Trong nhà tắm, Trần Bì lột sạch quần áo Xuân Thân, cầm bàn chải hì hục kỳ cọ như đánh vảy cá vậy, bao nhiêu vảy máu khô bết trên đầu nó đều bị cạo xuống. Xuân Thân nhìn chằm chằm dưới háng Trần Bì, có vẻ vô cùng hiếu kỳ.

Đi ăn mày cũng cần phải khéo, con nít ăn xin không được quá bẩn, không được có mủ, nếu không sẽ chẳng bước chân được vào cửa tiệm của người ta. Bây giờ đất nước đang loạn lạc, đám ăn xin trên đường đã khốn cùng lắm rồi, một người được tiền là cả đám ăn mày còn lại xúm vào đánh một trận. Dân thường không dám bố thí trên phố nữa, muốn ăn xin thì tốt nhất là đi cửa sau, trẻ con là thích hợp nhất. Nhưng trẻ con lại không được để bẩn quá, không được để vẻ ngoài trông như đang mắc bệnh truyền nhiễm, nếu không, bước vào cửa tiệm hoặc miếu đường nhà người ta sẽ bị đánh đuổi.

Tắm rửa sạch sẽ cho thằng bé xong, Trần Bì xách nó lên, đặt vào trong cái giỏ trúc đựng đầy các loại khăn lông rách. Trong nhà tắm rất ấm, chẳng mấy mà Xuân Thân ngủ thiếp đi. Trần Bì tìm một chỗ để nằm, lẩm nhẩm tính toán, thằng ranh này trông thê thảm như thế, thế nào ngày mai cũng xin được một xu, đến lúc ấy, mình sẽ dương danh lập vạn rồi.

Cứ nghĩ mãi, hắn lại không ngủ được. Ngược lại, Xuân Thân nằm co ro trong giỏ trúc ngáy khò khò.

Ngày hôm sau, Trần Bì dậy muộn. Trần Bì hoạt động chân tay một chút, từ nhỏ xương cốt hắn đã linh hoạt nhanh nhẹn, các khớp xương không giống người bình thường. Xuân Thân bắt chước theo hắn, cũng hoạt động chân tay. Trần Bì xách nó ra khỏi nhà tắm, vốc một nắm tro dưới đất, bôi lên mặt mũi đầu tóc nó, trông như dân vừa chạy nạn từ tiền tuyến về. Rồi đá nó ra đường.

Xuân Thân bưng cái bát sứt ra ngoài phố, Trần Bì ước lượng túi tiền một chút, rồi quyết định không đi bến đò nữa, mà tới cửa Đông, ở đó có dân Khai Phong tụ tập làm sới chọi gà. Nghe nói cứ một năm lại mở hai lần, mỗi lần kéo dài đến hai tháng.

Chọi gà Khai Phong có truyền thống lâu đời, mười mấy năm trước có dân Khai Phong đến đây mở một sới chọi gà, là sới chọi đầu tiên. Bây giờ trên quảng trường ngoài cửa Đông đã có đến ba bốn sới chọi lớn. Vốn ở đất Hán Khẩu cũng có người nuôi gà chọi, cũng có mở sới bạc ở khắp các nơi, nhưng mỗi năm cứ vào dịp dân Khai Phong đến đây mở sới là nơi đây náo nhiệt nhất vùng, đủ các loại “kê vương”, “đấu thiên kê” khắp trời nam đất bắc đều tụ họp tại đây, đấu liền tù tì suốt hơn ba tháng, mỗi ngày lại có đến mấy chục ngàn đồng đại dương chảy ra chảy vào. Ngoài ra, ở đây cũng sẽ xuất hiện nhiều “nhà đấu gà”, chuyên mua bán các loại gà chọi.

Hôm nay, trong sân đấu có một con gà gọi là “Sát Tần Hoài”, mào đỏ cổ đỏ, cái mỏ há ra như chiếc kèn đồng, cái cổ to như cánh tay người lớn, cho dù là người cũng bị nó mổ vào đúng chỗ yếu hại. Chưa quá nửa ngày, nó đã mổ chết những bốn đối thủ.

Trần Bì mua ba con gà trong đám người, hắn lòng tham nổi lên, muốn kiếm nhiều một lúc, kết quả cả ba con gà đã mua đều bị con Sát Tần Hoài này mổ chết chỉ trong mấy hồi. Loáng cái, số tiền trong tay đã ngót mất một nửa, hắn ước lượng một chút, rồi hậm hực bỏ đi. Khi quay về nhà tắm, thấy Xuân Thân đang ngồi trên bậc thang, tay bưng một chén đậu hũ.

Trần Bì tiến lên, ngồi phịch xuống, gạt hết đậu hũ ra, chỉ mong tìm được một xu tiền trong đó. Kết cục lần mò mãi hồi lâu vẫn chẳng moi ra được xu nào, chỉ toàn đậu hũ.

Trần Bì cầm đậu hũ ném vào mặt Xuân Thân. Xuân Thân gạt hết vào trong miệng. Quẹt luôn cả tro bụi lấm lem trên mặt vào mồm.

Buổi tối, Trần Bì đi nằm, bụng dạ ảo não vô cùng. Nhưng hắn ảo não, lại không phải vì không lấy được một xu tiền của Xuân Thân, mà ảo não vì hồi sáng sao loáng cái đã thua nhiều tiền đến vậy. Trong đầu hắn chỉ toàn là dáng vẻ của con Sát Tần Hoài kia, ngay cả trong mơ cũng chửi mắng. Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, hắn lại cầm theo số tiền còn lại, tiếp tục chạy đến sới chọi gà đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện