Hoàn thành một loạt nghi thức lễ bái, Hạ Ngưng Tuyết được hỷ nương đưa vào tân phòng, tân lang Hàn Tử Phong còn ở lại chính điện để nhận rượu chúc phúc của bằng hữu, mà đa số trong đó là công tử quan lại. Vào phòng, nàng đuổi khéo hỷ nương đi, Thanh Liên cùng Thanh Trúc theo nàng tới đây cũng không giữ ở lại.

Từ sáng sớm nàng đã bị lôi khỏi giấc ngủ vốn không sâu, bị kéo qua kéo lại trang điểm thay y phục, rồi mang một bụng trống không đi một đoạn đường tới đây, rồi lại hàng loạt những nghi thức rườm rà, lúc này mới ở yên được một lúc, không thể để hỷ nương cùng Thanh Trúc ở bên nhắc nhở, càm ràm bên tai nàng được. Rõ ràng kiếp trước cũng ngần ấy nghi thức sao nàng không thấy mệt mỏi thế này nhỉ? Có lẽ là do lần này nàng mới có cảm giác mình là tân nương đi. Khi chỉ còn một mình một phòng, Hạ Ngưng Tuyết liền tháo hết khăn hỷ mũ phượng xuống, đá văng đôi giày đỏ thêu hoa tinh xảo ra rồi chạy đến bên bàn ăn, xé xuống miếng đùi gà nhai ngấu nghiến không giữ hình tượng thục nữ bao năm nữa.

Ăn hơi nhanh nên nàng bị nghẹn, nàng đành rót vội một ly rượu uống cho thông họng. Bất ngờ lúc này cửa sổ mở ra, một thân hình cao lớn xông vào phòng chế trụ đôi tay nàng, ép Hạ Ngưng Tuyết xuống giường, khiến ly rượu trên tay vỡ choang xuống đất, nhưng còn chưa đủ lớn để đánh động những người bên ngoài.

Nàng thức thời không kêu la, nếu có ai đó vào phòng lúc này, danh dự của nàng sẽ mất hết. Hơi thở nóng hổi của kẻ phía trên phả vào tai nàng, dù giọng nói ôn nhu nhưng không che giấu được khí tức tà ác

“ Ngưng Tuyết, ta tưởng mình sẽ cứ thế yên lặng nhìn nàng cùng đại ca hạnh phúc, nhưng một màn nàng cùng hắn ân ái vừa rồi làm ta đau thắt tim. Lúc ấy ta mới hiểu ra ta không thể cứ để nàng đi mất như vậy. Còn nàng, nàng đã quên ta chưa?”

Nàng thầm kêu đáng chết trong lòng, kế hoạch còn chưa thực hiện được bao nhiêu đã bất cẩn như vậy. Có lẽ chuyện lớn trước phủ vừa rồi, Hàn Tử Kính đã thấy nghi ngờ tình cảm nàng dành cho hắn. Hàn Tử Kính là ai, hắn không tin chân tình, chỉ tin vào những điều mà hắn chắc chắn, vì thế hắn mới đến đây để lấy một cái đảm bảo: thân thể trinh trắng là điều chắc chắn nhất cho sự trung thành của nàng.

Nàng hơi đẩy ngực hắn ra, nhưng sao có thể chống đỡ được thể chất mạnh mẽ của nam tử. Còn với Hàn Tử Kính, hắn vốn chỉ muốn làm nàng trung thành với hắn, nhưng thân hình kiều nhỏ nhúc nhích muốn chống lại hắn, lại khiến cho dục vọng trỗi dậy. Nhất là hôm nay nàng làm tân nương, khuôn mặt ít khi trang điểm nay được tô sắc xinh đẹp kiều diễm, câu hồn thế nhân, đôi môi đỏ mọng còn vương hương rượu phá lệ ướt át, làm dục vọng của hắn bành trướng, hắn lúc này rất cần, rất cần nàng.

Hạ Ngưng Tuyết thấy hơi thở của hắn càng nặng nề, biết chính mình ngu ngốc đem lửa thiêu mình, nàng sợ hãi không dám nhúc nhích. Bỗng một mảnh sắc nhọn rơi vào tầm mắt nàng, nàng đưa tay với lấy.

“ Không, Nhị công tử chàng luôn ở trong tâm ta. Ta không có chút tình cảm nào với thế tử, xin chàng hãy tin ta. Ta rất muốn người ở cùng ta đêm nay là chàng nhưng hôm nay ta, ta...là quỳ thủy của ta hôm nay đến.”

Hắn giật mình nhìn xuống, trên giá y đỏ thẫm của nàng có điểm vài giọt huyết sắc Dục vọng cháy bỏng bỗng nhiên bị tạt một gáo nước lạnh, tan biến không còn một mảnh. Nhưng hắn không thể bỏ qua nàng dễ dàng như vậy. Hạ Ngưng Tuyết biết hắn không dễ tin tưởng, nàng bèn nhìn trực diện vào hắn

“ Nhị công tử, ta đối với thế tử chỉ có hận thù. Chính hắn đã phá hoại hạnh phúc đôi ta. Ta diễn một màn như thế để sau này tìm cách trả thù hắn thôi, quyết không vì ta yêu hắn!”

Hàn Tử Kính nghe nàng nói đã thật sự tin tưởng, vì trong đôi mắt nàng hắn thấy lửa giận âm u như lấy từ mười tám tầng địa ngục đến chính hắn cũng thấy sợ hãi. Tuy vậy hắn vẫn tỏ ra là một đệ đệ tốt, muốn khuyên giải nàng không nên oán giận đại ca, ngồi thật lâu nữa rồi mới chịu bỏ đi.

Dĩ nhiên hắn không biết lửa giận ngút trời ấy là dành cho hắn.Hắn đi rồi, Hạ Khiêm Quân mới từ chỗ ẩn nấp bước ra. Hắn nhìn bàn tay còn đang chảy máu của nàng do mảnh vỡ ly rượu mà nàng cố tình cắm vào, trong mắt hiện lên vẻ sâu xa

“ Tại sao ngươi phải làm vậy?”

“ Tại sao ta phải làm vậy? Ha ha! Không lẽ chờ ngươi tới giúp ta sao? Ngươi sẽ làm sao? Hạ Khiêm Quân, dù ngươi là muốn tốt cho Tử Phong nhưng cũng đâu cần đem tỷ tỷ ruột thịt ra thử lòng như vậy? Ta có thật lòng với chàng hay không, không cần ngươi phán xét! Nhưng ta có thể cho ngươi biết: Tử Phong là tâm can của ta, là ông trời của ta, ta dù bị thế nhân coi như rắn rết, âm hiểm xảo trá, thậm chí bất hiếu song thân, trở thành kẻ địch của thiên hạ cũng không để chàng ấy chịu chút tổn thương gì! Ta sẽ không nói suông mà dùng cả đời này để chứng minh điều đó!”

Hạ Khiêm Quân quá bất ngờ với lời bộc bạch của nàng, một lúc sau hắn mới sâu kín thở dài

“ Đại tỷ, là ta sai lầm, mong tỷ chớ trách. Thế tử sắp về rồi, ta nên đi thôi! Chúc tỷ trăm năm hạnh phúc bên người! Thế tử hoàn toàn xứng đáng để tỷ làm vậy!”

Hạ Khiêm Quân bỏ đi lưu lại cho nàng một bóng dáng cô đơn tịch liêu. Chừng một nén hương sau, Sùng Nghị đẩy chiếc xe lăn đến cửa phòng, hắn chỉ mở cửa ra rồi lui xuống, nhường không gian cho đôi tân lang tân nương. Hạ Ngưng Tuyết thấy hắn về liền chạy ra tíu tít như chim sẻ, nàng đưa hắn vào phòng, cố gắng vịn hắn lên giường, tháo giày cởi mũ cho hắn, không hiểu sao những việc giản đơn này nàng rất muốn làm cho hắn, khi làm còn nhen nhóm cảm giác hạnh phúc khó tả. Hàn Tử Phong giữ lấy tay nàng lại, ấm áp cười

“ Được rồi Ngưng Tuyết, những chuyện này ta tự làm được! Nàng đã mệt mỏi cả ngày, nên đi ngủ đi!”

Nàng lấy ngón tay chặn môi hắn lại, giọng hung dữ

“ Gọi thiếp Tuyết Nhi”

Vì kiếp trước chàng gọi thiếp như thế

“ Thiếp biết chàng có thể tự làm nhưng từ giờ chàng phải quen với việc thiếp giúp chàng a, vì thiếp là nương tử của chàng, vì thiếp thích làm cho chàng đấy!”

“ Ân Tuyết Nhi! Nàng cứ làm những gì nàng thích, nhưng đừng để bản thân mệt mỏi quá! Nếu nàng đã ăn rồi, chúng ta bỏ qua mấy nghi thức kia, cùng đi ngủ nhé!” Hắn yêu chiều vuốt mũi nàng

“ Sao chàng biết thiếp đã ăn?” Nàng tò mò hỏi

Hắn đưa khuôn mặt tuấn tú của mình lại gần mặt nàng, khẽ liếm qua bên môi nàng

“ Ở đây còn miếng thịt gà phần ta này!”

Nói rồi hắn ôm lấy thân hình mảnh khảnh cùng khuôn mặt còn ngượng ngùng đỏ chín như quả cà chua của nàng.

Một đêm này, là đêm đầu tiên sau khi trọng sinh, Hạ Ngưng Tuyết ngủ an ổn không chút mộng mị.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện