Nhìn Dĩnh Tần như vậy, Tô Hoàn lặng lẽ thở dài, hắn cũng không dong dài mà hỏi thẳng,  “Là ngươi sai Nguyên Lâm hại Thái Hậu?”

Dĩnh Tần ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, chỉ lạnh lùng nở nụ cười “Ngươi không phải đều đã biết sao? Còn đến hỏi ta làm gì?”

“Trong nhà giam này, người của các ngươi là ai?”

“Nếu như ta nói cho ngươi, hắn còn sống được sao? Ta còn sống được sao?” Dĩnh Tần nói tiếp, trong giọng nói đều là khinh thường cùng trào phúng.

Tô Hoàn không nói gì, Dĩnh Tần quay đầu, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên,“Các ngươi tự hào các ngươi là chính nhân quân tử, không phải cũng đều là qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát sao?”

Tô Hoàn ngẩng đầu nhìn trần nhà lao âm u ẩm ướt, vẫn là không nói gì, không biết nên hỏi tiếp ra sao, hắn cũng biết dùng thôi miên hương với Dĩnh Tần đã không còn tác dụng, cho nên cũng không định dùng cách này nữa.

Dĩnh Tần thấy Tô Hoàn không đáp lời, bèn nói tiếp,“Mấy người các ngươi, mãi mãi cũng không hiểu được cảm giác bi ai khi mất đi.” Không biết ả là nói với Tô Hoàn hay với chính mình, mà vẫn tiếp tục tự  lẩm bẩm,“Nhưng ta biết a, ta ngay từ ban đầu đã biết a. Như thế nào mới xứng đáng để báo thù? Như thế nào xứng đáng mất đi thân nhân?”

Tô Hoàn cười khổ một tiếng, ta sao lại không hiểu, tư vị mất đi ái nhân ta như thế nào lại không hiểu, nếu không hiểu, thì đã không đến hoàng cung này, giống như chim trong lồng, vĩnh viễn đều không thể ra ngoài. Thấy không thể tra ra gì từ Dĩnh Tần nữa, tô Hoàn liền xoay người nói với An Thanh,“Đi thôi.”

Lúc trở lại lao đầu, biểu tình của Nguyên Lâm vẫn đang đờ đẫn, hiển nhiên là thôi miên hương vẫn còn tác dụng, Tô Hoàn hỏi tiếp hắn,“Nói cho ta biết, là ai hạ ‘Linh uẩn tử bên người Thái Hậu’, hạ quả là ai hái tới?”

Nguyên Lâm nói,“‘Linh uẩn tử’ là Thái Y viện Vương Thành Vương thái y hạ, hạ quả là do người bên cạnh Thái Hậu, Phượng Tâm hạ.”

Tô Hoàn ngẩng đầu nheo mắt lại, đến cùng lúc nào mới có thể chấm dứt a? Tô Hoàn cùng An Thanh xoay người rời khỏi Hình bộ đại lao trở về hoàng cung bẩm báo Ninh Tử Hàn tình hình trong thiên lao, Ninh Tử Hàn cũng không có biểu hiện gì kì quái, cũng không có nổi giận, chỉ là sai An Hỉ gọi Vương Thành tới, bất quá Vương Thành đối với việc này lại một mực phủ nhận, thậm chí muốn lấy cái chết để chứng minh chính mình trong sạch. Ninh Tử Hàn sai người ngăn cản hắn, lại nói ám ảnh mang Vương Thành đến thiên lao giam giữ.

Sau đó, Ninh Tử Hàn đến Vị Ương cung thăm Cố Vân Sương, Cố Vân Thanh đã ly khai, Ninh Tử Hàn phất phất tay ý bảo cung nhân hầu hạ xung quanh đều lui xuống, sau đó hắn ngồi xuống bên cạnh y,“Cố vân thanh đi rồi?”

Cố Vân Sương gật đầu,“Mới vừa đi không lâu.”

“Hắn có gặp Lăng Nhi không?”

“Không có.”

Có lẽ là sớm biết sẽ có kết quả này, Ninh Tử Hàn cũng không có nói thêm gì, chỉ cầm lấy thước vân cao trên bàn chuẩn bị nếm thử, không nghĩ tới vừa cầm lên, vậy mà Cố Vân Sương lại trực tiếp quát,“Đừng ăn!” Vì trong lòng có chuyện ưu tư, nên Cố Vân Sương quên đem mễ vân cao này đi vứt, y cũng không nghĩ tới Ninh Tử Hàn nhanh như vậy liền sẽ tới đây, thấy Ninh Tử Hàn muốn ăn, y vội vàng ngăn cản, quan tâm rối cả lên như thế, Ninh Tử Hàn sao có thể không biết trong đó có vấn đề, Cố Vân Sương có chút ảo não, vừa rồi không nên ngăn cản hắn, dù sao chỉ cần không uống bắc vân trà thì liền vô sự a.

Quả nhiên, Ninh Tử Hàn nhíu nhíu mày,“Điểm tâm này có vấn đề?”

Cố Vân Sương đành phải tìm một lý do không chính đáng cho lắm,“Không có, chỉ là điểm tâm này đã lạnh, chỉ sợ ăn không ngon.”

Ninh Tử Hàn không nói gì thêm, nhưng hắn thầm nghĩ, điểm tâm đại đa số đều là để lạnh rồi mới ăn. Bất quá thấy Cố Vân Sương như này, chỉ sợ y cũng không định nói cho hắn biết.

Thấy Ninh Tử Hàn không hề bám lấy vấn đề này không buông, Cố Vân Sương liền thở dài nhẹ nhõm một hơi,“Sao sớm như vậy đã đến đây? ”

Ninh Tử Hàn nâng mắt, nửa trêu đùa nửa nghiêm túc nói,“Này cũng không phải là nhớ ngươi nha, chỉ là đến đây nhìn xem ngươi thế nào thôi.”

“Vậy thì hiện tại đã nhìn xong, có thể đi được rồi.”

Ninh Tử Hàn đầy mặt ấm ức,“Không phải đâu, ta vừa tới trong chốc lát ngươi liền muốn đuổi ta đi, ăn khối điểm tâm mà ngươi cũng không muốn ta ăn, lần trước ngươi còn nói Vị Ương cung này là Vị Ương cung của ta và ngươi, hiện tại ngươi liền không muốn ta nữa.”

Cố Vân Sương thở dài một hơi,“Đừng trưng bộ oán phu ra nhìn ta, ta này không phải vì nghĩ cho ngươi vì ta mà chậm trễ quốc sự hay sao, hơn nữa, ta có chút mệt mỏi, nếu ngươi muốn không đi, thì liền ngủ với ta một lát đi.”

Ninh Tử Hàn đương nhiên nguyện ý lưu lại, Cố Vân Sương vừa mới đứng lên, Ninh Tử Hàn đã trực tiếp đem người ôm ngang lấy,“Ngươi nếu mệt mỏi rồi, vậy ta nguyện ý cống hiến sức lực.” (bé thỏ trắng vào hang hổ rồi em ơi)

Cố Vân Sương cũng không cự tuyệt hắn, ôm thì cũng đã ôm rồi, còn có thể thế nào được nữa.

Ninh Tử Hàn hì hì cười đem y đặt lên giường, sau đó hắn cũng trèo lên cẩn thận từ sau lưng ôm lấy Cố Vân Sương, lại hạ xuống một nụ hônlên mái tóc mềm của y,“Ngủ đi, ta ở bên cạnh ngươi.”

Cố Vân Sương gật đầu, rất nhanh liền nặng nề thiếp đi. Ninh Tử Hàn thấy y ngủ say rồi mới lặng lẽ xuống giường, bảo An Hỉ bao thước vân cao trong đĩa kia lại, lại phân phó Tiểu Đông Tử chờ Cố Vân Sương tỉnh liền nói với y rằng hắn tới Ngự Thư phòng, đợi một lát rồi bồi y dùng bữa.

Đến Ngự Thư phòng, Ninh Tử Hàn lại sai người truyền Tô Hoàn quay lại, để Tô Hoàn đến xem này mễ vân cao này bên trong rốt cuộc là có vấn đề gì.

Tô Hoàn cẩn thận kiểm tra, lập tức liền cảm thấy bên trong điểm tâm này là dùng Bạch Sa thước để làm, hắn buông điểm tâm trong tay xuống, vẻ mặt nghiêm túc hỏi,“Hoàng Thượng, mễ vân cao này ngài lấy ở đâu?”

Ninh Tử Hàn nói,“Đây là trẫm lấy từ Vị Ương cung.”

Tô Hoàn gật đầu,“Vậy thì đúng rồi.”

Ninh Tử Hàn không rõ ràng lắm, nhìn Tô Hoàn,“Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Tô Hoàn nói,“Điểm tâm này là dùng Bạch Sa thước làm ra, Bạch Sa thước nếu gặp bắc vân trà, thì là độc dược trí mạng.”

Ninh Tử Hàn cười khổ, ngón tay vuốt ve nắp đậy của chén trà, vì sao đến cuối cùng ta vẫn không có cách nào bảo hộ ngươi chu toàn, còn để ngươi trăm phương ngàn kế vì ta mà suy nghĩ, vậy mà ta ngay cả ái nhân mình yêu thương nhất cũng không bảo vệ được, ta lại là Hoàng Đế a, nói ra thật uất ức.

Ninh Tử Hàn xoa xoa mi tâm, có chút khó chịu, phất phất tay bảo Tô Hoàn lui ra, chính hắn bắt đầu nghĩ lại vài vấn đề này, dựa vào lời nói của Nguyên Lâm thì hạ độc Thái Hậu là Vương Thành, thế nhưng mễ vân cao này lại là từ Ngự Thiện phòng đưa đến, Vương Thành đã bị bắt giam, sao có thể đem bột của Ngự Thiện phòng đổi thành Bạch Sa thước? Còn có, nếu Phượng Tâm chính là người cho Thái Hậu ăn hạ quả, vậy ai là người cho Thái Hậu uống Phổ Nhị?

Không nghĩ ra được, Ninh Tử Hàn liền đi Kiến Ninh cung, có lẽ ở nơi đó có thể tìm thấy manh mối. Không cho người thông báo, Ninh Tử Hàn trực tiếp đi vào, thời điểm tới cửa, hắn liền nghe Thái Hậu đang nói chuyện với Phượng Tâm, vừa lúc đang nói đến Phổ Nhị, nên Ninh Tử Hàn liền không lên tiếng, đứng ở cửa cẩn thận nghe.

Chỉ nghe thấy Thái Hậu nói,“Phượng Tâm a, ai gia vẫn là uống không quen Phổ Nhị này, ngươi về sau cũng đừngcho ai gia uống trà này nữa, ai gia biết đây là trà dưỡng sinh,, nhưng ngươi cũng biết, ai gia uống quen Long Tỉnh rồi, cũng không muốn đổi.”

Phượng tâm cười cười, dạ vâng.

Ninh Tử Hàn đứng ở cạnh cửa lắp bắp kinh hãi, nếu đúng như Nguyên Lâm nói, vậy thì Phượng Tâm chính là người cho Thái Hậu ăn hạ quả, nhưng Phượng Tâm lại cũng là người cho Thái Hậu uống trà Phổ Nhị, cái này thực rõ rệt là vì nàng tự thấy thân thể của Thái Hậu xuất hiện vấn đề. Vậy nàng vì sao lại muốn làm như vậy, nếu là chân tâm muốn giết hại Thái Hậu, kia tuyệt đối không cần làm điều thừa, nếu là vì cứu Thái Hậu, chỉ cần nàng không cho Thái Hậu ăn hạ quả, hết thảy cũng sẽ không phát sinh.

Lặng lẽ thở dài một hơi, Ninh Tử Hàn liền đi vào, nâng nâng tay ý bảo mấy người thỉnh an đứng lên, còn hắn thì trực tiếp đi đến trước mặt Thái Hậu, sau đó thỉnh an Thái Hậu, sắc mặt Thái Hậu so với ngày đó mà nói thì tốt lên rất nhiều, trên mặt cũng có chút huyết sắc, tóc sơ chỉnh tề, thoạt nhìn tinh thần lên rất nhiều, thấy Ninh Tử Hàn đến thỉnh an, ý cười trên mặt Thái Hậu cũng sâu hơn.

“Mẫu hậu hôm nay tinh thần tốt lên rất nhiều.”

Thái Hậu cười cười, trong tay cầm một chuỗi phật châu,“Đều do thuốc của Tô thái y tốt, mẫu hậu cũng thấy thân thể khỏe lên đôi chút.”

Ninh Tử Hàn gật gật đầu, y thuật của Tô Hoàn vẫn là tin được.

Vừa lúc Phượng Tâm đem hai ly trà đến dâng lên cho Ninh Tử Hàn cùng Thái Hậu, Thái Hậu nhìn nhìn, không phải Phổ Nhị, liền bưng lên nhấp một ngụm, sau đó buông chén trà trong tay xuống mà tiếp tục nói,“Hoàng hậu gần đây có khỏe không?”

Ninh Tử Hàn cũng cầm lấy trà trên tay mà nếm một ngụm, gần đây toàn uống trà do Cố Vân Sương tự tay pha,vậy nên đối với tay nghề của người khác thật ra là không thế nào thích cho được, cho nên chỉ nhợt nhạt nếm một ngụm liền buông xuống, nghe Thái Hậu hỏi, Ninh Tử Hàn liền ngẩng đầu lên đáp,“Dạ tốt ạ, so với trước kia thì khẩu vị tốt lên rất nhiều.”

Thái Hậu gật đầu,“Vậy là tốt rồi, mẫu hậu sống không được vài năm nữa, nguyện vọng lớn nhất chính là ôm được Tiểu Kim tôn, ngươi nên chiếu cố hoàng hậu cho tốt, nếu y có cái gì không hay xảy ra, đừng trách mẫu hậu đối với ngươi không khách khí.”

Ninh Tử Hàn bĩu môi,“Mẫu hậu, người chính là có con dâu liền quên con trai, con trai không vui a.”

Thái Hậu bật cười,“Ngươi cũng sắp làm cha rồi, sao lại vẫn giống tiểu hài tử như vậy.”

Ninh Tử Hàn không nói gì thêm, chỉ thầm nghĩ rằng đã bao lâu rồi, không cùng mẫu hậu tán gẫu bình thường như hai mẹ con thân thiết.

Khi Cố Vân Sương tỉnh lại thì Ninh Tử Hàn đã rời đi, thấy Cố Vân Sương ngồi dậy, Tiểu Đông Tử vội vàng chạy tới, cười nói với Cố Vân Sương,“Chủ tử, Hoàng Thượng vừa rồi tới Ngự Thư phòng, Hoàng Thượng nói sau khi ngài ngủ dậy,  Hoàng Thượng liền trở lại bồi ngài dùng bữa.”

Cố Vân Sương gật đầu, đứng dậy rời nội điện, liền phát hiện thước vân cao trên bàn thiếu một khối, y thở dài, chính mình thật là sơ sót, nên sớm đem điểm tâm này vứt đi, chỉ sợ Ninh Tử Hàn hiện tại đã biết đây là gì rồi.

Vừa lúc y đang suy nghĩ thì liền nghe thấy bên ngoài có người thông báo nói Hoàng Thượng giá lâm, Cố Vân Sương bảo Tiểu Đông Tử đem thước vân cao này đổ đi, còn chính y thì ra bên ngoài chuẩn bị tiếp giá.

Ninh Tử Hàn thấy Cố Vân Sương đi ra, hắn liền bước nhanh tới trước hỏi,“Sao lại không ngủ thêm một lát?”

Cố Vân Sương cười cười,“Đã ngủ thời gian quá dài rồi.”

Thấy sắc mặt Vân Sương cũng tốt, Ninh Tử Hàn cũng liền không suy nghĩ đến vấn đề này nữa, chỉ hỏi,“Đói bụng không?”

Cố Vân Sương gật đầu, sau đó theo Ninh Tử Hàn đi vào nội điện, đã nhiều ngày khẩu vị của y đích xác rất tốt, nhưng Ninh Tử Hàn nhìn vẫn là lo lắng, cũng ăn nhiều như vậy, vậy mà Cố Vân Sương mãi không có chút da thịt. Cố Vân Sương thấy Ninh Tử Hàn không động đũa, liền nhìn lại chính mình, buồn cười hỏi,“Làm sao?”

Ninh Tử Hàn thở dài một hơi,“Gần đây ngươi ăn rất đầy đủ a, như thế nào lại vẫn không mập lên được chút.”

Cố Vân Sương liếc mắt nhìn hắn, sau đó nhìn bụng mình “Sao lại không mập? chẳng qua là nuôi hết cho nó rồi.”

Ninh Tử Hàn cười cười, cũng không nói gì nữa, chỉ cúi đầu ăn cơm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện