Như Nhân thở sâu, nhìn người đàn ông dần hạ hỏa trước mắt, không biết vì sao, cô đột nhiên thấy thà rằng anh cứ tiếp tục phát hỏa còn hơn.
Anh nhìn chằm chằm vào cô giống như nhìn một con rắn.
Cô giơ tay lên yên lặng lau bùn trên mặt, sau đó chuyển tầm mắt, rũ mắt không tiếp tục nhìn anh, chỉ nhét những lọn tóc bẩn rũ xuống về sau tai, lẩm bẩm nói: “Trên cơ bản, năng lực của tôi tương đối giống Đồ Cần, nhưng anh ấy là đọc tàn niệm từ vật thể, còn tôi là từ con người.”
“Cô là người có siêu năng lực.” Anh kết luận.
Câu bình luận này khiến cổ họng cô thít lại, có đôi khi cô cảm thấy khi người ta nói những lời này, chẳng khác gì đang nói “Cô là quái thai”.
Ít nhất anh chưa nói cô bị điên.
Tuy rằng như thế, cô vẫn không nhịn được biện minh cho mình, “Tôi là người, không khác gì người khác cả, chỉ có giác quan thứ sáu là tốt hơn thôi.”
Anh im lặng một giây, sau đó mở miệng: “Thật xin lỗi, cô nói không sai.”
Không ngờ anh sẽ xin lỗi, cô kinh ngạc ngẩng đầu, đã thấy anh lạnh mặt, nói tiếp: “Nhưng đêm qua chưa được sự cho phép của tôi, cô đã lợi dụng năng lực đặc biệt của cô vào phòng tôi.”
Lời chỉ trích này khiến cô co rúm lại một chút.
“Tôi không cố ý.” Cô nói khẽ.
“Cô đã ở đó.” Anh nhíu mày chỉ ra trọng điểm.
“Đó là bởi vì bức tường bảo vệ của tôi có chỗ hổng, tôi là bị kéo qua đó, không phải tôi chủ động đi qua.”
“Có ý gì?” Anh trừng mắt nhìn cô.
Cô chần chờ một chút, cắn môi mềm, sau một lúc lâu mới vô cùng xấu hổ nói: “Khi còn học cấp hai tôi đã từng. . . . . . thầm thích anh, tôi nghĩ chuyện xảy ra giữa trưa ngày hôm qua đã khiến tôi có chút để ý anh, cho nên tối hôm qua tôi nằm mơ, giấc mơ có liên quan đến lúc còn học cấp hai.”
Nắm chặt tay, cô bất an nhìn anh, cố gắng nói thật hàm súc: “Tôi đoán lúc đó có lẽ anh cũng mơ thấy. . . . . . chuyện cũ, cho nên ý thức của tôi đã bị kéo qua. Khi tôi ngủ, sức phòng vệ sẽ giảm xuống, không thể được như lúc tỉnh.”
“Ý cô là lúc cô ngủ đã xuất hồn sao?” Anh không thể tin bật thốt lên.
“Đó là ngoài ý muốn, cảm xúc quá mãnh liệt sẽ tự tìm tới tôi, ảnh hưởng đến tôi. Nếu anh không thấy ác mộng, tôi cũng sẽ không bị kéo qua.”
Vẻ mặt anh kỳ lạ, khó có thể nói rõ cảm xúc lúc này của anh. Nhưng cô biết đó không phải là vui vẻ, không phải cảm xúc vui vẻ cô đã từng gặp.
Như Nhân trừng mắt nhìn anh, hơi tức giận nói: “Đừng nhìn tôi như thể quái thai vậy, tôi cũng đâu muốn có năng lực này. Trước kia tôi cũng rất bình thường, nhưng lúc tiểu học tôi gặp tai nạn xe cộ, sau khi tỉnh lại đã biến thành thế này rồi.”
Cô vòng qua anh, đi đến bồn rửa mặt, kéo khăn trùm đầu xuống, mở nước ấm, thấm ướt khăn trùm đầu, lau vết bẩn trên mặt, vừa nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Khi chuyện ngoài ý muốn vừa xảy ra, tôi giống như một cái radio hỏng, không thể tự tắt nguồn điện, nhưng bây giờ tôi đã học được cách khống chế rồi.”
Anh không mở miệng, cô theo khóe mắt nhìn thấy vẻ không hài lòng trên mặt anh.
“Tôi đã nói rồi, tối hôm qua đều là ngoài ý muốn.” Cô ném khăn trùm đầu bẩn vào giỏ quần áo, chống tay lên bồn rửa mặt, quay đầu nhìn anh, mệt mỏi nói: “Anh yên tâm, tôi thích anh đã là chuyện trước kia, tôi không phải kẻ cuồng theo dõi, cũng không phải biến thái thích rình coi người ta. Anh sẽ không biết luôn luôn bị bắt buộc tiếp nhận cảm xúc của người khác mệt đến mức nào đâu. Nhiều năm qua, tôi luôn luôn cố gắng cản những cảm xúc của người khác chứ không phải nhìn lén bọn họ, tôi cam đoan sau này tuyệt đối sẽ không quấy rầy anh.”
Đột nhiên, anh phát hiện chẳng biết từ lúc nào cô đã không lắp bắp nữa.
“Tôi đã nói hết lời, bây giờ có thể mời anh chuyển động hai chân, rời khỏi nhà tôi, để tôi tắm rửa sạch đống bùn này không? Tôi tin anh biết rõ cửa ở đâu.”
Cô gái trước mắt tái nhợt lại mệt mỏi, cả người cô toàn là bùn, chật vật không chịu nổi, trong đôi mắt to linh động còn có hơi nước khả nghi. Nhưng cô vẫn ngưởng chiếc cằm nho nhỏ, cố gắng ưỡn vai, trừng mắt nhìn anh, duy trì tôn nghiêm còn sót lại của cô.
A Lãng đưa tay cắm trong túi quần, đứng cứng đờ ba giây, sau đó xoay người mở cửa phòng tắm, đi ra ngoài.
Đàm Như Nhân mất nửa tiếng mới tắm xong.
Khi cô cầm khăn lau đi ra cửa phòng, định xuống cầu thang lau dấu chân bùn trên cầu thang và hành lang, lại phát hiện sàn và cầu thang đều đã được lau sạch sẽ.
Cô không nói gì đi xuống tầng, thấy người đàn ông cô cho rằng đã sớm rời đi đứng trong phòng bếp của cô, cầm khăn lau ẩm trong tay nhìn ảnh chụp cô treo trên tường.
Anh cởi giầy thể thao cùng tất bẩn ra, cuốn ống quần cùng cổ tay áo lên, áo sơmi cùng quần dài của anh còn có chút bùn bẩn, nhưng rõ ràng là anh đã cố gắng sửa sang lại bản thân sạch sẽ một chút rồi mới bắt đầu quét dọn.
Mười giờ, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ rộng mở, đậu trên khuôn mặt anh tuấn lập thể của anh.
Người đàn ông này có đôi mắt rất to, lông mi rất dài, cô có thể thấy lông mi anh in lên khuôn mặt một cái bóng giống hình cây quạt.
Như Nhân biết mẹ anh là dân bản xứ, anh có một phần huyết thống dân bản xứ, cho nên ngũ quan mới có thể sâu như vậy, tóc mới có thể đen như bóng đêm như vậy.
Cô đứng ở cửa phòng bếp, do dự không dám đến quá gần anh.
Tuy rằng cô không lên tiếng, anh cũng không quay đầu, nhưng anh hiển nhiên đã phát hiện ra sự tồn tại của cô.
“Ba mẹ cô đâu?”
Câu hỏi của anh quanh quẩn trong phòng bếp tràn ngập ánh mặt trời, cô biết anh đang xem ảnh chụp chung của cô và cha mẹ.
Như Nhân chần chờ, có chút sợ anh, lại không muốn để anh phát hiện bất an của cô, cho nên cô chậm rãi đi vào, rót chén trà cho mình và anh sau đó trả lời vấn đề của anh.
“Ở Bắc Bộ.”
“Bọn họ để cô một mình ở đây?” A Lãng nhìn ảnh chụp lồng trong khung ảnh tự chế trên tường, anh nhìn ra cô rất quý trọng chúng nó. Cô gắn thêm hoa khô và hương thảo quanh khung ảnh, mỗi một cái đều độc nhất vô nhị.
Cô im lặng sau một lúc lâu mới dè dặt cẩn trọng nói: “Tôi không ở một mình, tôi ở cùng bà ngoại.”
Ảnh chụp chung trên tường đại đa số là ảnh chụp hồi nhỏ của cô, thời kì thanh thiếu niên cực kỳ ít, chỉ có mấy tấm chụp chung của cô và một bà lão, ảnh lúc trưởng thành hoàn toàn không có.
Tấm gần đây nhất là lúc cô học trung học, chỉ có một mình cô mặc đồng phục trung học, đứng dưới tàng cây phượng.
Hiển nhiên sau khi cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có người không quá thích ứng với chuyển biến như vậy.
Anh cũng không hồn nhiên cho rằng gia đình trên toàn bộ thế giới đều giống ba nhà Đồ, Cảnh, Mạc kia. Nhưng cô bé và cha mẹ trong ảnh chụp trước mắt thật vui vẻ hạnh phúc, có thể làm đại diện cho “Gia đình tôi thật đáng yêu” rồi.
Nhưng hiển nhiên, cuộc đời đều sẽ thay đổi.
Nụ cười của cô từ cấp hai bắt đầu trở nên cứng ngắc miễn cưỡng, chỉ có một hai tấm ít ỏi lộ ra nụ cười thực sự.
Anh xoay người, sau đó thấy biểu cảm phòng bị trên mặt cô, còn có trà nóng cô rót cho anh.
Trà, là trà lài, mùi thơm ngát nhàn nhạt.
Cô pha trà cho anh làm anh có hơi kinh ngạc, vốn tưởng rằng sau khi trải qua chuyện vừa rồi, khi cô phát hiện anh vẫn còn ở nhà cô, cô sẽ lấy chổi đuổi anh đi ra ngoài mới đúng.
Không ngờ cô lại pha trà cho anh.
Cô gái này, rốt cuộc ngây thơ đến mức nào?
Anh nhìn chằm chằm vào cô giống như nhìn một con rắn.
Cô giơ tay lên yên lặng lau bùn trên mặt, sau đó chuyển tầm mắt, rũ mắt không tiếp tục nhìn anh, chỉ nhét những lọn tóc bẩn rũ xuống về sau tai, lẩm bẩm nói: “Trên cơ bản, năng lực của tôi tương đối giống Đồ Cần, nhưng anh ấy là đọc tàn niệm từ vật thể, còn tôi là từ con người.”
“Cô là người có siêu năng lực.” Anh kết luận.
Câu bình luận này khiến cổ họng cô thít lại, có đôi khi cô cảm thấy khi người ta nói những lời này, chẳng khác gì đang nói “Cô là quái thai”.
Ít nhất anh chưa nói cô bị điên.
Tuy rằng như thế, cô vẫn không nhịn được biện minh cho mình, “Tôi là người, không khác gì người khác cả, chỉ có giác quan thứ sáu là tốt hơn thôi.”
Anh im lặng một giây, sau đó mở miệng: “Thật xin lỗi, cô nói không sai.”
Không ngờ anh sẽ xin lỗi, cô kinh ngạc ngẩng đầu, đã thấy anh lạnh mặt, nói tiếp: “Nhưng đêm qua chưa được sự cho phép của tôi, cô đã lợi dụng năng lực đặc biệt của cô vào phòng tôi.”
Lời chỉ trích này khiến cô co rúm lại một chút.
“Tôi không cố ý.” Cô nói khẽ.
“Cô đã ở đó.” Anh nhíu mày chỉ ra trọng điểm.
“Đó là bởi vì bức tường bảo vệ của tôi có chỗ hổng, tôi là bị kéo qua đó, không phải tôi chủ động đi qua.”
“Có ý gì?” Anh trừng mắt nhìn cô.
Cô chần chờ một chút, cắn môi mềm, sau một lúc lâu mới vô cùng xấu hổ nói: “Khi còn học cấp hai tôi đã từng. . . . . . thầm thích anh, tôi nghĩ chuyện xảy ra giữa trưa ngày hôm qua đã khiến tôi có chút để ý anh, cho nên tối hôm qua tôi nằm mơ, giấc mơ có liên quan đến lúc còn học cấp hai.”
Nắm chặt tay, cô bất an nhìn anh, cố gắng nói thật hàm súc: “Tôi đoán lúc đó có lẽ anh cũng mơ thấy. . . . . . chuyện cũ, cho nên ý thức của tôi đã bị kéo qua. Khi tôi ngủ, sức phòng vệ sẽ giảm xuống, không thể được như lúc tỉnh.”
“Ý cô là lúc cô ngủ đã xuất hồn sao?” Anh không thể tin bật thốt lên.
“Đó là ngoài ý muốn, cảm xúc quá mãnh liệt sẽ tự tìm tới tôi, ảnh hưởng đến tôi. Nếu anh không thấy ác mộng, tôi cũng sẽ không bị kéo qua.”
Vẻ mặt anh kỳ lạ, khó có thể nói rõ cảm xúc lúc này của anh. Nhưng cô biết đó không phải là vui vẻ, không phải cảm xúc vui vẻ cô đã từng gặp.
Như Nhân trừng mắt nhìn anh, hơi tức giận nói: “Đừng nhìn tôi như thể quái thai vậy, tôi cũng đâu muốn có năng lực này. Trước kia tôi cũng rất bình thường, nhưng lúc tiểu học tôi gặp tai nạn xe cộ, sau khi tỉnh lại đã biến thành thế này rồi.”
Cô vòng qua anh, đi đến bồn rửa mặt, kéo khăn trùm đầu xuống, mở nước ấm, thấm ướt khăn trùm đầu, lau vết bẩn trên mặt, vừa nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Khi chuyện ngoài ý muốn vừa xảy ra, tôi giống như một cái radio hỏng, không thể tự tắt nguồn điện, nhưng bây giờ tôi đã học được cách khống chế rồi.”
Anh không mở miệng, cô theo khóe mắt nhìn thấy vẻ không hài lòng trên mặt anh.
“Tôi đã nói rồi, tối hôm qua đều là ngoài ý muốn.” Cô ném khăn trùm đầu bẩn vào giỏ quần áo, chống tay lên bồn rửa mặt, quay đầu nhìn anh, mệt mỏi nói: “Anh yên tâm, tôi thích anh đã là chuyện trước kia, tôi không phải kẻ cuồng theo dõi, cũng không phải biến thái thích rình coi người ta. Anh sẽ không biết luôn luôn bị bắt buộc tiếp nhận cảm xúc của người khác mệt đến mức nào đâu. Nhiều năm qua, tôi luôn luôn cố gắng cản những cảm xúc của người khác chứ không phải nhìn lén bọn họ, tôi cam đoan sau này tuyệt đối sẽ không quấy rầy anh.”
Đột nhiên, anh phát hiện chẳng biết từ lúc nào cô đã không lắp bắp nữa.
“Tôi đã nói hết lời, bây giờ có thể mời anh chuyển động hai chân, rời khỏi nhà tôi, để tôi tắm rửa sạch đống bùn này không? Tôi tin anh biết rõ cửa ở đâu.”
Cô gái trước mắt tái nhợt lại mệt mỏi, cả người cô toàn là bùn, chật vật không chịu nổi, trong đôi mắt to linh động còn có hơi nước khả nghi. Nhưng cô vẫn ngưởng chiếc cằm nho nhỏ, cố gắng ưỡn vai, trừng mắt nhìn anh, duy trì tôn nghiêm còn sót lại của cô.
A Lãng đưa tay cắm trong túi quần, đứng cứng đờ ba giây, sau đó xoay người mở cửa phòng tắm, đi ra ngoài.
Đàm Như Nhân mất nửa tiếng mới tắm xong.
Khi cô cầm khăn lau đi ra cửa phòng, định xuống cầu thang lau dấu chân bùn trên cầu thang và hành lang, lại phát hiện sàn và cầu thang đều đã được lau sạch sẽ.
Cô không nói gì đi xuống tầng, thấy người đàn ông cô cho rằng đã sớm rời đi đứng trong phòng bếp của cô, cầm khăn lau ẩm trong tay nhìn ảnh chụp cô treo trên tường.
Anh cởi giầy thể thao cùng tất bẩn ra, cuốn ống quần cùng cổ tay áo lên, áo sơmi cùng quần dài của anh còn có chút bùn bẩn, nhưng rõ ràng là anh đã cố gắng sửa sang lại bản thân sạch sẽ một chút rồi mới bắt đầu quét dọn.
Mười giờ, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ rộng mở, đậu trên khuôn mặt anh tuấn lập thể của anh.
Người đàn ông này có đôi mắt rất to, lông mi rất dài, cô có thể thấy lông mi anh in lên khuôn mặt một cái bóng giống hình cây quạt.
Như Nhân biết mẹ anh là dân bản xứ, anh có một phần huyết thống dân bản xứ, cho nên ngũ quan mới có thể sâu như vậy, tóc mới có thể đen như bóng đêm như vậy.
Cô đứng ở cửa phòng bếp, do dự không dám đến quá gần anh.
Tuy rằng cô không lên tiếng, anh cũng không quay đầu, nhưng anh hiển nhiên đã phát hiện ra sự tồn tại của cô.
“Ba mẹ cô đâu?”
Câu hỏi của anh quanh quẩn trong phòng bếp tràn ngập ánh mặt trời, cô biết anh đang xem ảnh chụp chung của cô và cha mẹ.
Như Nhân chần chờ, có chút sợ anh, lại không muốn để anh phát hiện bất an của cô, cho nên cô chậm rãi đi vào, rót chén trà cho mình và anh sau đó trả lời vấn đề của anh.
“Ở Bắc Bộ.”
“Bọn họ để cô một mình ở đây?” A Lãng nhìn ảnh chụp lồng trong khung ảnh tự chế trên tường, anh nhìn ra cô rất quý trọng chúng nó. Cô gắn thêm hoa khô và hương thảo quanh khung ảnh, mỗi một cái đều độc nhất vô nhị.
Cô im lặng sau một lúc lâu mới dè dặt cẩn trọng nói: “Tôi không ở một mình, tôi ở cùng bà ngoại.”
Ảnh chụp chung trên tường đại đa số là ảnh chụp hồi nhỏ của cô, thời kì thanh thiếu niên cực kỳ ít, chỉ có mấy tấm chụp chung của cô và một bà lão, ảnh lúc trưởng thành hoàn toàn không có.
Tấm gần đây nhất là lúc cô học trung học, chỉ có một mình cô mặc đồng phục trung học, đứng dưới tàng cây phượng.
Hiển nhiên sau khi cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có người không quá thích ứng với chuyển biến như vậy.
Anh cũng không hồn nhiên cho rằng gia đình trên toàn bộ thế giới đều giống ba nhà Đồ, Cảnh, Mạc kia. Nhưng cô bé và cha mẹ trong ảnh chụp trước mắt thật vui vẻ hạnh phúc, có thể làm đại diện cho “Gia đình tôi thật đáng yêu” rồi.
Nhưng hiển nhiên, cuộc đời đều sẽ thay đổi.
Nụ cười của cô từ cấp hai bắt đầu trở nên cứng ngắc miễn cưỡng, chỉ có một hai tấm ít ỏi lộ ra nụ cười thực sự.
Anh xoay người, sau đó thấy biểu cảm phòng bị trên mặt cô, còn có trà nóng cô rót cho anh.
Trà, là trà lài, mùi thơm ngát nhàn nhạt.
Cô pha trà cho anh làm anh có hơi kinh ngạc, vốn tưởng rằng sau khi trải qua chuyện vừa rồi, khi cô phát hiện anh vẫn còn ở nhà cô, cô sẽ lấy chổi đuổi anh đi ra ngoài mới đúng.
Không ngờ cô lại pha trà cho anh.
Cô gái này, rốt cuộc ngây thơ đến mức nào?
Danh sách chương