Du Điêu Lan bị cảnh sát bắt đi.

Tang Tử Du thấy bà bị bắt thì hốt hoảng.
Hiện tại hai mẹ con cô ta đang ở trọ ở một căn nhà nhỏ với số tiền ít ổi, chỉ trong một đêm mà sự việc biến đổi vô cùng đáng sợ...
Cô ta đang là đại tiểu thư danh giá của Tang gia, đột nhiên từ phượng hoàng trên cành cao trở thành con gà ghẻ.
Cô ta không hiểu cũng vừa sợ hãi và hoang mang.
Tin tức trên báo đăng ra nói cái gì ? nói cô ta không phải là con ruột của Tang Triệu Hoàng mà là con riêng.

Ba của cô ta là một người khác.

Là một người mà cô ta căm ghét nhất ở dưới đáy xã hội tầng lớp hạ lưu.
Cô ta làm sao chịu đựng được trước khi rời đi, Tang Tử Du biết tin này đã đập hết tất cả đồ đạc.
Cô ta không tin cô ta không tin rằng mình có thân phận như thế, cô ta là con của Tang Triệu Hoàng, là con cháu của Tang gia, không thể nào là đứa con riêng của một tên như thế được.
Ngày hôm sau, người ba mà cô ta kính yêu nhất cũng là người yêu thương cô ta nhất đuổi mẹ con cô ta ra khỏi nhà, thẻ ngân hàng cũng bị khóa hết, chỉ còn lại một tấm thẻ riêng do mẹ cô ta giấu diếm quỹ đen.

Hai người cô ta sống dựa vào đó, thuê một căn nhà trọ cùng với số tiền ít mà sống tạm bợ.
Mỗi tháng bình thường ở Tang gia, cô ta nhận được vài chục nghìn, nhưng bây giờ thì chỉ có 300 nhân dân tệ mỗi tuần, cũng không còn ăn ngon mặc đẹp như trước, cô ta đang cảm thấy bản thân rất đau khổ.
Cuộc sống của tầng lớp hạ lưu mà cô ta từng căm ghét đang xoay quanh cô ta.
Cô ta ghét những người hạ lưu.

Ghét hết hoàn cảnh hiện tại, ghét căn phòng cô ta đang ở....
Hai mắt cô ta đã có quầng thâm.

Du Điêu Lan thì càng tồi tệ hơn, không còn dáng vẻ thanh nhã của phu nhân cao ngạo như ngày nào mà đã trở thành một người phụ nữ cùng khổ, chỉ vì suy nghĩ quá nhiều, lo lắng đến già đi.
Cô ta ngày nào cũng nổi điên, mẹ của cô ta không làm được gì, càng ngày càng sợ hãi cô ta, sợ cô ta ném đồ trúng mình mà mỗi lần cô ta nổi giận đập đồ bà ta liền chạy ra khỏi nhà.
Vì sao lại như thế, cô ta không muốn...Cô ta là tiểu thư Tang gia, có chết cũng là Tiểu Thư, không thể nào là một người bình thường như thế được.
Hơn 20 năm sống trong nhung lụa, bây giờ tay chân lại lấm bùn thì ai có thể chịu được.
Tin tức này từ đâu ra ? cô ta muốn đi tìm người báo tin này giết chết người đó người đó...!phải chết, cô ta sẽ bắt người đó nói với toàn thể những người đã lăng mạ cô ta rằng cô ta chính là con ruột.
Cô ta muốn bọn họ phải quỳ gối dưới chân cô ta.
Cô ta bị lăng mạ rất nhiều, cũng bị những người mà cô ta khinh bỉ trước đây kinh thường.
Người đàn ông được gọi là ba ruột của cô ta, đến tìm hai mẹ con của cô ta.
Cô ta cũng ra xem người đàn ông bẩn thỉu này.
Trước mặt cô ta là người đàn ông có râu xồm xoàn và hai mắt đỏ ngầu.
Cô ta lại càng nổi điên.
Ông ta nhìn thấy hai mẹ con cô ta liền cười, sau đó ngả ngớn nói:" Điêu Lan hóa ra bà ở đây, tôi tìm bà khắp nơi ".
Mẹ của cô ta trợn mắt nhìn ông ta, hơi có chút sợ hãi:" tìm tôi làm gì ? chúng tôi với ông đã không còn quan hệ gì với nhau".
Ông ta lại cợt đùa:" như vậy sao, nhưng mà tôi lại vừa biết được hai chúng ta có một đứa con gái".
Ông ta chỉ vào Tang Tử Du:" nào...!con bé đang đứng bên cạnh bà đúng không ?...!để cho tôi nhìn một chút".
Tang Tử Du bên cạnh đã sớm điên tiết, cô ta vẫn là một mực im lặng, Trong tay áo nắm chặt con dao nhỏ mà cô ta đã lén giấu.
Khi tay ông ta muốn thò đến thì đã bị Du Điêu Lan cản lại.
" Ông không được đụng đến con bé ".


Lời nói của bà ta giống như là cảnh cáo cũng giống như là cầu xin làm cho cô ta chịu không được.
Người đàn ông đó thu tay lại, cười rất bỉ ổi:" được, được, được, tôi không đụng con bé là được chứ gì, tôi đang cần tiền".
Du Điêu Lan đột nhiên biến sắc:" tôi không có tiền, Ông đi chỗ khác đi ".
" Sao lại không có" ông ta chắc chắn:" tôi nghe nói bà làm vợ nhỏ của một gia đình rất nhiều tiền, tôi cũng muốn có một ít ".
" Vì cái gì mẹ tôi phải đưa tiền cho ông ?".
Tang Tử Du chịu hết nổi, cô ta lên tiếng, ánh mắt như muốn xé xác ông ta.
Ông ta cười cười:" Vì cái gì à? Mẹ mày chính là vợ của tao, bây giờ tao mắc nợ, mẹ mày phải trả".
Cô ta đang gặp phải cái gì ? Đúng là tầng lớp cấp thấp.

Ở đâu lại lòi ra một người cha bỉ ổi như thế.
" Không có tiền cho ông đòi đâu".
Cô ta đang rất giận.

Du Điêu Lan vội vã kéo cô ta lại, an ủi:" con đừng đối đầu với ông ta, đi vào nhà đi".
" tránh ra, vì sao tôi phải vào nhà, tôi cũng không phải là con nít, ông ta là cái thá gì".
Tang Tử Du sống với tính cách Tiểu Thư đã nhiều năm, bây giờ muốn cô quỳ gối là chuyện không thể nào.
Cô ta biết lão già kia sẽ không bỏ qua, vì thế cô ta quyết định ở lại đối đầu.

" Con mụ này mày không đưa tiền chứ gì ?".

Ông ta nói xong liền nhào đến hai mẹ con.
" ông không là cái thá gì hết".
Lời nói lại làm cho lão ta tức điên hơn, trợn mắt nhào đến, chỉ sợ trở tay không kịp.
Cô ta lấy ra con dao nhọn giấu sẵn trong tay áo, quơ mạnh trước mặt ông ta:" đến đây, có ngon tôi giết chết ông ?".
Người đàn ông bẩn thỉu thấy cô ta cầm dao liền dừng lại.

Không dám bước đến, không làm gì được.
Một tên bẩn với một ả điên liều mạng thì ai sẽ thắng, nếu còn lí trí thì không có ai dám đối đầu với một ả liều mạng cả...!bởi vì họ còn muốn sống
Bây giờ cô ta không còn quan tâm đến pháp luật gì nữa cả...!Cô ta chỉ muốn giải tỏa.

Cô ta cũng có thể giết người..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện