Trần Bì tỉnh lại, thấy mình đang nằm vẹo trong một góc miếu Mã Hỏa. Hắn ngẩng đầu nhìn quần áo treo một bên, chỗ quần áo ấy hắn phải đem ra bờ sông giặt giũ suốt nửa ngày trời mới sạch được vết máu bám trên đó. Hắn lau mặt, râu bắt đầu lún phún trên mặt. Hắn đến ven hồ, vốc chút nước, tạt lên mặt vài lần, lau rửa sơ sơ. Lúc này, cơn đau nhức trên bàn tay khiến hắn hoàn toàn tỉnh táo lại.
Hắn nhìn bàn tay mình, nắm đấm đã toác hết da, nhưng đây lại không phải do trận đại chiến tối hôm qua tạo thành. Đó là do trên đường trở về miếu Mã Hỏa, vì quá phiền muộn nên hắn đã vung tay nện một cú đấm vào thân cây.
Tất cả là do một trăm xu tạo thành. Nếu là lúc trước, có giết những kẻ đó, hắn cũng chẳng mảy may nóng ruột một chút nào, nhưng từ sau câu nói kia của Hỉ Thất, hắn lại có chút cò kè tính toán. Ngần này người, chuyến làm ăn này đã biến hắn thành như vậy, lại còn mất sạch cả vốn.
Trần Bì ngồi dậy, thấy quần áo vẫn ẩm ướt, liền bọc cái thân mình trong chiếc chăn bông rách, dùng sợi thừng buộc chặt, rồi tiếp tục đi về phía Bách Bình Lâu. Lần này, hắn nhìn lá cờ miễn thuế vắt trên cành cây, lấy nó xuống.
Mẹ kiếp, rốt cuộc lá cờ này là của ai? Ngày hôm qua, khi hắn giết đến tận người cuối cùng, ép hỏi suốt nửa ngày trời mà kẻ đó vẫn không chịu mở miệng nói, có lẽ không phải là không chịu nói, mà hắn cảm thấy kẻ đó quả thực không biết gì thật. Tấm vải miễn thuế có hình hoa quỳ vàng đó rốt cuộc có lai lịch như thế nào, hắn chẳng biết vạ ai mà hỏi. Bỗng nhiên hắn cảm thấy cứ thế này cũng không phải cách. Nếu ngay cả người của bang Hoàng Quỳ cũng chẳng biết chủ nhân lá cờ này là ai, vậy biết đến năm nào tháng nào hắn mới làm xong được vụ này? Hắn vẫn còn nhớ rõ ràng lời Hỉ Thất nói, hắn phải hoàn thành tất cả mọi việc này, nếu hắn không thể giết người kia, một trăm xu này sẽ biến thành một trò hề.
Hắn vừa bước đi, vừa cảm thấy cơ thể mình ê ẩm đau đớn, các khớp xương hắn bị kéo căng quá độ, mỗi bước đi đều khiến hắn rã rời. Hắn bỗng có chút hoảng hốt, dựa mình dưới tán cây ven đường, tiếp tục nhìn nắm đấm bàn tay đã toạc cả da. Bên tai hắn bắt đầu như nghe thấy tiếng thở dốc trước khi chết của Hỉ Thất, cùng lời nguyền một trăm xu giết một người nọ.
Vô số Hỉ Thất bắt đầu liến thoắng nói, không ngừng nói, sắc mặt Trần Bì ngày càng tối sầm, cảm giác căm ghét và nóng nảy sôi lên sùng sục trong lòng hắn. Hắn chợt nhớ đến bản thân của ngày trước, trước kia hắn không bao giờ phải đau khổ như thế chỉ vì giết chết cái gì.
“Khốn kiếp.” Trần Bì rủa một tiếng với tất cả những Hỉ Thất bồng bềnh trước mặt, hắn nheo mắt lại, lau mặt, rồi vẹo sang một bên, nôn mửa dữ dội. Sau đó, hắn hôn mê bất tỉnh.
Đến khi tỉnh lại, một đám trẻ con đang ném đá về phía hắn. Một cục đá nện trúng quai hàm hắn, cơn đau ập đến khiến hắn tỉnh lại. Thấy hắn đã tỉnh, đám ranh con tức thì tản ra chạy biến.
Trần Bì ngồi dậy, phủi hết bãi nôn ô uế đã đông cứng trên người, vẻ mặt hắn đã thay đổi. Sự méo mó và giày vò trong lòng đã biến mất, hắn bỗng nhiên quay trở về Trần Bì lúc trước.
“Nếu không tìm được chủ lá cờ, thế thì cứ giết hết, giết tất, thế nào cũng không sai được.” Trần Bì nhìn trời, vô số Hỉ Thất đã biến mất. Chỉ còn lại duy nhất một Hỉ Thất, đang mỉm cười nhìn hắn, như thể đang đánh cược rằng hắn không hoàn thành nổi chuyện này. Trần Bì cũng cười.
Trần Bì tiếp tục đi về phía Bách Bình Lâu. Ngay ở bên kia, Trường Bào đang đi dọc theo đê sông, vừa khóc vừa rít thuốc lào. Tay y run lên bần bật, gần như không cầm vững được cả tẩu thuốc. Bên cạnh y là một kẻ trông dáng vẻ như một tên văn thư, đang khúm núm đi theo hầu, không dám nói lời nào.
“Mày nói xem, Thủy Hương liệu đã bị gã ăn mày đó làm nhục hay chưa?” Trường Bào đột nhiên dừng lại, hỏi tên văn thư, Văn Thư lắc đầu: “Ban Đà tiên sinh, chuyện này không ai biết được.”
Trường Bào giật giật khóe miệng, nước mắt chảy xuống tận cổ, y đưa tay lên chùi: “Cái gì mà không ai biết, mày không tìm người khám nghiệm à?”
“Ban Đà tiên sinh, người ta chết rồi, ai còn khám nghiệm cái này?” Văn Thư khiếp sợ nói, lui một bước mới dám nói tiếp: “Hơn nữa, Thủy Hương cô nương từ lâu vốn cũng không phải hoàng hoa khuê nữ gì, con nha đầu này tiên sinh cũng biết rõ mà.”
“Mả mẹ, mày thì biết cái chó gì.” Trường Bào đột ngột giận dữ, quát to: “Những ả đàn bà tao đã sờ vào, nếu còn để cho kẻ khác sờ vào nữa, thì tao thành cái gì? Từ sau khi tao ăn nằm với nó, nó còn dám lăng loàn nữa sao? Tao cứ giết sạch từng đứa. Những ả đàn bà nào là của tao, thì cả đời nó đều thuộc về tao, không thằng nào được phép sờ vào.”
“Vâng vâng vâng.” Gã văn thư gật đầu như giã tỏi, suýt nữa thì quỳ sụp hẳn xuống.
“Mẹ kiếp, thằng ăn mày chết tiệt, dám đụng vào đàn bà của tao, còn muốn làm Pháo Đầu, nằm mơ đi.” Nước mắt Trường Bào lại chảy ròng ròng, “Mày nói xem, con ả Thủy Hương kia, biết bản thân có thể bị làm nhục, mà sao nó không chịu, không chịu tự sát trước đi? Nó không biết nó là người của tao hay sao? Vừa nghĩ đến chuyện này, tao lại thấy ghê tởm.”
Văn Thư toát mồ hôi lạnh đầy đầu, chợt thấy bên kia có toán con gái đang chạy, bèn nhanh trí nói: “Ban Đà tiên sinh, hay là, chi bằng lại bắt một đứa con gái nữa, thay vào chỗ Thủy Hương? Tiên sinh cũng biết, con nha đầu Thủy Hương dẫu sao cũng chẳng phải gáo nước duy nhất, giờ vừa khéo đến chỗ Lan Bà ở cửa Tây, xem xem có hàng mới hay không.”
Trường Bào không nói lời nào, thở dài: “Thôi bỏ đi. Hộ thứ bảy ở phố Liễu, nhà đó có đứa con gái vừa tròn mười lăm, cái mông nhỏ của nó tao đã nhắm từ lâu rồi, chuyện này tao giao cho mày làm. Tao còn chính sự cần giải quyết.” Đoạn, y nhìn xuống thứ đồ giấu ở cổ tay, rồi chùi nước mắt, quay trở về dáng vẻ điềm tĩnh thường ngày: “Gã ăn mày kia ngày thường vẫn hay ngồi ở góc tường miếu Mã Hỏa, mày tìm người đến miếu Mã Hỏa, chọn bừa một thằng ăn xin mà bảo nó dẫn đi tìm, lũ ăn xin đứa nào cũng biết hắn cả. Tên hắn là Trần Bì, gã Trần Bì này chúng mày đấu không lại, nhớ là phải lấy lễ mà đãi, mua ba rương lễ vật, một bộ y phục mùa đông, một ngàn văn tiền, nói rằng cảm tạ thủ nghệ của hắn ngày hôm qua, giờ xin đền bù, mời hắn đến bàn vụ làm ăn lớn.”
“Mời đến đâu?”
“Đến Bách Bình Lâu. Mày chuẩn bị một bàn rượu thịt trong lâu, sắp xếp các anh em cầm súng trường mai phục sẵn. Hắn vừa đến, cứ thẳng tay làm luôn, không nói hai lời. Sau đó, nhất định cắt thứ bên dưới hắn, đem đến cho tao.”
“Nhưng chẳng phải đại ca bảo tiên sinh đi mời hắn hay sao?”
“Mày biết đấy, nếu có thằng đàn ông khác chạm vào ả đàn bà của tao, cho dù chỉ là sờ tay một cái, cũng đều là dơ bẩn, cả con đàn bà lẫn thằng đàn ông đó tao đều không dung. Đại ca có hỏi thì cứ bảo hắn không muốn là được chứ gì. Thôi, chớ có dài dòng thêm nữa, mau vào trong lâu, mời ông chủ của ba bang năm phái dời gót đến sới chọi gà ở cửa Đông, tao ở đó chờ bọn họ tới dùng cơm. Còn bàn cơm rượu đã đặt, cứ cho gã Trần Bì đó làm tiệc đưa tiễn.” Trường Bào giũ tay áo, giấu kín cơ quan bên dưới cổ tay: “Đúng rồi, cái xác của Thủy Hương, đừng có chuyển sang chỗ tao, mày cứ mặc cho đại ca tự xử trí, đừng làm bẩn chỗ tao.”
Văn Thư gật đầu, rồi tính toán xem nên làm việc như thế nào. Trường Bào chỉn chu lại quần áo, cầm khăn tay lên xì mũi, thở dài một tiếng: “Vòng eo vừa tay nắm, tuổi nàng vừa cập kê. Phong lưu vừa chạm ngõ, tóc đã búi trên đầu. Mới học thói điểm trang thiếu phụ, thân hình yểu điệu như tranh vẽ. Thẹn thùng nghĩ chuyện mây mưa, cử chỉ bao phần kiều mỵ. Tiếc rằng tâm tính hẵng còn ngại ngùng, đêm đã khuya mà chăn uyên ương vẫn để quạnh quẽ. Thay nàng cởi xiêm la, nàng lại nũng nịu quay lưng vào ngọn đèn bạc, mà rằng chàng cứ ngủ trước đi.”
Hắn nhìn bàn tay mình, nắm đấm đã toác hết da, nhưng đây lại không phải do trận đại chiến tối hôm qua tạo thành. Đó là do trên đường trở về miếu Mã Hỏa, vì quá phiền muộn nên hắn đã vung tay nện một cú đấm vào thân cây.
Tất cả là do một trăm xu tạo thành. Nếu là lúc trước, có giết những kẻ đó, hắn cũng chẳng mảy may nóng ruột một chút nào, nhưng từ sau câu nói kia của Hỉ Thất, hắn lại có chút cò kè tính toán. Ngần này người, chuyến làm ăn này đã biến hắn thành như vậy, lại còn mất sạch cả vốn.
Trần Bì ngồi dậy, thấy quần áo vẫn ẩm ướt, liền bọc cái thân mình trong chiếc chăn bông rách, dùng sợi thừng buộc chặt, rồi tiếp tục đi về phía Bách Bình Lâu. Lần này, hắn nhìn lá cờ miễn thuế vắt trên cành cây, lấy nó xuống.
Mẹ kiếp, rốt cuộc lá cờ này là của ai? Ngày hôm qua, khi hắn giết đến tận người cuối cùng, ép hỏi suốt nửa ngày trời mà kẻ đó vẫn không chịu mở miệng nói, có lẽ không phải là không chịu nói, mà hắn cảm thấy kẻ đó quả thực không biết gì thật. Tấm vải miễn thuế có hình hoa quỳ vàng đó rốt cuộc có lai lịch như thế nào, hắn chẳng biết vạ ai mà hỏi. Bỗng nhiên hắn cảm thấy cứ thế này cũng không phải cách. Nếu ngay cả người của bang Hoàng Quỳ cũng chẳng biết chủ nhân lá cờ này là ai, vậy biết đến năm nào tháng nào hắn mới làm xong được vụ này? Hắn vẫn còn nhớ rõ ràng lời Hỉ Thất nói, hắn phải hoàn thành tất cả mọi việc này, nếu hắn không thể giết người kia, một trăm xu này sẽ biến thành một trò hề.
Hắn vừa bước đi, vừa cảm thấy cơ thể mình ê ẩm đau đớn, các khớp xương hắn bị kéo căng quá độ, mỗi bước đi đều khiến hắn rã rời. Hắn bỗng có chút hoảng hốt, dựa mình dưới tán cây ven đường, tiếp tục nhìn nắm đấm bàn tay đã toạc cả da. Bên tai hắn bắt đầu như nghe thấy tiếng thở dốc trước khi chết của Hỉ Thất, cùng lời nguyền một trăm xu giết một người nọ.
Vô số Hỉ Thất bắt đầu liến thoắng nói, không ngừng nói, sắc mặt Trần Bì ngày càng tối sầm, cảm giác căm ghét và nóng nảy sôi lên sùng sục trong lòng hắn. Hắn chợt nhớ đến bản thân của ngày trước, trước kia hắn không bao giờ phải đau khổ như thế chỉ vì giết chết cái gì.
“Khốn kiếp.” Trần Bì rủa một tiếng với tất cả những Hỉ Thất bồng bềnh trước mặt, hắn nheo mắt lại, lau mặt, rồi vẹo sang một bên, nôn mửa dữ dội. Sau đó, hắn hôn mê bất tỉnh.
Đến khi tỉnh lại, một đám trẻ con đang ném đá về phía hắn. Một cục đá nện trúng quai hàm hắn, cơn đau ập đến khiến hắn tỉnh lại. Thấy hắn đã tỉnh, đám ranh con tức thì tản ra chạy biến.
Trần Bì ngồi dậy, phủi hết bãi nôn ô uế đã đông cứng trên người, vẻ mặt hắn đã thay đổi. Sự méo mó và giày vò trong lòng đã biến mất, hắn bỗng nhiên quay trở về Trần Bì lúc trước.
“Nếu không tìm được chủ lá cờ, thế thì cứ giết hết, giết tất, thế nào cũng không sai được.” Trần Bì nhìn trời, vô số Hỉ Thất đã biến mất. Chỉ còn lại duy nhất một Hỉ Thất, đang mỉm cười nhìn hắn, như thể đang đánh cược rằng hắn không hoàn thành nổi chuyện này. Trần Bì cũng cười.
Trần Bì tiếp tục đi về phía Bách Bình Lâu. Ngay ở bên kia, Trường Bào đang đi dọc theo đê sông, vừa khóc vừa rít thuốc lào. Tay y run lên bần bật, gần như không cầm vững được cả tẩu thuốc. Bên cạnh y là một kẻ trông dáng vẻ như một tên văn thư, đang khúm núm đi theo hầu, không dám nói lời nào.
“Mày nói xem, Thủy Hương liệu đã bị gã ăn mày đó làm nhục hay chưa?” Trường Bào đột nhiên dừng lại, hỏi tên văn thư, Văn Thư lắc đầu: “Ban Đà tiên sinh, chuyện này không ai biết được.”
Trường Bào giật giật khóe miệng, nước mắt chảy xuống tận cổ, y đưa tay lên chùi: “Cái gì mà không ai biết, mày không tìm người khám nghiệm à?”
“Ban Đà tiên sinh, người ta chết rồi, ai còn khám nghiệm cái này?” Văn Thư khiếp sợ nói, lui một bước mới dám nói tiếp: “Hơn nữa, Thủy Hương cô nương từ lâu vốn cũng không phải hoàng hoa khuê nữ gì, con nha đầu này tiên sinh cũng biết rõ mà.”
“Mả mẹ, mày thì biết cái chó gì.” Trường Bào đột ngột giận dữ, quát to: “Những ả đàn bà tao đã sờ vào, nếu còn để cho kẻ khác sờ vào nữa, thì tao thành cái gì? Từ sau khi tao ăn nằm với nó, nó còn dám lăng loàn nữa sao? Tao cứ giết sạch từng đứa. Những ả đàn bà nào là của tao, thì cả đời nó đều thuộc về tao, không thằng nào được phép sờ vào.”
“Vâng vâng vâng.” Gã văn thư gật đầu như giã tỏi, suýt nữa thì quỳ sụp hẳn xuống.
“Mẹ kiếp, thằng ăn mày chết tiệt, dám đụng vào đàn bà của tao, còn muốn làm Pháo Đầu, nằm mơ đi.” Nước mắt Trường Bào lại chảy ròng ròng, “Mày nói xem, con ả Thủy Hương kia, biết bản thân có thể bị làm nhục, mà sao nó không chịu, không chịu tự sát trước đi? Nó không biết nó là người của tao hay sao? Vừa nghĩ đến chuyện này, tao lại thấy ghê tởm.”
Văn Thư toát mồ hôi lạnh đầy đầu, chợt thấy bên kia có toán con gái đang chạy, bèn nhanh trí nói: “Ban Đà tiên sinh, hay là, chi bằng lại bắt một đứa con gái nữa, thay vào chỗ Thủy Hương? Tiên sinh cũng biết, con nha đầu Thủy Hương dẫu sao cũng chẳng phải gáo nước duy nhất, giờ vừa khéo đến chỗ Lan Bà ở cửa Tây, xem xem có hàng mới hay không.”
Trường Bào không nói lời nào, thở dài: “Thôi bỏ đi. Hộ thứ bảy ở phố Liễu, nhà đó có đứa con gái vừa tròn mười lăm, cái mông nhỏ của nó tao đã nhắm từ lâu rồi, chuyện này tao giao cho mày làm. Tao còn chính sự cần giải quyết.” Đoạn, y nhìn xuống thứ đồ giấu ở cổ tay, rồi chùi nước mắt, quay trở về dáng vẻ điềm tĩnh thường ngày: “Gã ăn mày kia ngày thường vẫn hay ngồi ở góc tường miếu Mã Hỏa, mày tìm người đến miếu Mã Hỏa, chọn bừa một thằng ăn xin mà bảo nó dẫn đi tìm, lũ ăn xin đứa nào cũng biết hắn cả. Tên hắn là Trần Bì, gã Trần Bì này chúng mày đấu không lại, nhớ là phải lấy lễ mà đãi, mua ba rương lễ vật, một bộ y phục mùa đông, một ngàn văn tiền, nói rằng cảm tạ thủ nghệ của hắn ngày hôm qua, giờ xin đền bù, mời hắn đến bàn vụ làm ăn lớn.”
“Mời đến đâu?”
“Đến Bách Bình Lâu. Mày chuẩn bị một bàn rượu thịt trong lâu, sắp xếp các anh em cầm súng trường mai phục sẵn. Hắn vừa đến, cứ thẳng tay làm luôn, không nói hai lời. Sau đó, nhất định cắt thứ bên dưới hắn, đem đến cho tao.”
“Nhưng chẳng phải đại ca bảo tiên sinh đi mời hắn hay sao?”
“Mày biết đấy, nếu có thằng đàn ông khác chạm vào ả đàn bà của tao, cho dù chỉ là sờ tay một cái, cũng đều là dơ bẩn, cả con đàn bà lẫn thằng đàn ông đó tao đều không dung. Đại ca có hỏi thì cứ bảo hắn không muốn là được chứ gì. Thôi, chớ có dài dòng thêm nữa, mau vào trong lâu, mời ông chủ của ba bang năm phái dời gót đến sới chọi gà ở cửa Đông, tao ở đó chờ bọn họ tới dùng cơm. Còn bàn cơm rượu đã đặt, cứ cho gã Trần Bì đó làm tiệc đưa tiễn.” Trường Bào giũ tay áo, giấu kín cơ quan bên dưới cổ tay: “Đúng rồi, cái xác của Thủy Hương, đừng có chuyển sang chỗ tao, mày cứ mặc cho đại ca tự xử trí, đừng làm bẩn chỗ tao.”
Văn Thư gật đầu, rồi tính toán xem nên làm việc như thế nào. Trường Bào chỉn chu lại quần áo, cầm khăn tay lên xì mũi, thở dài một tiếng: “Vòng eo vừa tay nắm, tuổi nàng vừa cập kê. Phong lưu vừa chạm ngõ, tóc đã búi trên đầu. Mới học thói điểm trang thiếu phụ, thân hình yểu điệu như tranh vẽ. Thẹn thùng nghĩ chuyện mây mưa, cử chỉ bao phần kiều mỵ. Tiếc rằng tâm tính hẵng còn ngại ngùng, đêm đã khuya mà chăn uyên ương vẫn để quạnh quẽ. Thay nàng cởi xiêm la, nàng lại nũng nịu quay lưng vào ngọn đèn bạc, mà rằng chàng cứ ngủ trước đi.”
Danh sách chương