Cô không chỉ cảm nhận được cảm xúc của kẻ điên, ma men hoặc cãi nhau, không chỉ bị ác mộng ảnh hưởng, cô có thể cảm ứng được hiện trường giết người.
Ông trời ơi, cô gái này còn chưa phát điên, quả thực là kỳ tích.
Cô rất rối loạn, hơn nữa còn sợ hãi. Môi cô run rẩy, thái dương giật giật, đáy mắt chứa đầy sợ hãi. Trong chớp mắt, anh thấy tinh thần của cô hơi hoảng loạn, sợ hãi hiện lên trên mặt.
Biết cô nhớ lại vụ án mạng kia, anh không chút suy nghĩ, bắt đầu mở miệng: “Cô nói khi học cấp hai cô thầm yêu tôi.”
Như Nhân hoàn hồn, cúi mặt xuống.
Lại một lần nữa, anh đột ngột cắt đứt suy nghĩ của cô, dường như anh biết cô đang nghĩ gì cho nên cố ý dẫn dắt sự chú ý của cô rời đi.
“Tôi không nói như vậy.” Cô không dám ngẩng đầu nhưng lại ngụy biện .”Tôi nói thích, không phải nói thầm yêu.”
Anh không tranh luận với cô về hai từ đồng nghĩa này, vừa dịu dàng lau khô cho cô vừa trần thuật một sự thật hiển nhiên: “Cô bây giờ còn thích tôi.”
Cô mím môi, không để ý, nắm vặn khăn tắm trên người, vịt chết còn cứng mỏ nói: “Đó. . . . . . Đó là anh đẩy ngã tôi xuống đất, còn tự kéo tôi lục lọi lung tung khắp nhà tôi.”
Tuy giọng nói cương quyết nhưng mặt cô lại đỏ, màu hồng phấn nhàn nhạt, hơi xấu hổ.
Anh thu tay, để khăn lông trên đầu cô, đi về phòng tắm lấy máy sấy.
Nhìn qua gương, anh có thể thấy cô gái kia lấy khăn lông che nửa gương mặt, ngồi cuối giường liếc trộm anh, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn đỏ.
Anh thích nhìn mặt cô đỏ ửng, thẹn thùng vì anh.
Dù là vì nguyên nhân gì, cô gái này bị anh hấp dẫn.
Không hiểu sao tâm trạng anh trở nên tốt hơn, nhưng anh không biểu hiện ra mặt, anh không thích ở vào thế yếu. Mà năng lực của Đàm Như Nhân khiến anh thấy không dễ chịu, dường như bị thiếu một chút lợi thế.
Đụng chạm, trọng điểm là đụng chạm.
Cô nói cô đã học cách khống chế, phải chạm vào đối phương mới có thể đọc tâm.
Đồ Cần cũng cần chạm vào vật thể mới có thể đọc được tàn niệm người ta để lại.
Ở phương diện nào đó, thật ra anh rất muốn cách xa cô gái phiền phức này.
Anh không hiểu, bản thân biết rõ cô rất phiền phức, vì sao vẫn còn ở đây, vì sao lại tìm đến cô, vì sao còn chạm vào cô, vì sao không rời đi.
Tầm mắt của cô lưu luyến sau lưng anh. Chỗ đó có vết sẹo mới vừa tròn hai tháng.
Cứt chó.
Anh bỗng nhiên xoay người, cho rằng cô sẽ xấu hổ lúng túng thu lại tầm mắt, nhưng cô không. Viên đạn xuyên qua cơ thể anh, để lại vết sẹo ở thắt lưng và trước bụng anh. Cô trừng mắt nhìn chỗ đó, sắc mặt hơi trắng bệch, sau đó từ từ nâng cao tầm mắt, nhìn thẳng vào mắt anh.
Anh chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với sự hoảng hốt và sợ hãi khó có thể giấu trong mắt cô.
Nhưng trong đôi đồng tử như nước mùa thu kia không có sự sợ hãi, chỉ có. . . . . . Đau lòng? Anh không thể tin được, lại có khát vọng muốn tin, không hiểu sao điều này khiến cơn tức giận trỗi dậy.
Tâm trạng mâu thuẫn quay cuồng giữa lồng ngực, một giây sau hóa thành câu chữ trào ra.
“Cô nên biết, chuyện kia là thật.”
Cô không hỏi đó là chuyện gì, chỉ vô ý thức bỏ khăn lông che môi xuống, con ngươi đen càng sâu hơn nhìn anh, nhẹ nhàng gật đầu, dịu dàng nói: “Ừ, tôi biết.”
Đây không phải là phản ứng nên có.
Anh mắt híp lại, thốt ra: “Tôi giết ba tôi.”
Cô không thể hiện ra chút kinh hoảng hoặc sợ hãi nào, ngay một chút cũng không có. Cô chỉ dùng đôi con ngươi đen dịu dàng mà đau thương chăm chú nhìn anh, lại nhẹ nhàng nói ra ba chữ.
“Tôi biết rõ.”
Hiển nhiên, cô thật sự biết.
Anh trừng mắt nhìn cô, hai tay khoanh trước ngực, tựa trên khung cửa, mở miệng hỏi vấn đề quấy rầy anh rất lâu: “Cô biết rõ tôi là ai, đã từng làm chuyện gì, vì sao còn thích tôi?”
“Bởi vì, anh chỉ vì bảo vệ mẹ anh.” Cô trả lời không chút do dự.
Đã từng có một khoảng thời gian, bên ngoài tin vịt bay đầy trời, anh biết có rất nhiều tin đồn khó nghe, phiên bản đáng sợ nào cũng có.
“Nhiều phiên bản như vậy, cô lại chọn tin vào phiên bản tôi là một người tốt?” Anh đứng thẳng lên, tới gần cô, không thể kìm chế nổi mở miệng châm chọc cô, “Vì sao? Bởi vì cô không muốn tin mình lại ngu xuẩn đến mức thích một tên tội phạm giết người? Cô có nghĩ rằng có lẽ tôi thật sự là kẻ tội ác tày trời, đứa con bất hiếu vô ơn cho nên mới phạm phải tội giết cha?”
“Anh không phải.” Cô ngẩng đầu nhìn anh đi lên phía trước, nói như đinh đóng cột.
Anh giận dữ cúi đầu, lạnh lùng nói: “Cô nên biết tôi không có một chút cảm giác tội lỗi nào.”
“Đương nhiên anh có.” Cô trả lời không chớp mắt: “Bằng không anh sẽ không gặp ác mộng.”
A Lãng cứng đờ, sau một lúc lâu, chậm rãi cúi người, nói: “Có lẽ tôi sợ báo ứng.”
Cô có thể thấy lửa giận trong mắt anh, còn có cái khác.
“Anh chưa bao giờ để ý thứ đó.” Nhìn người đàn ông đang phẫn nộ kia, Như Nhân nhỏ giọng chỉ ra sự thật, khàn khàn nói: “Nếu thực sự có báo ứng, anh còn hận không thể vươn hai tay ôm lấy nó.”
Anh ngừng thở, trong mắt có ánh sáng lấp lánh chuyển động.
“Cha anh đã chết, ông ta đã bị trừng phạt đúng tội, mà mẹ anh, bà ấy yêu anh. . . . . .” Nỗi đau của anh rõ ràng như thế, cô không kìm lòng được nâng tay lên, có ý xoa nhẹ khuôn mặt anh.
Anh nhanh như chớp bắt lấy tay cô, không để cô chạm vào. Nhưng tình cảm mãnh liệt như nước lũ vẫn từ trong lòng bàn tay anh len lỏi vào trong cô, đau khổ, phẫn nộ, bi thương bao trùm cô.
“Sao cô biết? Sao cô xác định được?” Anh giận trừng mắt nhìn cô.
Anh nắm dùng sức như thế, tay cô gần như bị bóp nát, nhưng cô nghe thấy khát vọng che giấu dưới sự phẫn nộ của anh, cô cảm nhận được sự đau khổ và tự trách của anh.
“Bởi vì. . . . . .” Như Nhân cố nén nước mắt, không thể giấu bí mật kia được nữa, run rẩy nói: “Bởi vì tôi ở đó, tối hôm đó, tôi ở đấy. Tôi nghe thấy bà ấy hét lên, lúc đó tôi đã học được cách khống chế, nhưng nỗi đau và tuyệt vọng của bà ấy quá mạnh mẽ, xuyên qua cả phòng vệ của tôi. . . . . .”
Anh khiếp sợ nhìn cô, huyết sắc trên mặt mất hết.
“Bà ấy cầu xin, xin ai đó đến cứu con trai bà ấy. . . . . . Bà ấy muốn cứu anh, tôi có thể nghe được, tôi muốn giúp. . . . . .” Hai mắt Đàm Như Nhân đẫm lệ mờ mịt nhìn người đàn ông trước mắt, khàn giọng nói: “Mẹ anh, nguyện ý dùng hết tất cả để bảo vệ anh . . . . . Bà ấy yêu anh, bà không hi vọng anh tự trách hay xúc phạm bản thân như vậy. . . . . .”
Khuôn mặt lạnh lùng của anh trắng bệch, không thể tin được trừng mắt nhìn cô.
Như Nhân hít vào, kiên trì nói ra nghi ngờ trong lòng anh nhiều năm, nói: “Anh không phải là súc sinh giết cha, không phải là dã thú tàn nhẫn, anh không phải là cha anh. . . . . .”
Anh đột ngột buông lỏng tay cô, gần như có hơi lảo đảo lùi một bước, gương mặt trắng bệch cứng đờ, trừng mắt nhìn cô.
Cả người Như Nhân chấn động, cắn môi, cảm thấy mình rất ngu xuẩn. Cô không nên nhìn lén anh rồi xen vào việc của anh, còn nói ra bí mật của anh khi chưa được phép.
Bây giờ nhất định anh sẽ cảm thấy cô là quái vật, chỉ sợ tránh cô còn không kịp.
Nhưng anh cần phải biết, cô không thể cứ để anh cho rằng mẹ anh không thương anh, vì anh vô dụng không thể cứu được mẹ mà tiếp tục oán trách bản thân, cũng không thể để anh tiếp tục nghi ngờ bản thân là dã thú máu lạnh vô tình như vậy được.
Khi suy nghĩ giấu trong lòng với cảm xúc nước lũ của anh cùng xông đến, cô đã đau lòng lại khó có thể tin.
Ông trời ơi, vậy mà anh lại cho rằng mình sẽ biến thành kẻ như cha anh.
Thật sự là điên khùng.
Cô nhất định là điên rồi, nhưng cô không nhịn được, cho nên cô nhìn người đàn ông đau khổ kia, mở miệng nói ra ý nghĩ trong lòng.
“Anh không phải là cha anh, anh sẽ không thay đổi thành người tà ác, tôi thật sự đã gặp cái gì gọi là tà ác rồi, tin tôi, anh tuyệt đối không tà ác, anh không giống ông ấy.”
Trong một giây ngắn ngủi, cả căn phòng yên lặng, chỉ có tiếng thở nặng nề.
Sau đấy anh xoay người đi về phòng tắm, đóng sầm cửa lại.
Tiếng cửa đóng văng vẳng trong phòng, tiếng ông ông vang bên tai lại không thể ngăn cản những lời Đàm Như Nhân nói.
Tôi ở đấy.
Cô nói.
Tôi có thể thấy. . . . . . Tôi cảm nhận được một án mạng. . . . . .
Anh nghĩ cô có khả năng nhìn thấy nhưng không ngờ cô thật sự ở đó.
Đương nhiên anh có cảm giác tội lỗi. . . . . . Bằng không anh sẽ không gặp ác mộng. . . . . .
Anh không biết bản thân mình lại đang làm cái quỷ gì nữa. Anh không biết anh muốn nghe cô nói thế nào. Nhưng anh không thể nào ngờ cô lại nói những lời đó.
Tôi ở đấy.
Cứt chó!
Cô nhìn thấy không phải là ác mộng của anh, cô có mặt ở hiện trường, cô đã ở đó. Cô cho rằng cô biết chân tướng, nhưng ngay cả đương sự như anh cũng không biết thì làm sao cô có thể biết được cái chân tướng cứt chó gì?
Nhưng cô tỉnh táo, cô nhìn thấy, cô nói mẹ muốn cứu anh.
Bà ấy yêu anh. . . . . . Bà ấy không hi vọng anh oán trách xúc phạm bản thân như vậy. . . . . .
Nhưng bà ấy đã chết, sau khi đưa đi cấp cứu bà vì mất máu quá nhiều, thoi thóp hai ngày vẫn chết, không hề tỉnh lại lần nào.
Gương phủ đầy hơi nước, một người đàn ông trừng mắt nhìn lại anh, trong mắt có sự tàn bạo hung ác, thoạt nhìn anh giống hệt người đàn ông tàn nhẫn kia.
Sống lưng run rẩy, anh đột mở vòi nước xoay người đưa đầu dưới cột nước lạnh như băng.
Nước lạnh thấu xương chảy ướt đầu anh, anh mở to miệng thở phì phò. Anh không giống ông ấy.
Giọng nói dịu dàng khàn khàn của cô quanh quẩn bên tai.
Anh rất hi vọng cô nói thật, anh rất hi vọng cô thật sự hiểu được chân tướng là gì.
A Lãng ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt ướt đẫm trong gương kia, rốt cuộc cũng nhìn thấy chính mình.
Anh không phải là cha anh, anh sẽ không biến thành người tà ác. . . . . .
Đàm Như Nhân hiểu rõ cảm xúc và ý nghĩ của anh.
Chính chuyện này khiến anh mất đi bình tĩnh vốn có.
Ông trời ơi, cô gái này còn chưa phát điên, quả thực là kỳ tích.
Cô rất rối loạn, hơn nữa còn sợ hãi. Môi cô run rẩy, thái dương giật giật, đáy mắt chứa đầy sợ hãi. Trong chớp mắt, anh thấy tinh thần của cô hơi hoảng loạn, sợ hãi hiện lên trên mặt.
Biết cô nhớ lại vụ án mạng kia, anh không chút suy nghĩ, bắt đầu mở miệng: “Cô nói khi học cấp hai cô thầm yêu tôi.”
Như Nhân hoàn hồn, cúi mặt xuống.
Lại một lần nữa, anh đột ngột cắt đứt suy nghĩ của cô, dường như anh biết cô đang nghĩ gì cho nên cố ý dẫn dắt sự chú ý của cô rời đi.
“Tôi không nói như vậy.” Cô không dám ngẩng đầu nhưng lại ngụy biện .”Tôi nói thích, không phải nói thầm yêu.”
Anh không tranh luận với cô về hai từ đồng nghĩa này, vừa dịu dàng lau khô cho cô vừa trần thuật một sự thật hiển nhiên: “Cô bây giờ còn thích tôi.”
Cô mím môi, không để ý, nắm vặn khăn tắm trên người, vịt chết còn cứng mỏ nói: “Đó. . . . . . Đó là anh đẩy ngã tôi xuống đất, còn tự kéo tôi lục lọi lung tung khắp nhà tôi.”
Tuy giọng nói cương quyết nhưng mặt cô lại đỏ, màu hồng phấn nhàn nhạt, hơi xấu hổ.
Anh thu tay, để khăn lông trên đầu cô, đi về phòng tắm lấy máy sấy.
Nhìn qua gương, anh có thể thấy cô gái kia lấy khăn lông che nửa gương mặt, ngồi cuối giường liếc trộm anh, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn đỏ.
Anh thích nhìn mặt cô đỏ ửng, thẹn thùng vì anh.
Dù là vì nguyên nhân gì, cô gái này bị anh hấp dẫn.
Không hiểu sao tâm trạng anh trở nên tốt hơn, nhưng anh không biểu hiện ra mặt, anh không thích ở vào thế yếu. Mà năng lực của Đàm Như Nhân khiến anh thấy không dễ chịu, dường như bị thiếu một chút lợi thế.
Đụng chạm, trọng điểm là đụng chạm.
Cô nói cô đã học cách khống chế, phải chạm vào đối phương mới có thể đọc tâm.
Đồ Cần cũng cần chạm vào vật thể mới có thể đọc được tàn niệm người ta để lại.
Ở phương diện nào đó, thật ra anh rất muốn cách xa cô gái phiền phức này.
Anh không hiểu, bản thân biết rõ cô rất phiền phức, vì sao vẫn còn ở đây, vì sao lại tìm đến cô, vì sao còn chạm vào cô, vì sao không rời đi.
Tầm mắt của cô lưu luyến sau lưng anh. Chỗ đó có vết sẹo mới vừa tròn hai tháng.
Cứt chó.
Anh bỗng nhiên xoay người, cho rằng cô sẽ xấu hổ lúng túng thu lại tầm mắt, nhưng cô không. Viên đạn xuyên qua cơ thể anh, để lại vết sẹo ở thắt lưng và trước bụng anh. Cô trừng mắt nhìn chỗ đó, sắc mặt hơi trắng bệch, sau đó từ từ nâng cao tầm mắt, nhìn thẳng vào mắt anh.
Anh chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với sự hoảng hốt và sợ hãi khó có thể giấu trong mắt cô.
Nhưng trong đôi đồng tử như nước mùa thu kia không có sự sợ hãi, chỉ có. . . . . . Đau lòng? Anh không thể tin được, lại có khát vọng muốn tin, không hiểu sao điều này khiến cơn tức giận trỗi dậy.
Tâm trạng mâu thuẫn quay cuồng giữa lồng ngực, một giây sau hóa thành câu chữ trào ra.
“Cô nên biết, chuyện kia là thật.”
Cô không hỏi đó là chuyện gì, chỉ vô ý thức bỏ khăn lông che môi xuống, con ngươi đen càng sâu hơn nhìn anh, nhẹ nhàng gật đầu, dịu dàng nói: “Ừ, tôi biết.”
Đây không phải là phản ứng nên có.
Anh mắt híp lại, thốt ra: “Tôi giết ba tôi.”
Cô không thể hiện ra chút kinh hoảng hoặc sợ hãi nào, ngay một chút cũng không có. Cô chỉ dùng đôi con ngươi đen dịu dàng mà đau thương chăm chú nhìn anh, lại nhẹ nhàng nói ra ba chữ.
“Tôi biết rõ.”
Hiển nhiên, cô thật sự biết.
Anh trừng mắt nhìn cô, hai tay khoanh trước ngực, tựa trên khung cửa, mở miệng hỏi vấn đề quấy rầy anh rất lâu: “Cô biết rõ tôi là ai, đã từng làm chuyện gì, vì sao còn thích tôi?”
“Bởi vì, anh chỉ vì bảo vệ mẹ anh.” Cô trả lời không chút do dự.
Đã từng có một khoảng thời gian, bên ngoài tin vịt bay đầy trời, anh biết có rất nhiều tin đồn khó nghe, phiên bản đáng sợ nào cũng có.
“Nhiều phiên bản như vậy, cô lại chọn tin vào phiên bản tôi là một người tốt?” Anh đứng thẳng lên, tới gần cô, không thể kìm chế nổi mở miệng châm chọc cô, “Vì sao? Bởi vì cô không muốn tin mình lại ngu xuẩn đến mức thích một tên tội phạm giết người? Cô có nghĩ rằng có lẽ tôi thật sự là kẻ tội ác tày trời, đứa con bất hiếu vô ơn cho nên mới phạm phải tội giết cha?”
“Anh không phải.” Cô ngẩng đầu nhìn anh đi lên phía trước, nói như đinh đóng cột.
Anh giận dữ cúi đầu, lạnh lùng nói: “Cô nên biết tôi không có một chút cảm giác tội lỗi nào.”
“Đương nhiên anh có.” Cô trả lời không chớp mắt: “Bằng không anh sẽ không gặp ác mộng.”
A Lãng cứng đờ, sau một lúc lâu, chậm rãi cúi người, nói: “Có lẽ tôi sợ báo ứng.”
Cô có thể thấy lửa giận trong mắt anh, còn có cái khác.
“Anh chưa bao giờ để ý thứ đó.” Nhìn người đàn ông đang phẫn nộ kia, Như Nhân nhỏ giọng chỉ ra sự thật, khàn khàn nói: “Nếu thực sự có báo ứng, anh còn hận không thể vươn hai tay ôm lấy nó.”
Anh ngừng thở, trong mắt có ánh sáng lấp lánh chuyển động.
“Cha anh đã chết, ông ta đã bị trừng phạt đúng tội, mà mẹ anh, bà ấy yêu anh. . . . . .” Nỗi đau của anh rõ ràng như thế, cô không kìm lòng được nâng tay lên, có ý xoa nhẹ khuôn mặt anh.
Anh nhanh như chớp bắt lấy tay cô, không để cô chạm vào. Nhưng tình cảm mãnh liệt như nước lũ vẫn từ trong lòng bàn tay anh len lỏi vào trong cô, đau khổ, phẫn nộ, bi thương bao trùm cô.
“Sao cô biết? Sao cô xác định được?” Anh giận trừng mắt nhìn cô.
Anh nắm dùng sức như thế, tay cô gần như bị bóp nát, nhưng cô nghe thấy khát vọng che giấu dưới sự phẫn nộ của anh, cô cảm nhận được sự đau khổ và tự trách của anh.
“Bởi vì. . . . . .” Như Nhân cố nén nước mắt, không thể giấu bí mật kia được nữa, run rẩy nói: “Bởi vì tôi ở đó, tối hôm đó, tôi ở đấy. Tôi nghe thấy bà ấy hét lên, lúc đó tôi đã học được cách khống chế, nhưng nỗi đau và tuyệt vọng của bà ấy quá mạnh mẽ, xuyên qua cả phòng vệ của tôi. . . . . .”
Anh khiếp sợ nhìn cô, huyết sắc trên mặt mất hết.
“Bà ấy cầu xin, xin ai đó đến cứu con trai bà ấy. . . . . . Bà ấy muốn cứu anh, tôi có thể nghe được, tôi muốn giúp. . . . . .” Hai mắt Đàm Như Nhân đẫm lệ mờ mịt nhìn người đàn ông trước mắt, khàn giọng nói: “Mẹ anh, nguyện ý dùng hết tất cả để bảo vệ anh . . . . . Bà ấy yêu anh, bà không hi vọng anh tự trách hay xúc phạm bản thân như vậy. . . . . .”
Khuôn mặt lạnh lùng của anh trắng bệch, không thể tin được trừng mắt nhìn cô.
Như Nhân hít vào, kiên trì nói ra nghi ngờ trong lòng anh nhiều năm, nói: “Anh không phải là súc sinh giết cha, không phải là dã thú tàn nhẫn, anh không phải là cha anh. . . . . .”
Anh đột ngột buông lỏng tay cô, gần như có hơi lảo đảo lùi một bước, gương mặt trắng bệch cứng đờ, trừng mắt nhìn cô.
Cả người Như Nhân chấn động, cắn môi, cảm thấy mình rất ngu xuẩn. Cô không nên nhìn lén anh rồi xen vào việc của anh, còn nói ra bí mật của anh khi chưa được phép.
Bây giờ nhất định anh sẽ cảm thấy cô là quái vật, chỉ sợ tránh cô còn không kịp.
Nhưng anh cần phải biết, cô không thể cứ để anh cho rằng mẹ anh không thương anh, vì anh vô dụng không thể cứu được mẹ mà tiếp tục oán trách bản thân, cũng không thể để anh tiếp tục nghi ngờ bản thân là dã thú máu lạnh vô tình như vậy được.
Khi suy nghĩ giấu trong lòng với cảm xúc nước lũ của anh cùng xông đến, cô đã đau lòng lại khó có thể tin.
Ông trời ơi, vậy mà anh lại cho rằng mình sẽ biến thành kẻ như cha anh.
Thật sự là điên khùng.
Cô nhất định là điên rồi, nhưng cô không nhịn được, cho nên cô nhìn người đàn ông đau khổ kia, mở miệng nói ra ý nghĩ trong lòng.
“Anh không phải là cha anh, anh sẽ không thay đổi thành người tà ác, tôi thật sự đã gặp cái gì gọi là tà ác rồi, tin tôi, anh tuyệt đối không tà ác, anh không giống ông ấy.”
Trong một giây ngắn ngủi, cả căn phòng yên lặng, chỉ có tiếng thở nặng nề.
Sau đấy anh xoay người đi về phòng tắm, đóng sầm cửa lại.
Tiếng cửa đóng văng vẳng trong phòng, tiếng ông ông vang bên tai lại không thể ngăn cản những lời Đàm Như Nhân nói.
Tôi ở đấy.
Cô nói.
Tôi có thể thấy. . . . . . Tôi cảm nhận được một án mạng. . . . . .
Anh nghĩ cô có khả năng nhìn thấy nhưng không ngờ cô thật sự ở đó.
Đương nhiên anh có cảm giác tội lỗi. . . . . . Bằng không anh sẽ không gặp ác mộng. . . . . .
Anh không biết bản thân mình lại đang làm cái quỷ gì nữa. Anh không biết anh muốn nghe cô nói thế nào. Nhưng anh không thể nào ngờ cô lại nói những lời đó.
Tôi ở đấy.
Cứt chó!
Cô nhìn thấy không phải là ác mộng của anh, cô có mặt ở hiện trường, cô đã ở đó. Cô cho rằng cô biết chân tướng, nhưng ngay cả đương sự như anh cũng không biết thì làm sao cô có thể biết được cái chân tướng cứt chó gì?
Nhưng cô tỉnh táo, cô nhìn thấy, cô nói mẹ muốn cứu anh.
Bà ấy yêu anh. . . . . . Bà ấy không hi vọng anh oán trách xúc phạm bản thân như vậy. . . . . .
Nhưng bà ấy đã chết, sau khi đưa đi cấp cứu bà vì mất máu quá nhiều, thoi thóp hai ngày vẫn chết, không hề tỉnh lại lần nào.
Gương phủ đầy hơi nước, một người đàn ông trừng mắt nhìn lại anh, trong mắt có sự tàn bạo hung ác, thoạt nhìn anh giống hệt người đàn ông tàn nhẫn kia.
Sống lưng run rẩy, anh đột mở vòi nước xoay người đưa đầu dưới cột nước lạnh như băng.
Nước lạnh thấu xương chảy ướt đầu anh, anh mở to miệng thở phì phò. Anh không giống ông ấy.
Giọng nói dịu dàng khàn khàn của cô quanh quẩn bên tai.
Anh rất hi vọng cô nói thật, anh rất hi vọng cô thật sự hiểu được chân tướng là gì.
A Lãng ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt ướt đẫm trong gương kia, rốt cuộc cũng nhìn thấy chính mình.
Anh không phải là cha anh, anh sẽ không biến thành người tà ác. . . . . .
Đàm Như Nhân hiểu rõ cảm xúc và ý nghĩ của anh.
Chính chuyện này khiến anh mất đi bình tĩnh vốn có.
Danh sách chương