Trong văn phòng, năm người vây quanh nửa cái bàn, mặt ai cũng đều có vẻ rất hình sự, nhăn trán nhíu mày, tự như đang thảo luận chuyện sống chết.

« Ta cảm thấy vấn đề ở chỗ là ngươi đối xử với đại tẩu quá tốt, rõ ràng chúng ta thấy nên lạt mềm buộc chặc có vẻ tốt hơn, ngươi không cần lại đối tốt với nàng như vậy, làm cho nàng chậm rãi cảm thấy ngươi thay đổi, sau đó nàng bắt đầu sợ hãi lo lắng, cuối cùng sẽ muốn dùng phương pháp kết hôn để giữ chặt ngươi ở bên cạnh mình. » Tiểu Trần đề nghị.

« Ta ghét nhất là loại nam nhân này. » Tiểu Ngôn nói.

« Yên tâm, ta cũng không phải là loại người này. » Dương Tử vội vàng thanh minh, bất quá không có ai để ý lời hắn nói hết.

« Tốt, vậy ngươi nói thử phương pháp của mình xem. »

« Lão đại, trước kia lúc ngươi cầu hôn đại tẩu phần lớn là thuận miệng nói ra, không có tính chính thức đúng không ? Nữ nhân nào cũng thích có không khí lãng mạn, ngươi thấy vậy có được không ? » Tiểu Ngôn hỏi.

« Có. » Tề Sóc bất đắc dĩ gật đầu « Nhưng lãng mạn đối với Chi Yên mà nói thực vô dụng. »

« Nhẹ nhàng không được thì dùng mạnh bạo, trực tiếp hỏi đại tẩu muốn kết hôn hay là muốn chia tay, chọn 1 trong 2. » A Thác vừa nói xong lập tức bị Tiểu Trần cùng Dương Tử cùng lúc bạo lực đánh cho 1 cái.

« Ngươi không nói lời nào, không có ai nói ngươi câm a. » Tiểu Trần mắt trợn trắng.

« Lão đại, tiền trảm hậu tấu, ngươi cảm thấy thế nào ? » Dương Tử đang trầm ngâm suy nghĩ, đột nhiên mở miệng nói.

« Vậy là ý gì ? » Tiểu Trần hỏi.

« Chính là gạt đại tẩu chuẩn bị tiến hành kết hôn, mua nhẫn, đặt nhà hàng, phát thiệp cưới, hết thảy đều vụng trộm mà làm, coi như làm cho tân nương ngoài ý muốn mà vui mừng, sau đó mời thân nhân bạn bè tốt hỗ trợ hợp tác, mọi người giữ im lặng đợi đến ngày hôn lễ, đến lúc đó đưa tân nương đến hội trường, tất cả đều trôi chảy, ván đã đóng thuyền mọi người đều có mặt, làm sao mà có thể để mất mặt mà không gật đầu đồng ý a ? » Dương Tử nói.

Không khí bỗng trầm tĩnh hẳn.

« Ha ! Ha ! Ha ! » Tiểu Trần đột nhiên cười to ba tiếng, hai tay chụp mạnh bả vai của Dương Tử lớn tiếng khen « Tốt, tốt. Dương Tử, nhìn ngươi cứ tưởng là người bình thường thật thà, không ngờ ngươi ranh ma như vậy, ha ha…… »

Dương Tử đột nhiên giật đầu tránh ra lên tiếng thanh minh « Cái này không phải là ta nghĩ, mà là bạn hữu hồi trung học của ta năm ngoái lấy vợ đã giở ra chiêu này, vợ của hắn mang thai con của hắn nhưng lại lấy đủ mọi lý do kiên trì không muốn lấy chồng, hắn không còn biện pháp nào đành phải thông đồng với gia đình hai bên cùng bạn bè bằng hữu diễn 1 vở kịch hay a. »

« Có con? Lão đại, phương pháp này cũng rất tốt, trước làm cho đại tẩu mang thai, đến lúc có đứa nhỏ, gạo đã nấu thành cơm sẽ không còn sợ phải lấy ngươi nữa a. » Tiểu Trần linh hoạt vội vàng tiếp tục hiến kế.

« Oa, nói ta ranh ma, ngươi như vậy càng ranh ma càng hèn hạ nha ! » Dương Tử chỉ vào hắn nói.

« Cái này gọi là mưu lược, không phải là hèn hạ. » Tiểu Trần trừng mắt « Lão đại. ngươi cảm thấy thế nào ? »

Tề Sóc có chút đăm chiêu im lặng suy nghĩ trong chốc lát « Tiểu Ngôn, ngươi cảm thấy thế nào ? » Hắn hỏi nữ nhân duy nhất hiện đang ngồi đây.

« Ta cảm thấy đại tẩu sẽ vì đứa nhỏ mà kết hôn, tuy rằng vào thời điểm ban đầu sẽ tức giận. » Tiểu Ngôn trả lời hắn.

« Lão đại sẽ không sợ đại tẩu tức giận a, hắn chỉ sợ không lấy được vợ thôi, ha ha ha…… » Tiểu Trần cười to nói.

« Ai sợ không lấy được vợ thế ? » Cửa công ty đột nhiên vị đẩy ra, Quan Chi Yên đi vào tò mò hỏi, 5 người đang ngồi nhất thời sợ đến mức cả người ngây ngốc hóa đá.

« Sao ngươi lại tới đây ? » Tề Sóc nhanh chóng hoàn hồn từ chỗ mình đứng dậy bước đến nơi nàng đang đứng.

« Các ngươi đang họp à ? Ta không làm phiền mọi người đấy chứ ? » Quan Chi Yên có chút ngượng ngùng nhìn mọi người.

« Không có, đã xong rồi. » Tề Sóc lắc đầu nói, cẩn thận xem xét biểu hiện trên mặt của nàng, xác định nàng có vừa nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện lúc nãy của bọn họ hay không, nhưng xem ra không nghe thấy.

« Phải không ? Ta đến đây không đúng lúc phải không ? » Nàng mỉm cười nói.

« Tìm ta có việc gì sao ? » Hắn vòng tay ôm lấy nàng, cúi đầu hôn nàng 1 chút.

Mặt nàng hơi hơi đỏ lên, nũng nịu trừng hắn liếc mắt 1 cái. Người này mặc kệ nàng nói thế nào cũng không để vào đầu, muốn hôn nàng là liền hôn, cũng không nghĩ nàng có hay không cảm thấy thẹn thùng, hoặc người bên ngoài nhìn vào có hay không cảm thấy xấu hổ a.

« Mời ngươi ăn cơm trưa, được hay không ? » Quan Chi Yên nhanh chóng nói, tính dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi chỗ này.

« Đương nhiên, cho dù không rảnh cũng sẽ làm mình rảnh a. » Hắn cong môi nói « Tiểu Trần, Tiểu Ngôn cầm lấy tư liệu này xem xét đánh giá, nếu thời gian cho phép, cùng khách hàng ra 1 cái giá hợp lý, lên lịch hẹn gặp khách hàng. » Hắn quay đầu phân rõ công việc cho mọi người.

« Ok. » Tiểu Trần liền trả lời.

« Ta đi ăn cơm đây, không có chuyện gì quan trọng thì đừng gọi cho ta. » Hắn nói giọng trêu ghẹo.

Quan Chi yên nghe vậy vừa bực mình vừa buồn cười, nhịn không được lấy tay nhéo hắn 1 cái. Người này thật là……

« Hồi nãy các ngươi nói ai sợ không lấy được vợ thế ? » Rời khỏi phòng làm việc, nàng liền tò mò hỏi.

Tề Sóc hơi sửng sốt 1 chút, không nghĩ rằng nàng còn nhớ rõ chuyện ban nãy.

« Dương Tử. » Hắn lập tức lựa chọn nói dối.

« Hắn không phải là thích Tiểu Ngôn hay sao ? » Nàng nói.

« Ừm đúng như vậy, nhưng Tiểu Ngôn lại theo chủ nghĩa độc thân, căn bản không muốn kết hôn, cho nên hắn mới sợ là không lấy được vợ a. » Hắn bình tĩnh trả lời.

« Tiểu Ngôn năm nay mấy tuổi rồi ? 24 hay 25 ? Cuộc sống của nàng vẫn còn rất dài, tư tưởng như bây giờ thì tương lai cũng sẽ nghĩ như thế. Ngươi nói Dương Tử hãy cố gắng lên, cùng chân thành kiên định. Sẽ có 1 ngày Tiểu Ngôn sẽ cảm động, có thể đồng ý lấy hắn cũng không chừng. »

« Vậy còn ngươi ? »

« A ? »

« Tấm lòng chân thành kiên định. Sự thành tâm của ta từ đó đến giờ có làm ngươi cảm động hay không ? »

Quan Chi Yên đột nhiên trầm mặc cúi xuống, bởi vì nàng không biết phải trả lời hắn như thế nào.

Làm sao nàng có thể không cảm động a ? Nếu không cảm động, nàng sẽ không cùng so với chính mình (tiểu nhân) kết giao với hắn, sẽ không ở chung với hắn, sẽ không yêu hắn nhiều đến vậy, cứ nghĩ đến việc chia tay là đau lòng muốn chết a.

Nhưng lần trước hắn trả lời việc kết hôn thật sự làm nàng sợ hãi, cho tới giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi, đối với thái độ có thể trở mặt của hắn không biết nên làm sao, căn bản sợ hãi không dám mạo hiểm tiến lên trước.

Nàng sợ hắn làm như vậy là đang thử nghiệm nàng, nếu nàng vui vẻ gật đầu muốn kết hôn để trói chặt hắn, hắn sẽ lập tức cùng nàng nói lời [bye bye], sau đó phủi tay bỏ đi. Bởi vì cơ bản hắn không muốn kết hôn, hay ít nhất không nghĩ sớm như vậy.

Nàng không muốn mạo hiểm như vậy, không muốn mất đi hắn, không muốn làm hắn cảm thấy áp lực mà rời nàng đi. Cho nên chỉ có thể liều mình tránh né đề tài kết hôn này, tự bản thân nên cẩn thận 1 chút không để lộ ra mong muốn kết hôn mà dọa hắn chạy mất. Hiện giờ yêu cầu của nàng không nhiều lắm, chỉ cần có thể duy trì cuộc sống như bây giờ thì quá tốt rồi.

« Quên đi, coi như ta chưa nói gì hết. » Tề Sóc đột nhiên mở miệng nói, làm cho nàng không khỏi bất ngờ ngẩng đầu nhìn hắn.

Là có ý gì ?

« Quên lời ta vừa nói đi, ta không muốn lại có không khí căng thẳng giữa chúng ta. Ngươi muốn mời ta ăn cái gì đây ? » Hắn mỉm cười hỏi, tươi cười vui vẻ làm như không hề nhớ đến việc lỡ nhắc tới chuyện kết hôn vừa rồi, dường như làm cho hắn cảm thấy thật vừa lòng. (vừa lòng cái con khỉ anh í >.

Tim của nàng đột nhiên nhói lên 1 chút.

Trong lòng hắn thật sự là nghĩ như vậy sao ? Vẫn là chính mình quá để tâm a ? Nàng ngay cả việc cơ bản hướng hắn hỏi cho rõ cũng không có dũng khí.

« Làm sao vậy ? » Hắn quan tâm hỏi.

Nàng vội vàng lắc đầu, nhanh nhóng cười tươi 1 cái, đồng thời loại bỏ hết tạp niệm ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng, chỉ cần có thể duy trì như hiện giờ cũng đã làm nàng cảm thấy mỹ mãn rồi. Nàng lại 1 lần nữa kiên định tâm lý.

« Muốn ăn gì tùy ý ngươi lựa chọn. » Nàng ngẩng đầu mỉm cười.

« Tự ta lựa chọn ? »

« Ừm. »

« Cái gì cũng được sao ? »

« Đúng, cái gì cũng được. » Nàng mỉm cười gật đầu.

Nhìn mặt nàng sáng lạng mỉm cười hơi thái quá, Tề Sóc không khỏi nghi ngờ.

« Ta làm chuyện gì tốt sao ? » Hắn nhìn nàng hỏi.

« Cám ơn ngươi đã tặng ta văn phòng làm việc kia, cám ơn ngươi giúp ta quảng cáo tuyên truyền, cám ơn tất cả những gì ngươi làm cho ta. Kỳ thực bữa cơm này ta nên mời ngươi sớm 1 chút, nhưng không nghĩ rằng sau hôm khai trương đã nhận được hợp đồng khẩn cấp, cho nên đã kéo dài tới hôm nay. Bữa cơm này…… »

« Có thể không ăn cơm được không ? » Tề Sóc thình lình ngắt lời nàng.

Nàng hơi sửng sốt 1 chút, gật gật đầu « Đương nhiên, ta nói, muốn ăn cái gì thì tùy ngươi chọn lựa a. »

« Vậy ta có thể lựa chọn ngươi được hay không ? » Hắn bất ngờ kề gần tai nàng khàn khàn giọng nhẹ nhàng nói.

Nàng ngây người 1 chút, nháy mắt mặt đỏ lên.

« Đừng có lộn xộn. » Nàng nũng nịu trừng hắn liếc mắt 1 cái, cười nói.

« Ta cũng không phải là nói giỡn nha, là ngươi nói ta có thể tự chọn mà, hiện tại món mà ta muốn ăn nhất chính là ngươi. » Hắn dùng vẻ mặt bất đắc dĩ vô tội nhìn nàng nói.

Quan Chi Yên nhanh tay bịt miệng của hắn, sợ người khác nghe thấy lời dẫn dụ của hắn, làm ơn a, hiện tại bọn họ đang đi ở đường chính, vậy mà hắn còn lớn tiếng nói hắn muốn ăn nàng nha !

Nha, trời ạ, nàng rốt cuộc có nên theo ý của hắn hay không a ?

Nàng trừng hắn, nhưng hắn không biết ngừng lại mà còn bắt đầu hôn lên tay nàng, thậm chí còn vươn đầu lưỡi khẽ liếm.

Nàng đột nhiên rụt tay trở về, khó tin mở to hai mắt nhìn hắn chằm chằm, hắn lại dùng ánh mắt nóng bỏng gắt gao nhìn nàng, làm cho nàng không kìm chế mà run rẩy.

« Có thể chứ ? » Hắn dùng tay khẽ vuốt đôi môi đỏ mọng của nàng, cất tiếng hỏi.

« Cái gì ? » Nàng thở hổn hển 1 chút.

« Ta muốn nàng. »
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện