Lúc Tỉnh Phi tỉnh lại liền thấy Tỉnh Tinh đang dựa vào lan can, xa xa chính là biển rộng.

Gió biển có hơi lớn, tàu lay động khá mạnh, Tỉnh Phi mới vừa tỉnh lại, mơ hồ mất một lúc, lại cảm thấy choáng váng, còn có chút buồn nôn.

Tỉnh Tinh dựa vào trên lan can, mặc bộ đồ màu đen, dáng người uyển chuyển. Gió biển thổi bay mái tóc dài của cô, rất có thi vị. Đáng tiếc Tỉnh Phi không có tâm trạng thưởng thức.

Cậu hiện tại rất khó chịu. Mặc dù bản thân đang rất buồn nôn, nhưng vẫn cố gắng nghĩ lại mọi chuyện. Đầu tiên, trên đường đi mua thức ăn về thì cậu bị Tỉnh Tinh chụp thuốc mê, sau đó bị chùm lại mang lên trên tàu. Thật không ngờ cậu lại bị một người phụ nữ làm hôn mê. Sau đó Tỉnh Tinh có gọi cho Cung Phàm đòi tiền chuộc không? Nhà họ Cung biết tin chưa? Về phần say sóng, đến lúc mà mạng cũng không giữ được thì quan tâm làm gì.

Tỉnh Tinh cũng phát hiện cậu đã tỉnh lại, dẫm giày cao gót đi tới, tàu lắc lư, Tỉnh Tinh cũng chao đảo theo, Tỉnh Phi nhìn giày cao gót của cô, nghĩ nếu như chị ta ngã một cái thì hay, tốt nhất là giống như trên phim truyền hình, đầu đụng vào thứ gì đó rồi hôn mê.

Mà hiện thực thường tàn nhẫn, cậu không phải nam chính, Tỉnh Tinh cũng không phải nữ phụ. Tàu lại mạnh mẽ lắc lư một trận, trọng tâm của Tỉnh Tinh chuyển về trước mặt, giày cao gót đạp lên mu bàn chân Tỉnh Phi.

“Aaaa ——” Tỉnh Phi đau trào nước mắt, cậu kêu lên một tiếng, rốt cục phát hiện so với lúc anh của cậu sầm mặt xuống thì giày cao gót của phụ nữ còn muôn phần kinh khủng hơn!

Tỉnh Tinh tìm chỗ ngồi xuống, nói một câu xin lỗi không chút thành ý.

Tỉnh Phi cảm giác đau đớn từ bàn chân vẫn luôn cuồn cuộn không ngừng lan truyền đến đại não, cậu đau đến nhăn nhó mặt mũi.

Tỉnh Tinh nhìn cậu, “Không cần giãy giụa, dây được trói rất chuyên nghiệp.”

Tỉnh Phi ngừng giãy dụa, cậu cố cưỡng ép bản thân phải bình tĩnh, “Chị có đồng bọn?” Con ngươi Tỉnh Phi lia qua lại tra xét xung quanh tàu.

Tỉnh Tinh không nói lời nào, cứ nhìn chằm chằm vào cậu, ngay lúc cậu cho rằng Tỉnh Tinh không muốn nói chuyện, Tỉnh Tinh lên tiếng, “Không, hồi trong quán rượu nhìn thấy bảo vệ dùng cách này đối phó với mấy người phụ nữ say xỉn liền học.”

Tỉnh Tinh nói xong cũng không khiến Tỉnh Phi yên lòng. Tỉnh Phi nhìn bầu trời bên ngoài, “Vì tiền mà bắt cóc, sau đó tiền không tiêu được, còn đem bản thân hãm vào?”

Tỉnh Tinh sửng sốt một hồi, cô ngồi đó không nhúc nhích, như một bức tượng, thần sắc có mấy phần mờ mịt, về sau lại trở nên dữ tợn.

“Nếu như nói, tôi bây giờ cũng không cần tiền thì sao?” Âm thanh Tỉnh Tinh rất nhẹ, như đang tự nói chuyện với chính mình.

Tỉnh Phi nghe được lời thì thầm của cô, cảm thấy bản thân đúng là đen như chó! “Chị không cần tiền thì trói tôi làm gì!”

Tỉnh Tinh phiền muộn cười cười, “Tôi không biết. Lúc đầu tồi cũng muốn tiền, thế nhưng cậu chậm chạp không cho, tôi cũng không quá muốn nữa, thế nhưng không chiếm được thì vĩnh viễn sẽ không thể quên, tôi liền không muốn buông tha cậu.”

Tỉnh Phi, “…”

Tỉnh Tinh sờ sờ mặt Tỉnh Phi, nụ cười trên mặt biến mất không còn tăm hơi, thần sắc u buồn của cô khiến Tỉnh Phi có chút bất an. “Không muốn tiền… Không còn mục đích, tôi cũng không tìm được mục tiêu sinh tồn, sau đó tôi nghĩ, ý nghĩa cuộc sống của mình đang ở đâu? Tôi không tìm được… Sau đó tôi nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ còn sót lại trả thù.”

“Tôi không chọc đến chị! Tôi gây khó khăn gì cho cuộc sống của chị sao?” Tỉnh Phi lại bắt đầu kịch liệt giãy dụa, mà trừ cảm giác đau đớn ở tay ra, dây thừng không hề nới lỏng một chút nào.

Tỉnh Tinh nghe lời của cậu, vẻ mặt vi diệu phức tạp. Ngay lúc Tỉnh Phi tưởng cô sẽ giống như trong phim hét lên ai ai cũng chọc giận tôi, ai cũng muốn cướp đồ của tôi, hãm hại tôi, thì cô ta lại trầm mặc.

Tỉnh Phi rít gào trong lòng, cái bà cô không hành xử theo lẽ thường này!!!

“Tôi thích trói cậu, tôi tình nguyện.” Tỉnh Tinh đá đá boong tàu.

Tỉnh Phi, “…”

Tỉnh Tinh nhìn sắc mặt cậu giận tím lại, tâm tình càng tốt hơn.”Ai, cậu nói xem hai chúng ta đều chết, hai người kia có thể đau lòng hay không? Vì không còn ai dưỡng già đưa ma cho bọn họ nữa… Ha ha…”

Tỉnh Phi nghe cô nói xong câu đó, chỉ cảm thấy người mà từ trước tới giờ Tỉnh Tinh muốn trả thù chính là đôi cha mẹ kia, chính mình chỉ là vật hy sinh thôi.

Tỉnh Phi muốn nói gì đó, thế nhưng bị Tỉnh Tinh tiện tay cầm lấy thứ ở trên bàn bịt miệng. Tỉnh Phi nhìn khối vải rách đen xì đó cách mình càng ngày càng gần, dạ dày co bóp càng lợi hại hơn, cậu thật sự sắp chịu không nổi mà ói ra!!!

Tỉnh Tinh nhìn dáng vẻ sắp ói của cậu, tay dừng một chút, cuối cùng vẫn không do dự đem khăn lau chặn  miệng cậu, sau đó cũng không thèm để ý Tỉnh Phi nữa, tư thế thướt tha lại tiêu sái đi ra bên ngoài gọi điện thoại.

Gió biển vù vù, Tỉnh Phi nghe được không quá rõ ràng, chỉ nghe được Tỉnh Tinh nói cái gì bến tàu… Tỉnh Phi dựng thẳng lỗ tai, thế nhưng gió biển càng lúc càng lớn, thân tàu lắc lư càng thêm mạnh, cậu chỉ có thể tập trung toàn bộ lực chú ý áp chế cảm giác buồn nôn! Tỉnh Tinh bước nhanh về để tránh gió biển.

Cô nhanh chóng nói hai câu, lần này, Tỉnh Phi nghe được rõ ràng, một là Cung Phàm sắp đến, hai là thông báo sắp có bão, biển động…

Tỉnh Phi nghĩ, có cây đao nào để cậu đánh chết người phụ nữa này hay không? Tỉnh Phi choáng váng. Nghĩ tới anh mình thông minh như vậy, đài thông báo có bão, hiện tại mà tới cứu cậu cũng chính là tự mình đi vào nguy hiểm. Mà Cung Phàm không tới cứu cậu, trong lòng cậu cũng thấy thất lạc. Thế nhưng, dựa trên lý trí và tình cảm, cậu vẫn không muốn Cung Phàm tới cứu cậu. Tâm trạng rối rắm phúc tạp, khiến cậu vẫn luôn sợ rằng Cung Phàm sẽ tới cứu.

Gió càng lúc càng lớn, thân tàu lắc lư ngày càng mạnh, lưỡi cùng cơ mặt của Tinh Phi cũng đã tê rần, cậu lập tức phun khăn bịt miệng ra, cúi người nôn ói ——

Tàu bắt đầu phát tiếng còi báo động chói tai, Tỉnh Tinh cau mày, lảo đảo đi tới, chân cũng trượt mấy lần. Nhìn thấy Tỉnh Phi đem khăn nhổ ra, còn đang nôn ọe, trong lúc nhất thời sắc mặt không tốt, định quay người đi ra ngoài, thế nhưng gió bão thổi mạnh đến mức không mở nổi mắt, mặt cô tối sầm lại ngồi ở chỗ cách xa Tỉnh Phi nhất.

Tỉnh Phi nhìn đầu của cô bị va đập mấy lần, nhưng mặt vẫn không có chút cảm xúc. Mà Tỉnh Phi cũng bị tàu ảnh hưởng lắc lư càng ngày càng kịch liệt, theo ghế tựa từ trái trượt qua phải, từ trước lăn tới sau. So với Tỉnh Tinh còn thảm hơn nhiều. Mà sắc mặt Tỉnh Tinh lúc đầu khó coi sau khi nhìn thấy Tỉnh Phi như quả bóng cao su lăn qua lăn lại mới thấy thoải mái hơn nhiều!

Cái thế giới điên rồ này! Tiền còn chưa tới tay, người nhà của con tin còn chưa xác nhận được con tin an toàn, Tỉnh Tinh liền muốn nhìn con tin này bị lăn chết. Đây là muốn cậu đi nhận cơm hộp hả… (*nhận cơm hộp = hết vai, thường ám chi 1 nhân vật trong phim, truyện,… sẽ chết)

Cung Phàm đến bến tàu như nào, lên tàu ra sao, Tỉnh Phi đều không biết. Tỉnh Tinh chắc chắn cũng không muốn biết.

Khi Tỉnh Tinh nhìn thấy Cung Phàm lên tàu, liền mở động cơ, đồng thời cười ha ha nói, “Tôi chỉ biết khởi động… không biết điều khiển…”

Sắc mặt Cung Phàm lập tức trở nên không dễ nhìn. Thế nhưng hiện tại anh cũng không quản được Tỉnh Tinh, anh nhanh như một tuyển thủ bóng đá, chống lại gió biển tranh đoạt Tỉnh Phi. Giây phút Tỉnh Phi nhìn thấy Cung Phàm, vừa vui lại vừa buồn. Tỉnh Phi không cần suy nghĩ gì trực tiếp nhào về phía Cung Phàm.

Cung Phàm tiếp được Tỉnh Phi, Cung Phàm đem hai người cố định ở trong góc. Cơ bắp toàn thân Tỉnh Phi thả lỏng, không còn chút khí lực dựa vào lồng ngực Cung Phàm, phải biết trong quá trình lăn lộn kia cậu đã phải chịu bao nhiêu khổ cực!!!

Tỉnh Tinh cũng không dễ chịu, không đơn thuần chỉ vì nhìn thấy Cung Phàm đến, mà là tàu xóc nảy, muốn bảo trì cân bằng khi mang giày cao gót thật không dễ dàng.

Cung Phàm nhanh chóng cởi trói cho Tỉnh Phi, bên ngoài bắt đầu nổi lên sóng lớn, sắc trời tối om, tàu đã cách bến rất xa. Cung Phàm một tay ôm chặt eo Tỉnh Phi, một tay vịn vào vật cố định trên tàu, mang theo cậu chậm rãi di chuyển.

Tỉnh Phi đem ghế tựa bên chân đá ra xa, trên người vẫn mắc dây thừng còn lỏng lẻo, cậu cũng không có thời gian để ý đến nó. Hai người vô cùng khó khăn di chuyển trên tàu.

Bên ngoài mưa như trút nước. Bầu trời như bị một tấm màn đen khổng lồ che khuất. Biển rộng đang gầm thét, nhấc lên từng cơn sóng lớn cao gần ba mét. Gió biển ngày một mạnh hơn…

Tỉnh Phi ôm Cung Phàm, có chút thấp thỏm, nói không sợ là nói dối. Tỉnh Phi nghe tiếng tim đập của mình. Không biết nhịp tim của Cung Phàm có phải cũng nhanh như mình không.

Cung Phàm che mắt cậu, nói rằng, “Không cần … bên ngoài … “

Tỉnh Phi giật giật, ôm thật chặt eo Cung Phàm, “Sao ạ? Em không nghe rõ!”

Cung Phàm ghé vào lỗ tai cậu nói to, “Không cần nhìn ra bên ngoài!”

Tỉnh Phi lập tức bất động, dùng sức chui vào lồng ngực Cung Phàm. Cung Phàm tìm được một chỗ bám khá chắc chắn, anh kéo xuống sợi dây trên người Tỉnh Phi, đem tay hai người buộc lại với nhau.

Tỉnh Phi vẫn bị trượt theo tàu, Cung Phàm không thể làm gì khác hơn là ôm chặt lấy cậu.

Tỉnh Tinh đã đứng không nổi, lảo đảo một cái liền ngã nhào xuống nền, thái dương bị va đập chảy máu. Tỉnh Phi thò tay vào trong thắt lưng Cung Phàm thắt lưng. Cung Phàm bất đắc dĩ đè lại tay cậu, quát, “Phi Phi, không nên quậy, bây giờ không phải lúc!”

Mặt Tỉnh Phi đỏ bừng, vẫn kiên trì thò tay vào, mãi đến khi móc được điện thoại ra mới thôi.

Cung Phàm, “…”

Tỉnh Phi mở chế độ quay phim, chiếu camera về phía Tỉnh Tinh. Cung Phàm liếc mắt nhìn đũng quần bản thân, chưa hết giận liền mạnh mẽ chụp mông Tỉnh Phi bóp một phát.

Tỉnh Phi đau kêu oai oái, điện thoại suýt chút nữa cầm không nổi. Bên trong video là Tỉnh Tinh đang lăn qua lăn lại dù không có ai động tay động chân, cô mặc quần dài màu đen, tóc dài, thoạt nhìn giống như một video kinh dị.

Tỉnh Tinh lăn tới dưới đáy bàn, cấp tốc tóm lấy cái móc trên vách tường, quyết đoán đem giày cao gót cởi ra, ngẩng đầu liền thấy Tỉnh Phi đang quay mình.

“Quay em gái cậu!” Khuôn mặt Tỉnh Tinh dữ tợn, trên mặt có một vết máu, lớp trang điểm bị trôi không ít.

“Chị không phải muốn chết sao? Tôi quay lại quá trình tự sát của chị, thoát được rồi liền có thể lấy làm bằng chứng chứng minh tôi và anh tôi đều trong sạch!” Tỉnh Phi mới vừa nói xong, tàu liền dở chứng, trọng tâm của Tỉnh Phi dồn về phía trước, Cung Phàm nhanh chóng ôm lấy eo cậu, hai người chật vật ngã về phía trước, lại vì tàu lắc lư mà đập lại vách tường, Tỉnh Phi va vào trên người Cung Phàm, Cung Phàm rên lên một tiếng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện