« Ác ~ »

Mới ăn xong bữa sáng, Quan Chi Yên liền đột nhiên nôn mửa, làm cho trợ lý và mấy nhân viên đang ngồi ở văn phòng vừa hết hồn vừa sợ hãi.

« Quan tỷ, ngươi có sao không ? »

« Quan tỷ, ngươi cảm thấy thế nào ? Có cần ta gọi xe chở ngươi tới bệnh viện không ? »

« Hay là chúng ta giúp ngươi gọi cho Tề tiên sinh, kêu hắn tới đưa ngươi đi bệnh viện ? Ta cảm thấy ngươi nên đi bệnh viện 1 chuyến đi, nhìn ngươi có vẻ không khỏe lắm. »

« Ta cũng cảm thấy vậy. »

« Ta cũng thế. »

« Cho ta xin 1 ly nước. » Quan Chi Yên vô lực lắc đầu nói.

« Nước đây, Quan tỷ. » Trợ lý Tiêu Lí lập tức dâng lên bằng 2 tay.

« Cám ơn. » Nàng đón lấy ly nước, dùng nước nóng đè nén dư vị tởm lợm muốn nôn kia xuống.

« Quan tỷ, ta gọi taxi rồi cùng ngươi đến bệnh viện nhé được không ? » Trợ lý khác – Tiểu Dương quan tâm hỏi.

« Ta đỡ nhiều rồi. » Chi Yên khoát tay áo « Cám ơn mọi người đã quan tâm. »

« Nhưng là vẫn nên đi bác sĩ xem sao, Quan tỷ à. » Nhân viên làm part-time Tiểu Bình nhịn không được nói.

« Ta biết tình trạng của mình, cho nên mọi người không cần lo lắng quá như vậy. » Chi Yên lại từ chối.

Nàng nghĩ chắc chắn là do tối qua ăn uống tùm lum rồi liền đi ngủ thành ra dạ dày không tiêu hóa hết thức ăn, cho nên vừa rồi ăn bánh trứng đầy dầu mỡ mới có thể đột nhiên buồn nôn, sau đó nôn ra hết hoàn toàn thức ăn của ngày hôm qua, thật sự là khổ sở.

Tuy nhiên sau khi nôn xong, nàng liền cảm thấy tốt hơn nhiều, không còn cảm giác khó chịu muốn đòi mạng như lúc trước nữa, cũng không cảm thấy muốn ói, nên đúng là không có việc gì nghiêm trọng nữa.

« Quan tỷ, có phải là ngươi mang thai không ? » Tiểu Bình đột nhiên trợn to mắt hỏi.

Chi Yên đột nhiên sửng sốt, đôi mắt mở lớn hết cỡ, bởi vì cơ bản là nàng không nghĩ tới khả năng này.

Nhưng chết tiệt thật, nghe thấy vậy nàng mới phát hiện kinh nguyệt của mình đã tới chậm, do gần đây vì vội vàng giúp Bách Huệ nên nàng không hề để ý tới chuyện này.

Nàng mang thai sao ? Hay do gần đây quan hệ trong cuộc sống có nhiều thay đổi nên mới lùi lại ? Vậy rốt cuộc là cái nào nhỉ ?

Mang thai ?

Hay là lùi lại ?

Nàng phát hiện chính mình rất nhát gan, hoàn toàn không dám tưởng tượng đến 2 khả năng này.

Nếu nàng mang thai, nàng nên làm cái gì bây giờ ? Nàng không tưởng tượng nổi phản ứng của Sóc sẽ như thế nào.

Giả sử là khả năng lùi lại, nàng lại càng không cảm thấy vui mừng – chỉ cảm thấy mất mát a, bởi vì nàng muốn có con với hắn. Từ trước tới bây giờ nàng mới biết được mình mong có con với hắn biết bao nhiêu.

Đứa nhỏ a……

Nàng nhịn không được lấy tay sờ trước bụng.

« Quan tỷ, ngươi thật sự mang thai sao ? » Trợ lý Tiểu Lí kinh ngạc nhìn nàng.

« Bách Huệ sao tới giờ còn chưa tới, nàng có gọi điện thoại nói sẽ tới công ty mà ? » Không nghĩ tiếp chuyện này nữa, nàng quay đầu nhìn về phía chỗ ngồi của Bách Huệ đã muộn lắm rồi mà chưa thấy người đâu.

« Không có. » Trợ lý của Bách Huệ – Tiểu Dương lắc đầu.

« Kỳ lạ, sao tới giờ mà nàng ta còn chưa đến vậy ? » Quan Chi Yên nhíu mi.

Dường như để trả lời cho câu hỏi của nàng, điện thoại trên bàn bỗng reo lên, nàng với tay cầm lấy điện thoại.

« Alo, văn phòng làm việc của Chi Yên xin nghe. »

« Chi Yên, là ta. »

« Bách Huệ ? Ngươi hiện giờ đang ở đâu vậy ? »

« Ta đang ở sân bay. »

« Sân bay ?! » Chi Yên ngạc nhiên hô thành tiếng.

« Chi Yên, thật xin lỗi, ta phải xin phép ngươi cho ta nghỉ vài ngày, ba ta ở Nhật Bản bị tai nạn giao thông, ta phải lập tức chạy qua đó mới được. »

« Bác trai không sao chứ ? »

« Tình hình không mấy khả quan, ta sợ quá Chi Yên, nếu…… »

« Không nên suy nghĩ lung tung như thế, chắc sẽ ổn thôi. » Nàng đột nhiên ngắc lời của Bách Huệ.

« Ừm. » Dương Bách Huệ bật khóc « Thật xin lỗi, Chi Yên, chuyện công việc…… »

« Công việc ngươi không cần quá lo lắng, sau khi tới Nhật Bản phải điện về cho ta nha, cho ta biết rõ tình hình được không ? » Nàng an bài công chuyện rồi lại an ủi Bách Huệ trong chốc lát, sau đó nhanh cúp điện thoại.

« Quan tỷ, Dương tỷ làm sao vậy ? » Trợ lý Tiểu Dương hỏi.

« Ba nàng ở Nhật Bản bị tai nạn giao thông, tình hình không khả quan lắm, nàng hiện giờ đang ở sân bay chuẩn bị sang đó, khả năng là sẽ nghỉ vài ngày. » Quan Chi Yên giải thích đơn giản với mọi người « Tiểu Dương, Bách Huệ hiện giờ đang nắm dự án nào, ngươi đưa cho mọi người chỉnh sửa rồi mang lại đây cho ta. »

« Vâng. »

« Tiểu Lí, hôm nay ta tính đến Bát Đức Lộ trông coi công trình, nhưng xem lại tình hình thì khả năng là ta không đi được rồi, ngươi thay ta qua đó giám sát, phải chú ý 1 vài điều chút nữa ta nói với ngươi. »

« Vâng. »

« Bách Huệ trong thời gian này sẽ không có ở đây, khả năng công việc của mọi người sẽ nhiều hơn 1 chút, vất vả cho mọi người rồi. Tốt lắm, bắt đầu làm việc thôi. » Nàng vỗ tay tuyên bố, sau đó mọi người liền quay về chỗ của mình làm việc, bắt đầu bận rộn lên.

Thời gian bận rộn liên tục trôi qua, nháy mắt đã tới giờ ăn trưa.

Nhân viên part-time Tiểu Bình bị phân phó đi ra cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn, 20’ sau đã quay lại với 3 hộp cơm sường thơm ngào ngạt và 3 ly trà sữa chân trâu. Còn Tiểu Lí đã ra ngoài làm việc thì tự thân vận động a.

« Thơm quá nha. » Mở hộp tiện lợi ra, Tiểu Dương nhịn không được hít 1 hơi sâu ứa cả nước miếng, làm việc 1 hơi mấy tiếng liền mệt muốn chết, mặc kệ bây giờ cho ăn cái gì cũng đều cảm thấy ngon a.

« Quan tỷ, ăn cơm trước đi. » Tiểu Bình đem 1 hộp đưa qua cho nàng.

« Cám ơn. »

Quan Chi Yên nhanh tay nhận lấy hộp cơm, chưa kịp mở thì 1 mùi hương đã bay vào mũi của nàng, làm cho nàng trong nháy mắt lại cảm thấy buồn nôn. Nàng vội vàng buông tay, bịt miệng chạy về phía toilet.

Sau 1 trận nôn khan, nàng đẩy cửa toilet ra – mặt tái nhợt bước ra ngoài, chỉ thấy Tiểu Bình cùng Tiểu Dương cả 2 người đều đứng ở trước cửa toilet, lộ vẻ lo lắng ngóng nhìn nàng.

« Quan tỷ… »

« Ta biết rồi, đi bác sĩ đúng không ? » Nàng vô lực nói « Được, ta đi. » Bởi vì nàng cũng bị áp lực trong lòng chờ đợi không thôi, nàng cảm thấy mình thật sự là có khả năng sẽ mang thai.

« Thật tốt quá, ta sẽ đi gọi taxi giúp ngươi. » Tiểu Bình nói.

« Không cần, Tiểu Bình. Ta nghĩ để Sóc đưa ta đi là được rồi. »

« Ngươi có cần ta gọi cho Tề Sóc tới đây không ? » Tiểu Dương hỏi.

Quan Chi Yên lắc đầu « Tự ta qua công ty của hắn là được rồi, ngồi 1 chỗ cả buổi sáng cũng cần vận động 1 chút. »

« Ta cùng đi với ngươi nhé Quan tỷ. » Tiểu Bình lập tức xung phong nhận việc.

Nàng lại lắc đầu «Các ngươi cứ ăn cơm trước đi, tự ta đi là được rồi. À còn hộp cơm kia của ta nhờ các ngươi giải quyết hộ ta luôn nhá, ta nghĩ ta sẽ không trở về ăn cơm liền đâu. »

« Được. » Tiểu Dương không chút do dự đáp ứng.

« Ta đi đây. » Bước tới chỗ ngồi cầm lấy túi xách và áo khoác, Chi Yên rời văn phòng làm việc của mình, hướng tới công ty của Tề Sóc chỉ mất có 5’ đi bộ.

Mặc kệ hắn có đáp ứng hay không, nàng vẫn hy vọng chính mình đi đến khoa phụ sản kiểm tra, có thể có hắn đi cùng.

Nàng hy vọng hắn có thể giống nàng cũng chờ mong điều này trở thành sự thật.

Nàng hy vọng nàng thật sự mang thai, thật sự thật sự rất hy vọng a.

Chưa kịp tới văn phòng của Sóc ở dưới lầu, Chi Yên liền thấy xe Tề Sóc dừng ở bên đường, nàng cao hứng nhoẻn miệng cười, nghĩ rằng nhất định là Tiểu Bình hay Tiểu Dương thay nàng báo cho Tề Sóc, nên hắn mới có thể đem xe đỗ ở phía dưới chờ nàng.

Nàng nhanh chóng bước về hướng xe của hắn, nhưng trong 1s liền ngừng lại nhìn xuống. Bởi vì nàng nhìn thấy 1 nữ nhân khác từ hướng khác bước tới gần xe của Sóc, sau đó quay đầu đối diện với lối đi nhếch miệng mỉm cười.

Nàng nhìn thấy Tề Sóc từ tòa nhà đi ra, mở miệng mỉm cười nghênh đón nữ nhân kia, sau đó mở cửa mời nữ nhân kia vào, rồi Sóc tự mở cửa ngồi vào chỗ lái xe, quay xe về phía trước, chuẩn bị lái xe chạy.

« Taxi. »

Nàng lập tức chạy đến ven đường chặn 1 chiếc taxi lại rồi ngồi vào, không cần suy nghĩ nhiều, tất cả đều tự nhiên chỉ vào hướng của đối phương, nói với người lái taxi « Đi theo chiếc xe 3457-XP màu bạc phía trước. »

Người taxi có kỹ thuật lái cực tốt, khoảng cách giữa 2 xe hơn 10m, hắn liền cho xe chạy, rẽ trái rẽ phải 1 hồi chui qua các ngõ ngách, chỉ chốc lát đã gắt gao đuổi theo phía sau xe của Sóc.

« Tiểu thư, ngươi muốn bắt gian. » Người lái taxi có giọng Đài Loan đột nhiên mở miệng nói.

Quan Chi Yên sửng sốt 1 chút, cả người đột nhiên ngây ra như phỗng.

Nàng đang làm cái gì vậy ? Có đúng như lời người taxi này nói là đi bắt gian hay không ?

Không, không phải. Nàng chỉ là muốn Sóc dẫn nàng đi đến khoa phụ sản mà thôi, không nghĩ tới vừa vặn thấy hắn lái xe rời đi, không nghĩ gì nhiều liền đuổi xe chạy theo, nghĩ rằng chỉ cần đuổi theo hắn, chờ hắn làm việc xong xuôi liền có thể cùng nàng đi khoa phụ sản, nàng không phải là muốn đi bắt gian a.

« Không phải. » Nàng trả lời.

« Vậy ngươi muốn đi theo chiếc xe kia để làm gì ? » Lái taxi hiếu kỳ hết 10 phần hỏi.

« Bởi vì hắn hình như là bạn hữu mà ta mất liên lạc đã lâu. » Nàng bịa chuyện.

« Nam hay nữ ? »

« Nữ. »

« Nha. » Người lái taxi thốt lên thất vọng, từ đó về sau không nói thêm lời nào nữa.

Xe không ngừng chạy, ngoài cửa sổ cảnh vật cũng không ngừng thay đổi, và rồi xe của Tề Sóc đột nhiên dừng lại trước cửa của 1 khách sản nổi tiếng.

Hắn cùng nữ nhân kia đồng thời xuống xe, đem chìa khóa giao cho tiểu đệ giữ xe. Sau đó cả 2 cùng nhau sóng bước vào khách sạn.

« Tiểu thư, bọn họ đều đã đi vào, ngươi có xuống xe không ? » Người lái taxi lên tiếng hỏi.

« Bao nhiêu tiền ? » Nàng nhất thời hoàn hồn, vội vàng hỏi.

« 140 đồng. »

Nàng nhanh chóng mở ví rút ra 1 tờ 200 đưa cho lái xe « không cần thối lại. » Sau đó đẩy cửa xe bước xuống.

Không được suy nghĩ lung tung, nàng nhất định không được suy nghĩ lung tung ! Chắc chắn là đến khách sạn để bàn công việc, làm sao mà nàng có thể nghi ngờ tình cảm của Tề Sóc với nàng được ? Quan trọng hơn nữa là nữ nhân kia không xinh đẹp bằng nàng.

Hít 1 hơi thật sâu, nàng làm cho cảm xúc của mình đang dao động trở nên ổn định 1 chút, sau đó bước qua cửa khách sạn.

Đại sảnh của khách sạn không nhiều người cho lắm nên nàng chỉ liếc qua 1 cái đã thấy Tề Sóc, tự nhiên cũng nhìn thấy hắn tiếp nhận chìa khóa từ nhân viên ở quầy tiếp tân đưa ra rồi cùng nữ nhân kia bước đi. Nữ nhân kia quay đầu nhìn Sóc mỉm cười, sau đó 2 người cùng đi về phía thang máy.

Thang máy mở ra, họ bước vào và biến mất khỏi tầm mắt của nàng.

Quan Chi Yên ngây ngốc đứng chết lặng tại chỗ, đầu trống rỗng, sắc mặt trắng bệnh đến dọa người. Nàng không biết rằng mình đã đứng bao lâu, rồi có người tốt bụng bước tới cạnh nàng quan tâm hỏi « Tiểu thư, ngươi không sao chứ ? »

Nàng thong thả nhìn lại về phía đối phương, tựa hồ như trải qua cả 1 thế kỷ mới nghe hiểu được lời người kia nói với nàng.

Nàng lắc lắc đầu trả lời « Không có việc gì. » Giọng nói xa lạ phát ra đến nàng không nhận thức được.

« Ta không sao. » Nàng nói lại 1 lần nữa « Cám ơn đã quan tâm. »

Xác định nàng không có việc gì, người kia liền mỉm cười quay người rời đi, mà nàng vẫn như cũ đứng ở đó không nhúc nhích, bơi vì cơ bản là hiện giờ nàng không biết nên làm cái gì nữa.

Nàng nên lên lầu bắt gian hay không ?

Cái người lái taxi hồi nãy chắc có thuật xem tướng, nếu không thì sao mà hắn lại nói chuẩn xác đến vậy, nói 1 cái liền thành 1 cái ?

Nàng cười khổ thành tiếng, thật kinh ngạc chính mình hiện giờ còn có thể cười nổi, cho dù cười khổ cũng rất giống nhau thôi.

Hiện giờ rốt cuộc nàng nên làm cái gì đâu ? Chẳng lẽ vẫn theo kế hoạch như ban đầu, ngồi ở đây chờ hắn [giải quyết] xong xuôi rồi gọi hắn đưa nàng đi khoa phụ sản sao ?

Cười mỉa mai còn tốt hơn nhiều nhưng khóe miệng của nàng lại trầm trọng bất động.

Nàng đau khổ tưởng tượng, nếu nàng thật sự mang thai, vậy thì người cảm thấy cao hứng chỉ có mình nàng……
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện