Trở lại vị trí công tác, Thi Ánh Điệp cảm thấy dường như không có gì thay đổi hết, sau đó lại cảm thấy mọi việc đều đã thay đổi hết rồi ấy.

Bởi vì những kẻ trước kia khinh thường hoặc xa lánh nàng bây giờ không dám có thái độ như trước, đối với cô lạnh lùng, cô lập nữa. Mà những đồng nghiệp nam thì vẫn như trước kia, vẫn giữ thái độ lễ phép giữ khoảng cách nhất định với nàng, về điểm này nàng thực sự hoài nghi Ân Nghệ có cảnh cáo gì bọn họ không vậy. Cuối cùng nàng đành đi tìm Khương Xảo Quân nói chuyện phiếm, chỉ có cô ấy là hoàn toàn không có thay đổi gì, không bởi vì cái danh tổng tài phu nhân của nàng mà phá vỡ mối quan hệ của hai người.

“Cậu cùng tổng tài làm lành rồi hả?”

Tại phòng pha cà phê Khương Xảo Quân buột miệng hỏi, không ngờ tới vừa nói ra lời này lại làm Thi Ánh Điệp trong nháy mắt kinh ngạc trợn tròn con mắt.

“Cậu như thế nào mà biết hay vậy?” Nàng bật thốt lên hỏi.

“Xời ơi, so sánh với mấy hôm trước, khuôn mặt cậu hôm nay toả sáng, nhìn xem ai cũng đoán ra đấy.” Khương Xảo Quân cười gian xảo nhìn nàng. Mấy ngày trước Thi Ánh Điệp xuất viện về nhà nghỉ ngơi, cô nhìn Ánh Điệp vài lần mới phát hiện hình như vợ chồng bọn họ có chút vấn đề xảy ra thì phải. “Cảm giác thế nào?”

“Cái gì cảm giác thế nào?” Nàng không kịp nghĩ ngợi gì mà mặt đã đỏ dần lên, nhớ tới buổi vận động trên giường sáng nay cùng lão công.

“Uầy, mặt hồng như vậy, cậu đang nghĩ cái gì vậy?” Khương Xảo Quân chỉ chỉ vào mặt nàng cười cười.

“Đâu, nào có nghĩ gì đâu.”

“Còn nói không có, có muốn mình mang gương cho cậu coi không?” Khương Xảo Quân tiếp tục chọc Thi Ánh Điệp.

Thi Ánh Điệp nghiêm mặt trừng cô ấy. Đột nhiên sau đó, ánh mắt nàng ngưng tụ ở một chỗ, rồi trên mặt viết đầy ý nghĩ hắc ám, mỉm cười gian xảo.

“Cậu định làm gì?” Nụ cười quái dị của nàng làm Khương Xảo Quân đột nhiên chột dạ cảnh giác.

“Mình bắt quả tang rồi nhớ.”

“Cái gì?”

“Trên cổ cậu còn dấu hôn kia, nhưng cũng không chỉ có một vết nhá.” Thi Ánh Điệp hướng Xảo Quân nói một lèo rồi nhanh chóng lấy tay bịt chặt lỗ tai tránh tiếng hét kinh thiên động địa của cô ấy.

Lúc này người đỏ mặt chuyển thành Khương Xảo Quân, cô ấy vội vàng dựng cổ áo che đi cổ mình,mặt đỏ bừng phủ nhận: “Nào có?”

“Còn nói không có, có muốn mình mang gương cho cậu coi không?”Bây giờ thời thế đã thay đổi, Thi Ánh Điệp cười hì hì dùng ngay lời Xảo Quân lúc nãy chọc mình để chọc cô ấy, một chữ cũng không xót.

Khương Xảo Quân trừng mắt nhìn nàng, hai người đột nhiên phì cười, cười vui vẻ với nhau.

“Mình lúc nãy là muốn hỏi cậu trở về công việc cũ cảm giác như thế nào hả ?”Cười đã rồi, Khương Xảo Quân mới trở lại vấn đề chính.

“Hả.” Thi Ánh Điệp hơi sửng sốt một chút, sau đó rất ảo não trả lời: “Tốt lắm nha. Mình phát hiện bản thân không hề thích hợp làm một phế nhân ở nhà hưởng phúc a!” Nàng thè lưỡi làm động tác giả ói, thể hiện mặt quỷ.

“Sau này không cần lo lắng có người sẽ tìm cậu gây phiền toái nữa rồi nhỉ?”

“Đại khái là như vậy, nhưng mà niềm vui thích cũng giảm đi mất rồi.”

Khương Xảo Quân nghe vậy, cười thành tiếng:

“Cậu không phải là vì cái loại vui thú để cho kẻ khác khi dễ mình mà giấu diễm thân phận đấy chứ?” Cô hoài nghi nhìn Thi Ánh ĐIệp.

“Mình không có tự ngược như vậy.” Thi Ánh ĐIệp xem thường trả lời.

“Thế tại sao lúc bọn Lí Trân Nghi khi dễ cậu, cậu lại không nói toạc ra thân phận “Phu nhân” của mình?” Khương Xảo Quân tò mò.

“Bởi vì mình còn trẻ mà, làm sao có thể để hôn nhân ràng buộc được!” Nàng thở dài nói.

Khương Xảo Quân ngẩn ngơ, nhịn cười không được nữa rồi: “Đừng có nói giỡn nữa! Rốt cuộc là vì sao?”

“Bởi vì mình không thích bị người khác coi như bình hoa, cũng không thích nghe thấy sau lưng mình người ta bàn tán Ân Nghệ yêu mình cũng chỉ vì khuôn mặt đẹp đẽ này. Mình thực sự ghét bị người khác coi thường, phải cho bọn họ thấy năng lực của mình. Đây vốn là bản tính kiêu ngạo của mình, vì thế mà chưa vao giờ có ý định nói với ai khác cả.” Thi Ánh Điệp nói hết suy nghĩ của mình.

“Mình chỉ có thể nhận xét là cậu trong ngoài không đồng nhất, bên ngoài rõ ràng nhìn rất nhu nhược mà bên trong lại kiên cường như thế a!”

“Bản tính vốn là như thế, mình cũng không có cách nào khác.” Nàng bất đắc dĩ đáp “Không nhắc đến chuyện này nữa, mau khai ra cho mình, là ai để lại dấu hôn này, cậu lúc trước chả bảo chưa có bạn trai đấy thôi, chỉ có thầm mến một người? Này đừng nói với mình tác giả của dấu hôn trên cổ cậu cũng là người ấy nhớ?”

Khương Xảo Quân nghiêm mặt nhìn nàng, khẽ gật đầu.

“Oa a!!!!!!!!!” Thi Ánh Điệp mắt mở cực lớn hét lên “Cuối tuần vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Bây giờ đã đến bước nào rồi, hôn cũng hôn rồi, cậu bây giờ nhất định nói lời phải giữ lời, mau khai hết cho mình.”

Thi Ánh Điệp khẩn trương thúc giục Xảo Quân.

“Ánh Điệp…”

“Không cho phép giấu diếm!” Nàng uy hiếp cô ấy.

“Cô đừng bức cô ấy nữa, tôi nói, là tôi.” Từ ngoài cửa vang lên một giọng nói quen thuộc.

Thi Ánh Điệp nhanh chóng quay đầu nhìn, chỉ thấy đứng đó là cấp trên của nàng Trần Tân Thành quản lí đang mỉm cười với nàng.

“Quản lí?!” Nàng nhịn không được hai mắt trừng lớn như hai hòn bi ve, kinh ngạc thốt lên. Không thể tưởng tượng được người Xảo Quân thầm mến lại là anh ta, điều này thực là ngoài sức tưởng tượng!

“Xảo Quân hiện đang hẹn hò với tôi không biết tổng tào phu nhân có điều gì muốnc chỉ giáo ạ?” Trần Tân Thành cố tình lôi ra vẻ mặt rất sẵn sàng nghe giáo huấn.

“Có, không cho phép anh bắt nạt cô ấy, làm cô ấy đau lòng, tôi sẽ hỏi tội anh!” Thi Ánh Điệp cũng không hề khách khí mà nói, trực tiếp cảnh cáo luôn.

“Xin tiếp chỉ.” Không nghĩ tới lại trực tiếp cảnh cáo như vậy, Trần Tân Thành cười khổ gật đầu, sau đó nhìn về phía bạn gái nói: “Em đã tìm được chỗ dựa vững chắc rồi a!”

“Đúng vậy, để xem sau này anh còn dám bắt nạt em nữa không đây?” Khương Xảo Quân lập tức cười ngọt ngào với hắn.

“Nào dám a!” Hắn khiêm tốn trả lời làm Khương Xảo Quân cùng Thi Ánh Điệp bấm bụng cười, nhịn không được cười ha hả thành tiếng.

“Quản lí, anh đến tìm người hay tìm đồ uống hả?” Thi Ánh Điệp hỏi.

“Tìm người, tổng tài gọi cô đến văn phòng có chút việc đó.” Trần Tân Thành nhìn nàng trả lời.

“Tìm tôi làm chi?”

Trần Tân Thành nhún vai, mặt viết mấy chữ “tôi nào có can đảm hỏi việc ấy”

“Được rồi, tôi đi xem hắn tìm tôi có chuyện gì nha.” Thi Ánh Điệp phất tay, nhanh chóng bước ra ngoài, nhưng lúc bước ra tới cửa đột nhiên nhớ tới cái gì lại quay đầu nhìn hai người bọn họ, sau đó nhếch mép cười: “Bóng đèn cản trở đi rồi, hai người cứ tiếp tục bàn chuyện yêu đương đi nhớ!”

Nói xong, nàng khẽ cười rời đi, nhanh chóng hướng văn phòng tổng tài đi tới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện