Edit: Krizak

Beta: Suzaku

Liêm Thái sư không nghĩ tới Sở Tụ biết nhiều chuyện như vậy, nhìn biểu tình xem nhẹ của cậu, khóe môi gợi lên chua xót, đôi mắt khép hờ bình tĩnh tự hỏi rất nhiều vấn đề…

Điều này giống như Nhuy Chi không chút bất hòa, lão lại nghĩ đến năm đó, thời điểm Nhuy Chi ở trong thiên lao đối lão cầu xin, muốn chính mình bảo hộ đứa nhỏ của y, không thể để cho đứa nhỏ rơi vào tay tiên hoàng.

Hiện tại, đứa nhỏ ngày xưa như khối thịt giờ đây đã muốn trưởng thành dạng này, cậu là huyết mạch của Nhuy Chi, diện mạo cùng vẻ mặt giống Nhuy Chi như đúc, điều này làm tâm lão chịu dày vò, cậu là minh chứng xác thực của sự phản bội năm đó, nhìn đến cậu chỉ muốn phá hủy đi, nhưng nhớ đến nhắc nhở khi ấy của Nhuy Chi, lão không thể không bảo hộ cậu.

“Ngươi không muốn nói sự tình liên quan đến thân thế ta cũng coi như xong, bất quá, sáu năm trước, ngươi đem ta đưa vào cung, ta nghĩ, ta là người bị hại ta có quyền lợi được biết nguyên nhân trong đó.” Sở Tụ đi đến bên ghế ngồi xuống, nhìn đèn giấy trên bàn, chung quanh giấy dán đỏ mấy con bướm đêm lượn lờ.

Thiêu thân lao đầu vào lửa, chỉ là tập tính của chúng mà thôi. Nếu biết lao vào sẽ chết, liệu có ai nguyện vào? “Nếu ngươi muốn biết, lão phu có thể kể cho ngươi nghe. Nói cho ngươi, xem như lão phu một hồi tâm sự.”

Liêm Thái sư nhìn bức họa trên bàn, người bên trong như vẫn còn sống, vươn tay chạm vào, như thể còn cảm nhận được độ ấm từ da thịt.

Ánh mắt lão xuyên thấu, xuyên qua ánh sáng vầng trăng, hơn hai mươi năm, những chuyện ngày trước cùng lão một chỗ chưa bao giờ phai màu mờ nhạt, nó đã muốn khắc sâu vào thân thể, thẳng đến hóa thành tro mới có thể đem đi vùi lấp.

“Hoàng Thượng thật coi trọng ngươi, ta nhìn ra được, hắn đối với ngươi không chỉ tín nhiệm cùng nể trọng của thần tử, mà còn có dạng tâm tư khác… Ta không biết ngươi làm như thế nào, Hoàng Thượng cư nhiên không đem ngươi sung nhập hậu cung mà lại để ngươi đặt vào triều đình.”

“Bất quá, ta lại biết, đôi khi, một người nói với ta cái gì, ta đều có thể làm theo yêu cầu của hắn. Hoàng Thượng hắn hẳn cũng là như thế. Năm đó, Nhuy Chi nói với ta cái gì, ta đều làm y như vậy, ta không muốn nhìn y thất vọng, cũng không muốn y thương tâm.”

“Cảm tình ta đối với y không giống nhau, ta muốn cùng y làm phu thê, muốn y luôn luôn bên người ta, những chuyện này ta cũng hiểu. Ta còn biết y là trưởng tử Dịch gia, ta không có khả năng trói buộc y bên cạnh mình, y không phải một người dân chúng bình thường, ta không có năng lực buộc trụ y.”

Liêm Thái sư nhìn về Sở Tụ, ánh mắt cậu trong sáng, không có cười nhạo cũng không có hèn mọn, cậu chuyên chú nghe, giống như bản thân lâm vào năm đó.

“Đúng vậy, đều như ngươi nghĩ, trong lòng ta chỉ có Nhuy Chi, nhiều năm như vậy, cũng chỉ có y. Ngươi thực thông minh, ngươi là đứa nhỏ của Nhuy Chi, ngươi so với y còn thông minh hơn, chuyện này nhất định ngươi sớm đoán được, cho nên mới lấy bức họa Nhuy Chi đến cho ta xem.”

“Nhuy Chi luôn rất lãnh đạm, tâm cũng ngoan, y chỉ hòa thiện với người y để ý, y biết rõ ta đối với y có tình cảm, y còn không ngừng lợi dụng ta, lợi dụng ta giúp y vào cung hội tụ cùng muội muội, ngươi chính là hai năm đó sinh ra, tiên hoàng còn không biết ngươi là đứa nhỏ huynh muội bọn họ vụng trộm yêu đương mới có, ngài đối với ngươi vô cùng hảo, còn muốn lập ngươi làm Thái tử.

Hai năm đó cũng là thời điểm ta vui vẻ nhất, Nhuy Chi ở tại quý phủ của ta, ở chính nơi này, mỗi ngày cười với ta, đánh đàn cho ta nghe, có đôi khi cùng ta luận bàn kiếm kĩ, khi đó ta nghĩ, ở gần nhìn y cũng là tốt lắm.

Bất quá, hồ ly tinh nương ngươi chiếm được Nhuy Chi còn không thỏa mãn, nàng muốn Nhuy Chi mang nàng đi, muốn cùng Nhuy chi sống cuộc sống thần tiên quyến lữ. Tiên hoàng sủng ái nàng như vậy, nàng như thế nào đi được. Lại thêm năm nàng vào cung chiếm được độc sủng của Tiên hoàng, trong cung, trong triều nhiều người đối nàng bất mãn, Hoàng hậu càng bởi vì nàng sinh ngươi ảnh hưởng đến Thái tử vị, một lòng muốn trừ bỏ nàng.

Việc đó ta cũng không quá rõ ràng, bất quá, sáng hôm đó, Nhuy Chi gảy khúc cầm mới cho ta nghe, ta bây giờ còn nhớ điệu ấy, khi y đàn xong liền đem khúc phổ vào trong cung, sau đó, y vốn không trở về nữa, y trong lao bị đánh, ta nhận được tin tức, mất thiên tân vạn khổ mới vào được trong lao nhìn y, y cầu ta về sau hảo hảo chiếu cố ngươi, phải bảo vệ ngươi thật tốt, không thể để tiên hoàng tìm được.

Khi đó ta mới biết, ngươi không phải đứa nhỏ của Tiên hoàng, ngươi là đứa nhỏ của Nhuy Chi. Ngươi được mẹ ngươi kêu thị nữ mang ngươi ra cung cho ta, ta tìm một đứa nhỏ khác cực kì giống ngươi ôm cho Tiên hoàng, đối Tiên hoàng nói, thị nữ kia đem ngươi vội ôm cho ta, ta không biết nội tình, liền đem đứa nhỏ cùng thị nữ giao cho Tiên hoàng xử trí.

Tiên hoàng rất tức giận, hắn căn bản không nhìn đứa nhỏ đã đem nó quăng chết trên đất, thế cho nên không có phát hiện ta đã đổi đứa nhỏ.

Ta còn nhớ rõ, nương ngươi khi ấy ngay tại một bên nhìn, đối Tiên hoàng không ngừng cầu tình, hừ, nàng còn mắng ta.

Rõ ràng nàng thất phụ đức* trước, câu dẫn ca ca còn sinh đứa nhỏ, cuối cùng còn hại chết Nhuy Chi, nàng cư nhiên còn mắng ta.

(*) Người phụ nữ thất đức.

Nhuy Chi phía sau bị Tiên hoàng bí mật xử tử, ta thậm chí còn không nhìn thấy thi cốt y.

Trong lòng Tiên hoàng, phân lượng mẫu thân ngươi trong lòng hắn quá nặng, tuy rằng nàng phản bội, nhưng Tiên hoàng vẫn không đành lòng giết nàng, chỉ ngóng trông chờ nàng hồi tâm chuyển ý, nhưng nàng một lòng nhớ kỹ Nhuy Chi, nghe nói sau khi Nhuy Chi chết, nàng mỗi ngày đều ho ra máu, không lâu liền thương tâm mà chết. Tiên hoàng vì bảo toàn thanh danh nương ngươi, vẫn đè nặng vấn đề năm đó, ta cũng chỉ biết nhiều như vậy.

Sự tình về sau, mọi người đều biết, nói: Nương ngươi được bảo tồn trong huyền băng quan ngàn năm, ngàn năm không hỏng. Tiên hoàng bởi vì nương ngươi mà chết tâm quá độ, thân thể về sau vẫn không tốt, trước khi hắn băng hà, triệu các đại thần đến nghe di chiếu, trong di chiếu điều thứ nhất để cho Thái tử đăng cơ, điều thứ hai cư nhiên là đem nương ngươi ra cùng hắn hợp tang. Sau khi Tiên hoàng băng hà, Hoàng hậu nương nương năm đó vốn bệnh nặng yêu cầu cùng được tuẫn táng, làm Hoàng hậu, nàng cư nhiên không thể cùng Tiên hoàng táng cùng một chỗ. Hoàng hậu nhân đức, ngay cả lăng Tiên hoàng đều vào không được.

Mẫu thân ngươi quả thật là một yêu tinh, Nhuy Chi cũng vậy, hiện tại ngươi cũng thế, nhà các ngươi tốt nhất tuyệt chủng mới tốt, bằng không, thiên hạ sẽ xuất hiện thêm bao người thương tâm.”

Sở Tụ nghe xong những lời này, biểu tình trên mặt nhẹ tênh, nhưng trong lòng lại nghiêng trời lệch đất một phen, chuyện cũ trầm trọng đặt trong lòng, cậu ngồi đó, động cũng không động.

“Ngươi hỏi ta vì sao đưa ngươi vào trong cung đi?” Trong mắt Thái sư sớm đong đầy nước mắt, bất quá lúc này lại bật cười, ngữ khí trào phúng, biểu tình quái dị đáng sợ cực kì, “Từ lúc ngươi hai tuổi đến khi mười sáu đều là ta nuôi ngươi, trang viện ngươi ở cũng là ta mua, A Tĩnh nuôi ngươi nguyên bản là nha đầu thông phòng của ta, nàng năm đó quý phụ thân ngươi, cho nên ta mới yên tâm để nàng nuôi ngươi, nói ngươi là đứa nhỏ mồ côi của Nhuy Chi, nàng nghe vậy nhưng vẫn tận tâm hết sức, đem ngươi giáo dưỡng thật tốt, hàng tháng nàng đều trở về báo cáo tình huống ngươi cho ta biết, chính là, năm ngươi mười sáu tuổi, ta không biết nàng có chuyện gì, nàng hướng ta hỏi tình huống mẫu thân ngươi, đời ta hận nhất chính là ả, nhất thời không nhịn được thất thủ giết nàng, ngươi thấy nàng không trở lại, liền vào kinh tìm nàng, ta vẫn phái người giám thị ngươi, nhìn ngươi trong thành nơi nơi xông loạn, sợ ngươi gặp chuyện không may, cho nên kêu người đem ngươi bắt về phủ.

Nói đến, ngày đó ta vẫn để ngươi đi đi, lần đầu tiên thấy ngươi, thời điểm ngươi ngủ cùng Nhuy Chi quá giống, nhìn thấy ngươi trong lòng ta chịu không nổi, thật sự chịu không nổi…”

“Ngươi làm sao lớn lên có thể cùng Nhuy Chi giống nhau như vậy, ngươi như thế nào lại dùng ánh mắt ấy nhìn ta, ta thấy ngươi thầm nghĩ muốn hủy diệt ngươi…”

Ngữ khí Thái sư kích động, hơn nữa ngày mới lấy lại tinh thần, nhìn Sở Tụ nói, “Nữ nhân kia một lòng muốn chạy thoát hoàng cung, ta muốn đem ngươi đưa đến hoàng cung, cho ngươi bị tù ở nơi nàng một lòng muốn rời khỏi. Nói sau, hiện tại Hoàng thượng thống hận nhất chính là Dịch quý phi năm đó, nếu hắn biết ngươi là đứa nhỏ của yêu tinh kia, có thể đối ngươi như thế nào?”

Liêm Thái sư nhìn Sở Tụ, nói đến nghiến răng nghiến lợi.

Lão lại nhìn bức họa trên bàn trong chốc lát, ngữ khí bi thương lẩm bẩm, “Nhuy Chi, ta thực xin lỗi ngươi, ta không phải cố ý đối đứa nhỏ của ngươi như vậy, nhưng ngươi vì cái gì không tiếp nhận ta, ngươi vì sao cùng muội muội ngươi một chỗ cũng không tiếp nhận ta?”

Sở Tụ nhìn Thái sư vẻ mặt điên cuồng, rõ ràng là buổi tối tháng ba, thái dương cậu cũng không tự giác đổ đầy mồ hôi. Ý nghĩ thanh minh lại một trận đau đầu: Thiêu thân lao vào lửa thật sự đáng sợ, làm sao có thể yêu một người thành bộ dạng này?

Cả đời, cả đời là rất dài, vẫn nhớ một người, yêu một người, vậy sẽ thành dạng gì?

Sở Tụ hoảng hốt đứng dậy, ngoài cửa đã có người đến kêu, “Lão gia, giờ lành khai yến đã đến, có phải nên ra tiền thính hay không?”

Sở Tụ ra cửa viện, Kì Phong đang đứng chờ nơi đó, nhìn đến sắc mặt cậu trắng bệch, lo lắng nói. “Sở Tụ, ngươi làm sao vậy? Mau phủ thêm áo choàng đi!”

Sở Tụ đứng lại, nhìn hắn, nhẹ nhàng gật đầu.

Kì Phong đem áo choàng khoác lên cho cậu, Sở Tụ ngẩng đầu nhìn trăng, nhỏ giọng hỏi, “Yêu một người là dạng gì chứ, người kia mất thì không sống nổi nữa sao?”

Kì Phong nhìn mặt Sở Tụ, trong mắt hắn chỉ có cậu, nói, “Không biết!”

Yêu một người không có dạng riêng gì, yêu chính là yêu! Ngươi kia mất có sống được hay không hắn cũng không biết, bởi vì, loại vấn đề này hắn một chút cũng không dám nghĩ tới. Không hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện