Bởi vì quá mức hưng phấn, Thi Ánh Điệp không đợi đồng hồ báo thức ở đầu
giường kêu đã tỉnh rồi, nàng nhanh tay tắt chuông báo thức, thật cẩn
thận bỏ chăn ở ngang hông ra, rón rén bước xuống giường.
“Em muốn đi chỗ nào?”
Thanh âm khàn khàn đột nhiên vang lên sau lưng nàng, làm nàng luống cuống chân chưa kịp chạm đất đã quay lại nhìn.
“Xin lỗi, làm anh thức giấc sao?” nàng nhẹ nhàng nói nhỏ. Khoảnh khắc tiếp theo, cái hông nhỏ nhắn xinh xắn của nàng bị một “ai kia” nắm lấy, dùng sức một chút kéo trở lại trên giường.
“Cho anh một cái hôn, anh liền tha thứ cho em.” Ân Nghệ ôm chặt lấy nàng, giọng nói sủng nịnh, yêu thương.
Thi Ánh Điệp trên mặt không khỏi nhiễm hồng, hai má đỏ ửng.
Hai người bọn họ kết hôn đến nay, đã được hơn một tuần, cuộc sống hôn nhân bây giờ thực sự rất hạnh phúc hơn những gì nàng nghĩ trước đây gấp trăm lần.
Hắn vừa không biến thái, vừa không có khuynh hướng bạo lực, đối với nàng ôn nhu, tôn trọng lại sủng nịnh yêu cho dù nàng nói kết hôn với hắn là vì tiền cũng không tỏ ra hối hận hoặc vẻ mặt hiểm ác, biểu hiện vĩnh viễn chỉ có sủng ái mỉm cười và quan tâm vô tận.
Hắn bề bộn nhiều việc, thân tuy là lão bản nhưng mỗi ngày làm việc ở công ty, buổi sáng làm chưa hết việc buổi tối cũng phải mang về nhà làm đến tận nửa đêm, nhưng cho dù bận rộn đến đâu hắn vẫn dành thời gian cùng nàng ăn cơm tối.
Mặt khác, hắn còn không dưới một lần hướng nàng giải thích không thể lập tức mang nàng đi nghỉ tuần trăng mật, hơn nữa còn thề thốt sẽ cố gắng làm xong công việc trong thời gian sớm nhất rồi sẽ đi tuần trăng mật bù với nàng.
Lão công của nàng không chỉ có tiền, bộ dạng xuất chúng, thể lực sung mãn, còn có...Ân, không biết phải nói thế nào đây? Với mỗi một nữ nhân, trong mắt tối không thể chọn nhầm nam nhân, không những không phải ôm oán hắn lại ôn nhu, tôn trọng ý kiến của nàng, quan trọng nhất là nếu có sai thì hắn nhất định sẽ hướng nàng xin lỗi thật lòng.
Trên đời này nàng ghét nhất chính là loại đàn ông có chết cũng cứng đầu không chịu nhận sai.
Nhìn thấy trước mắt hắn mỗi ngày đều làm cho nàng khuynh tâm một chút, thêm mê luyến một chút, dần dần yêu hắn. Thi Ánh Điệp không khỏi kìm được nụ cười nơi khóe miệng, thân thủ xoay người lại đối diện Ân Nghệ, sau đó thuận theo yêu cầu của hắn ngẩng đầu lên nhẹ nhàng hôn hắn.
Vừa tiếp xúc với đôi môi mềm mại ngọt ngào của nàng, hắn lập tức nắm bắt ngay được cơ hội ôm nàng chặt hơn tiếp tục hôn nàng không muốn ngừng lại (T^T anh này mắc bệnh nghiện hôn rồi thế mà kêu không biến thái, đúng là soái ca nào yêu rồi cũng BT như nhau chỉ có BT ít hay nhiều hơn thôi )
Cảm giác được không khí nguy hiểm, tim đập càng lúc càng nhanh, tình huống này chẳng phải lại giống đêm qua sao (đỏ mặt a~~ mọi người tự hiểu là anh ý muốn làm gì tiếp) Thi Ánh Điệp vội vàng đẩy hắn ra.
“Nên rời giường rồi, anh mà không dậy thì sẽ muộn làm đó.”Nàng khẩn trương nói.
“Đi muộn một lần cũng chả chết ai mà.” Hắn lại kéo nàng lại, hôn nhẹ lên trán nàng.
“Không được, anh có thể chậm một chút nhưng em thì không thể được!” Nàng thân thủ lại một lần nữa đẩy hắn ra, ngữ khí rất kiên định.
“Cái gì mà không thể được, em không phải đã bị đuổi việc rồi sao?” Ân Nghệ ngẩng đầu lên hoài nghi hỏi.
“Đúng là như vậy, nhưng chẳng qua thời thế đã thay đổi rồi, em vừa tìm được công việc mới, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm mà.” Thi Ánh Điệp đắc ý nhếch mép cười (anh ý làm tổng tài còn không đắc ý thì chị đắc ý cái nỗi gì =.=) còn nhìn không được trước mắt hắn còn giơ tay hình chữ V-biểu tượng chiến thắng nữa.
“Ồ, thì ra là như vậy, cho nên hôm nay em mới rời giường sớm như vậy, anh còn tưởng là tối hôm qua chưa đủ cố gắng làm cho em giống mấy hôm trước buổi sáng mệt phờ không thể dậy.” Hắn nói thập phần thẳng thắn rõ ràng cứ như chẳng có chuyện gì á. (aaaaaaaa! Mức độ BT ngày càng cao)
Mặt nàng ửng hồng, gõ cho hắn một cái.
“Nhanh lên đi, thời gian không còn nhiều đâu, chúng ta còn có thể cùng nhau ăn sáng rồi đi nha!”
“Được rồi, anh lái xe đưa em đi, như thế nhất định sẽ không muộn chứ?” hắn nói một câu rồi lại xoay người quyết không rời giường.
“Anh lái xe đưa em đi ư?” Thi Ánh Điệp đã đứng dậy, ngạc nhìn ngoái lại nhìn hắn.
“Làm sao vậy, không thích anh lái xe đưa em đi sao?”
“Không phải không thích, mà là em không muốn ngay ngày đi làm đầu tiên đã để cho mọi người nhìn thấy mình vênh váo đi ô tô riêng đến, như vậy thật không hay. Em sợ mọi người lại đồn thổi linh tinh, ở công ty em lại không có bằng hữu.” Nàng nhíu nhíu mày, do dự nói.
“Anh là lão công của em, em còn sợ cái gì?”
“Thì chính bởi anh là lão công của em nên em mới người khác hội ghen tức mà hiểm ác đối với em “Quý phu nhân đây không biết địa giá quang lâm có điều gì sai bảo?” nàng bắt chước giọng điệu trào phúng tưởng tượng ra cảnh những nữ nhân đó biết nàng là tổng tài phu nhân sẽ kinh khủng như thế nào. Thân cũng là một nữ nhân, Nàng phi thường sợ sự đố kị của nữ nhân.
“Anh đưa em đến gần cửa công ty là được chứ gì, chỉ cần không đến quá gần để mọi người trông thấy liền không sao mà.” Hắn một chút sau mới mở miệng, tiếp theo quyết định rời giường còn tranh thủ hôn nàng thêm một lần nữa “Em trước tiên đi đánh răng rửa mặt đi, anh đi nấu bữa sáng” nói xong hắn nhanh chóng biến mất ở cửa phòng.
Mắt nhìn theo bóng Ân Nghệ rời đi, Thi Ánh Điệp vẫn ngồi ngây ngốc tại giường, vẻ mặt cười đến ngây ngô, nàng nhất định kiếp trước đã làm vô số việc tốt nên kiếp này mới tu luyện được một lão công như vậy.
Lung lay đầu, nàng tự vỗ vào hai má mình, tự nhủ giờ không phải là lúc tự mãn, nên rời giường chuẩn bị đi làm rồi không thì khẳng định ngày đầu tiên đi làm sẽ bị muộn mất!
Nghĩ vậy, nàng lập tức bước xuống giường, vội vàng đánh răng rửa mặt chuẩn bị đi làm.
“Em muốn đi chỗ nào?”
Thanh âm khàn khàn đột nhiên vang lên sau lưng nàng, làm nàng luống cuống chân chưa kịp chạm đất đã quay lại nhìn.
“Xin lỗi, làm anh thức giấc sao?” nàng nhẹ nhàng nói nhỏ. Khoảnh khắc tiếp theo, cái hông nhỏ nhắn xinh xắn của nàng bị một “ai kia” nắm lấy, dùng sức một chút kéo trở lại trên giường.
“Cho anh một cái hôn, anh liền tha thứ cho em.” Ân Nghệ ôm chặt lấy nàng, giọng nói sủng nịnh, yêu thương.
Thi Ánh Điệp trên mặt không khỏi nhiễm hồng, hai má đỏ ửng.
Hai người bọn họ kết hôn đến nay, đã được hơn một tuần, cuộc sống hôn nhân bây giờ thực sự rất hạnh phúc hơn những gì nàng nghĩ trước đây gấp trăm lần.
Hắn vừa không biến thái, vừa không có khuynh hướng bạo lực, đối với nàng ôn nhu, tôn trọng lại sủng nịnh yêu cho dù nàng nói kết hôn với hắn là vì tiền cũng không tỏ ra hối hận hoặc vẻ mặt hiểm ác, biểu hiện vĩnh viễn chỉ có sủng ái mỉm cười và quan tâm vô tận.
Hắn bề bộn nhiều việc, thân tuy là lão bản nhưng mỗi ngày làm việc ở công ty, buổi sáng làm chưa hết việc buổi tối cũng phải mang về nhà làm đến tận nửa đêm, nhưng cho dù bận rộn đến đâu hắn vẫn dành thời gian cùng nàng ăn cơm tối.
Mặt khác, hắn còn không dưới một lần hướng nàng giải thích không thể lập tức mang nàng đi nghỉ tuần trăng mật, hơn nữa còn thề thốt sẽ cố gắng làm xong công việc trong thời gian sớm nhất rồi sẽ đi tuần trăng mật bù với nàng.
Lão công của nàng không chỉ có tiền, bộ dạng xuất chúng, thể lực sung mãn, còn có...Ân, không biết phải nói thế nào đây? Với mỗi một nữ nhân, trong mắt tối không thể chọn nhầm nam nhân, không những không phải ôm oán hắn lại ôn nhu, tôn trọng ý kiến của nàng, quan trọng nhất là nếu có sai thì hắn nhất định sẽ hướng nàng xin lỗi thật lòng.
Trên đời này nàng ghét nhất chính là loại đàn ông có chết cũng cứng đầu không chịu nhận sai.
Nhìn thấy trước mắt hắn mỗi ngày đều làm cho nàng khuynh tâm một chút, thêm mê luyến một chút, dần dần yêu hắn. Thi Ánh Điệp không khỏi kìm được nụ cười nơi khóe miệng, thân thủ xoay người lại đối diện Ân Nghệ, sau đó thuận theo yêu cầu của hắn ngẩng đầu lên nhẹ nhàng hôn hắn.
Vừa tiếp xúc với đôi môi mềm mại ngọt ngào của nàng, hắn lập tức nắm bắt ngay được cơ hội ôm nàng chặt hơn tiếp tục hôn nàng không muốn ngừng lại (T^T anh này mắc bệnh nghiện hôn rồi thế mà kêu không biến thái, đúng là soái ca nào yêu rồi cũng BT như nhau chỉ có BT ít hay nhiều hơn thôi )
Cảm giác được không khí nguy hiểm, tim đập càng lúc càng nhanh, tình huống này chẳng phải lại giống đêm qua sao (đỏ mặt a~~ mọi người tự hiểu là anh ý muốn làm gì tiếp) Thi Ánh Điệp vội vàng đẩy hắn ra.
“Nên rời giường rồi, anh mà không dậy thì sẽ muộn làm đó.”Nàng khẩn trương nói.
“Đi muộn một lần cũng chả chết ai mà.” Hắn lại kéo nàng lại, hôn nhẹ lên trán nàng.
“Không được, anh có thể chậm một chút nhưng em thì không thể được!” Nàng thân thủ lại một lần nữa đẩy hắn ra, ngữ khí rất kiên định.
“Cái gì mà không thể được, em không phải đã bị đuổi việc rồi sao?” Ân Nghệ ngẩng đầu lên hoài nghi hỏi.
“Đúng là như vậy, nhưng chẳng qua thời thế đã thay đổi rồi, em vừa tìm được công việc mới, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm mà.” Thi Ánh Điệp đắc ý nhếch mép cười (anh ý làm tổng tài còn không đắc ý thì chị đắc ý cái nỗi gì =.=) còn nhìn không được trước mắt hắn còn giơ tay hình chữ V-biểu tượng chiến thắng nữa.
“Ồ, thì ra là như vậy, cho nên hôm nay em mới rời giường sớm như vậy, anh còn tưởng là tối hôm qua chưa đủ cố gắng làm cho em giống mấy hôm trước buổi sáng mệt phờ không thể dậy.” Hắn nói thập phần thẳng thắn rõ ràng cứ như chẳng có chuyện gì á. (aaaaaaaa! Mức độ BT ngày càng cao)
Mặt nàng ửng hồng, gõ cho hắn một cái.
“Nhanh lên đi, thời gian không còn nhiều đâu, chúng ta còn có thể cùng nhau ăn sáng rồi đi nha!”
“Được rồi, anh lái xe đưa em đi, như thế nhất định sẽ không muộn chứ?” hắn nói một câu rồi lại xoay người quyết không rời giường.
“Anh lái xe đưa em đi ư?” Thi Ánh Điệp đã đứng dậy, ngạc nhìn ngoái lại nhìn hắn.
“Làm sao vậy, không thích anh lái xe đưa em đi sao?”
“Không phải không thích, mà là em không muốn ngay ngày đi làm đầu tiên đã để cho mọi người nhìn thấy mình vênh váo đi ô tô riêng đến, như vậy thật không hay. Em sợ mọi người lại đồn thổi linh tinh, ở công ty em lại không có bằng hữu.” Nàng nhíu nhíu mày, do dự nói.
“Anh là lão công của em, em còn sợ cái gì?”
“Thì chính bởi anh là lão công của em nên em mới người khác hội ghen tức mà hiểm ác đối với em “Quý phu nhân đây không biết địa giá quang lâm có điều gì sai bảo?” nàng bắt chước giọng điệu trào phúng tưởng tượng ra cảnh những nữ nhân đó biết nàng là tổng tài phu nhân sẽ kinh khủng như thế nào. Thân cũng là một nữ nhân, Nàng phi thường sợ sự đố kị của nữ nhân.
“Anh đưa em đến gần cửa công ty là được chứ gì, chỉ cần không đến quá gần để mọi người trông thấy liền không sao mà.” Hắn một chút sau mới mở miệng, tiếp theo quyết định rời giường còn tranh thủ hôn nàng thêm một lần nữa “Em trước tiên đi đánh răng rửa mặt đi, anh đi nấu bữa sáng” nói xong hắn nhanh chóng biến mất ở cửa phòng.
Mắt nhìn theo bóng Ân Nghệ rời đi, Thi Ánh Điệp vẫn ngồi ngây ngốc tại giường, vẻ mặt cười đến ngây ngô, nàng nhất định kiếp trước đã làm vô số việc tốt nên kiếp này mới tu luyện được một lão công như vậy.
Lung lay đầu, nàng tự vỗ vào hai má mình, tự nhủ giờ không phải là lúc tự mãn, nên rời giường chuẩn bị đi làm rồi không thì khẳng định ngày đầu tiên đi làm sẽ bị muộn mất!
Nghĩ vậy, nàng lập tức bước xuống giường, vội vàng đánh răng rửa mặt chuẩn bị đi làm.
Danh sách chương