnh.
Bọn họ quá xinh đẹp.
“Bắc Cương lúc này vàng thau lẫn lộn, quá nhiều người lạ. Lúc này rất khó có thể tìm hiểu thực lực của người khác. Vào đây đừng gây chuyện chuốc hoạ vào thân.” Môn chủ Lạc Bắc Môn lên tiếng nhắc nhở.
Danh sách chương