Âm thanh nham thạch nóng chảy vang lên, giống như âm thanh của những đoạn dây sắt cọ sát với nhau.
Mọi người nghe xong thì đi sang bên nhìn xuống phía dưới.
Vì quá sâu nên mọi người chỉ có thể nhìn thấy dòng nham thạch đang dâng lên, vả lại dòng nham thạch có màu đen pha đỏ cho nên lại càng khó quan sát hơn.
Nhưng cũng may còn có ánh sáng điện thoại cho nên khi thấy cảnh tượng chấn động thì ai nấy đều mở to mắt nhìn.
Chỉ thấy phía dưới có bóng người đang lao lên với tốc độ nhanh chóng nhưng không phải là đi theo bậc thang mà là dùng tay bám vịn vào rìa của bậc thang, sau đó dùng lực ở hai vai để leo lên từng tầng một, như vậy có thể bớt dùng sức hơn ở các cung đường vòng.
“Cái này… đây…” Mọi người nhìn thấy cảnh này thì tỏ ra kinh ngạc.
Vì bậc thang hình tròn cho nên độ cao của mỗi vòng cũng phải hàng chục mét và còn dài hơn cả đoạn đường bị đánh sập vừa rồi. Vả lại đoạn đường này khá dốc cho nên chỉ có thể dùng sức ở đôi vai, và độ khó thì tăng lên gấp trăm lần.
Có điều mặc dù khó như vậy nhưng lại có người dùng cách này để đi lên.
“Đây, đây là người thế nào chứ?”
“Võ sĩ tầng thứ mười sao? Trước đó có võ sĩ tầng thứ mười đã từng đi lên như vậy.”
“Chắc chắn rồi, chỉ có võ sĩ tầng thứ mười mới có thể làm được như vậy.”
“Nhưng điều kiện là một mình chứ không phải gánh thêm bất cứ ai.”
Mọi người tỏ vẻ kinh ngạc không thôi.
La Hằng còn đang suy nghĩ nhưng ánh mắt thì liếc về phía dưới. Là võ sĩ tầng thứ mười nên mắt nhìn của ông ta khá tốt.
Ông ta không chú ý nên chỉ thấy có người dùng tay vịn vào phần rìa của bậc thang để đi lên. Cách này ông ta cũng làm được, nhưng điều kiện tiên quyết là chỉ có một mình ông ta thôi.
Ông ta lại dẫn theo một vài thành viên của Bắc Cương Minh nên không thể dùng cách này để đi lên được.
Thế nhưng ngay sau đó, ông ta liền trông thấy cảnh tượng khiến mình phải kinh ngạc.
“Du Thanh, Du Yên?”
La Hằng trợn tròn mắt nhìn. Hiếm thấy có lúc ông ta tỏ vẽ kinh ngạc như vậy. Đôi mắt ông ta nhìn chằm chằm vào phần eo của người đang đi lên. Chỉ thấy trên eo của đối phương đang đeo dây sắt. Dây sắt buông thõng xuống phía dưới và trên dây sắt đó có từng bóng người đang dùng tay cố gắng bám chặt, sau đó được người kia kéo lên trên.
Trong đó có hai chị em song sinh vừa bị rơi xuống dưới là Du Thanh và Du Yên.
Nhưng sao có thể như thế được? Và dây sắt này trông quen vô cùng.
Hình như là…
Là dây sắt trong số vài đoạn dây kết nối ở ải thử thách thứ nhất.
“Mọi người mau xem kìa, trên thắt lưng của người đang lên đây sao lại còn thắt cả đoạn dây sắt thế kia?”
“Đoạn… đoạn dây này trông rất quen.”
“Không chỉ là quen mà người đi lên này cũng rất quen, hình như là người đi trên đàn sếu trắng.”
“Chính là cậu ấy.”
“Mau xem phía dưới đoạn dây sắt, có bao nhiêu người đang vịn lên.”
Mọi người nhìn xuống phía dưới và nhờ có ánh đèn điện thoại nên bọn họ nhìn rõ được.
Không sai, người đi lên chính là Diệp Thiên. Khi dòng nham thạch chuẩn bị phun trào thì anh đi vào và còn kéo theo cả đoạn dây sắt ở ải đầu tiên vào trong này.
Anh thấy lần đại hội này của Bắc Thiên Các có gì đó không đúng cho nên phòng trừ bất trắc.
Không phải anh cần đến dây sắt đó mà vì anh lo rằng mấy người phía Bạch Tử U gặp rắc rối.
Thế nhưng khi anh đi lên thì lại phát hiện có không ít người đều kiệt sức trên đường, lại thêm sức nóng ngày càng bùng lên dữ dội, muốn tự dựa vào sức mình để đi lên rõ ràng là điều không thể.
Thế nên Diệp Thiên tiện đường đưa bọn họ lên theo.
Đương nhiên, chỉ là tiện đường đưa bọn họ đi lên, vả lại cũng chỉ đưa những người còn đủ sức bám lên dây sắt, còn những người không đủ sức bám thì Diệp Thiên không quan tâm đến nữa.
Dù gì ban đầu đã cho bọn họ sự lựa chọn có quay về hay không rồi. Nếu đến thực lực của mình mà còn không hiểu rõ thì kể cả có tiếp tục sống, sau này vẫn đi vào con đường chết.
Một phút sau.
Diệp Thiên đã lên tới tầng có nhóm người của La Hằng.
Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh giơ một tay lên, đoạn dây sắt thô kệch bị một tay anh kéo lên.
Nếu như là bình thường, cảnh tượng này cũng không đến mức khiến người ta ngỡ ngàng. Một võ sĩ tầng thứ tám là có thể làm được. Nhưng bây giờ trên dây sắt này còn có không ít người đang bám vào. Và bọn họ đều được Diệp Thiên dùng một tay nhấc lên.
Cảnh này thật khủng khiếp.
“Đa tạ ân nhân cứu mạng.”
“Anh đúng là Bồ Tát sống.”
“Tôi dập đầu với anh.”
Những người được Diệp Thiên cứu khi đứng vững trên mặt đất liền tỏ vẻ cảm kích không thôi.
Không ít người quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên.
Sự tuyệt vọng mà trước đó bọn họ cảm nhận được có lẽ người ngoài khó có thể hiểu nhưng thực sự thì bọn họ đã trải qua rồi.
Trước đó bọn họ đã chuẩn bị trước tâm lý, thậm chí trước mắt bọn họ đã hiện ra cảnh tượng bọn họ bị dòng nham thạch tuôn trào rồi nhấn chìm.
Nhưng khi Diệp Thiên xuất hiện với đoạn dây sắt, trong đôi mắt đầy bóng tối bao trùm của bọn họ đã có vài ánh sáng xuất hiện.
Diệp Thiên chính là Chúa và đã cứu sống bọn họ.
Nếu như không có Diệp Thiên thì tất cả bọn họ lúc này đều đã hoá thành tro rồi.
“Được rồi. Có thời gian quỳ xuống cảm ơn thì chi bằng mau lên kia đi. Tôi có thể cứu các người một lần chứ không thể cứu các người mãi đâu.”
Diệp Thiên khoát tay.
“Ngoài ra hiện tại tốc độ dòng nham thạch đã ổn định hơn rồi. Với con đường bậc thang hình vòng tròn thì cần sức tương đương với võ sĩ tầng thứ tư vận hết tốc độ không ngừng nghỉ.”
“Cho nên các người đỡ lấy nhau mà đi. Việc sống sót ra khỏi đây là chuyện dễ dàng.”
Diệp Thiên dứt lời, những người được cứu cũng không dám chần chừ do dự thêm. Sau khi cúi người cảm tạ Diệp Thiên, bọn họ vội quay người đi tiếp lên trên.
Sau khi trải qua sự uy hiếp về tính mạng, bọn họ mới biết được cuộc sống đáng quý thế nào.
“Cứu chúng tôi với…”
Lúc này ở phía bị mìn nổ có người lên tiếng hô hào cứu giúp.
“Minh Chủ La Hằng phải không. Đưa bọn họ đi cùng với.” Diệp Thiên quay đầu lại nhìn La Hằng.
Ông ta vẫn còn ngây người chỗ cũ. Sau khi định thần trở lại, thấy Diệp Thiên nói với mình, ông ta vội gật đầu, sau đó bật cười giả lả: “Đưa bọn họ qua đây.”
Sau đó ông ta nhảy qua chỗ Diệp Thiên.
Sau khi Diệp Thiên và La Hằng vừa nhảy qua thì đằng sau đột nhiên vang lên âm thanh chấn động.
La Hằng vừa đáp đất liền vội quay đầu nhìn.
Chỉ thấy hai chị em song sinh Du Thanh và Du Yên cùng lúc ra tay với thiếu gia nhà Vu Lâm Trịnh.
“Không…” La Hằng vội hét lên.
Đó là thiếu gia Vu Lâm Trịnh đấy. Nhà họ Trịnh mặc dù danh tiếng không lẫy lừng như nhà họ Chu nhưng thực lực bên trong nhà họ không hề thua kém so với nhà họ Chu.
Chỉ vì nhà họ Chu thể hiện ra bên ngoài, còn nhà Vu Lâm Trịnh lại là gia tộc quy ẩn.
Nếu đắc tội với nhà họ Trịnh thì đúng là xác định trở thành kẻ thù với bọn họ rồi.
Điều này đối với một thế lực mới nổi như Bắc Cương Minh mà nói không phải là chuyện gì tốt đẹp.
Nhưng đương lúc La Hằng đang định lên tiếng ngăn lại thì Diệp Thiên đã chậm rãi ngắt lời: “La Minh Chủ đừng cản nữa. Là võ sĩ, có thù ắt phải trả, huống hồ mối thù này là mối thù sinh tử.”
“Nhưng đó là thiếu gia nhà họ Vu Lâm Trịnh đấy.” La Hằng vội đáp lời.
- ------------------
Mọi người nghe xong thì đi sang bên nhìn xuống phía dưới.
Vì quá sâu nên mọi người chỉ có thể nhìn thấy dòng nham thạch đang dâng lên, vả lại dòng nham thạch có màu đen pha đỏ cho nên lại càng khó quan sát hơn.
Nhưng cũng may còn có ánh sáng điện thoại cho nên khi thấy cảnh tượng chấn động thì ai nấy đều mở to mắt nhìn.
Chỉ thấy phía dưới có bóng người đang lao lên với tốc độ nhanh chóng nhưng không phải là đi theo bậc thang mà là dùng tay bám vịn vào rìa của bậc thang, sau đó dùng lực ở hai vai để leo lên từng tầng một, như vậy có thể bớt dùng sức hơn ở các cung đường vòng.
“Cái này… đây…” Mọi người nhìn thấy cảnh này thì tỏ ra kinh ngạc.
Vì bậc thang hình tròn cho nên độ cao của mỗi vòng cũng phải hàng chục mét và còn dài hơn cả đoạn đường bị đánh sập vừa rồi. Vả lại đoạn đường này khá dốc cho nên chỉ có thể dùng sức ở đôi vai, và độ khó thì tăng lên gấp trăm lần.
Có điều mặc dù khó như vậy nhưng lại có người dùng cách này để đi lên.
“Đây, đây là người thế nào chứ?”
“Võ sĩ tầng thứ mười sao? Trước đó có võ sĩ tầng thứ mười đã từng đi lên như vậy.”
“Chắc chắn rồi, chỉ có võ sĩ tầng thứ mười mới có thể làm được như vậy.”
“Nhưng điều kiện là một mình chứ không phải gánh thêm bất cứ ai.”
Mọi người tỏ vẻ kinh ngạc không thôi.
La Hằng còn đang suy nghĩ nhưng ánh mắt thì liếc về phía dưới. Là võ sĩ tầng thứ mười nên mắt nhìn của ông ta khá tốt.
Ông ta không chú ý nên chỉ thấy có người dùng tay vịn vào phần rìa của bậc thang để đi lên. Cách này ông ta cũng làm được, nhưng điều kiện tiên quyết là chỉ có một mình ông ta thôi.
Ông ta lại dẫn theo một vài thành viên của Bắc Cương Minh nên không thể dùng cách này để đi lên được.
Thế nhưng ngay sau đó, ông ta liền trông thấy cảnh tượng khiến mình phải kinh ngạc.
“Du Thanh, Du Yên?”
La Hằng trợn tròn mắt nhìn. Hiếm thấy có lúc ông ta tỏ vẽ kinh ngạc như vậy. Đôi mắt ông ta nhìn chằm chằm vào phần eo của người đang đi lên. Chỉ thấy trên eo của đối phương đang đeo dây sắt. Dây sắt buông thõng xuống phía dưới và trên dây sắt đó có từng bóng người đang dùng tay cố gắng bám chặt, sau đó được người kia kéo lên trên.
Trong đó có hai chị em song sinh vừa bị rơi xuống dưới là Du Thanh và Du Yên.
Nhưng sao có thể như thế được? Và dây sắt này trông quen vô cùng.
Hình như là…
Là dây sắt trong số vài đoạn dây kết nối ở ải thử thách thứ nhất.
“Mọi người mau xem kìa, trên thắt lưng của người đang lên đây sao lại còn thắt cả đoạn dây sắt thế kia?”
“Đoạn… đoạn dây này trông rất quen.”
“Không chỉ là quen mà người đi lên này cũng rất quen, hình như là người đi trên đàn sếu trắng.”
“Chính là cậu ấy.”
“Mau xem phía dưới đoạn dây sắt, có bao nhiêu người đang vịn lên.”
Mọi người nhìn xuống phía dưới và nhờ có ánh đèn điện thoại nên bọn họ nhìn rõ được.
Không sai, người đi lên chính là Diệp Thiên. Khi dòng nham thạch chuẩn bị phun trào thì anh đi vào và còn kéo theo cả đoạn dây sắt ở ải đầu tiên vào trong này.
Anh thấy lần đại hội này của Bắc Thiên Các có gì đó không đúng cho nên phòng trừ bất trắc.
Không phải anh cần đến dây sắt đó mà vì anh lo rằng mấy người phía Bạch Tử U gặp rắc rối.
Thế nhưng khi anh đi lên thì lại phát hiện có không ít người đều kiệt sức trên đường, lại thêm sức nóng ngày càng bùng lên dữ dội, muốn tự dựa vào sức mình để đi lên rõ ràng là điều không thể.
Thế nên Diệp Thiên tiện đường đưa bọn họ lên theo.
Đương nhiên, chỉ là tiện đường đưa bọn họ đi lên, vả lại cũng chỉ đưa những người còn đủ sức bám lên dây sắt, còn những người không đủ sức bám thì Diệp Thiên không quan tâm đến nữa.
Dù gì ban đầu đã cho bọn họ sự lựa chọn có quay về hay không rồi. Nếu đến thực lực của mình mà còn không hiểu rõ thì kể cả có tiếp tục sống, sau này vẫn đi vào con đường chết.
Một phút sau.
Diệp Thiên đã lên tới tầng có nhóm người của La Hằng.
Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh giơ một tay lên, đoạn dây sắt thô kệch bị một tay anh kéo lên.
Nếu như là bình thường, cảnh tượng này cũng không đến mức khiến người ta ngỡ ngàng. Một võ sĩ tầng thứ tám là có thể làm được. Nhưng bây giờ trên dây sắt này còn có không ít người đang bám vào. Và bọn họ đều được Diệp Thiên dùng một tay nhấc lên.
Cảnh này thật khủng khiếp.
“Đa tạ ân nhân cứu mạng.”
“Anh đúng là Bồ Tát sống.”
“Tôi dập đầu với anh.”
Những người được Diệp Thiên cứu khi đứng vững trên mặt đất liền tỏ vẻ cảm kích không thôi.
Không ít người quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên.
Sự tuyệt vọng mà trước đó bọn họ cảm nhận được có lẽ người ngoài khó có thể hiểu nhưng thực sự thì bọn họ đã trải qua rồi.
Trước đó bọn họ đã chuẩn bị trước tâm lý, thậm chí trước mắt bọn họ đã hiện ra cảnh tượng bọn họ bị dòng nham thạch tuôn trào rồi nhấn chìm.
Nhưng khi Diệp Thiên xuất hiện với đoạn dây sắt, trong đôi mắt đầy bóng tối bao trùm của bọn họ đã có vài ánh sáng xuất hiện.
Diệp Thiên chính là Chúa và đã cứu sống bọn họ.
Nếu như không có Diệp Thiên thì tất cả bọn họ lúc này đều đã hoá thành tro rồi.
“Được rồi. Có thời gian quỳ xuống cảm ơn thì chi bằng mau lên kia đi. Tôi có thể cứu các người một lần chứ không thể cứu các người mãi đâu.”
Diệp Thiên khoát tay.
“Ngoài ra hiện tại tốc độ dòng nham thạch đã ổn định hơn rồi. Với con đường bậc thang hình vòng tròn thì cần sức tương đương với võ sĩ tầng thứ tư vận hết tốc độ không ngừng nghỉ.”
“Cho nên các người đỡ lấy nhau mà đi. Việc sống sót ra khỏi đây là chuyện dễ dàng.”
Diệp Thiên dứt lời, những người được cứu cũng không dám chần chừ do dự thêm. Sau khi cúi người cảm tạ Diệp Thiên, bọn họ vội quay người đi tiếp lên trên.
Sau khi trải qua sự uy hiếp về tính mạng, bọn họ mới biết được cuộc sống đáng quý thế nào.
“Cứu chúng tôi với…”
Lúc này ở phía bị mìn nổ có người lên tiếng hô hào cứu giúp.
“Minh Chủ La Hằng phải không. Đưa bọn họ đi cùng với.” Diệp Thiên quay đầu lại nhìn La Hằng.
Ông ta vẫn còn ngây người chỗ cũ. Sau khi định thần trở lại, thấy Diệp Thiên nói với mình, ông ta vội gật đầu, sau đó bật cười giả lả: “Đưa bọn họ qua đây.”
Sau đó ông ta nhảy qua chỗ Diệp Thiên.
Sau khi Diệp Thiên và La Hằng vừa nhảy qua thì đằng sau đột nhiên vang lên âm thanh chấn động.
La Hằng vừa đáp đất liền vội quay đầu nhìn.
Chỉ thấy hai chị em song sinh Du Thanh và Du Yên cùng lúc ra tay với thiếu gia nhà Vu Lâm Trịnh.
“Không…” La Hằng vội hét lên.
Đó là thiếu gia Vu Lâm Trịnh đấy. Nhà họ Trịnh mặc dù danh tiếng không lẫy lừng như nhà họ Chu nhưng thực lực bên trong nhà họ không hề thua kém so với nhà họ Chu.
Chỉ vì nhà họ Chu thể hiện ra bên ngoài, còn nhà Vu Lâm Trịnh lại là gia tộc quy ẩn.
Nếu đắc tội với nhà họ Trịnh thì đúng là xác định trở thành kẻ thù với bọn họ rồi.
Điều này đối với một thế lực mới nổi như Bắc Cương Minh mà nói không phải là chuyện gì tốt đẹp.
Nhưng đương lúc La Hằng đang định lên tiếng ngăn lại thì Diệp Thiên đã chậm rãi ngắt lời: “La Minh Chủ đừng cản nữa. Là võ sĩ, có thù ắt phải trả, huống hồ mối thù này là mối thù sinh tử.”
“Nhưng đó là thiếu gia nhà họ Vu Lâm Trịnh đấy.” La Hằng vội đáp lời.
- ------------------
Danh sách chương