Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
“Này, Nhị chủ tử, ngươi thế nào.. lại lết đi thế?” Tứ chủ tử chính là miệng không buông tha người, Vân Phi nói y một trận, y cũng phải trả lại cho người khác một đòn.
“Tứ chủ tử, đừng nói nữa a …” Mặc Hương không thể không xấu hổ nói, khi nàng quay lại để tiếp ứng Nhị chủ tử thì đã thấy dáng dấp này rồi. Từ Hồng Linh Cốc về nhà cũng mất lộ trình mấy ngày, Lão gia cứ một đường ôm Nhị chủ tử cưỡi xe ngựa trở về, ai ngờ cứ vừa xuống xe là dáng dấp không thể đứng thẳng.
Đương nhiên không thể đứng thẳng rồi, sáng nay tên hỗn đản đó lại đè y ở trong xe làm một trận! Cũng may Hồng Linh Cốc đã không còn tồn tại, bằng không cái nơi tựa như ác mộng kia, Quần Ngạo nguyện chết cũng không muốn quay lại.
“Các ngươi có ai …” Nhị chủ tử cúi đầu che lại thiêu nhiệt trên mặt. “Có ai nghe qua, ân, thượng thiên nhập địa khổn long tác …”
“Vật gì vậy?” Duy Nhất chau mày hỏi.
“Hắn nói đó là bí phương độc môn của Ngụy gia …” Quần Ngạo thực sự nói không nổi.
Vì sao Nhị chủ tử lại khó mở miệng đến thế? Sáu vị chủ tử Tần phủ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó quay đầu nhìn vị Triển đại hiệp chỉ còn nửa cái mạng kia, sáu khuôn mặt lập tức trắng xanh. Cái tên khiến cả người lông tơ dựng đứng kia, khiến cả Triển đại hiệp cũng bị biến thành bộ dạng này …
“Lập tức tìm cách phá!” Đại chủ tử ra lệnh một tiếng, mọi người cùng nhau chạy ra cửa.
Hắn vốn đã là một Hỗn Thế Ma Vương thượng thiên nhập địa rồi, giờ lại cho hắn thêm cái gì mà bí phương độc môn, bọn họ còn sống được hay không? Mới vừa ra ngoài đã thấy Ma Vương che mặt rụt rè đi vào, mặt xanh tím thì không nói đi, còn có vài vết trảo, nhìn khuôn mặt thì biết, Nhị chủ tử chịu khổ thế nào!
“Ta, ta là tới …” Tần Chính vội vã tiếp nhận thứ gì đó trên tay Tiểu Bính Tử. “Tới tống canh tuyết mai ướp lạnh! Trời nóng dễ phát hỏa, hạ nhiệt sẽ tốt, hạ nhiệt sẽ tốt!”
Tới thật vừa lúc, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào!
“Lão gia, nếu nói không bằng trước nên nói về Thượng Thiên Nhập Địa Khổn Long Tác đi!” Vân Phi đứng ra nói trước.
A Kiệt xoa tay: “Có nói hay không?”
Tiểu Lâm quay người ra sau, nhanh chóng chuẩn bị đan dược tục mệnh cho lão gia.
Tần Chính sợ tới đem một miếng đá lạnh nhét vào miệng: “Nào có, haha, làm gì có cái vật đó, Quần Ngạo thật biết nói đùa!”
Quần Ngạo hừ cười: “Nếu không có, sao lão gia biết ta đang nói đùa!”
“Nhị chủ tử bình tĩnh!” Duy Nhất nhanh chóng di động đứng trước mặt y, cũng chưa kịp đợi Tần lão gia cảm động chảy nước mắt thì đã nói. “Hôm nay hắn công lực mất hết, mọi người nên biết kiềm chế lực đạo!”
Sĩ Thần gật đầu: “Lúc này Triệu Lão Ngũ nói rất đúng, các ngươi ra tay chú ý một chút.”
Thấy mọi người nhìn về phía chính mình, Kỳ Nhi gật đầu, ra lệnh: “Đừng dễ dàng giết chết!”
Những người khác đều gật đầu, nếu giết chết hắn rồi cả đời sau này làm sao qua.
Tần Chính đè ngực tru lên: “Đừng, đừng a! Các ngươi chẳng lẽ đã quên lão gia ta bị nội thương a!”
Bảy người cùng nhau bạo rống: “Ngươi chỉ bị nội thương, còn chúng ta cả nội lẫn ngoại đều bị ngươi đả thương, mình đầy thương tích!”
Tần lão gia tiếp tục giả đáng thương: “Ô ô … Lão gia ta đã bị phế đi, võ công toàn bộ mất hết a!”
Bảy người càng rống to hơn: “Ngươi căn bản vốn chẳng cần nó!”
Cái tên vô liêm sỉ này, đừng nói võ công đã mất hết, dù cho tay chân chẳng còn, cũng không cản trở hắn đi làm hại nhân gian!
“Ta đã biết! Ta nói! Ta nói! Thượng thiên nhập địa khổn long tác chính là..” Tần Chính trước muốn ổn định bảy tổ tông, sau đó ôm lấy Tiểu Bính Tử qua, ngay mông hắn đá mạnh 1 cái đẩy hắn về phía trước.
“A nha! Lão gia ngươi lại nữa rồi!” Tiểu Bính Tử khóc lớn, lại bắt hắn làm kẻ chết thay!
Thừa dịp Tiểu Bính Tử bị đá nhào người về trước, Tần Chính xoay người co giò bỏ chạy: “Lão gia ta đã bị phế đi, các ngươi còn không chừa lại cho ta thứ bảo mệnh, quá phận!”
Kỳ Nhi một chưởng đẩy cái tên tiểu tư vướng bận qua một bên, kêu to: “Còn không truy!”
Quần Ngạo hai tay nâng lên: “Phân ra bọc đánh!” Muốn vận khí để đuổi theo nhưng thắt lưng mềm nhũn, đành phải hô to. “Tam chủ tử, phiền ngươi rồi!”
Vân Phi hợp lực đuổi theo, nhưng phát hiện lại bắt không được cái người đang chạy trốn kia: “Khinh công của hắn … Hắn chẳng phải đã bị phế sao, sao chạy trốn nhanh như vậy?”
Nhìn “quả cầu” đang cuồn cuộn trên mặt đất, A Kiệt mắng: “Khinh công cái rắm, công phu này chính là trời sinh đó!”
“Triệu Lão Ngũ mau ngăn cản hắn, ngươi qua bên kia đi!” Sĩ Thần rút ra Việt Vương Kiếm vừa đuổi vừa gọi.
Duy Nhất vung quạt, độc châm như mưa bắn ra lại bị người đang chạy trốn kia toàn bộ tránh thoát: “Thế nào khả năng?”
[Lão gia, xin lỗi ….] Tiểu Lâm vừa nghĩ tới nếu dùng khổn long tác kia lên người mình thì chắc chắn sẽ chết, nên bất chấp tình nghĩa phu thê. [Để ta tới!]
Sáu người kia lập tức mau tránh ra, sau một khắc hô to: “Tiểu Lão Lục!”
Gió bỗng nhiên đổi hướng, Tiểu Lâm bị dính chính dược của mình liền ngã xuống khóc: [Ô.. Ta lại gây phiền phức rồi..]
Kỳ Nhi lẩm bẩm nói: “Trách không được Lão Lục, hắn chạy trốn quá nhanh, khiến gió cũng đổi hướng …”
Thất vị chủ tử Tần phủ đột nhiên một thân mồ hôi lạnh, thiên đao kia, có thật đã bị phế đi không? Cuối cùng mọi người nhìn nhau, đồng loạt gật đầu. Nghĩ tới trước đây bọn họ có phải đồ ngốc hay không, cư nhiên lại muốn giúp Tần lão gia khôi phục công lực! Dù là thật hay giả, hôm nay nhất định phải bắt hắn …
Vì vậy Tần phủ Thất vị chủ tử cùng nhau nâng lên đôi tay chính nghĩa, vì thiên hạ, vì muôn dân, vì giang hồ, càng vì bản thân họ, phế!
“Mẹ a, cứu mạng a! Con dâu của mẹ muốn giết ta a —“
Thấy dáng dấp kêu cha gọi mẹ của hắn, bảy người họ đều là dở khóc dở cười.
Hắn ngày hôm nay đã không còn là Ngụy Vô Song, với cái người đã từng cùng họ trải qua bao chuyện, tựa như hai người. Nhưng vì sao trái tim lại càng ngày càng thấy ngọt ngào, tràn đầy cả lòng, mảy may không giảm, chỉ cảm thấy hôm nay yêu hắn, càng sâu đậm hơn cả hôm qua. Là vì sao?
Là si (mê). Kỳ Nhi sao lại chẳng biết, người đã dưỡng dục y từ nhỏ bất kỳ là loại tình cảm gì thì chỉ là càng thêm sâu đậm, bất luận dù cho gây bao nhiêu tai họa cũng vì người đó mà giải quyết, vì một người mà dù cho bản thân có tan nát vẫn sẽ si ngốc đứng bên cạnh, vĩnh viễn không rời đi.
Là sấn (xứng). Người khiêm tốn nhất chưa hẳn không phải người tự phụ nhất. Quần Ngạo cũng cho rằng bản thân mình chẳng ai bì được, đến tận giây phút gặp gỡ hắn mới phát hiện, thì ra trong thiên hạ người có thể xứng với Triển Quần Ngạo y, chỉ có duy nhất một người.
Là toàn (vẹn). Từ ngày sinh ra đã có sẵn một tòa thành dưới trướng, cha mẹ yêu thương, hàng vạn hàng nghìn vinh sủng, y Bạch Vân Phi cả đời đã toàn vẹn rồi còn cần gì nữa? Có, có người này thì y mới toàn vẹn, nếu như không có hắn, dù cho mười thành hay trăm thành cũng không toàn vẹn.
Là tình. Sĩ Thần ngay từ đầu đã biết rõ người đến cuối cùng chính là y, cũng biết rõ tình đó nhận được chỉ ít không nhiều. Nhưng dù cho chỉ là muối bỏ biển, thì một gáo nước đủ của riêng mình còn hơn biển nước của người khác, y tự nhiên biết rõ phải biết nắm chặt được thứ quan trọng trong tay.
Là triền (miên). Buồn cười không, là ai triền ai? Ngay giây phút tâm như tro nguội kia, Duy Nhất từ trong ánh mắt của người này thấy rõ được, dù cho y không để ý, dù coi như một nắm bụi, người này cũng sẽ đem Triệu Duy Nhất y như ngụm nước nuốt vào. Thứ do y bắt đầu, không phải sẽ do y kết thúc.
Là ỷ (lại). Dù cho thân thế cô đơn, Lâm Tề lại không phải không ai dựa vào không ai để ỷ lại, nhưng dưới sự yêu thương đùm bọc của Dược Thánh y vẫn không cảm nhận được điều đó. Đến tận khi được người này ôm chặt vào lòng ngực, thì liền cảm nhận y muốn ỷ lại hắn, muốn kề cận hắn, muốn hóa thành một với hắn.
Là noãn. Với A Kiệt mà nói, người này ngay cả một chữ cũng không cần nói nhiều, chỉ cần dịu dàng nhìn y một cái, liền có thể giúp y vượt qua được trời đông giá rét cả một năm, đến tận năm sau trở lại nhận liếc mắt đó.
Dẫu rằng ngươi là một kẻ đa tình, tình nhiều. Thế nhưng, có sao đâu.
Tần Chính vốn chẳng hề chấp nhất nội lực của mình có 1 thành hay có 10 thành. Vì nội lực của hắn dù là 1 thành hay 10 thành, thì quyết định chính yếu vẫn dựa vào quyền cước trên người hắn là 1 thành hay 10 thành.
“Đừng dễ dàng giết chết.” Đại chủ tử lần thứ hai nhắc nhở.
Võ công của Tần lão gia bao thuở có thể khôi phục? Dựa theo phương pháp ân ái của Thất vị phu nhân và hắn, đại khái vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, chắc cũng không có khả năng đi.TOÀN VĂN HOÀN
Beta: Kaori0kawa
“Này, Nhị chủ tử, ngươi thế nào.. lại lết đi thế?” Tứ chủ tử chính là miệng không buông tha người, Vân Phi nói y một trận, y cũng phải trả lại cho người khác một đòn.
“Tứ chủ tử, đừng nói nữa a …” Mặc Hương không thể không xấu hổ nói, khi nàng quay lại để tiếp ứng Nhị chủ tử thì đã thấy dáng dấp này rồi. Từ Hồng Linh Cốc về nhà cũng mất lộ trình mấy ngày, Lão gia cứ một đường ôm Nhị chủ tử cưỡi xe ngựa trở về, ai ngờ cứ vừa xuống xe là dáng dấp không thể đứng thẳng.
Đương nhiên không thể đứng thẳng rồi, sáng nay tên hỗn đản đó lại đè y ở trong xe làm một trận! Cũng may Hồng Linh Cốc đã không còn tồn tại, bằng không cái nơi tựa như ác mộng kia, Quần Ngạo nguyện chết cũng không muốn quay lại.
“Các ngươi có ai …” Nhị chủ tử cúi đầu che lại thiêu nhiệt trên mặt. “Có ai nghe qua, ân, thượng thiên nhập địa khổn long tác …”
“Vật gì vậy?” Duy Nhất chau mày hỏi.
“Hắn nói đó là bí phương độc môn của Ngụy gia …” Quần Ngạo thực sự nói không nổi.
Vì sao Nhị chủ tử lại khó mở miệng đến thế? Sáu vị chủ tử Tần phủ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó quay đầu nhìn vị Triển đại hiệp chỉ còn nửa cái mạng kia, sáu khuôn mặt lập tức trắng xanh. Cái tên khiến cả người lông tơ dựng đứng kia, khiến cả Triển đại hiệp cũng bị biến thành bộ dạng này …
“Lập tức tìm cách phá!” Đại chủ tử ra lệnh một tiếng, mọi người cùng nhau chạy ra cửa.
Hắn vốn đã là một Hỗn Thế Ma Vương thượng thiên nhập địa rồi, giờ lại cho hắn thêm cái gì mà bí phương độc môn, bọn họ còn sống được hay không? Mới vừa ra ngoài đã thấy Ma Vương che mặt rụt rè đi vào, mặt xanh tím thì không nói đi, còn có vài vết trảo, nhìn khuôn mặt thì biết, Nhị chủ tử chịu khổ thế nào!
“Ta, ta là tới …” Tần Chính vội vã tiếp nhận thứ gì đó trên tay Tiểu Bính Tử. “Tới tống canh tuyết mai ướp lạnh! Trời nóng dễ phát hỏa, hạ nhiệt sẽ tốt, hạ nhiệt sẽ tốt!”
Tới thật vừa lúc, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào!
“Lão gia, nếu nói không bằng trước nên nói về Thượng Thiên Nhập Địa Khổn Long Tác đi!” Vân Phi đứng ra nói trước.
A Kiệt xoa tay: “Có nói hay không?”
Tiểu Lâm quay người ra sau, nhanh chóng chuẩn bị đan dược tục mệnh cho lão gia.
Tần Chính sợ tới đem một miếng đá lạnh nhét vào miệng: “Nào có, haha, làm gì có cái vật đó, Quần Ngạo thật biết nói đùa!”
Quần Ngạo hừ cười: “Nếu không có, sao lão gia biết ta đang nói đùa!”
“Nhị chủ tử bình tĩnh!” Duy Nhất nhanh chóng di động đứng trước mặt y, cũng chưa kịp đợi Tần lão gia cảm động chảy nước mắt thì đã nói. “Hôm nay hắn công lực mất hết, mọi người nên biết kiềm chế lực đạo!”
Sĩ Thần gật đầu: “Lúc này Triệu Lão Ngũ nói rất đúng, các ngươi ra tay chú ý một chút.”
Thấy mọi người nhìn về phía chính mình, Kỳ Nhi gật đầu, ra lệnh: “Đừng dễ dàng giết chết!”
Những người khác đều gật đầu, nếu giết chết hắn rồi cả đời sau này làm sao qua.
Tần Chính đè ngực tru lên: “Đừng, đừng a! Các ngươi chẳng lẽ đã quên lão gia ta bị nội thương a!”
Bảy người cùng nhau bạo rống: “Ngươi chỉ bị nội thương, còn chúng ta cả nội lẫn ngoại đều bị ngươi đả thương, mình đầy thương tích!”
Tần lão gia tiếp tục giả đáng thương: “Ô ô … Lão gia ta đã bị phế đi, võ công toàn bộ mất hết a!”
Bảy người càng rống to hơn: “Ngươi căn bản vốn chẳng cần nó!”
Cái tên vô liêm sỉ này, đừng nói võ công đã mất hết, dù cho tay chân chẳng còn, cũng không cản trở hắn đi làm hại nhân gian!
“Ta đã biết! Ta nói! Ta nói! Thượng thiên nhập địa khổn long tác chính là..” Tần Chính trước muốn ổn định bảy tổ tông, sau đó ôm lấy Tiểu Bính Tử qua, ngay mông hắn đá mạnh 1 cái đẩy hắn về phía trước.
“A nha! Lão gia ngươi lại nữa rồi!” Tiểu Bính Tử khóc lớn, lại bắt hắn làm kẻ chết thay!
Thừa dịp Tiểu Bính Tử bị đá nhào người về trước, Tần Chính xoay người co giò bỏ chạy: “Lão gia ta đã bị phế đi, các ngươi còn không chừa lại cho ta thứ bảo mệnh, quá phận!”
Kỳ Nhi một chưởng đẩy cái tên tiểu tư vướng bận qua một bên, kêu to: “Còn không truy!”
Quần Ngạo hai tay nâng lên: “Phân ra bọc đánh!” Muốn vận khí để đuổi theo nhưng thắt lưng mềm nhũn, đành phải hô to. “Tam chủ tử, phiền ngươi rồi!”
Vân Phi hợp lực đuổi theo, nhưng phát hiện lại bắt không được cái người đang chạy trốn kia: “Khinh công của hắn … Hắn chẳng phải đã bị phế sao, sao chạy trốn nhanh như vậy?”
Nhìn “quả cầu” đang cuồn cuộn trên mặt đất, A Kiệt mắng: “Khinh công cái rắm, công phu này chính là trời sinh đó!”
“Triệu Lão Ngũ mau ngăn cản hắn, ngươi qua bên kia đi!” Sĩ Thần rút ra Việt Vương Kiếm vừa đuổi vừa gọi.
Duy Nhất vung quạt, độc châm như mưa bắn ra lại bị người đang chạy trốn kia toàn bộ tránh thoát: “Thế nào khả năng?”
[Lão gia, xin lỗi ….] Tiểu Lâm vừa nghĩ tới nếu dùng khổn long tác kia lên người mình thì chắc chắn sẽ chết, nên bất chấp tình nghĩa phu thê. [Để ta tới!]
Sáu người kia lập tức mau tránh ra, sau một khắc hô to: “Tiểu Lão Lục!”
Gió bỗng nhiên đổi hướng, Tiểu Lâm bị dính chính dược của mình liền ngã xuống khóc: [Ô.. Ta lại gây phiền phức rồi..]
Kỳ Nhi lẩm bẩm nói: “Trách không được Lão Lục, hắn chạy trốn quá nhanh, khiến gió cũng đổi hướng …”
Thất vị chủ tử Tần phủ đột nhiên một thân mồ hôi lạnh, thiên đao kia, có thật đã bị phế đi không? Cuối cùng mọi người nhìn nhau, đồng loạt gật đầu. Nghĩ tới trước đây bọn họ có phải đồ ngốc hay không, cư nhiên lại muốn giúp Tần lão gia khôi phục công lực! Dù là thật hay giả, hôm nay nhất định phải bắt hắn …
Vì vậy Tần phủ Thất vị chủ tử cùng nhau nâng lên đôi tay chính nghĩa, vì thiên hạ, vì muôn dân, vì giang hồ, càng vì bản thân họ, phế!
“Mẹ a, cứu mạng a! Con dâu của mẹ muốn giết ta a —“
Thấy dáng dấp kêu cha gọi mẹ của hắn, bảy người họ đều là dở khóc dở cười.
Hắn ngày hôm nay đã không còn là Ngụy Vô Song, với cái người đã từng cùng họ trải qua bao chuyện, tựa như hai người. Nhưng vì sao trái tim lại càng ngày càng thấy ngọt ngào, tràn đầy cả lòng, mảy may không giảm, chỉ cảm thấy hôm nay yêu hắn, càng sâu đậm hơn cả hôm qua. Là vì sao?
Là si (mê). Kỳ Nhi sao lại chẳng biết, người đã dưỡng dục y từ nhỏ bất kỳ là loại tình cảm gì thì chỉ là càng thêm sâu đậm, bất luận dù cho gây bao nhiêu tai họa cũng vì người đó mà giải quyết, vì một người mà dù cho bản thân có tan nát vẫn sẽ si ngốc đứng bên cạnh, vĩnh viễn không rời đi.
Là sấn (xứng). Người khiêm tốn nhất chưa hẳn không phải người tự phụ nhất. Quần Ngạo cũng cho rằng bản thân mình chẳng ai bì được, đến tận giây phút gặp gỡ hắn mới phát hiện, thì ra trong thiên hạ người có thể xứng với Triển Quần Ngạo y, chỉ có duy nhất một người.
Là toàn (vẹn). Từ ngày sinh ra đã có sẵn một tòa thành dưới trướng, cha mẹ yêu thương, hàng vạn hàng nghìn vinh sủng, y Bạch Vân Phi cả đời đã toàn vẹn rồi còn cần gì nữa? Có, có người này thì y mới toàn vẹn, nếu như không có hắn, dù cho mười thành hay trăm thành cũng không toàn vẹn.
Là tình. Sĩ Thần ngay từ đầu đã biết rõ người đến cuối cùng chính là y, cũng biết rõ tình đó nhận được chỉ ít không nhiều. Nhưng dù cho chỉ là muối bỏ biển, thì một gáo nước đủ của riêng mình còn hơn biển nước của người khác, y tự nhiên biết rõ phải biết nắm chặt được thứ quan trọng trong tay.
Là triền (miên). Buồn cười không, là ai triền ai? Ngay giây phút tâm như tro nguội kia, Duy Nhất từ trong ánh mắt của người này thấy rõ được, dù cho y không để ý, dù coi như một nắm bụi, người này cũng sẽ đem Triệu Duy Nhất y như ngụm nước nuốt vào. Thứ do y bắt đầu, không phải sẽ do y kết thúc.
Là ỷ (lại). Dù cho thân thế cô đơn, Lâm Tề lại không phải không ai dựa vào không ai để ỷ lại, nhưng dưới sự yêu thương đùm bọc của Dược Thánh y vẫn không cảm nhận được điều đó. Đến tận khi được người này ôm chặt vào lòng ngực, thì liền cảm nhận y muốn ỷ lại hắn, muốn kề cận hắn, muốn hóa thành một với hắn.
Là noãn. Với A Kiệt mà nói, người này ngay cả một chữ cũng không cần nói nhiều, chỉ cần dịu dàng nhìn y một cái, liền có thể giúp y vượt qua được trời đông giá rét cả một năm, đến tận năm sau trở lại nhận liếc mắt đó.
Dẫu rằng ngươi là một kẻ đa tình, tình nhiều. Thế nhưng, có sao đâu.
Tần Chính vốn chẳng hề chấp nhất nội lực của mình có 1 thành hay có 10 thành. Vì nội lực của hắn dù là 1 thành hay 10 thành, thì quyết định chính yếu vẫn dựa vào quyền cước trên người hắn là 1 thành hay 10 thành.
“Đừng dễ dàng giết chết.” Đại chủ tử lần thứ hai nhắc nhở.
Võ công của Tần lão gia bao thuở có thể khôi phục? Dựa theo phương pháp ân ái của Thất vị phu nhân và hắn, đại khái vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, chắc cũng không có khả năng đi.TOÀN VĂN HOÀN
Danh sách chương