Trần Bì cảm thấy rõ ràng Pháo Đầu thuộc cùng một loại người với mình, biết cách tấn công và tránh né một cách bản năng, nhưng đồng thời, Trần Bì cũng biết Pháo Đầu không phải là đối thủ của mình, bởi vì như hắn đã nói vừa rồi đó, hắn nghĩ rằng, Pháo Đầu già rồi.

Pháo Đầu thở dốc, sắc mặt tối sầm. Đại Ca Hoàng Quỳ cũng từng nói với gã chính câu nói ấy, từ Động Đình Hồ về đến Hán Khẩu này, bản thân gã cũng xem như là đã sức cùng lực kiệt. Là một kẻ chỉ biết chém giết, trong suốt những năm nay, gã chẳng thèm coi ai ra gì, trừ Đại Ca và Ban Đà ra, thế mà không biết vì sao, gần đây Đại Ca lại sinh lòng xa cách với gã. Nói, gã già rồi, tuổi cao rồi.

“Kích cổ truyền hoa” trên sông đêm là một tục lệ của Hoàng Quỳ. Một khi tiếng trống nổi lên, trước khi đợt trống dừng, hái đầu các hộ thuyền trên sông mà đếm số, kẻ nào hái được nhiều đầu nhất sẽ đảm nhiệm chức vị Pháo Đầu. Có gã tại vị, đã lâu lắm rồi không ai dám đến khiêu chiến, cách đây không lâu gã từng bị ép phải đi hái Hoa Cổ một lần, tuy thắng, nhưng lại không sung sướng gì, địa vị của gã trong bang cũng bắt đầu lung lay.

Nhưng gã biết, Đại Ca Hoàng Quỳ thường không sai bao giờ, đây chính là căn nguyên của nỗi sợ hãi luôn thường trực trong nội tâm gã. Trần Bì vừa nói một câu như thế, như đánh trúng tim đen của gã, trong lòng vô cùng phiền muộn.

“Tiểu huynh đệ, nhà mi đến báo thù cho thằng ranh con kia phải không?” Pháo Đầu âm u nói: “Trong nhà có mấy người, không sợ Hoàng Quỳ trả thù hửm?”

Pháo Đầu xưa nay không biết lo lắng là gì, đánh lộn chưa bao giờ là việc khó đối với gã, trong những trường hợp đặc biệt, gã thường nói ra lời này với vẻ bình tĩnh đến quái dị, bình tĩnh cứ như thể bản thân gã đang đứng ở ngoài mà nói vậy, khiến người đối diện mặt sởn gai ốc.

Trần Bì lại không có bất cứ phản ứng gì, khoảnh khắc khi Pháo Đầu đang nói, Trần Bì bỗng nhiên chạy vọt đi, không chút do dự chạy thẳng vào trong rừng cây bên bờ đê, loáng cái đã biến mất tăm tích.

Pháo Đầu sửng sốt, vài giây sau mới nhận ra, Trần Bì đã chạy mất tiêu.

Đám tay chân của Hoàng Quỳ ngơ ngác nhìn nhau, người lành dìu người bị thương nhìn về hướng Trần Bì chạy. Pháo Đầu nhíu mày, có cảm giác như mình bị đùa giỡn.

Gã cảm thấy hơi rượu Hoàng Quỳ xông lên ngày càng nồng, không còn cảm giác được cả cơn đau trên mặt nữa. Đám tay chân của Hoàng Quỳ lục tục lên bờ, còn gã nhướn mắt nhìn dãy bè mạn sông đang chém giết lộn xộn, chặn cả đường quân Hoàng Quỳ đuổi theo Trần Bì. Gã liền chỉ hướng dãy bè.

Nói gì thì nói, cũng phải bảo vệ Đại Ca trước đã. Hành bang như hành quân, đứng trước kẻ mạnh sợ nhất là khí thế suy kiệt.

Đám tay chân Hoàng Quỳ thu lấy vũ khí, xông về phía dãy bè. Gã cúi đầu nhìn sợi thừng móc câu, rồi ném nó xuống sông. Rồi cũng theo lên bờ.

Chưa đi được vài bước, trước bao nhiêu con mắt mở trừng trừng của nhiều người, Trần Bì chạy vọt ra từ sau lưng bọn họ, luồn qua đám đông, nhảy xuống sông.

Pháo Đầu đã cáu kỉnh lắm rồi, nhìn Trần Bì bì bõm bơi về phía gã vừa ném sợi thừng, rồi lặn xuống. Gã định sai đám tay chân bên cạnh lặn xuống nước làm thịt luôn Trần Bì, nhưng gã biết rõ, bất cứ ai ở quanh đây đều không phải đối thủ của Trần Bì. Nhưng bản thân gã lại không thể cứ mắc kẹt ở đây dây dưa với Trần Bì mãi được, cả Hoàng Quỳ bị một gã ăn mày cầm chân ở đây, lý nào lại như thế được! Gã ngẫm nghĩ một lúc, rồi phất tay ra hiệu cho tất cả cùng xông về phía dãy bè, mặc kệ hết. Còn chưa phất tay xong, Cửu Trảo Câu bay vọt lên từ dưới nước, loáng cái đã ngoắc ngay cổ một gã tay chân đứng bên cạnh gã, lôi tuột xuống nước.

“Cái đ. con mẹ mày!” Pháo Đầu vừa chạy vừa hướng về phía sông mà chửi. Từ mặt nước sát bờ sông, móc câu lại bay vút ra một lần nữa, đám người bên cạnh Pháo Đầu cứ lần lượt bị lôi tuột xuống nước, nom cứ như là hái đào vậy. Sau khi sáu, bảy người bị kéo xuống, toàn bộ đám tay chân của Hoàng Quỳ rối loạn hẳn, tất cả đều đua nhau rút vào trong rừng. Pháo Đầu chưa bao giờ rơi vào cảnh ngộ này, cố gắng ép bản thân phải bình tĩnh, gã chưa bao giờ phải kinh hoảng như thế. Lần đầu tiên gặp phải cảnh này trong đời, gã phát hoảng.

Trong lúc do dự, Cửu Trảo Câu lại vọt lên khỏi mặt nước, loáng cái đã ở ngay dưới đũng quần gã. Pháo Đầu hoảng sợ nhìn móc câu sắp kẹp lại, bèn dùng toàn lực nhảy giật lùi về phía sau một bước, móc cậu chỉ kịp kẹp vào vạt vải dưới quần hắn, kéo mạnh xuống nước.

Pháo Đầu liền chộp lấy Cửu Trảo Câu mà giật ra, quần gã bị kéo rách một lỗ to tướng. Lần này gã không buông tay ra nữa, dồn hết sức bình sinh, gầm to một tiếng, lôi Trần Bì từ dưới nước bay vèo lên đến tận trên bờ, sau đó túm lấy siết cổ ngay. Tức khắc, gã nhận ra có điều không ổn, kẻ bị siết cổ lại là xác một tên Hoàng Quỳ bị xiên xuyên đầu, chết ngắc từ lâu. Sau đó phía sau có tiếng động, quay đầu liền thấy Trần Bì đã lên bờ từ lúc nào, còn đi vòng ra sau lưng gã, gần như đã sát gần.

Pháo Đầu kinh hoàng lộn người tránh né. Trần Bì đánh hụt, lăn một vòng dưới đất, quần áo ướt sũng để lại một hàng dấu vết, thấy Pháo Đầu luống cuống lộn người đi cách một khoảng cách an toàn. Ngẩng đầu lên, cả khuôn mặt gã lộ vẻ kinh ngạc không thể tin nổi, gã gặp một tên Hoa Thiêm Tử mạnh ngang ngửa mình, nhưng hình như có điểm gì đó không giống nhau.

Không phải tuổi tác. Tuổi tác không phải thứ chí mạng, mà là — là thông minh. Gã nhận ra, tên tiểu quỷ trước mặt này, rất biết dùng não khi đánh lộn.

Pháo Đầu thở hổn hển, xoay người chạy về phía dãy bè. Nỗi khiếp sợ khiến gã không tài nào suy nghĩ được gì nữa, gã đã biết một tên Hoa Thiêm Tử có đầu óc là như thế nào rồi.

Trên dãy bè, Đại Ca Hoàng Quỳ và ba bang năm phái vẫn đang chém giết nhau đến đỏ cả mắt, mặt sông nhuộm đỏ máu tươi, tất cả lũ trống bỏi toàn thân đầy vết thương, vây xung quanh Đại Ca, có con thì lặn dưới nước. Ba bang năm phái đã giết được ít nhất một nửa số trống bỏi, số bị thương vẫn còn chống đỡ được tiếp.

Pháo Đầu thất hồn lạc phách xông đến, tất cả người của ba bang năm phái thấy sau lưng Pháo Đầu là cảnh tượng gã ăn mày nọ đạp lên vai lũ Hoàng Quỳ đang tan tác, xọc từng nhát dao xuyên qua tai từng tên một. Tất cả đều quên cả đánh lại, bỏ chạy tứ tán.

Đại Ca Hoàng Quỳ lẳng lặng chứng kiến, trong lòng đã biết, phen này, đại thế đã mất thật rồi.

Nhưng dù vậy, gã ăn mày nhỏ bé khó lường này rốt cuộc vẫn chỉ là vật hy sinh cho buổi náo nhiệt hôm nay mà thôi.

“Được rồi, được rồi.” Hắn quay đầu nói với ba bang năm phái: “Chúng ta đừng có giở thói dỗi hờn con trẻ đó ra nữa, hãy ngồi xuống thương lượng với nhau. Nếu cứ đánh tiếp như thế này nữa, cũng chẳng ai đạt được lợi ích gì đâu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện