Ngày hôm sau, Tiêu Mặc Hàm từ trong lòng ngực ấm áp tỉnh lại, mở mắt đã đối mắt với đôi mắt ôn nhu thâm tình của đối phương.

“Chào.” Khóe mắt cong cong, chủ động hôn lên môi đối phương một cái.

“Chào.” Trán kề trán, lưu giữ ấm áp cùng vui vẻ trong sự tương phùng: “Hàm Nhi…thật muốn thời thời khắc khắc ở bên cạnh ngươi, nửa bước không rời.”

“Ta cũng muốn…” Hốc mắt Tiêu Mặc Hàm hơi ửng đỏ, nhưng mà vẫn áp nỗi chua xót trong lòng xuống, an ủi Túc Lăng Uyên: “Thế nhưng, chính sự quan trọng, mau giải quyết mọi chuyện nhanh một chút, sau đó nhanh một chút về cùng ta…”

“Ừm…ôm thêm chút nữa.” Đạo lý này hắn hiểu, nhưng mà vẫn luyến tiếc không muốn buông tay.

Tiêu Mặc Hàm ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực của Túc Lăng Uyên, tựa như một con mèo con ngoan ngoãn.

Sau một lúc lâu, mới nhớ đến tình huống của Tây Nam, Tiêu Mặc Hàm có chút lo lắng: “Đúng rồi. Bên Tây Nam, như nào rồi?”

Sau khi Túc Lăng Uyên nhận được tin tức của Túc Lăng Đào trở về kinh thành, nhóm người Tôn Trường Phong lập tức chia binh làm hai đường. Cung Cửu mang theo vài ảnh vệ lưu lại phụ cận quân doanh, tùy thời trà trộn vào quân doanh rải rác tin đồn. Tả tướng quân đi cùng với Tôn Trường Phong, trước tiên là cùng 500 binh sĩ ở hướng bắc hội hợp, sau đó lại đem 500 binh sĩ chia làm hai đường, một đội nhân mã ước chừng có hơn 100 người, đi theo Tôn Trường Phong giả dạng thành dân tị nạn từ phương bắc đến, một đường đi đi dừng dừng đi về quân doanh Du quân, còn lại 300 người, ở lại cùng Tả tướng quân chờ tin.

Ba ngày trôi qua, sau khi Cung Cửu cùng năm người còn lại giải quyết xong một vài tên lính, thì dịch dung, thành công trà trộn vào quân doanh Tây Bắc. Cùng lúc đó, cách quân doanh Tây Bắc 10 dặm hướng bắc, có hơn mười người ‘tị nạn’ từ bắc vào nam.

“Đại tướng quân.” Kết thúc một ngày  tuần tra Vệ tướng quân – Lưu Khả, mỗi ngày đều theo lệ thường đối với Tiêu Du báo cáo tình huống.

“Ừ. Tình huống thao luyện hôm nay thế nào?” Tiêu Du ngồi ở trước bàn lật sách nhìn xem tình trạng toàn bộ quân đội.

“Như cũ…” Lưu Khả lời ít ít nhiều.

“Tốt.” Dựa theo quy cũ, lúc này Lưu Khả hẳn là hành lễ cáo lui, nhưng mà vì sao hôm nay còn chưa lui? Vì thế Tiêu Du mở miệng hỏi: “Có việc?”

“Có một chuyện, thuộc hạ không biết có nên tin hay không…” Lưu Khả châm chước từng câu từng chữ.

“Chuyện gì?” Tiêu Du nghe thấy thì buông sổ sách xuống, ngẩng đầu nhìn Lưu Khả.

“Lúc nãy thuộc hạ ra ngoài chọn mua binh lính thì nghe nói, hôm nay quân doanh ở phía Bắc có gặp một số người từ kinh thành đến đây tị nạn…” Hiện tại Túc quốc không có chiến tranh, theo lẽ thường thì bá tánh sẽ không chịu rời xa quê hương đi xa như vậy.

“Tị nạn?” Tiêu Du cũng cảm thấy kỳ quái.

“Không sai. Nghe nói những người này từ phía bắc đến, là vì nghe nói sắp phải đánh giặc, nên mới nam hạ đi đến Xuyên Quý, nghĩ thông báo cho bà con họ hàng cùng nhau đi về hướng đông…” Lưu Khả có chút không rõ tình huống.

“Đánh giặc? Đánh giặc nào?” Tiêu Du lập tức cảnh giác, bá tánh phía bắc cùng với bá tánh phía tây di chuyển về phía đông…. Hay là…..

“Nói là… Đại hoàng tử cấu kết với Du quân ý đồ tạo phản, đã bị hoàng thượng phát hiện.” Lưu Khả trộm liếc nhìn Tiêu Du, thấy sắc mặt đối phương trầm xuống, ấp úng nói: “Hiện tại đại hoàng tử đã bị bắt giam, rất nhanh hoàng thượng sẽ phái quân đội đi đến phía nam thảo phạt Du quân!”

“Cái gì? Tin tức này có thể tin được hay không?” Tiêu Du nghe thấy chuyện bí mật cấu kết tạo phản thì trong lòng đã lộp bộp một tiếng, rồi lại nghe thấy đại hoàng tử đã bị bắt giam càng là nóng lòng.

“Không biết. Mạt tướng cho rằng chuyện này độ tin cậy không cao. Cũng không biết lời đồn từ đâu truyền đến…..” rốt cuộc thì hiện tại cũng không hề nhận được bất kỳ ý chỉ nào từ kinh thành, hơn nữa Lưu Khả cho rằng, hoàng thượng sẽ không cho quân nam hạ nếu như sự tình chưa được điều tra rõ ràng, ít nhất thì cũng sẽ triệu hồi Tiêu Du về kinh điều tra.

Vừa rồi Tiêu Du có chút hốt hoảng, nhưng mà sau khi bình tĩnh nghĩ lại, thì cũng cho rằng việc này có chút kỳ quái. Vẫn là không yên lòng, quyết định cho người vào kinh thành điều tra… Sau khi cho Lưu Khả lui ra, Tiêu Du viết một phong thư, bảo người đưa đến kinh thành, kiểm chứng việc đại hoàng tử bị bắt giam là thật hay không.

Một ngày rồi lại một ngày, dân tị nạn từ phía bắc đến càng lúc càng nhiều, không biết từ lúc nào tin đồn hoàng thượng sắp sửa phái quân thảo phạt nam hạ đã truyền đến toàn bộ quân doanh. Không chỉ có vệ tướng quân, mà ngay cả các vị tướng quân khác cũng nghe thấy chuyện này, sôi nổi đi vào trong trướng Tiêu Du tra hỏi.

“Mọi người không cần hỏi, ta đã phái người đi đến kinh thành điều tra tin tức,  là thật hay giả, rất nhanh sẽ tra ra được…” Tiêu Du không kiên nhẫn nói qua loa có lệ, nhưng mà trong lòng càng là nôn nóng bất an. Hay tin này là thật? Một tháng đã trôi qua, chạng vạng ngày hôm nay, rốt cuộc người được phái đi kinh thành điều tra đã quay trở về, chạy vào quân doanh, xoay người xuống ngựa, vội vội vàng vàng đi vào trong trướng của Tiêu Du.

“Đại tướng quân. Đại sự không ổn, Đại hoàng tử đã bị hoàng thượng bắt giam ở đại lao hình bộ, Tiêu quý phi ở trong cung cũng đã bị cấm túc, nói rằng Hoàng thượng đang phái hình bộ điều tra việc đại hoàng tử bí mật cấu kết với Du quân tạo phản….” Lời nói cũng vì bị kích động mà đứt quãng.

“Cái gì!?” Một tháng này, Tiêu Du đã gần như muốn tin luôn lời đồn này, mà hiện tại càng là làm hắn tin tưởng không chút nghi ngờ.

Vào lúc tâm thần của Tiêu Du không xong, thì Lưu Khả bước nhanh đi vào trong trướng: “Đại tướng quân, ở phía bắc có gần 500 người đang đến gần quân doanh…”

Chẳng lẽ người của hoàng đế đến nhanh như vậy?

“Đi, đi ra ngoài nhìn xem….” Tiêu Du tâm thần trấn định, nên đến thì sớm hay muộn cũng là đến, cũng nên ra ngoài gặp mặt một chút…

Tiêu Du nhanh chóng mặc áo giáp, cầm trường đao, xoay người lên ngựa, mang theo Lưu Khả chạy ra ngoài doanh trại.

Không đến lát sau, quả nhiên nhìn thấy một đội nhân mã từ phía bắc cuồn cuộn mà đến. Hai đội nhân mã cách nhau trăm mét dừng lại giằng co.

Tiêu Du một tay túm chặt dây cương, một tay nắm chặt trường đao, cưỡi ngựa tiến lên vài bước: “Người đến là ai?”

Tả tướng quân cũng hơi hơi tiến lên: “Tiêu đại tướng quân, đã lâu không gặp…”

“Là ngươi?” Người trong quân đội Tây Bắc….

“Hẳn là đại tướng quân đã biết…” Tả tướng quân gật đầu, cố ý nói lời mơ hồ: “Đại tướng quân, cùng là huynh đệ Túc quân, nếu như đại tướng quân đồng ý từ bỏ binh quyền, ngoan ngoãn giơ tay chịu trói, thì có thể miễn cho gà nhà bôi mặt đá nhau….”

“Nếu như ta không đồng ý?” Nếu nói về thực lực, thì quân đội Du quân cùng với Tây Bắc là bất phân cao thấp.

“Rất nhanh viện quân sẽ đến…..Còn mang theo khẩu dụ của hoàng thượng…Tiêu tướng quân không nên hấp hối giãy giụa.” Dựa theo kế hoạch, chỉ cần Tiêu Du trúng kế bắc thượng, thì ngay lúc đó Túc Lăng Uyên sẽ nhanh chóng thỉnh chỉ nam hạ, đến khi ấy, đội quân Tây Bắc sẽ danh chính ngôn thuận trở thành ‘viện quân’ của Tả tướng quân.

“Hừ, Tiêu tướng quân ta chinh chiến cả đời, há có thể để người giết thịt.” Hiện tại Tiêu Du đã suy nghĩ cẩn thận, nếu hoàng đế đã phát hiện chuyện hắn cùng Túc Lăng Tiềm bí mật cấu kết, nếu như hắn không chịu phản kháng, thì kết quả cuối cùng là đại hoàng tử bị phế, không thể kế vị, Tiêu quý phi sẽ bị biếm vào lãnh cung, còn mình thì bị tước đi quyền lực hoặc là bị lưu đày, hoặc là ngồi trong đại lao, cả đời này của hắn cũng coi như là bị phế. Mà kết cục đáng sợ nhất, toàn bộ Tiêu thị đều bị xử trảm. Nhưng nếu như hắn ra sức phản kháng, có thể cứu đại hoàng tử, không chừng còn có hi vọng.

Nói, Tiêu Du hét lớn một tiếng, mang theo nhân mã xông lên.

Tả tướng quân cũng không có ý định ham chiến, trông thấy đối phương đã trúng kế, thì giả vờ đấu không lại, chống cự một chút liền dẫn người lui đi.

Sau khi Túc Lăng Tiềm cùng Túc Lăng Giang bị áp giải vào trong đại lao, Lý Phỉ phụng mệnh hoàng đế điều tra chuyện đại hoàng tử mưu đồ tạo phản cùng với chuyện ngũ hoàng tử vu oan giá họa. Mà đương nhiên Lý Phỉ đã đem chuyện này giao cho Lý Phong điều tra.

Đầu tiên Lý Phong mang theo người đến phủ của Túc Lăng Tiềm, dựa theo lời của quản sự nói, quả nhiên tra ra được Thuận Tài nhập phủ của đại hoàng tử không bao lâu, chủ yếu phụ trách một số công việc không quan trọng như là quét tước, sau đó bởi vì ngày tết mà không có đủ người, cho nên vài lần được điều động đi quét tước tẩm viện của Túc Lăng Tiềm, cũng theo như lời quản sự nói, trước một đêm xảy ra chuyện, Thuận Tài chủ động cùng gã tiểu tư khác thay ban, lại lần nữa đến tẩm viện của đại hoàng tử quét tước thêm lần nữa, nói như vậy Thuận Tài đích xác là người khả nghi.

Tiếp theo, Lý Phong lại đi đến phủ của Túc Lăng Giang, trong danh sách đăng ký hạ nhân, cũng nhìn thấy cái tên Thuận Tài,  ngay cả quê quán, tuổi cũng giống nhau, xem ra…thật sự cùng một người, chẳng qua vị Thuận Tài này bởi vì ở trong phủ ngũ hoàng tử trộm một vài món đồ thì sau đó đã trốn ra khỏi phủ, nhưng mà Túc Lăng Giang lại chưa từng tra hỏi chuyện này, cũng như chưa từng phái người truy tìm Thuận Tài hay là báo quan, rất là khả nghi…

Lý Phong cho người điều tra tung tích của Thuận Tài, đồng thời cũng cho người điều tra Thuận Tài ngày thường có tiếp xúc với ai. Nhưng mà manh mối tựa hồ dần dần lại có quan hệ với Túc Lăng Uyên, chẳng lẽ…chuyện này có ẩn tình? Liên quan đến Tứ biểu huynh?

Trong vòng một tháng điều tra, Lý Phong còn đang buồn rầu hắn phải làm sao báo cáo kết quả, thì hắn nhận được thư của Túc Lăng Uyên do ảnh vệ đưa đến.

Sau khi lấy thư đọc một hồi, lại cầm lấy lá thư để trước ngọn nến. Sau khi nhận được hai lá ‘mật hàm’, Lý Phong khẽ nhếch khóe miệng, ra khỏi cửa phòng, đi đến thư phòng của Lý Phỉ.

Ba ngày sau, giờ Dậu, Ngự thư phòng.

“Hoàng thượng. Theo kết quả điều tra của vi thần, chuyện của đại hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử, đều có khả nghi…” Lý Phỉ ở trước mặt hoàng đế quỳ xuống, vô cùng chua xót nói.

Trong lòng của Túc Viễn đã có chuẩn bị từ trước, nhưng vào lúc nghe thấy đáp án, vẫn là nhịn không được đau lòng: “Lý đại nhân có gì thì nói thẳng, đừng ngại…”

“Theo như điều tra của vi thần, thứ nhất Thuận Tài thật sự là được ngũ hoàng tử phái đi vào phủ của đại hoàng tử, mục đích là đem lá thư vu oan đại hoàng tử cấu kết với Du quân vào trong phủ…” Lý Phỉ nhìn thấy khuôn mặt của Túc Viễn lộ ra kinh ngạc, thì nói tiếp: “Chỉ là…. Không nghĩ đến, đại hoàng tử xác thật có liên lạc với Du quân, cũng có ý định mưu đồ tạo phản bức vua thoái vị…”

Nói, Lý Phỉ lấy hai bức ‘mật hàm’ ra, một bức là thư của Bạch Thu lúc trước muốn để vào trong phủ của Túc Lăng Uyên, giả tạo chứng cứ muốn vu oan Túc Lăng Uyên cấu kết với đội quân Tây Bắc, bức còn lại là thư từ bản chính của Túc Lăng Tiềm qua lại với Du quân, được ảnh vệ của Túc Lăng Uyên dựa theo lời của Thuận Tài, thừa lúc phủ đại hoàng tử hỗn loạn mà trộm mang đi.

“Hoàng thượng, ngũ hoàng tử không chỉ muốn giá họa cho đại hoàng tử, mà còn muốn giá họa cho tứ hoàng tử…. Bức thư này cùng với bức thư tam hoàng tử tìm thấy trước đây, từ phong cách cho đến chữ viết đều là đến cùng một nơi….” Lý Phỉ thấy Túc Viễn đang cầm ba bức thư so sánh, thì nhanh chóng giải thích.

“Thư này…?” Túc Viễn giơ lá thư vu hãm Túc Lăng Uyên lên hỏi

“Là vi thần trong lúc lục soát phủ ngũ hoàng tử tìm thấy…”

“Vậy lá thư này, là tìm được trong phủ Tiềm Nhi?” Túc Viễn lại lấy bức thư Túc Lăng Tiềm cùng Tiêu Du ra hỏi.

“Không sai, thủ hạ của vi thần đã đem phủ đại hoàng tử lục soát một hồi, thì tìm thấy lá thư này… Vị trí cất giấu lá thư này vô cùng bí mật, không dễ phát hiện, tuy rằng ngày ấy tam hoàng tử tìm được lá thư không giống với thư này, nhưng mà lại nói cùng một việc. Đó là mưu phản….”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện