Đêm lạnh như nước, bên trong Bình vương phủ lại trở lại yên bình. Nguyệt quang đầu hạ thấp thoáng, hoa mộc hữu tình, thật là một buổi đêm hiền hòa an tĩnh.

“Vương gia, ngươi nói sư phụ ta cùng Độc Cô Khung khi xưa đến cùng có chuyện gì chứ?” Ly Lạc nghiêng người dựa vào tường, vừa uống thang thuốc bổ vừa đăm chiêu hỏi.

“Ân, đợi đến lúc bọn họ trở về không phải sẽ biết sao? Đừng lãng phí tinh thần ở chỗ này đoán mò, ngươi phải dưỡng thần, biết không?” Hiên Viên Chiếu từng muỗng từng muỗng bón canh gà cho người yêu, tràn ngập ân cần ôn nhu đáp lời. Đột nhiên nhớ tới một chuyện, không khỏi nhướng mày.

“Ly Lạc, nếu ngươi đã trở lại vương phủ, sao không tới gặp ta để ta giúp ngươi nghĩ biện pháp mà phải một mình trốn đi?” Đây là mắc mớ trong lòng hắn, nếu như không giải khai, cả đêm hắn không thể ngủ yên.

Ly Lạc chỉ nhìn vẻ mặt cũng biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, thở dài một hơi nói: “Ngươi không nên suy nghĩ nhiều, ta lúc ấy giết Cừu Năng, tự nghĩ cũng không trốn thoát được độc thủ của quốc sư, cho nên muốn lặng lẽ trở về gặp mặt ngươi lần cuối, ta… ta mặc dù biết một khi quay về vương phủ, rất có thể khiến ngươi mắc vạ, nhưng… nhưng ta thật sự không nhịn được.”

Y lại thở dài nói: “Ta tự nói với mình, chỉ liếc mắt một cái, liền chỉ liếc mắt một cái, cuối cùng dùng khí lực thi triển khinh công, không cho ngươi phát giác, cũng không nghĩ khi đó mất máu quá nhiều, bị ngươi phát hiện. Sau vương phủ tứ phía đều canh gác nghiêm ngặt, ta cũng không ra được, lúc này mới có chuyện phía sau phát sinh, ta đã nghĩ đủ các loại kết cục, lại không nghĩ rằng cuối cùng lại có kết quả như vậy.”

“Nguyên lai là như vậy a.” Hiên Viên Chiếu cười thật sâu: “Ly Lạc, như vậy chứng tỏ trong lòng ngươi vẫn có ta, ta rất cảm động a.” Hắn buông bát đến bên người Ly Lạc: “Ân, hiện tại ngươi cảm thấy thế nào? Vết thương có đau nhức không?”

“Hoàn hảo, không đau nhức, cũng không choáng đầu, kì thật vốn bị thương không nặng.” Ly Lạc cười đáp, nhìn thấy ánh mắt Hiên Viên Chiếu chợt sáng lên, y đột nhiên cả kinh, trong lòng có dự cảm bất hảo.

“Ngươi… ngươi muốn làm gì? Hiên Viên, ta cảnh cáo ngươi…” Y hét lớn, bất quá đã không còn kịp rồi.

Hiên Viên Chiếu một tay đem y cầm giữ trong ngực, cẩn thận không đụng tới vết thương: “Ly Lạc, ta nhịn đã ba ngày, để cho ta làm đi, ta cam đoan không đụng tới vết thương, không làm ngươi đau nhức, có được không?” Môi hắn hạ xuống người Ly Lạc liên tiếp những cái hôn nhẹ. [giờ mới thấy 1 mặt khác khá là cầm thú của Chiếu nhi nha Lạc bị thương rùi mà cũng ko tha còn hứa hẹn sẽ cẩn thận]

“Không được, lập tức bỏ ta ra, ngươi tên sắc lang này.” Ly Lạc gầm nhẹ, đáng tiếc y hiện tại từ lão hổ đã biến thành bệnh miêu chính tông, cho nên vẫn bị Hiên Viên Chiếu cởi mất áo ngoài.

“Làm một chút thôi, ngươi ngồi ở trong lòng ta, chúng ta áp dụng tư thế ngồi, ta vừa mới chứng kiến trong xuân cung xong.” Hiên Viên Chiếu tiếp tục cởi bỏ quần áo Ly Lạc.

“Cút ngay, nếu không lập tức đi quỳ ván giặt cho ta…” Thanh âm thấp đi nhiều, mà trong tiếng hô cũng mang theo thở dốc mê người, Ly Lạc cũng bắt đầu khó nhịn.

“Ta đêm mai quỳ có được không? Đêm mai ta nhất định quỳ, quỳ bao lâu cũng được, nhưng đêm nay…” Câu nói kế tiếp dần dần bị làn môi nóng bao phủ, phút chốc, trong phù dung trướng phủ truyền ra trận trận rên rỉ mất hồn thực cốt.

Ánh trăng như ngà, luyện hoa nghìn dặm, sáng tỏ dưới ánh trăng, có vô số những mối tình thắm thiết, nguyện thiên hạ hữu tình nhân sẽ thành gia quyến.

[Oa Chiếu nhi phản công, nhưng sao cuối cùng vẫn phải quỳ ván giặt vậy >^< thấy cũng tội mà thôi cũng kệ đằng nào cũng quỳ, cứ một đêm phản công cái đã ^=^]

– Chính văn hoàn-
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện