Chuyện của Tỉnh Tinh cũng không làm sinh hoạt của hai người biến hoá nhiều lắm, sau chuyện đó, cũng thật sự không thấy đám nữ nhân làm bộ làm tịch kia nữa. Tỉnh Phi cũng lơi lỏng phòng bị với các nàng.

Lưu Lam rất có hảo cảm với Tiêu Dương, Tiêu Dương có đôi khi sẽ đến tiệm giám sát, đụng phải Tỉnh Phi cũng đến, sẽ lôi kéo cậu cùng đi công ty Cung Phàm. Lấy danh nghĩa huấn luyện để gặp người trong mộng.

Lưu Lam là huấn luyện viên cao cấp. Một lần chỉ nhận hai học viên. Thời gian huấn luyện cố định là do chính y sắp xếp, học viên theo lịch đến tập. Tiêu Dương mỗi ngày đều ngắm Lưu Lam, lấy danh nghĩa huấn luyện, đối Lưu Lam động tay động chân. Đương nhiên, Lưu Lam vẫn luôn giữ bộ mặt than. Trong ánh mắt lại là nụ cười ôn hòa. Giống như y đối với ai cũng là bộ dạng này. Khiến học viên đối với y vừa thương vừa sợ.

Tỉnh Phi mang theo bình thuỷ cùng Tiêu Dương đi tới công ty Cung Phàm. Vì chưa tới thời gian nghỉ trưa. Tỉnh Phi liền cùng Tiêu Dương tới chỗ Lưu Lam. Mà không đến văn phòng Cung Phàm.

Trong phòng tập trống trải đang có một người cùng Lưu Lam đối kháng, thoạt nhìn cao lớn không kém gì Lưu Lam. Nhưng thân thủ so với Lưu Lam hơi kém một chút. Tiêu Dương cùng Tỉnh Phi hai người đứng ở cửa. Tiêu Dương chỉ vào người đàn ông đang cùng Lưu Lam tập đối kháng, “Đó là tiền bối của tôi, tên Trương Hạ. Tập cùng Lưu Lam sắp ba tháng rồi, lập tức là có thể tốt nghiệp. Cho nên lúc đó, tôi sẽ kêu Lưu Lam chỉ dạy một mình tôi. Huấn luyện một đối một a~”

Bên kia hai người Lưu Lam cùng Trương Hạ gặp chiêu phá chiêu. Cuối cùng vẫn là Trương Hạ hơi kém hơn một chút, bại bởi Lưu Lam. Lưu Lam chào hỏi hai người đứng ở cửa, Tỉnh Phi cùng Tiêu Dương cùng nhau tiến vào.

Tỉnh Phi đi vào mới nhìn rõ mặt Trương Hạ, giống hệt gã thư sinh tay trói gà không chặt, thế nhưng Tỉnh Phi không tin hắn sẽ vô hại như vậy, vừa nãy hắn cùng Lưu Lam đối kháng,  động tác lưu loát, uy vũ sinh phong.

Trương Hạ chào hỏi hai người.

Tiêu Dương giới thiệu Tỉnh Phi với Trương Hạ, Trương Hạ cười tủm tỉm.

“Chảo cậu, tôi là Trương Hạ, còn cậu?”

“Tỉnh Phi.”

Tỉnh Phi vừa nói xong danh tính, Tiêu Dương bên kia đột nhiên hướng Lưu Lam công kích, một đá chân, Lưu Lam đùi phải lui về phía sau một bước, tay phải bắt lấy mắt cá chân Tiêu Dương, lôi kéo, Tiêu Dương liền hướng phía trước đánh tới, Lưu Lam chuẩn xác tiếp được một chiêu của Tiêu Dương. Trương Hạ đối với chuyện này thấy nhưng không thể trách. Ngược lại động tác của Tiêu Dương càng ngày càng mạnh mẽ. Lưu Lam giống như hũ nút, nói không nhiều. Tiêu Dương nương theo tư thế sắp ngã xuống mà tựa vào trên người y, y cũng không đẩy Tiêu Dương ra, cánh tay nửa khoát lên trên thắt lưng Tiêu Dương. Trương Hạ đối với tư thế ái muội đó một chút cũng không phản cảm. Có vẻ cũng biết được mục đích của Tiêu Dương, cũng biết được sự ái muội giũa hai người bọn họ.

Trương Hạ nhìn đồng hồ, “Đi ăn cơm thôi, sắp đến giờ nghỉ rồi. Đi chậm rất có khả năng không có chỗ ngồi.”

“Căn tin công ty được hoan nghênh như vậy sao?” Tỉnh Phi có chút kinh ngạc, trên mạng không phải đều là nói đồ ăn ở căn tin ngay cả cún đều không muốn ăn sao.

“Thức ăn ở công ty này không tệ.”

Bên kia Tiêu Dương vẫn còn động thủ động cước với Lưu Lam. Lưu Lam tựa vào trên tường.

“Ai, Phi Phi không cùng ăn với chúng ta đâu. Cậu ta có người ăn cùng rồi.”

“Hửm?” Trương Hạ nhìn Tiêu Dương. Tiêu Dương chỉ chỉ bình thuỷ Tỉnh Phi xách trong tay.

Trương Hạ nhìn qua, “Xin lỗi không thấy được. Có điều không biết ai hạnh phúc như vậy?”

“Lão tổng.” Ngoài y muốn, Lưu Lam lên tiếng.

Trương Hạ có chút kinh ngạc, ánh mắt nhìn Tỉnh Phi liền trở nên cung kính hơn.

Tiêu Dương nhìn Lưu Lam, “Em cũng làm cơm trưa tình yêu cho anh nhé.”

Lưu Lam vỗ vỗ cặp chân dài của hắn, “Em biết nấu cơm sao?”

Tiêu Dương cười ha ha, “Biết làm cơm chiên trứng. Nếu anh nguyện ý, em có thể đi học.”

Lưu Lam không tiếp lời hắn, nhìn thoáng qua cặp chân dài của Tiêu Dương đang khoát lên thắt lưng của mình, nói: “Chân dài. Rất dễ nhìn.”

Thấy Tiêu Dương cùng Lưu Lam hai người ngươi tới ta đi, mà Tỉnh Phi chỉ nhìn chằm chằm vào đồng hồ. Trương Hạ đành phải tìm cớ rời đi. Đợi Trương Hạ đi rồi, Tiêu Dương lắc lắc đầu ghé vào trên cửa nhìn bóng dáng Trương Hạ đi xa, nói với Tỉnh Phi, “Còn muốn cua cậu, cũng không xem xem chính mình là ai.”

“Hơn nữa, cua thì cua, còn mời cậu đi ăn căn tin!”

Nói xong không ngừng cùng Tỉnh Phi nháy mắt, ý bảo cậu nhanh chóng lượn đi, hắn muốn cùng Lưu Lam có thời gian riêng của hai người.

Tỉnh Phi bị người lợi dụng xong, cũng không muốn làm bóng đèn, thức thời chuẩn bị tới thang máy đi lên văn phòng Cung Phàm. Thế nhưng không biết may rủi thế nào, Tỉnh Phi gặp được một người mà cậu không muốn gặp nhất, nhưng lại đang thẳng hướng cậu mà đến.

Tiêu Dương lần đầu tiên trong công ty nhìn thấy “con chim công” kia, hắn cùng Tỉnh Phi hai người mắt to trừng mắt nhỏ. Lưu Lam ôm ngực nhìn hai người bọn họ giống như kiến bò trên chảo nóng.

“Ngọa tào(*), Sao con chim công đó lại ở trong này?!” Tiêu Dương nhìn Tỉnh Phi, tiếc rằng, Tỉnh Phi cũng không có đáp án.

(câu nói lái của từ f*ck you)

Lưu Lam đem cửa phòng huấn luyện đóng lại, nhìn hai người bọn họ, nói, “Trương Xuyên là trưởng phòng của Phòng Hội viên, cũng chính là anh trai Trương Hạ.”

Nghe xong, hai người Tỉnh Phi cùng Tiêu Dương đều ngây ra như phỗng. Tiêu Dương đồng tình nhìn Tỉnh Phi, sau đó, đúng lúc này, cửa có người gõ, Tỉnh Phi cùng Tiêu Dương nghe vào trong tai, khủng bố giống như tiếng sấm trong đêm khuya! Lưu Lam nhìn hai người bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ, tuy rằng không biết giữa Trương Xuyên cùng hai người bọn họ có uẩn khúc gì, thế nhưng vẫn ưu tiên đứng về phía hai người bọn họ, một người có khả năng là vợ tương lai, y rất có hảo cảm đối với Tiêu Dương, cậu nhóc này cũng muốn có cuộc sống an ổn về sau, về phần chuyện cũ, ai lại không có chứ. Một người khác lại là phu nhân lão tổng, nên đắc tội ai vừa thấy liền biết. Hơn nữa chức vị của y cũng không thấp hơn Trương Xuyên.

“Lưu Lam, mở cửa, tôi vừa thấy anh ở bên trong.” Gõ cửa hồi lâu, cũng không thấy người đáp lại. Thanh âm Trương Xuyên tựa hồ có chút không kiên nhẫn.

Lưu Lam nhàn nhã tựa vào trên cửa, nhìn hai người bọn họ quyết định như thế nào. Cuối cùng Tỉnh Phi quyết định mở cửa, kẻ làm tiểu tam và chuyện xấu cũng không phải bọn họ, sao phải trốn ở trong phòng không dám gặp người làm gì. Lưu Lam mở cửa.

Trương Xuyên nhìn khuôn mặt kia, cùng với ánh mắt đang cười tủm tỉm. Tức giận không biết phát tiết chỗ nào. Đen mặt trừng Lưu Lam nói không ra lời. Qua hồi lâu, mới bình tâm tĩnh khí hỏi, “Trương Hạ đâu?”

Lưu Lam nhún nhún vai, “Đi rồi.”

Sắc mặt Trương Xuyên dễ nhìn một chút, nhưng vẫn là có chút khó coi, “Anh vừa đóng cửa làm gì?”

Lưu Lam chỉ chỉ phía sau, “Bạn trai nhỏ của tôi. Đóng cửa đương nhiên là có chuyện tốt để làm.”

Trương Hạ bị trách ngầm phá hoại chuyện tốt của người khác, thấy được bạch nhãn của Tiêu Dương cũng không thể nói gì hơn. Đứng ở cửa có chút xấu hổ.

“Cậu ta thì sao?” Trương Xuyên híp mắt nhìn Tỉnh Phi, luôn có cảm giác nhìn thật quen mắt, giống như đã gặp ở đâu. “Chơi np à?”

Lưu Lam liếc mắt nhìn Trương Xuyên, “Tôi thấy miệng của cậu vẫn nên sạch sẽ một chút đi. Tôi cũng không có phúc khí lớn như vậy, người ta là bảo bối tâm can của lão tổng.”

Bên này lời nói của Lưu Lam vừa ra, Trương Xuyên bên kia liền ngốc lăng hiểu ra vì sao người này nhìn lại quen mắt đến thế, đây không phải thiếu niên trong avatar của lão tổng sao!

Trương Xuyên ôm ngực nhìn Tỉnh Phi, “Cậu tên là gì?”

Tỉnh Phi xách bình thuỷ, lung lay, “Anh cùng Cung Phàm thân như vậy, Anh ấy không nói cho anh sao?”

Trương Xuyên, “…”

Tỉnh Phi, “Nếu anh ấy cảm thấy nói cho anh là không cần thiết, tôi đây nói cho anh cũng không tốt, gặp lại sau. Tôi còn phải đưa cơm cho Cung Phàm.”

Trương Xuyên đứng ở cửa cũng không nhúc nhích, sắc mặt khó coi đến cực điểm. Tỉnh Phi không qua được, nói, “Có thể lui ra một chút không? Cung Phàm tính tình không tốt. Bụng đói tâm tình lại càng không xong. Anh muốn để tôi bị mắng sao?” Đương nhiên Tỉnh Phi chỉ nói nói vậy mà thôi. Cung Phàm nhiều lắm thì lúc uống rượu mới không khống chế được cái loại tính tình ác liệt kia, ngày thường tuy rằng hay uy hiếp đe dọa Tỉnh Phi, nhưng chưa bao giờ thật sự động thủ.

Tỉnh Phi vừa nói xong, bên kia Tiêu Dương liền tiếp, “Có người bụng dạ khó lường, kiểu như khiến ngươi bị mắng, quan hệ sẽ rạn nứt.” Tiêu Dương giống như người không xương, mềm nhũn nằm sấp tựa vào trên người Lưu Lam. Câu nói “bạn trai nhỏ” vừa rồi của Lưu Lam khiến hắn vui đến sắp hôn mê bất tỉnh.

Trương Xuyên nhìn Lưu Lam, Lưu Lam mặt than cư nhiên toát ra biểu tình bất đắc dĩ, “Không có biện pháp, cậu ấy là phu nhân lão tổng. Tôi còn đang làm công cho người ta đây.” Lưu Lam tỏ vẻ chính mình lực bất tòng tâm. Trương Xuyên hầm hừ ly khai.

Trương Xuyên vừa đi, Tiêu Dương liền từ trên người Lưu Lam nhảy xuống. “Phi Phi, nhìn không ra a, sức chiến đấu của cậu cũng rất cao đó!”

Tỉnh Phi mang theo hộp cơm đi ra ngoài, nói, “Còn phải cảm ơn công lao của cậu.”

Văn phòng Cung Phàm mỗi khi đến giờ nghỉ trưa ăn cơm, đều luôn duy trì trạng thái khép hờ.

Tỉnh Phi đi vào, nhìn thấy Cung Phàm đang đun nóng sữa chua. Tỉnh Phi đem cà mèn buông xuống, Cung Phàm đem sữa chua ấm áp đưa cho cậu. Hai người phối hợp thật sự ăn ý.

Cung Phàm lắc lắc đồng hồ, “Phi Phi hôm nay đến muộn mười phút.”

Tỉnh Phi trong lòng nghiến răng nghiến lợi, “Em cũng không phải nhân viên của anh!” Cung Phàm nghe thấy giọng điệu hỏa khí mười phần của cậu, đoán rằng tâm tình cậu không tốt, cũng không sinh khí, bao dung tức phụ tuổi nhỏ hơn mình rất nhiều mới là nam nhân tốt.

“Vậy có muốn anh trả phí vất vả cho Phi Phi không?”

Tỉnh Phi xòe bàn tay, “Bao nhiêu?”

Cung Phàm cười cười, “Két sắt trong nhà.”

“Nó vốn là của em, lão công nào cũng nên đưa tiền cho lão bà quản lý.”

Cung Phàm mở cà mèn, mùi thịt toả ra bốn phía, khiến người khẩu vị đại khai.“Vậy lão công không có tiền.”

Tỉnh Phi ngồi ở bên người anh, uống sữa chua, “Nghèo chết đi được.”

Cung Phàm miệng nhai thịt, “Ân, người nghèo tìm vợ.”

Tỉnh Phi hừ hừ.

Cung Phàm ăn cơm xong, đoán tâm tình Tỉnh Phi đã tốt một chút, đem bình thuỷ thu thập xong, lại đem Tỉnh Phi ôm ở trên đùi, “Ai chọc em, ca giúp em đánh hắn.”

Tỉnh Phi rốt cuộc nở nụ cười, nghiêm trang nói, “Là em khi dễ người khác.”

Cung Phàm cố ý làm ra bộ dáng không tin, “Nói bừa, Phi Phi nhà ta ngoan như vậy, sao có thể đi bắt nạt người khác! Tay thì gầy chân thì nhỏ, khẳng định là bị người khi dễ.”

Tỉnh Phi được anh dỗ cười ha ha. Cung Phàm xoa hắn bụng, bụng nhô lên, là dã ăn no.

Hết chương 39.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện