Nghe được câu trả lời của Vương Báo, hai người Lê Dũng đều không khỏi giật mình, không ngờ Vương Báo muốn mời chào bọn họ là để giải quyết khó khăn của hắn.
Thấy biểu hiện của hai người Vương Báo thoáng trầm ngâm rồi chằm chậm nói:
- Không giấu vì ba vị, vùng hoang nguyên phía tây Vũng Hải này nó ba thế lực lớn tạo thành thế chân vạt kiềm kẹp lẫn nhau.
- Nhưng đáng chết là Thạch Sơn thôn ở gần dãy Thập Vạn Đại Sơn không biết bị sao gì chiếu lại chọc vào một cánh quân chính quy đang trên đường đến căn cứ Phần Thiên...
- Kết quả không cần phải nói cũng biết bọn chúng bị quân đội kia tiêu diệt...
Nghe thấy thế Trần Lâm không nhịn được giật mình, cánh quân chính quy đó không cần phải nói cũng biết chính là quân chạy nạn của Gia Bảo.
Tuy là quân chạy nạn thật nhưng vẫn là quân đội chính quy, thậm chí đạn dược súng ống cũng không ít, nhưng phần tử vũ trang tự phát như Vương Báo đụng phải họ chỉ có con đương chết.
Nghĩ đến đây Trần Lâm không nhịn được bật cười nhìn Vương Báo nói:
- Thế là, thế chân vạt vô tình bị phả bỏ...
- Ngài và lực lượng còn lại đang chiến đấu với nhau giành quyền bá chủ vùng này...
Nghe thấy thế Vương Báo gật gật đầu nói:
- Trần tiểu đệ nói không sai, chúng ta đang chiến đấu với lực lượng kia...
- Chỉ là lực lượng kia dù yếu hơn chúng ta nhưng chúng lại có một tên khá mạnh...
- Không ai biết rõ mặt mũi hắn thế nào chỉ biết hắn gọi là Phi Thiên, năng lực bắn tỉa của hắn cực kỳ khủng bố, có thế bắn nát đầu của kẻ thù ở khoảng cách hơn nghìn mét mà không bị phát hiện.
- Bản thân tôi cũng suýt chút chết trong tay hắn.
Nghe thấy Vương Báo nói thế Trần Lâm không nhịn được bỉu môi khinh bỉ.
Rõ ràng là Vương Báo muốn thôn tính lực lượng kia nhưng không ngờ đụng phải thiết bản, phe cánh bên Vương Báo không có ai thiên về phòng thủ hay tốc độ nên bị tên Phi Thiên kia khắc chế.
Đó cũng là lý do hắn nhằm vào Lê Dũng, hoàng quang phòng thủ tuyệt đối của Lê Dũng chính là vũ khí khắc chết những kẻ như Phi Thiên.
Bên kia Vương Báo cũng không giấu giếm suy nghĩ của mình, nhiệt tình nhìn Lê Dũng nói:
- Lê Dũng lão đệ năng lực hoàng quang của đệ chính là khắc tinh của tên khốn Phi Thiên kia...
- Chỉ cần đệ gia nhập chúng ta như vậy chúng ta sẽ là vua vùng hoang nguyên tây Vũng Hải này...
- Đến lúc đó đệ sẽ là lão tứ, ta sẽ cấp cho đệ thôn Phi Vũ của tên Phi Thiên kia cho người của đệ sinh sống, đệ thấy thế nào...
Nghe thấy thế những người thuộc phe cánh Vương Báo đều kinh ngạc, cấp thôn Phi Vũ kia cho Lê Dũng khác gì chuyện phong hầu bái tức ngày xưa, như thế dù Lê Dũng dù vẫn dưới trướng Vương Báo nhưng cũng làm vua một cỏi, nghĩ kiểu gì vẫn hơn làm đương gia dưới trướng Vương Báo như bọn họ.
Còn Lê Dũng cũng triệt để kích động, hắn muốn nương nhờ căn cứ Vũng Hải cốt yếu là để tìm nơi sinh sống tốt cho thôn dân, nay lại có cơ hội nhận được thôn Phi Vũ, dù không biết nó như thế nào nhưng có thể trở thành một trong ba thế lực lớn ở vùng này chắc chắn sẽ không tệ.
Nghĩ đến đây Lê Dũng thoáng nhìn qua Lê Quý như muốn hộ ý rồi nhìn vì Vương Báo đang chờ đợi mở miệng muốn nói gì đó, nhưng khi hắn chưa kịp nói ra thì một bàn tay đã đặc lên vai ngăn hắn lại.
Nhìn lại hoá ra là Trần Lâm đã xuất hiện bên cạnh từ bao giờ, mỉm cười nhìn Lê Dũng đang ngây người rồi nhìn lại Vương Báo nói:
- Thật ngại quá anh Báo, chuyện quanh trọng như vậy hay là để chúng tôi về hội ý trước đã...
- Dù sao đâu cũng là chuyện ánh hưởng đến sinh mạng mà anh chỉ hướng bằng miệng nên cũng cần hảo hảo suy nghĩ, mong anh hiểu cho...
Nghe Trần Lâm nói thế Vương Báo khẽ mỉm cười, rõ ràng tên khốn kia muốn đồi thêm phúc lợi.
Nghĩ lại cũng phải, chuyện đánh đánh giết giết nguy hiểm như vậy muốn người khác giúp mà chỉ hứa với hẹ không thì chắc chỉ có hai tên nhà quê Lê Dũng và Lê Quý một lòng nghĩ cho thôn dân của mình mới đáp ứng, còn kẽ không liên quan như Trần Lâm thì đừng hòng qua mặt.
Nhìn thoáng qua tên tiểu quỷ Trần Lâm kia, Vương Báo không khỏi nhíu mày đau đầu, tên này quá mức tinh minh không dễ gì qua mặt như hai người kia, nhưng đáng chết hơn là hắn lại có tiếng nói nhất định với hai người Lê Dũng.
Khẽ suy nghĩ hồi lâu Vương Báo không tinh không mua được tên tiểu tử kia, hắn lạnh giọng hướng đến hậu viện kêu lên:
- Đem hàng trong hậu viện ra đây...
Nghe thấy thế hay người Vương Ngôn và Lý Tứ không nhịn được chấn kinh, hàng trong hậu viên của Vương Báo chính là cống phẩm của lão dành cho người của khu căn cứ, đến cả đám người thân tính lập không ít chiến công như bọn họ mới được lão thưởng cho, không ngờ hôm nay để mở chào đám người kia lại dùng đến nó.
Rất nhanh trước ánh mắt tò mò của hai người Lê Dũng, ba nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần bước ra, quả thật nếu so với họ thì đám người Như Lan lúc nãy không khác gì những con gà trước mặt khổng tước...
Nhìn vào ba nữ nhân trước mặt Vương Báo có đôi chút tiết nuôi, nhưng rất nhanh đã được giấu đi mỉm cười nói:
- Ba nữ nhân này là ba người đẹp nhất mà ta su tầm được, muốn đem đến cái cứ Vũng Hải tiến cống cho những quan viên ở đó...
- Nhưng hôm nay ta vừa gặp các vị mà đã thấy vô cùng thân tiết...
- Cho nên mong các vị nhận tấm thịnh tình của ta...!yên tâm các nàng đều là xử nữ, vô cùng sạch sẽ...
Nhìn vào ba nữ nhân vô cùng xinh đẹp không thua gì những minh tinh trên truyền hình mà ngày trước mình từng ngước nhìn, Lê Dũng không nhịn được đắn đo.
Rõ ràng vô công bất thu lộc, nếu đã nhận người rồi chính là đáp ứng gia nhập vào đám người Vương Báo kia...
Tuy nhiên một âm thanh ngay bên cạnh đã vang lên làm Lê Dũng giật mình.
Trần Lâm không hề khách khí chỉ vào một trong ba nữ nhân nói:
- Ta muốn nàng ta...
Nghe thấy thế tất cả mọi người đều giật mình, không ngờ tên tiểu quỷ khó đối phó nhất lại chọn nhanh như vậy, không lẽ đúng gu...
Không một giây chần chờ hầu như tất cả mọi người đều quay lại nhìn nữ nhân mà Trần Lâm chỉ, không ngờ nữ nhân kia là một tiểu nữ hài làn da tuyết trắng, mái tóc đen nhánh xõa dài như thác nước, đặc biệt nhất gương mặt của nàng còn khá non nớt như một em bé, hiển nhiên nàng vẫn còn vị thành niên như bộ ngực anh đào của nàng lại vô cùng đầy đặn nó tròn không hề phù hợp với tuổi.
Nhìn vào nữ nhân kia Vương Báo không nhịn được đầy tiếu ý, không ngờ tên này lại thích loli ngực bự, thảo nào những nữ nhân kia không đánh động được hắn.
Còn hai người Vương Ngôn và Lý Tứ thì khuôn mặt trở nên vô cùng âm trầm, không phải chỉ vì ghen ghét khi một nữ nhân xinh đẹp hiếm thấy như vậy lại rơi vào tay kẻ khác mà là vì họ đã chấm nữ nhân này từ lâu, nhưng vẫn không được Vương Báo đồng ý, không ngờ hôm nay lại rơi vào tay người ngoài.
Bên kia Vương Báo không hề quan tâm đến hai tên kia, trong mắt hắn nữ nhân chỉ là hàng hóa bỏ ra để thu về kẻ mạnh như tên Trần Đại Ca kia là vô cùng đáng giá.
Nhìn thoáng qua Trần Lâm đang đứng như không có việc gì Vương Báo bật cười nói:
- Tốt, nếu Trần tiểu đệ đã thích như vậy thì, Thanh Thanh bước tới ra mắt chủ nhân mới của ngươi đi.
Nghe thấy Vương Báo gọi nữ hài tên là Thanh Thanh vội vàng bước ra quỳ gối trước mặt Trần Lâm, ánh mắt lo lắng đầy khuất nhục cùng với gương mặt gây thơ cộng thêm dáng người đầy đặn và bộ ngực to tròn càng tăng thêm mị lực có một không hai của nàng, hoàn toàn có thể được gọi là mặt học sinh ngực phụ huynh.
Vương Báo chỉ vào nữ hài tên là Thanh Thanh kia rồi nhìn qua Trần Lâm nói:
- Trần tiểu đệ, đây là Mục Thanh Thanh, một trong những nữ hài xinh đẹp nhất chỗ của tôi.
- Hiện tại tôi tặng nàng ta cho cậu!
- Hơn nữa cậu biết không? Nàng chính là con gái của thị trưởng thành phố Bạc Hà đấy...
- Con gái của thị trưởng thành phố nghe thấy có kích thích không...
Nghe Vương Báo đem mình biến thành hàng hóa tặng cho người khác, trong mắt Mục Thanh Thanh hiện ra một tia khuất nhục, nhưng bề ngoài của nàng không dám có chút bất mãn nào cả.
Vương Báo muốn chiêu hiền đám người Lê Dũng nên đối đảy với họ rất tốt, nhưng mà với nữ nhân thì hắn chưa từng nương tay bao giờ.
Thanh Thanh đã từng trông thấy một nữ nhân xinh đẹp bị Vương Báo đánh gãy tứ chi ném vào trong nhà chứa mặc cho người ta chà đạp, nữ nhân kia không chịu quá hai ngày đã chết đi, thảm trạng của nàng trước khi chết làm cho người ta tim đập chân rung.
Còn có một nữ nhân khác bị Vương Báo trực tiếp ném cho thây ma ăn sống, nàng tận mắt nhìn thấy thây ma từng ngụm từng ngụm cắn xé người của nữ nhân đó...
Từ đó về sau không có nữ nhân nào dám làm trái lời của Vương Báo chừ khi muốn đi tìm chết...
Nghe Vương Báo nói thế ánh mắt Trần Lâm khẽ động rồi mỉm cười nói:
- Như vậy thì đa tạ anh Báo đã chiếu cố, không giấu gì anh tôi cũng là người thành phố Bạc Hà...
Nghe thấy Trần Lâm nói thế ánh mắt Vương Báo không khỏi sáng lên, nói như vậy tức là hắn và hai người Lê Dũng không mấy liên hệ, rất có thể chỉ là bèo nước gập nhau, như thế giá trị của Trần Lâm sẽ lớn hơn trước rất nhiều.
Nghĩ đến đây Vương Báo tươi cười hẳn lên, nhìn qua Mục Thanh Thanh nói ra:
- Thanh Thanh còn không mau đi qua ra mắt chủ nhân mới...
Nghe thấy thế Thanh Thanh như một một làn gió thơm đi tới bên người Trần Lâm, nàng cúi đầu sau đó quỳ gối trước người cậu, dùng ánh mắt sáng ngời nhìn qua cậu nói:
- Thanh Thanh ra mắt chủ nhân!
Nhìn thấy Mục Thanh Thanh quỳ gối trước người tên tiểu tử kia, trong mắt Lý Tứ và Vương Ngôn hiện ra một tia ghen ghét, còn hai người Lê Dũng thì lắc đầu suýt xoa.
Thấy thế Tử Long mỉm cười vỗ vai Lê Dũng đang ngồi bên cạnh nói:
- Lê Dũng anh cũng nhanh chọn đi, đừng phụ tấm lòng thành của anh Báo...
- Không phải anh thích nữ nhân tóc vàng kia sao, đừng ngại chúng ta đều là người một nhà mà..
Nghe thấy lời nói của Trần Lâm, nữ nhân tóc vàng kia thoáng giật mình rồi nhìn lại Lê Dũng người rất có thể sẽ là chủ nhân mới của mình.
Còn Lê Dũng khi nghe thấy thể thì cũng giật mình không kém, không ngờ vị Trần Đại Ca này lại tinh ý như vậy đã phát hiện hắn thích nữ nhân kia, khuông mặt thoáng cái đỏ bừng ngượng ngùng nói:
- Đâu có Trần tiên sinh đừng nói lung tung, ta nào nghĩ như vậy...
Bên kia Vương Báo thấy tên Trần Đại Ca này sau khi nhận “hàng” thì vô cùng ra sức lôi kéo Lê Dụng, bộ dáng thậm chỉ còn nhiệt tình hơn cả Vương Bảo làm cho hắn không khỏi hài lòng, đúng là làm việc với những người hiểu chuyện thật là thoải mái...
Thấy Trần Lâm đã mở đường cho mình Vương Báo cũng không khách khí phụ họa nói:
- Tốt lắm nếu như Lê Dũng huynh đệ đã thích như vậy thì, Chu Lệ ngươi cũng ra mắt chủ nhân mới đi.
Nghe thấy Vương Báo gọi nữ nhân tóc vàng tên Chu Lệ vội vàng bước ra quỳ xuống trước mặt Lê Dũng ánh mất ướt át đầy xấu hổ nói:
- Chu Lê ra mắt chủ nhân!
Thấy nữ nhân đang quỳ trước mặt mình Lê Dũng không khỏi bồi hồi.
Thật tế Lê Dũng biết nàng, nàng là con gái của một phú gia giàu có của thành phố Bạc Hà từng có lần ghé qua Phúc Điền thôn, lúc đó Lê Dũng đã vô tình bắt gặp dung nhan kiều điểm của nàng, như chỉ dám đứng phía xa mà nhìn, không ngời hôm nay nàng lại quỳ trước mặt mình.
Thấy Lê Dũng đang thất thần nhìn nữ nhân kia, Trần Lâm mỉm cười thì thầm vào tai hắn:
- Nếu ngươi thấy thích thì mau chọn đi, nhưng nữ nhân này đều là hàng hóa trong tay Vương Báo, ngươi không chọn hắn của đem cho người khác...
- Như thế kết cuộc của nàng chưa chắc đã tốt...
Nghe những lời nói của Trần Lâm đồng tử Lê Dũng không khỏi co rút lại, Trần Lâm nói không sai những nữ nhân ở đây đều là hàng hóa của Vương Báo nếu mình không chọn nàng ta thì cũng bị kẻ khác chọn, nhưng Lê Dũng thật lòng không muốn gia nhập vào băng cướp này, hiện tại Vương Báo có việc cần đến họ nên trọng dụng như vậy nhưng đâu ai biết được tương lai sẽ ra sao...
Cứ thế sau một hồi suy nghĩ ánh mắt của Lê Dũng cũng hiện lên sự kiên định, hắn quyết tinh tưởng vào vị đại lão này một phen.
Nhìn chằm chằm vào Trần Lâm, Lê Dũng khẽ thì thầm:
- Được như vậy thì ta tinh vào ngài...
Nói xong Lê Dũng đứng dậy chấp tay với Vương Báo nói:
- Nếu như anh Báo đã có lòng, tiểu đệ đây cũng không thể làm phụ lòng anh...
- Nữ nhân này ta nhận, sau này mong anh Báo cùng các vị chiếu cố...
Nghe thấy thế Vương Báo cười lớn nói:
- Tốt từ nay chúng ta là anh em không cần khách khí...
Nói xong Vương Báo khẽ phất tay, nữ nhân cuối cùng cũng đi đến trước mặt Lê Quý, thấy thế lão cũng không biết phải làm sao đành tạm nhận nàng vậy...
Cứ thế không khí vui vẻ bao trùng cả khu biệt thự, Vương Báo còn phóng khoáng mở một chai rượu nếp mà hắn tích góp được ra khoản đãi mọi người, tuy chỉ có một chai không thấm vào đâu nhưng chai rượu kia cũng thuộc loại xa xỉ phẩm thời mạt thế rồi.
Ngồi trên ghế chủ vị Vương Báo nhìn thoáng qua hai người Lê Dũng còn khá ngại ngùng với nữ nhân bên cạnh, chỉ có tên tiểu quỷ Trần Đại Ca kia thì vô cùng ra dáng đương gia sớm đã ôm Thanh Thanh vào không, bàn tay heo không khách khí xoa nhẹ lên hai quả đào tiên chính mộng của nàng, quả thật nhìn còn thấy giống phần tử cướp bóc hơn cả chính bọn họ.
Mỉm cười nhìn sắc trời bên ngoài, Vương Báo không nhanh không chậm nói:
- Hiện tại trời đã tối, các vị đường sá xa xôi tới đây chắc đã vất vả rồi...
- Hay là hảo hảo tắm rửa nghỉ ngơi đi một đêm...
Nghe thấy thế ba người Lê Dũng ánh mắt không khỏi sáng lên, từ lúc xuất phát đến nay họ chưa tường tắm rửa gì.
Trần Lâm là sảng khoái nhất vội vàng đứng lên gật đầu nói:
- Như thế thì còn gì bằng...
- Chỉ có Lê Dũng huynh là sương nhất...!hai nữ nhân cùng phục thi nha...
Nghe thấy thế Lê Dũng mới thoáng giật mình nhớ ra mình đúng là còn một nữ nhân Như Lan nữa, như vậy hai nữ nhân kia...
Thấy ánh mắt lúng túng của Lê Dũng, Vương Báo bật cười sảng khoái nói:
- Được rồi Trần tiểu đệ, đùng đùa với Lê Dũng lão đệ nữa...
- A Thúy! Mang các vị đây đi nghỉ ngơi đi...
A Thúy đang đứng một bên nghe thấy thế gật gật đầu, dẫn đám người Lê Dũng đi ra ngoài.
.
Nhìn đoàn người Lê Dũng đi mất, Lý Tứ chưa từng lên tiếng đột nhiên bất mãn nói:
- Báo ca, tại sao anh đem Thanh Thanh đưa cho tên tiểu tử kia?
- Anh cũng biết rõ tôi thích nàng ta kia mà.
Nghe Lý Tứ nói thế, Vương Báo nhíu mày nhìn vào hắn tứ giận nói:
- Nữ nhân...!nữ nhân bộ trong đầu mày ngoài nữ nhân ra không còn gì khác sao?
- Đám nữ nhân kia ngoài chơi đùa ra thì còn dùng làm cái gì?
- Chỉ cần chúng ta thống nhất hoang nguyên này trở thành cự đầu phía tây Vũng Hải, nữ nhân nóng bỏng nào mà không có?
- Lại nói nữ nhân của mày còn thiếu sao? Mày có tới bảy nữ nhân còn chưa chơi chán à?
Nghe thấy thế Lý Tứ không phục nói:
- Nhưng Thanh Thanh thì khác!
- Cô nàng này mông cong ngực vểnh nhưng mới chỉ mười ba tuổi, cực phẩm loli như vậy tôi chưa có chơi đùa qua!
Vương Báo nhướng mày tức giận quát:
- Đủ rồi, đừng nói!
- Ngươi thấy không phục thì tự tìm tên kia mà dành người đi, ta đảm bảo không quản đến các ngươi.
Nghe thấy thế Lý Tử tức giận cúi đầu không nói thêm gì nữa, quả thật nếu hắn đánh lại Trần Lâm đã sớm động thủ từ lâu không phải đến giờ này mới chất vấn Vương Báo.
Thấy biểu hiện của Lý Tứ, Vương Báo không khỏi thở dài, hắn cũng ưa thích nữ nhân nhưng quyền lực và sức mạnh mới là thứ hắn yêu thích nhất, nữ nhân chỉ là thứ yếu, một thứ công cụ không hơn không kém.
Hiện tại là thời cơ trăm năm có một để mở rộng thế lực, làm bá chủ một phương đang hiện ra trước mắt làm sao hắn có thể bỏ qua được, chút nữ nhân kia không đáng là gì...
Bên kia thấy không khí đang có phần căng thẳng Vương Ngôn cũng chính là em trai ruột của Vương Báo lắc đầu khuyên nhủ:
- Lý Tứ lão ca đừng tức giận...
- Báo ca nói đúng, đến khi chúng ta thống nhất hoang nguyên phía tây này thì thiếu gì nữ nhân cho anh chơi.
- Thôn Phi Vũ bên kia cũng không ít nữ nhân xinh đẹp...
- Mà nghe nói tên Phi Thiên kia cũng là một nữ nhân xinh đẹp...
- Đến lúc đó chúng tôi nhường cho anh thế nào...
Nghe thấy thế ánh mắt Lý Tứ không khỏi sáng lên, không chỉ Vương Báo mà chính hắn cũng suýt chút chết trong tay tên Phi Thiên kia, nếu quả thật hắn là nữ nhân thì chỉ cần không quá xấu Lý Tứ nhất định lăng nhục nàng đến chết...
Bên kia nghe thấy những lời nói Vương Ngôn, Vương Báo lúc này lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Vương Ngôn với tư cách quân sư của hắn, chẳng những biết vỗ mông ngựa mà còn có tý đầu óc, có thể xem như thành phần có đầu óc duy nhất trong nhóm thuộc hạ của hắn.
Thấy biểu hiện của hai người Vương Báo thoáng trầm ngâm rồi chằm chậm nói:
- Không giấu vì ba vị, vùng hoang nguyên phía tây Vũng Hải này nó ba thế lực lớn tạo thành thế chân vạt kiềm kẹp lẫn nhau.
- Nhưng đáng chết là Thạch Sơn thôn ở gần dãy Thập Vạn Đại Sơn không biết bị sao gì chiếu lại chọc vào một cánh quân chính quy đang trên đường đến căn cứ Phần Thiên...
- Kết quả không cần phải nói cũng biết bọn chúng bị quân đội kia tiêu diệt...
Nghe thấy thế Trần Lâm không nhịn được giật mình, cánh quân chính quy đó không cần phải nói cũng biết chính là quân chạy nạn của Gia Bảo.
Tuy là quân chạy nạn thật nhưng vẫn là quân đội chính quy, thậm chí đạn dược súng ống cũng không ít, nhưng phần tử vũ trang tự phát như Vương Báo đụng phải họ chỉ có con đương chết.
Nghĩ đến đây Trần Lâm không nhịn được bật cười nhìn Vương Báo nói:
- Thế là, thế chân vạt vô tình bị phả bỏ...
- Ngài và lực lượng còn lại đang chiến đấu với nhau giành quyền bá chủ vùng này...
Nghe thấy thế Vương Báo gật gật đầu nói:
- Trần tiểu đệ nói không sai, chúng ta đang chiến đấu với lực lượng kia...
- Chỉ là lực lượng kia dù yếu hơn chúng ta nhưng chúng lại có một tên khá mạnh...
- Không ai biết rõ mặt mũi hắn thế nào chỉ biết hắn gọi là Phi Thiên, năng lực bắn tỉa của hắn cực kỳ khủng bố, có thế bắn nát đầu của kẻ thù ở khoảng cách hơn nghìn mét mà không bị phát hiện.
- Bản thân tôi cũng suýt chút chết trong tay hắn.
Nghe thấy Vương Báo nói thế Trần Lâm không nhịn được bỉu môi khinh bỉ.
Rõ ràng là Vương Báo muốn thôn tính lực lượng kia nhưng không ngờ đụng phải thiết bản, phe cánh bên Vương Báo không có ai thiên về phòng thủ hay tốc độ nên bị tên Phi Thiên kia khắc chế.
Đó cũng là lý do hắn nhằm vào Lê Dũng, hoàng quang phòng thủ tuyệt đối của Lê Dũng chính là vũ khí khắc chết những kẻ như Phi Thiên.
Bên kia Vương Báo cũng không giấu giếm suy nghĩ của mình, nhiệt tình nhìn Lê Dũng nói:
- Lê Dũng lão đệ năng lực hoàng quang của đệ chính là khắc tinh của tên khốn Phi Thiên kia...
- Chỉ cần đệ gia nhập chúng ta như vậy chúng ta sẽ là vua vùng hoang nguyên tây Vũng Hải này...
- Đến lúc đó đệ sẽ là lão tứ, ta sẽ cấp cho đệ thôn Phi Vũ của tên Phi Thiên kia cho người của đệ sinh sống, đệ thấy thế nào...
Nghe thấy thế những người thuộc phe cánh Vương Báo đều kinh ngạc, cấp thôn Phi Vũ kia cho Lê Dũng khác gì chuyện phong hầu bái tức ngày xưa, như thế dù Lê Dũng dù vẫn dưới trướng Vương Báo nhưng cũng làm vua một cỏi, nghĩ kiểu gì vẫn hơn làm đương gia dưới trướng Vương Báo như bọn họ.
Còn Lê Dũng cũng triệt để kích động, hắn muốn nương nhờ căn cứ Vũng Hải cốt yếu là để tìm nơi sinh sống tốt cho thôn dân, nay lại có cơ hội nhận được thôn Phi Vũ, dù không biết nó như thế nào nhưng có thể trở thành một trong ba thế lực lớn ở vùng này chắc chắn sẽ không tệ.
Nghĩ đến đây Lê Dũng thoáng nhìn qua Lê Quý như muốn hộ ý rồi nhìn vì Vương Báo đang chờ đợi mở miệng muốn nói gì đó, nhưng khi hắn chưa kịp nói ra thì một bàn tay đã đặc lên vai ngăn hắn lại.
Nhìn lại hoá ra là Trần Lâm đã xuất hiện bên cạnh từ bao giờ, mỉm cười nhìn Lê Dũng đang ngây người rồi nhìn lại Vương Báo nói:
- Thật ngại quá anh Báo, chuyện quanh trọng như vậy hay là để chúng tôi về hội ý trước đã...
- Dù sao đâu cũng là chuyện ánh hưởng đến sinh mạng mà anh chỉ hướng bằng miệng nên cũng cần hảo hảo suy nghĩ, mong anh hiểu cho...
Nghe Trần Lâm nói thế Vương Báo khẽ mỉm cười, rõ ràng tên khốn kia muốn đồi thêm phúc lợi.
Nghĩ lại cũng phải, chuyện đánh đánh giết giết nguy hiểm như vậy muốn người khác giúp mà chỉ hứa với hẹ không thì chắc chỉ có hai tên nhà quê Lê Dũng và Lê Quý một lòng nghĩ cho thôn dân của mình mới đáp ứng, còn kẽ không liên quan như Trần Lâm thì đừng hòng qua mặt.
Nhìn thoáng qua tên tiểu quỷ Trần Lâm kia, Vương Báo không khỏi nhíu mày đau đầu, tên này quá mức tinh minh không dễ gì qua mặt như hai người kia, nhưng đáng chết hơn là hắn lại có tiếng nói nhất định với hai người Lê Dũng.
Khẽ suy nghĩ hồi lâu Vương Báo không tinh không mua được tên tiểu tử kia, hắn lạnh giọng hướng đến hậu viện kêu lên:
- Đem hàng trong hậu viện ra đây...
Nghe thấy thế hay người Vương Ngôn và Lý Tứ không nhịn được chấn kinh, hàng trong hậu viên của Vương Báo chính là cống phẩm của lão dành cho người của khu căn cứ, đến cả đám người thân tính lập không ít chiến công như bọn họ mới được lão thưởng cho, không ngờ hôm nay để mở chào đám người kia lại dùng đến nó.
Rất nhanh trước ánh mắt tò mò của hai người Lê Dũng, ba nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần bước ra, quả thật nếu so với họ thì đám người Như Lan lúc nãy không khác gì những con gà trước mặt khổng tước...
Nhìn vào ba nữ nhân trước mặt Vương Báo có đôi chút tiết nuôi, nhưng rất nhanh đã được giấu đi mỉm cười nói:
- Ba nữ nhân này là ba người đẹp nhất mà ta su tầm được, muốn đem đến cái cứ Vũng Hải tiến cống cho những quan viên ở đó...
- Nhưng hôm nay ta vừa gặp các vị mà đã thấy vô cùng thân tiết...
- Cho nên mong các vị nhận tấm thịnh tình của ta...!yên tâm các nàng đều là xử nữ, vô cùng sạch sẽ...
Nhìn vào ba nữ nhân vô cùng xinh đẹp không thua gì những minh tinh trên truyền hình mà ngày trước mình từng ngước nhìn, Lê Dũng không nhịn được đắn đo.
Rõ ràng vô công bất thu lộc, nếu đã nhận người rồi chính là đáp ứng gia nhập vào đám người Vương Báo kia...
Tuy nhiên một âm thanh ngay bên cạnh đã vang lên làm Lê Dũng giật mình.
Trần Lâm không hề khách khí chỉ vào một trong ba nữ nhân nói:
- Ta muốn nàng ta...
Nghe thấy thế tất cả mọi người đều giật mình, không ngờ tên tiểu quỷ khó đối phó nhất lại chọn nhanh như vậy, không lẽ đúng gu...
Không một giây chần chờ hầu như tất cả mọi người đều quay lại nhìn nữ nhân mà Trần Lâm chỉ, không ngờ nữ nhân kia là một tiểu nữ hài làn da tuyết trắng, mái tóc đen nhánh xõa dài như thác nước, đặc biệt nhất gương mặt của nàng còn khá non nớt như một em bé, hiển nhiên nàng vẫn còn vị thành niên như bộ ngực anh đào của nàng lại vô cùng đầy đặn nó tròn không hề phù hợp với tuổi.
Nhìn vào nữ nhân kia Vương Báo không nhịn được đầy tiếu ý, không ngờ tên này lại thích loli ngực bự, thảo nào những nữ nhân kia không đánh động được hắn.
Còn hai người Vương Ngôn và Lý Tứ thì khuôn mặt trở nên vô cùng âm trầm, không phải chỉ vì ghen ghét khi một nữ nhân xinh đẹp hiếm thấy như vậy lại rơi vào tay kẻ khác mà là vì họ đã chấm nữ nhân này từ lâu, nhưng vẫn không được Vương Báo đồng ý, không ngờ hôm nay lại rơi vào tay người ngoài.
Bên kia Vương Báo không hề quan tâm đến hai tên kia, trong mắt hắn nữ nhân chỉ là hàng hóa bỏ ra để thu về kẻ mạnh như tên Trần Đại Ca kia là vô cùng đáng giá.
Nhìn thoáng qua Trần Lâm đang đứng như không có việc gì Vương Báo bật cười nói:
- Tốt, nếu Trần tiểu đệ đã thích như vậy thì, Thanh Thanh bước tới ra mắt chủ nhân mới của ngươi đi.
Nghe thấy Vương Báo gọi nữ hài tên là Thanh Thanh vội vàng bước ra quỳ gối trước mặt Trần Lâm, ánh mắt lo lắng đầy khuất nhục cùng với gương mặt gây thơ cộng thêm dáng người đầy đặn và bộ ngực to tròn càng tăng thêm mị lực có một không hai của nàng, hoàn toàn có thể được gọi là mặt học sinh ngực phụ huynh.
Vương Báo chỉ vào nữ hài tên là Thanh Thanh kia rồi nhìn qua Trần Lâm nói:
- Trần tiểu đệ, đây là Mục Thanh Thanh, một trong những nữ hài xinh đẹp nhất chỗ của tôi.
- Hiện tại tôi tặng nàng ta cho cậu!
- Hơn nữa cậu biết không? Nàng chính là con gái của thị trưởng thành phố Bạc Hà đấy...
- Con gái của thị trưởng thành phố nghe thấy có kích thích không...
Nghe Vương Báo đem mình biến thành hàng hóa tặng cho người khác, trong mắt Mục Thanh Thanh hiện ra một tia khuất nhục, nhưng bề ngoài của nàng không dám có chút bất mãn nào cả.
Vương Báo muốn chiêu hiền đám người Lê Dũng nên đối đảy với họ rất tốt, nhưng mà với nữ nhân thì hắn chưa từng nương tay bao giờ.
Thanh Thanh đã từng trông thấy một nữ nhân xinh đẹp bị Vương Báo đánh gãy tứ chi ném vào trong nhà chứa mặc cho người ta chà đạp, nữ nhân kia không chịu quá hai ngày đã chết đi, thảm trạng của nàng trước khi chết làm cho người ta tim đập chân rung.
Còn có một nữ nhân khác bị Vương Báo trực tiếp ném cho thây ma ăn sống, nàng tận mắt nhìn thấy thây ma từng ngụm từng ngụm cắn xé người của nữ nhân đó...
Từ đó về sau không có nữ nhân nào dám làm trái lời của Vương Báo chừ khi muốn đi tìm chết...
Nghe Vương Báo nói thế ánh mắt Trần Lâm khẽ động rồi mỉm cười nói:
- Như vậy thì đa tạ anh Báo đã chiếu cố, không giấu gì anh tôi cũng là người thành phố Bạc Hà...
Nghe thấy Trần Lâm nói thế ánh mắt Vương Báo không khỏi sáng lên, nói như vậy tức là hắn và hai người Lê Dũng không mấy liên hệ, rất có thể chỉ là bèo nước gập nhau, như thế giá trị của Trần Lâm sẽ lớn hơn trước rất nhiều.
Nghĩ đến đây Vương Báo tươi cười hẳn lên, nhìn qua Mục Thanh Thanh nói ra:
- Thanh Thanh còn không mau đi qua ra mắt chủ nhân mới...
Nghe thấy thế Thanh Thanh như một một làn gió thơm đi tới bên người Trần Lâm, nàng cúi đầu sau đó quỳ gối trước người cậu, dùng ánh mắt sáng ngời nhìn qua cậu nói:
- Thanh Thanh ra mắt chủ nhân!
Nhìn thấy Mục Thanh Thanh quỳ gối trước người tên tiểu tử kia, trong mắt Lý Tứ và Vương Ngôn hiện ra một tia ghen ghét, còn hai người Lê Dũng thì lắc đầu suýt xoa.
Thấy thế Tử Long mỉm cười vỗ vai Lê Dũng đang ngồi bên cạnh nói:
- Lê Dũng anh cũng nhanh chọn đi, đừng phụ tấm lòng thành của anh Báo...
- Không phải anh thích nữ nhân tóc vàng kia sao, đừng ngại chúng ta đều là người một nhà mà..
Nghe thấy lời nói của Trần Lâm, nữ nhân tóc vàng kia thoáng giật mình rồi nhìn lại Lê Dũng người rất có thể sẽ là chủ nhân mới của mình.
Còn Lê Dũng khi nghe thấy thể thì cũng giật mình không kém, không ngờ vị Trần Đại Ca này lại tinh ý như vậy đã phát hiện hắn thích nữ nhân kia, khuông mặt thoáng cái đỏ bừng ngượng ngùng nói:
- Đâu có Trần tiên sinh đừng nói lung tung, ta nào nghĩ như vậy...
Bên kia Vương Báo thấy tên Trần Đại Ca này sau khi nhận “hàng” thì vô cùng ra sức lôi kéo Lê Dụng, bộ dáng thậm chỉ còn nhiệt tình hơn cả Vương Bảo làm cho hắn không khỏi hài lòng, đúng là làm việc với những người hiểu chuyện thật là thoải mái...
Thấy Trần Lâm đã mở đường cho mình Vương Báo cũng không khách khí phụ họa nói:
- Tốt lắm nếu như Lê Dũng huynh đệ đã thích như vậy thì, Chu Lệ ngươi cũng ra mắt chủ nhân mới đi.
Nghe thấy Vương Báo gọi nữ nhân tóc vàng tên Chu Lệ vội vàng bước ra quỳ xuống trước mặt Lê Dũng ánh mất ướt át đầy xấu hổ nói:
- Chu Lê ra mắt chủ nhân!
Thấy nữ nhân đang quỳ trước mặt mình Lê Dũng không khỏi bồi hồi.
Thật tế Lê Dũng biết nàng, nàng là con gái của một phú gia giàu có của thành phố Bạc Hà từng có lần ghé qua Phúc Điền thôn, lúc đó Lê Dũng đã vô tình bắt gặp dung nhan kiều điểm của nàng, như chỉ dám đứng phía xa mà nhìn, không ngời hôm nay nàng lại quỳ trước mặt mình.
Thấy Lê Dũng đang thất thần nhìn nữ nhân kia, Trần Lâm mỉm cười thì thầm vào tai hắn:
- Nếu ngươi thấy thích thì mau chọn đi, nhưng nữ nhân này đều là hàng hóa trong tay Vương Báo, ngươi không chọn hắn của đem cho người khác...
- Như thế kết cuộc của nàng chưa chắc đã tốt...
Nghe những lời nói của Trần Lâm đồng tử Lê Dũng không khỏi co rút lại, Trần Lâm nói không sai những nữ nhân ở đây đều là hàng hóa của Vương Báo nếu mình không chọn nàng ta thì cũng bị kẻ khác chọn, nhưng Lê Dũng thật lòng không muốn gia nhập vào băng cướp này, hiện tại Vương Báo có việc cần đến họ nên trọng dụng như vậy nhưng đâu ai biết được tương lai sẽ ra sao...
Cứ thế sau một hồi suy nghĩ ánh mắt của Lê Dũng cũng hiện lên sự kiên định, hắn quyết tinh tưởng vào vị đại lão này một phen.
Nhìn chằm chằm vào Trần Lâm, Lê Dũng khẽ thì thầm:
- Được như vậy thì ta tinh vào ngài...
Nói xong Lê Dũng đứng dậy chấp tay với Vương Báo nói:
- Nếu như anh Báo đã có lòng, tiểu đệ đây cũng không thể làm phụ lòng anh...
- Nữ nhân này ta nhận, sau này mong anh Báo cùng các vị chiếu cố...
Nghe thấy thế Vương Báo cười lớn nói:
- Tốt từ nay chúng ta là anh em không cần khách khí...
Nói xong Vương Báo khẽ phất tay, nữ nhân cuối cùng cũng đi đến trước mặt Lê Quý, thấy thế lão cũng không biết phải làm sao đành tạm nhận nàng vậy...
Cứ thế không khí vui vẻ bao trùng cả khu biệt thự, Vương Báo còn phóng khoáng mở một chai rượu nếp mà hắn tích góp được ra khoản đãi mọi người, tuy chỉ có một chai không thấm vào đâu nhưng chai rượu kia cũng thuộc loại xa xỉ phẩm thời mạt thế rồi.
Ngồi trên ghế chủ vị Vương Báo nhìn thoáng qua hai người Lê Dũng còn khá ngại ngùng với nữ nhân bên cạnh, chỉ có tên tiểu quỷ Trần Đại Ca kia thì vô cùng ra dáng đương gia sớm đã ôm Thanh Thanh vào không, bàn tay heo không khách khí xoa nhẹ lên hai quả đào tiên chính mộng của nàng, quả thật nhìn còn thấy giống phần tử cướp bóc hơn cả chính bọn họ.
Mỉm cười nhìn sắc trời bên ngoài, Vương Báo không nhanh không chậm nói:
- Hiện tại trời đã tối, các vị đường sá xa xôi tới đây chắc đã vất vả rồi...
- Hay là hảo hảo tắm rửa nghỉ ngơi đi một đêm...
Nghe thấy thế ba người Lê Dũng ánh mắt không khỏi sáng lên, từ lúc xuất phát đến nay họ chưa tường tắm rửa gì.
Trần Lâm là sảng khoái nhất vội vàng đứng lên gật đầu nói:
- Như thế thì còn gì bằng...
- Chỉ có Lê Dũng huynh là sương nhất...!hai nữ nhân cùng phục thi nha...
Nghe thấy thế Lê Dũng mới thoáng giật mình nhớ ra mình đúng là còn một nữ nhân Như Lan nữa, như vậy hai nữ nhân kia...
Thấy ánh mắt lúng túng của Lê Dũng, Vương Báo bật cười sảng khoái nói:
- Được rồi Trần tiểu đệ, đùng đùa với Lê Dũng lão đệ nữa...
- A Thúy! Mang các vị đây đi nghỉ ngơi đi...
A Thúy đang đứng một bên nghe thấy thế gật gật đầu, dẫn đám người Lê Dũng đi ra ngoài.
.
Nhìn đoàn người Lê Dũng đi mất, Lý Tứ chưa từng lên tiếng đột nhiên bất mãn nói:
- Báo ca, tại sao anh đem Thanh Thanh đưa cho tên tiểu tử kia?
- Anh cũng biết rõ tôi thích nàng ta kia mà.
Nghe Lý Tứ nói thế, Vương Báo nhíu mày nhìn vào hắn tứ giận nói:
- Nữ nhân...!nữ nhân bộ trong đầu mày ngoài nữ nhân ra không còn gì khác sao?
- Đám nữ nhân kia ngoài chơi đùa ra thì còn dùng làm cái gì?
- Chỉ cần chúng ta thống nhất hoang nguyên này trở thành cự đầu phía tây Vũng Hải, nữ nhân nóng bỏng nào mà không có?
- Lại nói nữ nhân của mày còn thiếu sao? Mày có tới bảy nữ nhân còn chưa chơi chán à?
Nghe thấy thế Lý Tứ không phục nói:
- Nhưng Thanh Thanh thì khác!
- Cô nàng này mông cong ngực vểnh nhưng mới chỉ mười ba tuổi, cực phẩm loli như vậy tôi chưa có chơi đùa qua!
Vương Báo nhướng mày tức giận quát:
- Đủ rồi, đừng nói!
- Ngươi thấy không phục thì tự tìm tên kia mà dành người đi, ta đảm bảo không quản đến các ngươi.
Nghe thấy thế Lý Tử tức giận cúi đầu không nói thêm gì nữa, quả thật nếu hắn đánh lại Trần Lâm đã sớm động thủ từ lâu không phải đến giờ này mới chất vấn Vương Báo.
Thấy biểu hiện của Lý Tứ, Vương Báo không khỏi thở dài, hắn cũng ưa thích nữ nhân nhưng quyền lực và sức mạnh mới là thứ hắn yêu thích nhất, nữ nhân chỉ là thứ yếu, một thứ công cụ không hơn không kém.
Hiện tại là thời cơ trăm năm có một để mở rộng thế lực, làm bá chủ một phương đang hiện ra trước mắt làm sao hắn có thể bỏ qua được, chút nữ nhân kia không đáng là gì...
Bên kia thấy không khí đang có phần căng thẳng Vương Ngôn cũng chính là em trai ruột của Vương Báo lắc đầu khuyên nhủ:
- Lý Tứ lão ca đừng tức giận...
- Báo ca nói đúng, đến khi chúng ta thống nhất hoang nguyên phía tây này thì thiếu gì nữ nhân cho anh chơi.
- Thôn Phi Vũ bên kia cũng không ít nữ nhân xinh đẹp...
- Mà nghe nói tên Phi Thiên kia cũng là một nữ nhân xinh đẹp...
- Đến lúc đó chúng tôi nhường cho anh thế nào...
Nghe thấy thế ánh mắt Lý Tứ không khỏi sáng lên, không chỉ Vương Báo mà chính hắn cũng suýt chút chết trong tay tên Phi Thiên kia, nếu quả thật hắn là nữ nhân thì chỉ cần không quá xấu Lý Tứ nhất định lăng nhục nàng đến chết...
Bên kia nghe thấy những lời nói Vương Ngôn, Vương Báo lúc này lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Vương Ngôn với tư cách quân sư của hắn, chẳng những biết vỗ mông ngựa mà còn có tý đầu óc, có thể xem như thành phần có đầu óc duy nhất trong nhóm thuộc hạ của hắn.
Danh sách chương