Giận dữ trừng cậu ta, A Lãng nhíu mày, bóp chặt quai túi sách, sải bước đi qua.

Tên ẻo lả kia lùi sang một bên, sắc mặt vẫn có vẻ như bị thương.

Đáng giận! Phiền muốn chết!

A Lãng dừng bước, trừng cậu ta nói: “Fuck! Tôi muốn đại tiện nhưng tôi không có giấy vệ sinh, nhà vệ sinh của cậu có không?”

Đồ Ưng ngẩn ra, gật gật đầu.

A Lãng cầm cặp sách đi vào nhà vệ sinh, đóng rầm cửa lại.

Mẹ nó! Cậu đang làm cái gì vậy? Cậu ngồi xổm trên sàn phòng tắm, phiền chán vò đầu, thật muốn phá hoại cái gì đó.

Nơi này thật quá sạch sẽ, dường như ngay cả bồn cầu cũng thơm, trên cửa sổ còn đặt một chậu cây, giống phòng mẫu trước kia cậu từng thấy trên tạp chí.

Cậu biết mình thật khốn kiếp, cậu biết mình nên đi ra ngoài xin lỗi, gia cảnh thằng nhóc mắt to tốt cũng không phải lỗi của cậu ta.

Qua một hồi lâu, cậu mới hít sâu một hơi đi ra ngoài.

Đồ Ưng khoanh chân ngồi trước TV, bên cạnh đặt đĩa cơm cà ri, TV đang ngừng ở cảnh lúc cậu đi.

A Lãng hơi sững sờ. Đồ Ưng thấy cậu trở về liền cầm điều khiển ấn cho đĩa tiếp tục chạy.

Tiếng quyền anh ầm ĩ vang lên tràn ngập cả căn phòng.

Cậu chần chừ một lúc mới đi đến, ngồi xuống cạnh bàn bên người thằng nhóc kia.

Đôi bên bắt tay, rít gào, sau đó trợ thủ rời khỏi sàn đấu, tiếng chuông vang lên, trọng tài nhấc tay lên tuyên bố trận đấu thật sự bắt đầu.

Hai nam sinh vốn còn có chút mất tự nhiên, nhưng khi trận đấu bắt đầu, hai người rất nhanh liền quên hết không thoải mái vừa rồi. Khi cú đánh đầu tiên xảy ra, hai người đều kêu đi. Đến lúc trận đấu tiến hành đến lúc cao trào nhất, hai thiếu cùng nhảy lên, hưng phấn lớn tiếng gào thét.

Một giờ liền, bọn họ ở trong phòng xem hết trận đấu này đến trận đấu khác.

“Cậu có thấy không? Fuck! Cú đấm móc kia thực mẹ nó lợi hại! Mẹ nó! Quá ảo ──”

“Đúng! Quá ảo!”

“Tên đó siêu mạnh! Cậu có thấy cú đấm trái vừa nãy không? Bốp! Trực tiếp đánh vào eo!”

“Đó là gan, chỗ đó ít cơ bắp hơn. Dưới xương sườn chính là gan, đánh vào đó có thể tấn công vào gan, tạo thành tổn thương lớn, thể lực nhanh chóng tiêu hao.”

“Thật sao?”

“Ừ.” Đồ Ưng gật đầu.

Khó trách cậu ta không cao, góc độ ra tay lại cực chuẩn. A Lãng bội phục nhìn cậu ta một cái, nhưng lực chú ý lập tức lại bị trận đấu đặc sắc trên TV hấp dẫn.

Ngày đó, bọn cậu xem mấy trận đấu liền. Hai nam sinh xem đến quên mình, thảo luận nước miếng tung bay.

Trong lúc đó, mẹ Đồ Ưng còn đưa đồ uống và điểm tâm lên cho.

Cậu đã lâu không được ăn no như thế, chơi vui vẻ như thế, đối với cậu mà nói nhà họ Đồ giống như Thiên đường, cậu thậm chí hoàn toàn quên mất những chuyện không thoải mái trong cuộc sống này.

Đến gần chín giờ, cậu mới lưu luyến không nỡ chuẩn bị về nhà.

“Nếu cậu muốn xem, vậy lúc nào cũng có thể đến đây.”

Khi cậu sắp đi, Đồ Ưng nhìn cậu nói.

Tên này rất nghiêm túc, cậu nhếch miệng cười.

“Được!”

Ngoài phòng, trăng sáng lên cao.

Cậu đi qua dãy hành lang đến nhà ăn phía trước .

“Phải về rồi sao?” Đào Hoa nhìn thấy cậu, mỉm cười.

“Vâng.” Cậu gật đầu, có chút ngượng ngùng. Đang định vội vàng rời khỏi, lại suýt đụng vào người khổng lồ, cậu vội xin lỗi: “Xin lỗi.”

Đào Hoa nhìn thấy chồng, cười nói: “Hải Dương, anh trở về thật đúng lúc, trễ rồi, anh đưa A Lãng về nhà đi.”

“Không cần!” Cậu có chút bối rối, vội vàng cự tuyệt.”Nhà của cháu rất gần, đi một chút là đến ──”

Nhưng người khổng lồ lại gật đầu, cầm chìa khóa xe xoay người đẩy cửa đi ra ngoài.

Mẹ nó! Nghĩ đến chuyện ngồi cùng xe với người khổng lồ này da đầu cậu đã tê rần! Hơn nữa cậu cũng không muốn để người ta nhìn thấy nhà cậu ──

Cậu không biết có phải sắc mặt mình đã trắng bệch rồi hay không mà mẹ Đồ Ưng lại đi tới, cười nhét cho cậu một túi bánh quy, an ủi.

“Đừng sợ! Hải Dương thực ra rất tốt, chẳng qua bề ngoài có chút hung dữ mà thôi! Đây, cho cháu này, mang về làm điểm tâm!”

“Cháu không có, không phải cháu sợ!” Cậu cầm lấy bánh quy, không nhịn được phản bác.

“OK, cháu không sợ.” Cô cười, vỗ vỗ bờ vai của cậu, “Mau đi đi, hôm khác có rảnh đến chơi nữa nhé!”

A Lãng nhìn cô, không hiểu sao lại ngượng ngùng, chỉ có thể gật gật đầu, rồi mới xoay người rời đi.

Ngoài cửa, người khổng lồ đã chờ ở bên kia, xe nổ máy từ lâu.

Cậu chấp nhận số phận lên xe, người khổng lồ nhìn cậu hỏi.

“Cháu ở chỗ nào?”

Cậu nói địa chỉ, nhưng chỉ nói tên ngã tư đường gần đó.

Người đàn ông gật đầu, lái xe. Thái độ người đàn ông này không thể nói là thân thiết hay không thân thiết.

Trong xe yên lặng kỳ lạ.

A Lãng có chút lo lắng bất an. Thật vất vả mới đến ngõ trước cửa, cậu mở miệng nói: “Dừng ở đây là được rồi ạ.”

Người đàn ông không nói thêm gì, dừng xe ở bên đường.

Cậu mở cửa xuống xe, thật muốn co cẳng bỏ chạy, lại nghe người nọ gọi cậu lại.

“Này!”

Trong lòng bỗng nhảy dựng, A Lãng nơm nớp ngẩng đầu, đột nhiên hiểu ra người này đã biết.

Cậu rất giống người cha vừa ra tù, càng lớn lại càng giống. Vài năm trước lão già kia bị nhốt vào tù, chuyện này rất ầm ĩ, người quanh đây gần như đều biết cậu là con trai ông ta.

Mỗi lần có người hỏi tên cậu, cậu luôn cố gắng không nói đến họ của mình, nhưng vẫn có người hiểu được.

Cho nên, cậu căng thẳng, cứng đờ đứng đó, không để bản thân có bất cứ biểu cảm nào, chờ người đàn ông này lên tiếng cảnh cáo cậu đừng có tiếp cận con trai ông.

Dù sao, không ai thích có quan hệ với tội phạm.

“Cháu để quên bánh quy.”

Giọng nói trầm thấp hồn hậu văng vẳng trong trời đêm.

A Lãng ngây người, tưởng rằng mình nghe nhầm.

Nhưng người khổng lồ kia lại xuống xe, mang túi bánh quy bị cậu đặt trên ghế ngồi đến trước mặt cậu.

Người đàn ông này nhìn thẳng vào cậu.

Không giống những người khác, luôn trốn tránh ánh mắt của cậu, lờ đi sự tồn tại của cậu, còn không thì sẽ lộ ra vẻ khinh thường.

Người khổng lồ đầu trọc cúi đầu nhìn cậu, không chút tránh né, trong mắt không có e ngại hay đồng tình.

“Rất ngon đó.” Người khổng lồ đầu trọc mặt không biểu cảm, lên tiếng, nhét bánh quy vào trong tay cậu, “Cho thêm chocolate.”

Cậu cầm túi bánh quy kia, không hiểu sao cổ họng có chút nghèn nghẹn.

Biết phải cảm ơn, nhưng cậu không thể nào phát ra bất cứ âm thanh gì, chỉ vội vàng gật gật đầu, rồi mới xoay người rời đi.

Ngõ nhỏ trước mắt thông tới khá nhiều ngôi nhà san sát tồi tàn. Dưới ánh đèn đường, đống nhà trệt chắp vá này thoạt nhìn càng thêm chướng mắt.

Cậu biết người kia còn đang nhìn. Cậu nhanh chóng đi về phía trước, qua vài căn nhà mới tới cửa nhà mình. Trước khi vào, cậu không nhịn được quay đầu.

Người khổng lồ đầu trọc vẫn đứng dưới đèn đường, nhìn thấy cậu quay đầu, người đàn ông kia gật đầu với cậu nhưng vẫn chưa xoay người lên xe.

Đột nhiên, cậu hiểu ra người kia đang chờ cậu về nhà.

Người khổng lồ lần đầu tiên gặp mặt kia lo lắng cho sự an toàn của cậu.

Làm ơn, cậu đã học cấp hai, không phải trẻ con nữa rồi. Cậu đánh nhau với người ta không biết đã bao nhiêu lần, người quanh đây vốn không dám tìm cậu gây sự, cậu không tìm người ta gây sự đã là tốt lắm rồi.

Nhưng cha mẹ Đồ Ưng hiển nhiên không cho rằng như vậy.

Trong lồng ngực, có cảm giác khó nói thành lời đang bùng lên.

Bóp chặt túi bánh quy ở trong tay, cậu thu hồi ánh mắt, đẩy cửa gỗ cũ đi vào trong nhà.

Quả nhiên, không bao lâu sau, cậu nghe thấy xe nổ máy.

Ở đây mọi người không mua nổi xe, tiếng động cơ ôtô ở trong đêm trở nên vô cùng rõ ràng.

Bọn họ là người tốt, rất tốt.

Cậu còn tưởng, người tốt đã sớm tuyệt chủng rồi.

Hiển nhiên là không phải.

Trong nhà cũ có mùi mốc ẩm ướt, phòng khách nho nhỏ không có ai, ngay cả đèn cũng không bật.

Cậu sớm có thói quen, khi về trong nhà không có ai.

Mẹ đi trực đêm, muộn hơn tý nữa mới về, tên phế vật kia hiển nhiên không biết đã chạy tới đâu làm loạn.

Người nọ không ở đây mới tốt, cậu còn có chút tự do, không cần nhìn sắc mặt ông ta.

Trái ngược với nhà họ Đồ, ở đây tồi tàn lại nhỏ hẹp, tựa như trại dân chạy nạn.

Trong phòng, chỉ có một gian phòng nho nhỏ dùng ba tấm vách chia ra và một gian phòng khách, còn có nhà bếp, cùng một gian phòng tắm sơ sài.

Toàn bộ diện tích cũng chỉ lớn hơn phòng Đồ Ưng chút chút mà thôi.

Nhưng đây là nhà cậu.

Cậu đi đến phòng tắm, dùng nước lạnh tắm rửa, giặt sạch đồng phục bẩn hôi, treo lên móc, rồi mới trở lại ván giường góc phòng khách nằm xuống đi ngủ.

Mấy tiếng nữa cậu phải đến cảng cá làm công, buổi sáng còn phải đi đưa báo.

Cậu cần ngủ, nhưng cơn buồn ngủ lại không tới. Cậu nằm trên ván giường thô cứng, trong đầu toàn là khung cảnh quyền anh hôm nay được xem, còn có người bạn mới và vợ chồng nhà họ Đồ.

Cậu lăn qua lăn lại trên giường, trong lòng có hâm mộ cũng có ghen tị, còn có chút áy náy với mẹ.

Mẹ đối xử với cậu rất tốt, bọn họ chỉ không có tiền mà thôi.

Không có tiền không phải là lỗi.

Huống hồ, bà đã rất cố gắng cho cậu cuộc sống tốt nhất.

Cậu nói với mình, âm thầm thề, tương lai có một ngày, cậu cũng muốn cho mẹ một căn nhà lớn, giống nhà của nhà họ Đồ vậy.

Thời gian trong đêm đen chậm rãi trôi qua, cậu từ từ thả lỏng, gần như cũng sắp ngủ. Nhưng đột nhiên, một tiếng kêu đau truyền tới.

“Đừng!”

Là giọng mẹ cậu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện