Cung Tiểu Uông hoàn toàn không biết nhóc tè hỏng mất di động của Tỉnh Phi, Tỉnh Phi thật sự choáng váng, đột nhiên nghĩ tới câu “con nít quỷ”, hiện tại thật sự hết sức đồng cảm, rất muốn đập cho nhóc con này một trận nên thân.

Mẹ Cung từ trong phòng đi ra, cảm giác được áp suất thấp bên trong phòng khách, đi tới liếc mắt liền sáng tỏ đã phát sinh chuyện gì. Lúc này cũng dở khóc dở cười, thế nhưng vẫn thấy cháu nhà mình là ngoan nhất.

“Phi Phi à, hỏng thì hỏng, có thể trách ai được, trẻ con cái gì cũng không hiểu, cũng đừng tức giận, mẹ mua cho con cái khác tốt hơn.” Mẹ Cung cười nắn nắn mặt Tỉnh Phi, lại cúi đầu hôn lên trán Cung Tiểu Uông. Cung Tiểu Uông hoàn toàn không biết bản thân đang là tội đồ, nhìn Tiêu Dương pha trò làm ngoáo ộp thì hớn hở cười ha ha.

Tỉnh Phi cũng không thật sự tức giận với nhóc con nhà mình, mẹ Cung nói cũng không phải không có đạo lý, ai bảo cậu cầm điện thoại đặt ở gần người Cung Tiểu Uông? Đáng lắm…

Mẹ Cung ở bên cạnh cười nhìn Tỉnh Phi ôm Cung Tiểu Uông lên, nhẹ nhàng vỗ hai cái vào cái mông nhỏ, mông trẻ con vừa mềm lại nhiều thịt, động một chút liêng rung rinh, Cung Tiểu Uông cũng không khóc, ánh mắt sáng ngời trong suốt còn chớp chớp.

Mẹ Cung lại đi vào trong phòng lấy quần áo sạch sẽ mang ra cho Tỉnh Phi,”Cầm lấy, mẹ đưa cho con đồ an ủi.”

Tỉnh Phi có chút ngượng ngùng, Tiêu Dương ở bên cạnh ồn ào đứa trẻ có mẹ đều là trân bảo, mẹ Cung bị hắn trêu chọc đến mức cười to, lúc này kiên quyết nhận Tiêu Dương làm con nuôi. Tiêu Dương cũng rất tùy tiện, muốn chọn ngày hoàng đạo đến nhận mẹ. Mẹ Cung cũng thấy đúng, việc này không thể dựa vào nhất thời xúc động.

Mẹ Cung thay quần áo cho Cung Tiểu Uông, Tiêu Dương ngồi ở bên cạnh nghịch “trym” nhỏ của Cung Tiểu Uông, Cung Tiểu Uông mặt tràn ngập mờ mịt, chọc ba người lại cười to một trận. Chỉ là trong lòng Tỉnh Phi vẫn có chút tiếc nuối nói không thành lời, sao lại hỏng đúng cái lúc Cung Phàm gọi điện thoại đến cơ chứ! Vì sao không để người ta nói chuyện xong hãy hỏng! Tỉnh Phi u oán liếc mắt nhìn Cung Tiểu Uông.

Buổi tối Cung Phàm trở về, Tỉnh Phi liền đem chuyện này kể cho anh, Cung Phàm lúc ấy cũng sửng sốt một chút, trước mặt mẹ Cung ôm Cung Tiểu Uông, vỗ lên mông nhóc hai cái, cười nói,”Nhóc béo.”

Cung Tiểu Uông khá là đầy đặn, trẻ con đều như vậy, không thể nói là “Béo”.

Tỉnh Phi nhìn Cung Phàm thay cậu trút giận, trái tim nhảy nhót, lại nghe thấy Cung Phàm gọi con trai là “Nhóc béo”, trong lòng có cảm giác không thể nói rõ thỏa đáng vẫn là cao hứng, một bên lại ở trong lòng thay Cung Tiểu Uông cả thấy bi ai.

Cung Tiểu Uông hoàn toàn không hiểu lời lão ba của nhóc nói, ôm Cung Phàm không buông tay, lại còn hướng về phía Cung Phàm gâu gâu hai tiếng. Cung Phàm thơm thơm hai má nhóc, râu cằm cọ vào mặt Cung Tiểu Uông, Cung Tiểu Uông cảm thấy không thoải mái, khuôn mặt nhỏ nhắn không cho anh chạm vào. Cung Phàm giả vờ thả nhóc ra, Cung Tiểu Uông lại muốn dán chặt lấy anh.

Tiêu Dương được giữ lại ăn cơm chiều, Tiêu Dương ôm tâm tình rất vi diệu, cố ý không gọi điện thoại về nhà. Tỉnh Phi càng lười gọi, còn Cung Phàm hoàn toàn không để ý đến mấy việc nhỏ nhặt như vậy.

Cơm nước xong, Tiêu Dương mới trở về.

Cung Phàm từ trong phòng tắm đi ra liền nhìn thấy Tỉnh Phi lại đang đổi tã cho Cung Tiểu Uông. Cung Tiểu Uông giãy giụa, nhăn mặt khó chịu.

Cung Phàm ngồi ở trên giường, giường lõm xuống, Cung Tiểu Uông lăn về phía Cung Phàm, Tỉnh Phi nhìn vậy thấy chơi rất vui, tay chân cận thận đem con trai lật một chút, khiến nhóc giống như một cái trục lăn lúa lăn đến bên người Cung Phàm.

Cung Phàm hiện đang cai thuốc lá, thế nhưng vẫn có thói quen ngậm một điếu thuốc trên môi, Tỉnh Phi định chuẩn bị thuốc lá điện tử cho anh, Cung Phàm nói hút không có vị, Tỉnh Phi liền quên luôn.

Cung Phàm nhìn Tỉnh Phi xem con trai như món đồ chơi, bất đắc dĩ gõ lên trán Tỉnh Phi một cái, Tỉnh Phi không hề thấy đau, tiếp tục chơi. Cung Phàm đành phải ôm lấy con trai, để nhóc nằm ghé lên trên bụng anh.

Cung Tiểu Uông giống như chèo thuyền, tay chân lộn xộn, ngẫu nhiên còn cào vài vết hồng lên người Cung Phàm. Tỉnh Phi bắt lấy móng vuốt mũm mĩm của Cung Tiểu Uông, móng tay có chút dài. Tỉnh Phi xuống giường lấy bấm móng tay, trở về liền nhìn thấy Cung Tiểu Uông đang không ngừng cố gắng với lấy điều thuốc trên tay Cung Phàm. Cung Phàm mỗi lần thấy Cung Tiểu Uông sắp với được thì lại lui về phía sau một chút. Tỉnh Phi cảm thấy Cung Tiểu Uông gấp đến mức sắp khóc rồi! Tỉnh Phi liền để Cung Tiểu Uông ghé vào trên bụng Cung Phàm, sau đó cắt móng tay cho nhóc, Cung Tiểu Uông có chút sợ, ánh mắt bất an chuyển động liên tục, miệng mếu máo, nằm trong lòng Cung Phàm không nhúc nhích. Cung Phàm ôm con trai ngồi dậy, hôn hôn mấy cái lên mặt nhóc. Cung Tiểu Uông ngẩng đầu nhìn nhìn anh, đem khuôn mặt chuyển sang một bên, bộ dáng nhỏ bé nép vào lòng Cung Phàm trông hết sức đáng thương.

Cắt móng tay cho Cung Tiểu Uông xong, Tỉnh Phi có chuyện muốn nói cùng Cung Phàm nên đem Cung Tiểu Uông ôm đến phòng mẹ Cung.

Khi trở về nhìn thấy Cung Phàm đem khăn tắm kéo xuống dưới, đang mặc quần dài. Tỉnh Phi đứng ở phía sau nhìn cơ bắp của anh co dãn đàn hồi, còn có bờ mông căng, cảm thấy tâm viên ý mã, đáng tiếc lại đang có chuyện nên chỉ đi sờ soạng lên người Cung Phàm mấy cái.

Cung Phàm xoay người đem Tỉnh Phi ôm lên, bắt lấy bờ môi của Tỉnh Phi hôn lên, hai người hôn không phân biệt anh em, chăn mềm dưới sự kích động của hai người cũng bị đá xuống dưới giường. Cung Phàm có chút táo bạo cởi quần áo của Tỉnh Phi, trong lòng Tỉnh Phi có chút sợ, thế nhưng lại càng thêm chờ mong. Mà mục đích đem con trai đuổi đi để nói chuyện hoàn toàn bị ném đến lên chín tầng mây, trong lòng chỉ nghĩ tới con trai không có ở đây đúng là làm việc gì cũng thuận tiện!

Sau khi xong việc, Tỉnh Phi cảm như muốn rụng rời, dư vị còn sót lại trên thân thể khiến lực chú ý của cậu căn bản không thể tập trung, nửa ghé vào trên người Cung Phàm. Tay Cung Phàm vẫn đang xoa nắn mông cậu, cả người biếng nhác lại tùy tính.

“Anh, em có việc muốn nói với anh.” Tỉnh Phi giật giật. Cung Phàm nhấc chân ngăn chặn cậu, Tỉnh Phi tựa như Tôn Ngộ Không bị áp. Thế nhưng trong lòng cậu lại rất thoải mái, dùng chân ve vuốt làn da anh.

“Chuyện gì vậy?” Thanh âm Cung Phàm mang theo chút khàn khan sau khi xong “việc”, cảm giác vừa biếng nhác lại mê hoặc nhân tâm.

Tỉnh Phi khống chế không nổi bản thân, cắn một ngụm lên vành tai anh.

“Tiêu Dương nhìn thấy có thằng nhóc cùng Lưu Lam lôi lôi kéo kéo. Lưu Lam cũng không có cự tuyệt.”

Biểu tình Cung Phàm trở nên nghiêm túc, từ trên giường ngồi dậy,”Tiêu Dương hoài nghi Lưu Lam ngoại tình?”

Tỉnh Phi cũng ngồi dậy cùng anh, ghé vào trên lưng anh. Gật gật đầu,”Vâng, thằng nhóc kia còn hôn Lưu Lam.”

“Em cũng thấy?”

“Không có.”

“Tiêu Dương hiện tại rất khó chịu. Lo lắng là có hiểu lầm, lại không thể trực tiếp hỏi.”

“Em muốn anh hỗ trợ sao?”

“Không nha, anh bận rộn như vậy.” Tuy là nói như vậy, thế nhưng ánh mắt Tỉnh Phi nhìn Cung Phàm thẳng tắp, ánh mắt sau khi xong “việc” có vẻ phong tình không nói nên lời, hơi thở phát ra đều khiến ánh mắt của nhau quấn quít cùng một chỗ.

“Anh sẽ chú ý một chút. Nhưng mà Lưu Lam trong công ty rất bình thường, không hề đi muộn về sớm. Tiêu Dương có thể là hiểu lầm rồi.”

“Thế nhưng Tiêu Dương nhìn thấy thằng nhóc kia hôn Lưu Lam đó.”

Cung Phàm cũng hiểu được chuyện này khó nói, không nói tiếp. Chuyện tình cảm của hai người họ, người ngoài nhúng tay vào không tốt.

Ngày hôm sau Cung Phàm gọi điện về báo không ăn cơm chiều, cùng Lưu Lam uống rượu ở bên ngoài, Tỉnh Phi lại hỏi địa điểm, chuẩn bị mang theo Tiêu Dương lén lút đi theo, thế nhưng lại cảm thấy như vậy rất không hay ho.

Cung Phàm cùng Lưu Lam cũng không có tới chỗ nào xa hoa, chỉ ngồi quán ven đường.

Quán ven đường này nằm trong Đại học Thành ngay cạnh tiệm trà sữa của Tỉnh Phi, bên trong rất nhiều sinh viên, vài sinh viên ngồi vây thành một chỗ bày trò chơi, thanh xuân vui vẻ.

Cung Phàm nhìn đám sinh viên, thở dài,”Nhìn thấy bọn họ luôn có cảm giác mình già đi thật nhanh. Cũng may Phi Phi tính tình nhu thuận, đúng mà mĩ thiếu niên yên tĩnh.”

Cung Phàm kêu ông chủ lấy rượu tới, hai người gọi vài món đồ nhắm. Khách đông quá, đồ ăn một lúc vẫn chưa mang lên, ông chủ đành phải tự thân mang mấy đĩa thịt nướng ra xin lỗi.

“Tiêu Dương cũng giống mấy đứa nhỏ kia, có hay ầm ĩ một chút. Nhưng mà như vậy cũng tốt, cảm thấy chính mình cũng trẻ ra không ít.” Lưu Lam cầm hai chai rượu cho hai người, đặt ở trên bàn.

Cung Phàm cầm lấy một chai rót hết,”Xem ra ánh mắt của tôi không sai, hai người các cậu đều rất thích đối phương.”

Lưu Lam cười cười,”Lúc trước tôi còn lo lắng cậu ấy còn trẻ tuổi sẽ không khống chế được việc thích chơi đùa. Hiện tại tiếp xúc một thời gian, tôi rất thích cậu ấy.”

Cung Phàm nghiêng mặt, ngọn đèn của quán không quá sáng, khiến cho biểu tình của Cung Phàm có chút vi diệu, nhu hòa lại lạnh lùng.

“Thế hai người đã nghĩ tới chuyện bao giờ kết hôn chưa?” Cung Phàm vừa nói xong, ông chủ liền mang đồ ăn tới. Lưu Lam cũng không có nói chuyện, không biết có phải vì bị ông chủ đánh gãy hay là đang trầm mặc.

“Dương Dương mấy ngày nay không để ý đến tôi, không biết vì sao.” Trên mặt Lưu Lam có vài phần bất đắc dĩ.

Cung Phàm cười cười, “Vợ mình mà đi hỏi người khác là làm sao?”

Lưu Lam nghe anh nói mà nghẹn một hơi, trên mặt cũng có vài phần xấu hổ. Trên bàn rượu cậu một chai, tôi một chai, hai người đối ẩm, rất nhanh cũng chỉ còn lại mấy chai, hai người đều không say, thậm chí vẫn thấy thiếu chút cảm giác, lại gọi ông chủ đưa rượu đế lên.

“Tôi gọi điện thoại hỏi Tỉnh Phi, Tỉnh Phi nói tôi khiến Dương Dương chịu ủy khuất.” Lưu Lam cười khổ,”Nhưng là nghĩ lại một chút, thật sự không nghĩ ra được. Dương Dương tuy rằng tính tình có chút ầm ĩ, nhưng có đôi khi cũng rất quật cường, có chuyện cũng chỉ giấu ở trong lòng.”

Cung Phàm đem đùi phải khoát lên trên chân trái, tư thế Lưu Lam càng thêm tùy tính, hai người tuyệt không có bộ dáng tinh anh.

“Cậu so với Tiêu Dương lớn hơn năm sáu tuổi, sự khác nhau khẳng định là có, Phi Phi với tôi cũng có rất nhiều sự khác biệt, nhất là khi làm ầm ĩ tôi cũng luyến tiếc cáu giận với em ấy.”

Lưu Lam bất đắc dĩ thở dài, giải thích.”Tôi chưa từng cáu giận với Tiêu Dương. Cậu ấy rất hợp tâm ý của tôi, tôi muốn cùng cậu ấy kết hôn, thương cậu ấy còn không kịp, sao có thể cáu giận với cậy ấy được.”

Cung Phàm không tiếp lời. Để y tự mình ngẫm nghĩ lại, Lưu Lam không nghĩ ra được, chỉ đành cùng Cung Phàm cắm đầu uống rượu, hai người đều uống khá nhiều, Lưu Lam còn uống hơn một chút. Lúc trở về cũng gọi người đưa. Lúc sắp đi, Cung Phàm liền nói qua loa sống đừng quá thay đổi thất thường.

Lưu Lam vừa nghe thế sửng sốt một chút, nhưng men say dâng lên, lúc ấy không có suy nghĩ cẩn thận. Về đến nhà, nhìn đến căn phòng lạnh lẽo, trong lòng chỉ cảm thấy thiếu chút gì đó, hoàn toàn không nhận ra Tiêu Dương không có về nhà.

Lúc Cung Phàm sắp về tới nhà, cầm di động gọi cho Tỉnh Phi, để cậu xuống dưới đón anh. Tỉnh Phi nhìn nhìn thời gian, đều sắp rạng sáng. Tỉnh Phi mặc quần áo, liền xỏ dép lê đi xuống, nhìn thấy xe Cung Phàm, Cung Phàm nằm ở trên ghế, chân lại dài, đành phải đem người dựa vào gần kính xe. Xem ra Cung Phàm say đến bất động luôn rồi.

Tỉnh Phi đi qua đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, thiếu chút nữa bị hun chết.

Cung Phàm giãy dụa mở to mắt, nắn mặt cậu một chút. Tỉnh Phi nhún nhún mũi, cười mắng,”Thối chết đi được.”

Cung Phàm được cậu nâng từ trên xe xuống dưới, nghe đến câu này, sửng sốt vài giây, liền ôm Tỉnh Phi, đầu Tỉnh Phi nằm gọn trong vòng tay anh, Cung Phàm toàn thân đều là mùi rượu, Tỉnh Phi tránh mãi không ra, Cung Phàm thoải mái cười to.

“Thấy nhiều sẽ thành thói quen.” Cung Phàm kéo Tỉnh Phi, Tỉnh Phi ôm lấy eo của anh, đêm khuya cũng không cần lo lắng sẽ gặp ai, kể cả có đụng phải, Cung Phàm say thành như vậy, hai người ôm nhau cũng không có gì kỳ quái. Hai người thất tha thất thểu đi về phía thang máy.

Cung Phàm buông tay ra, đầu Tỉnh Phi từ trong lòng anh chồi ra, cố ý hung tợn nói,”Không để anh ngủ trên giường!”

Cung Phàm hướng về phía cậu cười lạnh một chút, đưa tay vừa nhéo vừa vỗ mặt cậu, lực đạo còn rất lớn, Tỉnh Phi cũng phân không rõ do anh say khống chế lực đạo không tốt, vẫn là đang trêu mình.

Mặt bị nhéo nóng cả lên, Tỉnh Phi chỉ phải khổ ha ha nói “Đừng, Cung Tiểu Uông hôm nay theo em ngủ, anh phải tắm rửa mới có thể lên giường.”

Cung Phàm nâng mặt cậu lên, dùng lực hôn một cái. Mặt Tỉnh Phi đều nhăn tít lại.

Lúc về đến nhà, ba mẹ Cung có tuổi rồi, giấc ngủ cũng không sâu, nghe được động tĩnh liền đi ra xem xem, nhìn thấy Tỉnh Phi nhỏ bé đang nâng Cung Phàm, Cung Phàm cũng sắp áp cậu xuống đất đến nơi rồi. Ba Cung muốn lên hỗ trợ, Tỉnh Phi lắc đầu “Ba, ngươi đi nghỉ ngơi đi, con nâng được.”

Tỉnh Phi kiên trì, mẹ Cung liền giúp Cung Phàm cởi áo khoác, lại đưa một ly nước ấm cho Cung Phàm uống.

Tỉnh Phi đỡ Cung Phàm trở lại phòng, Cung Tiểu Uông cư nhiên vẫn tỉnh, thế nhưng không khóc. Tỉnh Phi có chút kinh ngạc, một khi Cung Tiểu Uông ngủ, so với heo ngủ còn say hơn, sét đánh mới khiến nhóc tỉnh.

Tỉnh Phi đem Cung Phàm đặt lên trên giường. Liền đi tới ôm Cung Tiểu Uông, nghĩ cũng may nhóc không khóc. Tỉnh Phi ôm Cung Tiểu Uông đi vài vòng trong phòng, Cung Tiểu Uông lại thiu thiu ngủ. Tỉnh Phi đem Cung Tiểu Uông đặt lên trên giường. Cung Phàm vươn tay nhéo nhéo cằm Cung Tiểu Uông. Sau đó lùi tay về xoa huyệt thái dương.

“Phi Phi, lại đây giúp anh thay quần áo.” Cung Phàm đau đầu nói.

Tỉnh Phi đắp chăn cho Cung Tiểu Uông, lại đi tìm áo ngủ cho Cung Phàm, mới lại giúp Cung Phàm thay quần áo. Sau đó đỡ anh vào phòng tắm rửa mặt. Bận rộn một lúc không sai biệt lắm đều đến một giờ sáng, hai người mới lên giường ngủ. Tỉnh Phi không đem Cung Tiểu Uông đặt ở giữa hai người, sợ Cung Phàm uống say đè lên Cung Tiểu Uông, liền đem Cung Tiểu Uông đặt bên phía còn lại. Cung Tiểu Uông nửa đêm bị chuyển qua chuyển lại, một chút cảm giác cũng không có, ngủ thật sự thơm ngọt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện