Dựa theo tính tình của Mạn Nhu, hẳn là sẽ rất tức giận nhưng hiện tại cô vẫn duy trì biểu tình như cũ.

Cao Nghị nheo mắt lại liền thấy chỗ khăn trải giường ở hạ thân cô ướt dầm dề, hóa ra là trong lúc bú mút dương v*t cho anh cũng tự an ủi đến cao trào.

Trong lòng Cao Nghị nóng lên, một tay đem Mạn Nhu ôm vào trong ngực, đang chuẩn bị cắm huy*t chơi một đêm thì cô lại che miệng, vẻ mặt khó chịu lảo đảo đi xuống giường đến phòng tắm nôn ra.

Cao Nghị: "..." Sắc mặt anh trở nên khó coi, lập tức mặc quần đi qua.

Đi ngang qua phòng bếp thì dừng lại rót ly nước sôi để nguội đưa cho Mạn Nhu đang nôn nốc náo.

Mạn Nhu dùng nước lạnh rửa mặt, thần sắc từ ửng hồng biến thành tái nhợt.

Cô gian nan dựa vào cửa phòng tắm, nhìn đến sắc mặt âm trầm của Cao Nghị, bất an lắc đầu nói: "Em không...Em không biết, em không nghĩ rằng sẽ nôn...em..."

Lời còn chưa nói xong, bụng lên trào lên, tiếp tục nôn ra, cả cơm chiều vừa rồi cũng phun sạch không còn chút nào.

Tuy vậy nhưng Cao Nghị lại không cảm thấy tổn thương lòng tự tôn mà ngược lại đi vào phòng tắm đỡ lấy cơ thể vô lực của Mạn Nhu, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng, vô cùng lo lắng cho sức khỏe cô.

Anh nhớ rằng đã nhiều ngày rồi cảm thấy Mạn Nhu rất lạ, thầm nghĩ: Thân thể có vấn đề gì sao? Nhưng cô cũng không sốt không cảm, tại sao lại buồn nôn chứ? Mấy ngày nay cô ăn uống rất ít, đã không phấn chấn vui vẻ, còn nôn nhiều như muốn lấy cả dạ dày ra.

Cao Nghị nắm chặt tay, vẻ mặt bất an, lúc trước Mạn Nhu khẩu giao cho anh cũng nuốt tinh d*ch nhưng chưa bao giờ nôn như vậy, cho nên vấn đề không phải là ở phương diện này.

Hiện tại là đêm khuya, cũng không thể mang cô đi gặp bác sĩ.

Cao Nghị miễn cưỡng nhớ lại những ca bệnh mình từng tiếp xúc, bất quá phần lớn đều là ngoại thương do huấn luyện, khác hẳn với tình trạng nôn mửa này của Mạn Nhu.

Nhưng thật ra lúc nhỏ anh có lần từng cùng mẹ đến bệnh viện thăm họ hàng, người họ hàng kia có cũng có triệu chứng tương tự cô, đều là một khoảng thời gian ăn không vô nuốt không trôi, lại hay nôn mửa.

Mà người họ hàng kia vào viện là do...

Cao Nghị cẩn thận nhớ lại, sau đó bỗng nhiên mở to hai mắt, vừa kinh ngạc vừa hoài nghi nhìn chằm chằm bụng Mạn Nhu.

Cô nôn ra vài lần liền cảm thấy tốt hơn, vội áy náy ôm bụng nhìn anh nói: "Xin lỗi, em không phải cố ý."

Cao Nghị nhíu mày: "Có cái gì mà phải xin lỗi, thân thể em mấy ngày nay không tốt, ngày mai nên đến bệnh viện khám xem."

Mạn Nhu không cho là vậy, có khả năng cô chỉ bị cảm lạnh, làm gì nghiêm trọng đến mức gặp bác sĩ.

Cô không thích gặp bác sĩ chút nào, trước kia lúc sinh bệnh chỉ cần đến phòng khám mua thuốc trị cảm là khỏi.

Cao Nghị thấy cô không để ý, dứt khoát nói: "Không cần suy nghĩ, ngày mai sau khi anh huấn luyện xong sẽ chở em đến bệnh viện khám."

Mạn Nhu trừng mắt: "Không cần, em thật sự không có bị gì hết, hiện tại nôn xong là thoải mái rồi."

Cao Nghị rất nghiêm túc mà nói: "Không cho thương lượng!"

Mạn Nhu bất đắc dĩ đành bỏ cuộc, sau đó cầm lấy ly nước Cao Nghị đưa cho, uống hơn phân nửa.

Ngoại trừ thân thể còn hơi mệt một chút thì cũng không có chỗ nào không thoải mái, anh tỏ vẻ nghiêm trọng như vậy làm gì chứ?!

Cao Nghị cầm lấy ly nước Mạn Nhu uống dở, tự mình uống hết, sau đó bế ngang cô lên, mang trở lại giường, đắp chăn cẩn thận rồi nói: "Nhắm mắt lại, ngoan ngoãn ngủ."

Mạn Nhu chớp đôi mắt nhìn anh: "Không làm sao?" Cao Nghị: "..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện