Mấy tuần sau Mạn Nhu mới biết mình mang thai. Cô cầm giấy xác nhận của bác sĩ, ánh mắt dừng ở hai chữ "Có thai" hơn nửa ngày rồi ngây ngốc, không phục hồi lại tinh thần.

Cao Nghị thấy thế cười nói: "Bã xã, em cứ nhìn chằm chằm tờ giấy này cả ngày rồi có tìm ra được điểm mới mẻ nào khác không?"

Mạn Nhu ngẩng đầu nhìn anh. Có lẽ là do đôi mắt mờ mịt của cô làm cho Cao Nghị căng thẳng. Anh ngồi xuống trước mặt cô, nói: "Làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?"

Mạn Nhu trì độn lắc đầu. Hiện giờ giá trị công lược Cao Nghị đã đạt tới 95 điểm. Nguyên bản cô còn cho rằng trong lòng anh rất cao hứng, rốt cuộc chỉ kém có 5 điểm công lược nữa là cô có thể viên mãn hoàn thành nhiệm vụ này, đạt được tư cách tiếp tục sống sót.

Nhưng mà...

Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, cô phải rời khỏi cơ thể này, rời khỏi thế giới này, rời khỏi Cao Nghị...

Trong lòng Mạn Nhu đột nhiên dâng lên một cảm giác không nỡ. Ở chung mấy tháng nay, cô đã phí biết bao tâm cơ công lược Cao Nghị, phải lấy thiệt tình để đổi lấy nhiệt tình.

Tuy rằng mục đích ban đầu không đơn thuần nhưng chung sống với Cao Nghị trong thời gian dài như vậy, lại là vợ chồng danh chính ngôn thuận, tình cảm tâm tư của cô đã sớm bị nam nhân này bắt được.

Mạn Nhu không thể không lo lắng, bất ổn. Cô không biết trước được lúc nào thì điểm tích lũy sẽ đến đủ 100.

Dựa theo tính toán tốc độ công lược của cô, có lẽ ngày rời đi không còn xa... Đến lúc đó cô phải rời khỏi Cao Nghị, thậm chí là cả đứa nhỏ trong bụng.

Mạn Nhu nhịn không được mà vuốt ve bụng mình, trong lòng vừa thương tâm vừa khổ sở. Từ lúc sinh ra chưa từng nghĩ đến việc yêu đương chứ đừng nói kết hôn sinh con. Mà giờ đây, đứa nhỏ này, là con cô, là con của cô và Cao Nghị. Nước mắt không thể khống chế mà rơi xuống.

Cao Nghị không hiểu tại sao Mạn Nhu lại khóc nhưng nhớ tới lời chị gái nói rằng thai phụ rất đa sầu đa cảm, mọi chuyện đều giấu trong lòng.

Anh tiến lên ôm Mạn Nhu, thân mật nói: "Đừng sợ, anh sẽ chăm sóc tốt cho hai mẹ con."

Mạn Nhu đem đầu chôn vào trong lòng ngực rắn chắc ấm áp của Cao Nghị, thầm nghĩ: Nếu có thể ở lại lâu hơn một chút thì tốt rồi.

Nhưng hệ thống đã trực tiếp nói với cô, đây là chuyện không có khả năng, sau khi nhiệm vụ hoàn thành phải lập tức rời khỏi thế giới.

Mạn Nhu chỉ có thể nắm chặt lấy thời gian ở cùng Cao Nghị, mặc dù cô không biết chính xác là lúc nào sẽ rời đi, nhưng nhất định sẽ cùng anh trải qua những ngày tháng hạnh phúc còn lại.

Cho nên, sau khi đơn xin nghỉ phép của Cao Nghị được phê duyệt, cô đã cùng anh về Cao gia và nhà mẹ đẻ một chuyến.

Mạn Nhu gặp được cha mẹ của Cao Nghị, họ là một đôi vợ chồng ân ái, tính tình ôn nhu, hiền lành, đối xử với cô rất tốt.

Mạn Nhu cũng gặp lại Cao Tình, thái độ của đối phương đã mềm đi không ít, chăm sóc cô rất cẩn thận tỉ mỉ, thậm chí còn dặn dò kỹ càng với Cao Nghị, muốn anh chiếu cố cô thật tốt.

Cao Nghị cũng tự nhiên cười lớn mà đáp ứng.

Cha mẹ của nguyên chủ là phần tử trí thức, trong nhà có mấy người anh trai và một em gái duy nhất cũng đều là người có ăn học.

Ở chung với bọn họ rất thoải mái. Nếu không phải do kỳ nghỉ phép quá ngắn, cô sẽ không rời khỏi nhà mẹ đẻ.

Sau khi kỳ nghỉ kết thúc, Mạn Nhu lại trở về ký túc xá của quân đội. Cao Nghị lo lắng sợ cô mệt nhọc, nên tất cả mọi việc trong nhà đều do anh làm, cô chỉ cần nấu ăn, ngay cả ra cửa mua đồ cũng không cần.

Cũng bởi vì không cần ra ngoài, hơn nữa Cao Nghị vẫn luôn bên cạnh cô cho nên sự trừng phạt của Thiên Đạo cũng có chút thu liễm.

Mạn Nhu lại càng không có cơ hội tiếp xúc với nữ chủ Tào Tiểu Hà nên không biết rằng cô ta vẫn như cũ chưa hết hy vọng, ngược lại còn thêm căm hận cô.

Sau khi bị Cao Nghị thẳng thắng cự tuyệt thì cô ta đã bị sự điên cuồng ghen ghét phá hủy lý trí, đi đến con đường phạm tội cực đoan.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện