Lời võ sĩ tầng thứ tám nói chẳng thể phản bác lại khiến những người khác không còn gì để nói.
Dù gì thì mối quan hệ của bọn họ với Diệp Thiên càng giống như sự dựa dẫm của kẻ mạnh với kẻ yếu, còn lúc này kẻ mạnh đã mất liên lạc một ngày một đêm rồi, nên mối quan hệ đó đương nhiên đã đứt gánh giữa đường.
Nếu như có người đứng ra thì bọn họ còn có khả năng đợi tiếp nhưng hiện giờ người đứng ra lại nói những câu thế này, vậy thì rõ ràng bọn họ sẽ làm theo lý trí.
“Đúng vậy, buộc phải đi thôi.”
“Ai đồng ý ở lại thì ở lại, không thể nào cưỡng ép được.”
“Minh Chủ, bây giờ chỉ có thể dựa cả vào ông thôi.”
Có người đứng ra lên tiếng nói, cả đám người lập tức nhốn nháo hẳn lên, vả lại vốn dĩ chỉ là cuộc trao đổi nội bộ, nhưng sau đó thì những tiếng nói chuyện ngày càng to dần.
Những người không thuộc Bắc Cương Minh cũng nghe thấy.
Vậy là…
“La Minh Chủ, xin ông cho chúng tôi theo với.”
“La Minh Chủ, tìm đường mới, chúng tôi xin đi đầu nhưng phải có ông đi cùng để tiện bảo vệ chúng tôi nữa.”
“Đúng vậy, rời khỏi đây thôi, không thể chậm trễ.”
Cả đám người lần lượt cầu xin La Hằng.
“Cái này…” La Hằng ngỡ ngàng.
Ông ta không nghĩ nhiều. Đã đi theo Diệp Thiên rồi thì phải theo tới cùng, vả lại những việc xảy ra liên tiếp ở đây đều có nguồn cơn từ Bắc Thiên Các.
Nếu thực sự là âm mưu của Bắc Thiên Các thì không chỉ là việc của một hai dòng họ mà bọn họ phải hợp tác với nhau, phải liên thủ lại.
Như vậy mới có thể đấu một trận với một tập thể phách lối như Bắc Thiên Các, nếu không thì chẳng thể làm được gì.
Còn những việc trước mắt, mặc dù La Hằng còn chưa kịp phản ứng lại nhưng rất nhanh chóng, ông ta đã điều chỉnh lại tâm trạng rồi lên tiếng nói: “Các vị không cần dựa vào tôi. Tôi và cậu Diệp vừa gặp là như cố nhân xưa, có một sự định đoạt đặc biệt. Trừ phi xác nhận chính xác được cậu Diệp gặp bất trắc, nếu không thì tôi không thể rời khỏi đây được.”
“Minh Chủ, vậy chúng tôi…”
Vài thành viên của Bắc Cương Minh tỏ rõ sự sốt ruột. Bọn họ cũng đã lên tiếng rồi mà hiện giờ La Hằng căn bản không thể hiện ý định đi với bọn họ khiến bọn họ lưỡng lự.
Đi cũng không được, không đi cũng không được vì đi rồi thì không có võ sĩ tầng thứ mười như La Hằng để dựa dẫm thì cũng bằng không.
Còn nếu không đi thì khi nãy cũng đã nói ra rồi. Giờ có ở lại lại càng mất mặt hơn.
Vả lại nếu như để Diệp Thiên biết được thái độ thay đổi của bọn họ thì e rằng sẽ chẳng còn gì để nói nữa.
“Mọi người có thể tự tìm đường. Nếu thật sự tìm được đúng được mà không thể tự dựa vào sức mình để giải quyết thì lúc đó có thể quay lại xin trợ giúp.” La Hằng nghĩ một lát rồi nói.
Ý câu này của ông ta đã quá rõ ràng, chính là muốn nói những người này có thể rời khỏi đây. Nếu như thật sự muốn quay lại thì lấy lý do này để quay lại và cũng sẽ không quá mất mặt.
Võ sĩ tầng thứ tám kia định nói gì đó nhưng cuối cùng đành đứng dậy trong bất lực rồi chắp tay với La Hằng sau đó đi trước.
Tiếp theo lần lượt có người đi theo.
Một lát sau, ở phía này đã có một khoảng trống không người, thậm chí còn có người muốn đi theo tiếp.
Ông cố Chu im lặng nãy giờ bây giờ mới lên tiếng: “Yên tĩnh một chút cũng tốt. Thực lực của cậu Diệp mọi người đều thấy cả rồi, chắc chắn sẽ không gặp phải chuyện gì đâu.”
Ông có niềm tin bất diệt với Diệp Thiên.
Vì sự hiểu biết của ông cố Chu với Diệp Thiên nhiều hơn những người khác. Ông biết Diệp Thiên còn có một thân phận khác nữa.
Còn mấy người phía Bạch Tử U thì càng không cần phải bàn.
……
Phía dưới mê cung, trong bóng tối đen như hũ nút kia.
Từng tiếng động kinh hoàng vẫn không ngừng vang lên. Lúc này phần dưới đất gần như đã sụt hoàn toàn, sau đó liền cảm nhận được luồng sức mạnh đặc biệt bao trùm quanh lăng mộ.
Từng căn phòng bằng đá bị Diệp Thiên đánh sập ban đầu cũng đã thành đống đổ nát.
Đá vỡ ngổn ngang, cảnh tượng vô cùng lộn xộn.
Đảo mắt qua nhìn, chỉ có một nơi là khá hoàn chỉnh, đó chính là cỗ quan tài kia và tượng binh mã xung quanh.
Đương nhiên cũng vì Diệp Thiên không hề ra tay mạnh nên mới có thể bảo toàn cho nó.
“Thể lực không giống….”
Diệp Thiên đã đánh liên tiếp như thế hai ngày nên thể lực hiện giờ đương nhiên cũng đã bị giảm sút, cho dù là mạnh thế nào đi nữa.
Thế nhưng cảm quan về bóng đen kia thì đối phương vẫn nguyên vẹn trạng thái như ban đầu.
Diệp Thiên bật cười: “Thể lực không giống nhau có phải là muốn nói còn có nơi khác cũng không giống?”
“Hai ngày rồi, cuối cùng cũng bị mình tóm được kẽ hở.”
“Nếu như nói…. Bóng đen này mô phỏng lại thực lực của mình ban đầu, vậy thì thực lực sau đó có thay đổi, nó cũng sẽ không có sự thay đổi nào chứ?”
“Hiện giờ không chắc chắn lắm cho nên cứ nhịn đi một chút đã. Tiêu hao thể lực, nắm lấy điểm sơ hở.”
“Mặc dù chỉ có cách này nhưng như vậy cũng đã quá đủ rồi. Khả năng mình đoán trúng ít nhất cũng tăng lên năm mươi phần trăm.”
“Vậy thì…”
Đương lúc Diệp Thiên mải suy nghĩ thì người anh đột nhiên có sự thay đổi lớn.
Dáng người vốn dĩ bình thường thì lúc này đột nhiên căng phồng cả lên, quần áo bắt đầu rách.
“Chẳng còn cách nào khác vì sức mạnh của bản thân vẫn chưa đạt được tối đa nên khi phóng toàn bộ sức mạnh ra ngoài thì sẽ thay đổi như vậy.”
“Thế thì xem sức mạnh mạnh nhất của tao xem mày có thể làm giống như vậy không?”
Nói rồi Diệp Thiên đánh một đòn ra.
Rầm.
Lúc này không gian xung quanh như rung động, luồng khí này có thể giết chết bất cứ võ sĩ tầng thứ mười nào, kể cả là võ sĩ Đỉnh Phong tầng thứ mười.
Đây chính là sức mạnh tuyệt đối.
Lúc này Diệp Thiên mới thật sự phô hết sức mạnh của bản thân ra.
Trước đó anh không làm như vậy chủ yếu là vì sợ không kiểm soát được bản thân nên gây ra tổn hại gì không cần thiết cho nên mới cố gắng kiềm chế sức mạnh.
Nhưng lúc này, ở nơi đây thì không cần kiềm chế gì hết nữa.
Rầm! Một đòn được tung ra.
Bóng đen kia thậm chí đến né tránh còn không kịp và bị đòn đánh của Diệp Thiên đánh trùng, luồng khí tức toát ra từ cái bóng đó cũng tàn theo.
Bóng đen trước mặt cũng tiêu tán.
Diệp Thiên mở mắt ra, những khu vực bị phá bỏ lúc đầu đã được khôi phục về nguyên trạng.
“Hoá ra là ý thức chiến đấu…”
Diệp Thiên tự nhủ: “Chẳng trách mà có thể nắm bắt và mô phỏng lại một nửa thực lực của mình.”
Phù phù….
Nói rồi, thân thể Diệp Thiên cũng về với trạng thái ban đầu.
Cũng đúng lúc này anh cũng đi vào vị trí bên trong đặt cỗ quan tài bằng gỗ.
…….
Thời gian cứ thế trôi đi.
Không biết mất bao lâu, có lẽ là một ngày trời, những người đợi ở cửa đá cũng đã vơi đi.
Phía Bắc Cương Minh cũng chỉ còn lại La Hằng và hai chị em song sinh.
Những người còn lại cũng không tới sáu người.
Thực lực đều là võ sĩ tầng thứ năm, sợ nguy hiểm, và sợ bị bắt đi đầu, lại không có thế lực nào bảo vệ nên chỉ có thể đi theo mấy người phía Bạch Tử U.
Cộp cộp cộp…
Đúng lúc này, một loạt những tiếng bước chân dồn dập vang lên.
“Phát hiện…. phát hiện một cái giếng.”
Ở phía xa có giọng nói hổn hển vang lên.
Dù gì thì mối quan hệ của bọn họ với Diệp Thiên càng giống như sự dựa dẫm của kẻ mạnh với kẻ yếu, còn lúc này kẻ mạnh đã mất liên lạc một ngày một đêm rồi, nên mối quan hệ đó đương nhiên đã đứt gánh giữa đường.
Nếu như có người đứng ra thì bọn họ còn có khả năng đợi tiếp nhưng hiện giờ người đứng ra lại nói những câu thế này, vậy thì rõ ràng bọn họ sẽ làm theo lý trí.
“Đúng vậy, buộc phải đi thôi.”
“Ai đồng ý ở lại thì ở lại, không thể nào cưỡng ép được.”
“Minh Chủ, bây giờ chỉ có thể dựa cả vào ông thôi.”
Có người đứng ra lên tiếng nói, cả đám người lập tức nhốn nháo hẳn lên, vả lại vốn dĩ chỉ là cuộc trao đổi nội bộ, nhưng sau đó thì những tiếng nói chuyện ngày càng to dần.
Những người không thuộc Bắc Cương Minh cũng nghe thấy.
Vậy là…
“La Minh Chủ, xin ông cho chúng tôi theo với.”
“La Minh Chủ, tìm đường mới, chúng tôi xin đi đầu nhưng phải có ông đi cùng để tiện bảo vệ chúng tôi nữa.”
“Đúng vậy, rời khỏi đây thôi, không thể chậm trễ.”
Cả đám người lần lượt cầu xin La Hằng.
“Cái này…” La Hằng ngỡ ngàng.
Ông ta không nghĩ nhiều. Đã đi theo Diệp Thiên rồi thì phải theo tới cùng, vả lại những việc xảy ra liên tiếp ở đây đều có nguồn cơn từ Bắc Thiên Các.
Nếu thực sự là âm mưu của Bắc Thiên Các thì không chỉ là việc của một hai dòng họ mà bọn họ phải hợp tác với nhau, phải liên thủ lại.
Như vậy mới có thể đấu một trận với một tập thể phách lối như Bắc Thiên Các, nếu không thì chẳng thể làm được gì.
Còn những việc trước mắt, mặc dù La Hằng còn chưa kịp phản ứng lại nhưng rất nhanh chóng, ông ta đã điều chỉnh lại tâm trạng rồi lên tiếng nói: “Các vị không cần dựa vào tôi. Tôi và cậu Diệp vừa gặp là như cố nhân xưa, có một sự định đoạt đặc biệt. Trừ phi xác nhận chính xác được cậu Diệp gặp bất trắc, nếu không thì tôi không thể rời khỏi đây được.”
“Minh Chủ, vậy chúng tôi…”
Vài thành viên của Bắc Cương Minh tỏ rõ sự sốt ruột. Bọn họ cũng đã lên tiếng rồi mà hiện giờ La Hằng căn bản không thể hiện ý định đi với bọn họ khiến bọn họ lưỡng lự.
Đi cũng không được, không đi cũng không được vì đi rồi thì không có võ sĩ tầng thứ mười như La Hằng để dựa dẫm thì cũng bằng không.
Còn nếu không đi thì khi nãy cũng đã nói ra rồi. Giờ có ở lại lại càng mất mặt hơn.
Vả lại nếu như để Diệp Thiên biết được thái độ thay đổi của bọn họ thì e rằng sẽ chẳng còn gì để nói nữa.
“Mọi người có thể tự tìm đường. Nếu thật sự tìm được đúng được mà không thể tự dựa vào sức mình để giải quyết thì lúc đó có thể quay lại xin trợ giúp.” La Hằng nghĩ một lát rồi nói.
Ý câu này của ông ta đã quá rõ ràng, chính là muốn nói những người này có thể rời khỏi đây. Nếu như thật sự muốn quay lại thì lấy lý do này để quay lại và cũng sẽ không quá mất mặt.
Võ sĩ tầng thứ tám kia định nói gì đó nhưng cuối cùng đành đứng dậy trong bất lực rồi chắp tay với La Hằng sau đó đi trước.
Tiếp theo lần lượt có người đi theo.
Một lát sau, ở phía này đã có một khoảng trống không người, thậm chí còn có người muốn đi theo tiếp.
Ông cố Chu im lặng nãy giờ bây giờ mới lên tiếng: “Yên tĩnh một chút cũng tốt. Thực lực của cậu Diệp mọi người đều thấy cả rồi, chắc chắn sẽ không gặp phải chuyện gì đâu.”
Ông có niềm tin bất diệt với Diệp Thiên.
Vì sự hiểu biết của ông cố Chu với Diệp Thiên nhiều hơn những người khác. Ông biết Diệp Thiên còn có một thân phận khác nữa.
Còn mấy người phía Bạch Tử U thì càng không cần phải bàn.
……
Phía dưới mê cung, trong bóng tối đen như hũ nút kia.
Từng tiếng động kinh hoàng vẫn không ngừng vang lên. Lúc này phần dưới đất gần như đã sụt hoàn toàn, sau đó liền cảm nhận được luồng sức mạnh đặc biệt bao trùm quanh lăng mộ.
Từng căn phòng bằng đá bị Diệp Thiên đánh sập ban đầu cũng đã thành đống đổ nát.
Đá vỡ ngổn ngang, cảnh tượng vô cùng lộn xộn.
Đảo mắt qua nhìn, chỉ có một nơi là khá hoàn chỉnh, đó chính là cỗ quan tài kia và tượng binh mã xung quanh.
Đương nhiên cũng vì Diệp Thiên không hề ra tay mạnh nên mới có thể bảo toàn cho nó.
“Thể lực không giống….”
Diệp Thiên đã đánh liên tiếp như thế hai ngày nên thể lực hiện giờ đương nhiên cũng đã bị giảm sút, cho dù là mạnh thế nào đi nữa.
Thế nhưng cảm quan về bóng đen kia thì đối phương vẫn nguyên vẹn trạng thái như ban đầu.
Diệp Thiên bật cười: “Thể lực không giống nhau có phải là muốn nói còn có nơi khác cũng không giống?”
“Hai ngày rồi, cuối cùng cũng bị mình tóm được kẽ hở.”
“Nếu như nói…. Bóng đen này mô phỏng lại thực lực của mình ban đầu, vậy thì thực lực sau đó có thay đổi, nó cũng sẽ không có sự thay đổi nào chứ?”
“Hiện giờ không chắc chắn lắm cho nên cứ nhịn đi một chút đã. Tiêu hao thể lực, nắm lấy điểm sơ hở.”
“Mặc dù chỉ có cách này nhưng như vậy cũng đã quá đủ rồi. Khả năng mình đoán trúng ít nhất cũng tăng lên năm mươi phần trăm.”
“Vậy thì…”
Đương lúc Diệp Thiên mải suy nghĩ thì người anh đột nhiên có sự thay đổi lớn.
Dáng người vốn dĩ bình thường thì lúc này đột nhiên căng phồng cả lên, quần áo bắt đầu rách.
“Chẳng còn cách nào khác vì sức mạnh của bản thân vẫn chưa đạt được tối đa nên khi phóng toàn bộ sức mạnh ra ngoài thì sẽ thay đổi như vậy.”
“Thế thì xem sức mạnh mạnh nhất của tao xem mày có thể làm giống như vậy không?”
Nói rồi Diệp Thiên đánh một đòn ra.
Rầm.
Lúc này không gian xung quanh như rung động, luồng khí này có thể giết chết bất cứ võ sĩ tầng thứ mười nào, kể cả là võ sĩ Đỉnh Phong tầng thứ mười.
Đây chính là sức mạnh tuyệt đối.
Lúc này Diệp Thiên mới thật sự phô hết sức mạnh của bản thân ra.
Trước đó anh không làm như vậy chủ yếu là vì sợ không kiểm soát được bản thân nên gây ra tổn hại gì không cần thiết cho nên mới cố gắng kiềm chế sức mạnh.
Nhưng lúc này, ở nơi đây thì không cần kiềm chế gì hết nữa.
Rầm! Một đòn được tung ra.
Bóng đen kia thậm chí đến né tránh còn không kịp và bị đòn đánh của Diệp Thiên đánh trùng, luồng khí tức toát ra từ cái bóng đó cũng tàn theo.
Bóng đen trước mặt cũng tiêu tán.
Diệp Thiên mở mắt ra, những khu vực bị phá bỏ lúc đầu đã được khôi phục về nguyên trạng.
“Hoá ra là ý thức chiến đấu…”
Diệp Thiên tự nhủ: “Chẳng trách mà có thể nắm bắt và mô phỏng lại một nửa thực lực của mình.”
Phù phù….
Nói rồi, thân thể Diệp Thiên cũng về với trạng thái ban đầu.
Cũng đúng lúc này anh cũng đi vào vị trí bên trong đặt cỗ quan tài bằng gỗ.
…….
Thời gian cứ thế trôi đi.
Không biết mất bao lâu, có lẽ là một ngày trời, những người đợi ở cửa đá cũng đã vơi đi.
Phía Bắc Cương Minh cũng chỉ còn lại La Hằng và hai chị em song sinh.
Những người còn lại cũng không tới sáu người.
Thực lực đều là võ sĩ tầng thứ năm, sợ nguy hiểm, và sợ bị bắt đi đầu, lại không có thế lực nào bảo vệ nên chỉ có thể đi theo mấy người phía Bạch Tử U.
Cộp cộp cộp…
Đúng lúc này, một loạt những tiếng bước chân dồn dập vang lên.
“Phát hiện…. phát hiện một cái giếng.”
Ở phía xa có giọng nói hổn hển vang lên.
Danh sách chương