Phù phù phù….
Cả đám người đi ra khỏi cửa ra của ngọn núi thứ nhất.
Rất đông người đi ra. Ít cũng phải có tới ba mươi người.
Bao nhiêu người như vậy đột nhiên ào ra ngoài thu hút biết bao nhiêu ánh mắt của tất cả mọi người.
“Trần Phi?”
Hai vị Trưởng Lão của Thiên Long Cốc đang mặt mày ủ ê, khi nhìn thấy người ra thì đột nhiên mừng rỡ ra mặt.
“Vương Tĩnh.”
Người của Lăng Nguyệt Các cũng vội lao lên.
“Triệu Thiên Phóng.”
“Đan Nguyệt Ảnh.”
“Thường Vũ.”
……
Lần lượt từng người lên tiếng hô gọi, sau đó là người của rất nhiều thế lực vội vàng lao lên phía trước.
Có người kích động, có người vui mừng đến phát khóc. Đến cả Lưu Trưởng Lão ở Vân Môn Cảnh trông thấy một đệ tử của mình từ trong cửa núi đi ra thì cũng mừng ra mặt.
Hai thầy trò Tô Vân Hải và Chu Phong cau mày. Sao lại có nhiều người sống sót ra ngoài như thế được? Doanh Quân và Diệp Huy cũng ngỡ ngàng. Bọn họ liếc mắt sang phía hai sư đồ của Lạc Bắc Môn với vẻ mặt bất mãn và trách móc.
Các Chủ Bắc Thiên Các – Bắc Dương từ đầu tới cuối không hề thể hiện ra mặt. Có điều, ánh mắt ông ta trông thấy bao nhiêu người như vậy thì có thay đổi ánh nhìn. Nhưng với vai trò là người chủ trì, ông ta nhanh chóng nở nụ cười.
Ông ta lên tiêng: “Có bao nhiêu người có thể sống sót ra ngoài thế này, người làm chủ trì như tôi cũng nhẹ lòng hơn rồi.”
“Mau đưa những người bị thương đi chữa trị. Tôi đã sắp xếp chỗ trị thương cho các vị ở đỉnh núi thứ hai từ trước rồi.”
Uy thế của Bắc Thiên Các lúc này cũng được phô ra. Chỉ là một ngọn núi nhưng lại có sức chứa lên tới cả hàng trăm hàng ngàn người.
Phía trên còn rất nhiều phòng ở, nhân viên được bố trí rất chu đáo. Thế nhưng những người ra ngoài lại không gấp đi trị thương luôn mà dừng chân tại chỗ.
“Tôi phải đợi người ra đã.”
“Đúng vậy, sau khi người đó ra, chúng ta mới có thể đi.”
“Bây giờ tuyệt đối không được rời khỏi đây.”
Từng người một lên tiếng. Hành động của bọn họ lúc này rất kỳ lạ.
Thế nhưng Chu Phong lại tỏ vẻ vui mừng và vội lên tiếng: “Xem ra mấy bằng hữu này đã biết hung thủ là ai rồi thì phải? Hắn có phải quay lại rồi đi sau các cậu và bị các cậu phát hiện không?”
Mọi người nghe Chu Phong nói xong thì tỏ vẻ hết sức khó hiểu. Bọn họ không hiểu ý của Chu Phong là gì. Thế nhưng Chu Phong cũng chẳng cần bọn họ phải hiểu.
Bây giờ việc mà hắn cần làm chính là đem suy nghĩ của mình truyền đạt lại cho nhũng người ở bên ngoài trước đó để cho bọn họ tin rằng hung thủ chính là Diệp Thiên.
Dù gì thì kế hoạch mới chỉ bắt đầu, trò hay vừa mới diễn, sau đó hắn sẽ làm tăng thêm sự hoài nghi và mâu thuẫn trong lòng mọi người đối với Diệp Thiên.
Chỉ cần đạt được mục đích cuối cùng thì quá trình có chậm một chút cũng không sao.
Và khi Chu Phong dứt lời không lâu, thì bên trong lại có người bước ra, người ra trước đó là người của Bắc Cương Minh.
Phần lớn bọn họ không hề hấn gì. Cũng có người bị thương nhưng chỉ là vết thương do sức nóng ảnh hưởng. Vết thương này đối với võ sĩ mà nói thì chỉ là thương nhẹ, không thể nào bị nội thương được. Chỉ cần tu luyện nghỉ ngơi thêm là có thể bình phục.
Trong đó có hai chị em song sinh là Du Thanh và Du yên khiến người ta phải chú ý. Mặt mày bọn họ tối sầm cả lại, không hề giống với trạng thái khi mới đi vào.
Sau đó chính là ba cô gái Bạch Tử U, Chu Hoàng và Đông Phương Tĩnh. Ba người này bất cứ lúc nào xuất hiện cũng đều thu hút sự chú ý của người khác. Mỹ nhân mặc dù nhiều nhưng hạng cực phẩm như cả ba cô gái này thì lại vô cùng hiếm hoi, thậm chí trước đây bọn họ chưa bao giờ được gặp.
Người đi cuối cùng đương nhiên là Diệp Thiên. Khi Diệp Thiên ra ngoài, cảnh tượng khiến người ta phải kinh ngạc xuất hiện.
Bịch, bịch, bịch…
Chỉ thấy mấy chục người vừa bước ra ban nãy lúc này đều lần lượt quỳ xuống hướng về phía Diệp Thiên.
Bọn họ vừa quỳ vừa dập đầu rồi cùng đồng thanh nói: “Ân nhân, xin nhận của chúng tôi một lạy.”
Nói rồi bọn họ dập đầu xuống đất.
Sau đó trên ngọn núi thứ hai cũng chỉ có âm thanh tiếng dập đầu của mấy chục người vang lên. Những người còn lại đều trơ mắt ra nhìn.
Đây… chuyện gì đây?
Mọi người bắt đầu đảo mắt nhìn, bọn họ nhìn về La Hằng – Minh Chủ Bắc Cương Minh trước nhưng điều khiến bọn họ phải kinh ngạc đó là đám người của Bắc Cương Minh lúc này cũng quỳ xuống, thậm chí đến cả Minh Chủ La Hằng cũng hướng ánh mắt nhìn về phía một người bên cạnh ông ta với vẻ cảm kích vô cùng.
Và người này chính là Diệp Thiên.
“Đây, đây…” Chu Phong đơ người.
Vốn dĩ hắn đã nghĩ ra rất nhiều câu nói chỉ để đợi Diệp Thiên bước ra, hắn sẽ khiến mọi người chắc chắn Diệp Thiên là hung thủ.
Nhưng cảnh tượng này khiến những lời nói hắn chuẩn bị trong đầu đều mắc kẹt lại và không thốt nổi một lời.
Hắn hoang mang.
Hắn đã từng nghĩ ra rất nhiều kết quả nhưng duy nhất cảnh tượng trước mắt lại khiến hắn không sao ngờ tới. Hắn lại không thể nào nghĩ thông nổi.
Dù gì những người này cũng là nhân tài của những gia tộc lớn hoặc của thế lực lớn, sao bọn họ đột nhiên lại có thể quỳ xuống dập đầu với một người ngoài như thế được?
Mẹ kiếp, đến phim truyền hình dài tập cũng không dám diễn thế này chứ?
Thế nhưng sự thật lại phơi bày ra trước mắt. Không chỉ mình Chu Phong mà ngay cả đến sư phụ hắn là Tô Vân Hải cũng giật giật khoé mắt bày ra bộ mặt kinh ngạc.
Rõ ràng đều làm theo kế hoạch rồi. Trong kế hoạch của bọn họ thì bên trong đỉnh núi thứ nhất sẽ có ít nhất một nửa số người chết.
Rất đông người đi ra khỏi đỉnh núi thứ nhất từ ban đầu đã nằm ngoài kế hoạch của bọn họ và khiến bọn họ không hài lòng rồi. Nhưng hàng chục người vừa từ bên trong bước ra lại khiến bọn họ ngỡ ngàng, trở tay không kịp.
Sao có thể có nhiều người sống sót đến vậy?
Doanh Quân và Diệp Huy mặt mày khó coi, khi nhìn về phía Diệp Thiên, cả hai người bọn họ đằng đằng sát khí.
Còn Bắc Dương- Các Chủ Bắc Thiên Các lại tỏ vẻ như mọi thứ vẫn nằm trong dự đoán của ông ta.
“Không hổ là Lăng Thiên Chiến Thần..”
Câu này ông ta tự nhủ, hai tay ông ta nắm chặt, ánh mắt sáng lên. Cũng không biết ông ta đang suy tính điều gì.
Phía Bách Mi và Bạch Ngục.
Bạch Mi không để lộ nhiều cảm xúc, cô ta chỉ điềm tĩnh lên tiếng: “Xem ra trước đó diễn xuất của bọn họ có tốt thì lúc này cũng không thể vượt qua ải này rồi.”
“Tên họ Diệp này…”
Bạch Ngục tối sầm mặt lại. Đôi mắt hắn hung tợn, hắn nhếch miệng lên cười lạnh lùng rồi chậm rãi lên tiếng: “Trò hay đấy. Tôi lại muốn xem xem loại người này có gì khác với những người khác.”
“Vậy thì anh phải chuẩn bị cho tốt vào. Đừng để đến cuối cùng lại giống hai sư đồ Lạc Bắc Môn rơi vào hoàn cảnh như thế này.” Bách Mi ngáp một cái. Khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta mê mẩn.
“Hừ. Không cần cô phải nhắc.”
Bạch Ngục lên tiếng: “Đừng quên, cô cũng là người tham gia vào.”
Cả đám người đi ra khỏi cửa ra của ngọn núi thứ nhất.
Rất đông người đi ra. Ít cũng phải có tới ba mươi người.
Bao nhiêu người như vậy đột nhiên ào ra ngoài thu hút biết bao nhiêu ánh mắt của tất cả mọi người.
“Trần Phi?”
Hai vị Trưởng Lão của Thiên Long Cốc đang mặt mày ủ ê, khi nhìn thấy người ra thì đột nhiên mừng rỡ ra mặt.
“Vương Tĩnh.”
Người của Lăng Nguyệt Các cũng vội lao lên.
“Triệu Thiên Phóng.”
“Đan Nguyệt Ảnh.”
“Thường Vũ.”
……
Lần lượt từng người lên tiếng hô gọi, sau đó là người của rất nhiều thế lực vội vàng lao lên phía trước.
Có người kích động, có người vui mừng đến phát khóc. Đến cả Lưu Trưởng Lão ở Vân Môn Cảnh trông thấy một đệ tử của mình từ trong cửa núi đi ra thì cũng mừng ra mặt.
Hai thầy trò Tô Vân Hải và Chu Phong cau mày. Sao lại có nhiều người sống sót ra ngoài như thế được? Doanh Quân và Diệp Huy cũng ngỡ ngàng. Bọn họ liếc mắt sang phía hai sư đồ của Lạc Bắc Môn với vẻ mặt bất mãn và trách móc.
Các Chủ Bắc Thiên Các – Bắc Dương từ đầu tới cuối không hề thể hiện ra mặt. Có điều, ánh mắt ông ta trông thấy bao nhiêu người như vậy thì có thay đổi ánh nhìn. Nhưng với vai trò là người chủ trì, ông ta nhanh chóng nở nụ cười.
Ông ta lên tiêng: “Có bao nhiêu người có thể sống sót ra ngoài thế này, người làm chủ trì như tôi cũng nhẹ lòng hơn rồi.”
“Mau đưa những người bị thương đi chữa trị. Tôi đã sắp xếp chỗ trị thương cho các vị ở đỉnh núi thứ hai từ trước rồi.”
Uy thế của Bắc Thiên Các lúc này cũng được phô ra. Chỉ là một ngọn núi nhưng lại có sức chứa lên tới cả hàng trăm hàng ngàn người.
Phía trên còn rất nhiều phòng ở, nhân viên được bố trí rất chu đáo. Thế nhưng những người ra ngoài lại không gấp đi trị thương luôn mà dừng chân tại chỗ.
“Tôi phải đợi người ra đã.”
“Đúng vậy, sau khi người đó ra, chúng ta mới có thể đi.”
“Bây giờ tuyệt đối không được rời khỏi đây.”
Từng người một lên tiếng. Hành động của bọn họ lúc này rất kỳ lạ.
Thế nhưng Chu Phong lại tỏ vẻ vui mừng và vội lên tiếng: “Xem ra mấy bằng hữu này đã biết hung thủ là ai rồi thì phải? Hắn có phải quay lại rồi đi sau các cậu và bị các cậu phát hiện không?”
Mọi người nghe Chu Phong nói xong thì tỏ vẻ hết sức khó hiểu. Bọn họ không hiểu ý của Chu Phong là gì. Thế nhưng Chu Phong cũng chẳng cần bọn họ phải hiểu.
Bây giờ việc mà hắn cần làm chính là đem suy nghĩ của mình truyền đạt lại cho nhũng người ở bên ngoài trước đó để cho bọn họ tin rằng hung thủ chính là Diệp Thiên.
Dù gì thì kế hoạch mới chỉ bắt đầu, trò hay vừa mới diễn, sau đó hắn sẽ làm tăng thêm sự hoài nghi và mâu thuẫn trong lòng mọi người đối với Diệp Thiên.
Chỉ cần đạt được mục đích cuối cùng thì quá trình có chậm một chút cũng không sao.
Và khi Chu Phong dứt lời không lâu, thì bên trong lại có người bước ra, người ra trước đó là người của Bắc Cương Minh.
Phần lớn bọn họ không hề hấn gì. Cũng có người bị thương nhưng chỉ là vết thương do sức nóng ảnh hưởng. Vết thương này đối với võ sĩ mà nói thì chỉ là thương nhẹ, không thể nào bị nội thương được. Chỉ cần tu luyện nghỉ ngơi thêm là có thể bình phục.
Trong đó có hai chị em song sinh là Du Thanh và Du yên khiến người ta phải chú ý. Mặt mày bọn họ tối sầm cả lại, không hề giống với trạng thái khi mới đi vào.
Sau đó chính là ba cô gái Bạch Tử U, Chu Hoàng và Đông Phương Tĩnh. Ba người này bất cứ lúc nào xuất hiện cũng đều thu hút sự chú ý của người khác. Mỹ nhân mặc dù nhiều nhưng hạng cực phẩm như cả ba cô gái này thì lại vô cùng hiếm hoi, thậm chí trước đây bọn họ chưa bao giờ được gặp.
Người đi cuối cùng đương nhiên là Diệp Thiên. Khi Diệp Thiên ra ngoài, cảnh tượng khiến người ta phải kinh ngạc xuất hiện.
Bịch, bịch, bịch…
Chỉ thấy mấy chục người vừa bước ra ban nãy lúc này đều lần lượt quỳ xuống hướng về phía Diệp Thiên.
Bọn họ vừa quỳ vừa dập đầu rồi cùng đồng thanh nói: “Ân nhân, xin nhận của chúng tôi một lạy.”
Nói rồi bọn họ dập đầu xuống đất.
Sau đó trên ngọn núi thứ hai cũng chỉ có âm thanh tiếng dập đầu của mấy chục người vang lên. Những người còn lại đều trơ mắt ra nhìn.
Đây… chuyện gì đây?
Mọi người bắt đầu đảo mắt nhìn, bọn họ nhìn về La Hằng – Minh Chủ Bắc Cương Minh trước nhưng điều khiến bọn họ phải kinh ngạc đó là đám người của Bắc Cương Minh lúc này cũng quỳ xuống, thậm chí đến cả Minh Chủ La Hằng cũng hướng ánh mắt nhìn về phía một người bên cạnh ông ta với vẻ cảm kích vô cùng.
Và người này chính là Diệp Thiên.
“Đây, đây…” Chu Phong đơ người.
Vốn dĩ hắn đã nghĩ ra rất nhiều câu nói chỉ để đợi Diệp Thiên bước ra, hắn sẽ khiến mọi người chắc chắn Diệp Thiên là hung thủ.
Nhưng cảnh tượng này khiến những lời nói hắn chuẩn bị trong đầu đều mắc kẹt lại và không thốt nổi một lời.
Hắn hoang mang.
Hắn đã từng nghĩ ra rất nhiều kết quả nhưng duy nhất cảnh tượng trước mắt lại khiến hắn không sao ngờ tới. Hắn lại không thể nào nghĩ thông nổi.
Dù gì những người này cũng là nhân tài của những gia tộc lớn hoặc của thế lực lớn, sao bọn họ đột nhiên lại có thể quỳ xuống dập đầu với một người ngoài như thế được?
Mẹ kiếp, đến phim truyền hình dài tập cũng không dám diễn thế này chứ?
Thế nhưng sự thật lại phơi bày ra trước mắt. Không chỉ mình Chu Phong mà ngay cả đến sư phụ hắn là Tô Vân Hải cũng giật giật khoé mắt bày ra bộ mặt kinh ngạc.
Rõ ràng đều làm theo kế hoạch rồi. Trong kế hoạch của bọn họ thì bên trong đỉnh núi thứ nhất sẽ có ít nhất một nửa số người chết.
Rất đông người đi ra khỏi đỉnh núi thứ nhất từ ban đầu đã nằm ngoài kế hoạch của bọn họ và khiến bọn họ không hài lòng rồi. Nhưng hàng chục người vừa từ bên trong bước ra lại khiến bọn họ ngỡ ngàng, trở tay không kịp.
Sao có thể có nhiều người sống sót đến vậy?
Doanh Quân và Diệp Huy mặt mày khó coi, khi nhìn về phía Diệp Thiên, cả hai người bọn họ đằng đằng sát khí.
Còn Bắc Dương- Các Chủ Bắc Thiên Các lại tỏ vẻ như mọi thứ vẫn nằm trong dự đoán của ông ta.
“Không hổ là Lăng Thiên Chiến Thần..”
Câu này ông ta tự nhủ, hai tay ông ta nắm chặt, ánh mắt sáng lên. Cũng không biết ông ta đang suy tính điều gì.
Phía Bách Mi và Bạch Ngục.
Bạch Mi không để lộ nhiều cảm xúc, cô ta chỉ điềm tĩnh lên tiếng: “Xem ra trước đó diễn xuất của bọn họ có tốt thì lúc này cũng không thể vượt qua ải này rồi.”
“Tên họ Diệp này…”
Bạch Ngục tối sầm mặt lại. Đôi mắt hắn hung tợn, hắn nhếch miệng lên cười lạnh lùng rồi chậm rãi lên tiếng: “Trò hay đấy. Tôi lại muốn xem xem loại người này có gì khác với những người khác.”
“Vậy thì anh phải chuẩn bị cho tốt vào. Đừng để đến cuối cùng lại giống hai sư đồ Lạc Bắc Môn rơi vào hoàn cảnh như thế này.” Bách Mi ngáp một cái. Khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta mê mẩn.
“Hừ. Không cần cô phải nhắc.”
Bạch Ngục lên tiếng: “Đừng quên, cô cũng là người tham gia vào.”
Danh sách chương