Tám giờ tối.
A Lãng vội đến Ánh Trăng Màu Lam ăn cơm, thực hiện đúng lời hẹn với Hà Đào Hoa.
Ánh Trăng Màu Lam là nhà hàng Đồ Hải Dương và Đào Hoa cùng nhau mở, làm ăn rất tốt.
Đào Hoa rất hài lòng với sự xuất hiện của anh, thưởng anh một bữa ăn ngon. Mặc dù thêm một miệng ăn cũng không khiến cô luống cuống tay chân, từ trước đến nay cô am hiểu nhất là lấp đầy dạ dày trống không của người khác.
Ăn xong bữa tối, sau khi giúp rửa bát xong, anh đến ban công tầng hai của Ánh Trăng Màu Lam, ngồi xuống ghế, nhìn về cảng biển phía trước.
Thuyền hàng to lớn cập bến trong bến cảng nhân tạo, ngọn đèn trên thuyền rực rỡ, chiếu rọi trên mặt biển, chiếu sáng tất cả mọi thứ quanh nó.
Cây dừa trên lối đi bộ ở công viên ven biển nhẹ nhàng lay theo gió.
Anh dựa ra sau, hai tay gối sau đầu, nhìn mây trôi nhẹ trên trời, ngôi sao lấp lánh mờ ảo, anh cố gắng thả lỏng, nhưng không được.
Anh ở đây an toàn tựa như ở nhà. Chỉ cần Hải Dương còn ở đây, anh sẽ không cần lo lắng có bất cứ kẻ nào động được đến một sợi lông tơ của anh.
Lẽ ra anh nên thừa dịp này nghỉ ngơi một chút. Lúc có thể an tâm nghỉ ngơi tuyệt đối phải biết quý trọng, không nên bỏ lỡ cơ hội, đây là bí quyết khi anh làm nghề này.
Mà lúc anh đứng trong phạm vi quản lý của Đồ Hải Dương, ngay sát vách Mạc Sâm, chắc chắn là cơ hội để anh có thể yên tâm nhàn hạ.
Dù sao, người dạy anh đánh nhau và phòng thủ đều là bọn họ.
Cho nên, anh nên thả lỏng hơn, nhân lúc này chợp mắt một chút, khi nào cần họ sẽ tự gọi anh.
Nhưng anh vừa nhắm mắt vào, hình ảnh Đàm Như Nhân cười khổ quay mặt đi lại hiện lên trước mắt.
Anh không nên quay đầu nhìn, nhưng anh lại quay đầu, xuyên qua cửa sổ thấy cô cầm cốc trà, nụ cười nhàn nhạt lại có chút bi thương.
Anh không hiểu nổi cô gái kia.
Nói thật, anh cũng không cần hiểu cô, anh chỉ cần chắc chắn cô sẽ không gây ra bất cứ tổn hại gì là được.
Sau khi trở về vào sáng hôm nay, anh đã nhanh chóng điều tra tất cả tư liệu về cô.
Cô không nói dối, những chuyện cô nói sau này đều là thật sự. Khi cô năm tuổi đã gặp tai nạn xe cộ, học xong tiểu học lên trung học thì chuyển đến trường ở nơi này. Bà ngoại cô qua đời khi cô học năm hai trung học, ba mẹ cô ở Đài Bắc, cô không có người thân nào khác.
Cô chính là bạn học trung học của anh nhiều năm trước.
Anh nên để chuyện này trôi qua, vì nguyên nhân không biết tên, anh tin cô sẽ giữ lời cam đoan của cô, không nhìn trộm anh nữa.
Cảm giác tự dưng bị nhìn trộm, vẫn khiến anh lo lắng.
Có lẽ, đây là nguyên nhân khiến anh không thể thả lỏng.
Anh không thể chắc chắn rằng cô gái kia không nhìn lén được những chuyện khác, những chuyện anh không muốn mọi người biết.
Cô nói anh gặp ác mộng, cho nên ý thức của cô mới bị kéo đến.
Có lẽ cô đã nhìn thấy tất cả. . . . . .
Đáng chết.
Vẻ mặt chột dạ của cô bỗng nhiên hiện lên, anh chậm nửa nhịp mới hiểu rõ một việc, không nhịn được chửi ra tiếng.
Hiển nhiên cô không chỉ thấy được mà còn làm một vài chuyện.
Trước đây, anh luôn bị ác mộng làm tỉnh dậy, nhưng lần này thì không. Lúc ấy, anh được kéo ra khỏi ác mộng. Một giây trước anh vẫn đang ở trong cơn ác mộng khủng bố ngày xưa, một giây sau anh đã chạy trên sân thể dục, cùng đá bóng với Đồ Ưng.
Chẳng qua, tất cả những hình ảnh đó không hoàn toàn xuất phát từ thị giác của anh. Có một vài hình ảnh đúng là ký ức của anh, nhưng có một vài thì không. Một vài hình ảnh xen kẽ khác, là nhìn từ trên khán đài, anh thấy mình trên bãi tập, thấy Đồ Ưng, thấy Đồ Cần.
Khi anh nhấc chân sút gôn, anh cảm nhận được sự vui vẻ chân thành, nỗi căng thẳng và sự hưng phấn không phải của anh.
Anh nghe thấy tiếng cô cười.
Một vài hình ảnh kia, là trí nhớ của cô.
Nói thật, thiếu niên trong giấc mơ kia nhìn đẹp trai muốn chết.
Anh chưa bao giờ biết, mình khi đó lại đẹp trai như vậy. Ký ức thời thanh xuân anh nhớ được phần lớn đều là chuyện không vui vẻ.
Thậm chí anh gần như đã quên hoàn toàn trận bóng kia, đến tận khi cô làm anh nhớ lại.
Nhiều năm qua, anh chỉ nhớ đến quá khứ ảm đạm, đen tối, nhưng cô lại nhớ được hạnh phúc của anh.
Trong lồng ngực bỗng dưng dâng lên một cảm xúc khó có thể nói rõ.
Thiếu niên sáng sủa lại xuất sắc kia là anh trong mắt cô, là Quan Lãng trong trí nhớ của Đàm Như Nhân.
Khi học cấp hai tôi đã từng. . . . . . thầm thích anh. . . . . .
Cô nói bởi vì như thế nên cô mới bị cảm xúc quá mãnh liệt của anh hấp dẫn, đi vào trong giấc mơ của anh.
Nhưng anh không cho rằng chỉ vì như thế mà cô tốt bụng lôi anh ra khỏi cơn ác mộng. Hẳn là cô đã thấy, anh đoán cô biết anh đã từng làm những gì.
Trong nháy mắt, anh có cảm giác bất lực và khó chịu y như bị người mổ xẻ, để mặc người ta đùa bỡn.
Chuyện này khiến anh rất không thoải mái, rất rất tức giận, nhưng về phương diện khác, anh lại không nhịn được nghĩ, nếu cô thật sự thấy được, vì sao còn muốn giúp anh thoát khỏi ác mộng? Anh tin rằng cô đã sớm nghe được những chuyện anh từng làm. Sự kiện kia chỉ sợ là tin đồn lớn nhất trong trường học, thậm chí cả thành phố này năm đó. Nhưng nghe người khác nói, và thật sự nhìn thấy là hai việc khác nhau.
Ác mộng của anh từ trước đến nay đều rất rõ ràng, không thể nào quên. Nhiều năm qua chúng vẫn rõ ràng như mới vừa xảy ra hôm qua.
Nhưng cô vẫn thay đổi cảnh trong mơ của anh, mang hạnh phúc của anh trả lại cho anh.
Khi học cấp hai tôi đã từng. . . . . . thầm thích anh. . . . . .
Câu nói kia, nhẹ nhàng vang vọng trong tai anh, mà trong đầu anh lại chỉ nghĩ đến bộ dáng xấu hổ ngượng ngùng của cô khi ở trong chợ.
Đó không phải là sợ hãi, anh biết rõ, cô không sợ anh.
Lẽ ra cô nên cảm thấy sợ hãi, lẽ ra nên sợ anh mới đúng, nhưng cô không hề, nếu cô có thì tuyệt đối không theo anh về nhà.
“Cô gái đáng chết. . . . . .”
Anh than thở, chỉ vì bỗng nhiên anh phát hiện mình rất khó quyết định có nên tiếp tục giận dữ với cô hay không.
“Hi vọng không phải anh đang mắng mẹ em, mẹ nghe thấy sẽ đau lòng.”
Anh bị giọng nói này làm cho giật mình, quay đầu chỉ nhìn thấy Đồ Hoan bưng cà phê, lặng lẽ xuất hiện. Cô bé đã lên cấp hai, tay dài chân dài, dáng người cô bé di truyền từ Hải Dương, may mắn khuôn mặt kia tương đối giống Đào Hoa.
Thấy cô bé, anh nhếch khóe miệng, tươi cười: “Có lẽ em biết, người anh yêu nhất là Đào Hoa, nếu không phải chị ấy đã gả cho Hải Dương rồi, anh nhất định phải lấy chị ấy về nhà, sao lại nỡ để chị ấy đau lòng?”
Nghe cách anh nói, Đồ Hoan cười ha ha, đưa cà phê cho anh.”Nghe anh nói linh tinh, đây, cà phê, mẹ bảo em mang lên cho anh.”
Cô đặt mông ngồi trên ghế dựa bên cạnh anh.
“Lần sau anh muốn em đeo chuông trên người.” Anh nhận tách cà phê kia, cười hỏi: “Bây giờ em cao bao nhiêu vậy?”
“165.” Cô bé nói xong làm mặt quỷ.
“Oa!” Anh cố ý lộ ra vẻ khoa trương, anh cười nhìn cô bé xinh đẹp cột tóc đuôi ngựa đã nhìn từ nhỏ đến lớn, nói: “Nếu em còn tiếp tục phát triển như thế này, sẽ nhanh chóng cao hơn anh mất!”
“Làm ơn, tuyệt đối không muốn.” Cô bé bày ra cái mặt cười đau khổ, “Em hi vọng không cao lên nữa, bây giờ em đã cao nhất lớp rồi.”
Không thể nào, cô bé còn đang tuổi dậy thì, nhất định sẽ cao nữa.
Khi cô bé còn rất nhỏ, mọi người đều biết, đến khi Đồ Hoan trưởng thành, cơ thể nhất định sẽ cao hơn 1mét7, có lẽ sẽ gần 1mét8, kể cả có hơn cũng không ngạc nhiên, nhưng anh tốt bụng không hắt nước lạnh vào cô bé.
“Thật hy vọng em giống Đồ Ái, di truyền chiều cao của mẹ, mà không phải ba.” Đồ Hoan lẩm bẩm.
“Cao có nhiều cái lợi lắm, không khí bên trên khá trong lành đấy.” Anh đùa mở miệng an ủi cô bé, “Lúc anh còn nhỏ, còn ước gì mình nhanh cao lên.”
Nghe vậy, cô bé bật cười hì hì.
“Làm ơn! Còn không khí trong lành, chênh có mấy cm thì trong lành chỗ nào, em thấy anh chỉ giỏi khoác lác!”
Cô bé cười ha ha, đến tận khi mẹ gọi cô bé mới nhảy khỏi ghế dựa, vui vẻ chạy xuống nhà.
Tuy rằng đã cao như người lớn, nhưng trên mặt Đồ Hoan vẫn mang theo nét ngây thơ của một đứa trẻ. Anh biết cô bé bề ngoài nhìn giống người lớn, nhưng trên thực tế vẫn là một cô nhóc nên mới có cách nói gió là gió, nói mưa là mưa như vậy.
Cô luôn là một cô bé trong sáng, lạc quan, anh hi vọng cô bé có thể luôn luôn giữ lại dáng vẻ ấy.
Nhìn cô bé sôi nổi, mặc đồng phục cấp hai đi xuống tầng, anh nhớ tới một cô gái khác đã từng mặc đồng phục như vậy.
Buông cà phê, anh nằm lại lên ghế tựa, hai tay khoanh trước ngực, quyết định không cố gắng loại bỏ bóng dáng cả ngày cứ hiện hữu trong đầu anh không đi kia.
Đàm Như Nhân, khi học cấp hai đa số thời gian đều là một sự tồn tại âm u mơ hồ.
Ký ức của anh về cô, cũng chỉ có một chút như vậy, chỉ là một cô gái không dám nói chuyện với anh, chạy trối chết.
Tôi giống một chiếc radio đã hỏng, nhưng lại không thể tự tắt nguồn điện đi. . . . . .
Giọng cô vọng lại bên tai.
Radio, có nghĩa là lúc đó cô không cần đụng vào cũng có thể nhận ý nghĩ của người khác.
Anh nghĩ, cô không vui cũng là chuyện bình thường.
A Lãng vội đến Ánh Trăng Màu Lam ăn cơm, thực hiện đúng lời hẹn với Hà Đào Hoa.
Ánh Trăng Màu Lam là nhà hàng Đồ Hải Dương và Đào Hoa cùng nhau mở, làm ăn rất tốt.
Đào Hoa rất hài lòng với sự xuất hiện của anh, thưởng anh một bữa ăn ngon. Mặc dù thêm một miệng ăn cũng không khiến cô luống cuống tay chân, từ trước đến nay cô am hiểu nhất là lấp đầy dạ dày trống không của người khác.
Ăn xong bữa tối, sau khi giúp rửa bát xong, anh đến ban công tầng hai của Ánh Trăng Màu Lam, ngồi xuống ghế, nhìn về cảng biển phía trước.
Thuyền hàng to lớn cập bến trong bến cảng nhân tạo, ngọn đèn trên thuyền rực rỡ, chiếu rọi trên mặt biển, chiếu sáng tất cả mọi thứ quanh nó.
Cây dừa trên lối đi bộ ở công viên ven biển nhẹ nhàng lay theo gió.
Anh dựa ra sau, hai tay gối sau đầu, nhìn mây trôi nhẹ trên trời, ngôi sao lấp lánh mờ ảo, anh cố gắng thả lỏng, nhưng không được.
Anh ở đây an toàn tựa như ở nhà. Chỉ cần Hải Dương còn ở đây, anh sẽ không cần lo lắng có bất cứ kẻ nào động được đến một sợi lông tơ của anh.
Lẽ ra anh nên thừa dịp này nghỉ ngơi một chút. Lúc có thể an tâm nghỉ ngơi tuyệt đối phải biết quý trọng, không nên bỏ lỡ cơ hội, đây là bí quyết khi anh làm nghề này.
Mà lúc anh đứng trong phạm vi quản lý của Đồ Hải Dương, ngay sát vách Mạc Sâm, chắc chắn là cơ hội để anh có thể yên tâm nhàn hạ.
Dù sao, người dạy anh đánh nhau và phòng thủ đều là bọn họ.
Cho nên, anh nên thả lỏng hơn, nhân lúc này chợp mắt một chút, khi nào cần họ sẽ tự gọi anh.
Nhưng anh vừa nhắm mắt vào, hình ảnh Đàm Như Nhân cười khổ quay mặt đi lại hiện lên trước mắt.
Anh không nên quay đầu nhìn, nhưng anh lại quay đầu, xuyên qua cửa sổ thấy cô cầm cốc trà, nụ cười nhàn nhạt lại có chút bi thương.
Anh không hiểu nổi cô gái kia.
Nói thật, anh cũng không cần hiểu cô, anh chỉ cần chắc chắn cô sẽ không gây ra bất cứ tổn hại gì là được.
Sau khi trở về vào sáng hôm nay, anh đã nhanh chóng điều tra tất cả tư liệu về cô.
Cô không nói dối, những chuyện cô nói sau này đều là thật sự. Khi cô năm tuổi đã gặp tai nạn xe cộ, học xong tiểu học lên trung học thì chuyển đến trường ở nơi này. Bà ngoại cô qua đời khi cô học năm hai trung học, ba mẹ cô ở Đài Bắc, cô không có người thân nào khác.
Cô chính là bạn học trung học của anh nhiều năm trước.
Anh nên để chuyện này trôi qua, vì nguyên nhân không biết tên, anh tin cô sẽ giữ lời cam đoan của cô, không nhìn trộm anh nữa.
Cảm giác tự dưng bị nhìn trộm, vẫn khiến anh lo lắng.
Có lẽ, đây là nguyên nhân khiến anh không thể thả lỏng.
Anh không thể chắc chắn rằng cô gái kia không nhìn lén được những chuyện khác, những chuyện anh không muốn mọi người biết.
Cô nói anh gặp ác mộng, cho nên ý thức của cô mới bị kéo đến.
Có lẽ cô đã nhìn thấy tất cả. . . . . .
Đáng chết.
Vẻ mặt chột dạ của cô bỗng nhiên hiện lên, anh chậm nửa nhịp mới hiểu rõ một việc, không nhịn được chửi ra tiếng.
Hiển nhiên cô không chỉ thấy được mà còn làm một vài chuyện.
Trước đây, anh luôn bị ác mộng làm tỉnh dậy, nhưng lần này thì không. Lúc ấy, anh được kéo ra khỏi ác mộng. Một giây trước anh vẫn đang ở trong cơn ác mộng khủng bố ngày xưa, một giây sau anh đã chạy trên sân thể dục, cùng đá bóng với Đồ Ưng.
Chẳng qua, tất cả những hình ảnh đó không hoàn toàn xuất phát từ thị giác của anh. Có một vài hình ảnh đúng là ký ức của anh, nhưng có một vài thì không. Một vài hình ảnh xen kẽ khác, là nhìn từ trên khán đài, anh thấy mình trên bãi tập, thấy Đồ Ưng, thấy Đồ Cần.
Khi anh nhấc chân sút gôn, anh cảm nhận được sự vui vẻ chân thành, nỗi căng thẳng và sự hưng phấn không phải của anh.
Anh nghe thấy tiếng cô cười.
Một vài hình ảnh kia, là trí nhớ của cô.
Nói thật, thiếu niên trong giấc mơ kia nhìn đẹp trai muốn chết.
Anh chưa bao giờ biết, mình khi đó lại đẹp trai như vậy. Ký ức thời thanh xuân anh nhớ được phần lớn đều là chuyện không vui vẻ.
Thậm chí anh gần như đã quên hoàn toàn trận bóng kia, đến tận khi cô làm anh nhớ lại.
Nhiều năm qua, anh chỉ nhớ đến quá khứ ảm đạm, đen tối, nhưng cô lại nhớ được hạnh phúc của anh.
Trong lồng ngực bỗng dưng dâng lên một cảm xúc khó có thể nói rõ.
Thiếu niên sáng sủa lại xuất sắc kia là anh trong mắt cô, là Quan Lãng trong trí nhớ của Đàm Như Nhân.
Khi học cấp hai tôi đã từng. . . . . . thầm thích anh. . . . . .
Cô nói bởi vì như thế nên cô mới bị cảm xúc quá mãnh liệt của anh hấp dẫn, đi vào trong giấc mơ của anh.
Nhưng anh không cho rằng chỉ vì như thế mà cô tốt bụng lôi anh ra khỏi cơn ác mộng. Hẳn là cô đã thấy, anh đoán cô biết anh đã từng làm những gì.
Trong nháy mắt, anh có cảm giác bất lực và khó chịu y như bị người mổ xẻ, để mặc người ta đùa bỡn.
Chuyện này khiến anh rất không thoải mái, rất rất tức giận, nhưng về phương diện khác, anh lại không nhịn được nghĩ, nếu cô thật sự thấy được, vì sao còn muốn giúp anh thoát khỏi ác mộng? Anh tin rằng cô đã sớm nghe được những chuyện anh từng làm. Sự kiện kia chỉ sợ là tin đồn lớn nhất trong trường học, thậm chí cả thành phố này năm đó. Nhưng nghe người khác nói, và thật sự nhìn thấy là hai việc khác nhau.
Ác mộng của anh từ trước đến nay đều rất rõ ràng, không thể nào quên. Nhiều năm qua chúng vẫn rõ ràng như mới vừa xảy ra hôm qua.
Nhưng cô vẫn thay đổi cảnh trong mơ của anh, mang hạnh phúc của anh trả lại cho anh.
Khi học cấp hai tôi đã từng. . . . . . thầm thích anh. . . . . .
Câu nói kia, nhẹ nhàng vang vọng trong tai anh, mà trong đầu anh lại chỉ nghĩ đến bộ dáng xấu hổ ngượng ngùng của cô khi ở trong chợ.
Đó không phải là sợ hãi, anh biết rõ, cô không sợ anh.
Lẽ ra cô nên cảm thấy sợ hãi, lẽ ra nên sợ anh mới đúng, nhưng cô không hề, nếu cô có thì tuyệt đối không theo anh về nhà.
“Cô gái đáng chết. . . . . .”
Anh than thở, chỉ vì bỗng nhiên anh phát hiện mình rất khó quyết định có nên tiếp tục giận dữ với cô hay không.
“Hi vọng không phải anh đang mắng mẹ em, mẹ nghe thấy sẽ đau lòng.”
Anh bị giọng nói này làm cho giật mình, quay đầu chỉ nhìn thấy Đồ Hoan bưng cà phê, lặng lẽ xuất hiện. Cô bé đã lên cấp hai, tay dài chân dài, dáng người cô bé di truyền từ Hải Dương, may mắn khuôn mặt kia tương đối giống Đào Hoa.
Thấy cô bé, anh nhếch khóe miệng, tươi cười: “Có lẽ em biết, người anh yêu nhất là Đào Hoa, nếu không phải chị ấy đã gả cho Hải Dương rồi, anh nhất định phải lấy chị ấy về nhà, sao lại nỡ để chị ấy đau lòng?”
Nghe cách anh nói, Đồ Hoan cười ha ha, đưa cà phê cho anh.”Nghe anh nói linh tinh, đây, cà phê, mẹ bảo em mang lên cho anh.”
Cô đặt mông ngồi trên ghế dựa bên cạnh anh.
“Lần sau anh muốn em đeo chuông trên người.” Anh nhận tách cà phê kia, cười hỏi: “Bây giờ em cao bao nhiêu vậy?”
“165.” Cô bé nói xong làm mặt quỷ.
“Oa!” Anh cố ý lộ ra vẻ khoa trương, anh cười nhìn cô bé xinh đẹp cột tóc đuôi ngựa đã nhìn từ nhỏ đến lớn, nói: “Nếu em còn tiếp tục phát triển như thế này, sẽ nhanh chóng cao hơn anh mất!”
“Làm ơn, tuyệt đối không muốn.” Cô bé bày ra cái mặt cười đau khổ, “Em hi vọng không cao lên nữa, bây giờ em đã cao nhất lớp rồi.”
Không thể nào, cô bé còn đang tuổi dậy thì, nhất định sẽ cao nữa.
Khi cô bé còn rất nhỏ, mọi người đều biết, đến khi Đồ Hoan trưởng thành, cơ thể nhất định sẽ cao hơn 1mét7, có lẽ sẽ gần 1mét8, kể cả có hơn cũng không ngạc nhiên, nhưng anh tốt bụng không hắt nước lạnh vào cô bé.
“Thật hy vọng em giống Đồ Ái, di truyền chiều cao của mẹ, mà không phải ba.” Đồ Hoan lẩm bẩm.
“Cao có nhiều cái lợi lắm, không khí bên trên khá trong lành đấy.” Anh đùa mở miệng an ủi cô bé, “Lúc anh còn nhỏ, còn ước gì mình nhanh cao lên.”
Nghe vậy, cô bé bật cười hì hì.
“Làm ơn! Còn không khí trong lành, chênh có mấy cm thì trong lành chỗ nào, em thấy anh chỉ giỏi khoác lác!”
Cô bé cười ha ha, đến tận khi mẹ gọi cô bé mới nhảy khỏi ghế dựa, vui vẻ chạy xuống nhà.
Tuy rằng đã cao như người lớn, nhưng trên mặt Đồ Hoan vẫn mang theo nét ngây thơ của một đứa trẻ. Anh biết cô bé bề ngoài nhìn giống người lớn, nhưng trên thực tế vẫn là một cô nhóc nên mới có cách nói gió là gió, nói mưa là mưa như vậy.
Cô luôn là một cô bé trong sáng, lạc quan, anh hi vọng cô bé có thể luôn luôn giữ lại dáng vẻ ấy.
Nhìn cô bé sôi nổi, mặc đồng phục cấp hai đi xuống tầng, anh nhớ tới một cô gái khác đã từng mặc đồng phục như vậy.
Buông cà phê, anh nằm lại lên ghế tựa, hai tay khoanh trước ngực, quyết định không cố gắng loại bỏ bóng dáng cả ngày cứ hiện hữu trong đầu anh không đi kia.
Đàm Như Nhân, khi học cấp hai đa số thời gian đều là một sự tồn tại âm u mơ hồ.
Ký ức của anh về cô, cũng chỉ có một chút như vậy, chỉ là một cô gái không dám nói chuyện với anh, chạy trối chết.
Tôi giống một chiếc radio đã hỏng, nhưng lại không thể tự tắt nguồn điện đi. . . . . .
Giọng cô vọng lại bên tai.
Radio, có nghĩa là lúc đó cô không cần đụng vào cũng có thể nhận ý nghĩ của người khác.
Anh nghĩ, cô không vui cũng là chuyện bình thường.
Danh sách chương